Chương 15: TA ĐỘI NÓN XANH CHO NGÀI.
Tác giả: Phượng Cửu U
Thitkhocaichua
"Cố, Đình! Có gì bất mãn cứ hướng ta!"
Cố Khánh Xương không biết chạy tới từ khi nào, nhanh chóng đỡ Giang Mộ Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang huynh nơi nào có lỗi với ngươi! Bị ngươi mấy lần thổ lộ, muốn giữ mặt mũi cho ngươi, hắn cũng chưa bao giờ lên tiếng cự tuyệt, lúc nào cũng quan tâm lo lắng, săn sóc không thừa, ngươi sao có thể đối với hắn như thế!"
Cố Đình cười lạnh: "Chính là muốn cự tuyệt lại không cự tuyệt, mới khiến ta chán ghét a."
Giang Mộ Vân nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: "Xương đệ, đừng trách y, y còn nhỏ, tính khí vẫn còn nháo, ngươi là ca ca lưu ý nhiều một chút, dỗ ngọt một chút thì không có chuyện gì rồi."
Cố Khánh Xương thấy sắc mặt Giang Mộ Vân tái nhợt, lòng đau không thôi: "Cái đó cũng không được ỷ vào tính tình mà tùy tiện ra tay đánh người! Ta chú ý nó, dỗ nó, vậy ai sẽ chăm sóc cho ngươi?"
Đúng là ghê tởm, ghê tởm cả một cặp, hai người các ngươi tự kéo nhau về nhau về nhà tự ghê tởm cho coi được hay không?
Cố Đình lười xem một đôi ghê tởm diễn kịch trước mặt, liền vươn tay túm Hoắc Diễm nhanh chóng bỏ đi.
Cát Thất cùng Giang Mộ Vân gặp mặt, chỉ lo lắng giao dịch cùng Nhị gia ra đường ra ra rẽ, người này quá nguy hiểm, gã không muốn cược mạng mình vào, hiện tại vừa thấy cả hai đối nghịch nhau, gã không định giúp Nhị gia cũng không muốn làm Nhị gia chán ghét, đương nhiên Cát Thất sẽ không nhận đơn của Giang Mộ Vân, nên nhanh chóng lui.
Giang Mộ Vân bị Cố Khánh Xương đỡ đến một bên ngồi xuống: "Ngươi như thế nào tìm tới?"
"Nghe nói ngươi tự mình tới đây, nên ta sao có thể ngồi yên được?" Ánh mắt Cố Khánh Xương không ngừng kiểm tra trên dưới thân thể Giang Mộ Vân, lại sợ vết thương ở chỗ nhạy cảm không tiện, nhưng không kiểm lại sốt ruột, "Bị thương ở đâu rồi? Có đau hay không? Cái thằng tiện loại kia sao nó dám làm vậy... Ta, ta đưa ngươi đi đại phu."
"Không cần," Giang Mộ Vân kéo tay gã lại, "Cố Đình còn nhỏ, chúng ta đều là làm ca ca, một chút thương này thì nhằm gì."
Cố Khánh Xương đôi mắt liền nóng: "Nó đối với ngươi như vậy, ngươi còn che chở cho nó!"
Giang Mộ Vân nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười: "Ta không có việc gì."
Cố Khánh Xương cũng không phải kẻ không đầu óc, liền nhìn gã: "Ngươi tự đến đây... Hay là ta đã làm sai chuyện gì, khiến ngươi không yên lòng?"
Giang Mộ Vân rũ mắt, thở dài: "Không phải ngươi sai, là ta chưa nói rõ ràng."
Cố Khánh Xương: "Là cái gì?"
Giang Mộ Vân nhìn vào mắt gã, ánh mắt chuyên chú: "Ta trước đó nên cùng ngươi nói, chỉ cần tìm một người họ Mạnh, đó chính là người chúng ta cần tìm, có thể ngươi không quen cũng có thể ngươi có chút nhận thức."
Cố Khánh Xương nhanh chóng phản ứng lại: "Mạnh, Mạnh...... Mạnh Trinh, cái thiếu niên mặt bánh bao?"
Giang Mộ Vân gật đầu.
Cố Khánh Xương lập tức vỗ trán, ánh mắt hoảng loạn đầy hối hận; "Ta sai... Căn bản ta không nghĩ tới chuyện này, lúc đầu nhìn thấy cậu ta đi cùng Cố Đình liền theo bản năng bài trừ... Ta nên chú ý đến cậu ta mới đúng..."
Hay cho bọn chúng, dám diễn kịch lừa gã, mắng vài câu không đau không ngứa, không phải đại sự.
Cố Khánh Xương nghiêm túc hồi tưởng: "Ta lúc ấy chỉ nghĩ bỏ đi cái kẻ kéo chân sau, tính chuốc say cậu ta, hoàn thành chính sự liền thả, kết quả xoay đi xoay lại thì không thấy cậu ta đâu, ta cũng đã đi tìm, nhưng hoàn toàn không thấy."
Đầu ngón tay Giang Mộ Vân nhẹ nhàng vân vê, ánh mắt khẽ tối: "Có thể thấy không chỉ chúng ta tìm người..."
Cố Khánh Xương: "Kia Cố Đình cũng?"
Giang Mộ Vân trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu: "Y hẳn là không biết. Dựa theo cái đầu óc thông minh của Cố Đình, nếu biết bối cảnh sau lưng của Mạnh Trinh, sao có thể để yên như vậy."
Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Cố Khánh Xương hiện tại không thích nghe câu nào dính đến Cố Đình, nhất là những câu khen khích lệ thế này, nên vội vàng mở miệng nói: "Thời gian không lâu, nhất định Mạnh Trinh vẫn còn ở trong lâu, ngươi đừng gấp, ta lập tức đi tìm, nhất định đem người trở về!"
Giang Mộ Vân đứng lên: "Ta cùng ngươi đi
"Chính là thương thế của ngươi ——"
"Không quan trọng."
......
Bên kia Cố Đình cảm giác có chút không ổn, khi nãy Giang Mộ Vân có nói đến chữ Mạnh? Gã tới tận đây tìm một người họ Mạnh, tuy họ này không quá hiếm, nhưng hiện tại có hay không quá trùng hợp?
Là Mạnh Trinh mà y biết sao?
Nhưng chuyện này có quan hệ gì đến Giang Mộ Vân? Không lẽ là vì để giảng hòa với Cố Khánh Xương?
Không thể nào, Giang Mộ Vân là kẻ tâm cơ thâm trầm, mỗi lời nói cùng hành động đều có mục đích riêng, không thể nào đơn giản như vậy, không dính tới lợi ích của gã, gã nhất định không quản Cố Khánh Xương có chết hay không.
Nhưng rõ ràng đến cả Cố Khánh Xương cũng không biết mục đích của gã là gì, nếu không đâu có làm lạc mất Mạnh Trinh.
Cố Đình nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên nhớ tới, Giang Mộ Vân không biết võ công, xuất thân không quá kém, nhưng cũng không gọi là quá thượng đẳng, gia tộc tài nguyên hữu hạn, đời trước đến nay, ngoại trừ một đống 'tri kỉ' cũng không có gì đặc biệt, sao gã có thể mua được tin tức, rồi đến đây tìm người?
Không có khả năng tất cả mọi người đều thành 'tri kỉ', tuỏi tác gia thế cách xa nhau, còn có người đã có gia quyến hoặc được hứa hôn, gã ta ngoài một bộ phận nhân mạch, thì chính là nhờ vào thời kì thi ân.
Cố Đình đời trước không có tới Cửu Nguyên Thành, mà chính là tới tìm Giang Mộ Vân, nên hoàn toàn không biết về chuyện ở Cửu Nguyên, nhưng mơ hồ cũng nhớ rõ, trong một khoảng thời gian, Giang Mộ Vân có biến mất, sau đó khi quay về còn mang theo một đống dược hảo hạng, mặt àmy hớn hở vui vẻ, không lẽ có liên quan tới Cửu Nguyên Thành?
Vì nếu so về thời gian cùng những sự việc này thì chỉ có Đổng Trọng Thành mới có dược tốt, còn có Mạnh Trinh ở thời điểm này mất tích... Đổng Trọng Thành lại là thương nhân tầng chót, đồ vật trong tay không có gì quan trọng để giao, Mạnh Trinh vậy thì...
Cố Đình cố gắng nhớ, nhân mạch của Giang Mộ Vân, có vị nào họ Mạnh lại quan trọng?
Chẳng lẽ là...... Cô Tàng Vương Mạnh Sách?
Thiếu niên mặt bánh bao không lẽ không phải mặt bánh bao thường, mà là mặt bánh bao nạm vàng nạm tỏa ư?
Dám tính kế là người bên cạnh y – Cố Đình đầu óc vừa xoay, nhanh chóng nghĩ ra một cái diệu kế.
Người bên cạnh Giang Mộ Vân y biết không ít, muốn mua chuộc cũng không phải quá khó khăn. Bất quá khi mua chuộc rồi... Cũng không thể biến họ trở mặt thành thù với nhau ngay được, chơi cờ kém nhau một chiêu, có khi không phải do đối thủ quá mạnh, mà do thiên thời địa lợi, cơ hội không nắm chắc, nhất định sẽ thua không đường ngóc dậy.
Cố Đình đời trước chịu ủy khuất không ít dưới tay Giang Mộ Vân, kiếp này gã vẫn chưa làm gì, nhưng trong lòng y cũng không khỏi nghẹn uất. Hôm nay gặp, vậy mà bản tính chó của gã vẫn không sửa, vẫn là cái tính chết bằm đó, quả thật nhìn không thuận mắt, người như vậy nếu bước lên địa vị cao, Đại Hạ còn cái hy vọng gì nữa? Giang Mộ Vân không đến làm y ngứa mắt thì xem như qua, còn nếu dám tới——
Y nhất định cho gã chết cái chết khó coi nhất!
"Đang nghĩ cái gì? Mà cười như chuột trộm thóc?" Hoắc Diễm kề sát mặt vào mầ nhìn
Cố Đình nhảy dựng: "Ngươi mới giống con chuột!"
Không chỉ chuột bình thường, mà là con chuột da dày thịt béo đáng ghét!
Hoắc Diễm không khỏi nhìn phía sau một cái: "Kẻ khi nãy là người ngươi thích?"
Cố Đình vừa nghe không khỏi dừng lại, mắt trợn to lông mi cũng vểnh, đáy mắt không che nổi châm chọc: "Sao vậy, gia ghen à?"
Thân hình Hoắc Diễm hơi cứng.
Hai người đối diện nhau mà đứng, ở góc ngoặt thang lâu không gian nhỏ hẹp, ánh sáng leo lét từ ngọn nến bên sườn hắt qua, không soi rõ cả hai, khiên quần áo cùng khuôn mặt Cố Đình cùng Hoắc Diễm đều bị che khuất.
"Muốn cho ta ghen sao?"
Có lẽ là sợ người nghe thấy, Hoắc Diễm ly thật sự gần, thanh âm so với phía trước bất luận cái gì một khắc đều phải trầm thấp.
Cố Đình không biết làm thế nào, tim đập có chút nhanh, ánh mắt đối phương quá sâu quá nồng, khiến người khác cảm thấy như rơi vào thâm tình: "Ai... ai muốn chứ..."
"Nếu vậy ngươi phải nỗ lực thêm chút."
Hoắc Diễm nhẹ nhàng ấn đầu Cố Đình, không thể nói là ôn nhu, nhưng cũng không hề thô lỗ, sau đó hắn liền lướt qua người y đi ra ngoài, đầu không quay lại, tay phải giơ lên vẫy vẫy: "Hẹn gặp lại, tâm can tiểu bảo bối."
Cố Đình tim đập như sấm.
Lưu, lưu manh!
Y vừa nãy là bị đùa giỡn ư?
Vị này không phải là ngươi nghiêm túc cương ngạch, đến nhàm chán sao, sao có thể đùa giỡn trai nhà lành như thế?
Hay là... Y vẫn chưa chân chính biết rõ về hắn. Trấn Bắc vương, cũng chỉ là một người sống sờ sờ, có tính cách, có cảm xúc của chính mình, chứ không phải là một đối tượng mà người người sùng bái.
Nhưng vì sao ở kiếo trước, cuối cùng lại...
Đúng rồi, cuối năm nay có một trận chiến lớn, Hoắc Diễm không chỉ mất hết người thân, mà cũng chính từ đây hắn không bao giờ cười nữa.
Khi nãy cách lớp râu xồm xoàm, Cố Đình không thấy nụ cười của Hoắc Diễm, nhưng y có thể khẳng định một điều nam nhân ấy đã cười. Nếu có thể, y nguyện ý nỗ lực, chỉ muốn giữ lại nụ cười này, giữ lại lời nói giỡn của vị Trấn Bắc vương này.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa mở.
Hoắc Diễm vừa đi ngang qua, thì cánh cửa cơ hồ dán sát mặt hắn, người bên trong bước ra không ai khác chính là Vưu Đại Xuân.
Đừng nói Hoắc Diễm, đến cả Cố Đình cũng sửng sốt không thôi. Vưu Đại Xuân không phải đang ở một phòng khác hay sao, khi nào lại chạy đến nơi này? Cũng đúng thôi, phòng kia y đã thả chuột, bị chính Vưu Đại Xuân tông đến hư cửa, sao có thể ngồi lại nữa.
Hỏng rồi, hai kẻ này lại là đối thủ một mất một còn, hiện tại lại đối đầu nhau thế này ——
Hoắc Diễm đang cải trang, Vưu Đại Xuân chưa chắc nhận ra, nhưng mọi thứ đều có vạn nhất, lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ!
Cố Đình nhanh chóng bước lên vài bước, hai tay ôm lấy cánh tay Hoắc Diễm, giọng nói có chút gấp: "Sao lại đi nhanh vậy a, sao lại không đợi ta!"
Thanh âm cố tình kéo dài như làm nũng, đem chính cái thể loại mình ghét thể hiện đến nhuần nhuyễn.
Vưu Đại Xuân nhanh chóng bị cái giọng nhão nhoẹt thu hút, xoay sang thì lập tức nhíu mi: "Ngươi không phải là tiểu bảo bối của... Trấn Bắc vương?"
Cố Đình dùng sức gật đầu, cười vui sướng: "Đúng vậy nha."
"Vậy còn hắn ——" Vưu Đại Xuân chỉ chỉ nam nhân xa lạ mà Cố Đình đang ôm cánh tay cứng ngắt không buông đứng bên cạnh.
Cố Đình hướng Vưu Đại Xuân chớp chớp mắt: "Biên quan chiến sự bận rộn, Vương gia chính là không thường xuyên trở lại, đêm khuyên gối chăn tĩnh mịch, đại nhân người không hiểu sao."
Vưu Đại Xuân:......
Hoắc Diễm:......
Cố Đình cố giữ vững tinh thần, cố ép bản thân đừng đỏ mặt, đừng đỏ mặt!
Quả thật đứng trước chính chủ mà nói những lời này, ai mà không thẹn, y rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì, mà cả ngày hôm nay cứ đụng vào loại Tu La tràng thế này?
Cố Đình đương nhiên biết bản thân ở lại Cửu Nguyên thành, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp Hoắc Diễm. Nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ có một buổi tối, vậy mà gặp hết chuyện này đến chuyện khác, mà tự y ném chính mặt mình đi.
Y biết trọng sinh trở về, bản thân không chọn Giang Mộ Vân, thì cũng sẽ gặp lại gã, nhưng không nghĩ tới gặp nhanh như vậy. Không những thế, xấu hổ với Hoắc Diễm còn chưa nguôi, thì hiện tại trước mặt chính chủ trực tiếp đội cho hắn cái thảo nguyên xanh mướt.
Hiện tại qua tốt, bản thân tự nhận 'không chịu nổi cô đơn', còn muốn 'hồng hạnh xuất tường' trước mặt Hoắc Diễm...
Không lẽ lại nói, do thời tiết lạnh, sợ Vương gia lạnh đầu, rồi một thân lúc nào cũng đen tuyền không tươi sáng, nên cho nên giúp ngài ấy đội mấy tầng nón xanh giữ ấm kèm trang trí sao?
Trước có sói, sau lại có hổ, y hôm nay quả thật phải chết ở nơi này!
Cố Đình nhanh chóng đảo tầm mắt, liếc nhìn Hoắc Diễm một cái ra hiệu!
Vương gia ngài cố chịu đựng, ta kỳ thật không phải người như vậy......
Hoắc Diễm cũng không thể hiện gì nhiều, Vưu Đại Xuân nhìn về phía Cố Đìnhthập phần ghét bỏ: "Ngươi khắc chế một chút."
Vì gã nghĩ, chính là tên tiểu tử này ngày sau còn hữu dụng.
Cố Đình lại vô cùng nghe lời mà đáp: "Đại nhân nói chí phải, tiểu nhân nhất định chú ý, không biết tối nay đại nhân đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?"
Vưu Đại Xuân: "Ngươi nói đi?"
Không cần nói thêm cái gì, ánh mắt gã thoáng nhìn, Cố Đình liền 'đã hiểu', nga một tiếng dài, nhìn xem bốn phía không ai, mới hạ giọng: "Vậy ngài nhất định phải nhanh lên, vạn nhất Vương gia trở về......"
Chuyện y lừa đối Vưu Đại Xuân không phải là bí mật, có chút võ công liền có thể nghe được, nên y không hề sợ Hoắc Diễm nghe thấy.
Vưu Đại Xuân lại vô cùng mẫn cảm, nhanh chóng thò qua thấp giọng nói: "Ngươi đã nghe được cái gì rồi?" là tâm can bảo bối đầu tim của Trấn Bắc vương, đương nhiên có tin tức hàn tung của Trấn Bắc vương chính là điều bình thường.
Cố Đình cũng để sát vào: "Tạm thời còn không có, nhưng không phải trước đó ta đã nói với ngài sao,. Chuyện này phải nhanh."
"Ngươi không hiểu, có một số việc không nhanh được."
"Vậy đại nhân có nguyện ý nghe ta một lời? Ta có một ý tưởng ..."
"Nói nói xem."
Hai người đứng càng gần, Cố Đình cố tình ở góc mà Vưu Đại Xuân không thấy hung hăng đá Hoắc Diễm một cái, ánh mắt cũng ra hiệu: Còn không nhanh đi, chờ ở đó làm gì?
Hoắc Diễm cũng không phải người không phân tốt xấu, nhìn Cố Đình một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
-----------------------------
-----Còn tiếp-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro