Chuyện thường ngày của ảnh đế Lam
Minh tinh x Tổng tài
----------
Lam Trạm mê mang mở mắt ra, động động khuỷu tay mới phát hiện trong lòng ngực chỉ ôm một đoàn chăn bông.
Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra là một cặp đồng tử lưu ly đã tỉnh táo hẳn, hắn liếc mắt đến một nửa giường bên kia, sau đó mới xuống giường kéo ra bức màn dày nặng che mất ánh sáng.
Ánh sáng mặt trời vàng rực đổ vào trong nhà, chiếu sáng một góc phòng ngủ tối tăm.
Lam Trạm cầm lấy di động xác nhận thời gian, lúc này đã hơn mười giờ sáng, nếu là làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì hắn rất ít khi thức dậy trễ như vậy, nhưng ngày hôm qua hắn mới kết thúc một buổi diễn đêm kéo dài sáu tiếng bên ngoài, sau đó một đường lăn lộn về được đến nhà đã gần ba giờ sáng.
Thân là thanh niên chỉ số khỏe mạnh đủ tiêu chuẩn của xã hội, hắn cũng chỉ cần ngủ đủ bảy giờ, ngủ đủ sau đó tự động tỉnh lại.
Sờ lên vải dệt trơn nhẵn mềm mại của bức màn, Lam Trạm trong lòng nổi lên ấm áp, nếu hắn nhớ không lầm, tối hôm qua trước khi ngủ hắn vốn kéo bức màn này thu về hai bên, nói cách khác, bức màn này lúc sáng sớm khi Giang Trừng đi làm giúp hắn kéo lại, vì chính là muốn hắn ngủ nhiều hơn một chút.
Giang Trừng luôn tại đây làm các loại cẩn thận nhỏ bé săn sóc.
Nhớ tới người yêu tiểu ngạo kiều, Lam Trạm luôn lãnh đạm trong mắt cũng không nhịn được toát lên ý cười dịu dàng.
Tối hôm qua khi hắn nằm lên giường không cẩn thận làm Giang Trừng tỉnh dậy, nội tâm có chút áy náy, nhưng mà Giang Trừng lại mơ mơ màng màng ôm cánh tay chính mình, nhắc nhở linh tinh vài câu kiểu như tại sao lại về trễ như vậy, lần sau nhớ rõ về nhà sớm một chút.
Lam Trạm cũng không dám đáp ứng, bởi vì hắn biết cái công tác đóng phim này không cố định được thời gian, mà Giang Trừng lại là người phụ trách của cả một tập đoàn lớn, từ trước đến nay nói là làm, rất coi trọng lời thề cùng hứa hẹn.
Cho nên mặc dù là Giang Trừng dặn dò trong mơ hồ, hắn cũng không dám tùy tiện đồng ý.
Lam trạm đứng ở trước bồn rửa mặt, không nói gì mà chỉ nhìn dụng cụ rửa mặt đã bị thay đổi, ban đầu là ly súc miệng màu xanh cùng bàn chải đánh răng màu trắng đều bị đổi thành màu hồng phấn nhạt.
Khăn lông xanh đậm của hắn cũng rơi xuống mặt đất, ở trên mặt cũng dính vài sợi lông trắng nhỏ, cái này hẳn cũng không phải là kiệt tác của Giang Trừng.
Lam Trạm khẽ thở dài, nhặt khăn lông lên giặt sạch sẽ, cũng cầm lấy bàn chải đánh răng màu hồng nhạt mà hắn chắc chắn là Giang Trừng đổi để trả thù việc hắn về trễ bắt đầu rửa mặt súc miệng.
Thay đổi một thân T-shirt cùng quần jean giản dị, Lam Trạm đi ra khỏi phòng, ánh mắt đầu tiên nhìn đến tiểu cẩu đang thích ý phơi nắng ở kế bên cửa kính sát mặt đất kia, tiểu cẩu lông thuần trắng dưới ánh mặt trời giống như đang phát sáng, vừa thấy chủ nhân đến liền ngẩng đầu, đuôi phía sau cũng phe phẩy mãnh liệt thể hiện sự vui sướng.
Hắn tùy tay cầm lấy bao đồ ăn vặt cho chó, thủ phạm khiến cái khăn lông của hắn bết bát như vậy liền lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, thè ra đầu lưỡi hồng mềm mại thở dốc hừ hừ, đi lên phía trước đến ngay chân Lam Trạm cọ cọ làm nũng.
Lam Trạm đi đến ngay cái ghế gỗ chất liệu thượng hạng ngồi xuống xếp bằng, cầm bịch thịt xé nhỏ đóng gói, chỉ huy tiểu cẩu hai mắt đang tỏa sáng kia:" Phi Phi, ngồi xuống."
Samoyed ngoan ngoãn thông minh lập tức nghe hiểu chỉ thị của chủ nhân, hai chân sau đã ngồi bẹp xuống sàn cái đuôi vẫn không ngăn được vui vẻ mà quẫy qua quẫy lại.
Lam Trạm cho nó ăn một ngụm thịt xé nhỏ, lại duỗi tay ra, Phi Phi lập tức đem móng vuốt nhẹ nhàng để lên lòng bàn tay chủ nhân, trên mặt toàn là đắc ý cùng ngoan ngoãn mà cười đắc ý.
Cùng Phi Phi chơi một hồi, Lam Trạm đem phần thịt xé nhỏ còn thừa để trong chén ăn cơm tùy ý để nó ăn.
Hiện tại đã gần chính ngọ, hắn cũng cảm thấy có chút đói bụng, mùa hạ nóng bức làm hắn không có tinh thần ăn uống, liền làm salad rau trộn chắp vá ăn với cơm.
Tùy tiện ăn qua cơm trưa, Lam Trạm tùy ý ngồi ở trên sô pha, trong chốc lát nhìn xem tin tức trên báo đài, chốc chốc lại dành chút thời gian chơi mấy cái trò chơi nhỏ.
Tới hơn giữa trưa, bên ngoài cũng nóng lên, Phi Phi cũng không muốn phơi nắng nữa, động tác nhanh nhẹn mà nhảy lên sô pha, lớn mật bò nằm trên đùi chủ nhân. Lam Trạm cúi đầu cùng nó nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, thói quen cùng cử chỉ của Phi Phi đều do hắn dạy, trước kia Phi Phi không được ngồi trên sô pha, thẳng đến khi hắn xuất ngoại đóng phim một tháng, thời điểm hắn trở về Giang Trừng đã đem nó sủng tận trời cao cũng bỏ luôn thói quen hắn dạy, cái thói nhảy lên sô pha này hắn có sửa lâu thật lâu cũng không thay đổi được.
Mà hắn không thể chống cự được ánh mắt đáng yêu của tiểu cẩu, cuối cùng Lam Trạm cứng nhắc đem tầm mắt quay lại nhìn về phía trước, vuốt ve phần lông mềm mại của Phi Phi, tiếp tục một mình chơi trò chơi.
Chuyên chú nhìn con số tăng lên trong một khoảng thời gian, tuy là học sinh bên ban khoa học tự nhiên cũng làm Lam Trạm không khỏi cảm thấy đần độn không thú vị, hắn click mở xã đàn, dạo một chút trong vòng bạn bè thẳng đến khi thấy Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên đăng ảnh vừa khoe cẩu lương vừa hỏi thăm, mới phát hiện hôm nay là Thất Tịch Lễ Tình Nhân.
Lại nói tiếp, hắn khi tốt nghiệp cấp ba, cùng Thất Tịch năm đó hướng Giang Trừng bày tỏ.
Ngày đó là ngày bao nhiêu hắn đã không còn nhớ, chỉ nhớ thật rõ khi đó là Thất Tịch, dù sao đó cũng là mùa hè của mười mấy năm trước, hắn cũng không có khả năng nhớ rõ ràng như vậy.
Nhưng là hắn vẫn còn nhớ rõ lúc ấy chờ Giang Trừng hồi phục tâm tình, là mười phút dài nhất của đời hắn.
Hắn là vốn là kiểu người dù có vui vẻ nhưng mặt vẫn yên lặng, nhưng mười phút của năm ấy, là khoảng khắc hắn sợ hãi yên tĩnh trầm mặc.
Vuốt cái bụng mềm mại của Phi Phi làm nó suýt tí ngủ gật, hắn lại nhớ tới Giang Trừng đồng dạng khi gối đầu lên đùi hắn nghỉ ngơi ngủ trưa.
Lông mi nhỏ dài lại mềm mại, cong cong thực đáng yêu, mũi thẳng xinh đẹp làm tất cả mọi người hâm mộ cùng đố kị, hai cánh môi đỏ mang theo tư vị ngọt lạ lại non mềm.
Hắn đột nhiên muốn gặp Giang Trừng .
Xấu ý xoa bóp bụng nhỏ của Phi Phi, nó lập tức rung rẩy tứ chi, từ trong mộng tỉnh dây, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn đối diện với đôi mắt hổ phách lạnh lùng.
" Đi tản bộ."
Tiểu cẩu rất thông minh giật mình một cái, nhảy xuống sô pha, một thân chạy loạn làm lông mao có chút lắc qua lắc lại, nhanh chân chạy về phòng nhỏ của chính mình, lúc quay lại trong miệng ngậm theo dây dắt đưa đến tay Lam Trạm.
Phi Phi bước đi nhẹ nhàng trên lối đi bộ, bạch mao xinh đẹp phe phẩy hấp dẫn mắt người nhìn, mà người dắt nó, dù chỉ có thể thấy được nón lưỡi trai cùng kính râm, nhưng thân hình cao 1m8 cùng cằm trắng nhọn và độ môi mỏng cũng có thể đoán ra đây là một cái soái ca.
Một người một cẩu đều là tổ hợp sở hữu giá trị nhan sắc vô cùng cao, làm không ít cô gái ghé mắt nhìn cùng nhỉ giọng thét chói tai.
Lam Trạm một tay nắm dây dắt, một tay kia để trong túi quần jean xanh đậm, áo T-shirt trắng để lộ cơ ngực no đủ, đường cong cơ bắp ẩn hiện như liệp báo bạo phát, hắn mang giày chơi bóng màu đen giản lược nhưng cũng làm lối đi bộ trở thành sàn catwalk thời thượng mà hắn chính là người mẫu đi trên đó.
Hắn vốn đã quen với điều này, làm lơ những tiếng thét chói tai đó, một đường hướng đến cửa lớn tập đoàn thương nghiệp quen thuộc mà đi đến.
Ở cửa chính, một bảo an trẻ tuổi thấy một cái nhân sĩ khả nghi ăn mặc nhẹ nhàng tùy ý, dẫn tiểu cẩu muốn đi vào tổng công ty của tập đoàn Vân Mộng, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Tiên sinh ngài không thể đi vào." Bảo an tận trung với cương vị công tác, ngữ khí uyển chuyển mà nói.
Lam Trạm cũng không giận, chỉ là bình tĩnh hỏi: “ Vì sao ? “
"Nơi này là tổng công ty của tập đoàn Vân Mộng, ngài cần phải có thẻ nhân viên hoặc thẻ cho phép ra vào nếu không không thể tùy tiện đi vào."
Lam Trạm sờ sờ túi tiền, quan hệ của hắn cùng Giang Trừng đã công khai nhiều năm, tổng công ty nơi này mọi người cơ hồ đều nhận biết hắn, thân là tổng tài Giang Trừng cũng tùy ý mà để hắn ra vào cửa chính của tập đoàn, hắn ra cửa cũng tự nhiên chỉ mang theo bóp da cùng chìa khóa.
Bị chặn ở trước cổng công ty của lão bà nhà mình làm hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ.
Bảo an đang muốn mở miệng đuổi hắn đi, Lam Trạm cầm lấy kính râm, vừa lúc tới phiên thay ca, một bảo an lâu đời liền đi tới.
Lão bảo an đè lên vai người trẻ tuổi, liên tục nói xin lỗi:" Lam tiên sinh, xin lỗi, thật xin lỗi, hắn là người mới tới còn chưa quen thuộc, thỉnh ngài thứ lỗi."
Tiểu bảo an không rõ nguyên do, nhìn nam nhân đi vào trong tập đoàn, còn muốn giúp chính mình cãi lại liền bị lão bảo an giáo huấn một phen.
“ Về sau đôi mắt nhìn kĩ một chút! Đó là Lam tiên sinh, minh tinh được tổng tài của chúng ta bao dưỡng!"
Lam Trạm dưới chân hơi khựng lại, làm bộ chính mình không nghe được tiếp tục hướng thang máy đi đến.
Tiểu bí thư hoảng loạn gõ gõ cửa văn phòng, Giang Trừng cũng vừa vặn duyệt xong hợp đồng giá trị trăm vạn trên tay.
"Giang tổng, Lam tiên sinh đến ạ."
Giang Trừng nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy Lam Trạm không nhanh không chậm dặt Phi Phi đi vào văn phòng.
"Sao người lại tới đây?" Hắn phất tay ý bảo bí thư đi xuống, trên dưới đánh giá làm trạm một hồi, lại cau mày hỏi :" Còn bộ dáng giống như đánh cướp hệt nhau?"
Vừa rồi ở lối đi bộ đi như catwalk đưa tới không ít tiếng thét chói tai - Lam đại minh tinh:"......"
"Muốn gặp người, liền đi tới." Lam Trạm một cái thẳng thắng đánh thẳng vào chủ đề, thành công làm Giang Trừng đỏ mặt.
"Không biết xấu hổ. ” Giang Trừng thấp giọng lầu bầu, một chưởng vỗ rớt cái tay kia đang sờ lên eo chính mình, nhướng mày trêu đùa:' Ngươi ở trong văn phòng tổng tài của tập đoàn Vân Mộng làm cái loại sự tình này không sợ ta khai trừ ngươi?"
"Không sợ." Lam Trạm thân mật cọ lên cổ của người yêu, lại trầm giọng giống nhue pháo hoa nổ tung nói bên tai Giang Trừng:" Không có công tác thì người bao dưỡng ta."
Giang Trừng quả thực bị chọc cười, nghe một chút, năm đó đệ nhất cao trung tốt nghiệp khoa học tự nhiên lại nói cái chuyện ma quỷ không có chút logic gì:" Lại nói bậy cái gì?"
"Bảo an ở cửa nói ta là minh tinh được ngươi bao dưỡng." Lam Trạm đáy mắt có ý cười, đem sự tình ở trước cửa phát sinh một năm một mười kể lại cho Giang Trừng nghe.
Nhìn Giang Trừng nghe xong bộ dáng trầm tư, Lam Trạm đột nhiên có điểm lo lắng cho tiền đồ vị bảo an kia, hắn đang muốn cùng Giang Trừng nói vị bảo an kia chỉ đang tập trung làm công tác, không cần phải khai trừ hắn. Giang Trừng đột nhiên duỗi ngón trỏ đặt lên cằm hắn, hai người hơi thở đều rõ ràng.
" Vậy Lam đại ảnh đế như thế nào một chút cảm giác bị bao dưỡng đều không có a?"
Lam Trạm hô hấp rối loạn, càng dùng sức ôm lấy vòng eo thon gọn lại săn chắc của Giang Trừng, hôn lên đôi môi đỏ mềm mại ngọt ngào, cho người "bao dưỡng" hắn một cái hôn sâu tình cảm mãnh liệt.
"Hôm nay Thất Tịch, muốn chơi cái gì, ta đều phụng bồi."
Buổi tối
“Lam...Lam Trạm, ngươi lại gạt ta! Ô... Điểm nhẹ..."
“A Trừng, thả lỏng, thật chặt,....."
“Câm miệng! Ngươi cái kẻ lừa đảo này! A....."
---------------
Từ làm tự chịu nha A Trừng (¬‿¬ )
Chị beta nhà Đào lại biến mất, ôm QT nhìn thật sự tuyệt vọng, bình thường câu cú sau beta đọc rất mượt mà đoản này đọc lủng củng ghê 🙃 cứ như vậy bao giờ đăng được hố Hi Trừng với Tiện Trừng nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro