Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: NGƯƠI LÀ NGƯỜI TRONG LÒNG CỦA VƯƠNG GIA.

Tác giả: Phượng Cửu U

thitkhocaichua

Cố Đình biết Hoắc Diễm sẽ không tới.

Cũng tới không được.

Vưu Đại Xuân mang theo thánh chỉ cùng thái giám thân cận của Hoàng thượng rêu rao tiến đến, chưa đến Cửu Nguyên đã biết tìm nơi kiếm phiền toái, muốn nhi nữ Liễu gia cũng chỉ là cái cớ, bọn họ ngầm chơi ám chiêu cũng nhiều không đếm xuể, vì bất cứ giá nào cũng muốn kéo chân Hoắc Diễm, để tìm cơ hội đoạt công lao.

Lại thêm Bắc Địch tập kích, biên cảnh chiến tranh triền miên, Hoắc Diễm thật sự rất khó để rút ra thời gian rảnh.

Trong mắt người kia, bè lũ xu nịnh hắn cũng không để vào mử, tất cả với hán chính là biên cương an ổn, bá tánh an cư, gia đình an toàn.

Chạy đến biên cương, Cố Đình không làm được, y không có quyền lực, mặc dù có tâm, tin tức cũng khá hữu hạn, nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể tính bước nào rồi làm bước ấy theo cục diện bắt đầu.

Hành động của Vưu Đại Xuân mặt ngoài như nhắm vào Liễu gia,nhưng thật chất là nhằm vào Trấn Bác vương, bị cuốn vào chuyện sứt đầu mẻ trán, lòng nóng như lửa đốt, mà đáng tiếc chính là không có biện pháp nào xử lý, không nhờ người khá trợ giúp, mà Liễu gia tự dựa vào chính mình thì không thể giải quyết được gì.

Liễu Bá cũng chưa tin Cố Đình có thể giúp đỡ, vì thời gian quá mức trùng hợp, có ai biết được hay không có người dựa vào đó mà đục nước béo cò? Nhưng chuyện Cố Đình hứa hẹn, và toàn bộ quá trình y thực hiện cũng không cần Liễu gia giúp lực, cũng sẽ không để Vưu Đại Xuân hoài nghi Liễu gia, mọi chuyện xảy ra đều một mình y gánh chịu, có cái gì mà không thể tiếp thu?

Cố Đình đối với người của Liễu gia khá tin tưởng, mà kết quả cũng đã chứng minh, y tin tưởng không sai.

Ra khỏ Liễu gia, lê xe ngựa, Cố Đình ngơ ngẩn nhìn lò sưởi nhỏ trong tay.

Ngô Phong vén rèm tiến vào: "Thiếu gia?"

Cố Đình nhìn cậu, ánh mắt đầy thâm thúy, như dòng nước âm thầm: "Bắt đầu đi"

Ngô Phong: "Vâng!"

Mọi việc sớm đã được bày sẵn, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị đầy đủ trong âm thầm, chỉ cần chờ thời cơ.

Ngô Phong căn bản không hỏi Cố Đình phân phó cái gì, xe ngựa cũng chạy đến nhà, trà nóng ấm than tỏa nhiệt, thậm chí đệm dày cũng đã được chuẩn bị, nhìn vị chủ tử lười biếng đang nhàn nhã nghỉ ngơi, mới xoay người rời đi, sau đó dán râu thay quần áo, lặng lẽ rời khỏi nhà.

Vưu Đại Xuân mang theo lão thái giám thân cận đi vào Cửu Nguyên thành, trong nháy mắt cả thành liền náo nhiệt.

Bá tánh đều tò mò nhìn quanh, các quán trà rượu cũng ngập tràn khách tới lui, đợi qua giờ Ngọ, Vưu đại tướng quân bên kia cũng đã ăn cơm xong, bọn hạ nhân cũng nhanh chóng thở phào, giả bộ ra ngoài làm việc, trên đường cái liền càng náo nhiệt.

Mới tới đều là khuôn mặt lạ, không quan tâm muốn làm chuyện gì, hỏi thăm cái gì tin tức, chính mình dù sao cũng phải tìm câu chuyện để nói với dân bản xứ, muốn thả tiếng gió, nên không thể thiếu chuyện thật thật giả giả mà lão thái giám Lý Quý cùng Vưu đại tướng quân dặn dò, đương nhiên có nói cũng biết chừng mực, bá tánh bình thường cũng không có yêu cầu gì, tóm lại cần có tâm nhãn, những điều không nên nói cũng đừng nên nói, lỗ tai nghe cho vui là được.

Có một tiểu bạch kiểm, thanh âm nhỏ nhẹ, tự xưng là người trong phủ đại tướng quân đến chọn mua hạ nhân trẻ tuổi, liền nhanh chóng nhận thức tên lưu manh râu xồm Điền Tam.

Hai người ngươi tới ta đi, nói chuyện đặc biệt hợp lý, uống trà ăn cơm, từ trưa đến tối liền nhanh chóng xưng huynh gọi đệ, trở thành người quen.

Ngày thứ hai ước hẹn cùng nhau đi ăn điểm tâm sáng, Điền Tam vỗ tay gọi tiểu nhị đến thanh toán, lại được báo chính là bàn ăn đã được kết sổ, chính là hảo huynh đệ kia hoa tiền, Điền Tam liền cười ha ha chỉ đối phương: "Ngươi thật không thú vị a, cái gì cũng đều là ngươi ra tiền, huynh đệ có lí nào lại như vậy?"

Người trẻ tuổi kia liền cười, đè thấp giọng nói chuyện, thanh âm thoạt vừa nghe không khác gì người bình thường: "Đã là huynh đệ hà tất khách sáo?"

"Ai nói không phải đâu!" Điền Tam chụp cái bàn, nhìn xung quanh xem có ai để ý hay không, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển, sau đó thò qua thấp giọng nói: "Lý Lâm a, đừng nói huynh đệ không chiếu cố ngươi, ta đưa ngươi cái đại công lao, muốn hay không?"

Lý Lâm siết chặt chén trà, bất động thanh sắc: "Sao? Là chuyện gì?"

Điền Tam dựa lại đây, có chút thần bí: "Cửu nguyên là địa bàn củaTrấn Bắc vương, Vưu đại tướng quân của ngươi vừa đến không bắt được dân tâm, nên có vài chuyện lớn nơi này mọi người không muốn nói cho các ngươi biết, chuyện này khá là ầm ĩ ai ai cũng biết, chỉ sợ các ngươi còn chưa biết, Trấn Bắc vương a, ở trong thành giấu một tiểu bảo bối, nâng trong tay, ngậm trong miệng... !Ngươi nói xem, nếu ngươi có thể bắt được người này, sau đó đùng y làm điểm yếu đè Trấn Bắc vương, chiến công hiển hách như vậy, không phải từ ngươi mà ra ư?"

Lý Lâm đôi mắt híp lại: "Thật sự?" Gã là con nuôi của lão thái giám Lý Quỳ, cũng là bàn tay phải đắc lực, người khôn khéo, lần này chính là gã được chỉ định ra ngoài thám thính tin tức, bản thân còn tự nhận làm tốt: "Sao ta lại không biết?'

Điền Tam liền trừng mắt: "Đã nói là giấu kín người, sao các ngươi có thể biết?"

"Chuyện này có chút lớn..." Lý Lâm nghĩ nghĩ, "Huynh đệ, ta cũng không phải người thích khoe khoang, bản thân cũng chỉ là một tiểu nhân vật trong phủ tướng quân, nếu chuyện này lập thì sẽ sẽ công lớn, còn nếu thật sự sai thì, cái mệnh này của ta coi như xong."

Điền Tam làm như bản thân có lòng như người khác lại nghi ngờ, lập tức đập bàn đứng lên: "Điềm Tam ta từ khi nào hố huynh đệ? Ta khi nãy còn tận mắt nhìn thấy vị đó, nếu ngươi không tin cứ việc đi theo ta!"

Lý Lâm đương nhiên liền đứng dậy đi theo.

Hai người trên đường cái tây vòng đông quải, cuối cùng đi đến một con hẻm khá phồn hoa, dừng lại Điềm Tam liền chỉ vào một người trong tiệm châu báu: "Chính là y! Như thế nào, đẹp đúng không?"

Lý Lâm trong cung hầu hạ, quen nhìn quý nhân, người giả nghèo chưa chắc gã nhìn ra, nhưng giả người giàu có sao gã không nhìn ra cho được?

Bên trong tiệm chỉ có một vị khách nhân, tuyết vì cơ, ngọc vì cốt, thanh tuyển phong nhã, bỏ đi sự non nót của thiếu niên, phong hoa mới nở,mắt hình lược trường, đuôi mắt giơ lên, không cười đều tựa hàm tình, mặt mày kinh diễm.

Chẳng những người đẹp, làn da cũng thực tốt, bóng loáng oánh nhuận, tựa như phủ một lớp trân châu bóng loáng, mười ngón thon dài tú mỹ, móng tay chỉnh tề, vừa thấy chính là tỉ mỉ bảo dưỡng, chưa bao giờ chịu quá khổ.

Xiêm y cũng vậy, thoạt nhìn chỉ là tinh xảo, không quá nổi bật, nhưng mỗi một tấc vải đều là thứ quý hiếm, người may áo cũng có tay nghề lợi hại, bỏ ra mười hai vạn phần tâm tư.

Lại nhìn quanh thân, không quá nhiều phụ tùng, ngọc trâm trên đầu thật tốt liền không nói, nhìn xem cái túi thơm bên hông kia, không phải mấy ngày tỉ mỉ chuẩn bị, không có khả năng giả thành cái dạng này.

Đừng nói là giả, vừa nhìn liền biết đây là một người được dưỡng trong nhung lụa.

Cố Đình nghe ra tín hiệu liền biết có người tới, tầm mắt vẫn thẳng chưa từng liếc ra ngoài, khí chất điềm tĩnh thong thả ung dung.

Cũng nhờ phúc đời trước, trải qua qua nhiều chuyện, có thể nhanh chóng bày ra khí chất quanh thân.

Một thân trang phục này y đã chuẩn bị khác lâu, người chưa đến Cửu Nguyên đã phân phó Ngô Phong đến cửa hàng định chế trang phục, kiểu dáng và vải dệt đều dựa vào lời của Cố Đình, kể cả túi thơm bên hông.

Cố tình khoe mẽ, nhưng không thể làm quá, là bảo bối đầu quả tim của Trấn Bắc vương, thì không nên quá để ý ngoại vật, càng tùy tiện càng thật, như thế sẽ khiến người xung quanh cảm thấy đau lòng, càng cảm thấy y kiều quý.

Trấn Bắc vương tốt xấu gì cũng là bá chủ phương này, thì nguời trong lòng hắn sao có thể là một người bình thường. Có thể không cần quá nhiều tài hoa, cũng không cần hiểu biết quá nhiều, nhưng phải biết hưởng thụ, còn phải có tính tình.

Cố Đình đem vật mà trưởng quầy vừa bưng lên ném thẳng lên bàn: "Cái thứ rác rưởi gì đây, cái này mà cũng dám đem ra lừa gạt ta?"

Chường quầy nhìn vật bị ném trên bàn đau lòng không thôi, đây là vật tốt nhất trong cửa tiệm, vậy mà nhân gia còn ghét bỏ...

"Công tử, cái này thật vật tốt nhất trong tiệm......"

Cố Đình hừ một tiếng: " Vậy cửa hàng này của ngươi cũng không cần mở nữa."

"Tê ——" Điền Tam ở bên ngoài không cẩn thận bứt một cọng râu, "Ngươi thấy cái tính tình chưa. Vậy mà Trấn Bắc vương đều phải phục tùng nghe theo, y thì sợ ai?"

"Ai nói không phải đâu.." Lý Lâm gật gù, tròng mắt cũng đổi tới đổi lui, trong đầu nhanh chóng tính kế.

Vốn dĩ mọi chuyện đang thuận lợi, đột nhiên trong tiệm châu báu lại có tình huống phát sinh ngoài ý muốn.

"Ngươi, ngươi đừng đến đây nga, ngươi bước thêm một bước ta hộc máu..." Một thiếu niên có khuôn mặt bánh bao dơ hề hề, run rẩy chỉ vào một tráng hán răng vàng đứng đối diện, bộ dáng như bị dọa sợ.

Răng vàng nghe thì cười một tiếng: "Ngươi đụng vào lão tử, không biết chủ động bồi thường tiền, còn dám lừa lão tử?"

Thiếu niên mặt bánh bao nắm chặt vạt áo, bộ dáng thoạt nhìn như muốn khóc: "Ta thật sự sẽ hộc máu, ngươi dám bước đến ta liền phun ra!"

Trên đường nhanh chóng tụ tập lại một đám người, gì đây, ăn vạ sao? Mà ai ăn vạ ai?

Răng vàng trước giờ đã làm lưu manh trên đường, nên đâu thể bị thiếu niên này dọa, tay giơ ra nhanh hcosng nắm lấy bả vai của thiếu niên, nhưng trong nháy mắt——

"Oa ——"

Thiếu niên thật sự hộc máu.

Không những thế còn phun rất nhiều, nháy mắt đã nhiễm đỏ vạt áo trước.

Răng vàng nhanh chóng bị hoảng sợ, lập tức buông tay nhảy về sau vào bước: "Dọa, ngươi hù ai? Ta vẫn chưa đánh ngươi, già trẻ ở đây đều thấy được."

Muốn lấy tiền, nhưng gã cũng không muốn ra mạng người.

"Ngươi......!Ta......"

Thiếu niên mặt bánh bao nhanh chóng che ngực, máu vẫn không ngừng tuôn.

Răng vàng nhìn tràng cảnh này liền sợ hãi, cậu ta sẽ phun máu đến chết, nên nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Tầm mắt thiếu niên mê mang nhìn quanh bốn phía——

Bá tánh đang vây xem cũng đồng thời thối lui vài bước.

Thiếu niên mặt bánh bao:...

Nhưng nhanh chóng tầm mắt cậu ta dừng lại trên người Cố Đình đang đứng bên trong tiệm.

Cố Đình:......

Ta còn việc phải làm, ngài đừng nhìn ta với ánh mắt như thế được hay không?

Nhưng hiện tại là người trong lòng của một đại nhân vật, loại sự tình này y có phải quản hay không a?

Cố Đình cân nhắc, sau đó liền mặc kệ, vì cảm thấy có chút vi diệu, xem như đây là một cơ hội trời ban.

Nghĩ đây là việc của mình, thì y nhanh chóng mà có quyết định.

Người bị sủng hư, không nhất định phải thiện lương, nhưng nhất định phải thiên chân, không nhất định phải làm tốt mọi việc, nhưng việc nào làm cũng phải để bá tánh nhìn thấy để hưởng thụ ánh mắt cảm kích, ít nhất cái này có thể chứng minh giá trị con người...

"Nhìn người này thật đáng thương, ngươi đi, thưởng mấy viên kim châu, để cậu ta đi xem đại phu." Y chỉ huy hạ nhân bên người.

Thiếu niên mặt bánh bao nhận được kim châu, sửng sốt trong chốc lát, vậy mà lại khóc lên: "Cảm, cảm ơn..."

Cậu ta hướng Cố Đình khom lưng, đem bàn tay bẩn hề hề lau cái mặt lem luốc như con mèo của mình, sau đó xoay người chạy chậm rời khỏi.

Cố Đình lúc này mới lấy ra khăn tay, ở trước mũi quơ quơ, bộ dáng nhìn vô cùng ghét bỏ: "Hộc máu thành như vậy, dơ muốn chết."

Điền Tam ở một bên kéo tay Lý Lâm hắc hắc cười: "Ngthi nhìn xem, có phải thiếu gia chưa trải sự đời không, bị lừa còn không biết, cho bao nhiêu đó kim châu, nhà ai bình thường mà dưỡng ra được?"

Nghe cũng đúng.

Trong lòng Lý Lâm nhanh chóng chuyển: "Nhưng ta chưa từng nghe qua Trấn Bắc Vương thích nam nhân..."

Điền Tam mắt trợn trắng: "Ngài ấy cưới vợ rồi sao?"

Lý Lâm hơi giật mình.

Điền Tam làm mặt quỷ, biểu tình ái muội: "Phàm là một nam nhân thật thụ, lớn tuổi như vậy sao có thể nghẹn? Không cưới vợ chính là cái ngụy trang, ngươi hiểu mà hắc hắc......"

Lý Lâm mặt nhanh chóng đen thui, gã là thái giám, hiểu cái gì!

"Vậy, cảm tạ a."

"Đừng khách sao, chúng ta huynh đệ..." Điền Tam ngoài miệng nói vậy, nhưng ngón tay đã vươn ra, làm một cái hành động.

Lý Lâm từ trước ngực móc ra một sấp ngân phiếu, nhét vào trong tay hắn: "Huynh đệ đừng để ý, ta còn vài việc cần làm, có thời gian lại gặp gỡ!"

Điền Tam nhìn Lý lâm bóng dáng biến mất, liền nở nụ cười miệng huýt sáo mà vòng vào một hẻm tối, tìm một nơi bí mật nhanh chóng thay quần áo, bỏ râu, khi bước ra khỏi hẻm liền nhanh chóng đi đến một chiếc xe ngựa quen thuộc.

"Thiếu gia!"

Ở đâu ra Điền Tam? Đây chính là Ngô Phong, người hầu của Cố Đình!

"Ừm."

Cố Đình nhận lấy xấp ngân phiếu Ngô Phong đưa qua, đếm đếm, sau đó mỉm cười nói: "Còn tốt, so với ta bỏ ra còn nhiều hơn, quả thật lời." Y lần nữa đem ngân phiếu nhét lại vào tay Ngô Phong, "Ngươi cầm toàn bộ đi mua lương thực."

Ngô Phong: "Thiếu gia, chúng ta hiện tại... Về nhà sao?"

"Đương nhiên là không rổi," Đuôi mắt Cố Đình khẽ nhếch, "Không ra bên ngoài chơi, sao người khác có cơ hội bắt được ta?'

Đuổi đi người hầu, Cố Đình lại phát giận mắng rồi bỏ đi một mình, bên ngoài tiêu tiền giải sầu.

Đợi đến chạng vạng, mới chậm rì rì trở về nhà, đột nhiên y nghe được tiếng bước chân không bình thường, rất nhẹ và cẩn thận đi theo sau lưng y.

Tư thế Cố Đình càng thêm ưu nhã, khóe môi thậm chí nâng lên nụ cười, kho quẹo qua một hẻm nhỏ còn cố tình thả chậm tốc độ, rất nhanh cả người liền bị đè lại, miệng mũi cũng nhanh chóng bị bịt, tâm Cố Đình quả thật muốn nở hoa, vô cùng yên tâm mà bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, thì thấy bản thân đang ở trong mật thất, có một na nhân đang đứng gần đó cầm chủy thủ mà chơi, nhìn y liền âm âm cười: "Nghe nói, người là người trong lòng của Trấn Bắc vương."

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro