Cục bột nhỏ nhà giáo sư Thẩm (2)
Thẩm Nguy theo thường lệ mỗi ngày đều phải đến Sở đặc biệt đưa tin, chỉ là hiện tại còn mang theo một đứa trẻ.
Mọi người ở Sở đặc biệt lần đầu nhìn thấy Dạ Tôn như thế thì vô cùng kinh ngạc. Chẳng ai có thể nghĩ tới, tên Hỗn Thế Ma Vương không ai địch nổi kia, lại biến thành một "cục bột nhỏ".
"Thẩm...Thẩm...Thẩm giáo sư...Hắn...hắn...hắn bây giờ...An toàn rồi sao ?" Lâm Tĩnh từ đằng sau phá vỡ cục diện bế tắc này.
"Đương nhiên..." Thẩm Nguy cười một cái, "Hắn hiện tại chỉ là một đứa trẻ."
Chúc Hồng đã kịp phản ứng, vỗ Lâm Tĩnh một cái, "Nói cái gì, một đứa trẻ mà ngươi cũng sợ ?!" Nói rồi, Chúc Hồng đi tới trước mặt Thẩm Nguy, cười vươn tay ra, "Tiểu Dạ Tôn ?" rõ ràng là muốn ôm "cục bột nhỏ".
Diện Diện bình tĩnh ngậm núm vú cao su, nhướng mày một cái, xoay người ôm lấy cổ Thẩm Nguy.
Cái này thật khó xử a.
"Cái này... Chúc Hồng a, Diện Diện nhà ta có chút sợ người lạ, cho nên...cô đừng để ý."
Chúc Hồng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay thể hiện không ngại, nhưng trong nội tâm vẫn có chút mất mặt. Bị một tiểu hài tử đáng yêu cự tuyệt...
Thẩm Nguy một tay ôm Diện Diện vào trong phòng làm việc của mình, đây là phòng mà Sở điều tra đặc biệt làm riêng cho Hắc Bào Sứ, trang bị đầy đủ, hiệu quả cách âm cực kì tốt. Đây chính là nguyên nhân Thẩm Nguy yên tâm đem Diện Diện vào --- vạn nhất Diện Diện khóc ầm lên, cũng không sợ sẽ quấy rầy đến mọi người làm việc bên ngoài.
Nhưng rõ ràng, trong lúc hiếu kỳ, "cục bột nhỏ" hoàn toàn không hề khóc. Thẩm Nguy đặt cậu lên sau bàn, Diện Diện vô cùng chăm chỉ liền nhổm dậy, với cậu mà nói phòng làm việc quả thực quá lớn, bò bò, hai mắt mở to nhìn loạn xung quanh.
Thẩm Nguy thấy vẻ mặt tò mò của Diện Diện, cảm thấy thật thoải mái, vì vậy cũng không quản cậu, để cậu tùy ý bò tới bò lui, chỉ cần chắc chắn cậu sẽ không ra khỏi phòng làm việc là được rồi.
Bò một hồi, "cục bột nhỏ" liền bị cái đồng hồ quả lắc lắc qua lắc lại trên bàn thu hút. Đặt mông ngồi xuống trước cái đồng hồ báo thức được thiết kế riêng, nhìn kim đồng hồ đung đưa trái phải, thỉnh thoảng giơ tay ra bắt. Đầu kim đồng hồ nhọn, Thẩm Nguy sợ làm thương Diện Diện, liền giơ tay lấy đi cái đồng hồ, nhưng cũng sợ "cục bột nhỏ" khóc vì mất món đồ chơi mới tìm được.
"Ư...ư..." Muốn nói, nhưng vẫn không nỡ bỏ núm vú cao su ra khỏi miệng. Thẩm Nguy nhìn "cục bột nhỏ" đang nóng nảy, bèn ngồi xuống trước bàn làm việc, ôm "cục bột nhỏ" vào lòng, "Diện Diện ngoan, cái vật kia nếu đụng vào em sẽ bị thương, vì vậy ta không cho chơi, được không ?"
Thẩm giáo sư kiên nhẫn giảng giải, "cục bột nhỏ" bình thản ngậm núm vú mở to mắt nghe, ngoan ngoãn không nói gì. Thẩm Nguy vừa định khen một câu, liền thấy "cục bột nhỏ" trong lòng trở mình, vươn tay ra muốn lấy cái đồng hồ kia.
Vẫn là giảng giải không có tác dụng.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
"Thẩm, Thẩm giáo sư, Hồng tỷ bảo tôi đưa cho anh một chút đồ ăn vặt cho bé."
"Được, cảm ơn tiểu Quách, cậu để lên trên bàn hộ tôi."
Tiểu Quách bước đến gần bàn, đem một túi lớn đồ ăn vặt bỏ lên trên bàn, ánh mắt không nhịn được để trên "cục bột nhỏ".
Thẩm Nguy ôm Diện Diện, nói: "Vị tiểu ca ca này cho em đồ ăn ngon, em có muốn cảm ơn không ?"
Diện Diện nắm tay lại giơ lên, tỏ vẻ đáp lại.
"Tôi ra ngoài trước đây, Thẩm giáo sư."
"Ừ, cảm ơn cậu. Giúp tôi cảm ơn Chúc Hồng nữa."
"Vâng."
Sau khi tiểu Quách rời khỏi, Thẩm Nguy lại để Diện Diện lên trên bàn. Lúc này Diện Diện đã sớm quên đồng hồ quả lắc, liền hướng về phía túi đồ ăn bò tới. Thẩm Nguy cười cười, mặc cho cái mông của "cục bột nhỏ" ngúc ngoắc hướng ra túi đồ.
Diện Diện lục lọi túi đồ ăn, hướng về phía Thẩm Nguy động đậy, phát ra tiếng sột soạt.
Thẩm Nguy ngồi yên, ngoắc ngoắc ngón tay. Diện Diện thấy tín hiệu của ca ca, liền muốn bò qua. Nhưng vừa muốn bò, phát hiện ra túi đồ ăn vặt rơi một bên, nên đi lấy túi đồ ăn vặt, cầm lấy túi thì lại không bò được.
Thẩm Nguy im lặng nhìn Diện Diện đang không biết làm thế nào, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Cuối cùng "cục bột nhỏ" nóng nảy, ném túi đồ ăn về phía Thẩm Nguy. Đương nhiên, sức lực của "cục bột nhỏ" không có mấy, túi bị ném không xa. Diện Diện liền hướng về phía trước, bò đến cạnh túi vứt tiếp, lại bò... lại vứt...lại bò...
Ngồi một bên "xem trò vui" Thẩm Nguy không khỏi cảm thán trong lòng --- đệ đệ nhà mình thực sự thông minh a!
Cuối cùng "cục bột nhỏ" cũng bò đến trước mặt Thẩm Nguy, Thẩm Nguy một tay ôm lấy "cục bột nhỏ", ở trên ót hôn một cái, "Diện Diện nhà ta giỏi quá !"
Diện Diện lúc này không hề để ý tới lời khen ngợi, cậu cố sức vươn tay nhỏ bé ra, đung đưa túi đồ ăn vặt, "Ư...ư..."
Thẩm Nguy cầm lấy túi đồ ăn vặt, trên đó viết "Đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ", Thẩm Nguy mới yên tâm mở túi ra, lấy núm vú cao su trong miệng Diện Diện xuống, đem một miếng đồ ăn vặt nhỏ tới miệng Diện Diện.
"Cục bột nhỏ" được ăn thì vô cùng vui vẻ, cũng giơ tay ra lấy trong túi một miếng. Thẩm Nguy đang định mở miệng ra ngăn cậu, để cậu ăn ít một chút, lại thấy Diện Diện đem miếng đấy đến bên miệng Thẩm Nguy.
Nhìn Diện Diện cố sức đưa tay nhỏ bé ra để chia sẻ đồ ăn với mình, Thẩm Nguy cảm thấy trong lòng ấm áp. Hắn hé miệng cười, đem đồ ăn trong tay Diện Diện cho vào miệng.
"Cảm ơn em, Diện Diện."
Lại thấy "cục bột nhỏ" không nói chuyện nữa, trên mặt nở nụ cười.
Thẩm Nguy cúi đầu hôn một cái lên ót Diện Diện. Bây giờ, đệ đệ đơn thuần nhất này của hắn, là người mà anh muốn bảo vệ cả đời nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro