
Có chuyện gì đã sảy ra
Rồi cô được một người bạn kể lại cho toàn bộ sự việc:Vào năm học ấy, trong ngôi trường cấp hai nhỏ bé giữa lòng thành phố, có một cô nữ sinh tên là Nguyên Minh — cái tên mà gần như ai trong trường cũng biết đến. Không chỉ bởi nhan sắc rực rỡ và vóc dáng cao nổi bật, mà còn vì học lực của cô luôn đứng đầu, thi đâu thắng đó, chưa từng rơi khỏi top 1 của toàn trường.
Nguyên Minh không kiêu ngạo, trái lại, cô rất hiền lành, luôn cư xử hòa nhã và thân thiện với mọi người. Thầy cô quý mến, bạn bè nể trọng, ai cũng nghĩ rằng năm học mới của cô sẽ lại là một hành trình rực rỡ và trọn vẹn.
Nhưng đâu ai ngờ, đám học sinh con nhà giàu mới chuyển tới lại không chịu được việc bị lu mờ trước ánh hào quang của Nguyên Minh. Họ ủ mưu hãm hại cô — không phải vì cô làm gì sai, mà chỉ đơn giản vì cô quá giỏi, quá nổi bật.
Ngày hôm đó, dưới sân trường, Nguyên Minh được hiệu trưởng tuyên dương trước toàn trường vì thành tích xuất sắc trong kỳ thi đầu năm. Cô cười rạng rỡ bước lên sân khấu nhận giấy khen, ánh nắng nhẹ rọi qua tóc cô, cả khuôn mặt như bừng sáng. Không ai ngờ được — chính khoảnh khắc được ngưỡng mộ ấy lại là lúc cô bước vào cơn ác mộng.
Sau lễ tuyên dương, khi trở về lớp, một nhóm học sinh nhà giàu bước đến gần cô, cười cợt:
– Nguyên Minh ơi, cầm hộ tụi mình cái này chút nha, là đồ trang sức mẹ tụi mình mới mua, giá trị lắm á.
Nguyên Minh vội vàng xua tay, từ chối một cách lịch sự:
– Ủa… thôi, mình sợ lắm, nhỡ mình làm mất thì không đền nổi đâu. Mấy bạn giữ đi.
Cô nghĩ đơn giản, nhưng không ngờ trong mắt đám kia, sự từ chối ấy lại bị xem như một cái tát. Chúng cảm thấy bị sỉ nhục, rằng một đứa không giàu có gì lại dám khước từ mình. Đám ấy bắt đầu nhen nhóm ý định vu oan giá họa…
Giờ ra chơi đầu tiên, khi Nguyên Minh vừa ra khỏi lớp, nhóm kia nhanh chóng lẻn đến bàn cô, lén nhét món đồ trang sức đắt tiền ấy vào trong cặp.
Khi vào tiết học tiếp theo, một đứa trong nhóm đứng bật dậy:
– Thưa cô, sáng nay mẹ em nhờ em giữ hộ một món đồ trang sức, em cất trong cặp mà giờ tìm mãi không thấy đâu nữa ạ…
Cả lớp bắt đầu xôn xao. Cô giáo yêu cầu mọi người tìm quanh lớp, nhưng chẳng có gì cả. Đến lúc ấy, một đứa khác góp giọng, ánh mắt như vô tình mà thực ra đầy ẩn ý:
– Hay là... cô cho kiểm tra cặp từng bạn thử ạ? Biết đâu sáng nay ai đó… thấy thích quá rồi bỏ nhầm vào cặp luôn thì sao…
Nguyên Minh không mảy may nghi ngờ, cũng đồng tình theo số đông. Lần lượt từng chiếc cặp được mở ra kiểm tra. Không ai phát hiện gì. Nhưng khi đến người cuối cùng — Ngọc Thúy, bạn thân nhất của Nguyên Minh — thì món đồ lại được tìm thấy trong cặp của cô ấy.
Cả lớp sững người.
Đám nhà giàu thì sốc thật sự. Chúng nhìn nhau đầy ngờ vực. Sao món đồ đó lại lạc vào tay người khác? Rõ ràng chúng đã bỏ nó vào cặp của Nguyên Minh cơ mà? Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, chúng chỉ đành im lặng. Cái kế hoạch vu oan bỗng chốc lệch hướng — và rồi… bi kịch bắt đầu từ đó.
Sau vụ việc với món đồ trang sức, Nguyên Minh không hề phản ứng hay nói bất kỳ điều gì. Cô im lặng. Không thanh minh, không trách móc, không thắc mắc. Điều đó khiến nhóm học sinh con nhà giàu càng thêm nghi ngờ. Chúng cho rằng cô đã nhìn thấu kế hoạch của chúng, rằng cô cố tình để người khác chịu tội thay mình.
Chính từ đó, trong đầu chúng nhen nhóm một ý nghĩ độc ác: "Nếu đã biết rồi, thì để xem cô ta nhịn được đến bao giờ."
Chúng bắt đầu với những việc rất nhỏ. Một đứa nhẹ nhàng nhờ cô xách hộ cặp sách lên tầng. Một đứa khác nũng nịu hỏi cô đi lấy giùm quyển sách ở thư viện. Những lời nhờ vả ấy được thốt ra với giọng điệu êm ái, giả tạo đến mức khiến người khác lầm tưởng rằng chúng đang thân thiết với cô.
Và rồi, điều khiến tất cả ngạc nhiên là Nguyên Minh đồng ý. Cô không từ chối. Không thắc mắc. Không dè chừng. Cô chỉ gật đầu và lặng lẽ làm theo.
Điều đó khiến chúng ngỡ ngàng, nhưng cũng khiến lòng dã tâm trong chúng lớn dần lên như ngọn lửa được tiếp thêm dầu. Từ nhờ vả, chúng chuyển sang sai khiến. Lúc đầu là bảo cô đổ rác, lau bảng, đi lấy nước. Sau đó là giữ hộ đồ, mang vác nặng, dọn hộ bàn ghế.
Cô không phản ứng. Thậm chí, đôi khi còn cười nhẹ như thể mọi thứ là điều bình thường.
Chúng bắt đầu cảm thấy thích thú. Cảm giác điều khiển một người vốn từng nổi bật như Nguyên Minh khiến chúng thấy hả hê. Chúng như những kẻ săn mồi tìm được con mồi biết nghe lời, càng lúc càng khát máu.
Thỉnh thoảng cô có thoáng chút do dự khi bị sai quá đáng, nhưng rồi lại gật đầu, lại lẳng lặng làm.Thật ra, cô sợ. Cô không sợ bọn chúng, mà sợ những người ở nhà — ông bà đã già yếu, nuôi nấng cô từ nhỏ. Cô sợ nếu mình xảy ra chuyện gì, họ sẽ buồn, sẽ đau lòng, sẽ không chịu đựng nổi. Vậy nên, cô chọn cách im lặng, chịu đựng tất cả, chỉ mong mọi chuyện trôi qua.
Rồi đến một ngày, mọi thứ không còn là “nhờ vả” hay “sai vặt” nữa.
Chúng kéo cô vào nhà vệ sinh nữ đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa gãy bản lề, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc. Nơi đó, không ai lui tới, không camera, không tiếng động. Cô bị đẩy ngã xuống nền ướt, đầu cô bị dìm xuống bồn nước cáu bẩn, lạnh buốt và nồng mùi.
Một đứa trong nhóm rút ra một vật nhọn, rạch lên da cô một đường ngắn ở nơi kín đáo. Nguyên Minh bật dậy vì đau, nhưng chưa kịp phản kháng thì vết thương ấy bị sát ngay muối và nước, bỏng rát đến mức nước mắt cô không thể rơi, chỉ biết thở gấp và cắn môi chảy máu để không hét lên.
Sau đó, những hành động bạo lực bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.
Bàn học của cô bị vẽ bậy, đầy những hình thù quái dị và lời lẽ nhục mạ. Có hôm, mặt bàn còn dính đầy keo, sách vở cô bị giấu, bút bị chọc hỏng ruột, vở bị xé từng trang. Cô vẫn ngồi yên đó, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một vài bạn học biết chuyện, lén báo với cô, nhưng rồi cũng dần im lặng. Không ai dám lên tiếng. Bọn con nhà giàu có thế lực, gia đình giàu có, bố mẹ làm lớn. Một lời nói trái ý chúng có thể khiến phụ huynh gọi điện lên trường ngay hôm sau. Vậy là mọi người chọn cách tránh xa, mắt nhắm mắt mở, để cô một mình với địa ngục.
Nguyên Minh thì vẫn đi học đều, vẫn chăm chú nghe giảng, vẫn làm bài đầy đủ. Nhưng kết quả học tập không còn như trước. Cô không còn đứng nhất trường, không còn xuất sắc như những năm cũ. Dù thành tích chưa tụt dốc nghiêm trọng, nhưng khoảng cách với vinh quang ngày xưa đã ngày càng xa.
Mọi chuyện chưa dừng lại.
Một hôm, một nam sinh con nhà giàu đến gần cô, nở nụ cười giả tạo và mời cô vào nhà vệ sinh trong giờ học với lý do “muốn nhờ một chút việc riêng”. Cô còn chưa kịp hiểu gì, thì đã bị kéo đi.
May mắn — hoặc cũng có thể là bất hạnh — bạn gái của nam sinh ấy tình cờ bắt gặp.
Cảnh tượng hiểu lầm khiến cô gái kia giận dữ. Dù Nguyên Minh có cố giải thích, cô ta vẫn lạnh lùng kết luận:– Mày là đồ con gái rẻ tiền. Quyến rũ bạn trai người khác mà còn già mồm cãi à?
Từ hôm đó, cơn ác mộng bước sang một chương mới.
Cô gái ấy — vừa giàu, vừa học giỏi — dễ dàng xin chuyển lớp và gia nhập nhóm bắt nạt. Giờ đây, nhóm đó không chỉ bắt cô làm bài tập hộ, trực nhật một mình, mà còn nhốt cô trong nhà vệ sinh hàng giờ, dìm đầu cô vào bể phốt.
Chúng giẫm lên chiếc cặp cô yêu quý suốt bao năm, đốt sách vở của cô trước mặt cô, rồi dí ngọn lửa đang cháy vào người cô, để lại một vết bỏng lớn nơi bên hông.
Cơn đau không chỉ ở da thịt. Chúng ép cô uống nước tiểu người khác. Dùng roi da đánh, mỗi cú quất để lại vết tím bầm kéo dài từ vai đến lưng. Chúng sỉ nhục cô bằng đủ mọi lời lẽ ghê tởm nhất, khiến cả tinh thần và thể xác cô tiều tụy từng ngày.
Gương mặt xinh đẹp ngày nào nay trở nên tái nhợt, nhăn nhúm. Lông mày bị cắt nham nhở, môi nứt nẻ, mũi có một vết sẹo sâu.
Nhưng tệ nhất không phải những gì người ta nhìn thấy, mà là những gì giấu bên dưới lớp áo đồng phục kia.
Cả cơ thể cô chi chít vết thâm, bỏng, sẹo. Có những vết cắt chưa kịp lành thì đã bị đập bầm lại. Có vết roi chưa mờ thì đã chồng thêm những vết mới.
Không ai biết.
Không ai thấy.
Cô vẫn cười nhẹ mỗi sáng bước vào lớp. Nhưng không còn ai nhận ra ánh mắt cô đã chết từ bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro