Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Làm thế nào để quay về hiện đại

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên vẻ mặt đầy sợ hãi.

Bảo vệ cái rắm! Ta ngay cả thân mình còn lo chưa xong!

Ngay sau đó, Trần Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Đúng rồi? Nếu như mình thuận theo kịch bản, vào đêm động phòng uống rượu độc của Hàn Thước, vậy là hết vai diễn. Sau đó mình có thể tỉnh lại, thoát ra khỏi chỗ này trở về thế giới hiện đại được không?

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thiên rốt cục ngồi thẳng dậy, cảm giác một trận thần thanh khí sảng.

Tử Duệ cũng không có chú ý tới sắc mặt đang thay đổi của Trần Tiểu Thiên, vẫn như trước ở bên cạnh nói không ngừng: "Công chúa, đây là toàn bộ quy trình của ngày đại hôn hôm nay, người cẩn thận nghe một chút. Người vốn không thích lễ nghi phiền phức, nhưng hôm nay thì khác, từ lúc thành chủ đại hôn đến giờ, thành Hoa Viên chúng ta đã ba mươi mấy năm chưa tổ chức hôn lễ rồi. Lần này lại là liên hôn với thành Huyền Hổ, quy mô càng thêm long trọng, chỉ riêng xe hoa diễu phố thôi đã hết sáu mươi bốn nghi thức, có thể thấy thành chủ đối với người là hết mực yêu thương cùng sủng ái..."

Trần Tiểu Thiên càng nghe càng nhức đầu, không khỏi ngăn Tử Duệ lại.

"Ngừng!"

Tử Duệ nháy mắt ngậm miệng, thăm dò nhìn Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên từ trên xuống dưới đánh giá Tử Duệ, sau đó hỏi: "Ngươi là Tử Duệ đúng không?"

Sững sờ nhìn Trần Tiểu Thiên trong chốc lát, Tử Duệ không rõ gật gật đầu.

Trần Tiểu Thiên nói: "Ta lúc trước vì muốn cho đủ chữ, nên đã thêm rất nhiều thoại cho ngươi, nhưng chắc ngươi sẽ không lải nhải như thế này suốt chứ?"

Tử Duệ nghi hoặc khó hiểu nhìn về Trần Tiểu Thiên: "Công chúa có ý gì?"

Trần Tiểu Thiên nghiêm túc nói: "Ngươi về sau mỗi câu nhiều nhất chỉ có thể nói mười chữ, chọn trọng điểm mà nói."

Tử Duệ như gặp sấm sét giữa trời quang, trừng lớn mắt, "Công chúa —— "

Trần Tiểu Thiên hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp đánh gãy lời hắn, tùy ý nói: "Chúng ta kế tiếp nên làm gì? Mười chữ."

Bởi vì mỗi câu chỉ có thể nói mười chữ, Tử Duệ cả người đều ù ù cạc cạc, mỗi chữ bẻ một đầu ngón tay ra ngoài: "Xe hoa diễu phố, cùng với Nhị quận chúa."

Diễu phố?

Trần Tiểu Thiên nháy mắt có chút dự cảm bất hảo, vì thế vội vàng lắc đầu, nói: "Xe hoa diễu phố? Miễn!"

Ai mà biết được ma đầu Hàn Thước đó có phục kích vạn tiễn xuyên tâm nàng hay không?

Nếu vạn nhất xảy ra sai lầm, cái chết của nàng không giống trong kịch bản, lỡ chết thật thì phải làm sao đây?

Vẫn là nên chết trong đêm động phòng!

Tử Duệ bẻ đầu ngón tay nói tiếp: "Miễn? Chuyện này trước đây chưa từng có."

Trần Tiểu Thiên cười hắc hắc, cả mặt âm hiểm đáng khinh nói: "Ta cho ngươi biết, ta cùng Hàn Thước thành hôn, quan trọng nhất là uống rượu giao bôi. Cho nên trừ động phòng ra, những thứ khác đều có thể miễn!"

Tử Duệ run lên, kinh sợ nhìn Trần Tiểu Thiên nói: "Vậy làm sao ăn nói với thành chủ và nhị quận chúa đây?"

Trần Tiểu Thiên nâng tay chậm rãi vuốt cằm, ra vẻ suy tư nói: "Có gì mà khó! Ngươi cứ nói, lòng ta nóng như lửa đốt, muốn lập tức cùng Hàn Thước động phòng."

Trần Thiên Thiên vốn dĩ chính là một người hoang dâm vô độ, lý do như vậy lại vô cùng hợp lý đi?

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền nhấc chân hướng ngoài cửa rời đi, Tử Duệ vội vàng đuổi theo.

Bên trong chủ viện Tinh Tử phủ.

Trần Sở Sở một thân hoa phục đứng giữa sáu phiến bình phong phủ đầy hoa văn tinh xảo, bọn tì nữ ở một bên sửa sang lại y phục cho nàng, mà bên ngoài bình phong, một thị vệ vội đến hồi bẩm.

Nghe được tin tức hồi báo từ Trần Thiên Thiên, Trần Sở Sở nhíu mày, không hờn không giận nói: "Cái gì? Miễn xe hoa diễu phố?"

Tử Trúc liền bước lên phía trước, nói: "Hồi bẩm nhị quận chúa, đây là tin tức từ dịch trạm, cho truyền Hàn thiếu quân lập tức cùng tam công chúa động phòng."

Nói tới đây, Tử Trúc liền nhịn không được che miệng cười, tiếp tục nói: "Mọi người đều nói, tam công chúa háo sắc, căn bản là nhịn không được."

Nghe vậy, sắc mặt Trần Sở Sở trở nên nghiêm khắc, thấp giọng khiển trách: "Tử Trúc, Thiên Thiên là muội muội của ta, ngươi sao có thể ăn nói lung tung!"

Tử Trúc thấy Trần Sở Sở thế nhưng lại nói đỡ cho Trần Thiên Thiên, trong ánh mắt ít nhiều có một chút bất mãn, nhưng vẫn là cung kính nói: "Tiểu nhân biết sai."

Trần Sở Sở thở dài một hơi, ngữ khí không rõ nói: "Hàn Thước nếu là người tốt, vậy thì không còn gì bằng, hy vọng Thiên Thiên sau khi thành hôn có thể an phận một chút."

Nói xong, Trần Sở Sở không biết nhớ tới cái gì, lại sủng nịch lắc lắc đầu.

"Thiên Thiên cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tuỳ hứng."

Bên trong khách phòng của dịch trạm, Hàn Thước đã thay xong hỉ phục, nhưng vẻ mặt lại thập phần tối tăm, một thân hỉ phục đỏ rực vẫn không át được vẻ mặt u ám của hắn.

Nếu bây giờ có người nhìn thấy Hàn Thước, sẽ không nghĩ là hắn đi thành hôn, mà là vội về chịu tang.

Sau một lát, Bạch Cập lặng yên không một tiếng động tiêu sái bước vào gian phòng, khép cửa lại, sau đó từ trong lòng lấy ra một bình bạch ngọc chứa Đoạn hồn tán trực tiếp đưa cho Hàn Thước.

Hàn Thước sắc mặt âm trầm, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve bình bạch ngọc, mi mắt hơi nâng lên nhìn về phía Bạch Cập.

Bạch Cập thấp giọng nói: "Thiếu quân, độc  này là Đoạn hồn tán, bỏ vào nước không màu không vị, kẻ uống phải sẽ chết trong lúc ngủ, giết người vô hình, có tra thế nào cũng không tra ra người."

Nghe vậy, Hàn Thước gật gật đầu, đem bình bạch ngọc giấu vào trong tay áo.

Sau khi đưa Hàn Thước đoạn hồn tán, Bạch Cập lúc này mới nghĩ đến cái gì, đem một thanh dao găm đưa cho Hàn Thước.

Bạch Cập đè thấp thanh âm nói: "Thuộc hạ nghe nói, điểm mạnh duy nhất của tam công chúa chính là rất giỏi võ công, người mang theo cái này, đề phòng vạn nhất. Dù sao thì, sự trong trắng của thiếu quân là quan trọng nhất!"

Vừa mới dứt lời, Bạch Cập đã bị ánh mắt sắc như dao của Hàn Thước đẩy lui nửa bước.

"Ta thấy ngươi ở thành Hoa Viên lâu quá nên đầu bị nước vô rồi!" Hàn Thước sắc mặt khó coi, châm chọc nói: "Nếu tối nay thật sự có phát sinh chuyện gì, ngươi thấy ai mới là người chịu thiệt?"

Nghe Hàn Thước nói, Bạch Cập lúc này mới nhớ ra bọn họ là người của thành Huyền Hổ do nam nhân làm chủ, trên mặt có hơi chút xấu hổ, vì thế thu hồi dao găm nói: "Là thuộc hạ suy nghĩ nhiều rồi."

Hàn Thước hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung một chén trà, chớp mắt đã biến mất.

Trong nháy mắt, âm thanh vỡ vụn vang lên, chỉ thấy bình hoa được khảm trên tường vỡ tan, hoàn chỉnh không dấu vết.

Hàn Thước khuôn mặt lạnh đến cực điểm mở miệng nói: "Trần Thiên Thiên, quen thói hung tàn, điêu ngoa ngang ngược, thành chủ Hoa Viên lại cứ nuông chiều nàng. Đêm nay nàng ta chết là đáng tội!"

Nghe vậy, Bạch Cập vội vàng cúi đầu, vô cùng cung kính nói: "Thiếu quân anh minh."

Ngay phía sau, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Bạch Cập nhìn Hàn Thước liếc mắt một cái, xoay người đi mở cửa, theo sau, một vị nữ quan liền đi đến.

Hoa Viên thành nhiều thế hệ đều là nữ hệ vi tôn, nơi này quan viên tự nhiên cũng đều là nữ tử, vị nữ quan này thoạt nhìn cũng đã hơn bốn mươi, nhưng diện mạo so với nữ tử thành Huyền Hổ, thật sự là phong thái đĩnh đạc, khí chất hơn.

Hàn Thước lập tức thay đổi nhuệ khí trên mặt, ốm yếu ho hai tiếng.

Nữ quan khom mình hành lễ với Hàn Thước, nói: "Bẩm báo thiếu quân, tam công chúa vừa căn dặn, miễn xe hoa diễu phố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro