Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Không ngờ ngươi lại ở đây

Nhưng đúng lúc này, một gã người hầu vội chạy vào, cung kính bẩm báo Trần Tiểu Thiên: "Khởi bẩm thiếu thành chủ, Bùi ti học hay tin người được phái lên núi Uy Mãnh tiêu diệt sơn tặc, nên đặc biết đến tiễn người, ngài ấy còn dẫn theo một tên hầu, nói là muốn tặng cho thiếu thành chủ."

"Được thôi!"

"Không được!"

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, Hàn Thước nhất thời khó chịu nhìn về phía Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên an ủi nói: "Người ta đã tới rồi cũng không thể không gặp."

Hàn Thước không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rõ ràng là vô cùng tức giận.

"Được rồi được rồi." Trần Tiểu Thiên trấn an Hàn Thước, lập tức phân phó tên người hầu đang đứng đó: "Mau mời người vào đi."

Một khắc sau, trong phòng khách phủ Nguyệt Ly, Bùi Hằng, Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên ba người ngồi uống trà, không khí thoạt nhìn phi thường hòa hợp.

Quản gia Bùi phủ Tô Tử Anh đứng sau lưng Bùi Hằng, chính xác là không có một chút cảm giác tồn tại nào.

Bùi Hằng dặn dò Trần Tiểu Thiên, nói: "Núi Uy Mãnh đường xá xa xôi, đi lần này đi đến tận hai ba tháng..."

"Huynh yên tâm." Trần Tiểu Thiên không thèm để ý nói: "Ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt."

Hàn Thước ngồi ở một bên, xa xôi nói: "Suốt cả lộ trình ta sẽ luôn ở cạnh Thiên Thiên như hình với bóng, Bùi ti học còn lo lắng chuyện gì, đến nỗi phải nhét thêm người vào mới yên tâm."

"Hàn thiếu quân thật biết nói đùa." Bùi Hằng mỉm cười nói: "Người ta đưa đến rất biết cách chăm sóc người khác, tính tình cũng tốt, so với nam tử thành Huyền Hổ càng nhu thuận nghe lời hơn, ta nghĩ thiếu quân rồi cũng sẽ thích hắn thôi."

Hàn Thước nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi quả thật rất hào phóng."

Bùi Hằng khẽ cười một tiếng: "Một tên người hầu thôi, ta tất nhiên là tặng được."

Hàn Thước một đôi nhãn tình chậm rãi mị lên, ánh mắt nhìn Bùi Hằng cũng mang theo vài tia bất hảo: "Một tên người hầu tất nhiên là ngươi tặng được, nhưng đó là phu nhân của ta, ta tự mình chiếu cố Thiên Thiên được."

Giờ này khắc này, Trần Tiểu Thiên ngồi ở một bên, chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời.

Kỳ lạ, thế quái nào lại có cảm giác lửa sắp bùng cháy cả hậu viện đến nơi...

Suy tư một lát, Trần Tiểu Thiên cuối cùng mở miệng nói với Bùi Hằng: "Bùi Hằng, ta hiểu ý tốt của huynh, nhưng người ta sẽ không nhận đâu. Huynh xem bên cạnh ta có Tử Duệ, có Hàn Thước, còn có Sở Sở..."

Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên tạm dừng một chút, sau đó thở dài tiếp tục nói: "Người với người đã không hợp nhau, sẽ dẫn đến hàng ngũ khó dẫn dắt, hơn nữa đây còn là..."

Tuy Trần Tiểu Thiên vẫn chưa nói hết, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, mặt Bùi Hằng lộ vẻ thất vọng, Hàn Thước cũng nhìn Bùi Hằng, ẩn ẩn vẻ đắc ý cười lạnh một tiếng.

Đúng lúc này, Tô Tử Anh lại từ phía sau Bùi Hằng đi ra, quỳ xuống trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Tô Tử Anh cung kính nói với Trần Tiểu Thiên: "Tiểu nhân Tô Tử Anh, tham kiến thiếu thành chủ. Mong thiếu thành chủ nể tình công tử nhà chúng ta quan tâm người, mà thu nhận tiểu nhân, cho phép tiểu nhân thỉnh thoảng được báo bình an cho ngài ấy."

Vừa dứt lời, còn không đợi Trần Tiểu Thiên mở miệng, Hàn Thước liền nói trước: "Muội ấy sẽ không thu nhận ngươi đâu, Bùi ti học trước khi đưa người tới, cũng nên hỏi trước xem đối phương có thích hay không đã..."

"Chờ một chút!" Trần Tiểu Thiên đột nhiên mở miệng, một đôi nhãn tình trợn to nhìn Tô Tử Anh đang quỳ trước mặt nàng, không khỏi hỏi: "Ngươi nói ngươi tên gì?"

Tô Tử Anh không hiểu ra sao, nhưng vẫn rất thành thật trả lời: "Hồi bẩm thiếu thành chủ, tiểu nhân Tô Tử Anh."

Trần Tiểu Thiên trên mặt thoáng có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Chẳng lẽ ngươi là... Anh Anh?"

Nghe vậy, Tô Tử Anh khó hiểu: "Sao thiếu thành chủ lại biết nhũ danh của tiểu nhân?"

Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Làm sao lại biết được nhũ danh của hắn?

Trần Tiểu Thiên đương nhiên biết, bởi vì tên của tất cả mọi người ở đây đều là do nàng đặt.

Nàng nhớ rõ rất rõ, Tô Tử Anh này chính là người se duyên cho Hàn Thước với Trần Sở Sở!

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thiên lúc này vỗ đùi, hai mắt sáng lên nhìn Tô Tử Anh, nói: "Ta chính là cần một người tài giỏi như ngươi đấy. Tử Duệ! Còn thất thần làm gì, mau đi giúp Anh Anh thu thập hành lý, cùng nhau lên đường tiêu diệt sơn tặc!"

Mặt Trần Tiểu Thiên đầy hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Tử Anh như đang nhìn bảo vật, nắm lấy vai Tô Tử Anh, chợt mừng đến muốn khóc.

"Tìm tới tìm lui, không ngờ ngươi lại ở đây!"

Hàn Thước khiếp sợ nhìn một màn này, sau một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

Tô Tử Anh cũng đồng dạng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, cùng Tử Duệ rời khỏi.

Mà ở bên kia, Bạch Cập đè thấp thanh âm, nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, ngài không phải nói muốn rút củi đáy nồi, chặt đứt ý niệm của Bùi ti học đối với thiếu thành chủ, sau đó dẫn thiếu thành chủ đi tiêu diệt sơn tặc sao. Hiện tại Bùi ti học gặp chiêu huỷ chiêu, vừa xuất hiện liền đánh đòn phủ đầu, phái tai mắt đi theo giám sát, thiếu thành chủ thật sự đã cắn câu!"

Hàn Thước xiết chặt công văn trong tay, vẻ tuấn mỹ trên mặt dần trở nên hung ác nham hiểm: "Xem ra ta đã sủng nàng ấy quá rồi, thế mà lại dám tuỳ tiện thu nhận một nam nhân."

Thấy thế, Bạch Cập hoảng sợ, vội vàng khuyên nhủ: "Bất quá chỉ là một tên hầu thôi, thiếu quân cần gì phải để trong lòng."

Hàn Thước sắc mặt âm trầm, "Nhưng cũng là nam nhân!"

Hôm sau, bên trong quán trà.

Trần Tiểu Thiên đang thuật lại tình tiết cho ba vị tiên sinh, trên bàn vẫn như cũ có chuối, có cam, có táo.

Mà lúc này, tay Trần Tiểu Thiên cầm một quả đào nhỏ giơ lên, nói với ba vị tiên sinh: "Anh Anh, cũng chính là quả đào này, là mưu sĩ của táo, thoạt nhìn rất vô hại, nhưng thực tế là thâm tàng bất lộ. Quả đào khi xưa được táo cứu mạng, nên đối với nàng ấy một mảnh cuồng si, cực kỳ trung khuyển. Rất nhiều đại sự do táo làm, đều nhờ quả đào giúp đỡ bày mưu tính kế —— bao gồm cả việc đánh bại chuối."

Nghe được lời Trần Tiểu Thiên nói, tiên sinh giáp không khỏi nhíu mày: "Câu chuyện này, càng lúc càng phức tạp. Quan hệ tam giác giữa táo, chuối, cam còn chưa xong, lại từ đâu xuất hiện thêm một quả đào nữa."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên chỉ cười một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Không phức tạp đâu, quả đào này xuất hiện là để giúp ta sắp xếp lại quan hệ của các nhân vật."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên lấy quả cam đi, trên bàn bây giờ chỉ còn lại táo cùng chuối.

Trần Tiểu Thiên trìu mến nhìn quả đào, chậm rãi nói: "Trong kịch bản gốc ta viết, quả đào phát hiện ra táo thích chuối, bắt đầu giở thủ đoạn trên núi Uy Mãnh, mấy chiêu như hạ dược, gài bẫy gì đó đều lôi ra dùng hết, cuối cùng cũng bẫy được chuối, khiến chuối thích táo. Chỉ cần lần này, quả đào lên núi Uy Mãnh cũng bày ra mấy trò y như trong kịch bản gốc, tác hợp cho Hàn Thước với Trần Sở Sở... Là tác hợp cho chuối với táo! Vậy là ta có thể yên tâm ngồi đợi đại kết cục rồi."

Tiên sinh ất tò mò nói: "Hiện tại tình tiết đã thay đổi quá nhiều, thuộc hạ vẫn rất tò mò, quả đào này phải làm thế nào mới có thể vá lại lỗ thủng mà cam đã gây ra đây."

Lời này vừa nói ra, Trần Tiểu Thiên lập tức lâm vào trầm tư.

Ba ngày sau, cũng chính là ngày Trần Tiểu Thiên phụng mệnh đi đến núi Uy Mãnh tiêu diệt sơn tặc, trước cửa phủ Nguyệt Ly, hết thảy đã được sắp xếp ổn thoả, chỉ chờ xuất phát.

Trần Tiểu Thiên đi phía trước, Tử Duệ cùng Tô Tử Anh theo phía sau.

Ánh mắt Hàn Thước chợt lóe, vờ như hoàn toàn không không cảm nhận được sự lãnh đạm của Trần Tiểu Thiên đối với mình, thản nhiên đi về phía Trần Tiểu Thiên.

Mà đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Trần Tiểu Thiên vội co rúm người lại.

Hàn Thước thấy thế, thân thủ cởi áo choàng của mình ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro