p2
Lam Trạm biết Ngụy Anh coi hai tỷ đệ Giang gia như ruột thịt, hắn rất muốn nhìn thấy đứa cháu mới ra đời của mình, vì vậy đã chủ động đề xuất mời Ngụy Anh đến dự lễ đầy tháng của Kim Lăng, giúp hắn có cơ hội được gặp người thân. Bái thiếp mời Ngụy Anh đến dự lễ đầy tháng của con trai Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly là do đích thân Lam Trạm viết, câu đầu tiên là "Ngụy Anh hôm nay có bình an không?".
Dịu dàng đến khắc khoải, y chỉ muốn biết Ngụy Anh của y có bình an hay ko mà thôi.
Ngày cả tu tiên bách gia đều tụ họp lại vây giết hắn ở Bất Dạ Thiên năm ấy, giết được Di Lăng lão tổ, là ngày vui vẻ và mãn nguyện nhất của huyền môn bách gia, cũng là ngày đau đớn và tuyệt vọng nhất trong sinh mệnh Lam Trạm.
Đêm hôm ấy, lúc đầu y cũng vẫn như trước, cố gắng cản hắn lại, muốn nói cho hắn mọi chuyện không đơn giản, đại hội Thệ Sư này có một âm mưu nhằm vào hắn. Y khuyên hắn đừng thổi Trần Tình nữa, Tị Trần của y cũng đã muốn lao tới chém đứt cây quỷ sáo tà mị kia.
Nhưng khi nghe thấy hai tiếng "A Tiện" quen thuộc, Ngụy Anh lao xuống chiến trường bên dưới để tìm kiếm sư tỷ, nhân cơ hội đó không biết có bao nhiêu mũi kiếm của những kẻ tự xưng "chính nghĩa" kia hướng vào hắn đâm tới.
Ngụy Anh không để tâm đến bọn họ, hắn chỉ muốn tìm kiếm người thân của mình, nhưng đời nào những người kia chịu tha cho hắn. Mà dù hắn có muốn phản kháng, hắn biết lấy cái gì để đỡ những cây kiếm lạnh lẽo vô tình kia, khi mà một chút linh lực để dùng Tùy Tiện cũng không còn? Không sao cả, bởi vì phía sau hắn là Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lập tức lao xuống theo hắn, bảo hắn hãy thổi sáo đi, hãy dùng Trần Tình để tự vệ đi, Lam Trạm cũng luôn đứng bên cạnh hắn, chú ý bốn phương tám hướng xung quanh hắn, dùng hết sức lực của bản thân để bảo hộ Ngụy Anh an toàn.
Bất kỳ ai có ý định tổn hại Ngụy Anh lúc này với Lam Trạm đều là kẻ thù của y, Tị Trần ko nương tình.
Lam Vong Cơ luôn đoan chính mẫu mực, là tấm gương sáng chói của đệ tử thế gia, nhưng ở giây phút người kia gặp nguy hiểm, y đã vứt hết cái gọi là "gia quy", "thanh danh", "gương mẫu" ra khỏi đầu rồi.
Gia huấn cái gì, danh tiếng trong sạch của Hàm Quang Quân cái gì, hình phạt của trưởng bối Lam thị cái gì, Lam Trạm không quan tâm. Trong mắt y giờ khắc ấy chỉ có Ngụy Anh, cho dù phải gánh chịu hậu quả như thế nào, kể cả có chết ở Bất Dạ Thiên hôm nay, y cũng phải dùng hết khả năng của mình để bảo vệ Ngụy Anh, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải che chở cho người ấy.
Cho dù cả thế giới có đối đầu với hắn, vẫn có một Lam Vong Cơ đứng về phía hắn vô điều kiện.
Dù tay có chảy nhiều máu như thế nào, cũng kiên quyết níu giữ lấy Ngụy Anh ko buông.
Thế nhưng y lại tận mắt nhìn thấy Ngụy Anh của y rơi từ đỉnh Bất Dạ Thiên xuống dưới, bị hung thi lệ quỷ dưới trướng cắn trả, thân xác nát tan, hồn phi phách tán.
Hắn chết, nhưng chết một cách thanh thản, bởi vì hắn nghĩ mình không còn gì để lưu luyến trên nhân thế nữa rồi. Trong suy nghĩ của hắn lúc ấy, cả nhánh gia tộc của Ôn gia mà hắn muốn bảo vệ đều bị giết, Ôn Tình và Ôn Ninh chết rồi, sư tỷ cũng qua đời, đến cả Giang Trừng cũng oán hận giơ kiếm muốn đâm chết hắn, tà khí cũng chẳng còn nghe lời, hắn không điều khiển được chúng nữa. Hai bàn tay trắng, tất cả đều đã mất hết, hắn còn gì để tiếc nuối hồng trần?
Thế nên hắn buông tay, thảm nhiên chấp nhận cái chết
Kiếp này Di Lăng lão tổ thông minh xuất chúng, cái gì cũng biết, chỉ là không biết trái tim Lam Vong Cơ. Hắn không hiểu lòng y, không hiểu tình cảm sâu đậm y dành cho hắn. Hai tiếng "Ngụy Anh" thét lên đau đớn nhường ấy, như dùng tất cả tâm can của mình để cố níu giữ chút hơi tàn của người thương.
Giới hạn của Lam Trạm - là Ngụy Anh!!!
Hắn ra đi, để lại một Lam Trạm tuyệt vọng đến tột cùng đau đớn đến chết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro