Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Trần Đăng Lam là một người Việt Nam.Từ nhỏ, Lam có ước mơ được đặt chân lên đất nước Nhật Bản xinh đẹp - Đất nước mặt trời mọc.Lên bảy tuổi, Lam bắt đầu nghe và hiểu được một số từ ngữ.Năm mười tuổi, cô được mẹ cho tham gia một lớp Tiếng Anh,nhưng Lam lại chẳng có một chút cảm hứng nào.Học được một năm sau đó, cô quá chán nản và xin thôi học.Mười ba tuổi,Lam được tham gia một lớp học tiếng Nhật.Vì vốn là một người trầm lắng,Lam không kết bạn được với ai mà chỉ chú tâm vào việc học.Được năm năm, cô nhận học bổng và sang Nhật.Khả năng tiếng Nhật của cô rất chắc chắn nên cũng chẳng gặp vấn đề gì trong giao tiếp và ở đấy...cô cũng đâu có gì ngoài sự xa lánh...

-Ừm,... em là Trần Đăng Lam?-Thầy hiệu trưởng nói với cô:-Thôi được.

Như không có gì,thầy cầm bút gạch tên Lam và ghi vào đó: Nakagi Karin.Mới đầu cô bất ngờ và không hiểu tại sao vậy.Thầy đưa cho cô một tờ giấy ô ly,đó là của bố mẹ cô, trong đó viết:

"Con gái yêu quý,con có thấy thích khi ở đó không?Hãy cố gắng lên nhé,bố mẹ sẽ luôn ủng hộ con.Chắc là con cảm thấy sợ lắm,nhưng đừng như vậy,con phải mạnh mẽ lên.À mà con chưa nghĩ đến việc sẽ đổi tên nhỉ?Nakagi Karin thì sao?Đó sẽ là tên của con nhé!Chúc may mắn, con yêu!

Đừng sợ."

Đúng là Lam có cảm thấy hơi sợ thật vì ở đây chẳng quen biết một ai.Không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu.Nhưng rồi điều đó cũng nguôi đi. Thật may là cô đăng kí nhập học vào đúng đầu năm.Là năm nhất của trường đại học Katoji. Nakagi Karin. . . phải, Karin...đó là tên cô...

-Ha ha ha....!!!!!-Cả lớp phá lên cười khi nhìn thấy Lam bước vào.Điều đó nghe thật lạ.

-Các em trật tự!Đây là Nakagi Karin.Bạn ấy sẽ nhập học từ bây giờ,Bạn là người ngoại quốc nên nhớ giúp đỡ bạn!

-Cô ơi!Thế tên thật của bạn ấy có phải là "Lợn con" không ạ?-Một cậu bạn lên tiếng và làm cho cô trở thành trò cười cho cả .

-Không có dáng gì cả.Có cao nổi 1m50 không?

Tiếng thì thầm vang lên,ai cũng mỉa mai. Từ ngoài cửa,một cậu con trai đang bê bộ bàn ghế đến:

-Shirou,em làm gì đấy?Em ở khóa trên mà?

-Lớp cô chẳng phải có sinh viên mới hay sao?Hiệu trưởng yêu cầu vậy.-Anh bước đến chỗ Lam. Cô nhấc chiếc ghế lên và không hiểu sao đầy ánh mắt hình viên đạn cứ hướng thẳng vào cô.

Một cô gái đứng lên:

-Thưa cô, con bé này mà cũng cần phải ngồi ghế ư? Thà cho nó ngồi đất còn hơn.Thế mới hợp chứ!-Cô ta rất xinh đẹp và quyền quý,có vẻ như là hạng tiểu thư nhà giàu.

Anh trai đó cười và nói với Lam:

-Em ngồi ở góc kia nhé? Lam gật đầu,tay nắm chặt lấy cái ghế.Anh hỏi: - Em tên gì? - -Karin...Nakagi Karin ạ!-Lam đáp

-Cứ gọi anh là Kamui được rồi.-Khi đến đây chưa ai như vậy với cô cả.

Shirou Kamui là sinh viên năm hai của trường,cậu con trai duy nhất của một gia đình danh giá-Shirou.Anh là người thông minh và tài giỏi, cũng là người luôn có số điểm cao nhất trường.Một "Hoàng tử".

Còn cô gái lúc nãy là Harumi Ricky.Một tiểu thư thông minh,cá tính và khá là..."sắc sảo".Cô ta kiêu căng,nhiều những khuôn mặt khiến cánh đàn ông phải đi theo hàng đàn.Mệnh danh là "Công chúa"sang trọng ,đồng thời là vợ tương lai của Shirou kamui.

Cuối giờ học,Lam cảm thấy mệt lả vì giờ giấc và môi trường sống ở đây khác hẳn so với ở Việt Nam.Lam rất thích khi đi qua con đường trồng hàng cây hoa anh đào khi về khu nhà trọ dành cho sinh viên.Lần đầu tiên Lam được chạm vào cánh hoa.Nhưng rồi:

-Đứng lại đã!!!

-Tránh ra!!!!

"Rầm" Kamui đâm vào cô.Ricky gọi to:

-Kamui,anh đâu rồi!!!!Ra đây cho em!Thật là, lại chạy!Em có ăn thịt anh đâu! Kamui!!

Đợi cho đến khi Ricky đi khỏi.Lam và Kamui mới ra mặt:

-Xin lỗi vì làm em sợ nhé,Karin.-Lam không đáp lại:-Anh đi cùng em được không?-Lam vẫn không nói gì.Kamui hỏi cô rất nhiều điều về Việt Nam,kiểu như:"Ở Việt Nam có đẹp không?" hay "Người Việt Nam như thế nào";"Món ăn ở đó có ngon hơn so với Nhật không?",nhưng cô chẳng buồn mở miệng nói lấy một câu.

Về đến nhà trọ,Kamui chào tạm biệt Lam.Cô chỉ vẫy tay rồi thẳng tiến về phòng.Vừa đeo đôi dép đi phong nhà,cô nằm lăn ra sàn,thở dài rồi nghĩ:"Không biết bố mẹ mình thế nào rồi nhỉ?". Lam là một người gọn gàng và ngăn nắp nên người đi thu rác lúc nào cũng khen.Cô Irami_người thu rác có một cậu con trai tên là Taô_ năm tuổi rất đáng yêu.Cậu bé hay đi theo mẹ.Bé Taô vừa ngoan vừa biết giúp mẹ.Thằng bé không nghịch ngợm như các bạn cùng lứa.

Tối đó,em đến gõ cửa phòng Lam,trông rất hoảng sợ: -Sao thế Taô?-Lam mở cửa phòng,nhìn xuống bé. Taô khóc nấc lên,em nói trong cơn hoảng loạn:

-M...Mẹ Rami của em bị bắt đi rồi!!! Lam vì quá lo cho mẹ Taô nên để em ở lại trong phòng và phi như bay xuống đường.Ở đó người ta xúm lại đông lắm,bàn tán xôn xao.Cô cố gắng lắm mới chen qua nổi đám đông.Mẹ Taô đang quỳ gối để xin tha thứ.Trong đầu Lam hiện lên một câu hỏi:"Tại sao lại thế này?".Cô Irami khẩn khoản chắp tay cầu xin, cô gào thét ghê lắm.

-Làm ơn,tôi còn con nhỏ!!Không có tôi thì nó sống kiểu gì đây?!!Ai sẽ chăm sóc cho nó bây giờ?!!!Làm ơn!!

Cô bị đưa đi nhưng vẫn quay lại nhìn,cô chạy vội đến trước mặt Lam:

-Karin,cô xin con!!Hãy thay cô chăm sóc cho Taô với! Cô cần xin con!!

Lam nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó đã đi khuất sau những dãy nhà.Lam sẽ phải chăm sóc cho Taô ư?Đó là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Sáng hôm sau khi thức dậy,em hỏi Lam rằng mẹ đâu,bao giờ thì mẹ về nhưng cô chỉ nói:

-Mẹ của em bận một chút công việc rất quan trọng nên từ bây giờ em sẽ ở với chị Karin nhé!Taô có thích không?

-Có ạ!-Em hớn hở nhưng rồi lại hỏi:-Thế bao giờ thì mẹ của bé về?

-Ừm...chắc là bao giờ xong việc thì về thôi!

Hiện giờ Lam chưa thể nói cho em tất cả sự thật.Đợi khi lớn thêm một chút nữa...em sẽ hiểu...vì sao lại vậy...?

* * *

Hạnh phúc sinh ra trong đau khổ

Đau khổ giấu mình trong hạnh phúc.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: