Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Thành chủ ban thưởng nón xanh

Trần Tiểu Thiên mưu kế đạt được, thần kinh buông lỏng, đem một miệng ô mai nhả ra ngoài.

Thành chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy nàng: "Con tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng, chưa tới lúc sanh thì tuyệt đối không được lộ ra!"

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt giảo hoạt sau khi đạt được mưu kế, nghe thành chủ nói, liền hướng nàng thè lưỡi, cái gì cũng không nói.

Một lát sau, tại đại sảnh phủ Nguyệt Ly.

Tang Kỳ phụng mệnh thành chủ ban thưởng cho Hàn Thước, đứng ngay tại vị trí cao nhất trong đại sảnh tuyên chỉ của thành chủ: "Theo chỉ thị của thành chủ, thiếu quân thành Huyền Hổ Hàn Thước, từ lúc thành thân đến nay, chăm chỉ nhu thuận, tính tình hiền lành, có công nối dõi, đặc biệt ban cho một miếng ngọc như ý, một cây quạt lông khổng tước, ba cuộn tơ lụa Bích Ba Uyên Ương, một cặp bình Lưu Ly, một bộ y phục lục sắc, hai cân trà xanh thượng hạng...

Vừa nói, đám người hầu vừa dâng lên các món lễ vật được ban đi qua trước mặt Hàn Thước.

Bạch Cập đứng bên cạnh Hàn Thước ủy khuất nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu quân, đều là màu xanh lục."

Không cần Bạch Cập nhiều lời, Hàn Thước cũng có thể tự thấy được!

Lúc này sắc mặt Hàn Thước âm u đến cực điểm, cảm giác như ngay sau đó liền có thể kết thành băng.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên nhịn không được liếc mắt lén nhìn Hàn Thước, khóe miệng mang theo một mạt tươi cười khó mà che giấu.

Hàn Thước: "..."

Giây tiếp theo, Bạch Cập chăm chú quan sát Hàn Thước, lúc này mặt đã bị doạ cho lúc xanh lúc trắng, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Thiếu quân..."

Hàn Thước hít sâu, miễn cưỡng khắc chế lửa giận trong lòng.

Tang Kỳ tiếp tục tuyên chỉ, "Mũ xanh đính ngọc phỉ thúy!"

Người hầu dâng lên mũ xanh, đứng trước mặt Hàn Thước, cả mũ lẫn phỉ thuý đều là màu xanh.

Hàn Thước dùng sức đập lên mặt bàn, tức đến ho khan.

Bạch Cập lập tức chạy nhanh tới, lấy một viên thuốc nhét vào miệng Hàn Thước, vừa giúp Hàn Thước vuốt ngực nhuận khí vừa nói: "Thiếu quân, bình tĩnh!"

Hàn Thước ôm ngực, căm tức nhìn Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên nâng cằm khiêu khích, còn cố tình xoa xoa bụng của mình.

Tang Kỳ tuyên chỉ xong, đi đến trước mặt Hàn Thước, nhẹ giọng giải thích: "Thiếu quân có điều không biết, thành Hoa Viên có một phong tục, khi trưởng bối ban cho vãn bối mũ xanh, là khen người tuân thủ nghiêm ngặt phu đức, hiền lương rộng lượng."

Hàn Thước nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiên ngồi ở một bên, vẻ mặt chán ghét nói: "Vậy ta đây còn phải cảm tạ công chúa, đã ban cho ta một cái nón xanh."

Tang Kỳ nhíu mày, có vẻ không rõ lời Hàn Thước là có ý gì.

Mà Trần Tiểu Thiên lại ở một bên vui vẻ khịt khịt mũi, cố ý trêu tức hắn nói: "Thiếu quân ngươi nghĩ thoáng chút đi, tuy đứa bé này không phải là của ngươi, nhưng vợ rõ ràng là của ngươi mà."

Lời nói vừa dứt, Hàn Thước lúc này chính là tức đến không chịu được trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên.

Tang Kỳ nhìn ra được khói thuốc súng giữa hai người, vì thế theo sau cười cười, chậm rãi mở miệng nói: "Thuộc hạ nghe nói ở thành Huyền Hổ cũng có một phong tục, cả đời nam tử có thể lấy tam thê tứ thiếp, nếu thiếp thất sinh được con, thì chính thất cũng phải coi đứa nhỏ là con ruột của mình mà hết lòng chăm sóc. Ở thành Hoa Viên, cũng giống như vậy, chỉ là nam tử đổi thành nữ tử thôi, không biết thiếu quân cảm thấy có chỗ nào không ổn vậy?

Hàn Thước bị những lời này làm cho cứng họng, nhất thời không biết nói gì.

Trần Tiểu Thiên cắn hạt dưa bắt chéo chân lắc lư, chậm rì rì nói: "Ngươi nói hắn nghe không hiểu đâu."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên lại chuyển đầu về phía Hàn Thước, thở dài một hơi: "Ngươi nói xem, dù sao đứa bé này cũng không theo họ ngươi, ngươi gấp cái gì chứ."

Những lời này vừa nói ra, còn không đợi Hàn Thước phản ứng, Bạch Cập đã chấn động, khiếp sợ nói: "Con nối dòng ở Hoa Viên cư nhiên lại không theo họ cha ư?"

Nghe vậy, đám người hầu dâng lễ vật đều che miệng cười thầm.

Trần Tiểu Thiên dùng biểu tình như đang nhìn kẻ ngốc nhìn hai chủ tớ Hàn Thước cùng Bạch Cập, vừa đếm đầu ngón tay vừa nói: "Quá nhiều chuyện mới lạ đúng không? Để ta liệt kê cho ngươi xem, lấy ta và thiếu quân nhà ngươi làm ví dụ, chúng ta hiện tại là đang ở phòng của ai?

Bạch Cập nhíu mi khó hiểu, "Tam công chúa ."

Trần Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Tiền chi tiêu hằng ngày là của ai?"

Bạch Cập nói: "Tam công chúa ."

Trần Tiểu Thiên chỉ chỉ nô bộc người hầu trong phòng, nói: "Người hầu trong phòng này là của ai?"

Bạch Cập không rõ cho nên vẫn gật đầu: "Tam công chúa ."

Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên lại chỉ bụng của mình, nhướng mày nói: "Nếu đứa bé này được sinh ra, là từ trong bụng ai sinh ra?

Bạch Cập không cần nghĩ ngợi liền theo bản năng nói: "Tam công chúa."

Trần Tiểu Thiên vỗ tay một cái, "Vậy thì đúng rồi! Thiếu quân nhà ngươi đến con còn không sinh được, thì đừng kén cá chọn canh nữa."

Hàn Thước bất động thanh sắc ngồi ở một bên, tay lặng lẽ bóp nát một ly rượu.

Trần Tiểu Thiên nhìn thấy trong lòng phấn khích vô cùng.

Hàn Thước đại ma vương, ngươi cũng có ngày hôm nay a.

Ha ha ha ha ha...

Ngay sau đó, Tang Kỳ vẫy vẫy tay, tên người hầu dâng lên một cái khay đi đến trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Tang Kỳ ôn nhu nói với Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa, đây là thành chủ cố ý phân phó đem đến cho người, nói người thích ăn."

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt chờ đợi nhìn vào khay, vội vàng nói: "Mau mở ra, để ta xem có gì ngon."

Tử Duệ nghe Trần Tiểu Thiên nói xong, liền lập tức mở ra giấy gói, bên trong cư nhiên lại là ô mai mà Trần Tiểu Thiên đã ăn lúc sáng.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên sững sờ ngẩn người trong nháy mắt, tiếp theo liền phản xạ có điều kiện nôn khan, che miệng chạy ra ngoài.

Một đám người hầu mờ mịt, đều theo sau đi ra ngoài.

Toàn bộ đại sảnh hiện tại chỉ còn lại chủ tớ hai người Hàn Thước cùng Bạch Cập.

Bạch Cập tiến đến bên người Hàn Thước, nhỏ giọng nói: "Thiếu quân, bước tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Hàn Thước trên mặt lộ ra một tia sát ý, thanh âm vô cùng băng lãnh nói: "Nếu nàng ấy đã một mực cho rằng ta hạ độc nàng, ta nếu như không thuận theo ý nàng, há chẳng phải chịu oan tội này sao? Phân phó cho người của chúng ta, giữ nguyên kế hoạch tấn công, đừng nói là nghiệt chủng này, ngay cả người lớn ta cũng không muốn giữ!"

Tử Duệ vẫn luôn đi theo Trần Tiểu Thiên trở về phòng ngủ, nháo qua một trận, thấy sắc mặt Trần Tiểu Thiên đã khôi phục lại như lúc ban đầu, Tử Duệ mới cẩn thận dâng một quyển thực đơn, vừa đếm số vừa nói: "Công chúa, nhà bếp hỏi, hôm nay ăn cái gì?"

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên từ trên giường bật dậy, nhìn thực đơn.

"Công chúa?"

"Nấu cả quyển cho ta!" Trần Tiểu Thiên vung tay, dứt khoát nói.

Tử Duệ lập tức liền ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới mở miệng: "Nấu cả quyển?"

Trần Tiểu Thiên vỗ bàn một cái: "Chén bát cũng phải là loại thượng hạng nhất đấy!"

Nghe được lời của Trần Tiểu Thiên, Tử Duệ đầu tiên là dừng một chút, sau đó lại nhìn thoáng qua bụng Trần Tiểu Thiên, lúc này như hiểu rõ, nói: "Vâng! Vậy tất cả đều đổi thành chén Lưu Ly hết nhé!

Hôm sau, tại mạn phòng đình viện phủ Nguyệt Ly.

Đã sắp đến giờ cơm trưa, thức ăn lần lượt được đưa tới, người hầu từng nhóm từng nhóm bê khay thực phẩm, xếp thành hàng đi tới.

Hàn Thước theo sau hai người hầu đi tới, Bạch Cập bỗng xuất hiện từ một hướng khác, vội vã đuổi kịp Hàn Thước.

Bạch Cập tiến đến bên người Hàn Thước, nhỏ giọng nói: "Thiếu quân, đã chuẩn bị xong xuôi."

Hàn Thước gật đầu, lập tức mở miệng thăm dò hỏi tên người hầu, "Công chúa sắp tới chưa?"

"Hồi bẩm thiếu quân, tam công chúa đang ở mạn phòng chờ ngài." Nói xong, tên người hầu liền cúi đầu tiếp tục giải thích nói: "Chiếu theo quy củ thành Hoa Viên, khi công chúa dùng bữa, người phải ở bên cạnh hầu hạ, thay công chúa gắp thức ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro