61~end
Trấn nhỏ (Tiểu trấn)
Tác giả: DNAX
Edit: LH
Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong
----------
CHƯƠNG 61: BIỂN KÝ ỨC
"Tôi không biết."
Cậu đã bị cuốn sâu vào vấn đề của cô, giống như ngỡ ngàng bước vào một thế giới lạ thường.
Nhưng do đã có kinh nghiệm từ trấn nhỏ, trước bất cứ người hay hoàn cảnh nào, bất cứ sự kiện gì, cậu đều luôn đặt ra nghi vấn.
Nếu cậu không phải là Faun Clark thì người đó là ai?
"Chúng tôi đã có một cuộc tranh luận gay gắt và cho rằng chỉ có một khả năng." Miranda nói, "Khi đối tượng gia nhập không gian trấn nhỏ, các thiết lập ban đầu bởi máy tính cung cấp là ngẫu nhiên, nhưng do truy cập dây thần kinh nơ ron, hệ thống sẽ tự động chọn đọc một phần dữ liệu não làm giá trị tham chiếu."
"Dữ liệu gì?"
Miranda khẽ thở dài, như thể đang phải giải một câu đố hóc búa: "Nếu giải thích sẽ rất lằng nhằng, thật khó để tôi giảng giải cho anh mà không sử dụng bất kỳ thuật ngữ chuyên môn nào. Nhưng cũng hên là chúng ta vẫn có biện pháp. Anh có thể hiểu nôm na là siêu máy tính đọc được những giấc mơ của anh."
"Giấc mơ?"
"Lấy ví dụ, anh hẳn còn nhớ đầu bếp tại nhà hàng Magic Hand."
"Hả, Bonard. Tôi nhớ cơm gà anh ấy làm, tay nghề của anh ấy rất khá."
"Nhưng thực tế anh ta không phải là một đầu bếp giỏi, có thể anh ấy nấu được một bữa ăn ngon cho anh, nhưng nó không đủ để mở một nhà hàng. Giải thích như vậy chắc anh sẽ dễ hiểu hơn, trấn nhỏ là nơi mọi người nhận thức giấc mơ của mình, hơn nữa không bị ràng buộc bởi quy tắc pháp lý, vì thế mong muốn của mọi người có thể được bộc lộ một cách tự nhiên hơn. Thực hiện những thí nghiệm như vậy trong thực tại sẽ dẫn đến nhiều tranh cãi về mặt đạo đức, việc có không gian ảo sẽ khiến mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, hệ thống siêu máy tính cũng có thể cho chúng tôi thu thập dữ liệu dễ dàng và chính xác."
"Các người đã tạo ra một địa ngục."
"Vâng." Miranda cảm thán, "Nhưng ngay cả trong địa ngục vẫn có hoa hồng và ánh nắng, không phải sao?"
"Vậy ước mơ của tôi là gì? Trở thành Faun Clark?" Cậu cau mày, "Tôi không thể nhớ hắn là ai."
"Ông ấy có một vị trí rất quan trọng trong tim anh, thậm chí có thể nói là tấm gương của đời anh. Ý niệm 'Trở thành ông ấy' xếp trên tất cả các mục tiêu khác, vì vậy khi anh tiến vào trấn nhỏ, anh đã đồng hóa thân phận với ông ấy." Miranda nói: "Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi. Dù sao thì không có tình huống nào tương tự trong 149 đối tượng còn lại, cùng lắm là họ chỉ tạo ra một lượng nhỏ thông tin cá nhân sai lệch, chẳng hạn như tuổi tác, đó là một tham số không cố định. Trên lý thuyết, đối tượng có thể xuất hiện ở mọi lứa tuổi mà họ đã trải qua, nhưng tên họ, giới tính và tính cách sẽ không thay đổi, vì vậy anh ta vẫn sẽ là anh ta và không trở thành người khác. Tuy nhiên đây là lần thử nghiệm đầu tiên, chúng tôi không có đủ mẫu dữ liệu, cần thêm dữ liệu thí nghiệm mới có thể tiến hành phân tích và đưa ra kết luận chính xác."
"Khi nào tôi sẽ lấy lại trí nhớ?"
"M7X đang dần phục hồi trí nhớ theo tình trạng thể chất của anh. Tốc độ phục hồi của mỗi người sẽ khác nhau, nhưng tôi hứa xuyên suốt cuộc trò chuyện của chúng ta, anh sẽ từ từ nhớ về mọi thứ." Miranda nói, "Sau cuộc trò chuyện, chúng tôi sẽ giúp anh xóa ký ức về trấn nhỏ, bao gồm cả cuộc trò chuyện của chúng ta vào lúc này, để tránh một số ký ức xấu ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh."
Cô lật một trang giấy, mỉm cười nói, "Chi bằng chúng ta hãy thảo luận về kết quả kiểm tra của anh, thế nào?"
Cậu chẳng ừ hử gì.
"Đánh giá anh nhận được rất tốt. Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn cần phải xét duyệt, có thể thấy rằng anh có tất cả mọi phẩm chất của một cảnh tham ưu tú. Dũng cảm, kiên cường, quyết đoán, tốt bụng, thông tuệ, phân minh, đối mặt với tình huống hiểm nguy và khốn khó vẫn không mất sự lạc quan dí dỏm, cái này không cách biệt lắm với anh trong thực tế. Tất nhiên, cũng có một số bí ẩn thậm chí ngay cả anh cũng chưa từng khám phá. Chẳng hạn như, khuynh hướng đồng tính luyến ái."
Cuối cùng cậu cũng cho cô một cái nhìn.
"Thời gian trấn nhỏ không giống với thế giới thực. Để quan sát toàn bộ quá trình, các nhà nghiên cứu đã phải vào hệ thống, chỉ là không có hình tượng vật lý." Miranda nói, "Hãy yên tâm, xu hướng tình dục sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá đầu vào của anh, khi nộp văn bản báo cáo chúng tôi sẽ xóa hết tất cả nội dung và video liên quan đến quyền riêng tư, các nhân viên nghiên cứu tham gia thử nghiệm đều sẽ ký một thỏa thuận bảo mật rất nghiêm ngặt."
Nói xong, cô đợi một lát, phản ứng của cậu liền trở lại lạnh nhạt.
Cô đành phải nói tiếp: "Tin tốt nhất là dù tình huống có khắc nghiệt đến mức nào, anh đã không giết một ai cả. Điều này rất quan trọng, không giết người sẽ càng được đánh giá cao trong các tiêu chí đánh giá. Trong thử thách đối đầu với sức mạnh uy lực trấn nhỏ, anh đã thể hiện năng lực phân tích và phán đoán logic tuyệt vời, hành động dẫn dắt Người Du Hành rời đi thể hiện khả năng lãnh đạo xuất sắc. Rất đặc sắc. Tranh cãi duy nhất có lẽ là những gì anh đã làm cho Jody Winston. Tuy nhiên không cần lo lắng, nhóm pháp lý cuối cùng sẽ phân tích xem hành vi này có phải là phòng vệ chính đáng hay không. Còn có ... "
"Đủ rồi," Cậu nói, "Tôi không quan tâm kết quả kiểm tra là gì. Tôi chỉ muốn biết Lukes ở đâu. Anh ấy cũng chỉ là một đổi tượng bình thường ư? Tôi và anh ấy vốn không biết nhau, tất cả các liên hệ chỉ tồn tại trong trấn nhỏ thôi sao? Sau khi kiểm tra hoàn tất anh ấy sẽ được xóa tất cả những ký ức về trấn nhỏ, và tôi không còn mối liên hệ nào nữa?"
Miranda cục cựa cơ thể trên ghế tựa. Ghế của cô không thoải mái bằng ghế của cậu, nhưng tâm trạng của cô luôn bình tĩnh và ôn hòa, hợp nhất với căn phòng thư thái này.
"Trường hợp của Lukes và vụ án sát nhân Wednesday là cái tôi muốn nói tiếp theo, nếu anh muốn bỏ qua phần trước, được thôi. Tôi chỉ đang làm theo quy trình, xin hãy hiểu cho." Miranda nhẹ nhàng nói, "Tôi có thể hiểu anh đang lo lắng, bởi vì nó thực sự là đoạn tình cảm đẹp đẽ và đáng trân trọng, bất kể ai đánh mất nó, nó sẽ là một điều đáng tiếc. Trái với quan ngại của anh, Lukes không phải là một đối tượng bình thường, mối liên hệ giữa hai người không chỉ ở trong không gian ảo trấn nhỏ. Mặc dù tôi không biết rõ về anh ta, tôi nghĩ anh ta có thể đã yêu cầu tham gia bài kiểm tra này vì anh ta quan tâm đến anh."
"Vì tôi?"
"Vâng."
"Tại sao?"
"Anh ấy nghĩ rằng có nguy cơ khi tham gia cuộc thử nghiệm này." Miranda nói, "Chúng tôi đã trao đổi riêng với anh ấy, sau khi hiểu đầy đủ nội dung bài kiểm tra, anh ấy đã yêu cầu tham gia thử nghiệm với anh. Nguy cơ của việc này là một khi thông tin bên ngoài bị chặn, trong môi trường khép kín của trấn nhỏ, một số tính cách tiêu cực ẩn kín sẽ được bộc lộ. Đây có thể chẳng nhằm nhò gì đối với các đối tượng thông thường, nhưng đối với anh ta, nó có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy."
"Sự nghiệp của anh ấy?"
"Anh ấy là một cảnh sát điều tra đang nhậm chức."
"Lukes ... Cảnh tham?"
"Để có thể tham gia thử nghiệm, anh ấy đã yêu cầu cục cảnh sát viết thư giới thiệu cho anh ấy, vì vậy chúng tôi sẽ nộp báo cáo thử nghiệm cuối cùng cho cấp trên của anh ta." Miranda nói, "Vào giây phút cuối cùng đó, chúng tôi gần như cho rằng anh ấy muốn giết Jody. Tôi tin hẳn sẽ có trường hợp như vậy xảy ra trong thực tế, nếu trong khốn cảnh bất công hoặc nếu người thân bị tổn thương, liệu có nên tuân thủ các nguyên tắc của chính mình hay không, kết quả này đoán trước được."
"Anh ta sẽ không giết người."
"Anh ta không giết người, hơn nữa anh ta đã thể hiện được một khía cạnh khác với bản thân mình ở thực tại. Tôi có nói quá nhiều về anh ta không? Theo lý mà nói, sẽ không có sự liên kết nào giữa các đối tượng tham gia, nhưng mối quan hệ của hai người rất đặc biệt, tôi không thể không tán ngẫu với anh một chút về anh ấy."
"Thân phận Sứ Giả của Lukes chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?" Cậu thắc mắc, "Các người đã tạo ra một ký ức khủng khiếp đến vậy cho anh ta, thật khó để tôi tin vào tính công bằng và hợp lý của bài kiểm tra này."
"Công bằng và hợp lý?" Miranda bật cười. "Ta đã đề cập rằng chúng tôi cần hai thứ này bao giờ? Ký ức về trấn nhỏ là để cho các đối tượng trải nghiệm những sự kiện mà họ chưa từng trải qua hoặc sẽ không trải qua trong đời. Giống như chiếc ghế anh bây giờ đang ngồi, M7X biết giới hạn tinh thần của mỗi đối tượng, một khi phát hiện dấu hiệu không thể chịu nổi, nó sẽ chấm dứt ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi cũng không phủ nhận sự ác nghiệt của nó."
Khuôn mặt luôn mỉm cười tăng thêm phần nghiêm túc, cô hỏi cậu: "Lẽ nào thế giới thực không tàn khốc sao?"
Cậu không thể phủ nhận, bởi cậu bỗng dưng có cảm giác mình dự đoán được những gì cô sẽ nói tiếp theo.
"Sát nhân Wednesday đã bị buộc tội giết không chỉ một người phụ nữ, nhưng chỉ có hộp sọ nữ đào ra từ sân là bằng chứng xác thực." Miranda cho cậu xem một tập hồ sơ toàn là ảnh.
Đó là những bức hình chụp nhiều phụ nữ đa dạng về ngoại hình và chủng tộc. Tất cả họ đều đã chết, nhưng một số bị Wednesday sát hại, một số thì không.
"Tất cả chúng ta đều biết hắn không thể tự mình giết nhiều người đến thế, chưa kể vài vụ xảy ra ở các địa điểm khác nhau gần như cùng một lúc." Cô quan sát phản ứng của cậu.
Mắt cậu rơi vào một trong những bức ảnh.
Cậu vẫn vô cùng hoang mang với cái từ "bộ não", ấy vậy mà đột nhiên dường như có một vùng biển cuộn sóng trong tâm trí cậu, xô dạt những hạt cát ký ức vào bờ, bồi đắp lên nhau, ẩn dưới cát từ rất lâu là sự thật bị lãng quên.
"Cô ấy là Anna Joyce."
"Vâng, tôi nhớ."
"Câu chuyện anh kể với Lukes trong trấn nhỏ không phải thật. Đó không hoàn toàn là trải nghiệm cá nhân của anh, vì vậy có rất nhiều chi tiết sai, bao gồm cả tên của mẹ anh."
"Tôi chưa từng đề cập đến tên của bà ấy."
"Chúng tôi thấy rằng anh đã nhầm lẫn các nạn nhân nữ trong các vụ giết người hàng loạt khác với vụ án sát nhân Wednesday, có lẽ anh đã cố tình tránh cái tên này, tình cảm của anh dành cho bà ấy quá mạnh mẽ. Bà ấy sẽ phá hỏng thân phận tự xây dựng của anh, khiến anh nhớ ra những chuyện chính xác hơn. Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình kiểm tra, cái mà chúng tôi không mong muốn. Tôi không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh, có một số chuyện cho dù chính anh tạm thời không có ấn tượng, khi ký ức phục hồi, nó sẽ tiếp tục tồn tại trong cuộc sống của anh. Anh có thể coi đây là một bài kiểm tra không thiện ý, tham gia thử nghiệm là một hành vi 'tự nguyện' mà anh buộc phải làm, nhưng xin hãy tin rằng cuộc trò chuyện hiện tại của chúng ta không độc hại, tôi chỉ muốn giúp anh."
"Tôi là cậu bé đó." Cậu nhìn vào ánh sáng trên đỉnh đầu nói, "Đúng chứ?"
"Đúng vậy. Đây là một sự kiện quan trọng mang tính ảnh hưởng đến anh. Khi chờ đợi phiên tòa xét xử, 'Wednesday' tỏ ý sẵn sàng thừa nhận án xác chết nữ trong trang trại khai thác gỗ, đổi lại, hắn yêu cầu được gặp riêng anh. Nhưng lúc đó anh chỉ mới bảy tuổi, cho nên trong cuộc gặp anh đã đồng hành cùng cảnh sát. Anh có còn nhớ những gì hắn nói với bạn không? "
Sóng cuốn trôi cậu, cát ngày càng nhiều. Trong tâm trí cậu, cậu bé kia bước trên bãi cát ký ức, lưu lại dấu chân khó phai mờ.
"Hắn nói tôi là một hắn khác."
"Trên một phương diện nào đó, anh quả thực có vài điểm tương đồng với hắn. Trước mặt người khác, biểu hiện chân thành của Wednesday giúp hắn dễ dàng chếm được lòng tin hơn, do đó sẽ thuận tiện hơn khi xâm nhập vào nội tâm nạn nhân và đùa bỡn họ, quay họ trong lòng bàn tay. Anh đương nhiên không phạm tội như hắn, nhưng tài năng và kiến thức nghiệp vụ của anh đang giúp anh thao túng người khác. Đây không hẳn là điều xấu, thực tế là anh thực sự làm đối thủ thay đổi suy nghĩ của mình."
"Vì vậy cô nghĩ rằng tôi sẽ thành một hắn khác?"
Miranda nhìn cậu, dường như đang nghiêm túc nhìn vào trái tim cậu.
"Tôi nghĩ rằng trải nghiệm của anh trong thời thơ ấu có thể để lại một cái bóng suốt đời, và nó cũng có thể kích thích ham muốn phạm tội sau khi trưởng thành. May mắn chính là, trong giai đoạn quan trọng nhất anh đã nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Mẹ anh tuy độc thân, nhưng xuyên suốt bảy năm nuôi nấng anh đã dành cho anh một tình yêu tuyệt vời, trong giai đoạn then chốt tám đến mười hai tuổi, cha nuôi của anh đã đong đầy cho anh tình yêu của một người cha và sự giáo dục tốt để biến anh thành một người tốt và xuất sắc. "
"Cha nuôi của tôi?"
"Bây giờ anh có thể nhớ được bao nhiêu?"
Cậu hồi tưởng, từ từ đào cát khai quật kho báu quý giá nhất.
"Faun Clark là cha nuôi của tôi."
"Đồng thời cũng là cảnh sát điều tra chịu trách nhiệm cho vụ án sát nhân Wednesday. Cho đến nay chúng ta vẫn không biết tại sao kẻ giết người hàng loạt số IQ ngất ngưỡng, lạnh lùng và tàn nhẫn này lại tiếp cận con trai của nạn nhân và cố gắng thực hiện hành vi tàn ác, cuối cùng bị bắt giữ. Hễ tra hỏi tới đây, tên sát nhân thanh lịch mà điên cuồng đó đều lộ một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Chính cảnh tham Faun đã cứu anh khỏi khốn cảnh tàn ác đó, đồng thời chính thức nhận nuôi anh một năm sau. Gia đình mới của anh thật xứng danh gia đình cảnh sát, Faun Clark có một cậu con trai bằng tuổi anh."
"Lukes." Cậu nhớ lại, nước mắt trượt dài khỏi khóe mi, cậu đưa tay lên nhẹ nhàng quệt đi.
-----Hết chương 61-----
Trấn nhỏ (Tiểu trấn)
Tác giả: DNAX
Edit: LH
Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong
----------
CHƯƠNG 62: CHÚA TỂ, CON MẮT VÀ CÁI BÓNG + KẾT CỤC
"Anh còn nhớ ra được gì nữa không?" Miranda gạn hỏi.
"Về cái gì?"
"Về những gì đã xảy ra tại thời điểm đó, những gì anh biết hoặc thấy."
"Đây là một vấn đề cần phải trả lời, hay chỉ là vì sự tò mò?"
Miranda thoáng sửng sốt, nhưng cuối cùng trả lời: "Tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về tính cách, phương thức tư duy và hành vi của sát nhân Wednesday."
"Nhưng đó đâu phải là lĩnh vực công tác của cô."
"Đúng, đó chỉ là nghiên cứu cá nhân của tôi."
"Tôi không nhớ rõ. Nó quá xa đối với tôi." Cậu dừng lại một lúc rồi nói, "Đôi khi cô muốn quay đầu nhìn lại và nhận thấy rằng bằng cách nào cũng không thể nhìn thấy nơi đằng xa."
Chừng nào còn tiếp tục tiến về phía trước sẽ chỉ trông thấy một cảnh sắc hạn hẹp, mọi thứ bên ngoài tầm mắt sẽ rơi vào quên lãng, hóa thành đường chân trời trống rỗng.
Miranda thở dài tiếc nuối, khi nhận được hồ sơ của cậu, vụ án sát nhân Wednesday cuốn hút cô. Cô đọc hình chụp quét não của kẻ giết người hàng loạt khét tiếng này, diễn giải từng trải trong đời hắn. Có lẽ cô có thể lý giải động cơ và hành vi giết người của hắn, nhưng cô không bao giờ hiểu được nụ cười bí ẩn mà hắn đã biểu lộ khi nghe bản án tử hình.
"Sở dĩ hắn bị kết án tử hình là vì sau khi gặp anh, hắn bắt đầu thú nhận tội ác của mình." Miranda nói, "Thời gian kéo dài lê thê, đôi khi nhiều tháng, lâu nhất thậm chí hơn là một năm. Hắn chỉ đại từng ảnh nạn nhân rồi nói với cảnh sát nơi chôn cất thi thể. Hắn là một thiên tài giết người giấu xác, chừng nào hắn không mở miệng, không ai biết xác chết tiếp theo ở đâu. Cho đến lúc chết hắn vẫn tiếp tục chơi trò chơi với cảnh sát."
Miranda quan sát cậu nói tiếp: "Và sau khi hắn bị bắt, cảnh tham Faun không còn phụ trách nhiệm vụ án nữa."
"Tôi biết, ông ấy bị thương nặng và không thể cầm súng được nữa." Trong lòng cậu đắng chát, "Con chó cắn ông ấy trọng thương, ông ấy đang cố gắng cứu tôi."
Cảnh tượng khi ấy sau đó đã được đệ trình nhiều lần, trong phòng thẩm vấn, ở phiên tòa — cậu trần như nhộng từ cầu thang lăn xuống, hai tay trói chặt, thân thể phủ đầy vết dao túa máu.
"Xin lỗi." Miranda nói.
Cô chỉ là người ngoài cuộc, không thể can thiệp vào bài kiểm tra, không có quyền dò xét những bí mật ẩn giấu của đối tượng tham ứng. Sau cuộc thử nghiệm, cô chỉ có đối mặt với dữ liệu và báo cáo vô tận. Vụ án của hơn một thập kỷ trước đã đóng bụi từ lâu, bí ẩn xung quanh kẻ giết người Wednesday sẽ không có thêm câu trả lời.
"Chà, không còn vấn đề gì nữa." Miranda nói, "Nếu anh không có thắc mắc, chúng tôi sẽ bắt đầu xóa ký ức của anh về trấn nhỏ. Anh sẽ chỉ nhớ rằng anh đến đây để làm bài kiểm tra, giống như ngủ trong nửa giờ, kiểm tra hoàn tất, anh rời khỏi đây và về nhà."
Cô đặt một mẫu đơn thỏa thuận trước mặt cậu, yêu cầu cậu ký tên.
Cậu thấy trước mình mắt mơ hồ, vì vậy cường độ đèn sáng lên, con chữ chi chít trên tờ giấy trắng trở nên rõ ràng.
Miranda đưa cho cậu một cây bút.
Cậu cầm lấy, cán bút trơn tru và bình thường. Cậu không còn có thể tự biến ra bút từ không khí, nhưng nhận thức của cậu về cây bút đã thay đổi, thấy rằng nó không còn là một công cụ viết đơn giản. Không, quan điểm của cậu về toàn bộ thế giới đã khác.
Cậu ngập ngừng một lúc lâu, đặt bút xuống hỏi: "Tôi có thể giữ đoạn ký ức này không?"
Miranda ngạc nhiên nhìn cậu.
"Tôi muốn giữ nó."
"Tất nhiên là được, chỉ cần anh không ký thỏa thuận này, chúng tôi không có quyền thực hiện bất kỳ thay đổi nào đối với bộ não của anh. Nhưng anh phải ký một văn bản khác để xác nhận rằng đây là hành vi tự nguyện của bản thân, đoạn kí ức này sẽ có ảnh hưởng bất cứ lúc nào trong tương lai, đồng thời sẽ không liên quan gì đến chúng tôi. Còn có một bản thỏa thuận bảo mật đảm bảo rằng các chi tiết trong bài kiểm tra này và cuộc trò chuyện giữa chúng ta sẽ không được tiết lộ."
Cậu bỏ chút thì giờ đọc các điều khoản rồi nhanh chóng ký tên của mình - Crande J. Clark.
"Tôi có thể đi được rồi chứ?"
Cậu thử đứng dậy, rời khỏi ghế dựa một lát, lòng cậu có phần luyến lưu không nỡ. Chỗ ngồi thoải mái này thực sự mang lại cho cậu sự thư giãn bất ngờ, giảm bớt một phần lo lắng.
Cậu bỗng có hơi tò mò.
"Joey Barenque biến mất là vì ông ấy nhìn thấy thế giới thực bên ngoài trấn nhỏ sao?"
"Thật ra, ông ấy đã rời khỏi hệ thống trước khi thư nghiệm bắt đầu, ấn tượng của người dân trong trấn nhỏ về ông ấy cũng như về quá khứ lẫn nhau chỉ là hư cấu." Miranda nói, "Joey là một thành viên của đội Tiger, trước khi cuộc thử nghiệm bắt đầu, ông ấy sẽ cố gắng dò tìm các lỗ hổng hệ thống và đo lường mức độ an toàn. Mặc dù năng lực và đánh đổi do hệ thống đưa ra là kết quả của tổ hợp ngẫu nhiên song lại là điều kiện thiết yếu. Mục đích tạo ra một thị trấn siêu năng lực là để làm suy yếu cảm tượng của chủ thể về thế giới thực, mà hầu hết các năng lực bắt nguồn từ những ảo tưởng phổ biến, dự báo tương lai là một trong số đó, vì vậy hệ thống không loại trừ nó. Cho nên rắc rối liền phát sinh, chuỗi sự kiện của trấn nhỏ là bịa đặt, không phải là quá khứ cũng không phải là tương lai. Năng lực dự báo tương lai không dễ thực hiện di chuyển như các vật thể, phá hủy, tàng hình hay đọc tâm, nó tạo ra một số nhầm lẫn nhất định, khiến Joey mấy lần tiếp cận ngưỡng tỉnh táo, cuối cùng, ông chấm dứt hẳn tiến trình và nộp báo cáo lỗi. Tuy nhiên chúng tôi nghĩ phiền toái này thật thú vị, vì vậy thân phận của ông ấy đã được bảo lưu trong trấn nhỏ đồng thời được sử dụng để gài manh mối cho thí sinh hoàn thành bài kiểm tra."
Cậu nhớ lại trải nghiệm của chính mình, mỗi lần cận kề cái chết, cậu đều thấy một lối thoát, con mắt và cái bóng.
"Thấy những thứ đó là dấu hiệu của sắp thức dậy?"
Khuôn mặt Miranda lộ vẻ ngờ ngợ giống cậu.
"Cái gì?" Cô nói, "Tiêu chí của chúng tôi để xác định độ lệch ý thức của chủ thể là mức độ phán đoán của người đó về tính xác thực của hoàn cảnh. Khi băng qua sương mù dày đặc, trong một khoảnh khắc anh cảm thấy chính mình tường tận ngọn ngành vấn đề, đến gần cái anh gọi là dấu hiệu của sự tỉnh táo. Nếu không cần chấm dứt kiểm tra, hệ thống sẽ tự động theo dõi và điều chỉnh trạng thái ý thức của anh."
"Thế còn Chúa tể? Đó có phải là một khái niệm thiêng liêng mà các người tiêm nhiễm vào não của đối tượng hay gì không?"
"Chúa tể ở đây." Miranda nói với một nụ cười, trong nụ cười còn phẳng phất niềm kiêu hãnh. "Cái ghế nằm anh vừa đứng lên đấy. Không chỉ chiếc ghế này, có hơn một trăm căn phòng giống hệt nhau, song song tiến hành nói chuyện với các thí sinh. Hệ thống thần kinh trí tuệ nhân tạo điều khiển mỗi một căn phòng. Đối với nó, đây là công việc dễ dàng nhất, xây dựng nên toàn bộ trấn nhỏ cũng do mình nó hoàn thiện, siêu máy tính có tính vận hành độc lập và khả năng tư duy, có thể tự canh chỉnh dựa theo kinh nghiệm. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có những lỗi nhỏ, chẳng hạn như một không thể rời đi cũng chẳng có cái sân golf nào mà lại thuận tiện xuất hiện một cây gậy đánh golf không biết khi nào cần tới. Sai sót kiểu vậy sẽ càng ít đi trong tương lai cho đến khi nó biến mất hoàn toàn."
Cô thấy cậu không còn hứng thú với chủ đề này nên dừng lại.
"Tôi dẫn anh ra ngoài."
Miranda bước đến ngưỡng cửa, cánh cửa tự động mở ra, chào đón bên ngoài là một hành lang yên tĩnh.
Cậu cứ ngỡ là sẽ thấy một dãy phòng thí nghiệm kính thủy tinh như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng ngược lại chỉ là một căn phòng cửa đóng im lìm. Hành lang lặng như tờ, sàn nhà được trải thảm hoa văn, điều duy nhất gây sốc có lẽ là lối đi vô cùng ngoằn nghèo phức tạp toàn những góc ngoặt và ngã ba. Miranda dẫn đường đằng trước, cậu theo sau.
Lúc đầu, cậu chỉ thấy rằng đi bộ ở đây cảm giác rất kỳ lạ, ánh đèn rất dịu nhẹ, chúng sẽ điều chỉnh độ sáng đủ để nhìn thấy khi họ đi qua, sau đó như ngọn lửa tắt lịm. Khi cậu nhìn lên trần nhà ở cuối dãy hành lang, dường như có một vài điểm sáng nhấp nháy trong bóng tối trông giống một bầu trời đầy sao.
Cậu nhìn lên đỉnh đầu, nháy mắt như có ảo giác trở về trấn nhỏ. Không có trần nhà, chỉ có màn đen không thể xuyên thấu. Nhưng trong bóng tối cũng không phải hư không, mà là một cỗ máy khổng lồ với cấu trúc rất phức tạp.
Cậu vừa đi vừa quan sát, cỗ máy khổng lồ treo trên đầu, dù có đi như thế nào, cậu vẫn có thể nhìn thấy nó miễn là cậu nhìn lên.
"MERIA-7XII"
Khi thấy rõ dòng chữ ở vỏ ngoài cỗ máy, đột nhiên một con mắt hạ xuống trông thăm dò giống như một camera theo dõi. Nó di chuyển dựa vào tốc độ của cậu, bám theo sau. Cậu nghe thấy tiếng điều chỉnh độ dài tiêu cự khe khẽ, nó quan sát cậu như một đứa trẻ tò mò. Càng đi về trước, ở cuối lối rẽ có một màn hình chiếm gần như toàn bộ bức tường, hiển thị video giám sát trong các phòng.
Miranda quẹo sang một ngõ khác, cậu ngoái lại nhìn, những đoạn phim theo dõi rối mắt vụt tắt, vài giây sau, màn hình đen ngòm xuất hiện một khuôn mặt tươi cười rồi trở thành một chú cún hình 8 bit.
Nó chạy vòng vòng trong màn hình rượt bắt cái đuôi của chính minh.
Cậu không khỏi phì cười.
Họ băng qua một hành lang dài thòng, chẳng hề chuẩn bị nghênh đón ánh sáng ban ngày.
Cậu vươn tay cản nắng, thấy mình đang đứng ở rìa hành lang dẫn đến một đại sảnh trước cửa rộng rãi.
"Qua đại sảnh này là một cánh cửa, anh sau đó có thể tự mình đi tiếp." Miranda nói, "Tạm biệt, anh Clark, nói đúng ra thì là vĩnh biệt mới phải."
"Gửi Cliff lời chào hộ tôi."
"Anh ta sẽ thấy thôi." Miranda chỉ vào con mắt giám sát nói.
"Tạm biệt." Cậu nói lời tạm biệt với cô và nó.
Bước ra khỏi lối đi, tiến vào đại sảnh sáng sủa, cánh cửa hành lang đi đóng lại sau lưng cậu, Miranda, "Con mắt" và "Cái bóng" cũng biến mất trong bóng tối, giống như một giấc mơ kỳ lạ.
Đại sảnh này được bao quanh bởi những tấm kính lớn từ sàn đến trần, tương phản với hành lang vừa đi qua.
Mặt trời rực rỡ, ấm áp chiếu vào cậu, cậu ngạc nhiên phát hiện mặt trời có thể rất chói mắt, nhưng không nóng gắt chút nào.
Bên ngoài đại sảnh là một cánh đồng lúa mì vàng óng, làn gió nhẹ lướt qua vỗ về những cơn sóng lúa mì trập trùng.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt kính, đưa lưng về phía cậu, nhìn ra biển vàng đằng trước. Mái tóc vàng của anh không dài đến thế, trái lại anh trông dày dặn kinh nghiệm và nhạy bén. Bóng lưng anh rất kiên cường, là do hiện thực không chất chứa quá nhiều sầu lo lắng và tâm sự.
"Luke...s."
Cậu hít một hơi, luôn cảm thấy cảnh tượng này hơi xui xẻo. Trong tâm trí cậu hình ảnh Lukes cuối cùng hòa vào ánh mặt trời xuất hiện quanh đi quẩn lại, có lẽ giữ lại ký ức trấn nhỏ không phải là hành động khôn ngoan.
Lukes quay đầu lại, giống như ấn tượng của cậu, anh tuấn, dịu dàng, nhưng có phần khác biệt, thêm vào phần quyết đoán và chững chạc.
Lúc này cậu mới ý thức được Lukes lớn hơn cậu một chút, là anh trai cậu.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Mặt mày trông ủ rũ thế. Kết quả kiểm tra có vấn đề gì sao?"
"Đâu ra." Cậu bước tới chỗ anh, lại lần nữa muốn tìm con đường dẫn tới. Cậu biết việc lưu giữ ký ức về trấn nhỏ sẽ mang đến cho mình biết bao khổ não, nhưng vẫn không tài nào buông bỏ nó. Trấn nhỏ tuy là giả, nhưng tất cả mọi thứ cậu đã trải qua thì không. Ở đó cậu tìm được tình yêu, kết thúc mộng mị của mình. Cậu cảm thấy mình có khả năng chịu chọi lại những ký ức khó chịu, xấu xa còn lại đó. Từ khi còn rất nhỏ cậu đã nhận ra rằng mình có một trái tim lạnh lùng sắt đá. Mặc dù trái tim này mềm dần theo thời gian, được tình thân và sự dịu dàng bất tận nhào nặn, song kiên cường luôn là bản chất của nó. Cậu đã sẵn sàng giữ lại ký ức này xuyên suốt những năm dài tháng rộng sắp tới, hứng chịu mọi hậu quả của nó.
Lukes nhìn cậu, cậu muốn lảng tránh ánh mắt của anh. Dù gì Lukes cũng là một cảnh sát điều tra có kinh nghiệm, họ quen thuộc đối phương đến mức dễ dàng nhìn thấu tâm trí của nhau. Cậu muốn đi lên phía trước, nhưng Lukes lại không có ý nhường đường. Đôi mắt anh sáng tựa những chiếc lá dưới nắng.
"Nếu họ nói rằng chú trượt bài kiểm tra, rất có khả năng sẽ không thể làm cảnh sát, anh có thể tạo ra một ngoại lệ và để cho chú khóc trong vòng tay này một lúc đấy."
"Thật nực cười, em mà lại không thể vượt qua bài kiểm tra này sao."
"Anh cũng nghĩ vậy." Lukes nói, "Anh đã bảo rằng sẽ là một kết cục tốt đẹp mà."
Cậu ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cơn ngỡ ngàng chỉ tồn tại trong một hai giây, một loại ấm áp, mỉm cười tựa hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"Anh chưa quên?"
"Anh đã do dự một hồi cuối cùng vẫn bỏ qua." Lukes nói, đưa ra quyết định này khiến khóe miệng anh cũng cong lên một nụ cười, "Anh không nỡ quên, bởi vì bộ dáng chú luôn bảo vệ anh trong trấn nhỏ dễ thương chết mất. Hơn nữa anh biết em sẽ không chọn cách quên, nếu anh quên rồi khác nào vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta. Chúng ta đã ước định, bất kể chuyện gì có xảy ra, chúng ta nên ghi nhớ."
Cậu kích động muốn chực khóc, nhưng cuối cùng lại thay thế bằng một nụ cười.
Lukes quàng tay ôm cổ cậu, sóng vai đi bên cạnh.
"Có muốn về nhà liền không?" Lukes hỏi. "Nãy anh vừa gọi điện, ba bảo ổng đã làm một bàn bít tết cho bữa tối. Hay chú muốn đến thị trấn bé bé gần đây chơi một ngày?"
"Có lẽ trong quãng thời gian tới em sẽ không đặt chân đến bất kỳ thị trấn nào đâu." Cậu nói, "Chúng ta về nhà thôi."
"Được, anh lái."
"Anh để tóc dài trông đẹp hơn đấy."
"Vậy hả?"
"Có râu cũng không tệ."
"Thế thì ghê quá."
-----Hết chương 62-----
Trấn nhỏ (Tiểu trấn)
Tác giả: DNAX
Edit: LH
Thể loại: Hiện đại, Trinh thám, Hồi hộp - Gay cấn, Dị năng, Cường cường, 1x1, Âu phong
----------
CHƯƠNG 63: KẾT THÚC
Xe đậu la liệt ngoài cửa.
Nhưng bắt mắt nhất là những chiếc xe tù từ nhiều trại giam khác nhau.
Các quản giáo đứng bên xe tán gẫu, chờ đợi đồng nghiệp của họ áp giải các tù nhân trở lại.
Cậu nhìn thêm mấy lần, ban đầu nghĩ liệu cậu có thấy được vài người quen thuộc, nhưng đột nhiên bỏ ngay ý tưởng này. Cậu cảm thấy mọi người không nên giữ lại ký ức gắn liền với trấn nhỏ. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của họ, đều phải đối mặt với những khó khăn và thất bại trong cuộc sống, bù đắp cho những sai lầm đã mắc phải.
Lukes trong xe đợi cậu, cậu mở cửa, ngồi vào ghế phó lái.
"Không có Get Your Kicks On Route 66 cũng không có Take Me Home, Country Roads. Em có muốn Heart of Gold của Johnny Cash không?", Lukes hỏi.
"Ba rất thích nghe bài này." Cậu nói, "Em cũng thích."
"Anh cũng vậy."
Chiếc xe khởi động, lăn bánh trên con đường vàng nhỏ trong cổ tích.
Nhìn lại từ gương chiếu hậu, khu trung tâm thử nghiệm siêu máy tính đáng kinh ngạc này trông giống như một lâu đài chìm vào lãng quên, yên tĩnh và trầm lặng, chỉ có cánh cửa kính nối ra đại sảnh dẫn sáng nhấp nháy dưới ánh mặt trời. .
Họ về tới nhà, nhìn thấy cha mình. Ông ấy chẳng già tẹo nào, vẫn rất tuấn tú nhanh nhạy và kiên nghị, nhưng tay phải của ông đã mất đi vài ngón tay.
Căn bếp bốc lên một mùi khét, tất cả bọn họ đều hiểu đó không phải là do bị hỏa hoạn, chỉ là trong vài năm đầu ông chưa thể làm quen với tay trái, sau đó, mùi vị khen khét đã trở thành một thói quen.
Họ ngồi xuống cùng nhau ăn tối như thường lệ, nói chuyện phiếm về các chủ đề mà mọi người có thể tiếp lời.
Xong bữa tối, cậu thanh niên ngồi trước hiên, cơn gió buổi tối thổi qua cuốn theo một thoáng hương hoa.
Bầu trời phía xa trở mình, thế mà lại trong veo vắt.
Cậu ngửa mặt nhìn lên những vì sao trên trời nói: "Luke."
"Gì thế?"
"Em đã nói dối anh," cậu nói, "Là em cố tình."
Lukes quay lại nhìn cậu.
Cậu nói tiếp, quyết tâm ngày hôm nay nói ra bí mật ẩn giấu này.
"Khoảng thời gian đó, hầu như mỗi ngày em đều đến cục cảnh sát hóng tin tức, em đã xem lén các tài liệu trên bàn, biết được tiến trình và chi tiết cuộc điều tra của cảnh sát. Em biết ai là hung thủ, tất cả đều biết, nhưng lại không có bằng chứng. Ngày qua ngày, hễ hung thủ bị đưa đến cục cảnh sát là sau đó được thả ra. Em không đợi được." Cậu nói, "Em quyết định tự mình làm."
"Em đã làm gì?"
"Em tiếp cận hắn, tiếp cận kẻ đã giết mẹ em. Em để hắn tình cờ biết danh tính của mình, giả ngu đến gần hắn, khiến hắn nghĩ rằng hắn đang tiếp cận em. Sau đó, em để lại cho... cảnh sát manh mối, một mình đi đến nhà hung thủ." Cậu tránh gọi cha mình, dường như rất khó mở lời. "Gần đó em đã tự cắt mình bằng một con dao, trèo lên cửa sổ và đợi ở đó rất lâu. Thật không thất vọng, khi đó ông ấy đến cứu em. Khi ông và hung thủ đang nói chuyện ở tầng dưới, em chui vào phòng ngủ trên tầng hai, cởi đồ và trói mình lại. Nhưng em lại không nghĩ tới con chó ... "
Cậu vẫn muốn tiếp tục, Lukes đứng dậy đi về phía cậu.
"Crane."
"Wednesday nói đúng, em giống hắn, em là hắn, bản thân em cũng biết điều đó."
"Crane, ông ấy biết." Lukes nói, "Ông ấy biết em cố tình, dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, em vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, sẽ luôn để lại điểm đáng ngờ. Ông ấy cảm thấy mình nợ em, bởi vì không thể giúp được gì về cái chết của mẹ em."
Đôi mắt cậu ứ đầy nước mắt, trào ra, Lukes nâng ngón tay lau đi.
"Hi vọng duy nhất của ông ấy là có thể bảo vệ được em, cho em sức mạnh để vượt qua ông ấy, không còn dùng cách làm tổn thương chính mình để đổi lấy sự trừng phạt cho tội ác."
"Nhưng ..."
Lukes hôn lên trán cậu: "Nếu em muốn được tuyển suôn sẻ, anh sẽ nộp đơn tiến cử em vào cùng một tổ với anh."
"Anh thực sự có thể làm được sao?"
"Không được thì để cho ba gọi cục trưởng. Em nghĩ anh lấy thư giới thiệu đâu ra mà tham gia cùng em trong bài thí nghiệm?"
Cậu bắt lấy môi anh hôn lên, Lukes không khước từ, ôm lấy đôi gò má ướt đẫm nước mắt.
"Ngủ thôi, chúng ta vẫn còn rất nhiều vụ án phải phá."
"Chúc ngủ ngon, Luke."
"Chúc ngủ ngon."
The End
By DNAX
2017.6.9
Bài hát kết thúc!
Waiting for love – Avicii
Phát hiện ra rằng bạo chúa (tyrant) đã lún sâu vào lời bài hát, sức mạnh của nhà tài trợ thật không đỡ nổi XD
*Tác giả có dẫn link bài Waiting for love của cố nhạc sĩ Avicii, lúc viết dòng này thì anh ấy chưa qua đời, nhưng thôi cứ nghe vậy.
-----Chính văn hoàn-----
Bài học rút ra là gì? Muốn vào ngành an ninh thì năng lực, sức khỏe, đầu óc thôi chưa đủ, cần phải dựa vào ô dù nữa :)))) Just for fun thôi nha mấy má, hãy tôn trọng công an. Respect the police.
P/s: Cuối cùng cũng ghi được cụm từ Chính văn hoàn, đợi Toàn văn hoàn nữa thôi. Truyện vẫn còn PN dài ơi là dài nhé, mình đuối quá rồi nên không làm được ngay đâu, không đợi được có thể đọc QT trước nhưng đừng bỏ qua nhé, rất đáng iu, khuyến khích đọc. PN chắc mình sẽ đặt pass, pass là gì thì chưa nghĩ ra nhưng đảm bảo liên quan đến truyện. Trong khi chờ PN thì coi tạm Fanart ngấm dư âm vậy. Bạn nào đọc trên Wattpad muốn đọc PN thì hãy sang Wordpress giải pass và đọc nhé, pass sẽ ở trang mục lục.
P/s 2: Chuỗi ngày beta thật nhàm chán T.T
Nhắc nhở thân thiện là không thảo luận/spoil ở những chỗ khác tránh làm ảnh hưởng đến cảm xúc của những người mới bắt đầu đọc ✌️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro