Truỵ
Đội phó "Đội Cảnh sát phòng chống ma tuý" - Lưu Diệu Văn x Bác sĩ phẫu thuật - Nghiêm Hạo Tường
(Tất cả chỉ là tưởng tượng, hoàn toàn không có thật)
"Lưu Diệu Văn, khi nào em mới quyết định thay đổi công việc?"
"Anh à, công việc của em hiện tại đang rất tốt.Tại sao em lại phải đổi sang một công việc khác?"
"Cảnh sát phòng chống ma tuý là một công việc rất nguy hiểm, em còn là đội phó nữa. Anh sợ một ngày nào đó..."
Trước khi Nghiêm Hạo Tường dứt lời, Lưu Diệu Văn đã hôn anh.
"Anh đừng lo nữa, em sẽ về sớm thôi, và sẽ bảo vệ anh cả đời."
Một vài ngày sau..
"Này Diệu Văn, một số lượng lớn các tổ chức buôn bán ma tuý đã xuất hiện ở Vân Nam. Nhiệm vụ ngày càng cấp bách hơn rồi. Hãy quay trở lại Cục cảnh sát càng sớm càng tốt, ta sẽ cùng nhau khởi hành." – cuộc gọi khẩn cấp từ Mã Gia Kỳ khiến Lưu Diệu Văn không còn tâm trí chào tạm biệt người nọ. Cậu vội vàng chạy đến đồn cảnh sát ngay sau khi tắt máy.
"Báo cáo, Mã Đội đã có mặt."
"Chúng tôi lập tức sẽ khởi hành."
Nghiêm Hạo Tường vừa trải qua ca phẫu thuật cuối trong ngày, cởi bỏ áo blouse trắng, ngó nghiêng xung quanh thì vẫn chưa thấy cậu đến đón.
Có lẽ cậu ấy đã thực hiện nhiệm vụ ấy một lần nữa.
Cuộc sống vẫn luôn diễn ra theo trình tự của nó, Nghiêm Hạo Tường thật sự lo lắng cho Lưu Diệu Văn - người đang thực hiện nhiệm vụ ở nơi xa xôi kia.
Hai tháng rồi, Lưu Diệu Văn vẫn chưa quay trở về, cũng không nhận được tin tức gì, nỗi lo lắng ngày càng nhiều hơn, cậu cầm điện thoại gọi cho Lưu Diệu Văn.
"Xin lỗi, số điện thoại này hiện không liên lạc được." – Một giọng nữ quen thuộc cất lên khiến trái tim của Nghiêm Hạo Tường lạnh đi một nửa.
Cậu thật sự rất sợ hãi.
Vài ngày sau đã có ba bệnh nhân bị thương nặng được đưa đến cấp cứu tại bệnh viện. Nghiêm Hạo Tường vội vàng gọi các y tá chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Khoảnh khắc chiếc đèn trong phòng phẫu thuật được bật lên, cậu đã thật sự gục ngã. Người nằm trên bàn phẫu thuật lúc đó không ai khác lại chính là Lưu Diệu Văn, người đã khiến cậu lo lắng suốt hơn hai tháng.
Lưu Diệu Văn – một chàng trai nhiệt huyết, mãnh liệt, giờ phút này đang nằm trên bàn phẫu thuật, khuôn mặt lạnh lẽo đến vô hồn.
Tại tỉnh Vân Nam, các đội cảnh sát phòng chống ma tuý phải đối đầu trực tiếp với các tổ chức tội phạm hình sự quốc tế.
Những chiến sĩ dùng toàn sức lực và trí tuệ để bảo vệ sự an bình của quốc gia và cả những người họ yêu thương nhất. Họ biết đây là cuộc chiến không cân sức bởi kẻ địch đã thông thao địa hình nơi đây. Không may đã có ba người bị trúng đạn, trong đó có Lưu Diệu Văn, họ bị mắc kẹt ở rừng rậm. Mã Gia Kỳ nhanh chóng hạ lệnh rút lui, đi tìm ba người họ, mặc dù không rõ tình hình của họ như thế nào. Trang thiết bị y tế ở Vân Nam vô cùng thiếu thốn, không thể tiến hành ca phẫu thuật, cả ba được đưa từ biên giới quay về trong đêm. Sự sống và cái chết chỉ nằm trong gang tấc.
Tay của Nghiêm Hạo Tường run lên, cô y tá bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu và có chút lo lắng.
"Bác sĩ Nghiêm, anh không sao chứ? Nếu anh cảm thấy không ổn thì để bác sĩ Trương tiến hành ca phẫu thuật này nhé?"
Nghiêm Hạo Tường hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.
"Tôi ổn, chúng ta bắt đầu thôi."
Ca phẫu thuật được tiến hành rất lâu khiến Nghiêm Hạo Tường cảm giác như đã một thế kỉ trôi qua rồi vậy. Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Nghiêm Hạo Tường dường như đã kiệt sức, lưng ướt đẫm mồ hôi, cậu cảm thấy mệt mỏi khi phải tiến hành tận ba ca phẫu thuật.
Sau khi phẫu thuật, Lưu Diệu Văn vẫn trong tình trạng nguy hiểm, anh được đưa vào ICU ngay lập tức. (ICU: phòng chăm sóc đặc biệt)
Mỗi khi không có công việc phải giải quyết Nghiêm Hạo Tường vẫn thường hay đứng trước cửa nhìn Lưu Diệu Văn.
Sau khi rời đi từ chỗ của Lưu Diệu Văn, cậu đã bắt đầu một ca phẫu thuật khác, khi kết thúc và bước ra khỏi phòng thì bất ngờ gặp Mã Gia Kỳ.
"Hạo Tường."
Hai người đã từng gặp nhau trước đó, nhưng họ có vẻ không thân lắm.
"Mã ca."
Khi nhìn thấy Mã Gia Kỳ, cơn sợ hãi lại tìm đến Nghiêm Hạo Tường.
"Hạo Tường, để anh thông báo cho cậu một tin. Nếu có thời gian, cậu hãy đến Cục cảnh sát thu dọn đồ đạc của Lưu Diệu Văn nhé. Khi cậu rời đi và bắt đầu ca phẫu thuật này chưa được bao lâu thì em ấy đã đi rồi."
Mã Gia Kỳ nói xong liền cúi đầu.
"Mã ca.. anh là đang nói gì vậy? Không thể nào, không thể để Diệu Văn rời đi, anh là đang nói dối tôi đúng không? Mã Gia Kỳ, anh đừng có đùa như vậy chứ.."
Giọng của Nghiêm Hạo Tường ngày một run lên.
"Nghiêm Hạo Tường, em ấy thật sự đã ra đi rồi. Lưu Diệu Văn là người hùng vĩ đại nhất trong nhiệm vụ lần này. Nếu không có em ấy che chở, chúng tôi có thể đã không hiện diện tại đây ngay lúc này, em ấy chắc chắn sẽ luôn được chúng tôi nhớ đến."
Sau đó, Mã Gia Kỳ bước đến ôm Nghiêm Hạo Tường rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Nghiêm Hạo Tường không kìm nén được những giọt nước mắt, cậu bật khóc lớn cho đến khi không còn sức mà ngất đi.
Trương Chân Nguyên đã đến Cục cảnh sát thu dọn đồ đạc của Lưu Diệu Văn thay cho Nghiêm Hạo Tường.
Khi Trương Chân Nguyên quay về thì đã thấy Nghiêm Hạo Tường tỉnh lại, dựa vào thành giường, đôi mắt vô hồn, như thể nước mắt đã khô cằn.
"Hạo Tường, đây là lá thư của Diệu Văn để lại."
Nghiêm Hạo Tường cầm lấy nó nhìn chăm chú, đó dường như là một bức thư tuyệt mệnh, trong lá thư có những chữ cái lớn nhỏ khác nhau.
Cảnh sát phòng chống ma tuý trước khi đi làm nhiệm vụ sẽ luôn viết một lá thư tuyệt mệnh, nếu còn đủ thời gian thì sẽ viết tiếp, thời gian gấp rút thì sẽ chỉ được vài từ. Nghiêm Hạo Tường đã được nghe kể về điều này, nhưng chưa bao giờ được tự tay cầm nó.
Lần này, Lưu Diệu Văn đã không đủ thời gian để viết hoàn chỉnh lá thư tuyệt mệnh của mình.
Nghiêm Hạo Tường đau đớn mở bức thư với bàn tay run rẩy.
"Gửi đến Nghiêm Hạo Tường của em,
Ngày mai em lại có một nhiệm vụ khác, anh à, em đã không chịu đựng được luôn đấy..
Hãy nhớ ăn uống đầy đủ trong thời gian thực hiện nhiệm vụ nhé, anh biết không ? Và nhớ đừng làm việc quá sức nhé. Hãy ra ngoài và đi bộ nhiều hơn khi anh có thời gian, đừng cứ mãi nhốt trong văn phòng như thế. Hãy trông chừng em trai giúp em nhé, em ấy hơi ngang bướng, không nghe lời, nhưng sẽ không sao đâu. Cảm ơn anh rất nhiều, Nghiêm Hạo Tường.
Mỗi lần viết thư, em rất sợ vì không biết liệu nó có phải là lá thư cuối cùng hay không. Lúc viết thư, em đã luôn tự hỏi bản thân mình rằng không biết anh có thể tự chăm sóc bản thân sau khi em rời đi hay không. Liệu anh có tìm cho mình một anh chàng đẹp trai nào khác hay không. Nếu mà anh muốn thì đừng có tìm một cảnh sát khác nha, anh sẽ lại cô đơn đó. Anh ta sẽ lại là một kẻ ngốc bỏ rơi người mình yêu đấy.
Được rồi, ngày mai em phải đi sớm, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.
Đợi em trở về nhé.
Từ Lưu Diệu Văn của anh"
Bức thư không phải là quá dài, nhưng đủ khiến cho đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường đỏ hoe.
"Chân Nguyên, khi nào thì Diệu Văn được chôn cất?"
"Hình như là vào ngày kia."
"Vậy ngày hôm đó hãy đưa tôi đi xem nhé."
"Được thôi."
Nơi chôn cất được che giấu rất kĩ và dường như không có bia mộ. Ngoài Nghiêm Hạo Tường, những người đến là cha mẹ và em trai của Diệu Văn, cha mẹ và em gái của Hạo Tường, Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên (thành viên của đội phòng chống ma tuý), tất cả chỉ có mười người.
Sau buổi lễ đơn giản, Nghiêm Hạo Tường đã ở lại một mình để nói chuyện với Lưu Diệu Văn, lần này cậu đã không khóc.
"Diệu Văn, trước khi em rời đi, anh đã không thể gửi lời chào đến em lần cuối."
"Lưu Diệu Văn, em là một kẻ lừa đảo, một kẻ lừa đảo thực sự. Mấy tháng trước em đã hứa với anh rằng sẽ quay về. Bây giờ tại sao em bỏ anh ở lại rồi ?"
"Em có biết không, anh đã vì em mà khóc rất nhiều, nhiều đến nỗi ngất đi, em phải có trách nhiệm với anh!"
"Cái khoảnh khắc mà anh nhìn thấy em trên bàn phẫu thuật, anh không thể suy nghĩ được gì cả, anh đã rất run."
"Em có biết không ? Anh là người đã phẫu thuật cho em đấy, nhưng em lại ra đi."
"Có phải là do khả năng của anh chưa đủ tốt? Khả năng vả trình độ làm bác sĩ phẫu thuật của anh vẫn chưa đủ. Anh thậm chí không cứu được bạn trai của mình. Sau này làm thế nào có thể cứu được người khác kia chứ."
"Họ đã nói rằng sau này anh sẽ không thể đến thăm em thường xuyên được vì bọn tổ chức buôn bán ma tuý có thể đến trả thù, nhưng anh không sợ. Ngày nào cũng muốn đến gặp em nhưng lại sợ gia đình bị liên luỵ."
"Lưu Diệu Văn, anh không muốn nghe lời em nữa. Anh không muốn ăn ngon, cũng không muốn chăm sóc bản thân. Làm như vậy, người khác sẽ coi thường anh, chỉ có em mới hư hỏng, anh rất ngoan đấy."
"Lưu Diệu Văn, đã không còn sớm nữa rồi, anh cũng phải về rồi. Sau này không phải lúc nào anh cũng có thể đến gặp em. Em có nghe thấy cũng phải tự chăm sóc bản thân. Đừng có tìm người khác đấy, chờ anh nhé, anh sẽ đến tìm em sớm thôi. Chúng ta sẽ lại là người yêu của nhau, và sau đó chúng ta sẽ kết hôn nhé?"
"Văn Văn của anh ngoan nhé, anh đi đây."
Nghiêm Hạo Tường đã không đến đây suốt một khoảng thời gian dài.
Trong vài tháng đó, Hạo Tường dường như đã đâm đầu vào công việc, và cậu ấy đã rất mệt mỏi.
Năm năm trôi qua.
Nghiêm Hạo Tường đã dành thời gian đến gặp Lưu Diệu Văn.
Vì không có bia mộ nên hầu như không ai biết chỗ của Lưu Diệu Văn, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn tìm được chính xác vị trí đó dựa trên trí nhớ của bản thân.
Em vẫn nằm trên mảnh đất đó.
"Này Lưu Diệu Văn, em còn nhớ anh không?"
"Buồn nhỉ, anh thật sự rất nhớ em đấy. "
"Khi nào anh mới có thể đến ôm em và hôn em một lần nữa.."
----- end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro