Chương 2: Cướp hôn giữa đường
Hàn Thước sắc mặt có chút âm trầm bất định, dừng một chút sau lại mở miệng xác nhận nói: "Cô nương là?"
Lúc này Trần Thiên Thiên đã muốn xoay người lên ngựa, từ trên ngựa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Thước, giọng điệu có chút ngả ngớn nói:" Tam công chúa thành Hoa Viên, Trần Thiên Thiên."
Hàn Thước nháy mắt khiếp sợ: "Tam, tam công chúa?"
Trần Thiên Thiên nhìn biểu tình trên mặt Hàn Thước, xem ra rất vừa lòng với phản ứng của hắn, vì thế miệng mỉm cười, gật gật đầu.
Hàn Thước nhíu mày, sắc mặt không ngừng biến hoá hết xanh rồi lại trắng.
Thế nhưng lại là Trần Thiên Thiên!
Tại sao lại là Trần Thiên Thiên? !
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu...
Một ý nghĩ chợt loé lên, Hàn Thước đột nhiên nghĩ đến cách thoát thân.
Ngay sau đó, chỉ thấy sắc mặt Hàn Thước đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, ôm ngực ngã trên mặt đất, tên thị vệ cường tráng Bạch Cập cũng vội vàng lao tới đây.
"Thiếu quân! Có phải bệnh của người lại tái phát không!" Bạch Cập bước lên phía trước, nhét một viên thuốc vào miệng Hàn Thước, vội vàng vuốt vuốt ngực Hàn Thước nói:" Mở mắt nhìn ta một cái đi thiếu quân! Thiếu quân người không sao chứ? Người mau tỉnh lại đi..."
Được một lúc sau khi nuốt viên thuốc, Hàn Thước từ từ tỉnh lại.
Trần Thiên Thiên kinh ngạc nhìn một màn phía trước, không khỏi nhíu mày.
Nàng tiến lên từng bước, mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao thế?"
Hàn Thước bám vào Bạch Cập miễn cưỡng đứng dậy, thở dài ra vẻ tiếc nuối nói:" Công chúa có điều không biết, ta từ nhỏ đã bị bệnh tim, thân thể yếu ớt, đôi khi lại phát tác, đại phu xem qua đều nói ta sẽ không sống qua hai mươi tuổi..."
Nói tới đây, Hàn Thước liền ngừng lại, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống dưới, bộ dạng như đang chịu đau đớn tột cùng.
Thấy thế, Bạch Cập cũng thuận theo cầu tình giúp Hàn Thước :" Thiếu quân chỉ sợ không có phúc để nhận tấm lòng của công chúa, khẩn xin tam công chúa thu hồi mệnh lệnh... Việc liên hôn giữa hai thành mà lại nháo ra án mạng thì không tốt đâu."
Vừa dứt lời, Hàn Thước ôm ngực, phối hợp ho hai tiếng.
Trần Thiên Thiên nhíu mày, có chút khó xử nói: "Bệnh sắp chết đến nơi rồi? Nếu vậy thì..." Nói được một nửa, đột nhiên liền hắng giọng "Còn không mau nhân lúc người còn sống, đem về phủ của ta!"
"..." Bạch Cập cả kinh, sửng sốt hồi lâu mới nói:" Tam công chúa, có câu dưa hái xanh không ngọt, người..."
Trần Thiên Thiên không thèm để ý khoát tay, nói: "Ngọt hay không ngọt, cắn một miếng là biết ngay." Nói xong liền nhìn về phía Hàn Thước "Các ngươi mau đến dịch trạm ngoan ngoãn mà chuẩn bị, ngày mai rước dâu. Hôm nay gặp phải ta, coi như ngươi xui xẻo"
Nói xong, Trần Thiên Thiên liền phóng ngựa rời đi, Tử Duệ cùng đám thị vệ vội vàng đuổi theo sau.
Trần Thiên Thiên cưỡi ngựa chạy như bay, thần sắc kiêu ngạo, không chỉ quấy nhiễu tiểu thương mà còn suýt va phải cụ già và tiểu hài tử, nàng vẫn không một chút thương xót, để lại sau lưng một loạt tiếng mắng chửi.
Đám đông giải tán, người dân đứng xung quanh bắt đầu chỉ trỏ.
Dân phụ giáp:" Cư nhiên lại là gả cho Tam công chúa, hỗn thế ma vương của thành chúng ta à, nàng ta bị thành chủ chiều quá sinh hư... Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ không biết sau này sẽ sống ra sao đây..."
Dân phụ ất: "Ai bảo là gả cho Tam công chúa, đây rõ ràng chính là cướp hôn mà!"
Dân phụ bính: "Chậc chậc, thảm rồi... Nhìn tên thiếu quân này xem, sức khoẻ hắn đã kém rồi, rơi vào tay Tam công chúa, không biết còn sống được mấy ngày đây."
Nửa canh giờ sau, bên trong dịch quán, Bạch Cập đang báo lại với Hàn Thước tin tức thu thập được về Trần Thiên Thiên.
Bạch Cập cẩn thận đứng bên cạnh Hàn Thước, rũ đầu thấp giọng nói: "Thiếu quân, kế hoạch có biến... Nghe đồn Trần Thiên Thiên này quen thói hung tàn, hoang dâm vô độ, coi thường vương pháp, không có bao nhiêu chữ nghĩa thì thôi, lại còn mắc bệnh công chúa, ép buộc quan viên bá tánh toàn thành gọi nàng ta là Tam công chúa nữa."
Hàn Thước nghe vậy, cười lạnh một tiếng "Tam công chúa ư? Một tòa thành không chứa nổi nàng ta sao?"
Hắn trước khi đến đây là có chuẩn bị mà đến, phẩm hạnh của Tam công chúa thành Hoa Viên như thế nào chẳng lẽ hắn không rõ sao?
Nhưng chính vì như vậy, nên Hàn Thước mới vô cùng tức giận.
Bị làm nhục giữa chốn đông người, còn làm hỏng toàn bộ kế hoạch hắn đã định ra từ sớm, chẳng khác nào cho hắn một bạt tai!
Bạch Cập bị hàn khí toát ra từ người Hàn Thước doạ cho phát run, nhưng nhìn thần sắc Hàn Thước lại không có vẻ như là đang tức giận, Bạch Cập vẫn là miễn cưỡng nói: "Rõ ràng thuộc hạ đã an bài ngựa sẽ đâm vào đoàn xe là ngựa của Nhị quận chúa Trần Sở Sở... Như thế nào lại biến thành Trần Thiên Thiên? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây thiếu quân..."
"Chuyện đã đến nước này, còn có thể làm sao?" Hàn Thước trực tiếp đánh gãy lời hắn.
"Thiếu quân, vậy hiện tại..."
Hàn Thước vẻ mặt bình tĩnh, nâng tay day day thái dương có chút đau, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tuỳ cơ ứng biến."
Ở một không gian khác, trong một gian phòng trọ tại thành phố phồn hoa.
Một nữ tử trẻ tuổi tóc tai bù xù, miệng ngậm bịch sữa, nhìn màn hình máy tính ngây ngô cười.
Nữ tử trẻ tuổi tên gọi Trần Tiểu Thiên, là một trong "Bảy lưu biên kịch", lúc này cô đang dốc hết tâm quyết sáng tác một kịch bản về đề tài Nữ tôn, một bên vừa gõ bàn phím một bên lại ngồi cười ngốc nghếch.
Trần Tiểu Thiên nhìn màn hình máy tính, hài lòng lẩm bẩm: "Anh hùng cứu nhầm mỹ nhân, nam chính bị nữ phụ ép hôn, mình thật đúng là thiên tài biên kịch, loại tình tiết này mà cũng nghĩ ra được..."
Trên màn hình chính hiện bản word với tiêu đề《 Mãnh Hổ ngửi Tường Vi 》 , Trần Tiểu Thiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vài giây, sau lại thuận tay sửa lại mấy chữ.
Sửa xong xuôi, Trần Tiểu Thiên đem bịch sữa đã uống hết tiện tay ném vào thùng rác, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Đột nhiên, Trần Tiểu Thiên như là nhớ tới cái gì, trực tiếp tắt ứng dụng, mở ra túi tiền online trên web, thật cẩn thận ấn F5, đếm số tiền online mình đã kiếm được.
Nhưng bất luận có đếm bao nhiêu lần đi chăng nữa, số tiền vẫn không có gì thay đổi.
Được một lúc, Trần Tiểu Thiên rốt cục cũng từ bỏ, ngửa mặt lên trời hét: "A... Tại sao vẫn chưa chuyển phí bản thảo cho mình nữa..."
Tiền cơm toàn bộ dựa vào phí bản thảo của tiểu biên kịch, ví tiền của nàng thật sự rất đáng thương!
Ngay sau đó, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, trên màn hình hiện rõ "Nhà sản xuất Trương".
Trần Tiểu Thiên vội vàng bắt điện thoại, thanh thanh cổ họng, "Uy, Trương tổng! Chào ngài..."
"Trần Tiểu Thiên à..." Còn không đợi Trần Tiểu Thiên mở miệng, Trương tổng liền nói: "Kịch bản của cô, hiện tại không có gì cần chỉnh sửa."
Trần Tiểu Thiên hiện tại quan tâm nhất chính là tiền nhuận bút , vừa định đề cập đến "Cái kia, chính là..."
Trương tổng không cho cô cơ hội mở miệng, thở dài một hơi tiếp tục nói với Trần Tiểu Thiên: "Chính là nam chính của chúng ta, Hàn lão sư có một số vấn đề, có lẽ cần cô sang đấy bàn bạc lại một chút. Chỉ cần anh ấy ok, thì chúng ta có thể khai máy"
Trần Tiểu Thiên: "Nhưng là... Tôi muốn hỏi một chút về tiền nhuận bút? Tiền nhuận bút... Này... này... "
Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, mới phát hiện đối phương đã cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro