Nhặt Em
Có lẽ văn chương tớ bị lủng củng và hơi nhạt vì hơn một năm rồi tớ ngừng viết😭... thông cảm nho tui sẽ luyện lại.
---
Bây giờ là ngày 25 tháng 6 năm...
'Xoạt'
Trần Quang Thịnh đang đi thì anh dẫm phải một thứ gì đó có vẻ làm từ kim loại.
Nhấc chân lên, đó là một chiếc vòng cổ màu bạc đã hơi tối màu do sử dụng lâu. Đặc biệt mặt vòng là một hình trái tim hình hộp.
Tò mò, anh nhặt lên và mở ra thì thấy bên trong là hình của một thiếu niên có vẻ đẹp chẳng khác gì một ánh nắng gắt giữa trưa hè rộn rã.
Nước da trắng nõn hồng hào, đôi mắt như chứa cả bầu trời đen láy và sâu thẫm.
Quang Thịnh ngơ ra, ngón tay miết nhẹ mặt ảnh. Bỗng :
"Anh ạ"
Một giọng nói hơi trầm nhưng mang thanh âm dễ chịu vang lên.
"A..."
Quang Thịnh ngước mắt lên, thiếu niên trong ảnh giờ đây đã đứng ngay trước mặt anh, trong ảnh vốn dĩ đủ khiến người ta si, người bên ngoài còn vạn lần mê hoặc.
"Của cậu...làm rơi có phải không"
Phan Tuấn Tài cười nhẹ.
"Vâng là của em, cảm ơn anh nhé"
"Không có gì đâu vô tình nhặt thôi"
Cuộc trò chuyện mấy chốc đã đi vào kết thúc, cả hai mỗi người đều đi về hai phía khác nhau.
---
Bây giờ là ngày 15 tháng 7 năm...
"Mấy giờ rứa"
Giọng của Nguyễn Đình Bắc đầy tinh nghịch vang lên.
"Ai biết má, thằng này nảy giờ mày hỏi hoài"
"Trời ơi biệt nõng ( nóng ) lẵm hỏng chả nội"
"Cõn hai ngươi nựa cọ phải khỗng?"
"Ừ ừ thôi đợi tí đi nói mãi thôi"
Khuất Văn Khang thở dài cắp cổ Đình Bắc mong cậu em im lặng.
Cả đội người bấm điện thoại, người trêu chọc, người ngủ ngáy đã la liệt khắp sảnh chờ khách sạn.
"Xin lỗi mọi người em đến trễ ạ"
Trần Quang Thịnh chạy hớt hải, hơi thở cũng gấp gáp.
"Ấy không sao không sao. Thôi thì tôi đọc luôn danh sách nhé"
"Ấy quên, nào giới thiệu với nhau đi"
"Em là Trần Quang Thịnh, rất mong được giúp đỡ ạ"
"Em là Khuất Văn Khang"
"Bọn em cụng nhọ hơn ãnh thôi ạ, ẽm là Nguyễn Đình Bắc"
...
" Bắc Bù ở với Khang Cao nhé em"
Quan Văn Chuẩn vừa đọc vừa cười.
"Cão cái rắm, Khang là phải lun lun cụ tẹ (cute) mới dề thưỡng"
"Chán sống rồi phải không!"
"Rồi rồi tiếp theo..."
...
"À Thịnh, em cùng phòng với Tuấn Tài, chắc là em ấy đến muộn rồi. Em nhận phòng trước đi"
"À em cảm ơn"
Quang Thịnh nhận lấy thẻ phòng rồi biến hút sau cửa thang máy.
---
Nửa tiếng sau, Tuấn Tài đứng dưới sảnh khách sạn thì cũng hiểu vấn đề, cậu hỏi lễ tân danh sách rồi cũng đi lên đúng phòng của mình.
"Chắc là có người rồi nhỉ"
Cậu nhún vai một cái rồi nắm tay cửa mở vào, bên trong không hề có một bóng người, chỉ có một chiếc vali màu đỏ ở cạnh góc tường.
Cậu để ý đến âm thanh nhè nhẹ vẫn đang thoát ra, đèn nhà tắm mở sáng tiếng nước róc rách.
Chắc là có người đang tắm.
Sẽ là ai ở với mình nhỉ?
'Cạch'
Trần Quang Thịnh bước ra với cơ thể vẫn chưa được quần áo bao bọc, chỉ có chiếc khăn quấn ngang bụng. Hơi thở luôn mang một tầng nước ướt ẩm.
Tuấn Tài tay vẫn chưa rời vali, nhưng cậu đã bất ngờ và ngẫn ra.
"Là cậu?"
Quang Thịnh dừng động tác lại, mắt hơi mở to nhìn cậu.
"Em xin lỗi, thật không ngờ khi anh cùng phòng với em"
" Có duyên thật"
Giọng cậu ngày một bé đi, cuối cùng sự chú ý cũng dời đến cơ thể vẫn còn đọng hơi nước của anh.
Bỗng chốc mặt cậu đỏ lên, thấy thế thì anh phì cười.
"Xin lỗi, tôi sẽ mặc đồ vào"
Nói rồi anh quay vào trong nhà vệ sinh, lúc này cậu mới thở phào ra một hơi soạn sửa vali gọn gàng sang một góc rồi vờ bấm điện thoại.
Một lúc sau Quang Thịnh đi ra đã quần áo tươm tất, anh trông thấy cậu cũng lên tiếng.
"Mau ngủ đi, ngày mai có lịch tập sớm"
Tuấn Tài gật đầu một cái cậu cũng ngoan ngoãn đi ngủ.
---
"Ãnhhh ỡiiiii, ẽm cọ cái ni muồn cho ãnh xém ne"
Đình Bắc hớt hải cầm điện thoại dí sát vô mặt Văn Tùng.
"Gì vậy thằng này"
Văn Tung nhăn mặt đẩy tay Đình Bắc ra.
"Chời ỡi không thậy gì à"
Văn Tùng gõ đầu Đình Bắc một cái rồi nhìn thử vào điện thoại.
"Trời ơi Bắc! Mày tìm đâu ra hay vậy"
"Trời ơi nó dẻo hơn xôi nữa, lẹ lẹ đi đi tìm ông Khang liền"
Một lúc sau tới giờ cơm trưa, mọi người tụ tập đông đủ nhưng có điều...
"Ủa anh Thịnh bộ...bộ em với anh bị mọi người nghỉ chơi hả"
"Hả là sao em"
"Anh nhìn đi ạ"
Tuấn Tài cúi đầu không dám nhìn.
Mọi người tuy ai cũng ăn trông có vẻ bình thường nhưng chỉ riêng anh và cậu là bị ngồi hai mình một bàn.
Và nhận lấy ánh mắt phán xét của Văn Khang và Văn Tùng, còn thằng cu Bắc thì...
"Ớ ! Anh Tài ni với anh Trường là người yêu à"
"Trời ơi ai mượn hỏi dậy em"
Văn Tùng đánh một cái lên trán Đình Bắc.
"Kề tối (kệ tôi) ỗng nội này"
Tuấn Tài nghe thế thì chỉ có cúi đầu hơn ăn lấy ăn để để tránh né.
Riêng Quang Thịnh anh chỉ trầm ngâm mà không nói gì.
---
"Em"
"Vâng ạ anh gọi em"
Tuấn Tài đang bấm điện thoại nghe thấy tiếng anh gọi liền ngẩng đầu lên. Nhưng đập trước mắt cậu là khuôn mặt vừa kề sát của Quang Thịnh, hai tay anh chống sang hai bên của em hoàn tòan khóa vào thế khó.
Quang Thịnh nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu khẽ động đậy.
"Không muốn trốn tránh nữa..."
"Anh không muốn em phải bị ghép đôi với người khác...càng không muốn em tung tăng ngoài.. vòng tay của anh"
Giọng Quang Thịnh như thể một con mèo nhưng dũng mãnh vừa thều thào van xin vừa nghe có uy lực không lối thoát.
Tuấn Tài đỏ mặt liền cúi gầm mặt.
"Anh Thịnh..."
"Nhìn anh"
Anh nâng cằm cậu lên, cẩn thận nhìn vào mắt cậu. Đôi mắt anh không chỉ chứa mỗi tình yêu mà còn là sự khát khao, sự chiếm hữu.
"Em đồng ý...trở thành một nửa chẳng thể thiếu của anh không?"
Tuấn Tài gật đầu, môi hồng của cậu mấp mé muốn nói gì đó.
"Ưm..."
Quang Thịnh chỉ nhận cái gật đầu liền áp môi mình lên chiếc môi mỏng đầy hồng hào kia mà gặm lấy như con sói lâu ngày chưa được giải thoát.
"Anh...dừng..ưm.."
Tuấn Tài khó khăn nói, miệng cậu bị anh ra sức càn quét mật ngọt, lưỡi cả hai quấn vào nhau tạo ra những âm thanh ái muội.
Phải nói cậu chao đảo vì tài nghệ hôn của Quang Thịnh.
Quang Thịnh gặm chán chê liền rời đi cùng sợi dây bạc được kéo dài.
"Sau này.."
"Chỉ riêng mình anh"
Quang Thịnh miết nhẹ bờ môi hơi sưng của cậu.
Sau đó,... và chẳng còn sau đó.
-----
Ê có 1 năm k viết th mà viết nó xàm xàm và xàm:))
ĐỪNG QUÊN BẤM NGÔI SAO CHO TUI CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT NHO😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro