Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hứa


     Đây là lần thứ ba tỉnh dậy dưới ánh bình minh, bên cạnh Thẩm Nguy

     Chỉ nhớ rằng mình đã chết, lại không hiểu sao mình vẫn còn có thể yên bình nằm cạnh ca ca như thế này. Không giải thích được về thế giới này, đã từng bị giam giữ, Thẩm Diện vẫn còn rất yếu ớt, nhưng chỉ vừa mở mắt là thấy người mà mình ngày đêm mong chờ, đang nằm trước mặt mình, còn đưa tay ra ôm mình vào trong lòng, cho dù mắt có nhắm lại, cũng không ngủ được

     Cậu có đúng là đã chết rồi không

     Ba ngày, Thẩm Nguy cũng không tỉnh lại, Thẩm Diện mỗi đêm lại chỉ chợp mắt một lúc, đến khi tia sáng đầu tiên chiếu lên hai người sẽ lập tức tỉnh lại

     Cậu rất sợ, khi cậu ngủ, người trước mắt sẽ tỉnh, sẽ rời đi, có tìm cũng không tìm được nữa, cũng không thể hỏi anh, tại sao muốn cứu cậu

     "Vì sao lại cứu em ? Tại sao lại muốn ở lại trông em ?"

     "Ngủ thêm một ngày có được không, cứ ôm em như vậy, ngủ thêm một ngày sau đó tỉnh lại

     Thẩm Nguy sờ lên khuôn mặt lúc đang ngủ của Thẩm Nguy, nhổm dậy hôn lên mi tâm Thẩm Nguy, nói nhỏ câu chúc ngủ ngon, lại rúc vào trong lòng Thẩm Nguy, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, ánh sao làm nến, lấy giọt sương làm rượu giao bôi, hai chúng ta có thể làm phu phu thêm một ngày được không ?

     Vừa mới bắt đầu nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Diện không biết xấu hổ, một mình một thời gian dài, người trong lòng còn đang nằm bên cạnh, sợ là thánh nhân cũng không nhịn được. Sờ mặt anh, hôn nhẹ lên chóp mũi anh, nhân lúc anh không có phản ứng, hôn lên hai cánh môi ấm áp của anh, huyễn tưởng mình không phải là một mình cam chịu, hai người bọn họ vốn là một đôi tình nhân

     Mỗi ngày đều không làm gì, cũng không có niềm vui gì, thỉnh thoảng có vài con chim ngốc nghếch đáng yêu thăm thú ở bên cạnh hai người, Thẩm Diện sẽ kéo tay Thẩm Nguy chỉ có anh xem, ở trong lòng Thẩm Nguy trêu anh vui vẻ, tuy anh sẽ không cười, cũng không đáp lại

     Nếu như không phải chóp mùi đụng vào ngực Thẩm Nguy, cảm nhận được tiếng đập bình ổn, mạnh mẽ, khiến người đặc biệt yên lòng, Thẩm Diện sợ là sẽ không an tâm chờ lâu như vậy

     "Sao anh còn chưa tỉnh ? Em bây giờ có chút sốt ruột, em muốn nói chuyện với anh."

     Không biết qua bao lâu, qua mùa xuân cỏ cây xanh mát, mùa hạ hoa tươi đẹp, mùa thu lá vàng rực sáng, xem ra chưa đủ một năm, có thể như thế cũng đủ với Thẩm Diện rồi, nên đem ca ca về thôi

     Cầm tay Thẩm Nguy khoát bên hông mình, thận trọng kéo cơ thể tiều tụy đến trước mặt, hôn lên, lại đang lúc Thẩm Nguy còn đang chìm trong giấc mộng, vươn tay sờ lên trán anh

     "Em đi tìm Côn Luân Quân tìm cách để anh tìm lại, anh ở chỗ này chờ em một lúc, không lâu đâu, em sẽ trở về."

     Bày kết giới bên người Thẩm Nguy, Thẩm Diện chớp mắt liền đến nhân gian

     Mà Thẩm Nguy, chỉ trong chớp mắt liền kết thúc giấc mộng dài, anh đã ở trong một giấc mộng rất dài, trong mộng, anh rốt cuộc có thể cùng đệ đệ đã đối đầu với mình một vạn năm, ở cùng một chỗ yên bình, nhẹ nhàng, để cậu bình tĩnh ở trong lòng mình nói chuyện, làm nũng

     "Tại sao anh muốn cứu em ?"

     Anh không rời bỏ em, anh không chết được, em nhất định phải sống

     "Ngủ thêm một ngày được không ? Cứ ôm em như vậy."

     Một ngày cũng không đủ, muốn mỗi ngày đều ở cùng em một chỗ mới được

     "Em tưởng tượng hai chúng ta giống như một đôi phu thế, nếu như anh tỉnh mà biết, chắc chắn sẽ tức giận với em."

     Em thích là được, anh cái gì cũng nghe theo em, làm sao lại tức giận với em

     "Anh sao còn chưa tỉnh ? Em bây giờ có chút sốt ruột."

     Chờ thêm một lát được không, chờ một lát, anh sẽ tỉnh lại dỗ em

     Em đừng đi

     Gắng gượng phá vỡ phong ấn của cơ thể, Thẩm Nguy nhất thời cảm thấy có chút thoát lực. Chỉ vì dùng năng lượng của cả người để làm Thẩm Diện sống lại, sợ rằng không khống chế được tẩu hỏa nhập ma, liền hạ phong ấn với chính mình, không ngờ phong ấn này lại khiến hai người một trước một sau bỏ lỡ nửa năm như vậy

     Một bên Thẩm Diện mới tìm đến sở điều tra đặc biệt, còn chưa bước vào liền cảm nhận được mình bị một cỗ năng lượng cực kỳ quen thuộc vây quanh, liền mở to mắt, trở về nơi của cậu và Thẩm Nguy

     "Anh, tỉnh rồi ?"

     "Ừ, ngay lúc em mới rời đi."

     "Ừ."

     "Em không có gì muốn nói sao ?"

     Thẩm Diện không dám nhìn thẳng Thẩm Nguy, cậu không rõ, ngăn cách hơn nửa năm, ca ca cậu tỉnh lại thì ký ức bị dừng tại chỗ nào. Nhưng mặc kệ là chỗ nào, đối với cậu chắc chắn sẽ không có ấn tượng gì tốt

     "Mặc cho Trảm Hồn Sứ xử lý."

     "Em rõ ràng, không muốn nói cái này."

     Thẩm Diện lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nguy, thật tốt, trong ánh mắt anh đối với cậu không có chán ghét hay thù hận

     "Em chính là muốn nói cái này."

     Anh đối với em không ghét không hận, em liền vui vẻ, số mệnh là anh cho, mặc cho anh xử lý thế nào, em đều cam tâm tình nguyện

     "Vậy lần này anh cho em chọn, em muốn để anh đi, vậy hãy để anh ở lại. Trước đây anh ngu muội, anh khiến cho em sống trái với sơ tâm, lần này đối với hai chúng ta mà nói đều là sống lại cuộc sống mới, để cho em chọn, em chọn thế nào."

     Những lời này của Thẩm Nguy rất khó hiểu, Thẩm Diện nghe không hiểu, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được Thẩm Nguy bảo cậu lựa chọn cái gì

     "Em cái gì cũng không muốn."

     "Anh vốn không muốn ép em ở cùng một chỗ với anh, em đã không muốn, vậy,"

     Vậy thế nào, cậu bỏ cuộc, dường như chính cậu cũng không tìm được ý nghĩa cuộc sống nữa

     "Chúng ta đi thôi."

     ?

     "Đi đâu ?"

     "Đi tìm cuộc sống của em, đời này anh nhớ em từng nói với anh, em không biết cuộc sống bình thường, đơn giản là như thế nào."

     "Cùng em ?"

     "Ừ. Em hứa với anh, anh chọn xong rồi."

     "Được, đời này, anh muốn, em đều hứa với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro