Đánh dấu chủ quyền
Triệu Vân Lan mang theo Đại Khánh đến chỗ Thẩm Nguy thăm thai phu, ừm, còn dẫn theo lão Sở, lão Sở còn dẫn theo tiểu Quách, tiểu Quách còn dẫn theo Chúc Hồng, Chúc Hồng còn dẫn theo Uông Chủy, Uông Chủy... Nói chung là một đống người đứng đầy trong nhà
"Triệu Vân Lan, đây là ?"
Triệu Vân Lan không khách khí, ngồi trên ghế sô pha, chỉ đạo mọi người trong sở điều tra đặc biệt mở ra mấy hộp to, ghép lại thành nôi, lại còn treo thêm mấy con rối nhỏ, một đám người sáng sớm xông vào cửa khí thế sục sôi
"Nga nga nga, không phải là Diện Diện đại bảo bối đang mang thai sao, chúng tôi đây là tới tặng thêm sự ấm cúng, Hắc lão ca vạn nghìn lần đừng khách khí, cũng không cần cảm tạ, chúng ta đều là có giao tình, nên làm, nên làm thôi."
"Ừ, vẫn là cảm tạ mọi người, chỉ là bảo bối nhà tôi còn chưa tỉnh ngủ, mọi người nhỏ giọng một chút."
Nói xong Thẩm Nguy cười lịch sự, lui vào trong phòng ngủ, để lại Triệu Vân Lan ngậm kẹo mút ngây người ở trên ghế sô pha, chớp mắt nhìn Đại Khánh
"Thật đúng là... không khách khí."
"Không phải, tôi nói này lão Triệu, cái miệng này của anh, còn dám gọi Diện Diện đại bảo bối ? ? ? Anh nghe thầy Thẩm người ta nói thế nào chưa, "Bảo bối nhà tôi", đây là tuyên bố chủ quyền với anh đấy, chỉ điểm chính anh !"
Triệu Vân Lan nhìn biểu tình của Đại Khánh, một cước đạp vào mông Đại Khánh
"Cậu nghĩ là ai cũng như cậu sao, bụng dạ hẹp hòi, cái gì cũng tính toán."
"Còn không như vậy a," Chúc Hồng đang treo rối ở chỗ xe tập đi cho trẻ con cũng lên tiếng, "Vào cửa câu đầu tiên anh nói là cái gì ?"
"Triệu sở nói là, Hắc lão ca, Diện Diện đại bảo bối nhà tôi đâu ?" Uông Chủy nói, đưa một con rối cho Chúc Hồng
"Đúng đúng đúng, khi đó mặt thầy Thẩm đen lại a. Một phòng toàn mùi giấm, chỉ có anh không ngửi thấy."
Triệu Vân Lan liếc về phía Chúc Hồng và Uông Chủy, bĩu môi nói : "Ai, chỉ có nữ nhân mới thấy." lại liếc nhìn con mèo mun kia, "Cùng Mèo Chết, không phải tôi đến xem cháu trai của tôi có gì sai chứ, tiểu Quách, cậu nói một câu công bằng cho tôi nào."
Tiểu Quách đưa cờ lê cho Sở ca của hắn, hai người còn đang xem sách hướng dẫn lắp nôi, đột nhiên bị Triệu Vân Lan điểm tên, lắp ba lắp bắp nói
"Cái này... cái này... Triệu sở đương nhiên là, có lòng," Đang nói, đảo mắt thấy chị em Uông Chúc mắt sáng quắc, những lời vừa ra đến miệng liền nuốt vào bụng, "Thế nhưng cách thức vẫn có chút vấn đề, quả thức tới hơi sớm, chúng ta vẫn nên ít nói đi một chút, đừng quấy rầy thai phu nghỉ ngơi."
"Tiểu Quách a, tôi rất thất vọng với cậu."
Nói xong, Triệu Vân Lan từ ghế sô pha đứng lên, cất bước rời khỏi nơi thương tâm này, hướng đến phòng ngủ thăm cậu, Diện Diện đại bảo bối
Đại Khánh đang ở trong phòng bếp dạo một vòng, trong miệng ngậm đồ ăn không biết lục được từ ngăn kéo nào, chẹp miệng hài lòng, trở lại phát hiện không thấy Triệu Vân Lan đâu
"Ôi, lão Sở, lão Triệu đâu ?"
"Hả ? Đi tìm đường chết rồi, cậu cũng đừng đi tìm, cậu mà đi tìm, cậu cũng xong đời."
? ? ? ? Meo meo meo meo meo meo meo meo ? ? ? ?
Mới đi tới ngoài cửa phòng ngủ, Triệu Vân Lan nghe được bên trong không ít thanh âm dịu dàng.....
"Dậy thôi."
"Ưm... Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng đại bảo bối," Hôn một cái lên trán Thẩm Diện, lại đưa tay sờ lên bụng Thẩm Diện. "Chào buổi sáng tiểu bảo bối."
"Không muốn dậy, cho em nằm thêm một lúc."
Thẩm Nguy thuận theo nằm bên người Thẩm Diện, Thẩm Diện phủi quần áo ở nhà của Thẩm Nguy, gối đầu lên ngực Thẩm Nguy
"Nằm một chút rồi đứng lên, mọi người ở sở điều tra đặc biệt tới thăm em."
"Thăm em hay là thăm tiểu bảo bối của anh."
Thẩm Nguy nghe xong cười khẽ một tiếng, nằm cằm Thẩm Diện, hôn lên môi. Nhẹ nhàng gặm nhấm môi Thẩm Diện, lưỡi vươn ra quấn lấy đầu lưỡi Thẩm Diện, nhẹ nhàng lại mang tiếp tục mê mang, khiến Thẩm Diện dần động tình, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào
Cảm thấy Triệu Vân Lan ngoài cửa đã nghe đủ, Thẩm Nguy mới nhẹ nhàng buông ra, hôn phớt qua môi có chút sưng đỏ của Diện Diện, một tay để ở trên gáy Thẩm Diện
"Bọn họ đến thăm tiểu bảo bảo là được rồi, để em lại cho anh, anh thấy thế nào cũng chưa đủ."
[Triệu Vân Lan : Thẩm Nguy, anh cái này, cầm thú ! Nhìn anh mỗi ngày đều một bộ dạng tiểu bạch thỏ, hóa ra là địa sói lang đội lốt thỏ ! ! ! !]
Xem ra trêu chọc Thẩm Diện như vậy rất có tác dụng, Thẩm Diện ôm hông Thẩm Nguy, kéo lại gần một chút, có chút không chịu được, đem mình đến trước môi Thẩm Nguy
"Chưa đủ, còn muốn."
Thẩm Nguy vốn là bất đắc dĩ đốt lửa giả, nhưng yêu cậu, cậu muốn gì được nấy, đại bảo bối của mình muốn, không đáp lại mới là không tốt, xoay người hôn lên, còn không quên bày kết giới cách âm trong phòng
[Triệu Vân Lan : Chuyện tốt như thế, sao không có tiếng ? ? ? Ta điếc rồi sao ? ? ?
Nguy phúc hắc : Thanh âm cục cưng bảo bối của tôi ngọt như vậy, không cho anh nghe.
Triệu Vân Lan : Không phải anh ngầm thừa nhận tôi nghe ở cách vách ? ? ?
Nguy một giây ủy khuất : Lần sau không cho như thế nữa]
Một lúc lâu, Thẩm Nguy mới kéo tay Thẩm Diện vào phòng ăn, rửa mặt cho Thẩm Diện còn đang buồn ngủ, hai bên tóc mai xám bạc còn bị nước làm ướt một chút, vài giọt còn đọng trên cổ đặt biệt..... mê người ? ? ? ? ?
Mấy người sở điều tra đặc biệt trong phòng bếp vội vàng làm điểm tâm, ngẩng đầu đã thấy thầy Thẩm và Thẩm Diện, hai tay đan nhau đi đến, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Diện còn đỏ ửng, môi cũng sưng đỏ, cổ áo còn như ẩn như hiện.....
Không dám nhìn, không dám nhìn, mọi người nhanh chóng thu ánh mắt, ba chân bốn cẳng đem điểm tâm dọn lên bàn
Lúc ăn cơm, bầu không khí tương đương ngại ngùng. Thầy Thẩm không ăn mà chỉ ở một bên bàn khẽ nhíu mày, trước tiên đặt trứng rán vào trong bát nước rồi mới bỏ vào bát Thẩm Diện, quá dầu mỡ sẽ khiến cậu cảm thấy buồn nôn, ảnh hưởng đến việc ăn uống; bánh mì nướng có chút cháy, phần cháy chính anh ăn, còn phần được cho Diện Diện ăn; bánh kem sao lại không nóng, chắc vì do để nguội mất, đem bát để vào lòng bàn tay, dùng năng lượng làm ấm mới để lên trước mặt Diện Diện; lại nhìn bánh quẩy trước mặt Thẩm Diện, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong đầu tra nguồn gốc bánh quẩy, đồ ven đường nhiều dầu mỡ lại chứa phèn, nhanh chóng đổi đến trước mặt Triệu Vân Lan [? ? ? ?]
"Ca, em tự ăn được rồi, hơn nữa điểm tâm không phải đều rất ngon sao, mọi người vất vả rồi." Thẩm Diện nhìn mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, giận mà không dám nói gì, liền thay mọi người nhẹ giọng phản kháng một chút
Mọi người trong lòng cảm kích nhìn về phía Thẩm Diện, ừm... vết hồng như ẩn như hiện, ở trên xương quai xanh đặc biệt thấy được..... ừm... không dám nhìn không dám nhìn
Bữa ăn ngại ngùng trôi qua, tiểu Quách đang muốn đứng lên thu dọn bát đũa, Thẩm Diện gọi hắn lại, đứng lên tại chỗ, rót một chén nước, từ từ nói
"Mọi người, trước đây đều do một mình tôi sai, Nha Thanh, Chúc Cửu đều là nghe lệnh của tôi, mong mọi người đừng trách tội bọn họ. Có thù oán gì một mình tôi chịu, chỉ là bây giờ tôi đang mang thai đứa bé, đợi khi nó bình an sinh ra, tôi tình nguyện để mọi người xử lý. Hôm nay Dạ Tôn tôi mang nước thay rượu xin lỗi mọi người, cũng cảm ơn mọi người, đã quan tâm đến tôi và đứa bé."
Nói xong, Thẩm Diện ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, Thẩm Nguy kéo tay Thẩm Diện lại, nắm thật chặt trong lòng bàn tay
"Không phải lỗi của em, là tạo hóa trêu người, nguyên nhân cũng là ở anh." Ánh mặt Thẩm Nguy ngưng lại, nhìn vào đôi mắt gợn sóng của Thẩm Diện. "Có gì trách phạt cũng nên hướng lên anh, là anh sai, sau này quãng đời còn lại, em không cần lo lắng điều gì, chỉ cần quan tâm em và con bình an là được rồi, anh sẽ bảo vệ hai người một đời chu toàn
... Triệu Vân Lan ăn xong một bát cơm, nhìn vở kịch cẩu huyết trước mặt, quả thực không thể khoang tay ngồi nhìn được nữa
"Ôi ôi, thầy Thẩm kích động gì chứ, chúng ta đã nói gì nào ? Dạ Tôn đã chết, thù hận đã hết, hiện tại cậu chính là Thẩm Diện, là vợ hợp pháp của cố vấn sở điều tra đặc biệt của chúng ta, sau này sẽ là huynh đệ đồng sinh cộng tử, mọi người quan tâm đến chị dâu và cháu có vấn đề gì sao ?? Lại còn giày vò, xa lạ như vậy."
Triệu Vân Lan khó có lời nói khiến mọi người đều đồng tình, Đại Khánh đi đầu, vỗ tay bôm bốp cho Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy đỡ Thẩm Diện ngồi xuống
Tiểu Quách nhìn Thẩm Diện vành mắt hồng hồng, quả thực không phải là Dạ Tôn, có lẽ do sắp làm ba, tiểu Quách có thể cảm nhận được nội tâm của Thẩm Diện thực sự thuần khiết lại mềm mại, quanh người đều tỏa ra vầng sáng ấm áp
"Thẩm Diện ca, anh thực sự phải buông xuống đi, như thầy Thẩm đến sở điều tra đặc biệt đi, tất cả mọi người đều chào đón anh, rất quan tâm các anh."
Chúc Hồng cũng tiếp lời nói : "Sau này cục cưng sinh ra, chúng ta còn có thể giúp đỡ chăm sóc, hơn nữa chưa tới một tháng nữa, thầy Thẩm cũng phải đi dạy, cậu bây giờ bụng cũng đã nhô cao rồi, một mình ở nhà ai sẽ chiếu cố cậu a."
Thẩm Nguy nhìn bụng Thẩm Diện, không khỏi lo lắng
"Đại nhân, người thân là Trảm Hồn Sứ luôn rất nhiều việc, để Thẩm Diện đại nhân ở sở điều tra đặc biệt, chúng ta cũng có thể chăm sóc."
Thẩm Nguy suy đi tính lại, nhìn về phía Thẩm Diện, thấy trong mắt Thẩm Diện cho tới bây giờ cũng không có đáp án, trong mặt cậu chỉ có Thẩm Nguy, tin tưởng cho phép, có thể đem chính mình toàn bộ giao cho Thẩm Nguy
"Ừ."
Triệu Vân Lan thấy Thẩm Nguy đồng ý, lập tức liền hào hứng, móc ra một cái kẹo trong túi nhét vào miệng, cả người nằm ra ghế, trong lòng không khỏi thoải mái
"Còn lo lắng gì a, dọn dẹp a, nhiều người như vậy để làm gì ??"
.................................................................
"Vậy sáng sớm anh đem chúng tôi mang một đống thứ đến đây để làm gì !" Đại Khánh biến về dạng người, nổi giận hướng về phía Triệu Vân Lan quát
"Đây không phải là... không theo nổi thì biến về sao. Ôi chao, ôi chao, cậu làm gì thế, tôi trừ tiền lương của cậu a..... ôi..... Mẹ nó... cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro