Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

p4

Khi chỉ vừa có chút sức xuống núi, Lam Trạm đã cố gắng lết tới Loạn Táng Cương. Ở trên mảnh đất hoang tàn đó, y không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của người kia, dù cho chỉ là một chút xương vụn hay một mảnh tàn hồn... Y lục tung cả Loạn Táng Cương, chỉ tìm được một Ôn Uyển đang sốt cao hấp hối, là đứa bé mà Ngụy Anh từng nuôi, ngoài đám thỏ ra thì A Uyển là minh chứng duy nhất rằng người kia đã từng tồn tại trên đời.

Y đưa A Uyển về Cô Tô, đặt tên mới cho bé là Lam Nguyện, tự Tư Truy. "Nguyện" là "ước nguyện", "Tư" là "tương tư", "Truy" là "tìm kiếm", nhưng đáng tiếc "Tư Truy" lại là "Tư quân bất khả truy" (Nhớ người nhưng không thể tìm). Ngay cả cái tên của đứa trẻ đã thể hiện được nỗi nhớ khắc vào xương tủy và sự tìm kiếm tuyệt vọng của Lam Vong Cơ dành cho một người không còn trên nhân thế.

Suốt 16 năm ròng rã, mỗi ngày Vong Cơ cầm đều không ngừng vang lên những âm thanh vấn linh. Có lẽ cầm ngữ mà Lam Trạm sử dụng nhiều nhất chính là "Ngụy Anh hôm nay có bình an không?", "Ngụy Anh đang ở đâu, có thể trở về không?". Day dứt đến thế, nhớ nhung mòn mỏi đến thế, chỉ mong có một tia sáng trong bóng đêm, chỉ mong nghe được hai tiếng "Lam Trạm" tươi vui của cậu thiếu niên năm ấy một lần nữa.

Cầm kỹ của Lam nhị công tử xuất thần nhập hóa, cầm ngữ đã sớm thuộc lòng, thế nhưng dù y có đàn vấn linh như thế nào cũng không nhận được một chút phản ứng, và y cứ thế năm này qua năm khác tiếp tục vấn linh trong vô vọng.

Sau khi Ngụy Anh rời bỏ nhân gian, trong tĩnh thất của Hàm Quang Quân có thêm một cái hầm nhỏ đựng đầy Thiên Tử Tiếu mà người ấy thích, Lam Trạm một vò cũng không đụng vào, y cất giữ chúng ở đó để dành cho người kia.

Phải chăng vì năm ấy Tị Trần lỡ đánh vỡ một vò rượu, người đó nói với y "Huynh đền Thiên Tử Tiếu cho ta", nên Lam Trạm mua rất nhiều Thiên Tử Tiếu về chỉ mong được đền cho người, chỉ mong người về uống, nhưng người không về.

Ta ko đập vỡ Thiên tử Tiếu của ngươi nữa, ta còn mua rất nhiều cho ngươi, ngươi có thể trở về ko???

Lam Trạm cũng có một lần thử uống Thiên Tử Tiếu mua ở Thải Y Trấn Cô Tô, muốn thử xem mùi vị người kia thích là như thế nào.

Đêm ấy trong lúc say, y mở cổ thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, lục tung lên không biết để kiếm thứ gì. Huynh trưởng hỏi y tìm gì, y nói muốn tìm cây sáo, Lam Hi Thần đưa một cây sáo ngọc cho y, nhưng y liên tục nói không phải cái này.

Y muốn tìm Trần Tình, Trần Tình của Ngụy Anh.

Tìm không thấy Trần , nhưng tìm được một miếng là sắt của Ôn thị, sau khi tỉnh dậy Lam Trạm lại thấy trên ngực mình có một vết lạc ấn giống hệt vết Ngụy Anh từng chịu dưới động Huyền Vũ năm xưa vì cứu một cô nương.

Uống rượu người từng uống, chịu nỗi đau người từng chịu

Suốt những năm ấy Lam nhị công tử có mỹ danh "phùng loạn tất xuất", bởi vì nơi nào có hung thi lệ quỷ hoành hành y đều đích thân đến nơi, trực tiếp ra tay, nhưng trước khi tiêu diệt luôn phải vấn linh một khúc hỏi chúng về Ngụy Anh.

Kết quả hoàn toàn ko thu được chút tin tức nào.

16 năm dài đằng đẵng, Tư Truy trưởng thành trong tiếng vấn linh của Vong Cơ cầm, đã từ một đứa nhỏ 3 tuổi trở thành một thiếu niên ưu tú nổi bật trong đám hậu bối thế gia.

Lam Trạm mỗi ngày vừa gẩy đàn vấn linh, vừa chăm sóc đám thỏ, vừa nuôi dạy A Nguyện nên người, nhưng người ấy vẫn chẳng có dấu hiệu nào sẽ trở về.


16 năm qua đi, mọi thứ đều thay đổi, bãi bể nương dâu, thế sự vô thường, chỉ có một Lam Vong Cơ vẫn tình nguyện ở đây chờ Ngụy Anh.

Lam Trạm nặng tình như thế, chung thủy như thế, cũng cố chấp như thế!
Thúc phụ đặt tên tự cho đứa cháu thứ hai của mình là "Vong Cơ" nghĩa là "quên hết chuyện thế tục", đến cả tên của bội kiếm cũng là "Tị Trần" - "không nhiễm bụi hồng trần".

Quên hết chuyện thế tục- ko nhiễm bụi hồng trần

Đó là hi vọng và mong muốn của Lam Khải Nhân dành cho Lam Trạm.

Cũng đồng thời là một lời cảnh cáo mang dụng ý sâu xa !!!

Lam Trạm, dù chỉ một giây một phút, y cũng chưa bao giờ quên Ngụy Anh! Không muốn, cũng không thể!

Cứ tưởng chỉ là một thoáng rung động thuở thiếu thời, không ngờ lại là tình cảm sắt son sâu nặng, một đời một kiếp như thế. Càng nhiều năm qua đi, trái tim Lam Trạm lại càng quay ngược trở về để tìm kiếm một hình bóng trong quá khứ, một hình bóng đã khắc sâu trong tim y từng ấy năm, trước giờ chưa từng thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro