Chương 56: Đột nhiên bị sét đánh
Trước cửa phủ Nguyệt Ly, Trần Tiểu Thiên đã cải trang, ủ rũ hướng về phía cửa phủ đi tới, không ngờ lại có cả đoàn người đông nghìn nghịt đứng chắn ở ngoài cửa, thanh âm chửi rủa không ngừng vang lên.
Trần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm.
Tử Duệ đứng bên cạnh chờ hồi lâu, vội vàng kéo Trần Tiểu Thiên qua một bên.
Hai người thì thầm tìm hiểu tình hình trước cửa.
Tử Duệ nhỏ giọng nói với Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa, người hiện tại chớ manh động, đừng lấy cứng chọi cứng với bọn họ!"
"Đây chính là nhà của ta mà, dù thế nào cũng phải trở về chứ." Trần Tiểu Thiên đầu óc rối tinh rối mù, lòng đầy căm phẫn nói: "Thật sự nghĩ ta không có cách nào để vào hay sao, tượng đất vô tri còn có ba phần linh tính, tưởng Trần Thiên Thiên ta không còn là tam công chúa nữa, thì sẽ dễ dàng bị ức hiếp như vậy sao? !"
Nghe vậy, Tử Duệ bị lời của Trần Tiểu Thiên doạ sợ, liền vội vàng nói: "Người đừng xúc động mà!"
Nói xong, Tử Duệ cuống quít ngăn cản, đột nhiên thấy Trần Tiểu Thiên dùng áo khoác rộng thùng thình trùm kín người mình lại.
Không đợi Tử Duệ kịp phục hồi tinh thần, liền thấy Trần Tiểu Thiên dùng một tay che mặt, tay kia thì chỉ thẳng lên trời, chửi ầm lên ——
"Trần Thiên Thiên! Tên hỗn đản chết bầm này! Cái đồ sao chổi! Ngươi cư nhiên dám tự ý động vào Long Cốt, phá huỷ thành vận! Ngươi không xứng làm người!"
Lời nói vừa dứt, hình ảnh đông đúc trước cửa phủ Nguyệt Ly chợt dừng lại một giây.
Đám đông thấy được một màn chửi rủa này, trong một giây tiếp theo, theo quán tính dạt ra tránh đường cho nàng.
Quần chúng thấy thế hô to: "Chửi hay lắm!"
Trần Tiểu Thiên một bên nghiêm túc che mặt chen chúc đi lên phía trước, một bên tiếp tục lớn tiếng mắng: "Hôm nay ta quyết sẽ lôi ngươi ra khỏi phủ Nguyệt Ly, đánh chết tế trời...Ngươi có bản lĩnh thì mau mở cửa ra, đừng có ở lì bên trong không dám lên tiếng như thế!"
Đám đông cứ thế bám theo Trần Tiểu Thiên tiến về phía trước, có người để ý thấy bộ dạng của Trần Tiểu Thiên có chút kỳ quái, nhưng nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều.
Trần Tiểu Thiên nhìn thấy có người bắt đầu để ý đến mình, vội vàng bước nhanh hơn, giọng càng lúc càng cao.
"Lúc trước ngươi hoang dâm vô độ! Quen thói hung tàn! Bây giờ lại còn làm hại dân chúng, liên luỵ đến bá tánh! Ngươi không sợ thiên lôi đánh chết sao..."
Nói tới đây, dân chúng bỗng phát hiện ra nàng chính là Trần Thiên Thiên, vội vàng đuổi theo chặn lại, còn không ngừng ném đồ tới tấp vào người nàng.
Trần Tiểu Thiên vắt chân lên cổ chạy trối chết, Tử Duệ theo sau bảo hộ.
"Ngươi có bản lĩnh thì mau mở cửa ra, ta biết ngươi đang ở trong đó!"
Thủ vệ phủ Nguyệt Ly đứng đối diện trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn nàng.
Trần Tiểu Thiên đi đến trước cửa chính, đám đông vẫn đang theo sát phía sau, gần như đã tóm được Trần Tiểu Thiên.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hết sức nguy hiểm này, chỉ thấy cổng chính hé ra một khe hở, cánh tay Hàn Thước từ bên trong đưa ra một phen kéo Trần Tiểu Thiên vào, Bạch Cập nhanh chóng tiến lên đóng cửa lại.
Tử Duệ không kịp tiến vào, ở ngoài cửa la lên: "Cứu mạng".
Sau khi đã vào được bên trong, Trần Tiểu Thiên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa đầu vào lòng Hàn Thước, tay vẫn còn duy trì tư thế mắng người mà chỉ thẳng lên trời.
Một lát sau, Trần Tiểu Thiên bộ dạng nũng nịu đầy uỷ khuất cáo trạng Hàn Thước: "Bọn họ, mắng ta..."
Hàn Thước bất đắc dĩ lắc đầu, nâng lên hai tay, ôn nhu che lỗ tai của Trần Tiểu Thiên lại.
Cùng lúc đó, tại Lâm phủ.
Lâm Thất nghe kể về dáng vẻ chật vật của Trần Tiểu Thiên cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng thích thú đến mức nén không được phải bật cười thành tiếng: "Hừ, cô ta to gan lớn mật, dám chiếm đoạt Long Cốt dùng riêng, đúng là ngang ngược, ắt bị trời phạt!"
Đúng lúc này, quản gia Lâm phủ vội vã tiến vào, vẻ mặt kích động nhìn Lâm Thất nói: "Không ổn rồi không ổn rồi, tiểu thư! Long Cốt hiển linh, trời phạt rồi!"
Lâm Thất nghe thấy vậy, tâm trạng vẫn còn rất vui vẻ, vội vàng mở miệng hỏi: "Trần Thiên Thiên thế nào rồi?"
Quản gia có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Trên trời đột nhiên xuất hiện sấm sét, đánh xuống, mỏ quặng nhà chúng ta rồi!"
Lời vừa dứt, Lâm Thất lập tức bị chấn kinh, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời, qua một hồi mới không dám tin hỏi: "Cái gì?"
Quản gia thở dài một hơi, nói: "Mỏ quặng nhà chúng ta bị nổ rồi!"
Lâm Thất vẻ mặt mờ mịt, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần: "Nổ mỏ quặng nhà ai cơ?"
Quản gia bất đắc dĩ trả lời: "Nhà chúng ta ."
Lâm Thất chậm rì rì quay đầu nhìn quản gia hỏi: "Nổ cái gì nhà chúng ta?"
Quản gia quả thực có chút phát điên, lớn tiếng nói: "Quặng, là quặng đó!"
Nghe quản gia lớn tiếng hét lên như thế, Lâm Thất lúc này mới phục hồi lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi một phen nắm lấy áo quản gia, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa xem, mỏ quặng nhà chúng ta bị làm sao?"
Quản gia bù lu bù loa nói: "Bị nổ! Lâm Thất tiểu thư, mỏ quặng nhà chúng ta, bị sét đánh trúng, nổ rồi!"
Vừa dứt lời, Lâm Thất như bị kích thích, mạnh mẽ nhảy dựng lên tại chỗ, lúc này mới coi như đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, lập tức phản ứng nói: "Mỏ quặng nhà chúng ta bị nổ rồi!"
"Tiểu thư người mau mau nghĩ cách gì đi!" Quản gia ai oán nói.
Lâm Thất giận tím mặt, trực tiếp vung tay lên ném vỡ tách trà trong tay, thanh âm thập phần căm hận: "Trần! Thiên! Thiên! Cô đúng là sao chổi! Ông trời muốn phạt cô, mà còn bị hụt nữa sao!"
Phủ Nguyệt Ly, phòng ngủ Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên ngồi ngay ngắn trong phòng nghe Tử Duệ bẩm báo tin tức, vui đến mức đấm ngực dậm chân: "Đúng là xui xẻo ha ha ha ha, còn đắc ý nhà mình có quặng không ha ha ha, giờ thì hay rồi, bị sét đánh trúng rồi."
Tử Duệ cũng đồng dạng đắc ý dào dạt nói: "Tiểu thư Lâm Thất ỷ mình là túi tiền của thành Hoa Viên, từ nhỏ đã không ưa người, sau khi người bị phế thành thứ dân, lại còn dẫn dân chúng đến quý phủ làm mưa làm gió, để xem sau này cô ta còn dám hống hách nữa không."
"Không phải cô ta muốn kiếm chuyện với ta sao, đến đi đến đi, ta ngồi đây chờ cô ta!" Trần Tiểu Thiên đắc ý vỗ ngực nói.
Trần Tiểu Thiên đắc ý chưa được hai khắc, một tên người hầu sốt ruột hốt hoảng chạy vào, lớn tiếng bẩm báo Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa, đại sự không xong rồi! Cổng chính của chúng ta sắp bị dân chúng phá hư rồi!"
Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên sửng sốt, "Cái gì?"
Cùng lúc đó, phủ thành chủ, phòng nghị sự.
Thành chủ vẻ mặt buồn rầu, Tang Kỳ đứng ở một bên, bên dưới là đám quan viên đang lo lắng bẩm báo tình trạng về mỏ quặng, tất cả mọi người đều rất chú ý đến phản ứng của thành chủ.
Qua hồi lâu sau, thành chủ mới chậm rãi mở miệng, nói: "Đã điều tra rõ chuyện nổ mỏ quặng không phải do con người gây ra, chuyện trấn an gia quyến người bị nạn cũng đã được xử lý thoả đáng. Đúng rồi, còn việc giải cứu thì sao, có tiến triển gì không?"
Vừa dứt lời, Trần Sở Sở cung kính tiến lên, nói: "Con đường duy nhất để các thợ mỏ bị mắc kẹt trốn thoát đã bị đá phá hỏng. Theo như dân chúng khai báo, hơn một trăm thợ mỏ đều bị mắc kẹt sau núi, hơn nữa cách mặt đất không xa, nếu dùng đá lửa nổ tung, chúng ta có thể cứu người ra trước khi mỏ quặng hoàn toàn sụp đổ."
Thành chủ gật đầu, xoa xoa thái dương trướng đau của mình, mở miệng hỏi: "Hiện tại đã cứu được bao nhiêu người rồi?"
Nghe vậy, sắc mặt Trần Sở Sở cứng đờ, hồi sau mới nói: "Vẫn chưa... chưa cứu được người nào."
Nghe thấy thế, thành chủ tức giận đập bàn, Trần Sở Sở cúi đầu sắc mặt khó xử.
"Hoang đường!" Thành chủ tức giận lớn tiếng nói: "Hơn một trăm mạng người, định chờ ta đích thân đi cứu sao!"
Mắt thấy thành chủ nổi giận, Lưu tư ngân vội vàng bước ra khỏi hàng bẩm báo nói: "Thành chủ bớt giận. Thuộc hạ không phải cố ý trễ nãi việc cứu người, chỉ là, chỉ là mỏ quặng nằm phía sau núi nối liền với Phúc Mạch, một khi cho nổ, Phúc Mạch chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, tội danh như thế, thuộc hạ gánh vác không nổi thưa thành chủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro