Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66-70

Chương 66: Tự mình đa tình

"Vì sao? Tôi tới tặng đồ cho người bên trong, vậy anh có thể giúp tôi chuyển vào được không?"

"Cái này có thể."

"Cảm ơn!" Bảo Châu không có tâm cơ gì tự nhiên cười nói, lại để cho người đem mấy con cá chép vàng đưa tới, còn có một cái rương lớn phía sau.

Người nọ kiểm tra một chút, thấy là mấy cái cá chép và một rương bạc, thật cao hứng gọi người khiêng vào, nghĩ thầm người này thật là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lãnh đạo bọn hắn rất ít đến đây, ngay cả thị trưởng đều vừa vặn biết đến, người này rõ ràng đã rất nhanh đưa lễ vật tới, tương lai khẳng định có tiền đồ.

Bên trong người khách nào đó tới nhìn đồ đạc, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút để ý đến: "Những vật này, là ai đưa tới? Lại biết hành tung của tôi."

"Là một cô gái trẻ tuổi, còn có thể gọi trở về, có cần gọi đến?"

"Kêu đến." Người khách kia nói ra, hắn muốn nhìn xem là ai thức thời như vậy, lễ đều đã đưa đến nơi đây rồi, mặc dù có chút ít, nhưng hành động lần này đáng giá khen ngợi, nếu như những nơi hắn đi qua, những người khác nếu đều tặng đồ cho hắn như vậy, thật sự là quá tốt.

Bảo Châu vốn đã quay đầu đi được bước, lại bị người gọi về, hôm nay tâm tình cô cũng không tệ lắm, không có tức giận, vừa vặn khát nước, vừa đi vào, cũng không có giống mọi người nghĩ đi đút lót quan lớn, mà là quay đầu đối với thị trưởng phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh nói: "Đường đại tỷ, có nước không? Em khát nước."

Thị trưởng phu nhân mặt không biểu tình gọi người rót chén nước cho cô, trong lòng lại cao hứng cô giờ phút này đến đến, người khách tới thăm họ Chu, là theo chân Lỗ Nghĩa Tường ở Hà Nam là sư trưởng náo khởi nghĩa, đến nhà cô nói là bái phỏng, nói ba câu thì có hai câu nói không rời kinh phí khan hiếm, thị trưởng cùng phu nhân trong lòng đều mất hứng, ngươi một người tỉnh Hà Nam chạy đến Sơn Tây ta đòi tiền, không khỏi quá tối a! Hình như người ta là sư trưởng, nếu không ra tiền, vạn nhất tức giận, xử bắn bọn họ cũng không phải là không được, lúc này Bảo Châu đến không phải đúng lúc sao?

Thấy Bảo Châu đang đợi nước, cũng không thể cứ để cô đứng như vậy, giới thiệu cô cho Chu sư trưởng kia: "Nhanh hành lễ, vị này chính là Chu sư trưởng."

"Chu tiên sinh xin chào! Tôi gọi Bảo Châu." Bảo Châu tùy ý đối với hắn cười cười, hoàn toàn không biết sư trưởng là cái gì, chỉ cho là người này tên gọi sư trưởng,

Chu sư trưởng trong lòng buồn bực, cô cho tôi chút quà tặng, lại là một tiểu bối, cư nhiên dám gọi hắn Chu tiên sinh, mà vẻ mặt không sùng kính cúi đầu một tiếng Chu sư trưởng, là chơi đùa cái gì, mặt lạnh nhìn về phía cô: "Lễ là cô đưa hay sao?"

"Đúng vậy a! Thị trưởng phu nhân, cô có thích không?"

"Tôi..." Nghe thấy đó là đưa cho mình, thị trưởng phu nhân vô cùng đau đớn, thế nào cứ đúng dịp như vậy, muộn một khắc thì tốt rồi, hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu sư trưởng mang đi lễ vật vốn thuộc về cô rồi, trong lòng đối với phần tâm tư này của Bảo Châu vẫn nhận được, mấy cá chép lớn lên đặc biệt đẹp mắt, thị trưởng nhà cô vừa rồi nhìn thoáng qua, yêu thích không buông tay.

Chu sư trưởng mất hứng, cái gì cư nhiên không phải cho mình sao?

Chương 67: Nước đổ lá môn

Nhưng hắn mặc kệ, cả tháng nay hắn nếm mùi thất bại, trước mắt đúng là thời điểm phải dùng tiền, tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng với hắn mà nói, cũng có thể đủ cho hắn và mấy trăm huynh đệ miễn cưỡng chống hơn mười ngày, từ khi đi theo Lỗ Nghĩa Tường khởi nghĩa, hắn chưa có trải qua ngày tốt lành nào, tuy rằng Lỗ Nghĩa Tường cho hắn một chức vụ sư trưởng, nhưng một sư trưởng dưới tay mang hơn ngàn người, vốn cũng rất là keo kiệt, một trận chiến này lại tổn thất mấy trăm huynh đệ, chỉ còn năm sáu trăm người , đáng giận Lỗ Nghĩa Tường thấy hắn thất bại, chẳng những không đền bù tổn thất cho hắn, cư nhiên ngay cả quân lương sáu tháng cuối năm cũng cắt xén đi, mắt thấy không có cơm ăn, nên hắn mang theo một ít huynh đệ đến những tỉnh thành nhỏ chung quanh Hà Nam đi vài vòng, kiếm ít tiền dùng.

Nghĩ tới đây, hắn đối với thị trưởng nói: "Huynh đệ tôi, sắp chết đói, số tiền này nếu cô ấy đã cho thị trưởng, thị trưởng coi như là cho tôi mượn! Người tới khiêng đi."

Hắn chỉ cần tiền, không cần cá, dùng ánh mắt sai khiến thủ hạ, thủ hạ tranh thủ thời gian tới đem rương bạc khiêng đi, trong lòng thị trưởng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không lời nào để nói, ít nhất mấy con cá chép rất đáng tiền vẫn còn, cũng coi như trong may mắn trong bất hạnh.

Hắn suy nghĩ chút tiền ấy, có chút ít, nhìn bộ dạng trì độn của Bảo Châu, ăn mặt rất thời thượng, khẳng định có tiền, chắc là tiểu thư con nhà giàu, vậy thì càng tốt, cưới cô làm vợ bé, đồ cưới khẳng định không ít, nghĩ tới đây, hắn cũng không có vội đi, đặt mông ngồi xuống đối với Bảo Châu nói: "Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm."

Tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng chỉ cần có tiền là được, nghĩ như vậy Chu sư trưởng đối với Bảo Châu cười cười: "Có thể thuận tiện, tôi đi đến nhà của cô ngồi một chút?"

"Không được." Bảo Châu không thích ánh mắt của người này nhìn mình, giống như coi cô như rương bạc kia.

Chu sư trưởng nổi cáu, mình có thể vừa ý cô, là vinh hạnh của cô vậy mà cô lại dám cự tuyệt, nếu không phải đây là đang ở nhà người ta, hắn tuyệt đối sẽ vỗ bàn đứng lên, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt cô: "Vì sao? Nói thiệt cho cô biết, lão tử vừa ý cô rồi, muốn cưới cô làm vợ bé."

"Vợ bé? Đại thúc a! Đầu óc thúc có phải hồ đồ rồi không?" Bảo Châu cười lườm hắn một cái, sau đó cầm lấy một quả táo trong đĩa trái cây trên bàn trà, bắt đầu gặm, không chút lo lắng nào, Côn Sơn đã từng nói qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, giao cho hắn là được rồi.

Thị trưởng phu nhân nghe xong, thôi rồi! Chu sư trưởng khẳng định tức giận, đừng ở nhà cô đại khai sát giới ah!

Tranh thủ thời gian đối với Chu sư trưởng nói: "Sư trưởng a! Bảo Châu không hiểu chuyện, ngài chớ trách, nhưng cô ấy thật đúng là không thể làm vợ bé của ngài, cô ấy đã có chồng rồi."

"Có chồng?" Chu sư trưởng giật mình.

Bảo Châu gặm quả táo, lại lấy một chùm nho, đứng lên, đối với thị trưởng phu nhân nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi đi về trước, các người chậm rãi trò chuyện nha...!"

Nói xong không đợi mọi người phản ứng, chạy nhanh như làn khói ra ngoài, hoàn toàn không có theo nghi lễ.

Lúc Chu sư trưởng muốn gọi người bắt cô lại, đã không còn kịp, cô chạy nhanh như cướp, đảo mắt đã ra cửa, Chu sư trưởng đã nhận đồ của người ta, cũng không dám làm thị trưởng khó xử, hừ lạnh một tiếng nói: "Cô nàng này chạy thực mau, thời gian cũng không còn sớm, huynh đệ của tôi còn phải đi nơi khác, sẽ không ăn cơm, cáo từ."

Thị trưởng ước gì nhanh chóng đuổi tên ôn thần này đi, lưu hắn mới là lạ: "Chu sư trưởng khách khí, tôi tiễn ngài tới cửa."

Đưa Chu sư trưởng đi, thị trưởng thu hồi vẻ mặt cười như hoa nở, gọi người đóng cửa lại hừ lạnh một tiếng: "Ai mà thèm quản ngươi! Đáng thương cho một ngàn lượng của ta a! Ai! Trôi theo dòng nước!"

Chương 68: Nộp vũ khí đầu hàng không giết

Thị trưởng phu nhân cũng chán ghét người vừa rồi: "Cái người này cũng quá đáng rồi, khẳng định sẽ gặp chuyện không may, con dâu Lục gia mà hắn cũng dám muốn, thật không có đầu óc. Cũng may Bảo Châu vừa mới xuất hiện, nếu không có một ngàn lượng này, chúng ta không biết còn phải tổn thất bao nhiêu "

Thị trưởng cũng rất có loại cảm giác này, đối với thị trưởng phu nhân nói: "Phần lễ này của Lục Côn Sơn tuy bị Chu sư trưởng cướp đi, nhưng chúng ta vẫn nhận phần tình này của hắn, bây giờ người biết điều như vậy không nhiều lắm. Anh sẽ cho hắn một chức vụ tốt để làm, vợ của hắn cũng không tệ, đơn thuần, em có nhàn rỗi, thì có thể gọi cô ấy đến chơi."

Thị trưởng phu nhân nhớ kỹ, gật đầu: "Em cũng rất thích cô ấy, nha đầu kia có chút phúc khí."

Côn Sơn về đến nhà thấy Châu rầu rĩ không vui ngồi trong sân, đi qua ngồi xuống bên cạnh cô: "Bảo Châu nhà tôi hôm nay sao thế, sinh bệnh rồi hả?"

Bảo Châu lắc đầu, cô chỉ là giữa trưa ăn quá no mà thôi.

Côn Sơn nhớ tới Thẩm mẹ vừa rồi có nói hôm nay Bảo Châu đi qua nhà thị trưởng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì không vui: "Có phải ở nhà thị trưởng xảy ra chuyện gì?"

Bảo Châu lắc đầu: "Không có gì! Chỉ là có người đầu bị hư, kêu em làm vợ bé của hắn, bất quá em không có bị bệnh, cho nên không thèm ý đến hắn."

"Vợ bé? Là tên khốn kiếp nào?" Lục Côn Sơn rất ít khi ở trước mặt Bảo Châu mắng thô tục, nhưng nghe được câu như thế, hỏa khí lập tức bốc lên, tên khốn nào không có mắt, lại đánh chủ ý lên Bảo Châu nhà hắn, coi hắn là người chết sao?

"Tên gọi Chu sư trưởng, nhưng đáng ghét, lễ vật em cho thị trưởng phu nhân đều cầm đi."

"Chu Sư Trưởng?" Trong lòng Côn Sơn suy ngẫm xung quanh đây dường như không có người tên Chu Sự Trưởng. Chẳng lẽ là Chu sư trưởng ở Hà Nam đi theo Lỗ Nghĩa Tường sau khi bị đánh bại trở về, đi khắp nơi tìm người vay tiền, vơ vét tài sản? Có lẽ nhất định là hắn rồi, nghe nói mấy ngày trước người nọ đã mang theo một đám người đến ở trong nhà một gia đình giàu có ở huyện Bình Lục phía trước, ngang ngược ăn chùa ở không hai ba ngày, lúc gần đi còn đem mấy thứ đáng giá trong nhà người ta dọn đi, quả thực so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn.

Nếu ở Hà Nam, hắn vốn cũng không muốn xen vào, nhưng hắn ta đã đến địa bàn Vận Thành, lại đánh chủ ý lên vợ hắn, hừ hừ! Chính hắn ta đụng vào họng súng, nên đừng trách hắn quá ác độc.

Vận Thành phân đường bây giờ là phân đường một cấp, nhân lực vật lực đều đủ, muốn bắt tên sư trưởng nghèo túng kia, chỉ là việc cỏn con, cũng tốt, tuy nghèo túng, nhưng súng ống đạn dược cũng không ít, cho các anh em thay đổi khẩu vị cũng được.

Nói làm liền làm, buổi chiều cùng Mộc lão gia tử bàn bạc, tất cả mọi người đồng ý, nghỉ ngơi quá lâu, không có vận động gân cốt, lập tức phái người chia làm hai đội, một đội mai phục ở đường nhỏ phía trước, một đội chặn đường lui của hắn, hai mặt giáp công.

Chu sư trưởng không có chuẩn bị tác chiến, thu không được bao nhiêu tiền hắn chán nản trở về phủ, đột nhiên nhảy ra bảy tám trăm người cầm súng cầm pháo, làm cho hắn và năm sáu trăm anh em bị bao vây, còn có mười mấy người cầm tên đứng trên sườn núi, trên mũi tên còn đốt lửa.

Chu sư trưởng lúc này bị dọa cho kinh sợ, chưa đánh đã đầu hàng: "Tôi đầu hàng, đừng đánh tôi!"

"Nộp vũ khí đầu hàng không giết, đem vàng bạc của cải mày vơ vét được và tất cả sung ống đạn dược đặt trên mặt đất..." Côn Sơn đứng trên đỉnh núi, cầm loa hô.

Chương 69: Dưới đầu gối đàn ông là vàng

Chu sư trưởng thấy bọn họ nhiều người, đành phải để cho thủ hạ đặt tất cả đồ đạc xuống, chán nản rời đi, trong lòng nghĩ về sau có cơ hội nhất định phải báo thù này, nhưng những người kia đều che mặt, trời vừa chập tối, hắn thật sự thấy không rõ hình dáng, về sau muốn báo thù chỉ sợ cũng khó khăn.

Phần đông huynh đệ Trí Đường lông tóc không bị tổn thương lại thu được nhiều sung đạn như vậy, nếu không phải Côn Sơn nói không nên xuất hiện lộ liễu, bọn họ thật muốn ca hát trở về, thật sự là thu hoạch lớn a! Đã có những vũ khí này, về sau bọn họ dám buôn bán lớn rồi.

Đáng thương cho Chu sư trưởng cố ý thuê thuyền đến Sơn Tây, vốn định kiếm một số lớn, thắng lợi trở về, kết quả là người không có đồng nào đến bên cạnh Hoàng Hà, nghe bọn họ bị cướp trên người không còn một đồng, người chèo thuyền nào còn muốn chở bọn họ, kết quả bọn họ không thể trở về!

Chỉ có thể ở lại Sơn Tây.

Trong lòng Chu sư trưởng nén giận, vừa nghĩ tới Lỗ Nghĩa Tường vô tình là đã không muốn đi theo hắn, dứt khoát đem quân đội tránh đi, mọi người đều tự tìm chỗ kiếm tiền mua vé tàu tự mình trở về!

Hắn cũng tìm chỗ làm công, đường đường sư trưởng lập tức biến thành đầy tớ, thực làm người ta thổn thức không thôi, nhưng mà cuộc sống của hắn so với những người khác càng khổ sở, thị trưởng Vận Thành nghĩ đến việc hắn đoạt một ngàn lượng của mình, hiện tại hắn tự mình chạy tới, làm sao có thể buông tha hắn như vậy? Nói trước kia anh mượn của tôi một ngàn lượng, hiện tại ghi phiếu nợ cho tôi a! Hạn anh trong vòng ba tháng trả hết, nếu không chặt tay chân của anh.

Chu sư trưởng nghĩ tới nghĩ lui, thì nghĩ tới Bảo Châu, cô gái kia ngây ngốc dễ bị lừa, sau khi nghe ngóng cô là Nhị thiếu nãi nãi của Lục gia, trong nhà có một cửa hàng làm ăn rất phát đạt, còn làm đồ chua bán cho tỉnh thành, tìm cô mượn một ngàn lượng có lẽ không thành vấn đề.

Khóc than ai cũng biết, Chu sư trưởng cố ý làm cho mình trở nên rách rưới đến trước cửa nhà Bảo Châu, hắn coi như là một nhân vật co được dãn được, lần này thấy được ấm lạnh của thế gian, tính tình cũng không có xấu như trước kia, hắn gặp một phụ nữ trung niên trong cửa hàng, hỏi bà: "Đại tẩu, xin hỏi Bảo Châu có ở nhà không?"

"Cậu gọi ai là đại tẩu? Đừng gọi bậy." Nhìn tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, như thế nào lại gọi bà là đại tẩu, Thẩm mẹ hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Tên của phu nhân nhà tôi há lại có thể cho cậu kêu sao?"

"Vậy Nhị thiếu phu nhân có ở nhà không?"

"Có, nhưng cậu tìm cô ấy làm gì?" Cũng không phải bất luận a miêu a cẩu gì đều có thể tiến vào.

"Tôi có việc nhờ cô ấy, bà giúp đỡ chút a! Tôi thật sự là đến bước đường cùng rồi."

"Được rồi! Giúp cậu lần này." Thẩm mẹ cao cao tại thượng liếc hắn một cái, gọi người đi vào kêu Bảo Châu đi ra.

Bảo Châu vừa thấy hắn, liền lui về phía sau: "Tại sao lại là ông? Tôi đã nói rồi, tôi không làm vợ bé của ông đâu."

"Thực xin lỗi, trước kia do tôi hồ đồ, hiện tại tôi nghèo túng, lại làm không ra tiền sắp chết đói, cô có thể cho tôi mượn một ngàn lượng được không, để tôi có thể về nhà?" Hắn quỳ xuống trước mặt Bảo Châu, nước mắt cũng sắp chảy xuống, đều nói dưới gối đàn ông là vàng, hắn hi vọng cái quỳ này có thể mang vàng đến cho mình.

Bảo Châu mặc dù đối với tiền tài không có khái niệm gì, nhưng cũng biết một ngàn lượng là rất nhiều, lắc đầu: "Không được, cho ông thì tôi chết đói."

"Van cô, cô bảo tôi làm trâu làm ngựa đều được."

Bảo Châu suy nghĩ, cũng không biết là trong nhà thiếu người, nhưng nhìn hắn thật sự rất đáng thương, từ trong ví móc móc, bên trong có chừng trăm đồng. Bảo Châu đưa toàn bộ cho hắn : "Nhiêu đây đủ không?"

Chu sư trưởng gật đầu, phải biết hiện tại tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có hai ba mươi đồng, cô quả nhiên rất hào phóng, mặc dù không nghĩ nhiều như vậy, nhưng so với không có thì tốt hơn, trong lòng cười nhạo cô thật khờ, vui vẻ vươn tay ra nhận.

Thẩm mẹ nhìn thấy : "Thiếu phu nhân, lúc trước hắn ta đùa giỡn cô, cô tại sao phải cho hắn tiền? Đừng cho hắn, để cho hắn chết đói đi."

"Thế nhưng chết đói chính là mất mạng." Bảo Châu ngẩng đầu có chút khó xử nhìn về phía Thẩm mẹ.

Thẩm mẹ nói: "Hắn chết mới tốt, lại không biết có ơn tất báo, cho hắn chỉ uổng phí, nói không chừng giờ phút trong lòng lòng hắn còn mắng cô ngốc."

Bảo Châu lắc đầu: "Hắn sẽ trả đấy."

Thẩm mẹ lại không tin: "Hắn sẽ trả? Thời đại này, quân phiệt chẳng khác nào lưu manh, huống chi lại là một tên quân phiệt nghèo túng. Tiền của cô cũng không phải từ trên trời rơi xuống, chính cô có đôi khi còn không nỡ dùng, tội gì cho hắn?"

Bảo Châu vẫn cho, cô đem tiền đưa tới, hỏi hắn: "Ông sẽ trả cho tôi phải không?"

Chu sư trưởng gật đầu, nghe cô và người hầu nói chuyện, hắn đột nhiên phát hiện, thì ra cô cho mình tiền, không vì cô ngốc, mà là vì cô thiện lương, trong lòng thái độ đối với cô âm thầm thay đổi, từ khinh miệt, đổi thày tôn trọng cùng tranh thủ thời gian, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm kích nói: "Hôm nay cô cho tôi tiền, ngày sau nếu Đông Sơn lại vùng lên, nhất định tôi sẽ hoàn trả lại nghìn lần."

"Nói nghe thật êm tai." Thẩm mẹ hoàn toàn không tin.

Bảo Châu cảm thấy không sao cả, cô còn rất nhiều tiền, nhiều đến bao tải đều chứa không hết, hắn cần, thì lấy đi a!

Cô tuy rằng chán ghét hắn, nhưng vẫn không muốn chứng kiến hắn chết a!

"Mang bút đến." Chu sư trưởng nói, hắn nguyện ý ghi giấy nợ, ngày khác huy hoàng, nhất định hoàn trả nghìn lần. Lập chứng từ xong, Chu sư trưởng mang theo lòng cảm ơn, ôm tiền trong lòng thuê thuyền mang theo mười mấy thủ hạ nguyện ý đi theo hắn lăn lộn, vượt qua Trường Giang về tới quê nhà.

Tất cả mọi người cảm thấy số tiền của Bảo Châu là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về...

Thời gian tiếp tục như vậy trôi qua, Côn Sơn làm tiểu đội trưởng cảm thấy cũng không có ý gì, đội cảnh sát hình sự chủ yếu là quản một ít chuyện ẩu đả, bang phái hoạt động, những vụ án mang tính chất ác liệt, vốn không tính là lớn, án lớn trên cơ bản không có , có thể nói là thanh nhàn vô cùng.

Côn Sơn rỗi rãnh, dứt khoát thường xuyên bỏ bê công việc.

Bảo Châu cũng biết chữ được sơ sơ, Thẩm Kỷ Lương ở tỉnh thành cũng coi như danh nhân, gia nghiệp lại lớn, làm sao có thể ở chỗ này lâu được? Cuối cùng phải trở về, ngày hôm đó Côn Sơn cố ý bỏ bê công việc cùng Bảo Châu tiễn hắn, lúc gần đi, Thẩm Kỷ Lương lưu luyến lôi kéo tay Bảo Châu, hoàn toàn bỏ qua Côn Sơn ở phía sau Bảo Châu đang trợn mắt nhìn, đối với cô ẩn ý đưa tình mà nói: "Bảo Châu, chờ qua thọ thần của cha, tôi nhất định sẽ trở về."

"Ừm, cái này cho anh." Bảo Châu rút tay ra từ trong tay Thẩm mẹ tiếp nhận bình đồ chua đưa cho hắn, mỉm cười: "Cái này cầm trên đường ăn."

Cầm bình đồ chua Bảo Châu cho, Thẩm Kỷ Lương mắt nước mắt lưng tròng, muốn ngừng mà không được, trong miệng một mực nói: "Tôi trở về đấy, Bảo Châu nhất định phải nghĩ tới tôi!"

"Yên tâm đi!" Côn Sơn cười cười, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nghĩ, yên tâm đi! Có ta ở đây, cô ấy nhất định sẽ không nhớ ngươi.

Ngày đầu tiên Thẩm Kỷ Lương rời đi, Bảo Châu đích xác có chút nhớ hắn, mọi người có tình cảm, Bảo Châu cũng đồng dạng.

Chương 70: Sinh bảo bảo

Nói đến đứa nhỏ, Bảo Châu kết hôn cũng đã mấy tháng rồi, còn chưa có tin tức gì, Bảo Châu đơn thuần có lẽ còn không có để ở trong lòng, Côn Sơn lại bề bộn, không được ông làm cha phải sớm vì con gái quyết định, buổi trưa ăn cơm xong, Vạn Phú Quý gọi Bảo Châu vào thư phòng, vẻ mặt tươi cười lấy ra một bức tranh vẻ tiểu oa nhi đưa tới cho Bảo Châu xem: "Bảo Châu, có thấy có đáng yêu không?"

"Đáng yêu."

"Vậy con có muốn sinh một Bảo Bảo?"

"Bảo Bảo? Con? Sinh như thế nào?" Từ nhỏ Bảo Châu đã không có mẹ chiếu cố, ông nội lại là đại nam nhân không có dạy cô, cho nên cô tuyệt không hiểu, cô tuy rằng nghe cũng muốn sinh Bảo Bảo, thế nhưng không có người dạy cô phải sinh như thế nào a!

"Khục khục... cái này..." Vạn Phú Quý do dự một chút, cái này bảo ông phải mở miệng như thế nào, nghĩ nghĩ, rất không nghiêm túc nói: "Đến hỏi con rể a! Con lột sạch quần áo của nó, ngồi ở trên người nó, nó sẽ dạy con cách sinh Bảo Bảo ."

"Dễ dàng như vậy a!" Bảo Châu nghĩ thầm cái này rất dễ dàng mà! Bờ mông vừa nhấc đứng lên, cao hứng về nhà ngồi đợi Côn Sơn trở về hỏi thăm nhiệm vụ sinh Bảo Bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro