Chương 6: NGƯƠI TỐT NHẤT NÊN NGOAN MỘT CHÚT!
Tác giả: Phượng Cửu U
Thitkhocaichua
Trời đã tối, Cố Đình trước nghĩ sau nghĩ, kế hoạch cũng đã tiến triển, nhưng vẫn chưa đi đến đâu.
"Có thể... Thả ta ra không?" y giương mắt nhìn Vưu Đại Xuân, lời nói vô cùng thành khẩn.
Vưu Đại Xuân cười lạnh một tiếng, chủy thủ lại lần nữa để trên cô Cố Đình cần cổ: "Thả ngươi trở về mật báo?"
Cố Đình rụt cổ, trừng mắt, đúng lý hợp tình lại có chút ủy khuất: "Loại sự tình này ta đều theo như ngươi nói, sao có thể cùng Hoắc Diễm cáo trạng! Hắn hỏi chi tiết ta như thế nào đáp? Đương nhiên là có thể giấu liền giấu!"
"Đúng không......" Vưu Đại Xuân chủy thủ lại lần nữa tới gần, âm sắc trầm thấp chứa đầy uy hiếp cùng áp lực.
Cố Đình dọa liều mạng giãy giụa: "Ta sợ đau ta nói cho ngươi! Ngươi, ngươi nếu là đối ta động thủ, ta chịu không nổi, về sau liền không tốt, ta bất cứ giá nào cũng sẽ nói Hoắc Diễm giết chết ngươi!"
Vưu Đại Xuân động tác dừng lại.
Gãi đúng chỗ ngứa uy hiếp mới gọi là uy hiếp, cá chết lưới rách không phải mục đích của y.
Cố Đình nhìn sắc mặt của gã, liền nhỏ giọng nói: "Dù sao ta cũng ở trong thành, ngươi muốn bắt lúc nào mà không được..."
Vưu Đại Xuân híp mắt: "Ngươi muốn bỏ chạy?"
Cố Đình ngẩn ra, mi mắt rũ xuống, vành mắt ửng đỏ: "Hắn sẽ không cho ta chạy."
Không xin tha cũng không ủy khuất, chỉ là có thể nhỏ giọng, tựa như kể ra một chuyện có thật vô cùng đơn giản, cố tình an tĩnh càng xúc động lòng người.
Y không phải chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, đáng tiếc ngoại trừ Vưu Đại Xuân, còn có một Hoắc Diễm.
Y là người mà hắn sủng ái, cũng như chim trong lồng, làm gì ở đâu, bản thân đâu còn có thể tự làm chủ?
Không đợi Vưu Đại Xuân nói chuyện, Cố Đình biểu tình đã khôi phục, dương cằm vẻ mặt châm chọc: "Muốn chạy được, ngươi lợi hại như vậy, sẽ tìm không ra? Ta việc gì phải làm?"
Vưu Đại Xuân thu hồi chủy thủ thầm nghĩ.
Người này quả thật có vài phần lả lướt tâm sắc, nói chung là không tồi, giữu y lại so với giết thì hữu dụng hơn rất nhiều.
Vưu Đại Xuân đi đến sau lưng Cố Đình, chủy thủ trong tay hơi động, sau đó cắt đứt dây thừng trói y: "Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn."
Cố Đình nhẹ nhàng thở ra, xoa tay đứng lên: "Ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được! Hẹn gặp lại a ——"
Đường như sợ Vưu Đại Xuân đổi ý, Cố Đình nói còn chưa xong đã xoay đầu bỏ chạy, không khác gì con thỏ nhỏ.
Bên ngoài thủ vệ tiến vào xin chỉ thị: "Gia?"
Vưu Đại Xuân thu hồi chủy thủ, giọng nói nhàn nhạt: "Cho đi."
Cố Đình nhanh như chớp chạy ra đại trạch, lấy bạc trên người mướn một chiếc xe ngựa, chạy được một đoạn xa, mới lắc lắc cổ, duỗi người.
Tứ chi theo đó cũng nhanh chóng thả lỏng,dáng ngồi cũng đoan chính, ánh mắt trong sáng mang theo sắc bén, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ như không, khí chất liền nhanh chóng thay đổi, tựa như ánh mắt lóa mắt, lại tựa như ánh trăng thông thấu mà dịu dàng.
Xe ngựa nhanh chóng chạy đến hẻm nhỏ, Ngô Phong vẫn luôn ngồi canh trước cửa phủ Vưu Đại Xuân nhanh chóng nhảy lên, nhìn vị thiếu gia của mình trên dưới một lần: "Thiếu gia ngài có sao không?"
Cậu cảm thấy hai ngày không thấy, chủ tử gầy một vòng, có điểm đau lòng.
Khuỷu tay Cố Đình dựa vào cửa sổ, chọc cái trán, đáy mắt ánh mắt lưu chuyển: "Lo lắng cho ta?"
Ngô Phong:......
Đừng có tùy tiện vứt mị nhãng như vậy chứ! Ta chỉ là người hầu, làm gì có bản lĩnh cướp người trong lòng của Trấn Bắc Vương! Ngài đừng có như vậy với ta.
Ngô Phong nhanh chóng rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thần sắc vô cùng trấn định: "Tiểu nhân chỉ sợ ngài chết bên trong, sau này không có cơm ăn."
"Vậy phải khiến ngươi thất vọng rồi,"Cố Đình cốc trán người hầu, "Chén cơm trên tay ngươi, hẳn là đến đời cháu cũng ăn không hết."
Ngô Phong:......
Cố Đình: "Được rồi, đừng nói nhiều lời, ngươi tìm người, cấp Liễu gia đưa cái tin.
Rốt cuộc ai đang nói vô nghĩa!
Ngô Phong cắn răng: "Tiểu, nhân, đi, làm!"
......
Liễu gia, Liễu bá nóng lòng đi quanh phòng, nghe được tin truyền, khớp hàm không khỏi nghiến chặt: "Nói cho thiếu gia ngươi, lão phu sẽ nhanh chóng đi làm."
Nghe được Cố Đình bị Vưu Đại Xuân bắt, lòng ông nhưu có lửa đốt, cảm thấy vô cùng áy náy, vì hỗ trợ mình mà người ta có thể nhảy vào biển lửa. Tại sao phải chịu khổ như vậy? Quả thật nhà ông có tiền, ở Cửu Nguyên thành có điểm thể diện, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến kẻ khác phải có tâm tư, đến nỗi mạng của chính mình cũng không cần?
Vị thiếu gia này chính là thật lòng muốn giúp.
Sao ông có thể không tin?
Đã tin thì có gì mà không dám làm?
Liễu Bá xem như ăn được cả ngã về không, nhanh chóng bước ra cửa tìm bà mối béo, nói chính là nguyện ý chuyện thành thân này, mong bà mối béo nhanh chóng đến cửa đem việc này định ra!
Bà mối béo nghe xong cười đến híp cả mắt, đem Liễu Bá khen đến tận trời, chỉ có một chuyện vẫn không hiểu nổi mà lên tiếng hỏi: "Hôn sự sớm hay muộn ngươi cũng phải đáp úng, sao không chịu xử lý sớm một chút, việc gì mà phải trốn tránh?"
Liễu bá nhìn bốn phía, tâm nói bà biết cái gì, lão phu lớn tuổi mặt mũi có mất cũng không sao, nhưng danh tiết nữ nhi không thể ném, sau đó mỉm cười: "Sợ bản thân kéo dài thời gian, Vưu đại nhân sinh khí, hắn muốn mắng ta, cái mặt già của ta cũng khó nhịn... Ngài xem một chút, mà giúp đỡ nói vài câu hay một chút."
Nói xong liền nhanh chóng nhét vào tay bà mối béo một tờ chi phiếu.
Béo bà mối tức khắc vui vẻ ra mặt: "Yên tâm, ta đảm bảo làm mọi việc tốt nhất có thể!"
Nói xong bà liền kéo qua chuyện việc, rồi nói nhân mạch nhiều, hỏi thăm một chút rất nhanh liền biết Vưu Đại Xuân đang ở đâu, vội vàng chạy qua.
"Ai nha tướng quân đại nhân, ta báo cho ngài một tin vui, Liễu cô nương đã đáp ứng gả cho ngài! Hai vị quả nhiên là tiên đồng ngọc nữ, ông trời tác thành a!"
Bà mối béo một bên cười nói, một bên dùng ánh mát điên cuồng ra ý với Liễu bá: Không phải ngươi nói đáp ứng sapo? Nhanh lên nói gì đó đi!
Liễu bá xem hít sâu một hơi, hướng Vưu Đại Xuân chắp tay: "Vâng... Đúng là vậy, tiểu nữ bất tài, tư sắc không tóit, lại được đại nhân coi trọng chính là phúc phần, Liễu gia ta cảm thấy vinh dự sâu sắc, ngạnh cửa rực rõ, vui vô cùng, ta lần này đến, chính là muốn cùng đại nhân thương lượng hôn..."
Vưu Đại Xuân từ Cố Đình biết được tin tức trọng yếu, vừa mới chuẩn bị nhân thủ, định xuất phát đi Hồng Tiêu Lâu, kết quả bị hai người này ngăn cản, gã không muốn nghe nhiều cũng không muốn nói, chân vừa chuyển thì bà mối béo cũng dịch qua hướng đó ngăn cản, trên mặt còn nụ cười rụt rè, còn xoay lại bên kia thì lại thấy Liễu bá đứng đó với gương mặt thâm cừu đại hận.
Này không phải có bệnh sao!
"Hôn cái gì nhân? Ai muốn cưới nhi nữ nhà ngươi?"
Hiện tại việc gã cần làm chính là bắt lấy Hồng Tiêu Lâu, sau đó bắt lấy cái tâm của nữ nhân Cam Tứ Nương kia, nàng ta thích nam nhân thành thục ổn trọng không có nữ nhan bên cạnh, đây là thời khắc mấu chốt, không thể khiến mọi việc đổ sông đổ bể!
Liễu Bá nghe xong mà cả kinh, vậy mà được ư?
Một bên không ngừng khên Cố Đình thông tuệ, một bên thì cố áp xuống nụ cười hưng phấn, bộ mặt nhưu khổ ải: "Này... không phải trước đó đã nói sao, sao lại thay đổi như thế?"
Ông cùng bà mối béo bốn mắt nhìn nhau, ý bảo: Còn thất thần làm gì, hỗ trợ nói chuyện a!
Béo bà mối cảm giác trung gian có phải hay không có cái gì hiểu lầm, cười ha hả: "Đại nhân chính là không nhận ra tới? Vị này chính là phụ thân của Liễu gia tiểu thư, cửa này thân cũng thật là trời đất tạo duyên——"
Vưu Đại Xuân vốn đang gấp lại bị bà mối béo cản đường thì vô cùng khó chịu, không những thế bộ dạng bà mối béo lại xấu xí, lớn lên béo mập xồ xề, cười đến nham hiểm, liền không nhịn mà giơ chân đá một cái: "Cút!"
Bà mối béo bị đá lăn một vòng, quỳ rạp trên đất không đứng dậy nối.
Liễu bá nhìn cái cục diện trong lòng không khỏi sung sướng, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ dạng nôn nóng: "Đại nhân dừng bước, nữ nhi của ta......"
Vưu Đại Xuân không kiên nhẫn: "Nữ cái gì nữ, một bó tuổi cứ đặt ở trong nhà làm gì, không biết an bài gả chồng?"
Liễu bá: "Đại nhân ý tứ là?"
Vưu Đại Xuân mắt lộ ra cảnh cáo: "Ta có thể có ý tứ gì, ta một bó tuổi, không lẽ đi đoạt nữ nhi của ngươi?"
Liễu bá thật cẩn thận: "Vậy lão nhân liền an bài nữ nhi gả chồng?"
Vưu Đại Xuân: "Chạy nhanh gả, đừng tới phiền ta!"
Liễu bá khó xử liếc mắt nhìn béo bà mối đang nằm trên đất: "Nhưng phía trước sự mọi người đều đã biết, tiểu nữ thanh danh......"
"Bản quan nhưng không an bài cái gì," Vưu Đại Xuân ánh mắt âm hàn thổi qua béo bà mối, "Nếu là có người dám nói lung tung, bại hoại danh dự của bản quan——"
Béo bà mối sao có thể không hiểu? Lập tức dập đầu xin tha: "Đại nhân yên tâm, hết thảy đều là ta nói bừa! Là ta si tâm vọng tưởng muốn ăn tạ môi rượu của đại nhân, hoàn toàn không có việc gì, đại nhân chỉ là an ủi Liễu gia, cũng không có ý cầu thân, cùng Liễu gia cô nương cũng thanh thanh bạch bạch!"
Cái cọc hôn sự hù chết người này, vậy mà được giải quyết vô cùng đơn giản.
Liễu Bá về đến nhà vẫn chưa tin vào sự thật, ngồi xuống ghế thật lâu liền mới thở phào một hơi,sau đó quay sang hạ nhân bên cạnh: "Ngươi nhanh chạy đến! Thỉnh Cố tiểu công tử đến đây uống rượu."
Phiền toái của nhà ông nhưng lại khiến người khác lao tâm, còn xém chút bị lao ngục tai ươmg, ai mà có thể dễ chịu? Người ta nói tự nguyện hỗ trợ không cần cảm tạ, thì thật không cảm tạ hay sao? Lương tâm vứt cho chó ăn hay sao?
Như vậy đại ân như thế nào hồi đáp, tạ lễ như thế nào không đề cập tới, tóm lại Cố Đình người này ở Cửu Nguyên Thành, Liễu gia bọn họ nhất định bảo hộ!
Cố Đình sớm đoán được sẽ có trận này, trước tiên liền chuẩn bị tốt, tươi cười ưu nhã, bước chân nhẹ nhàng tới.
Trong bữa tiệc, rượu thịt đầy đủ, đàn sáo trợ hứng, không khí bô cùng vui vẻ náo nhiệt, từ khách đến chủ đều tận hứng, nói cười vui vẻ.
Rượu quá ba tuần, Cố Đình hỏi: "Tại hạ xem mọi việc đã được giải quyết, tại sao ngài vẫn lo lắng?"
Một cái đại ân, Liễu bá sớm đã đối Cố Đình thay đổi, nghe hỏi cũng không có gì khó xử, thở dài: "Vưu đại nhân hiện tại như đang vội chuyện gì, nên mới từ bỏ nữ nhi của ta, không biết nếu gã xử lí xong mọi chuyện có hay không trở lại đây đòi người? Ta luôn cảm thấy nữ nhi của mình giữ mãi trong nhà cũng không phải chuyện tốt, phải nhanh chóng gả ra ngoài mới hảo."
Cố Đình đôi mắt hơi rũ, buông chén rượu: "Ngài lo lắng tiền đồ của nữ nhi, tình huống khẩn cấp muốn tùy tiện tìm một người, nhưng vẫn có nhân phẩm, phu thê hòa thuận tình thâm, tương lai cũng nhau trải qua——"
Liễu bá xem vỗ đùi: "Chính là như thế! Nhưng tiểu nữ ở hậu trạch, này tình đầu ý cùng rể hiền từ đâu mà đến? Không nói gạt ngươi, lão phu suy nghĩ thật lâu, đều không chọn được người thích hợp."
"Ngài không cần ưu phiền."
Cố Đình tay ở trong tay áo, cằm khẽ nâng, tươi cười ưu nhã, thanh âm thanh nhuận: "Việc này, ta có cách."
Liễu bá xem sửng sốt.
Thiếu niên trước mặt quá lóa mắt, rõ ràng ở trong nhà, nhưng ông lại cảm thấy trên đỉnh đầu của đối phương như có hào quang, mắt sáng như trăng, vô cùnh tự tin xinh đẹp.
Những lời Cố Đình nói, ông nghe lần này là lần thứ hai, lần đầu, y nói cứu nữ nhi của ông, lúc này đây... nhất định y cũng có biện pháp!
Liễu BÁ có chút hoảng hốt, tổ tiên Liễu gia đã làm gì nên phúc, để hiện tại có thể gặp được một vị quý nhân như này?
-----Còn tiếp-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro