Chương 26: CUỘC ĐÀM PHÁN ĐẦY KÍCH THÍCH!
Tác giả: Phượng Cửu U
Thitkhocaichua
Cố Đình cũng không sợ xảy ra chuyện.
Phàm là người thông minh, giết người đều là có mục đích, làm mật thám, nếu không thông minh thì đã không còn mạng đến bây giờ, không bạc lại không quyền thì không thể giải quyết phiền toái, nếu thật sự muốn giết? Bên ngoài nhiều người nhìn, hiện tại nếu y chết, người này cũng chạy không thoát.
Cố Đình chính là nghĩ như vậy, nên biết hiện tại gã gọi y vào nhà chính là có mục đích. Là muốn thử y sao? Việc giũ bí mật của mật thám rất quan trọng, nếu bị người khác phát hiện, nên bỏ hết tất cả mà chạy, tại sao đằng này lại không chạy, chẳng lẽ —— gã biết y? Hoặc là biết có thứ gì đó quan trọng trên người y?
Cố Đình cân nhắc, nếu bản thân la đối phương, rơi vào tình trạng hiện tại, thì muốn lấy thứ gì? Có lẽ là một nơi an toàn, không bị quấy nhiễu, có thể suy nghĩ đối sách...
Từ ngoài bước vào trong chỉ vài bước, Cố Đình đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nhiều ra không ít thứ.
Đối phương nhất định có võ, hiện tại bị trọng thương ở tay phải, nên hành động không tiện, để chế ngự một người không có võ công cũng phải suy nghĩ kĩ.
Bên trong phòng sạch sẽ không có điều bất thường, bàn giường những vật dụng linh tinh thoạt nhìn cũng sạch sẽ, không phải là kiểu vừa dọn dẹp, mà giống như nơi không người cư trú, vì có vài thứ không dùng đã tích một lớp bụi dày, nó giống như... một nơi đã được chuẩn bị trước để ẩn nấp.
Bên cạnh bàn tròn có hai cái ghế, Cố Đình ngồi xuống một cái, vừa ngồi thì giọng nói của đối phương cũng vang lên: "Cố công tử cũng biết đại họa lâm đầu?"
Cố Đình:......
Đúng là cái thứ quen thuộc, kế này y chơi cũng muốn chán luôn rồi.
Mở miệng liền một câu quen thuộc, nhất định đã được huấn luyện qua, trước tiên chính là một câu hỏi nửa úp nửa mở, để thăm dò tin tức, sau đó lên kế hoach rồi những lời tiếp theo liền thong dong theo biểu hiện đối phương, câu nói từ tốn ẩn dụ, biểu hiện thong dong như cao nhân, khiến người khác tin theo.
Chưa từng gặp mặt, mà người đối diện đã biết tên chính mình, còn thêm 'đại họa lâm đầu' chính là 'thiện ý nhắc nhở ', cũng tạp áp lực tâm lý.
"Hả?" Cố Đình ngơ ngác, bày ra cái bộ dạng bề ngoài ổn trọng nhưng bên trong đã hốt hoảng, giọng nói đầu nghiêm túc, "Còn thỉnh chỉ giáo ——"
Để y xem gã ta biết những gì.
"Hoắc Diễm cũng biết hôm nay ngươi tới nơi này?" Đối phương ngồi vào bên cạnh bàn, cười lạnh một tiếng, mặt mày dãn ra như đang thoải mái nói chuyện với một người bạn, "Cũng biết —— ngươi đang ở đây thử ta để giúp hắn?"
Cố Đình mị mắt: "Các hạ xem ra biết không ít."
Đối phương nhìn y rồi nắm chặt bàn tay dưới bàn: "Còn ổn."
Cố Đình: "Từ Anh Lan là do ngươi xúi giục? Ngày ấy nếu không phải ta vừa lúc đi ngang qua phủ Trấn Bắc vương, ngươi làm thế nào?"
"Tâm ái mộ một người, ái liền thành si, trước mặt Lận thị vô tình nói về Hoắc Diễm giả giả thật thật, người khác không phản bác, chính là bản thân tự tin là thật, cho rằng chính mình đặc thù, tiền đồ đã định, nếu ta không xúi giục, nàng ta sớm muộn gì cũng lộ ra bản chất như thế. Núi không theo ta, ta liền chạy đến núi, người bên cạnh Trấn Bắc vương, chỉ cần khích nàng ta câu này, không nhanh thì chậm nàng ta cũng nhanh chóng tìm được."
Cố Đình làm bộ vỗ tay: "Các hạ quả thật diệu kế."
Đối phương hơi hơi cúi người, khóe môi độ cung quỷ dị: "Sợ?"
"Trí võ không thiếu, mà chỉ có thể dùng loại biện pháp xúi giục xấu xa đê tiện thế này, người sợ hãi rõ ràng chính là ngươi——" Cố Đình đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, mỉm cười, "Ngươi xác định nơi này đủ an toàn?"
Không khí trong phòng nhanh chóng căng chặt, không cần xoay người, Cố Đình vẫn biết đối phương nhất định lấy ra binh khí và đang nhắm vào mìmh, nhưng y hoàn toàn không sợ hãi, vì ở loại thời điểm này, nhất định đối phương không thể tùy tiện đả thương người.
"Ngươi không nói, sẽ không có người biết."
Thanh âm đối phương khàn khàn, Cố Đình nghe mà cảm thấy buồn cười: "Muốn ta không nói ra, ngươi cũng phải có thứ gì đổi chứ?"
Nam nhân híp mắt: "Ngươi không sợ ta."
Cố Đình ngồi lại bên bàn, mỉm cười khiêm tốn:
Cố Đình ngồi trở lại bên cạnh bàn, mỉm cười khiêm tốn: "Ngươi thoạt nhìn không giống như muốn giết ta, nếu không ta sẽ không hảo hảo ngồi ở chỗ này, ta vừa không sẽ mất mạng, vì cái gì muốn sợ?"
"Ngươi tại đây gian gặp qua ta, trở về nói cho Hoắc Diễm, hắn tới bắt ta, ta lại chạy, hắn sẽ nghi ngươi; ngươi không nói, ta tiếp tục ở, cũng có một ngày hắn tra Ra, sau đó cũng sẽ nghi ngờ ngươi." Đáy mắt nam nhân hoàn toàn không có ý tin tưởng, "Ngươi không sợ ta, không lẽ không sợ cả nam nhân chính mình?"
Cố Đình một tay vỗ trán: "Cho nên các hạ muốn hại ta, thất sách thất sách, đúng là cửa này không nên tiến vào."
Nam nhân: "Ta đối với Hoắc Diễm còn tác dụng, nhưng đối với ngươi lại vô dụng, không bằng chúng ta trao đổi."
Cố Đình hơi tò mò nghiêng người qua: "Nguyện ý nghe kỹ càng."
Nam nhân: "Ngươi chút nữa đi ra, làm bộ cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa xảy ra, không được bán đứng ta, ta liền không hố ngươi."
Cố Đình: "Nhất định các hạ không phải thương nhân."
Nam nhân: "Sao lại nói thế?"
Cố Đình mỉm cười: "Ta có quen một bằng hữu làm thương nhân, họ Đổng, hắn nói hắn sở dĩ vào con đường này chính là vì, buôn bán chính là ngành sản xuất long đầu, cái thứ hai hắn buôn bán chưa từng lừa gạt, vật mà hắn muốn bán cho người khác, nhất định khiến đối phương kiếm được lợi nhiều hơn, còn nếu bị lỗ hắn tuyệt đối không bán cho người tam, vì buôn bán thành thật mới có thể kéo dài, mới có doanh thu, đây mới là đạo lý trong buôn bán."
Nam nhân trầm mặc.
Cố Đình lại nói: "Các hạ muốn giao dịch với ta, muốn ta phối hợp ngươi hành động, nhưng nhìn trước nhìn sau hình như ta không có chút lợi ích nào, không bằng ta bán ngươi cho Vương gia, Vương gia còn thương ta cưng ta thêm vài phần."
Nam nhân khẽ nhếch môi, khinh khỉnh một câu: "Lời nói dối trắng trợn lại tưởng là thật. Ngươi nghĩ ngươi thật là bảo bối đầu tim của Trấn Bắc vương ư?"
Cố Đình nghe xong trong lòng như trấn định, đêm náo loạn ở Hồng Tiêu lâu, vậy là nam nhân này cũng có mặt tại đó!
Vì có mặt tại đó, mới có thể bị Hoắc Diễm phát hiện, rồi không có chỗ chạy phải trốn tại đây; có mặt tại đó, mới có thể thấy y cùng Hoắc Diễm ở cạnh nhau, lúc ấy không nhận ra Hoắc Diễm, nhưng khi bị truy đuổi nhất định đã nhận ra; có mặt tại đó, mới có thể chém đinh chặt sắt nói những lời như thế, vì nếu chưa thấy rõ chỉ dám hoài nghi chứ không thể nào chắc chắn như gã.
Chủ ý trong lòng nhanh chóng chuyển, Cố Đình cười càng thêm rạng rỡ
Ở hiện trường, mới có thể bị Hoắc Diễm nhìn thẳng, hoảng không chọn lộ chạy trốn tới nơi này; ở hiện trường, mới có thể thấy được hắn cùng Hoắc Diễm hỗ động, lúc ấy không nhận ra Hoắc Diễm, bị truy như thế nào cũng phát hiện; ở hiện trường, mới có thể như thế chém đinh chặt sắt, xem cũng chưa nhìn đến quá hai người hỗ động, nhiều nhất chỉ biết hoài nghi, sao tới chắc chắn?
Trong lòng chủ ý nhanh chóng chuyển qua, Cố Đình cười càng sáng ngời càng xán lạn: "Không liên quan, ta nếu có bán ngươi, chỉ có thể bán đúng——" y hướng đối phương chớp mắt, thanh âm cố tình kéo dài, "Ta chính là một lòng hướng Vương gia mà nỗ lực, Vương gia anh minh, nhất định hiểu rõ lòng ta."
Sắc mặt đối phương nháy mắt căng chặt.
Cái phản ứng này... không hề có chút nào là giả.
Chẳng lẽ gã nhìn nhầm? Hay là họ Cố giấu quá sâu, quá thông minh?
"Bang ——"
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng cành cây bị đạp gãy.
Trường kiếm sắc lạnh nhanh chóng kề lên cổ Cố Đình: "Người của ngươi?"
Cố Đình thật không biết, nhưng nhanh chónh mở miệng nói: "Thế nhân ngu dốt, nhìn thấy bề ngoài liền tin là thật, nhưng ta tin đôi mắt chính mình nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, chính là sự thật? Hồng Tiêu lâu các ngươi dám động, Cam Tứ Nương thật rất biết diễn, không lẽ kẻ khác lại không? Ta cùng Vương gia có cái quan hệ gì, ngươi xác định biết rõ?"
Ánh mắt đối phương nhíu lại, không nói gì.
Ngón tay Cố Đình nhẹ đẩy ra mũi kiếm: "Hiện tại, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được chưa?"
Trường kiếm bị đẩy ra, thái độ của nam nhân rõ ràng mềm mỏng hơn.
Cố Đình sửa sang lại y phục, mỉm cười: "Xem như lời ngươi nói là đúng, ta cùng Hoắc Diễm không có mối quan hệ như vậy, tình cảm trong vương thất đâu ai biết rõ thế nào, người không cho ta đường sống, mà muốn ta hỗ trợ ngươi, đương nhiên không có khả năng rồi."
Nam nhân âm trầm một lúc, sau đó nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"
"Đơn giản, tỷ như ——" Cố Đình hai mắt hơi nhíu lại, giấu đi vẻ mềm mại nơi đáy mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, "Ngươi tên gì? Hiện tại nhiệm vụ của ngươi là gì, 6 năm trước ngươi ở đâu?"
Nam nhân: "6 năm trước?"
Cố Đình chống cằm mỉm cười: "Cam Tứ Nương ở trong lâu vô tình nói một câu, ta lại thấy rất hứng thú và tò mò."
"Có một số việc không phải ngươi có thể biết được."
"vậy ngươi có thể cho ta biết những gì ta có thể, ta không chê, còn đàm phán, ngươi đưa thông tin thế nào, ta trả lại thế ấy, không hơn không kém" Cố Đình tủm tỉm cười.
"Ta tên Thanh Chuẩn, nhiệm vụ hiện tại không liên quan gì đến ngươi, còn 6 năm trước chính là mật thám, gặp phiền toán nơi nfy nên trở về Bắc địch trốn 6 năm, mới trở lại đây lần nữa."
Cố Đình nhìn nam nhân trước mắt, thân hình gầy nhưng rắn chắc, ánh mắt sắc bén âm ngoan, nhìn liền biết là người khó chọc: "À, Thanh Chuẩn đúng không, lời của ngươi ý là... Chuyện hiện tại của ngươi không được cho ai biết, thành hay bại không quan trọng, nên không cần nói đến, còn chuyện 6 năm trước đã qua, sẽ không ảnh hưởng đến hiện tại, ta nói thế đúng không?"
Thanh Chuẩn trầm mặc.
Cố Đình thong thả ung dung phủi tay áo: "Cho nên 6 năm trước, ngươi làm cái gì?"
Thanh Chuẩn ánh mắt hung ác nham hiểm: "Ta làm việc nhiều, lợi thế hiện tại của ngươi, không đủ để biết."
"Được, vậy ta liền không hỏi," Cố đình nhìn chằm chằm ánh mẳt Thanh Chuẩn, "6 năm trước, Liệt Viêm cốc có một trận đánh, tam vạn Trấn bắc quân chôn mệnh nơi đó, không một ai sống sót, có phải hay không ngươi có ý này!"
Thanh Chuẩn mặt mày bình tĩnh: "Đúng vậy."
Cố Đình đầu ngón tay có chút run rẩy: "Là...... Ai?"
Thanh Chuẩn đuôi lông mày hơi nhướng, có chút không tin y lại hỏi vấn đề này: "Có biết hay không thì có lợi ích gì? Ta nhắc ngươi một câu, hiện tại lợi thế ngươi không đủ."
"Sao lại không đủ?"
Nếu biết người kia là ai, liền có thể đề phòng, có thể lập kế công kích,...
Thanh Chuẩn cười, nhìn Cố Đình, đây là nụ cười chân chính đầu tiên của gã, không phải cố ý trào phúng mỉa mai, mà chính là buồn cười, nhưng rất nhanh liền cảnh giác, ngưng thần tĩnh khí.
Thanh Chuẩn nói: "Vì biết cũng vô dụng, năm đó ngươi đã lập công cho Bắc Địch."
......
Trấn Bắc vương phủ, Hoắc Diễm một bộ thương pháp thu thế, lấy khăn lau mồ hôi, hỏi: "Người vào?"
Vi Liệt gật đầu như giã tỏi: "Đã vào, đã vào, ta chính mắt nhìn thấy!"
Hoắc Diễm ném khắn, tùy tay nhận lấy ngoại bào phủ thêm bên ngoài: "Cẩn thận theo dõi, xem Thanh Chuẩn kế tiếp đi đâu, tìm ai." Đi lên trước hai bước, dừng lại, "Còn có, chú ý bảo vệ Cố Đình an toàn, nghiêm túc theo dõi."
Vi Liệt gãi gãi đầu: "Nhưng chuyện kia, hình như không liên quan đến Cố công tử, 6 năm trước y bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể đến chiến trường ——"
"Y ở đó."
Hoắc Diễm lướt mẳt nhìn ra ngoafi, bước chân nhanh nhẹn nhưng có chút nặng, giống như hắn bước về quãng thời gian khi xưa: "6 năm trước, y ở đó."
-----Còn tiếp-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro