Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hơi ấm của em


     Nếu sở điều tra đặc biệt có việc thì mọi người cùng nhau ra ngoài, bắt tiểu quỷ gì đấy là công việc nội tại, nhưng mỗi lần Thẩm Nguy ra ngoài làm việc, Thẩm Diện mang theo cái bụng này ở phía sau thực sự rất khiến mọi người nhức đầu

     Thẩm Diện đã mang thai được gần năm tháng, nếu như là hai tháng trước đây, thầy Thẩm còn có thể trêu Thẩm Diện bụng thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có, liệu có phải thai giả hay không, hiện tại cho dù không mở to mắt cũng không thể nói như vậy được. Chỉ là từ tháng bốn, bụng Thẩm Nguy càng ngày càng to như một cái trống, nói là mang thai song bào đều có thể tin được

     Vốn Thẩm Nguy cũng mới lần đầu làm ba ba, chân tay có chút luống cuống, không biết nên làm thế nào với bảo bối Thẩm Diện mới được, thế nhưng tiểu tổ tông Thẩm Diện này lại không thể an phận ở trong nhà, chỉ cần Thẩm Nguy ra khỏi cửa, cậu nhất định phải theo, đi phá án phải đi cùng, đi bắt tiểu quỷ cũng phải theo. Có một tiểu tổ tông như thế ở bên chỉ huy, Trảm Hồn Sứ thật sự có vài lần thiếu chút nữa không cầm nổi Trảm Hồn đao

     "Ai nha, Thẩm Nguy, đao này của anh sao lại chém như thế, tốt xấu gì cũng là một tiểu cô nương, anh có thể khách khí với người ta một chút không."

     Đại dao này của Trảm Hồn Sức đang cùng Quỷ tộc không biết tốt xấu trước mặt, quyết phân cao thấp, chợt nghe thấy tiếng đại bảo bối ở phía sau chỉ đạo, nhanh tay đâm một đao trí mạng với tiểu cô nương đanh đá hướng về chính mình, đem người đẩy ra ngoài, nhân cơ hội xoay người lại nhìn lão bà đại nhân nhà mình, một mực cung kính nói : "Được." Sau đó xoay người giao thủ, quả nhiên hạ thủ ôn nhu đi không ít

     Có thể khiến cho Triệu Vân Lan ở một bên ngậm kẹo que không nhìn nổi, không khỏi sờ cằm đầy gai hoa hồng của mình, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ

     "Thẩm Nguy, anh cầm Trảm Hồn đao đi xem hoa sao, không bằng làm giáo sư đại học cầm đại đao đi nghịch..."

     Đối mặt với uy hiếp ở hai đầu, Thẩm Nguy hiển nhiên lựa chọn người trước, nhẫn nhịn cùng tiểu cô nương này đánh hơn mười chiêu, Thẩm Nguy mới đánh không nặng không nhẹ vào ót ở phía sau người này, tiện tay đem người đánh ngất xỉu về sở điều tra đặc biệt

     Trong phòng thẩm vấn của sở điều tra đặc biệt, lão Sở và tiểu Quách đang tra hỏi phạm nhân mà Thẩm Nguy mang về, đôi phu phu hai người kẻ xướng người họa phối hợp ăn ý, khiến Triệu Vân Lan cảm thấy mình thật dư thừa, Thức thời ra khỏi phòng thẩm vấn, liền đụng phải Thẩm Diện đang nằm trên ghế sô pha và Thẩm Nguy ngồi chồm hỗm dưới đất bóp chân cho Thẩm Diện

     ...... Mẹ nó, muốn chết mà......

     "Oa nga, đại bảo bối hưởng thụ nhỉ."

     "Triệu sở trưởng, nhớ kỹ lời tôi nói."

     "Được được, tôi biết rồi, của cậu thì đều là của cậu, dù thế nào, cũng không để cho người khác biết."

     Triệu Vân Lan không để ý Thẩm Nguy hơi cau mày, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diện

     Mà Thẩm Diện đối với biểu tình ghen hàng ngày của Thẩm Nguy không khỏi vui vẻ, ai biết được lão cổ hủ vạn năm này lại có một mặt đáng yêu như thế, có thể đem người như vậy nắm trong lòng bàn tay, Diện Diện một bên không khỏi vui vẻ, một bên vừa lo âu, người này đáng yêu như thế, nếu như một ngày nào thực sự bảo cậu buông tay, cậu sao có thể buông được

     Nhìn Thẩm Diện ngồi bên cạnh Triệu Vân Lan đến ngẩn người ra, Thẩm Nguy cảm thấy sự tồn tại của mình có một sự uy hiếp cực lớn, động tác trên tay vô tình mạnh một chút, nghe thấy đại bảo bối kêu đau một tiếng nhỏ, liền giật mình hối hận, vội vàng buông lỏng tay đang nắm chân nhỏ của Thẩm Diện

     "Sao vậy, làm đau em sao ?"

     Thẩm Diện cố ý nhích lại gần Triệu Vân Lan, híp mắt cười xấu xa, nhìn vẻ mặt ngốc manh của Thẩm Nguy

     "Không có, cũng không biết từ đâu ra mùi dấm chua nồng nặc quá, đau cả răng"

     Thẩm Nguy từ sớm đã bị đại bảo bối trêu không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn là không chịu được, tai đỏ bừng, đứng dậy, ngồi vào ghế sô pha, kéo đại bảo bối vào trong lòng, cắn một cái lên gương mặt này

     "Em nói cái gì ? Xem anh về thu thập em thế nào."

     "Ách." Triệu Vân Lan ngồi bên cạnh cảm thấy thật đau răng

     "Diện Diện a, em không cảm thấy nhiệt độ cơ thể em so với lúc trước cao hơn rất nhiều sao ?"

     "? Không có a." Thẩm Diện co rúc vào lòng Thẩm Nguy, tay còn nghịch cà vạt của Thẩm Nguy

     "Có," Thẩm Nguy đêm cà vạt nhăn nhúm trong tay Thẩm Diện rút ra, nhanh chóng bát đực hai cái móng vuốt mòe trong lòng, hôn lên. "Em gần đây đúng là ấm hơn trước không ít, có phải viên hồn hỏa giúp em sống lại kia lại bắt đầu phân hóa không."

     Thẩm Diện là do viên hồn hỏa của Thẩm Nguy làm sống lại, là sau khi đại chiến, Thẩm Nguy lật lại tất cả điển tích, lấy máu của chính mình và hồn hỏa ở vai trái, dùng Sơn Hà trùy tụ lại hồn phách, làm Thẩm Diện sống lại

     Thế nhưng, cũng không phải vậy a

     Triệu Vân Lan nhìn Thẩm Nguy một bên ôm Thẩm Diện, vẻ mặt mong đợi nhìn mình, cũng chỉ nhíu mày, từ chối cho ý kiến

     Thẩm Diện ở trong lòng Thẩm Nguy thoải mái duỗi người, lại nắm một góc áo sơ mi của Thẩm Nguy, thanh âm như tiểu mèo lười

     "Mệt rồi. Muốn ngủ."

     Thẩm Nguy chào Triệu Vân Lan, ôm chắc tiểu bảo bối trong lòng, dịch chuyển tức thời về sô pha nhà mình

     Ban đêm hai người cùng nhau vùi ngâm trong bồn tắm. Thẩm Diện tẽ hai chân để Thẩm Nguy ngồi vào giữa hai chân mình, trên tay đầy dầu gội, nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Thẩm Nguy

     "Anh không dám tựa ở trên người em, sợ đè nặng cục cưng."

     "Ừ, vậy anh ngồi thẳng, đừng dựa vào chỗ em."

     Thẩm Nguy nghe xong, bật người dậy, ở chỗ vốn cũng không rộng quay người sang, hơi dẩu môi nhìn Thẩm Diện, bộ dạng rất dễ khi dễ

     "Nó còn chưa ra, sao em lại bảo vệ nó như thế."

     Thẩm Diện tay đầy bọt, cố ý bôi lên gò má Thẩm Nguy, vui vẻ nhìn người đáng yêu trước mặt

     "Anh thế nào còn ghen với cả cục cưng, mỗi ngày đều toàn mùi dấm chua, cục cưng của em đây sinh ra sẽ không ăn nhiều giấm chua như thế."

     "Vậy không ăn tỏi vào ngày mồng tám tháng chạp là được."

     "Anh..." Tại sao có thể có người khó chịu như bảo bối nhà mình như vậy chứ ??? Thẩm Diện giận, mạnh mẽ đánh một cái vào ngực Thẩm Nguy, Thẩm Nguy thức thời che ngực kêu đau một lúc, để Thẩm Diện kéo vào ôm ôm hôn hôn, anh mới bằng lòng bỏ qua

     "Bảo bối, tay em thật ấm, thật thoải mái."

     Không biết có phải do Thẩm Nguy càng ngày càng dẻo miệng, hay do bầu không khí của hai người quá đặc biệt, những lời dỗ ngon dỗ ngọt này đều không che giấu được. Mặt Thẩm Diện thoáng cái liền đỏ, nụ cười trên mặt cũng thu liễm lại

     "Thế nào, xấu hổ ?"

     "Đúng vậy, em đâu có mặt dày như anh. Nhắm mắt vào, cho đầu anh đầy bọt."

     "Được."

     Tiểu bảo bối Thẩm Nguy ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại, cảm nhận được dòng nước nóng nhẹ nhàng dội trên đầu, đầu ngón tay ôn nhu chạy trên tóc mình, hơi nước dày thêm một tấc xung quanh, phảng phất như đây chính là toàn thế giới của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro