Chương 36: Hiểu hắn còn hơn mẹ ruột
Thành công! Số đo cổ áo, ngực và thắt lưng đều có đầy đủ cả rồi!
Trần Tiểu Thiên cười ha ha buông Hàn Thước ra, nhân tiện vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đang bận đúng không, vậy ta đi trước đây."
Nói xong xuôi, Trần Tiểu Thiên hí hửng rời khỏi.
Hàn Thước xoay người, nhìn bóng dáng vô tư của Trần Tiểu Thiên, biểu tình vô cùng phức tạp.
"Mình muốn giết nàng ấy, nhưng nàng lại ngây thơ không biết gì, còn yêu thương mà ôm chầm lấy mình như vậy..."
Bên kia, tại cửa phủ Nguyệt Ly, Tử Duệ đang tiễn tiểu nhị tiệm tạp hoá rời khỏi.
Tử Duệ nhìn tiểu nhị cười nói: "Tam công chúa rất thích vải dệt ở chỗ các ngươi, lần sau sẽ còn đặt nữa."
Nghe vậy, tiểu nhị vội vàng lấy lòng nói: "Lần này tiểu nhân đến, còn mang theo vài thứ."
Nói xong, tiểu nhị liền dẫn Tử Duệ đi ra ngoài.
Tử Duệ không hiểu chuyện gì, nghi hoặc hỏi: "Mang theo cái gì?"
"Người thấy thì sẽ biết thôi." Tiểu nhị cười hắc hắc, thần thần bí bí nói với Tử Duệ.
Tử Duệ cùng tiểu nhị đi đến cửa phủ Nguyệt Ly.
Chỉ thấy trước đại môn không biết từ khi nào đã được đặt một cái sọt cỡ lớn, trên sọt được che phủ bằng một tầng vải, tiểu nhị vừa xốc miếng vải che lên, liền hiện ra mấy trăm ống trúc đang nằm gọn bên trong.
"Đây là..." Tử Duệ nháy mắt trừng lớn.
Tiểu nhị giải thích nói: "Mấy hôm trước, tam công chúa đã đặt một cái ống tre ở chỗ chúng tôi. Ông chủ chúng tôi bảo, tam công chúa đời nào làm mấy vụ buôn bán nhỏ như vậy, cho nên làm một hơi làm đến năm trăm cái. Bốn trăm chín mươi chín cái còn lại này, coi như là chút thành ý của ông chủ chúng tôi, mong tam công chúa hãy nhận cho."
Nghe được lời tiểu nhị nói, Tử Duệ đầu tiên nghĩ nghĩ, nhưng sau đó cũng không để ý lắm, trực tiếp liền mở miệng nói: "Vậy để ta thay mặt công chúa nhận."
Nói tới đây, Tử Duệ nhìn thoáng qua cái sọt cỡ lớn này, quay đầu phân phó gã sai vặt phía sau: "Mang hết xuống dưới bếp đi."
Gã sai vặt lĩnh mệnh bắt đầu dỡ hàng.
Ban đêm, Nguyệt Ly phủ, bên trong phòng ngủ Hàn Thước.
Hàn Thước cầm bình bạch ngọc, đầy mặt rối rắm.
Ngay tại thời điểm hắn đang suy nghĩ đến chuyện vừa xảy ra hôm nay, lại đột nhiên nghe thấy tiếng xột xoạt ngoài cửa.
Vì thế, Hàn Thước trực tiếp đem bình bạch ngọc giấu trong tay áo, nghi hoặc đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa không một bóng người, trong hoa viên lại đèn đuốc sáng trưng.
Thấy thế, Hàn Thước chậm rãi nhíu nhíu mày, suy tư một lát liền theo hướng đèn sáng đi qua.
Nguyệt Ly phủ, hoa viên.
Trăng sáng nhô cao, tiểu hoa viên dưới ánh trăng tản ra một bầu không khí vô cùng ái muội.
Hàn Thước lững thững đi qua, chỉ thấy trên bàn ở chòi nghỉ mát có một hộp quà, bên cạnh lại thêm một nồi lẩu tỏa khói nghi ngút, cùng một ít thức ăn kèm.
Trên hộp viết "Mở ra đi".
Hàn Thước nhìn thấy hộp quà của mình giống hệt hộp quà hôm đó Trần Tiểu Thiên tặng Bùi Hằng, có chút mất hứng, kiêu ngạo than thở một tiếng, "Ai mà thèm chứ."
Nhưng vừa nói xong câu đó, Hàn Thước liền nhịn không được mở hộp ra.
Vội vàng mở ra, liền thấy bên trên có dòng chữ: "Mặc vào đi".
Hàn Thước cảm thấy hứng thú, liền lấy giày trong hộp ra, là một đôi giày có kiểu dáng vô cùng kỳ lạ.
Nếu bây giờ có một người hiện đại đi ngang qua tình cờ nhìn thấy đôi giày này, chắc chắn sẽ nhận ra đây là một đôi Air Jordan handmade màu đỏ đen.
Hàn Thước nhìn kiểu dáng đôi Air Jordan này thập phần nghi hoặc, liền ướm thử vào chân mình, thế mà lại vừa khít không sai lệch tí nào.
Trong nháy mắt, Hàn Thước đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Trần Tiểu Thiên lén lút đột nhập vào phòng ngủ của mình, mở tủ giày ra, lấy một chiếc giày để ước lượng số đo.
Nghĩ đến đây, mặt Hàn Thước lộ ra ý cười, lại thấy trong hộp còn có một bộ y phục mới toanh, liền cầm lấy ướm thử lên người, quả nhiên là trên dưới vừa vặn, không sai một ly.
Hàn Thước lại ướm thử phần cổ cùng ngực, cũng là lớn nhỏ vừa khít.
Thì ra, ngày hôm qua Trần Tiểu Thiên "yêu thương ôm chầm lấy mình" là vì cái này...
Nghĩ đến những hành động kì quái của Trần Tiểu Thiên mấy hôm nay là vì để chuẩn bị quà tặng, Hàn Thước vừa cảm động vừa cảm thấy có chút buồn cười.
Nhớ lại bộ dạng ngây ngô của Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước không khỏi nở nụ cười, "Ngốc thật..."
Thấy thế, Trần Tiểu Thiên vẫn luôn trốn trong góc tối vui vẻ bước ra, chớp chớp đôi mắt to nói với Hàn Thước: "Huynh cuối cùng cũng cười rồi."
Hàn Thước nghe tiếng thu hồi ý cười, ngẩng đầu liền trông thấy Trần Tiểu Thiên từ bụi hoa phía sau bước ra.
Trần Tiểu Thiên một bộ dạng nghiêm túc nhìn Hàn Thước, chắp tay vái chào, cười nói: "Chúc Hàn thiếu quân sinh nhật vui vẻ, một năm chỉ có một ngày, lại được thêm một tuổi."
Nghe vậy, Hàn Thước bất chợt nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, nói: "Cô làm sao biết được hôm nay là sinh nhật của ta?"
"À thì..." Trần Tiểu Thiên sửng sốt, nhưng rất nhanh liền thân thủ vỗ vỗ bả vai Hàn Thước, cười mở miệng nói: "Huynh đừng khẩn trương như vậy."
"Cái gì?"
Trần Tiểu Thiên áp sát mặt mình vào mặt Hàn Thước, vẻ mặt thần bí nói: "Ta không chỉ biết hôm nay là sinh nhật của huynh, ta còn biết huynh cao 1m86, nặng 75kg, nhóm máu O, thích màu đen, không thích trời mưa, thích ăn nhất là món mì sợi do mẹ huynh làm, không thích ăn gừng..."
Trần Tiểu Thiên vẫn còn liến thoắng không ngừng nói những chuyện mình biết được về Hàn Thước, Hàn Thước có chút ngoài ý muốn.
Hàn Thước ánh mắt càng lúc càng sâu, chậm rãi cười hỏi Trần Tiểu Thiên, "Cô còn biết gì nữa?"
Trần Tiểu Thiên có chút thất thần, hoàn toàn không ý thức được ngữ khí nguy hiểm trong giọng nói của Hàn Thước, vẫn tiếp tục nói: "Ta còn biết... Từ lúc huynh ra đời tới nay, trên dưới thành Huyền Hổ đều nói huynh là kì tài trăm năm hiếm gặp, nhưng không may, vào năm huynh mười sáu tuổi, lại bị chẩn đoán mắc bệnh tim, tất cả đại phu đều nói rằng huynh sẽ không sống quá hai mươi tuổi. Kể từ đó, tính tình huynh thay đổi hẳn. Một người biết trước được ngày chết của mình, mỗi ngày đều như đang đếm ngược thời gian, huynh hận ông trời bất công, càng hận bản thân vô pháp thay đổi sự thật này, huynh rất muốn được sống. Cho nên chỉ cần có thể trị khỏi bệnh, chuyện gì huynh cũng dám làm!"
Hình tượng nhân vật Hàn Thước là do Trần Tiểu Thiên dốc hết tâm huyết ngày đêm gian khổ viết ra, có thể nói trên thế giới này người hiểu Hàn Thước nhất không ai ngoài Trần Tiểu Thiên, hiểu hắn còn hơn cả mẹ ruột hắn.
Nhưng tất nhiên Hàn Thước không hề biết chuyện này, vẫn còn sững sờ nhìn Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên nhìn Hàn Thước, cười cười vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Hàn Thước, nhất định sẽ có một người trị khỏi bệnh cho huynh, đó là người yêu huynh nhất. Cho nên huynh không được nản lòng, nhất định phải kiên trì tới cùng."
"Mọi người từ lúc biết ta sẽ không sống quá hai mươi tuổi, đều khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút, xem ta như người đã chết vậy..." Hàn Thước thâm trầm nhìn Trần Tiểu Thiên, chậm rãi nói: "Cô cư nhiên lại nghĩ ta vẫn còn có cơ hội chữa được."
Trần Tiểu Thiên vỗ vỗ ngực lớn giọng nói: "Đó là vì huynh vẫn chưa gặp được ta!"
Nghe vậy, Hàn Thước biểu tình nháy mắt phức tạp.
Vừa thấy biểu tình của Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên liền nhịn không được mở miệng nói: "Ôi chao sao lại là vẻ mặt này, cũng không biết mấy hôm nay huynh có chuyện gì, lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó, cười tươi như vừa nãy không phải tốt hơn sao."
Hàn Thước nhìn nàng, nói: "Ta cười hay không cười, quan trọng lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro