Chương 4: Xuyên qua thành nữ phụ
Trần Tiểu Thiên thở phì phì về nhà, một bên ném túi xách, một bên cởi áo khoác, một bên cầm điện thoại cáo trạng nhà sản xuất.
Trần Tiểu Thiên liếng thoắng nói không ngừng, cơ hồ là không cho Trương tổng cơ hội mở miệng:" Trương tổng — — không phải là tôi không hợp tác — — mà là anh ta không có cách nào để giao tiếp — — anh ta căn bản không nghe tôi nói chuyện, tôi vừa mở miệng, anh ta liền bay lên, tôi gào khản cả giọng — — Cái gì, anh ta bảo không diễn — — Anh ta, anh ta tuyệt đối là có bệnh!"
Tốc độ nói chuyện như tên lửa, thanh âm thì cao hơn cả quãng tám, Trương tổng nhiều lần muốn chen vào nhưng đều thất bại.
Ngay thời điểm Trần Tiểu Thiên đang thở hổn hển lấy hơi nói tiếp, bỗng nhiên âm báo tin nhắn vang lên.
Thấy thế, Trần Tiểu Thiên đầu tiên là nhíu nhíu mày, nhưng sau đó ý thức được cái gì, cô chạy nhanh đến trước máy tính, mạnh mẽ nhấn F5.
Túi tiền online trên màn hình hiển thị tiền nhuận bút, thật là nhiều số a.
Trần Tiểu Thiên kinh ngạc, ngây người ra một lúc.
Cái này...
Lập tức một giây sau, thái độ Trần Tiểu Thiên thay đổi một trăm tám mươi độ, gấp gáp chộp lấy điện thoại đã bị ném, ngữ khí ôn tồn nhẹ nhàng nói:" Trương tổng à, đúng là tôi còn quá bồng bột, không nên để cảm xúc xen vào công việc. Ngài yên tâm đi, chuyện mà nam chính phản ánh tôi nhất định sẽ sửa lại, tuyệt đối không làm chậm trễ thời gian khai máy!"
Không đợi Trương tổng nói thêm, Trần Tiểu Thiên quyết đoán treo điện thoại, còn ngơ ngơ ngác ngác, dùng ngón tay chọc chọc vào màn hình máy tính lẩm bẩm đếm số, miệng tủm tỉm cười.
Đại khái tầm mười giây sau, biểu tình trên mặt Trần Tiểu Thiên vốn còn có chút oán giận dần dần biến thành một mạt tươi cười, cô một bên co giãn gân cốt, một bên thì thào nói: "Không phải chỉ là bình đẳng thôi sao, không phải chỉ là tình yêu thôi sao! Cho anh biết thế nào là một biên kịch xuất sắc làm việc chuyên nghiệp!"
Trần Tiểu Thiên trên mặt một bộ biểu tình bắt buộc, ngồi trước máy tính bật mode công tác, bên trái máy tính là thức ăn dinh dưỡng cùng thuốc và sữa, bên phải lại là đồ ăn vặt cùng mì ăn liền.
Trần Tiểu Thiên miệng ngậm một bịch sữa, tinh thần đang trong trạng thái chiến đấu ngồi trước máy tính.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết thảy, Trần Tiểu Thiên như sĩ tử đang chuẩn bị thi đại học lưu loát mở ra trang word trên màn hình, thanh âm lách cách của bàn phím không ngừng vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Tiểu Thiên đã muốn đầu choáng mắt hoa, một bên đánh chữ một bên bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
Trần Tiểu Thiên phá lên cười , "Thành Huyền Hổ, nam nhân cầm binh, chiếm được thành thì có thể ngủ với tù binh. Thành Hoa Viên, nữ nhân cầm binh, chiếm được thành thì cũng có thể ngủ với tù binh...Vậy lúc hai thành giao chiến chẳng phải là..."
Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên liền cảm thấy không ổn, lập tức dừng lại, lắc lắc đầu cười nói: "Không thể viết như vậy, không thể viết như vậy được..."
Vừa nói, Trần Tiểu Thiên đem tình tiết vừa viết ra xoá sạch, nâng tay xoa xoa thái dương.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trần Tiểu Thiên nhìn bản word, xúc động muốn rơi nước mắt.
Trần Tiểu Thiên rưng rưng đôi mắt đỏ hoe, cực kì thâm tình nói: "Hàn Thước, ta chưa từng nghi ngờ huynh, không ngờ huynh lại nhẫn tâm đến thế..."
Nói xong, Trần Tiểu Thiên lại dùng khăn tay lau nước mắt, cầm con rối bên cạnh bàn, khí phách bá đạo nói: "Sở Sở, ở lại bên ta, sau này khi ta trở thành thành chủ, muội có thể làm thành chủ phu nhân của ta."
Trần Tiểu Thiên nói xong, đứng tại chỗ tự mình cảm động hồi lâu, cuối cùng... "Ta phi!"
Tra nam!
Trời dần dần chuyển tối, lại tới ban đêm, Trần Tiểu Thiên ngáp không ngừng, đã uống không biết bao nhiêu ly cà phê, lại đứng dậy pha một ly mới, uống một hơi cạn sạch.
Trần Tiểu Thiên tặc lưỡi trong cay đắng, hừ nhẹ một tiếng, đắc ý dào dạt nói: "Không yêu đương sẽ không viết được kịch bản tình yêu sao? Quá coi thường mình rồi... "
Vừa dứt lời, Trần Tiểu Thiên liền đánh một cái hắt xì, sau đó tức tốc chui vào chăn.
Trần Tiểu Thiên một bên đem chính mình cuộn lại như sâu róm, một bên than thở: "Ngàn vạn lần không thể bị bệnh a...Kịch bản còn chưa viết xong..."
Đêm đã khuya, chỉ còn lại mỗi Trần Tiểu Thiên cô độc giữa ánh đèn đêm mờ nhạt, dần dần lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không còn cảm giác được thời gian trôi qua.
Ngày đến đêm đi, Trần Tiểu Thiên càng ngày càng uể oải, híp lại đôi mặt đã hiện lên tơ máu, nhưng vẫn như trước kiên trì đánh chữ.
Trần Tiểu Thiên ghé vào trước máy tính hữu khí vô lực than thở : "Nhị quận chúa thành Hoa Viên Trần Sở Sở, trải qua bao gian khổ, cuối cùng lên ngôi thành chủ. Trong đại lễ kế nhiệm của Trần Sở Sở, trời giáng điềm lành, nhật nguyệt cùng xuất hiện, cổng trời mở rộng, ánh sáng chói lọi khắp trời."
Nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên ý thức đã muốn mơ hồ, tay lướt bàn phím đánh chữ "Hoàn", ngón tay dừng lại ngay trên dấu chấm "."
Mà lúc này, Trần Tiểu Thiên đang tưởng tượng ra cảnh "Nhật nguyệt cùng xuất hiện, cổng trời mở rộng, ánh sáng chói lọi khắp trời"
Sau một lát, Trần Tiểu Thiên đẩy ghế qua một bên, cả người ngã xuống đất.
Trên màn hình máy tính vẫn như trước loé lên một chữ "Hoàn" sau đại kết cục.
Đêm khuya, trong thành Hoa Viên xa hoa truỵ lạc một mảnh náo nhiệt, mà bên trong giáo phường ti, Trần Tiểu Thiên đang ngủ trên một chiếc giường nhỏ được phủ tơ lụa thượng hạng phi thường hoa lệ.
Sau một lúc lâu, Trần Tiểu Thiên từ từ tỉnh lại, nhắm mắt ngồi dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Viết xong bản thảo mới ngủ được một giấc ngon như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Trần Tiểu Thiên liền cảm giác dường như có chỗ nào không đúng lắm,
vì thế mạnh mẽ mở mắt.
Bỗng nhiên phát hiện bản thân thế nhưng đang ở trong một gian phòng có hơi hướng cổ xưa thật xa lạ, hai tay đang duỗi ra cũng rụt trở về, mắt mở to kinh ngạc.
Sau một lát, Trần Tiểu Thiên thật cẩn thận xuống giường, mờ mịt nhìn chung quanh.
Trần Tiểu Thiên chậm rãi đánh giá cách bố trí trong gian phòng, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Mình đây là đang ở nơi nào?
Thoạt nhìn tựa như là gian phòng thời cổ...
Trần Tiểu Thiên liền lớn mật đoán như thế, sau đó không khỏi có chút kinh hoảng.
Giờ này khắc này, trong mắt Trần Tiểu Thiên, từng vật dụng trong phòng đều tự hiện lên giá tiền của chúng, tiền vàng leng keng đua nhau rơi xuống.
Trên bàn, một bàn thịnh yến hỗn độn, có giá ¥4880.
Dưới đất, bình rượu nằm ngổn ngang bừa bộn, có giá ¥3880.
Trên tường, tranh chữ cổ bị vết mực lớn làm hỏng, giá ¥9880—— khách bồi thường tổn hại.
Trần Tiểu Thiên sợ hãi rụt rè chạy đến cửa, đẩy cửa phòng ra, lại bị cảnh tượng phía trước doạ sợ.
Ngoài cửa phòng là một căn phòng còn lớn hơn, dưới đất đầy những mỹ nam tuyệt sắc với y phục mỏng tang đang nằm ngổn ngang, trong lòng người ôm đàn tranh người ôm sáo cổ, hương khí thập phần tiên diễm, hoa quả cùng bầu rượu phân tán ở khắp nơi, trong phòng một mảnh hỗn độn.
Trần Tiểu Thiên nhỏ giọng đếm số nam nhân đang nằm dưới đất: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... Thanh âm tiền vàng điên cuồng rơi xuống.
Một nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng, Trần Tiểu Thiên khép cửa lại, đờ đẫn lui về trong phòng ngủ.
Nhìn tình cảnh này, Trần Tiểu Thiên quả thực hận không thể cho mình một cái tát.
Trần Tiểu Thiên mày lố thế, mới kiếm được ít tiền, đã dám đến quán bar ăn chơi hoang phí!
Lại còn chơi trò cosplay, tình thú nữa chứ...
Trần Tiểu Thiên không biết nghĩ gì, tay chân hoảng loạn, đột nhiên xoay người, vạt áo lướt qua bàn làm rơi một chén rượu thủy tinh.
Ở trong mắt Trần Tiểu Thiên, chén rượu thủy tinh hiện lên giá ¥688.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro