Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Cùng nhau ăn lẩu

Trần Tiểu Thiên không cần nghĩ liền nói: "Đương nhiên rồi! Mỹ nhân dưới trăng nếu không cười, chẳng phải cô phụ cảnh đẹp đêm nay sao."

Hàn Thước nghiêm túc nhìn Trần Tiểu Thiên, lập tức nói: "Tam công chúa muốn cùng Hàn mỗ tận hưởng đêm nay sao?"

Trần Tiểu Thiên có chút ngượng ngùng, quay đầu qua hướng khác, còn dịch người sang bên cạnh, qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Chúng ta hiện tại không phải là đang ở cùng nhau sao?"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên chỉ chỉ nồi lẩu trên bàn, hướng Hàn Thước nói: "Mời thiếu quân."

Nghe vậy, Hàn Thước đem quà đặt qua một bên, ngồi vào bàn.

Trần Tiểu Thiên ngồi úp sấp lên bàn, nâng mặt nhìn về phía Hàn Thước, vẻ mặt tươi cười nói: "Không cần biết huynh đang buồn chuyện gì, không có chuyện gì mà ăn lẩu không giải quyết được cả, nếu như có, thì ăn hai lần!"

"Lý lẽ kiểu gì đây?" Hàn Thước ngây người ra một chút, không biết nói gì.

Trần Tiểu Thiên đúng lý hợp tình nói: "Đây là 《 nội quy ăn lẩu》! Điều thứ hai trong bảng nội quy là, để kiểm tra một người có thật lòng với đối phương hay không, thì phải xem miếng đầu tiên người đó gắp là gắp cho ai. Đây, miếng đầu tiên, gắp cho huynh."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Hàn Thước.

Hàn Thước nhìn miếng thịt Trần Tiểu Thiên gắp cho hắn, do dự một lát, nói: "Ta bị bệnh tim... không ăn cay được."

"A... Không sao, ta ăn, ta thích ăn cay." Trần Tiểu Thiên có chút xấu hổ, trực tiếp gắp miếng thịt từ trong chén của Hàn Thước bỏ vào miệng ăn, thập phần thỏa mãn.

Trần Tiểu Thiên lại bỏ thêm một ít thức ăn vào phần nước lẩu trắng trong nồi, cười nói: "May là ta đã chuẩn bị lẩu Uyên Ương."

Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên bận rộn, âm thầm nắm chặt bình bạch ngọc trong tay.

Phần nước lẩu đỏ trong nồi Uyên Ương đã muốn sôi trào, nhưng phần nước trắng vẫn chưa có dấu hiệu sôi.

Hàn Thước nhìn một màn này, đột nhiên ý vị thâm trường nói: "Nước lẩu đỏ cùng trắng này, Rõ ràng không thể dung hòa, tính chất trái ngược nhau, lại phải đặt chung trong một cái nồi. Cô thích ăn cay, cả nồi lẩu đều là nước đỏ không phải tốt hơn sao?"

Trần Tiểu Thiên đầu óc chậm tiêu, không nghe ra ý tứ hàm xúc trong lời nói của Hàn Thước, trực tiếp không cho là đúng nói: "Nếu đều là nước đỏ, làm sao huynh ăn được? Lẩu thì phải ăn chung mới thú vị. Cái này gọi là bỏ qua bất đồng để tìm điểm chung, ai nói lập trường khác nhau thì không thể hòa hợp chứ. Lẩu Uyên Ương phải có cả nước đỏ lẫn nước trắng, thiếu bên nào cũng không được."

Hàn Thước nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, miệng lặp đi lặp lại câu cuối cùng Trần Tiểu Thiên vừa nói: "Thiếu bên nào cũng không được..."

Nói xong, Hàn Thước siết chặt bình bạch ngọc trong tay, nội tâm càng thêm rối rắm.

Trần Tiểu Thiên nhìn sắc mặt có chút quái dị của Hàn Thước, nhướng nhướng đuôi mày, nói: "Huynh đừng ngơ ra đấy, mau ăn đi, nếu không ta ăn hết bây giờ."

Nhưng đợi Trần Tiểu Thiên nói xong, Hàn Thước vẫn không có ý định động đũa.

"Ta biết rồi." Trần Tiểu Thiên đột nhiên nghiêm túc nói một câu, bất chợt quay đầu lại nói với Hàn Thước: "Huynh muốn uống rượu phải không! Ta chuẩn bị sẵn rồi đây!"

Vừa dứt lời, còn không đợi Hàn Thước mở miệng, Trần Tiểu Thiên đã xoay người lấy hai bầu rượu đến.

Trần Tiểu Thiên nói với Hàn Thước: "Huynh bị bệnh tim, không thể uống rượu, đây là nước trái cây ta đặc chế, nồng độ cồn thấp!"

Vừa nói, Trần Tiểu Thiên vừa rót rượu ra hai ly, sau đó cẩn thận đưa ly nước trái cây cho Hàn Thước.

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, ta sẽ phá lệ uống một ít rượu nhạt, mời thiếu quân. "

Trần Tiểu Thiên tự mình cạn ly của Hàn Thước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hơi cay liền bốc lên, lập tức đặt ly rượu sang một bên.

Hàn Thước thấy thế, cười khổ một tiếng, vụng trộm đem bình bạch ngọc cất vào, mượn rượu giải sầu đem ly nước trái cây uống một hơi cạn sạch.

Hàn Thước nói: "Hàn mỗ kính tam công chúa."

Trần Tiểu Thiên bởi vì uống rượu mà mặt có chút ửng đỏ, chắt lưỡi nói với Hàn Thước: "Thật không ngờ, có một ngày ta lại có thể ngồi cùng huynh uống rượu như thế này."

Trong hoa viên cả vườn xuân sắc, Hàn Thước cùng Trần Tiểu Thiên hai người ta kính ngươi ngươi kính ta, nhìn nhau cười.

Một lát sau, Trần Tiểu Thiên rõ ràng đã say, bắt đầu mượn rượu làm càn, Hàn Thước cũng có chút say.

Trần Tiểu Thiên một bên vỗ bàn một bên chỉ vào Hàn Thước nói: "Nào, chuối tiêu, ta kính huynh ly nữa! Cảm ơn huynh đã tha mạng cho cam."

Vừa đứng dậy, Trần Tiểu Thiên lảo đảo muốn kính Hàn Thước thêm một ly, kết quả lại không đứng vững, thân hình chênh vênh muốn ngã.

Hàn Thước liền tiến lên phía trước đỡ lấy nàng, nhưng một chân đứng không vững, lại khiến hai người cùng nhau ngã xuống bụi hoa.

Vô vàn cánh hoa đủ màu sắc nháy mắt bay đầy trời, phiêu dật rơi xuống người Trần Tiểu Thiên cùng Hàn Thước.

Trần Tiểu Thiên nằm trên ngực Hàn Thước, say khướt than thở nói: "Huynh cứ yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn huynh chết đâu, nhất định sẽ có kì tích xuất hiện, không có kì tích ta cũng sẽ tạo ra kì tích..."

Hàn Thước ngây ra một chút, lập tức chậm rãi nói: "Kỳ thực... Ta đã tìm ra được phương pháp chữa bệnh rồi."

"A?" Trần Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Thước.

Hàn Thước bất đắc dĩ cười cười, thản nhiên lắc đầu nói: "Nhưng ta không muốn làm như vậy."

Vừa dứt lời, Trần Tiểu Thiên lại nằm trên ngực Hàn Thước, tiếp tục than thở, "Uống nữa đi..."

Trần Tiểu Thiên than thở hai tiếng xong, đơn giản nằm úp sấp trên người Hàn Thước ngủ.

Hàn Thước theo bản năng muốn đẩy Trần Tiểu Thiên ra, nhưng lại khẽ hạ tay xuống, đặt lên đầu Trần Tiểu Thiên.

Hàn Thước bất đắc dĩ nhìn Trần Tiểu Thiên, "Tam công chúa quả thật không hề có nửa điểm phòng bị với Hàn mỗ."

Dưới ánh trăng, hai người bình yên nằm giữa một vườn hoa rực rỡ xuân sắc.

Hôm sau, tại bãi bắn bia.

Giữa mái che nắng, thành chủ cùng Trần Nguyên Nguyên đang ngồi nhìn về phía bãi bắn bia, Tang Kỳ cùng Tử Niên đứng bên cạnh hai người, bên ngoài mái che đứng vài tên thị vệ.

Trên bãi đất trống dùng để bắn tên, Trần Sở Sở một thân chiến phục đang kéo cung nhắm, bắn tên, Tử Trúc đứng sau lưng nàng.

Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, mũi tên Trần Sở Sở bắn ra trúng ngay hồng tâm.

Lâm Thất đứng ở một bên vội vàng vỗ tay, miệng tán dương: "Bắn hay lắm!"

Trần Sở Sở nghe tiếng quay người lại.

Lâm Thất liền đi tới, cười nói với Trần Sở Sở: "Nhị quận chúa không chỉ có học thức uyên bác, mà cả võ nghệ cũng thật xuất sắc."

Nghe vậy, Trần Sở Sở cười lắc lắc đầu, theo sau nói: "Sắp tới kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ rồi, ngươi phải siêng năng luyện võ, sau này khi được làm quan võ rồi, ta còn có thể trông cậy vào ngươi."

"Nhị quận chúa yên tâm." Lâm Thất nói: "Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Đợi khi người trở thành thiếu thành chủ rồi, ta nhất định sẽ tận tâm phò trợ người."

Nghe được lời Lâm Thất, Trần Sở Sở nói: "Kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ sắp tới, ta cùng Thiên Thiên đều là người được đề cử, ai thắng còn chưa biết."

Lâm Thất đắc ý nói: "Người cứ chờ xem đi, Trần Thiên Thiên nhất định không có khả năng đâu."

"Lâm Thất." Trần Sở Sở giơ tay ra hiệu ý bảo Lâm Thất im miệng, mặt cũng trở nên nghiêm khắc hơn, "Đừng bàn chuyện này nữa."

Trần Sở Sở lại cầm lấy cung bắn tên, mỗi một tên bắn ra đều trúng ngay hồng tâm, Lâm Thất đứng ở một bên vẫn còn đang suy nghĩ lời Trần Sở Sở vừa nói, đầy mặt không cam lòng.

Ngay sau đó, Lâm Thất vẻ mặt khiêu khích đưa cung tên đến trước mặt Trần Tiểu Thiên, khinh thường bật cười một tiếng nói: "Đấu với ta một ván đi."

Trần Tiểu Thiên xoa xoa bả vai bị thương của mình, thuận tay đẩy cung tên trong tay Lâm Thất ra, lại không ngờ cung tên này lại nặng như vậy, trực tiếp rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro