Chương 5: NGƯƠI ĐÚNG LÀ TỊÊN NHÂN
Tác giả: Phượng Cửu U
Thitkhocaichua
Mật thất tối tăm, cửa không biết ở nơi nào, cũng không có cửa sổ, bên ngoài trong có một tia sáng hắt vào, trong phòng chỉ có một giá nến trên bàn với ánh sáng mỏng manh, hai tay Cố Đình bị bắt chéo sau lưng, trói chặt trên ghế.
"Ngươi là người trong lòng của Trấn Bắc vương? Hửm?"
Trước mặt y là một nam nhân trung niên, mặt chả ra gì, mũi to mặt rổ, bụng béo, đôi mắt híp hung ác nham hiểm, mang thêm âm trầm ác ý, không ai khác chính là Vưu Đại Xuân.
Cố Đình không khỏi ngẩng người, y không nghĩ tới chính Vưu Đại Xuân lại đến tìm mình.
Nhưng gã không nhận thức y, y cũng không thể để lộ điều gì.
Cố Đình lập tức giẫy giụa, ánh mắt lộ ra sợ hãi, bộ dáng vô cùng khẩn trương: "Ta, ta không phải! Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu!"
"Phải không?"
"Không phải! Ta thật không phải!"
Cố Đình nói chính là thật sự, nhưng thời điểm này, y nói như vậy không khác gì giấu đầu lòi đuôi, ai tin?
Vưu Đại Xuân nghiêm túc thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Cố Đình, còn cố tình đi một vòng xung quanh, cúi cúi người, ngửi mùi hương trên tóc y.
"Há, đúng là hương vị không tồi, Trấn Bắc vương vậy mà khác kén ăn."
Cố Đình nỗ lực giãy giụa, giãy ra một thân mồ hôi thơm, đặc biệt khẩn trương: "Ta thật sự không phải! Ngươi bắt ta cũng vô dụng, hắn nhất định không trở về, ta nói thật."
"Nga, không trở về, biết nhiều đến vậy sao." Ngón tay Vưu Đại Xuân vuốt nhẹ lên chủy thủ, sau đó để lên cần cổ Cố Đình, "Vậy thì ngươi không còn tác dụng gì nữa."
"Đừng!"
Thái dương Cố Đình đổ mồ hôi, cố lùi về sau: "Ngài đừng như vậy, cẩn thận một chút, ta là......!Ta là! Đúng rồi!"
Vưu Đại Xuân trong lòng rất là đắc ý.
Họ Hoắc kia phòng bị quá chặt, gã đến đây đã vài ngày nhưng vẫn không làm được gì, quả thật túng tay túng chân không chỗ hạ miệng, đúng là trời không phụ lòng, lại có kẻ đưa đến tận miệng, chỉ có kẻ ngốc mới không dùng.
Khi lão thái giám đến truyền tin, gã cũng không quá tin tưởng, chuyện xem như ngựa chết thành ngựa sống, nếu có một cơ hội hố chết họ Hoắc thì gã có nhắm mắt cũng vừa lòng.
Gã cẩn thận quan sát khí chất của Cố Đình, cùng biểu hiện sợ hãi hiện giờ của y, cảm giác đáng tin cậy lúc này quả thật lên năm phần.
Chủy thủ khẽ dời, khơi mào Cố Đình cằm: "Ngoan chưa? Nguyện ý nói chuyện đàng hoàng?"
Cố Đình: "Chúng ta hảo, hảo hảo nói."
Thanh âm của y có chút lắp bắp, tươi cười lấy lòng, đáy mắt đầy sợ hãi, cũng có chút không phục, thậm chí chứa đầy uất nhục, nhưng sợ hãi là nhiều nhất.
Vưu Đại Xuân vừa lòng, dời đi chủy thủ: "Nói đi."
"Dù ngươi có bắt ta, hắn cũng không trở về..." Cố Đình nuốt nước miếng một cái, "Ngươi thả ta, ta cho ngươi tiền, nhiều ít đều được, được không?"
Vưu Đại Xuân híp mắt: "Ngươi chính là người trong lòng của hắn, bị ta bắt, hắn sẽ không tới cứu?"
Cố Đình gục đầu xuống, hốc mắt ửng đỏ, nhìn có chút đáng thương: "Dù quan trọng......!Cũng đâu thể so với mạng của hắn, ta ở Cửu Nguyên thành, bình thường không ai dám trêu chọc, cũng không có đi chọc ai, ngươi đến ta liền mất tích, vừa nghe liền biết chính là bẫy rập. Hắn sao có thể tới? Tới để tìm chết sao?"
Vưu Đại Xuân thanh âm hơi trầm xuống: "Nói rất có đạo lý, nếu không ta cắt một ngón tay của ngươi đưa hắn. Một ngón không được, thì hai, ba ngón. Xem hắn có hay không đau lòng..."
"Đừng! Đừng như vậy!" Cố Đình luống cuống, "Không cần thiết chặt ngón tay ta, như vậy quá đau, đau đớn...! Ta còn hữu dụng, thật sự rất hữu dụng! Có không ít chuyện của Vương gia, ta đều biết, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể giúp!"
Vừa nhìn bộ dạng đã thấy muốn khóc, cái tính khí cũng không còn, rốt cuộc do tuổi còn nhỏ kiến thức cũng không nhiều.
Vưu Đại Xuân thấy hù dọa được rồi, vô cùng vừa lòng, dùng chủy thủ vỗ vỗ mặt Cố Đình: "Vậy ngươi ở chỗ này đợi, đừng nghĩ bỏ trốn, biết không?"
Sau đó không nói nữa mà xoay lưng rời khỏi phòng.
Gã dù gì cũng là quốc cữu, là quyền thần, sao có thể để kẻ khác nắm mũi dắt đi? Nếu đã nắm được nhược điểm kẻ khác, thì cần chỉ nóng nảy, cứ từ từ dùng là được.
Trở lại thư phòng, Vưu Đại Xuân gọi thuộc hạ, sau đó phân phó vài câu.
Đầu tiên gã sẽ thả ra cái tin người trong lòng của Trấn Bắc vương đang trong tay mình, trọng điểm chính là hướng đến biên cảnh, để xem phản ứng của Trấn Bắc vương ra sao.
Trấn Bắc vương......!Không hề phản ứng.
Gã lại đem tin tức truyền tớiTrấn Bắc vương phủ.
Vương phủ......!Đồng dạng không hề phản ứng.
Thời gian chậm rãi qua đi, Vưu Đại Xuân cảm giác có điểm không đúng, Cố Đình có thật là người tỏng lòng của Trấn Bắc vương?
Gã lại lần nữa trở lại mật thất,
Biểu tình lần này vô cùng tối tăm, tầm mắt đánh giá Cố Đình cũng không che giấu, tựa hồ mang theo ám ý.
Cố Đình nhanh chóng chuyển tâm tư: "Có phải hay không......!Hắn không có tới?"
Vưu Đại Xuân không nói chuyện, đi đến gần Cố Đình.
Cố Đình cảm giác da đầu mình lạnh toát, tầm mắt của đối phương quá hiểm, không khác gì một con rắn độc.
Đột nhiên y cười, liếm liếm môi, chủ động nhướng người về phía trước: "Vậy tướng quân...!Có hay không ngài thử khi dễ ta xem?"
Đích thật trước đó gã cũng có suy nghĩ này, làm nhục người của Trấn Bắc vương, khiến hắn đội thảo nguyên xanh ngát trên đầu, gã không tin Hoắc Diễm không để bụng! Dù gì tiểu tình nhân này lớn lên bộ dạng lại vô cùng xinh đẹp. Dù là nam nhân, gã cũng không để ý,
Nhưng nghĩ là một chuyện, kẻ khác chủ động lại là một chuyện.
Vưu Đại Xuân nhìn bộ dạng phóng đãng của Cố Đình, đột nhiên cảm thấy ghê tởm, gã cũng không cần cái tiện nhân lả lơi ong bướm thế này!
"Hoắc Diễm thế nhưng thích ngươi như vậy?"
Cố Đình vừa thấy hữu hiệu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt không quên vứt mị nhãn: "Ta đây ở trước mặt hắn sao có thể......"
Vưu Đại Xuân: "Ngươi đứng đắn cho ta!"
Cố Đình xoay chuyển tròng mắt: "Hắn dù sao sẽ không tới, ngươi giết ta cũng vô dụng, không bằng như vậy, ta đưa ngươi một phần công lao, ngươi thả ta."
Vưu Đại Xuân thập phần nhạy bén:"Ngươi muốn giúp ta?"
"Ta bị ngươi bắt, không có biện pháp gì," Cố Đình thở dài, "Không cho điểm chỗ tốt, sao ngươi có thể thả ta?"
Vưu Đại Xuân: "Ngươi phản bội hắn, không sợ hắn giết ngươi?"
Cố Đình nhún vai: "Dù sao các ngươi bất hòa, ngươi nói hắn chưa chắc tin, ta chỉ cần ở bên gối hắn thổi gió, sao hắn có thể tin ngươi."
Vưu Đại Xuân cười: "Ngươi thật đúng là cái tiện nhân."
Cố Đình một chút đều không tức giận: "Ta nếu không phải tiện nhân, đại nhân sao có thể lập công lớn?"
Vưu Đại Xuân: "Ngươi không lo lắng chút nào sao? Tất cả mọi người đều biết người bị ta bắt, giờ nguyên vẹn trở về, họ Hoắc liệu có tin?"
Cố Đình hất hàm, vô cùng kiêu ngạo: "Hẳn là trước giờ đại nhân chưa bao giờ thật tình thích người nào, Vương gia thích ta, ta như thế nào hắn cũng thích, chỉ cái việc này tính là gì?"
Tư thế kiêu ngạo, dù còn sợ hãi , nhưng lại vô cùng tự tin về chuyện Trấn Bắc vương yêu thích mình, Vưu Đại Xuân cân nhắc trong chốc lát, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Nói nghe xem!"
Thành!
Cố Đình trong lòng một mảnh mừng như điên.
Cố gắng ổn định cảm xúc, sau đó thong thả mở miệng: "Chúng ta cùng Bắc Địch giao chiến, đương nhiên sẽ nhét tay trong vào lòng địch, Bắc Địch cũng như vậy, ở Cửu Nguyên thành này bọn họ có một ám cọc. Thành tây Hồng Tiêu Lâu, chính là ổ của bọn họ, đại nhân đi tiêu diệt chính là lập công lớn."
Vưu Đại Xuân đứng lên: "Ngươi nói chính là thật sự?"
Cố Đình trợn trừng mắt, giống như vừa nghe thấy lời nhục nhã: "Ta chính là bảo bối của Vương gia, cho nên tính báo trong tay hắn, ta đương nhiên biết vài cái!"
Vưu Đại Xuân híp mắt: "Kia hắn như thế nào không ——"
Cố Đình cười một tiếng: "Ta phải nhắc nhở đại nhân một chuyện, chính là tin tức này mới tới, biên quan chiến loạn nên Vương gia chưa rút ra được thời gian xử lí, một chính là không muốn ra tay, hai chính là muốn tra xem có thể lấy được tin tức có lời nào không, hiện tại ngươi động thủ chính là công trạng, chậm nữa thì mọi chuyện cũng không còn kịp."
Vưu Đại Xuân cau mày, đi xung quanh phòng.
Cố Đình cố giấu ánh sáng trong đáy mắt, lại nói: "Còn có, người đứng đầu bên kia lại là một nữ nhân, goi là Cam Tứ Nương, người xinh đẹp nhưng lại vô cùng hung dữ, hành sự quy củ cũng không có, nếu ngươi khiến nàng ta nguyện ý, nàng dù chết cũng không từ, còn nếu không đả động được nàng, thì dù nàng có chết cũng cắn chặt răng không nhả một từ..."
"Cam Tứ Nương đúng là tuổi hoa, không thích những cai thư sinh nghèo kiết hủ lậu, nàng thích chính là nam nhân thành thục, tốt nhất là có tiền và quyền, còn có khí độ, biết yêu sủng người, bất quá nàng ta lại vô cùng ghen, không thích qua lại với nam nhân đã thành gia, ngoại trừ nam nhân này ở phương xa, bên người hiện tại không có nữ nhân... Bất quá tin này cũng chưa chứng thực, mong đại nhân châm chước."
Vưu Đại Xuân cân nhắc sau một lúc lâu, không có biện pháp không tin.
Nếu cai tin này là người khác cố ysthar cho gã, gã nhất định không tin, nhưng đây là tin của kẻ bị gã bắt, đối phương vì giữ mạng mới nói ra, nếu thật sự đảm bảo hết thảy thì nhất định có trá, còn chuyện chưa chứng thực thế này mới đúng là sự thật.
Đi chứng thực một chút thì có gì lớn? Gã cũng không tin Cố Đình có gan lừa mình!
Nếu mọi chuyện là thật chính là gã đã lập được công lớn.
Còn có nữ nhân... Có thể chơi trước một chút, gã cảm thấy bản thân mình vô cùng phù hợp với cái yêu cầu kia của Cam Tứ Nương, muốn sắc có sắc muốn tài có tài.
Ánh nến nhảy lên từng đợt , kéo dài bóng người trên vách, không ai nói chuyện khiến không khí vô cùng yên tĩnh, ám dạ quyết đấu, luôn có thắng thua.
Cố Đình vẫn luôn chú ý biểu tình của Vưu Đại Xuân, thấy khóe miệng của gã nhếch lên, ánh mắt cũng biến hóa, liền biết gã đã tin, nên không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quả thật cai kế này dùng vô cùng được, như thế nào mạnh miệng khinh người, trên mặt thiếp vàng, hắc phong ám thổi, cái trận này y chơi cũng không tệ lắm, quả thật không uổng công tự đóng gói chính mình, làm thật giống, khiến người khác không thể coi thường, mà tự thừa nhận địa vị và thân phận của y, sau đó nhanh nhẹn linh hoạt chuyển biến, tìm cơ hội thích hợp biểu hiện, đúng là có thể đạt được kết quả như mong muốn.
Ám cọc của Bắc Địch chính là sự thật, nhưng ở thời điểm này Hoắc Diễm cũng không biết, ám cọc này chính là ẩn khá sâu, đời trước Hoắc Diễm sau khi tra ra cũng ăn mệt một phen, lần này để Vưu Đại Xuân đi đầu thăm dò, không phải quá tốt ư?
Cố Đình nhìn chằm chằm bóng dáng Vưu Đại Xuân, đáy mắt đều là sát ý lạnh lẽo.
Ngươi nên nhanh chóng hành động, lúc đó chết luôn ở đó mới tốt!
-----Còn tiếp-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro