Hạ nhiệt độ
"Ca ! Anh mau về !"
? ? ? ? ?
"Sao vậy ?" Thẩm Nguy mới tan học, trả lời xong vấn đề của học sinh, trở lại phòng làm việc nhận được điện thoại của tiểu tổ tông đến đòi mạng
"Em không quá thoải mái, em không muốn ở nhà một mình, em thật sự khó chịu."
"Sao vậy ?"
"Em nói em... ca... anh nhanh vậy ?"
Tiểu tổ tông đem mình bọc thành cái bánh chưng ngồi trên sàn nhà, nước mắt lưng trong, lại bị Thẩm Nguy đột nhiên trở về dọa cho càng sợ
Thẩm Nguy vội vàng nâng tiểu bảo bối dậy, nhung người ta lại vô lại không dậy nổi
"Mau đứng lên, sao lại ở đây, khó chịu đâu." Thẩm Nguy ngồi xổm xuống, kéo chăn ở trên người Diện Diện ra kiểm tra, lại bị Diện Diện kéo mạnh lại
"Rốt cuộc là làm sao vậy ?" Thẩm Nguy ôm tiểu bảo bối vào trong lòng, vuốt phẳng lưng tiểu bảo bối. Như đang... vuốt mèo ?
"Ca, anh biết không, hôm nay hạ nhiệt độ." Tay nhỏ bé run rẩy vương ra, chui vào trong vạt áo khoác âu phục của ca ca, đẩy áo sơ mi vướng víu ra, yên tâm thoải mái để tay lạnh lên ngực ấm áp của ca ca
Thẩm Nguy : ? ? ? ? ? ?
"Cho nên em cũng là vì quá lạnh mới gọi điện sao." Giận cũng không nói gì, đúng hơn là không dám nói ! Còn cởi khuy áo sơ mi, kéo tay nhỏ bé qua, để tiểu bảo bối ủ tay
"Thế nào, việc này không quan trọng sao, em không quan trọng sao ?" Diện Diện dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác mình càng ủy khuất. Rõ ràng chính mình không khỏi sợ lạnh, đột nhiên trời hạ nhiệt độ lạnh muốn chết, ca ca thối cư nhiên sáng làm cơm xong, phủi mông một cái rồi đi học, để cậu cô đơn nhỏ bé ở lại nhà
Hừ, nam nhân !
"Anh không phải có ý này, nhưng em ở trong điện thoại nói như vậy, anh thực sự cho rằng có chuyện gì, em dọa anh !" Ai ôi, giọng này, là Thẩm Diện Diện em có vấn đề ? ? ? ? ?
"Em mặc kệ, một mình em ở nhà, có thể phải chết rét. Anh để em ở nhà một mình thì được rồi, dù sao em chết rét, anh cũng không đau lòng." Tiểu tổ tông hung hăng thu tay từ trong lòng Thẩm Nguy lại, lại chính mình bọc chăn rồi dời đi, bộ dạng rất muốn bỏ Thẩm Nguy đi
Thẩm Nguy nhẹ giọng nở nụ cười, tính cách của tiểu tổ tông nhà mình, anh thật đúng không có cách. Nhưng không thể giảng đạo lý là được rồi, cái này là giáo huấn huyết thống !
"Vậy nếu em nói không có quan hệ với anh, trả chăn cho anh, đó là anh mua. Lại đứng lên khỏi sản nhà, tiền sưởi ấm cũng là anh nộp. Quần áo của em là của anh, còn giày này của em nữa....."
"Thẩm Nguy !" Cầm chăn dày đập Thẩm Nguy, nhưng lại bị thầy Thẩm bình thường rèn luyện thân thể, dễ dàng tiếp nhận
Kéo tới, ôm lấy tiểu cục cưng, không để ý cậu ở trong lòng đánh thế nào, mạnh mẽ để cậu lên giường, đặt ở dưới thân. Lúc cậu hùng hùng hổ hổ nói, rút đi quần áo của cậu, sao đó cởi sạch của mình, đem hai người cùng nhau chặt chẽ khóa lại trong chăn, đem đầu cậu thu vào ngực mình, sau đó ở đỉnh đầu cậu ôn nhu nói một câu :
"Đều là anh không tốt, chiều hôm nay anh ở nhà cùng em, sau này lúc em lạnh, anh đều ở cùng em, ôm em, cho em sưởi ấm."
"Hừ," nghe thấy một tiếng oán giận nũng nịu, đã nói tiểu tổ tông không còn tức giận, nhiệm vụ vuốt lông, hoàn thành !
"Ngày mai cũng rất lạnh."
"Ngày mai và cuối tuần anh nghỉ, ở nhà với em."
"Hừ, anh còn muốn em trả lại chăn và quần áo cho anh."
"Đúng vậy, anh hỗn đản như vậy, chờ em hết lạnh, em phạt anh, được không."
"Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho anh một lần, không thể có lẫn sau nữa."
"Đệ đệ"
"Ừ ?"
"Em thật tốt."
Thẩm Diện : Đó là đương nhiên, ca ca ngốc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro