Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Chúng ta cùng đi Giáo phường ti

Trần Tiểu Thiên sau khi hồi phủ, còn không đợi trở về phòng, đã muốn tê liệt trên mặt đất tại hành lang, đổ một đầu mồ hôi lạnh.

"Tam công chúa, thuộc hạ đã nói người đừng tuỳ tiện đi đến phủ thành chủ, người lại không nghe..." Tử Duệ càng nghĩ càng sợ nói.

Hắn là tâm phúc kề cận bên người Trần Tiểu Thiên, chủ tử nhà mình có thai hay không, hắn chẳng lẽ còn không rõ sao?

Lúc trước Trần Tiểu Thiên bịa chuyện nói mình có thai, hắn đã muốn hoảng sợ rồi, hiện tại còn bị thành chủ phát hiện... May mà thành chủ không truy cứu.

Trần Tiểu Thiên ai oán nói: "Bước sau tiếp nối bước trước, càng ngày càng gian khổ a, đúng là gần vua như gần hổ, hiện tại bên cạnh mình còn có một hổ đực một hổ cái. Thành chủ Hoa Viên thì đã thôi, lại còn thêm một Hàn Thước như quả bom hẹn giờ không biết nổ lúc nào."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên không khỏi nghĩ ngợi, vỗ đùi nói: "Không được, mình phải mau chóng đẩy hắn qua cho Trần Sở Sở."

"Tam công chúa, người nói gì vậy..." Tử Duệ bị một câu này của Trần Tiểu Thiên bất thình lình doạ sợ.

Trần Tiểu Thiên vui vẻ vỗ tay nói: "Câu chuyện đi đến hồi kết, là mình có thể trở về nhà rồi!"

Nhưng nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên lại lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, nhíu mày nói: "Nhưng bây giờ không gỡ được nút thắt..."

Tử Duệ nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Tam công chúa, người đang nói gì vậy?"

Trần Tiểu Thiên nhìn thấy Tử Duệ bên cạnh, nhất thời mắt sáng rực lên, "Tử Duệ, ở thời đại các ngươi, người viết kịch bản gọi là gì?"

Tử Duệ khó hiểu, "Kịch bản là cái gì?"

Trần Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, "Chính là tiểu thuyết."

Tử Duệ mày nhảy một chút, "Tiểu thuyết tiên sinh?"

Trần Tiểu Thiên vỗ tay nói: "Đúng đúng đúng, công việc chính xác của họ là gì, phê bình sách sao?"

Tử Duệ vội vàng nói: "Diễn thuyết, tạp kịch, ca từ hát xướng, đều do..."

Nói đến một nửa, lại hết ý giữa chừng.

Trần Tiểu Thiên cũng không thèm để ý, bổ sung tiếp: "Đều do tiểu thuyết tiên sinh sáng tác?"

Tử Duệ trầm mặc gật đầu.

Trần Tiểu Thiên cao hứng nói: "Lợi hại thật, nếu xét theo vai vế, thì đây đúng là tổ sư gia của ta rồi."

Tử Duệ dường như đã quen với cách nói chuyện nắng mưa thất thường này của Trần Tiểu Thiên, liền mở miệng hỏi: "Công chúa người muốn nghe kể chuyện à?"

"Không không không." Trần Tiểu Thiên lắc lư đầu ngón tay qua lại trước mặt Tử Duệ: "Ta muốn tìm vài phụ tá."

"Phụ tá?"

Trần Tiểu Thiên cười một tiếng, "Đúng vậy, chính là phụ tá!"

Nói là làm, Trần Tiểu Thiên sau khi hạ quyết tâm, trực tiếp lôi kéo Tử Duệ đi đến quán trà lớn nhất trong thành Hoa Viên.

Bên trong quán, Trần Tiểu Thiên ngồi ở bàn đang ăn hoa quả, Tử Duệ mang theo ba vị tiểu thuyết tiên sinh lại đây.

Tử Duệ cung kính nói với Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa, đây là ba vị tiểu thuyết tiên sinh giỏi nhất của thành Hoa Viên."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ba người.

Sau một lát, Trần Tiểu Thiên mới vuốt cằm, trên mặt mang theo ý cười mở miệng hỏi: "Ba vị tiên sinh đang làm việc ở đâu?"

Ba vị tiên sinh nghe thấy tam công chúa là đang kêu mình, giật nảy người, thời điểm tới đây đều phập phồng lo sợ. Lúc này thấy Trần Tiểu Thiên đang tủm tỉm cười, mặt cũng không mang theo vẻ tức giận, mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán.

Tiên sinh giáp đầu tiên tiến lên từng bước nói: "Tiểu nhân diễn thuyết ở quán trà."

Tiên sinh ất cũng nhanh miệng tiếp lời: "Tiểu nhân múa rối ở Thiên Kiều."

Tiên sinh có lá gan nhỏ nhất trong ba người bọn họ thấy hai người kia đều nói hết rồi, vì thế cũng thật cẩn thận tiến lên nói: "Tiểu nhân có mở một rạp hát."

Trần Tiểu Thiên "chậc chậc" hai tiếng, tán thưởng nói: "Còn có đủ cấp bậc, cũng không khác mấy so với chúng ta."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền dùng cằm chỉ chỉ vào ba chiếc ghế cách đó không xa, ý bảo ba vị tiên sinh cùng ngồi xuống.

Tử Duệ thấy thế, thức thời rời khỏi, hơn nữa còn nhân tiện đóng cửa lại.

Ba vị tiên sinh thấy người đều đi cả rồi, bây giờ trừ bọn họ ra chỉ còn mỗi vị tam công chúa - nghe đồn là hung thần ác sát, nhất thời đầu lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Tiên sinh giáp nâng tay áo miễn cưỡng lau lau mồ hôi lạnh, mở miệng hỏi: "Tam công chúa... chẳng hay người cho gọi tiểu nhân đến đây là vì..."

Trần Tiểu Thiên nở nụ cười nói: "Là như thế này, ta hiện tại có một chuyện chưa rõ lắm, thỉnh mong ba vị chỉ giáo. Cái này — —"

Nói đến một nửa, Trần Tiểu Thiên đem mâm đựng trái cây bên cạnh kéo lại đây, ở trên bàn thả một trái chuối, một trái táo, một trái cam, rồi bắt đầu khoa tay múa chân.

Trần Tiểu Thiên nói: "Ta có viết một câu chuyện, nam chính là trái chuối này, nữ chính là trái táo, nữ phụ là trái cam. Kịch bản ban đầu vốn dĩ là trái chuối bị trái cam ép hôn, vì vậy trong đêm tân hôn cam bị chuối độc chết, sau đó chuối cùng táo hai trái... à không, là hai người trải qua một đoạn yêu hận tình cừu, cuối cùng ở bên nhau..."

Tiên sinh giáp bình phẩm nói: "Tầm thường, không có gì đặc sắc, quá rập khuôn."

Trần Tiểu Thiên vội gật đầu, đồng tình nói: "Đúng là như vậy, nhưng bây giờ khác rồi. Hiện tại quả cam đêm đó không chết! Vẫn giữ được tính mạng."

Tiên sinh ất bình phẩm nói: "Lật ngược tình thế, có đột phá, tạo ra tình tiết bất ngờ. Tiểu nhân sở trường hài kịch, hay dùng cách này lắm."

Trần Tiểu Thiên suy tư một lát, sau đó lại ủ rũ đăm chiêu nói: "Không cần lật ngược, cũng không cần bất ngờ, ta chỉ muốn thuận theo tình tiết ban đầu, làm cho chuối và táo lại ở bên nhau."

Tiên sinh bính bình phẩm nói: "Vậy quả cam đó chính là chướng ngại, tiểu nhân đề nghị tam công chúa, giải quyết dứt khoát, biến phức tạp thành đơn giản."

Nói xong tiên sinh bính liền làm một động tác cắt cổ.

Trần Tiểu Thiên bị doạ một chút, lập tức che cổ của mình, co rúm lại nói: "Này, như vậy quá tàn nhẫn đi, nhất, nhất định phải giết chết mới được sao? Dù sao cũng là một sinh mạng đang sống mà..."

Tiên sinh giáp nói: "Chúng tôi viết tiểu thuyết, có ba kĩ thuật chính, tiết tấu tình tiết ổn định, mâu thuẫn kịch bản chuẩn, đối với tình tiết dư thừa - bỏ. Tam công chúa, quả cam này rõ ràng là dư thừa, cần phải loại bỏ."

Tiên sinh giáp lại làm một động tác chặt bỏ.

Tiên sinh bính nói: "Tiểu nhân giỏi về bi kịch, truyện có nhiều sinh ly tử biệt, yêu hận đan xen, cũng rất hay."

Nghe được mấy lời này của bọn họ, Trần Tiểu Thiên nhất thời tâm như tro tàn, khóc không ra nước mắt nói: "Như vậy thì quá đơn giản và thô bạo, các vị chẳng lẽ không có một chút kỹ thuật hay thủ đoạn nào, có thể khiến câu chuyện toàn vẹn hơn ư?"

Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên dùng tay vòng qua quả cam ở trên bàn, đem quả cam bảo hộ chặt chẽ trong lòng bàn tay.

Tiên sinh giáp nhìn Trần Tiểu Thiên nói: "Vậy công chúa có cao kiến gì?"

Trần Tiểu Thiên suy tư một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Các ngươi nói xem, nếu ta dựng lên một màn kịch, để cho chuối và táo anh hùng cứu mỹ nhân, à không, là mỹ nhân cứu anh hùng, thì sẽ thế nào?"

Tiên sinh bính nghi hoặc hỏi: "Vậy màn kịch này công chúa định diễn như thế nào? "

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên lại suy nghĩ trong chốc lát, lập tức một đôi nhãn tình đột nhiên sáng lên.

"Đúng rồi! Cứ làm như vậy đi!"

"Tam công chúa?"

Trần Tiểu Thiên đã bất chấp giải thích, trực tiếp đứng dậy, nâng bước liền đi ra ngoài, vừa đi vừa hô, "Tử Duệ! Tử Duệ! Đi mau, mau hồi phủ tìm Hàn Thước, chúng ta cùng đi giáo phường ti!"

"Tam công chúa? Này, người đợi thuộc hạ với!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro