Đồng nghiệp mới
Thẩm Nguy gần đây luôn không về nhà đúng giờ, điều này làm cho Diện Diện rất phiền não, có một số việc muốn cùng Thẩm Nguy tâm sự, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để nói
"Anh ấy không về nhà, sao tôi không thể đi ? ? ?"
Nghiêm nghặt bọc mấy lớp, lại mặc một cái áo khoác to, Diện Diện bọc như cái bánh chưng đi ra cửa. Gọi xe đến đại học Long Thành, mới nghe được tin Thẩm Nguy cũng không ở đại học Long Thành, trái lại ở sở nghiên cứu cái gì đó ? ? ? ?
Có mờ ám, tuyệt đối mờ ám
Cổng sở nghiên cứu, Thẩm Diện một lần nữa gọi điện thoại cho Thẩm Nguy, cư nhiên không nhấc. Người gác cổng cũng hết sức bất đắc dĩ. Bảo vệ của sở nghiên cứu rất nghiêm, bên trong đều là các giáo sư cấp cao của đại học Long Thành đang làm nghiên cứu, ra vào cũng phải đăng ký. Thẩm Diện như vậy cũng không có ai ra nhận, nói dễ nghe cũng là không thể cho vào a
"Ông, ông xem mặt tôi thế này có chứng minh được không, tôi và anh tôi chẳng lẽ không giống nhau như đúc sao ? ? ?" Sau 16 lần Thẩm Diện gọi điện không được, hoàn toàn nổi giận, chợt đánh một ánh mắt sắc lạnh đến người gác cổng
"Cái này... cái này... đúng vậy, nhưng... vẫn phải theo quy trình..." ông đổ mồ hôi lạnh. Tuy giống hệt thầy Thẩm như từ một khuôn đúc ra, nhưng thầy Thẩm bình thường là cười lễ phép, nhưng người này lại... hung dữ như vậy, không phải đến làm loạn sở nghiên cứu đấy chứ......
Ông nghĩ, tay đặt khẽ lên hông tìm, nga nga nga, côn điện vẫn còn đây, tùy cơ ứng biến
Rốt cuộc điện thoại phòng trực cũng vang lên, ông nhìn thấy một dãy số quen thuộc. Nhanh chóng nhận điện
"A lô, là thầy Tôn sao, tìm được thầy Thẩm chưa ? ? ?"
"Xin chào, tôi là Thẩm Nguy."
Ông nghe được giọng nói ôn nhu của thấy Thẩm, thiếu chút nữa trào lệ tại chỗ, khịt nước mũi một cái, liền vội vàng nói, "Thầy Thẩm, tôi là..."
Còn chưa nói hết câu, điện thoại liền bị Thẩm Diện giật mấy. "Thẩm Nguy, em cho anh hạn một phút đồng hồ ra đón em." Nói xong liền cúp máy
...... Ngại ngùng...... Bầu không khí hết sức khó xử. Ông nghĩ, hài tử nhà ai mà tính tình dữ như vậy, thật sự coi thầy Thẩm là siêu nhân sao, đường xa như vậy, một phút làm sao có thể, đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy thầy Thẩm tao nhã, chạy qua bên này, ông dụi mắt, chuyện gì đây
"Chậm ba giây." Thẩm Diện đánh một cái lên ngực Thẩm Nguy, "Anh cư nhiên không nhận điện thoại của em ?!"
Thẩm Nguy nhìn người gác cửa nhìn mình với vẻ mặt khiếp sợ, nhất thời không khỏi đỏ mặt... Đệ, ở ngoài không thể chừa cho anh chút mặt mùi sao ? ? ? ? ?
Đau lòng quá, ủy khuất muốn chết. Thẩm Nguy ho khan một tiếng, ở phiếu đăng ký ký tên, kéo Thẩm Diện vào. Một đường cúi đầu không dám nói câu nào, như một tiểu tực phụ đã làm sai chuyện gì
Nhưng lúc này cũng không thể nói gì, Thẩm Diện vẫn là chờ anh nhận sai. Một phút, hai phút, vẫn không nói câu nào, Thẩm đại Diện Diện đứng tại chỗ, khiến cho Thẩm Nguy lảo đảo
"Diện Diện..."
"Anh mỗi ngày đều bận gì sao, tối về trễ như vậy, ban ngày còn không nhận điện thoại của em. Học sinh anh nói anh gần đây nghỉ tiết, căn bản không đến trường, trong sở nghiên cứu này có kỳ trân dị bảo hay tiểu yêu tinh như thế nào, khiến cho anh vui đến quên cả trời đất ? ? ? ?"
"Không phải Diện Diện, em theo anh vào." Thẩm Nguy kéo tay Thẩm Diện vào phòng thí nghiệm. Không hổ danh là thí nghiệm của đại học Long Thành, từ cửa nhỏ tiến vào, khu sinh hoạt, khu thí nghiệm, khu làm việc, cái gì cũng có. Thẩm Diện đặt mông ngồi trước bàn làm việc của Thẩm Nguy, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Nguy, chờ anh thẳng thắn nói ra sẽ khoan hồng
Thẩm Nguy để đến trước mặt Thẩm Diện một chén trà nóng, chỉnh nhiệt độ điều hòa, mới đến bên cạnh Thẩm Diện ngồi xổm xuống, sờ tay Thẩm Diện
"Tổ nghiên cứu của bọn anh mới có một đồng nghiệp mới, anh ở bên cạnh giúp cậu ấy làm quen, cũng sắp tới kỳ nghỉ đông rồi, để thầy Tôn và cậu ấy cùng nhau làm khóa đề, anh có thể ở nhà bồi em."
Thẩm Diện nhìn Thẩm Nguy ngoan ngoãn nói, cũng thành thật, hơn nữa Thẩm Nguy từng nói sắp tới kỳ nghỉ đông sẽ làm khóa đề cho sinh viên, không rảnh ở nhà bồi cậu, hai người cũng vì chuyện này mà chiến tranh lạnh mất mấy ngày, hiện tại hình như có người giúp anh hình như cũng không sai. Vì vậy sắc mặt cũng hòa hoãn một chút, "Vậy anh trước tiên phải nói rõ ràng với em a, như vậy em không cần phải tìm đến tận đây, dọc đường lạnh chết em rồi." Nói xong không quên liếc Thẩm Nguy
"Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh, nhưng anh không phải là muốn cho em một bất ngờ a." Thẩm Nguy cầm tay Thẩm Diện, xoa xoa một chút, cảm thấy ấm hơn mới yên tâm một chút
Thẩm Diện nhấp một hớp trà, liền đem chén trà bỏ lên bàn, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, tùy ý để Thẩm Nguy ủ ấm tay mình
"Thẩm Nguy, em có chuyện muốn nói với anh. Mấy ngày nay không có cơ hội nên em mới tìm đến đây."
"Ừ, em nói đi." Thẩm Nguy đưa ánh mắt từ tay Thẩm Diện đi lên, nhìn thẳng vào mặt Thẩm Diện. Mặt Thẩm Diện thoáng cái liền đỏ, vỗ một cái vào mặt Thẩm Nguy, kính mắt đều lệch đi
"Không cho anh nhìn, nghe thôi."
...... "Được." Thẩm Nguy giơ tay lên sửa kính, ánh mắt lại rơi xuống tay Diện Diện. Tay nhỏ bé trắng trắng, sau khi được anh xoa xoa thì ấm áp lên một chút, đầu ngón tay hồng hồng, giống như khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Diện lúc xấu hổ đỏ lên, đều đáng yêu
"Cái này... vẫn là... em..."
"Thầy Thẩm, dịch tương bị chảy ra ngoài, anh qua xem một chút..." Thẩm Diện còn đang lắp bắp chưa mở miệng được thì đã bị người tiến vào cắt ngang suy nghĩ. Mà người này cũng bởi vì nhìn thấy thầy Thẩm ngồi xổm trên đất đang bọc lấy tay của một thầy Thẩm khác, khiếp sợ không nói lên lời
"Thầy Thẩm, đây hình như là đệ đệ mà anh thường nói a."
Thẩm Diện nhìn nam nhân xông vào lãnh địa này, vóc người thon dài, hàm răng trắng, đôi mắt sáng, còn cười nịnh nọt như vậy ? ? ? ? ? Bật người dậy, ánh mắt dán lên người tiểu yêu tinh kia. Cả người thở phì phò, giận dỗi
"Ai là đệ đệ của ai a, há mồm ra đã bảo là đệ đệ, tôi không có tên sao."
Thẩm Nguy nhẹ nhàng buông tay của Thẩm Diện ra, đứng dậy, cười với tiểu yêu tinh. "Đúng. Cậu đi ra ngoài chờ tôi trước đi, tôi bên này còn có chút chuyện riêng."
? ? ? ? Thế nào, Thẩm Nguy, anh còn muốn tránh nghi ngờ tại đây sao. Thẩm Diện cũng đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài. "Cậu không cần đi, tôi đi."
Thẩm Nguy tiến lên bắt lại tay Thẩm Diện, nhìn người đứng ở cửa không khỏi lúng túng, "Phiền cậu ra ngoài trước đi."
Người ở cửa thoáng cái hiểu ý, nhanh chân ra cửa, đóng cửa thật chặt
"Đệ, em vừa rồi quả thật có chút thất lễ."
? ? ? Thẩm Diện tức giận chống nạnh, Thẩm Nguy, anh biết anh đang nói gì không ? ? ? "Nga, đúng vậy, là em làm phiền các anh, cho nên em nói để em đi a. Anh buông tay ra."
Biểu tình của Thẩm Nguy ngưng đọng vài phần, gần đây thực sự quá nuông chiều cậu rồi sao ? Sao lại không nói đạo lý như thế
"Đệ đệ, đây chỉ là đồng nghiệp của anh mà thôi, lần đầu tiền gặp, sao em phải làm cho bầu không khí căng thẳng như vậy."
"Thẩm Nguy, bây giờ không phải anh lại muốn nói đạo lý với em đấy chứ."
"Anh không phải muốn nói đạo lý với em, chẳng qua muốn em hiểu được thái độ nên có trong đối nhân xử thế."
Thẩm Diện càng nghe càng tức, thậm chí còn có chút ủy khuất. Chính cậu kìm nén mấy hôm nay muốn nói với Thẩm Nguy, Thẩm Nguy lại không về nhà, mỗi ngày thời gian bồi người khác còn nhiều hơn chính mình, bây giờ còn vì người khác mà chỉ trích cậu
Nghĩ, nước mặt liền rơi xuống. "Em chính là không hiểu cái thái độ mà anh nói, anh có đạo lý nhiều như vậy, thì anh đi tìm hắn mà nói chuyện." Nói xong gạt tay Thẩm Nguy ra
Thẩm Nguy nhìn Thẩm Diện khóc, không khỏi mềm lòng, bước lên phía trước lau nước mặt đại bảo bối. "Đừng khóc, anh sai rồi, anh đã quá dữ. Nhưng có gì anh cũng chỉ nói với em a, em là người gần gũi với anh nhất, anh còn có thể nói với ai."
Hôm nay lau thế nào cũng không hết nước mắt, như Thẩm Diện tích tức giận của bao nhiêu lâu nay phun trào một thể, bất luận Thẩm Nguy nói thế nào cũng không được, rất ủy khuất
"Anh nói với nó đi, đừng nói với em." Vừa nói, vừa đặt tay Thẩm Nguy lên bụng mình
? ? ? ? "Cùng ai ?"
"Em mang thai rồi."
"A ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro