Mở đầu : Trấn Bạch Phục
Trong đường hầm âm u dưới lòng đất , một gã đàn ông cầm khẩu súng liên thanh nã đạn vào đám người chung quanh , người phía trước ngã xuống , người phía sau lại nối gót xông lên , trong tay họ cầm xẻng , dao phay , cuốc chim… giẫm đạp lên những thi thể dưới chân mà xông tới . Gã đàn ông cầm súng mặt đã đầm đìa máu, gào thét muốn phá vòng vây xông ra , sau lưng gã bị cắm một thanh xà beng sắt , từ dưới lên trên, từ xương vai xuyên qua bả vai .
Đằng sau gã đàn ông , đám người đông đúc đột nhiên tách sang hai bên , mở ra một lối đi , một nhóm thanh niên mặc quân phục nối đuôi nhau bước ra , gã đàn ông cầm súng không quay đầu lại , mà tập tễnh tiến về phía trước , đạn đã dùng hết , nhưng gã vẫn không hề nhận ra , tiếp tục kéo cò súng .
Nhóm thanh niên mặc quân phục ba bước gộp làm hai áp sát phía sau gã đàn ông , người đi đầu giơ cái rìu trong tay bổ xuống lưng gã , gã đàn ông kia lắc lư hai lần nhưng không ngã , lại tiếp tục đi về phía trước , ngay sau đó lại có nhiều thanh niên mặc quân phục khác vây quanh chém gã , máu tươi từ vết thương phun ra bắn tung tóe vào bộ quân phục của bọn họ , phần còn lại chảy xuống theo thân thể gã đàn ông , tuôn ra từ ống quần thành hai vệt đỏ sậm trên mặt đất .
Gã vẫn bước từng bước về phía trước , mọi người chung quanh đều buông tay xuống bất động , có thể thấy loáng thoáng vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt họ , nhóm thanh niên mặc quân phục cũng ngừng công kích mãnh liệt , trên lưng gã đàn ông đã be bét máu thịt từ lâu , xương trắng hếu lờ mờ lộ ra dưới lớp thịt bị lật ra ngoài .
Gã cong người , một tay kẹp súng , tay kia chậm chạp vươn về phía trước , cố hết sức ngửa cằm lên , miệng há ra ngậm lại , kêu gào trong im lặng , máu không ngừng tuôn ra từ hai mắt và mũi miệng gã.
Lúc này , thanh niên mặc quân phục ra tay đầu tiên khi nãy vung rìu lên bổ vào đầu gã – rắc !!
Tiếng xương sọ nứt khiến Lý An Dân giật bắn lên hoảng hốt , chớp chớp mắt , một gương mặt lấm tấm mụn đột ngột phóng đại trước mắt cô .
“ Á! Tiểu Hàm , cậu sán vào gần thế làm gì, muốn hù chết tớ hả ! ”
Lý An Dân vội đẩy cô bạn ra , ánh mắt liếc một vòng xung quanh – ngoài cửa sổ vẫn là những cánh đồng hoa cải dầu kéo dài bát ngát đến tận chân trời xanh thẳm , mây trắng lững lờ trôi ngược , trong khoang xe vẫn vô cùng ầm ĩ , các hành khách túm năm tụm ba chuyện trò cười đùa .
Bên cạnh là cô bạn thân Cao Hàm , người ngồi đối diện cũng đã thay đổi , vốn là một đôi vợ chồng , giờ lại là một quân nhân , đang độ giữa hè , dù trong xe có lắp điều hòa , bộ quân phục dài tay màu xanh lá của anh ta vẫn rất không hợp thời tiết .
“ An Dân , rốt cuộc cậu có nghe tớ nói không thế ? Sao đang nghe lại ngủ thiếp đi vậy ? ” Cao Hàm nhíu mày.
Lý An Dân lấy lại bĩnh tĩnh , “ Chắc là tối qua ngủ không ngon . ”
Kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp trung học đối với chị em Lý An Dân và Cao Hàm mà nói cũng không được nhàn rỗi , hai cô muốn học đại học ở nơi khác , lúc này đang ngồi trên chuyến tàu tới trấn Bạch Phục , đó là một nơi rất có sắc thái truyền thuyết , trấn này giống như một con rùa khổng lồ , ngoại ô cửa Tây có một căn từ đường cổ tên Bạch Quy , bên trong không thờ thần Phật mà thờ một con rùa chạm khắc từ đá trắng , con rùa đang trong tư thế phủ phục , toàn thân bị vách tường ngăn làm hai , đầu cùng chân trước ở trong tường , chân sau và đuôi thì nằm bên ngoài . Trên mai rùa khắc chìm hai chữ “ Bạch Phục ” , tên của trấn Bạch Phục chính là từ đây mà ra .
Có người nói trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật , từng có một tiểu đội quân Nhật cướp bóc , đốt nhà , giết người ở tỉnh thị sở tại của trấn Bạch Phục , như sói đói xông vào giữa bầy cừu , khi đó đâu đâu cũng thấy thảm cảnh người dân gặp nạn , xác người la liệt đầy đất . Kỳ lạ là ở chỗ , trên đường tới trấn Bạch Phục , cả đội quân Nhật này đều chết trước miếu Bạch Quy ở ngoài trấn , lúc chết không có lấy một tiếng động , không một ai sống sót , khi đó trời nóng nực , đợi tới lúc khách hành hương phát hiện ra thì chừng mười bộ thi thể đã thối rữa bốc mùi , những con bọ cánh cứng màu xám tro bò lúc nhúc thành từng đám bên trong thi thể , dân bản xứ đều nói những con bọ này là Bạch Quy hóa thân , cũng cho rằng cái chết kỳ lạ của quân Nhật là do thần hiển linh .
Cao Hàm lên mạng tra tìm không ít tư liệu liên quan đến trấn Bạch Phục , vì Lý An Dân mù tịt về máy vi tính nên sau khi lên tàu , Cao Hàm đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch , phấn khởi giới thiệu về lịch sử trấn Bạch Phục cho Lý An Dân nghe .
“ Rốt cuộc cậu còn muốn nghe nữa không hả ? Không muốn nghe thì tớ chẳng lãng phí nước bọt nữa đâu . ” Cao Hàm ngáp một cái , hai bọn họ lấy vé ghế ngồi , ban đêm chỉ có thể gục xuống bàn mà ngủ , không ai được nghỉ ngơi tốt cả .
“ Muốn nghe chứ , cậu kể tiếp đi , gã đàn ông cầm súng kia bị chém xong rồi thì sao nữa ? ” Lý An Dân chống cằm , khi nãy nằm mơ giữa ban ngày chắc là do tế bào não tự tái hiện cảnh thực dựa trên nội dung câu chuyện .
Ngoài truyền thuyết Bạch Quy hiển linh trừng phạt giặc Nhật , sau khi giải phóng , trấn Bạch Phục còn xảy ra một sự kiện đối đầu vũ trang – thời kỳ đầu cải cách văn hóa , chiến đội “ Lâm Trung Tiếu ” (*) do hồng vệ binh tạo thành phát sinh xung đột dữ dội với toán thổ phỉ địa phương , trong trận chiến đẫm máu này , số người chết lên tới hơn hai trăm , khi nãy Cao Hàm đang kể dở đến đoạn thủ lĩnh của đám thổ phỉ bị dân địa phương liên hợp với hồng vệ binh vây giết , cô hắng giọng một cái rồi kể tiếp :
“ Gã thủ lĩnh thổ phỉ kia cũng rất lợi hại, đầu bị chém mất một nửa mà vẫn không ngã xuống , ngược lại còn nhảy dựng lên như vừa cắn thuốc , gầm rú lao vọt vào trong hầm trú ẩn bên cạnh , đám người chung quanh đều bị dọa cho sững sờ , máu chảy thành một kho rồi mà còn nhảy tưng tưng được , còn là người không thế? Từng gặp trâu bò rồi cũng chưa từng thấy ai trâu bò đến thế , chờ tới khi lấy lại tinh thần đuổi vào theo thì người đã chạy xa rồi , theo lý thuyết , bị thương nặng như vậy thì chắc chắn không thể chạy được lâu , vậy nhưng ngày đó đến một cái bóng ma cũng chẳng đuổi được , vết máu bị cắt đứt ở chân tường , không còn manh mối gì phía sau , hồng vệ binh phát động quần chúng lục soát hầm trú ẩn từ trong ra ngoài nhiều lần , nhưng làm thế nào cũng không tìm được gã thủ lĩnh thổ phỉ kia , sống không thấy người chết không thấy xác , cứ thế bỗng dưng biến mất , không ai biết cuối cùng gã đó chạy đi đâu . ”
Cao Hàm nhấp một hớp hồng trà lạnh cho nhuận giọng , lại tiếp tục văng nước bọt mà nói :
“ Thế cũng chưa là gì nhé , chuyện rùng rợn hơn còn ở phía sau , sau khi chuyện xảy ra không lâu , những hồng vệ binh cầm rìu chém người kia cứ từng người một chết thảm một cách khó hiểu , dân chúng tham gia cuộc vây giết khi đó cũng gặp phải những sự cố nguy hiểm, chuyện đó… Tất cả mọi người đều cho là do gã thủ lĩnh thổ phỉ kia quấy phá , bèn chạy đi cầu xin thần Bạch Quy che chở , ngày đêm đốt hương cầu khẩn , ấy thế mà lại linh thật , những hồng vệ binh kia vốn định mượn cờ hiệu bài trừ phong kiến mê tín , muốn phá bỏ miếu Bạch Quy , nhưng bọn họ cũng sợ chết chứ , nhỡ phá xong lại xảy ra chuyện gì thì sao ? Không còn cách nào nên đành phải dừng tay , có người nói… Có người nói oan hồn của gã thủ lĩnh thổ phỉ kia còn chưa được siêu thoát , mỗi khi đến lễ hàn thực(**), trên trấn lại có tập tục vái lạy Bạch Phục, hi vọng thần Bạch Quy có thể trấn áp ác quỷ , oan hồn , ừm… Cái miếu Bạch Quy kia về sau còn được mở rộng , trở thành một thắng cảnh du lịch đấy . ”
Nghe đến đó , Lý An Dân bật cười, nói đùa : “ Hóa ra là tuyên truyền du lịch , tớ cứ bảo sao ba câu không rời được miếu Bạch Quy , dựng lên truyền thuyết với cả thổi phồng sự thật cũng là một loại thủ đoạn để mời chào khách thôi , biến người thành yêu ma chẳng phải có thể hấp dẫn càng nhiều khách hành hương thắp hương cúng tiền à ? ”
Quân nhân đối diện cũng cười khẽ một tiếng , Lý An Dân liếc nhìn anh ta một chút , không để ý nhiều , Cao Hàm lấy tập quảng cáo du lịch trấn Bạch Phục ra quạt gió , trợn mắt khinh bỉ , “ Cậu đúng là thiếu trí tưởng tượng , cái gì cũng treo cái mác hiện thực lên thì còn gì là thú vị , tớ điều tra rồi , thủ lĩnh thổ phỉ kia là người có thật đấy nhé , biệt hiệu là Du Tử (***) , người trấn Bạch Phục thế hệ trước từng gặp ông ta cũng không ít đâu , tớ thấy ấy à , chúng ta thật sự nên tranh thủ chút thời gian đi vái lạy lão Bạch Quy đi , có thờ có thiêng có kiêng có lành mà . ”
Lý An Dân cười cười không lên tiếng , trước mắt lại xuất hiện những đốm đen lấp lóe , cảnh vật trong mắt đều biến thành màu xám ảm đạm , như thể đang xem một bộ phim điện ảnh cũ, bản thân ở trong đó nhưng lại cảm giác xa không thể với , đoán chừng là di chứng do thiếu ngủ , trước mắt Lý An Dân chập chờn biến thành màu đen , trong đầu như bị trộn một nồi cháo thập cẩm , ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào buồng xe có điều hòa nhiệt độ , cảm giác choáng váng càng thêm rõ ràng .
“ Tiểu Hàm , tớ hơi khó chịu , chợp mắt một lát đã , bao giờ đến thì cậu gọi tớ nhé . ” Lý An Dân bình thường hiếm khi thức đêm , đêm qua căn bản là không ngủ , thiếu ngủ trầm trọng khiến mí mắt như bị treo một quả lắc ngàn cân , gục xuống bàn chẳng bao lâu đã ngủ say .
Giấc này ngủ từ sáng đến tận trưa , chờ khi Lý An Dân bị Cao Hàm lay gọi dậy thì tàu đã đến ga, Cao Hàm tra xét nhiều tư liệu như vậy nhưng lại không tra hoàng lịch , nếu không cô nhất định sẽ biết hôm nay viết là “ Không nên xuất hành ” .
Vừa bước xuống nhà ga thì vận xui đã ập ngay xuống đầu , một tên trộm tóc dài vọt ra từ đám người , giật lấy túi xách của Cao Hàm nhanh như chảo chớp rồi chạy vụt về phía đường cái đối điện , Lý An Dân vội quăng vali hành lý lại mà hăm hở đuổi theo , từ tiểu học đến trung học cô đều ở trong đội điền kinh của trường , chuyên chạy cự li dài 3500m trở lên , còn từng giành được giải quán quân cuộc thi marathon nữ liên trường , thế nên mặc cho tên trộm kia lách đông lách tây thế nào cũng không thể thoát được Lý An Dân với sức bền phi thường .
Cứ thế một chạy một đuổi qua ba con hẻm nhỏ , cuối cùng Lý An Dân dồn được tên trộm vào trong một ngõ cụt , cô cố tình để ý hoàn cảnh chung quanh , dưới chân tường phía bên trái có chất đống ba hàng gạch đỏ , đây tuyệt đối là thứ vũ khí tự vệ phản kích tốt nhất , nhưng trước mắt cần phải cố gắng câu thông với tên trộm kia đã , dù sao đây cũng là thời đại văn minh , có thể giải quyết bằng miệng thì nên cố gắng tránh dùng hành vi bạo lực hết mức có thể .
“ Anh bạn , chúng ta thương lượng một chút nhé , anh trả túi cho tôi , tôi coi như chưa từng gặp phải chuyện này , có được không ? ” Lý An Dân lau mồ hôi , len lén nhích dần về hướng đống gạch đỏ , cố gắng tỏ ra tươi cười .
Chưa đợi tên trộm đáp lời , đã có ba gã đàn ông bước vào từ đầu ngõ , cùng để tóc dài đến vai , mặc áo vải xanh , phía dưới là quần quân đội màu vàng xanh , nhìn toàn thể vừa kệch cỡm vừa cực kỳ quê mùa , quả thật không thể nói chuyện được rồi .
Lý An Dân nghĩ bụng nguy rồi , thời nay đang rất phổ biến tội phạm gây án theo nhóm , tinh thần hợp tác rất được chú trọng , đặc biệt là một thị trường tài nguyên lớn như nhà ga , đi một mình thì chỉ có đường chết , sao cô không nghĩ tới nhỉ ?
“ Có chuyện gì cứ từ từ thương lượng, hay là tiền thì cho các người , túi trả lại cho tôi , bên trong còn có giấy tờ tùy thân , các người cướp giật cũng phải có nguyên tắc cơ bản chứ, phải không ? ” Lý An Dân còn hy vọng có thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp hòa bình , ai ngờ đối phương hoàn toàn không chịu nói phải trái , tên trộm tóc dài xông lên trước , ba gã còn lại cũng hằm hằm tiến tới gần .
Mắt thấy đàm phán hòa bình vô vọng , Lý An Dân sải một bước tới trước chồng gạch , đưa tay toan chộp lấy một viên , không ngờ chỉ chộp vào khoảng không , cúi xuống nhìn lại , chân tường vẫn là chân tường , trống trơn , nào có nửa viên gạch nào đâu ?
Lý An Dân sững sờ , rõ ràng cô nhìn thấy có chồng gạch đỏ dựng bên tường mà , sao chỉ một thoáng đã không thấy đâu cả ? Chẳng lẽ cô hoa mắt nhìn nhầm ?
Không để cô có cơ hội suy nghĩ thêm , đám côn đồ từ hai bên đã chạy tới gần , tên trộm tóc dài vươn tay ra định tóm lấy cô , đúng lúc này , một bóng người chạy vụt ra từ đầu ngõ , sải vài bước tới trước , chỉ mấy chiêu đã đánh cho bốn tên kia nằm sõng soài dưới đất , quyền cước nhanh lẹ dứt khoát , chỉ tập trung đánh vào phần khớp , vừa nhìn là biết là người có võ .
“ Em không sao chứ ? ” Anh hùng cứu người phủi quần đứng lên , không ngờ lại chính là người quân nhân ngồi cùng tàu với bọn cô , chẳng trách thân thủ anh ta tốt đến vậy , không hổ là người từ quân đội ra .
“ Không… không sao . " Lý An Dân chợt thấy đầu óc quay cuồng , vội dựa vào tường giữ vững thân thể, những đốm đen trước mắt chậm rãi biến mất , cô dùng sức chớp chớp mắt , lại ngẩng đầu lên thì chẳng thấy người quân nhân kia đâu , thay vào đó là một người đàn ông cao ráo mặc áo phông cùng quần rằn ri , ngoại hình rất đẹp , trên mặt còn có vẻ chính trực và anh hùng hiếm thấy ở thanh niên thời nay , là loại đẹp trai đầy khí phách .
“ Em không sao chứ ? ” Anh ta hỏi lại lần nữa, chất giọng trầm khàn , trong giọng nói lộ vẻ quan tâm .
Lý An Dân lắc đầu , hỏi : “ Người mặc quân phục vừa nãy đâu ? ”
“ Hửm ? ” Người thanh niên hơi nghiêng đầu , chìa cái túi trong tay ra , “ Cầm lấy – túi của em này , cẩn thận nhé , tình hình trị an ở đây rất kém , tốt nhất là đừng dùng túi xách . ”
Lý An Dân ngây ngốc nhận lấy cái túi , nhìn thấy một thằng nhóc tóc nhuộm vàng chóe vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi ngõ , trong lòng càng thêm nghi ngờ , “ Quái lạ , người giật túi không phải bốn gã tóc dài sao ? Sao tự nhiên lại biến thành tóc vàng rồi ? ”
“ Thiếu ngủ và mệt nhọc dễ kích thích bộ não sinh ra ảo giác và bóng chồng , anh nghĩ em ngồi xe quá lâu rồi , em phải nghỉ ngơi thật tốt đi thôi . ” Người thanh niên khẽ mỉm cười, rất tự nhiên dắt Lý An Dân ra ngoài .
Lý An Dân đang suy nghĩ về ảo giác xuất hiện khi nãy , không để ý bị anh ta dắt ra đường cái , Cao Hàm đang đứng bên kia đường , lưng đeo ba lô , tay kéo va li hành lý , sốt ruột đi qua đi lại , thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang phía này , vừa thấy Lý An Dân liền nhảy dựng lên , vẫy tay gọi to .
Lý An Dân rút bàn tay đang bị người thanh niên nắm , chạy về trước hai bước , đột ngột ngừng chân , quay đầu nói : “ Đúng rồi , cảm ơn anh ! ”
Người thanh niên rút một tấm danh thiếp trong túi , đưa cho cô bằng hai tay , “ Nếu thật sự muốn cảm ơn thì chịu khó ghé qua ủng hộ nhé . ”
Lý An Dân nhận lấy nhìn thử : Văn phòng môi giới nhà đất Phúc Bách Thuận – Diệp Vệ Quân , chức vụ: Giám đốc/Tư vấn viên/Dịch vụ hậu mãi .
…
Cô nghĩ , có lẽ cô cùng người này sẽ chẳng gặp lại nhau đâu .
...
(*) : Có nghĩa là " Tiếng cười trong rừng " .
(**) : Ngày mùng Ba tháng Ba âm lịch .
(***) : Nghĩa là " kẻ lọc lõi " , có thể hiểu như " cáo già " .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro