1
Link fic: https://zhuyue08919.lofter.com/post/74619c66_2ba2419fa
🐺x🐱
Vào mùa mưa đêm như một cái lồng xanh thẫm. Bóng tối dệt thành tấm lưới dày phủ lên thành phố tịch mịch. Ngước mắt lên cao, trời không lấy một ánh trăng hay vì sao nào cả. Chỉ có gió lạnh thổi xào xạc đung đưa tán cây cô đơn vệ đường.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Trên nền trời mù mịt hàng triệu giọt nước như sợi chỉ bạc trắng xé toạc màn đêm lao xuống.
Có thứ gì đó nhấp nhô trong bóng tối. Chó sủa nối tiếp nhau như sói tru, trong con hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân yếu ớt đầy hoảng loạn, nó càng ngày càng đến gần.
Không khí ẩm ướt, gió lạnh thổi rát buốc khiến ngực đau nhức, cổ họng khô khốc đầy mùi rỉ sắt của máu cùng đôi chân trần đầy vết xước vì chạy trên con đường gập ghềnh sỏi đá, nơi đất ướt loang lổ những vết máu đen đáng sợ.
Eddie cố gắng kiên trì cũng đã sắp kiệt sức. Chưa kể thứ thuốc vừa bị tiêm vào đang hòa tan dần vào máu, ăn mòn từng chút sức lực cậu. Khung cảnh trước mặt cứ nhòe dần đi. Đột nhiên một cơn đau như cắt từ bàn chân truyền lên. Nó dữ dội đến mức khiến cậu choáng váng, đầu gối không kiểm soát được mà khụy xuống, cả cơ thể cứ thế ngã ra nền đất thô ráp. Mặt đường gồ ghề cào xước da, Eddie cuộn người chìm trong đau đớn.
Nhưng những tiếng giày da nện lộp cộp vẫn dồn dập vang lên không cho phép cậu gục ngã. Eddie cắn răng đè nén đau rát khắp người để tiếp tục chạy về phía trước một cách tuyệt vọng.
Cơ thể càng lúc càng trở nên rệu rạo, thời khắc cậu gần như tuyệt vọng nhất có một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt. Eddie chạy con bướm đêm bay vào biển lửa, cậu lao vào vòng tay của Phạm Triết Duệ. Tay anh cũng đỡ được cơ thể mất kiểm soát của Eddie.
Đôi tình nhân trẻ lúc này đang ra ngoài mua đồ cho bữa tối. Với sự ăn ý lâu năm cả hai liền nhận ra người trong tay Triết Duệ là Eddie!
Eddie đã biến mất từ khi ra tù!!!
Dù lòng có nghìn câu hỏi cả hai vẫn không thể thốt lên bất cứ lời gì khi nhìn xuống tình trạng của Eddie. Cậu nhỏ bé đến đáng thương, thậm chí không còn sức để đứng vững. Cả người ướt đẫm nước mưa, cơ thể gầy đến mức có thể nhìn rõ xương sống qua lớp áo dính đầy mùi máu. Dù đầu óc đã mơ màng nhưng tay cậu vẫn cố siết lấy cổ áo đối phương cầu xin giúp đỡ, cơ thể cũng run rẩy không ngừng
"A Duệ... Giúp tôi... A Duệ..."
m thanh run rẩy đầy lo lắng như hóa thành tiếng nức khiến Phạm Triết Duệ đau lòng cực độ. Nhưng nhiều năm sống trong thế giới ngầm đã giúp anh kìm nén cảm xúc, giữ vững lý trí. Thoáng nghe thấy tiếng bước chân đang đến anh nắm lấy tay Bạch Tông Dịch còn đang bối rối trốn vào một con hẻm khác.
Chỉ trong chốc lát một nhóm người mặc vest đen chạy ra khỏi con hẻm gần đó. Vểnh tai nghe tiếng nói chuyện của bọn chúng trở nên xa dần Triết Duệ thở phào nhẹ nhõm buông chiếc điện thoại có thể bấm nút 1 khẩn cấp gọi lão đại xin trợ giúp trong túi ra. Nếu một mình đối mặt với tình huống này Triết Duệ sẽ không sợ. Nhưng hiện tại trí nhớ Bạch Tông Dịch vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Eddie lại đang mê man, anh không dám đánh cược bỏ chạy mà chỉ có thể lẫn trốn.
Eddie muốn đứng lên nhưng khi thấy cả ba an toàn, mọi tế bào trong cơ thể cậu đều bỏ cuộc. Sức lực gồng gánh ngay lập tức biến mất, cậu hoàn toàn ngất đi trong vòng tay của Phạm Triết Duệ.
"Eddie!"
Phạm Triết Duệ và Bạch Tông Dịch hét lên cùng lúc nhưng Phạm Triết Duệ phản ứng nhanh hơn, anh cúi xuống đỡ lấy Eddie. Bạch Tông Dịch cũng lặng lẽ cầm ô cho che cho hai người, nhanh chóng theo sau.
Hơi thở bỏng rát, trái tim bóp nghẹn
Một bàn tay vô hình kéo em xuống, nước biển xanh nhạt cũng chuyển thành đại dương xanh thẳm, bất chợt
Buông, cả người hoàn toàn rơi vào lỗ đen hun hút không đáy...
Eddie bị đánh thức bởi trọng lượng nặng đè lên người mình. Khoảng khắc mở mắt ra cậu vô thức mò tay xuống gối tìm kiếm vụ khí rồi hốt hoảng nhận ra không bèn tung nắm đấm ra.
May mắn là thuốc trong cơ thể vẫn chưa tan hết lực đánh cũng vì thế mà giảm sát thương đi chỉ còn một phần mười so với bình thường. Bạch Tông Dịch ở bên cạnh đỡ lấy nắm đấm nhưng cũng không kịp dừng nó lại nên nó đập nhẹ vào người Phạm Triết Duệ.
"Này, Eddie, là tôi!"
Phạm Triết Duệ có chút suy sụp. Anh lau người, thay quần áo, rửa vết thương rồi bôi thuốc cho cậu, mệt đến mồ hôi mẹ mồ hôi con đầy người, vậy mà khi tỉnh dậy cậu liền cho anh một đấm.
Ngược lại Bạch Tông Dịch rất quen thuộc với trạng thái này của Eddie. Cuộc sống trong tù của cả hai không hề yên bình. Nơi đó là lồng giam của mọi tội lỗi, yếu đuối sẽ chỉ khơi dậy nên ham muốn chà đạp tàn bạo của đám côn đồ kia. Và xinh đẹp cũng là một cái tội.
"Là vì em. Eddie đã cố gắng để bảo vệ em, còn em thậm chí không có khả năng giúp cậu ấy ngủ một giấc ngon."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Eddie mới thả lỏng người một chút. Đôi mắt mơ màng cũng lấy lại tiêu cự nhìn được Phạm Triết Duệ và Bạch Tông Dịch đang ở phía trước.
Phạm Triết Duệ muốn an ủi Bạch Tông Dịch nhưng khi nhìn hai người anh thấy mình luôn mắc nợ. Anh nợ Bạch Tông Dịch và anh cũng nợ Eddie.
Triệt Duệ nắm tay Tông Dịch tạo cảm giác an toàn cho y rồi nhìn sang Eddie,
"Hôm qua xảy ra chuyện gì? Ai truy đuổi cậu? Không phải ngày ra tù Trần Nghị đã đón cậu sao? Những ngày qua cậu ở đâu? Trần Nghị cũng tuyệt vời thật. Tôi dùng bất cứ cách nào cung không liên lạc được với hắn! Hỏi lão đại thì ông ấy lại yêu cầu tôi đừng quản nhiều... chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"
Đầu Eddie vốn đã đau, nay lại nghe A Duệ sổ một tràng thái dương cậu chỉ muốn nứt ra. Eddie nằm xuống, nhắm mắt lại, thở hổn hển một lúc mới miễn cưỡng mở mắt ra lần nữa. "Chậc." cáu kỉnh rồi chiếu lệ đáp "Không sao đâu."
Phạm Triết Duệ rất muốn hỏi lại lần nữa nhưng cậu đã lặng lẽ quay lưng đi thể hiện mình không muốn nói gì thêm.
"Tôi không chắc liệu cậu có còn không muốn gặp Trần Nghị hay không nên vẫn chưa liên lạc lại với hắn. Eddie, về Trần Nghị, dù cậu có lựa chọn như thế nào, tôi vẫn sẽ đứng về phía cậu. Nhưng chuyện hôm qua liên quan đến sự an toàn của cậu, ít nhất cậu phải nói cho chúng tôi biết có gì đã xảy ra để tôi có thể giúp..."
Trong ba người, Phạm Triết Duệ lớn tuổi nhất, nhưng Trần Nghị lại trưởng thành sớm hơn. Hắn không bao giờ xem Triết Duệ là anh trai. Chỉ có Eddie trẻ con hơn là luôn bám dính anh như mặt dây chuyền. A Duệ dù coi Eddie không khác gì em trai mình nhưng anh luôn giữ ý kiến trung lập và không thiên vị về mối quan hệ của Trần Nghị với Eddie. Anh nhắc nhở Trần Nghị lẫn an ủi Eddie.
Nhưng từ lúc Eddie vào tù để bảo vệ Bạch Tông Dịch vì anh, Triết Duệ không thể duy trì sự cân bằng đó nữa. Nếu Eddie không muốn gặp Trần Nghị, anh giúp Eddie ngăn hắn lại, nếu Eddie không tha thứ cho Trần Nghị, anh sẽ bảo vệ Eddie.
Qua một lúc lâu, Triết Duệ thậm chí còn nghĩ Eddie đã ngủ thiếp đi thì một câu trả lời nhẹ nhàng vang lên, "Là Trần Nghị."
Không có ai ở Bắc Đường mà Triết Duệ chưa từng thấy, cũng ai có thể khiến Eddie thành ra như thế này...
Trước khi Triết Duệ kịp suy nghĩ thêm ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nó gấp gáp dần và như có ai đạp vào cửa. Eddie nghe thấy liền chui vào chăn bông trốn.
Không cần mở cửa Triết Duệ cũng chắc chắn người đứng ngoài kia là Trần Nghị.
Anh ấn Bạch Tông Dịch ngồi xuống đứng dậy đi ra. Triết Duệ không nghĩ rằng một khóa cửa chốt có thể ngăn Trần Nghị tìm Eddie.
Cửa mở, anh đưa tay chặn người có đôi mắt đục ngầ kia lại.
"Tránh sang một bên."
Từ lúc Eddie vào tù Trần Nghị đã xem Triết Duệ như kẻ thù.
"Anh đang giữ Eddie đúng không?
Là một câu hỏi nhưng Triết Duệ biết chắc chắn hắn đã có câu trả lời. Anh cũng khẳng định rằng Eddie mất tích trong khoảng thời gian qua là vì Trần Nghị.
Chỉ vài từ đơn giản mà bầu không khí đặc quánh, mùi thuốc súng nồng nặc.
Tình thế căng thẳng nhưng rất nhanh ánh mắt Trần Nghị thay đổi khi lướt ngang qua sau lưng Triết Duệ. Nó trở nên phức tạp, là nỗi sợ, là sự tức giận, là cảm giác chiếm hữu, là tội lỗi... giống như một xoáy nước đen quậy tung bọt sóng.
Phạm Triết Duệ nhìn ánh mắt đó liền biết hắn đã nhìn thấy Eddie.
Eddie không biết mình đứng dậy từ lúc nào, cậu nhìn Trần Nghị qua cửa kính mà không lấy một tia sợ hãi. Có lẽ cậu đã chuẩn bị tinh thần rằng Trần Nghị sẽ tìm ra mình, hoặc cũng có lẽ cậu biết không ai có thể ngăn Trần Nghị lại.
Nói theo cách nào đó, Trần Nghị giống như một con chó điên, phi lý và xa lạ.
Trần Nghị đẩy Phạm Triết Duệ ra rồi đi thẳng vào phòng. Sắc mặt xấu xí cực độ, nhưng hắn sợ xuất hiện như vậy sẽ dọa Eddie nên trước khi vào Trần Nghị đã cố gắng bình tĩnh lại.
"A hụ.."
Eddie không nhịn được mà ho một tiếng, bàn tay mảnh khảnh ôm lấy bộ ngực đau nhức. Cơn ho dữ dội làm cậu xiết tay đến đỏ.
Bạch Tông Dịch vô thức đưa tay ra vỗ nhẹ lưng Eddie nhưng chưa kịp chạm vào đã bị ném sang một bên.
"Trần Nghị! Cậu điên rồi!" Phạm Triết Duệ lao đến đỡ lấy Bạch Tông Dịch.
Đúng, Trần Nghị đã điên. Hắn không chấp nhận bất cứ ai khác chạm vào Eddie. Nếu có thể, hắn muốn giấu Eddie mãi mãi, để không chạy khỏi tầm mắt hắn một lần nào nữa!
Không, hắn đã làm nó rồi.
Hắn chỉ không ngờ đứa trẻ này lại cư xử không đúng mực và bỏ trốn.
Eddie cố kìm cảm giác ngứa rát nơi ngực, cậu kéo tay Trần Nghị. Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt ấy khiến Trần Nghị bình tĩnh lại.
Nhiệt độ lòng bàn tay Eddie rất cao, nóng hổi.
Cậu bị sốt.
Nhìn ánh lửa trong mắt Trần Nghị mờ đi tinh thần Eddie mới giãn ra đôi chút. Dù cơn ho làm mắt cậu ươn ướt và đỏ lên nhưng hàng lông mi dài rủ xuống vẫn toát lên vẻ lạnh lùng xa lạ.
Vậy mà Trần Nghị lại quen với một Eddie như thế. Hắn không bận tâm đến sự thờ ơ cậu dành cho hắn. Trần Nghị cởi áo khoác ra, bọc lấy Eddie, dỗ dành cậu rất nhẹ nhàng
"Ngoan, chúng ta về nhà nhé."
Không đợi Eddie phản ứng hắn kéo chăn bông trên người cậu vứt sang một bên như vứt một thứ rác rưởi nào đó, tay luồn xuống gối bế Eddie lên, ôm thật chặt vào lòng nhau ôm kho báu.
Phạm Triết Duệ đứng dậy muốn ngăn cản nhưng khi chạm mắt với ánh mắt Eddie, dù trong lòng có ngàn vạn nỗi lo anh cũng khựng lại
Cả hai rời đi một lúc Bạch Tông Dịch mới khó hiểu quay sang hỏi, "Để hắn ta đưa Eddie đi như vậy có ổn không?"
Nếu là Trần Nghị trong quá khứ, không ai có thể trấn an hắn bằng Phạm Triết Duệ, nhưng nếu là Trần Nghị của hiện tại, anh cũng không biết nữa
Nhưng...
"Đó là sự lựa chọn riêng của Eddie."
_tbc_
2023/11/5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro