Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: NGƯƠI KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Tác giả: Phượng Cửu U

Thitkhocaichua

Cam Tứ Nương chạy trốn, Vưu Đại Xuân bắt người, Hồng Tiêu Lâu loạn thành một đoàn, tất cả mọi người đều ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

Cố Khánh Xương đẩy ra đám người, nhanh chóng chạy đến căn phòng cuối hành lang, đứng cách cánh cửa gã cố bình ổn hơi thở, chỉnh lại sắc mặt mới nhanh chóng đẩy cửa bước vào: "Giang huynh kiến nghị ta quan sát đệ đệ, ta cũng theo dõi nó cả ngày, ngươi quả thật nói không sai, Mạnh Trinh đã được nó tìm thấy! Đáng tiếc hiện tại lâu quá loạn, nơi nào cũng nhốn nháo người là người, không thể xuống tay, chừo thêm chốc lát, ta liền đoạt người lại!"

"Không cần." Giang Mộ Vân rũ mắt, chum trà nhẹ đặt lên bàn.

Cố Khánh Xương: "Vì cái gì?"

Giang Mộ Vân nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, đuôi mắt hơi rũ: "Vô dụng."

Cố Khánh Xương cắn răng: "Ngươi đừng lo lắng, tin ta, ta nhất định có thể làm được!"

"Không phải là ta không tin người, chỉ là đó chính là tâm," Giang Mộ Vân quay sang nhìn gã, "Nhân tâm đã mất, hiện tại ngươi có làm cái gì, mọi thứ đều là sai."

Cố Khánh Xương cũng hiểu, lời này không phải nói gã, mà chính là Mạnh Trinh.

Mặc kệ là vô tình gặp hay có ơn cứu mạng, Cố Đình đều sớm hơn gã một bước, gã vận khí luôn không tốt, gặp Mạnh Trinh không đúng thời điểm, thời gian cũng không đúng, quan hệ chưa thân đã nhận sự hiểu lầm, Mạnh Trinh là người chủ động tiếp nhận Cố Đình, hiện tại nếu còn cố níu, sao có thể khiến người khác tin tưởng?

Đã như thế... thì cho qua thôi sao?

Giang Mộ Vân đứng lên: "Đi thôi."

Cố Khánh Xương lại không nhúc nhích: "Ta không cam lòng!"

Giang Mộ Vân quay đầu lại nhìn Cố Khánh Xương, ánh mắt kinh ngạc.

Bề ngoài Giang Mộ Vân vốn khá ưa nhìn, thanh tuấn xuất trần, đuôi mắt dương cao, ánh mắt khi nhìn người như xuân thủy đào hoa, tuy vô tình nhưng khi gã chuyên chủ nhìn người, sẽ khiến kẻ đối diện cảm thấy thâm tình.

Cố Khánh Xương nhìn mà tim đập nhanh, cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi.

Nếu! Nếu sau này Cố Khánh Xương nhìn gã như vậy là được! Không cần nhìn kẻ khác!

Trong lồng ngực không biết sao nổi lên ngọn lửa, Cố Khánh Xương nắm chặt tay, thẳng sống lưng, nhìn thẳng mắt Giang Mộ Vân: "Ta muốn nỗ lực lần cuối, nếu thật sự không được, ta cũng không còn gì hối hận!:"
Giang Mộ Vân khóe môi hơi câu: "Ta sẽ không bồi ngươi."

Cố Khánh Xương gật đầu: "Ta biết, ngươi còn nhiều việc, có thể bớt chút thời gian đến đây đã là cực hạn, chuyện còn lại cứ để mình ta làm, xong xuôi ta sẽ tìm ngươi."

Giang Mộ Vân đứng dậy đi về phía trước vài bước, bàn tay duỗi phía đầu Cố Khánh Xương.

Cố Khánh Xương trái tim kinh hoàng.

Giang Mộ Vân: "Vì người khác phí tâm tư, chịu khổi, mà không đòi hỏi chuyện gì, không nên như thế. Biết chính mình muốn cái gì mới tốt."

Cố Khánh Xương khẩn trương nói không nên lời lời nói.

Sao gã có thể không biết chính mình muốn gì?

Ánh mắt của gã từ đầu đến cuối chỉ nhìn theo Giang Mộ Vân! Chẳng sợ không thể ở cạnh nhau, chỉ cần lúc nào xoay đầu cũng có thể thấy, chỉ cần Giang Mộ Vân nguyện ý bên cạnh làm bằng hữu, dù có mất mạng gã cũng không từ!

"Có cái lá khô."

Giang Mộ Vân từ Cố Khánh Xương từ phát gian trên tóc gã lấy xuống một chiếc lá nhỏ, tự như nhớ về hoài niệm, rũ mi cười khẽ: "Nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn như lúc còn nhỏ, lúc nào cũng nhiệt tình và hấp tấp."

Hai tay Cố Khánh Xương ửng đỏ.

Bước đến gần như vậy... Thì ra là giúp gã lấy xuống cái này sao?

Giang Mộ Vân: "Thời gian thấm thoát, may mà, ngươi chưa rời đi."

Trong lòng Cố Khánh Xương ấm áp.

Tuy lời nói bình thường, gã cũng hiểu, Giang Mộ Vân chính là bị Cố Đình làm tổn thương! Gã quả thật không hiểu, Giang huynh tốt như vậy, Cố Đình điên sao mà làm nhưng chuyện như vậy? Bất quá như vậy cũng tốt, Cố Đình điên, nhưng gã không điên, một người ấm áp ôn nhuận như vậy, hiện tại liền thuộc về gã!

"Ngươi yên tâm... Những kẻ đã rời đi đều không quan trọng, ta vẫn luôn bên cạnh giúp ngươi."

Giang Mộ Vân không nói nữa, phủ thêm áo choàng, xoay người đi ra ngoài: "Bờ sông hồng đình, mười năm xuân nhưỡng, ta chờ ngươi."

Gió bên ngoài lạnh buốt đập vào mặt, lạnh đến nội tâm, nhưng nụ cười bên môi Giang Mộ Vân liền thu hồi, đuôi mày khóe mắt cũng không còn nhu tình khi nãy mà tràn đầy âm mưu toan tính.

Gã muốn, đương nhiên không phải một kẻ yếu đuối hay hộc máu giống Mạnh Trinh, mà người hiện tại gã muốn dựa vào chính là ca ca của Mạnh Trinh, Cô Tàng vương – Mạnh Sách. Mạnh Trinh gặp khó khăn, gã có thể dựa vào đó bắt cầu làm thân. Nhưng hiện tại không có vị đệ đệ này, phải làm cách nào để bắt thân Mạnh Sách...

Giang Mộ Vân tính toán, Cố Khánh Xương đương nhiên không hiểu, tay nắm chặt thành quyền, vì người trong lòng mà thương xót, Giang Mộ Vân thương người, vì Mạnh Trinh bỏ nhiều tâm tư, chịu nhiều ủy khuất mà không ai biết, hiện tại mọi thứ đều bị kẻ khác nẫng tay trên? Gã tuyệt đối không cho phép!

Trên lầu, Vưu Đại Xuân còn đang tức giận: "Cái gì? Không bẳt được? Một nhân nhân mà các ngươi không bắt được? Phế vật! Đúng là nuôi chỉ tốn cơm! Các ngươi muốn ta tự bịa chuyện sao --- đi tìm! Nhanh chóng đi tìm người về cho ta! Không bắt được cũng đừng trở về!"

Hành động tối nay, không thể nói là giỏ tre múc nước- công dã tràng, chỉ là hiện tại mọi chuyện như vậy... Oán ai được, thời điểm Vưu Đại Xuân ra cửa, lửa giận vẫn chưa tiêu.

Bên kia Ngô Phong mở to hai mắt, không thể tin được: "Mật tin... Cũng là do thiếu gia an bài?"

Cố Đình hai tay vắt sau lưng, bộ dáng nhưu thế ngoại cao nhân vân đạm phong khinh: "Nếu địa điểm là ta đứa, chủ đề là ta ra,thì cũng phải cho kẻ khác chút ngon ngọt."

Ngô Phong: "Như thế nào làm được?"

"Thời điểm ngươi không có bên cạnh," Cố Đình nhìn Ngô Phong một cái, "Khó lắm sao?"

Ngô Phong lắc lắc đầu: "Làm đại sự không cần để ý tiểu tiết, chỉ là... Sao thiếu gia lại nghĩ ra?" Chẳng lẽ thiếu gia thật sự biết chuyện phía sau?

Cố Đình mỉm cười: "Cũng không phải, chỉ là để ngừa vạn nhất."

Vưu Đại Xuân nếu coi trọng Hồng Tiêu Lâu, sớm muộn gì sẽ động, y chỉ cần chuẩn bị một vài thứ cho giống thật, để tránh vạn nhất, lỡ như Vưu Đại Xuân cũng tìm thấy thì thế nào? Nhưng nào ngờ lâu này thật sự có vấn đề, nhưng Vưu Đại Xuân lại không tìm được gì ngoại trừ những tin giả cũng thứ thứ Cố Đình đã sắp xếp, quả đúng là thứ ngu ngốc!

Nhưng không quen hệ, kẻ khác ngốc Hoắc Diễm lại không ngốc, nếu hắn đã phát hiện nơi này, nhất định sẽ không bỏ qua dù một tấc đất.

"Được rồi, nơi này cũng không còn chuyện của chúng ta, đi thôi." Cố Đình bước đến trước giường, nhẹ nhàng lay Mạnh Trinh.

Mạnh Trinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngây thơ mờ mịt dụi mắt: "Ta bị sao vậy?"

"Đây là bao nhiêu? Có thấy choáng váng mắc ói không?"

"Hai, không chóng váng cũng không mắc ói, làm sao vậy? Ta có thể ngồi dậy không?"

Cố Đình nghe xong yên tâm đỡ Mạnh Trinh ngồi dậy, kiểm tra cậu trên dưới một lượt, thấy trên người không có vết thương lúc này mới yên tâm.

Ngô Phong có chút sốt ruột, hỏi Mạnh Trinh: "Ngươi còn nhớ chuyện gì đã phát sinh không?"

Mạnh Trinh nhăn bánh bao mặt: "Ưm, hình như có gặp Cố Khánh Xương, cũng không biết sao liền ngủ rồi."

Ngô Phong: "Ngủ rồi?"

Mạnh Trinh nhìn trái nhìn phải: "Giữ chừng có tỉnh lại, hình như không ở trong phòng này."

Ngô Phong: "Sau đó đâu?"

Mạnh Trinh: "Lại ngủ rồi."

Ngô Phong:......

Vì ngươi chúng ta lăn lộn cả đêm, ngươi lại ở đây ngủ đến ngon lành!

Mà thôi vậy cũng đỡ, ít nhất không có xảy ra chuyện gì.

Ngô Phong nhìn chằm chằm thiếu gia cùng mặt bánh bao chỉnh trang lại y phục, áo choàng bận cẩn thận, sau đó cùng nhau bước ra ngoài. Nhưng chưa kịp đặt chân ra khỏi phòng đã bị kẻ khách chặn lại.

"Từ từ!"

Cố Khánh Xương tư thái cường ngạnh biểu tình cũng không tốt, nhìn về phía Mạnh Trinh lại đổi thành ánh mắt đầy thương hại nghẹ khuất: "Ngươi cứ tùy tiện như vậy tin tưởng kẻ khác? Ngươi muốn đi theo ta không?"

Mạnh Trinh nhìn Cố Đình đứng bên cạnh, ánh mắt đầy mê mang nhìn qua Cố Khánh Xương: "Ta tùy tiện tin tưởng người khác – được sao?"

Cố Khánh Xương nhận ra mình bị châm chọc, ánh mắt trở nên âm u: "Ta không phải người xấu! Ngươi có biết hay không, vì tìm ngươi, ta cùng Giang huynh đã làm biết bao chuyện? Cố Đình vẫn luôn ở cạnh Vưu Đại Xuân để nịnh bợ, đâu rảnh đi tìm ngươi, chỉ có ta với Giang huynh vẫn luôn tìm ngươi, muốn cứu ngươi!"

Lông mày Mạnh Trinh xoắn lại, không khỏi suy ngẫm vô cùng nghiêm túc.

Cố Khánh Xương tâm nói đúng, đúng thật phải nghiêm túc suy nghĩ, phải cẩn thận mà nghĩ lại bản thân nên đi theo ai!

Mạnh Trinh nghĩ rồi lại nghĩ, nghẹn ra một câu: "Giang huynh...... Là ai?"

Cố Khánh Xương:......

Gã xém chút nữa phát điên: Đương nhiên là người biết ngươi, cũng là ngươi lo cho an nguy của ngươi! Ngươi nghĩ sao bản thân đến giờ vẫn chưa chết, chính là chúng ta âm thầm bảo hộ ngươi!"

Nháy mắt Mạnh Trinh liền cảnh giác, lông mày không khỏi dựng thẳng: "Các ngươi biết ta là ai? Cho nên trước đó – ngươi dẫn ta đi, chính là muốn bắt cóc ta!"

Cố Khánh Xương giật thót nhưng vẫn cắn răng: "Ta không biết ngươi là ai! Cũng chưa bao giờ muốn tổn thương ngươi."

Nghe đến đây thiếu chút nữa Cố Đình phì cười, bây giờ còn không hiểu chuyện gì, quả thật chỉ có ca ca ngu ngốc trước mặt thôi: "Sao vậy, Giang Mộ Vân dụ ngươi làm nhiều chuyện như vậy, lại không nói rõ mọi chuyện cho ngươi, vậy mà ngươi không tò mò ư?'

Cố Khánh Xương nhìn ngươi đệ đệ đối diện, thiếu chút nữa mở miệng chửi tục.

Đồ sao chổi này! Sao ở đâu cũng có nó? Đụng đến nó chính là không có chuyện gì tốt mà!

"Ngươi câm miệng cho ta, ở đây ai cho ngươi mở miệng nói chuyện, còn dám chọc ta, đừng trách ta vô tình!"

Lời nói vừa dứt, Cố Đình còn chưa kịp phản ứng, thì Mạnh Trinh bên cạnh đã nhịn không được, nắm đấm liền vung lên: "Phi! Ngươi dựa vào gì mà nói người khác?Ở trên đời sao có thứ ca ca như ngươi? Đã không che chở bảo vệ đệ đệ, gặp mặt ngoại trừ mắng chửi, ngươi làm được gì, ngươi chính là không phải người!"

Nói xong hắn còn đem Cố Đình kéo đến chính mình phía sau che chở, 'thấp giọng' an ủi: "Ngươi yên tâm, ca ca ngươi không cần ngươi, ta bảo hộ ngươi! Ta nói ca ca mình đánh bọn họ! Ai bảo bọn họ dám âm mưu sau lưng ta! Ta biết người là người tốt, luôn bảo vệ ta, ta tuyệt đối sẽ không bị gã lừa, ta chỉ tin ngươi!"

Cố Khánh Xương:......

Gã có điểm khống chế không được, bước đến trước hai bước.

Mạnh Trinh càng cảnh giác: "Ta cảnh cáo ngươi đừng lại đây! Ta, ta sẽ hộc máu—"

Cố Khánh Xương giận dữ: "Mạnh Trinh ngươi có phải ngu hay không! Suy nghĩ cũng không biết ư?"

Mạnh Trinh bị nạt mà không khỏi giật mình, nhanh chóng chạy ra sau lưng Cố Đình, chít chít khóc: "... Ngươi đừng lại gần đâu! Ngươi nạt ta, ta sẽ hộc máu cho ngươi xe! Nếu ca ta biết ngươi làm ta hộc máu, nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Cố Đình:......

Ngô Phong:......

Đổng Trọng Thành:......

Mạnh Trinh, ngươi là nhất rồi!

Cố Khánh Xương thật sự muốn phát điên, vì sao đụng tới Cố Đình, không có một chuyện nào thuận lợi? Còn cái thứ mặt bánh bao ngu đần này? Căn bản là não úng, nói không thông!

Cố Đình bên này, lại minh bạch ý nghĩ của Giang Mộ Vân, gã ta không bao giờ để ý đến kẻ bình thường, gã muốn Mạnh Trinh, ước chừng mục đích cuối cùng chính là bắt lên người ca ca Mạnh Trinh? Có đệ đệ trong tay, làm quen ca ca cũng không còn gì khó.

Nhưng nào ngờ, bản thân y lại là cái kẻ chắn ngang sự tình, ai ngờ vô tình lại chặn được cái âm mưu của gã.

Càng nghĩ Cố Đình càng cảm thấy sảng khoái không thôi!

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro