Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Mùi dấm chua nồng nặc trong thư phòng

Bùi Hằng có chút hoang mang nhíu mày: "Không liên quan đến giới tính... giống như lúc muội cứu người dưới hầm mỏ, cũng không hề quan tâm người bị chôn dưới đó là nam hay nữ ư?"

Trần Tiểu Thiên không chút do dự gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Nghe vậy Bùi Hằng bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Khó trách thành chủ khôi phục thân phận cho muội, còn dặn dò ta phải giám sát muội ôn bài, người đặt kỳ vọng rất cao vào muội trong kì thi đề bạt thiếu thành chủ. Thiên Thiên, nếu muội đứng đầu kì thi lần này, trở thành thiếu thành chủ, nhất định có thể gánh vác được chúng sinh thiên hạ."

"A?" Trần Tiểu Thiên trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, mở to mắt trừng trừng nhìn, nhịn không được nói: "A! Náo loạn bữa giờ, vẫn không thoát được kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ đó sao... Không được, ta muốn bỏ thi."

Bùi Hằng tưởng Trần Tiểu Thiên chẳng qua chỉ là không muốn tranh giành với Trần Sở Sở, vì thế cười cười, mở miệng an ủi Trần Tiểu Thiên: "Muội hiện tại được vạn dân yêu mến, đừng cô phụ sự kỳ vọng của dân chúng đối với muội."

Trần Tiểu Thiên lúc này nhìn Bùi Hằng, như đang nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhịn không được co người lại.

Trần Thiên Thiên một bên ý đồ thoát khỏi vị 'Giáo sư quốc dân' vĩ đại Bùi Hằng này, một bên lên án nói: "Đám người hiện tại ép ta đi thi, cùng với đám người lúc trước muốn đem ta đi tế trời, là một phải không? Bảo ta đi thi, với đem ta đi tế trời có gì khác nhau? Bọn họ đều không muốn ta được sống yên ổn mà.

Sắc mặt Bùi Hằng có chút xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng cổ vũ nói: "Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn đâu, ta nhất định sẽ giúp muội đứng đầu kì thi lần này."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên cố gắng gượng cười cho qua.

Nhưng mình không muốn làm thiếu thành chủ một chút nào cả...

Một canh giờ sau, phủ Nguyệt Ly, tại thư phòng.

"Phịch", "Phịch", Hàn Thước cùng Bùi Hằng đem hai chồng sách đặt ở trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên tay cầm bút lông, trên mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng hiện lên bốn chữ thật to: "Nhiều như vậy sao?"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên lại quay đầu hỏi Hàn Thước: "Huynh sao cũng đến đây giúp vui vậy?"

Trần Tiểu Thiên thật sự không hiểu nổi, hai người bọn họ rảnh rỗi ở đây làm gì? Là không có việc gì khác để làm sao?

Hơn nữa còn định ép nàng học đến đầu óc rối tinh rối mù, đối với bọn họ có lợi ích gì chứ?

Hàn Thước không cần nghĩ cũng biết trong lòng Trần Tiểu Thiên đang nghĩ gì lúc này, nhưng nhìn đến Bùi Hằng trước mặt, Hàn Thước vẫn cố ý tăng ngữ điệu nói: "Chuyện liên quan đến tiền đồ của tam công chúa, một người ngoài như Bùi ti học cũng có thể đến đây, ta thân là nam, chủ, nhân của phủ Nguyệt Ly này, đương nhiên không thể không đến."

Bùi Hằng vờ như không nghe thấy, đang định nói gì đó với Trần Tiểu Thiên, lại bị Hàn Thước cướp lời.

Hàn Thước nhìn thoáng qua chữ viết trên bàn của Trần Tiểu Thiên, liền thân thủ chỉ chỉ nói với nàng: "Chữ này muội viết sai rồi."

Trên giấy viết chữ "Bệnh (恙)".

Trần Tiểu Thiên nghi hoặc than thở: "Đâu có sai..."

Hàn Thước khó có lúc kiên nhẫn nói với Trần Tiểu Thiên: "Ta viết một nét, muội viết theo ta một nét."

Nói xong, Hàn Thước vươn ra ngón trỏ ở trên lưng Trần Tiểu Thiên vẽ một nét.

Trần Tiểu Thiên bất chợt như bị điện giật, sau lưng căng cứng, nín thở, ma xui quỷ khiến uốn éo theo từng chuyển động của Hàn Thước.

Hàn Thước viết ra nét nào ở sau lưng, Trần Tiểu Thiên cũng ở trên giấy viết một nét tương tự như thế.

Bùi Hằng đứng ở một bên thấy thế, nhất thời nắm chặt nắm đấm, cố kiềm nén lửa ghen.

Viết xong, Hàn Thước đứng sau lưng Trần Tiểu Thiên cúi người xuống, đưa mặt lại gần, nhìn chữ nàng viết.

Trên giấy viết chữ "Ngài" (您)

=> 您 (nín):đại từ nhân xưng ngôi thứ hai, cũng giống như 你(nǐ) nhưng mang nghĩa kính trọng hơn, dành cho người có vai vế nhỏ hơn gọi người có vai vế lớn hơn.

Hàn Thước cười nói: "Bây giờ thì đúng rồi, là "Muội(你)" ở trên "Tâm(心)" ."(là muội ở trong lòng ta)

=> vì chữ 您 có chữ 你(nǐ) ở trên chữ 心(Tâm)

Trần Tiểu Thiên thật không ngờ người như Hàn Thước cũng có thể nói ra được những lời thổ lộ tâm tình như thế, nhất thời bị doạ lùi về phía sau một chút, trong đầu nhịn không được nhớ lại lời mà Hàn ảnh đế đã nói với nàng trước khi xuyên qua đây, Hàn Thước đúng là có điểm gia trưởng bảo thủ nha...

Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên cười, Trần Tiểu Thiên mặt đỏ bừng vội vàng đứng dậy né tránh.

Trần Tiểu Thiên thật sự là chịu không nổi không khí có phần kỳ quái như vậy, vì thế chủ động xấu hổ mở miệng nói: "Các huynh vẫn là mau mau ôn bài cho ta đi."

Hàn Thước mỉm cười, khiêu khích nhìn về phía Bùi Hằng.

Sắc mặt Bùi Hằng cứng đờ, lập tức chậm rãi thở ra một hơi, nói với Trần Tiểu Thiên: "Thiên Thiên, ta đã nghiên cứu đề thi của những lần trước, tổng kết được một số điểm chung, đây đều là những nội dung cơ bản ta đã soạn ra, còn có chú thích bên cạnh, nếu như muội có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi ta là được."

Nói tới đây, Bùi Hằng hơi ngừng lại một chút, nhưng là rất nhanh lại mở miệng sủng nịnh dặn dò nói: "Những ngày này muội hãy bớt ham chơi lại đi, môn văn là môn thi đầu tiên, tuyệt đối không thể lơ là được."

Nhìn chồng sách chất cao như núi trước mặt, Trần Tiểu Thiên liền nhịn không được bắt đầu trở nên mơ màng.

Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn hai người họ nói: "Hả? Sao giống thi đại học thế này?"

Hàn Thước thấy thế, coi thường hừ lạnh một tiếng.

Trần Tiểu Thiên cùng Bùi Hằng nghe tiếng nhìn về phía Hàn Thước.

"Xem ra Bùi ti học thật sự không hiểu Thiên Thiên rồi." Hàn Thước coi thường cầm lấy một quyển đề của Bùi Hằng, sau đó trực tiếp ném qua một bên, thản nhiên nói: "Nhiều đề thi như vậy, đừng nói là làm, ngay cả liếc mắt nhìn một cái nàng ấy cũng chẳng buồn liếc đâu. May là ta cũng đã nghiên cứu đề thi của những lần trước, cũng tổng kết được một số điểm chung, cũng soạn ra được một số nội dung cơ bản, nhưng chỉ có một quyển mỏng dính này thôi, đây đều là đề bài được tuyển chọn, chỉ cần học thuộc cuốn này, có thể an âm ứng phó qua kì thi."

Nói xong câu đó, Hàn Thước lấy ra vài tờ giấy, đưa cho Trần Tiểu Thiên.

"A? Huynh soạn ra những điểm quan trọng như vậy..." Trần Tiểu Thiên tiến đến bên tai Hàn Thước, đè thấp thanh âm hỏi: "Là biết trước đề hay đoán đề thế? Huynh khai thật đi, có phải huynh dùng thủ đoạn để gian lận không, bị phát hiện là phạt tù ba năm đấy."

Hàn Thước cười, tùy ý nói: "Thiên Thiên đừng lo lắng quá, chỉ cần muội học thuộc quyển này, bao đậu."

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Hằng có hơi trầm xuống: "Hàn thiếu quân không khỏi quá mức tự tin rồi, ngươi cũng biết việc này liên quan đến tiền đồ của Thiên Thiên, tuyệt đối không thể qua loa, vẫn nên đốc thúc muội ấy học nhiều hơn mới đúng chứ."

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, hơi có chút khinh miệt nói: "Đốc thúc thì cũng nên phù hợp với quỹ thời gian chứ , hiện tại thời gian chỉ còn có mười ngày, ngươi cảm thấy với đầu óc của muội ấy liệu có học thuộc được nhiều như vậy không? Học không kịp, thì đều là công cốc."

Trần Tiểu Thiên nằm không cũng trúng đạn, mở to mắt nhìn về phía Hàn Thước, bất mãn nói: "Này huynh định công kích ta sao? Đầu óc ta tốt lắm đó!"

Bùi Hằng là người có tính ôn hoà, nghe được lời của Trần Tiểu Thiên, lập tức liền mở miệng cổ vũ nói: "Thiên Thiên, không bằng hôm nay chúng ta học thuộc hết quyển này, chứng minh cho Hàn thiếu quân thấy."

Trần Tiểu Thiên nhìn quyển sách dày cộm này... giây tiếp theo liền... hoảng.

"Thật ra... Ta thấy Hàn thiếu quân nói có lý lắm, đầu óc ta quả thật không được tốt."

Hàn Thước đã sớm liệu trước được Trần Tiểu Thiên nhất định sẽ nói như vậy, vì thế khiêu khích nhìn Bùi Hằng, thanh âm lành lạnh nói: "Bùi ti học, ngươi sai rồi nhé. Vẫn là ta hiểu muội ấy hơn."

Bùi Hằng sắc mặt không vui nói: "Ta cùng Thiên Thiên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, muội ấy chỉ là đang khiêm tốn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro