Chương 34: Giúp hắn cảm nhận được tình cảm gia đình
Đúng lúc này, Bạch Cập đi tới, nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, mật thám mới của chúng ta đã được an bài thỏa đáng, hiện tại đang điều tra người đã chế ra ống trúc, rất nhanh sẽ biết được kẻ quấy rối sau lưng lần trước là ai!"
Hàn Thước đang ngây người, hoàn toàn không để ý lời Bạch Cập nói, vì vậy cũng không có trả lời.
Bạch Cập tưởng Hàn Thước đang nghe, vì thế tiếp tục nói: "Mặt khác, mật thám của chúng ta lúc trước ở giáo phường ti sau lại được đưa vào phủ của nhị quận chúa, đã nghe ngóng được một số tin tức. Nói có chuyện quan trọng muốn trực tiếp gặp người để thương lượng, người xem hiện tại gọi hắn đến luôn có được không?"
Nói xong câu đó, Bạch Cập thấy Hàn Thước vẫn như trước không lên tiếng, không biết hắn có ý gì.
"Thiếu quân? Bạch Cập lớn tiếng kêu lên: "Thiếu quân!"
Sau đó, Hàn Thước lúc này mới nghe tiếng phục hồi tinh thần lại, "Hả? Được, ngươi gọi hắn tới đây gặp ta."
Bạch Cập: "Vâng!"
Đến khi Bạch Cập đi rồi, Hàn Thước lại không nhịn được lên tiếng: "Thật là đáng yêu."
Rất nhanh, Bạch Cập liền dẫn tên nhạc công mật thám thám tiến vào.
Mật thám hướng Hàn Thước cung kính hành lễ: "Tham kiến thiếu quân."
Hàn Thước lấy lại tinh thần, chậm rãi nhíu mày nói: "Có chuyện gì mà lại gấp gáp thế?"
Tên mật thám liếc mắt cẩn thận đánh giá sắc mặt của Hàn Thước, sau đó nói: "Hồi bẩm thiếu quân, tiểu nhân đột nhiên nhớ tới lời đồn trong thành, có lẽ sẽ giúp thiếu quân lấy được Long Cốt."
Hàn Thước cùng Bạch Cập vừa nghe ánh mắt liền sáng lên.
Hàn Thước trầm giọng nói: "Nói đi."
Nghe vậy, tên mật thám liền hạ giọng, có hơi chút mờ mịt nói: "Nhị quận chúa Trần Sở Sở... không phải là con ruột của thành chủ!"
Nghe được lời mật thám nói, Bạch Cập khiếp sợ: "Cái gì?"
Hàn Thước cũng đồng dạng nhíu mày.
Tên mật thám cung kính nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, tin tức này tiểu nhân đã nhiều lần kiểm chứng qua, tuyệt đối chính xác."
Bạch Cập lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Trần Sở Sở không phải là con ruột của thành chủ, Trần Nguyên Nguyên lại bị tàn tật, người thừa kế của Hoa Viên chỉ còn lại mỗi Trần Thiên Thiên thôi!"
Nói tới đây, Bạch Cập liền hưng phấn nhìn về phía Hàn Thước, trực tiếp mở miệng nói: "Thiếu quân, chỉ cần chúng ta hạ độc giết Trần Thiên Thiên, thành chủ nhất định sẽ lấy Long Cốt ra cứu nàng ta! Đến lúc đó chúng ta nhân cơ hội cướp lấy Long Cốt, vậy là có thể chữa khỏi bệnh tim cho người rồi!"
Trong nháy mắt, vô vàn suy nghĩ nảy ra trong đầu Hàn Thước, trong lòng lại thập phần khó chịu.
Hàn Thước do dự một lát, nhíu mi hỏi: "Vậy... vậy còn Trần Thiên Thiên thì sao?"
Bạch Cập đang vô cùng hưng phấn, một chút cũng không để ý tới vẻ mặt chần chừ của Hàn Thước, nhanh miệng nói: "Long Cốt chỉ có thể cứu mạng một người thôi, Trần Thiên Thiên tất nhiên là chết chắc rồi!"
Tên mật thám tiến lên nói: "Thuộc hạ thám thính biết được, thành chủ Hoa Viên đã có dấu hiệu suy yếu, nếu đứa con gái mình thương yêu nhất đột nhiên chết đi, chắc chắn sẽ rối loạn tâm trí, Hoa Viên cũng sẽ như rắn mất đầu! Đến lúc đó thiếu quân đã lành bệnh, chúng ta cũng không còn cố kị gì nữa, lập tức chỉ huy quân đội tấn công xuống phía nam, công chiếm Hoa Viên! Lúc đó, quặng ô thạch của thành Hoa Viên..."
Bạch Cập thấy Hàn Thước không có phản ứng gì, lập tức vội vàng bước tới, sốt ruột nói: "Luyện kim là ngọn nguồn lập nên thành Huyền Hổ chúng ta, quặng ô thạch đối với Huyền Hổ càng quan trọng hơn. Thiếu quân! Người nên lấy đại cuộc làm trọng! Đây chính là cơ hội trời ban! Người đừng quên mục đích ban đầu chúng ta đến đây."
Hàn Thước xoay người lại, hít sâu một hơi, giả vờ trấn định nói với Bạch Cập: "Việc này cần phải tính toán kĩ lưỡng hơn, chớ nên nóng vội."
Nói xong, trên trán Hàn Thước liền ẩn ẩn chút mồ hôi, hắn thì thào lẩm bẩm, lặp đi lặp lại giống như đang tự nói với chính mình: "Đúng vậy, chớ nên nóng vội..."
Thấy thế, Bạch Cập cùng mật thám trao đổi ánh mắt, muốn nói lại thôi.
Đợi tên mật thám đi rồi, Hàn Thước mới đi tới phòng ngủ của Trần Tiểu Thiên, muốn nhìn nàng một lát.
Hàn Thước cước bộ chần chừ đứng bên ngoài phòng ngủ, sắc mặt hơi do dự, ngay lúc chuẩn bị rời đi, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng cười của Trần Tiểu Thiên cùng Bùi Hằng.
Hàn Thước nhướng mày, nháy mắt liền quay đầu nhìn vào trong phòng, Trần Tiểu Thiên đang cùng Bùi Hằng cười đùa vui vẻ.
Trong phòng ngủ, Trần Tiểu Thiên lấy vỏ bưởi làm thành một cái mặt nạ rồi ụp lên mặt.
Bùi Hằng bị Trần Tiểu Thiên chọc cười , bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nghịch ngợm."
Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủn, nhưng ngữ khí bên trong rõ ràng là tràn đầy sủng nịnh.
Trần Tiểu Thiên lại lấy mặt nạ bưởi đeo lên, vẻ mặt háo sắc nhìn Bùi Hằng.
Bùi Hằng nhìn thoáng qua cánh tay Trần Tiểu Thiên, thân thiết hỏi: "Tay của muội không sao chứ?"
"Không sao cả." Trần Tiểu Thiên cười ha ha nói: "Hàn Thước đã trị khỏi cho ta rồi."
Bùi Hằng gật gật đầu, vẻ mặt ôn nhu cười nói: "Vậy thì tốt, đây là trái cây mới thu hoạch của mùa này vừa được chuyển tới từ thành Huyền Hổ, ta mang đến cho muội nếm thử lúc còn tươi."
Nhìn hoa quả trên bàn, Trần Tiểu Thiên nhãn tình sáng lên, lập tức bĩu môi than thở nói: "Vậy ta đây phải ăn nhanh mới được, không thể để cho Hàn Thước nhìn thấy."
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp này của nàng, Bùi Hằng nở nụ cười, "Để ta bảo hạ nhân mang một phần đến cho Hàn thiếu quân."
"Đừng đừng đừng." Trần Tiểu Thiên vội vàng nói: "Ta là sợ Hàn Thước trông thấy hoa quả quê hương, sẽ nhớ người thân."
Ngoài cửa, Hàn Thước nghe thấy lời Trần Tiểu Thiên nói, nháy mắt tâm tình bỗng trở nên phức tạp.
Bùi Hằng hiển nhiên thật không ngờ Trần Tiểu Thiên thế nhưng lại chú ý tới điểm này, hơi ngơ ra một chút, sau một lát mới mở miệng nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, Hàn Thước cô độc một mình ở Hoa Viên, trong lòng hắn nhất định rất khổ sở."
Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên trong lòng âm thầm nghĩ: Trong lòng hắn bây giờ chỉ có mỗi Long Cốt thôi.
"Hiện tại không còn sớm nữa." Một lát sau, Bùi Hằng chủ động mở miệng nói: "Ta phải về đây."
"A? Huynh phải về rồi à?" Trần Tiểu Thiên có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đứng lên cùng Bùi Hằng đi ra khỏi phòng.
Bùi Hằng quay đầu nhìn Trần Tiểu Thiên nói: "Muội mau nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày nữa ta lại đến thăm muội."
"Được thôi." Trần Tiểu Thiên liền vội gật đầu, nhìn Bùi Hằng rời khỏi.
Tử Duệ từ trong góc đi ra, vừa vặn gặp phải Hàn Thước cũng đang chuẩn bị rời khỏi.
Tử Duệ kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thước, nhịn không được mở miệng hỏi: "Hàn thiếu quân, người đã đến đây rồi sao không đi vào?"
Hàn Thước không buồn để ý Tử Duệ, quay lưng bỏ đi.
Tử Duệ biểu tình kỳ quái đi đến trước mặt Trần Tiểu Thiên, có chút khó hiểu nói: "Tam công chúa, Hàn thiếu quân vừa rời khỏi đây, tiểu nhân thấy sắc mặt ngài ấy không được tốt lắm."
Trần Tiểu Thiên sửng sốt, trong phút chốc phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lời nàng vừa nói với Bùi Hằng, nhất thời nhịn không được che đầu: "A? Tiêu rồi, chẳng lẽ hắn nghe thấy cả rồi."
Tử Duệ bát quái nói: "Hàn thiếu quân chắc là đang ghen rồi. Haizz, nhớ lúc trước mỗi lần người té đến gãy tay gãy chân, Bùi ti học có bao giờ ghé thăm đâu, hiện tại chẳng qua chỉ là trật khớp tí xíu thôi, ngài ấy lại tới đây không ngừng thăm hỏi."
Trần Tiểu Thiên chắc đinh đóng cột cường điệu nói: "Đây gọi là tình nghĩa thầy trò, là tình nghĩa thầy trò đó."
Nói xong, Trần Tiểu Thiên ngồi xuống, nhìn hoa quả trên bàn đến phát sầu.
"Hàn Thước hiện tại ở trong phủ, chính là người của phủ chúng ta. Chúng ta có phải nên giúp hắn cảm nhận một chút tình cảm gia đình ấm áp không?"
Nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên suy tư hồi lâu, liền trực tiếp cầm lấy trái chuối trên bàn, lột vỏ rồi nhét vô miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro