Trung hạ
* Chủ Trạm Trừng, ẩn Tiện Trừng
* Còn không có nhìn thấy cửa xe!!!
* Cá ướp muối sắp từ bỏ việc trị liệu _(:з" ∠)_
Thật vất vả cuối cùng cũng đến ranh rới Vân Mộng, ba thiếu niên cả người nhếch nhác cho rằng cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ rằng vận mệnh ác ý vừa mới bắt đầu hiện rõ.
Hai người Giang Trừng và Ngụy Anh, một người là thiếu chủ Giang thị, một người là thủ tịch đại đệ tử, tuy rằng còn trẻ nhưng học vấn cũng không có bị tụt lại phía sau, hai người bọn họ biết rất rõ việc bố trí phòng ngự địa giới Vân Mộng, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn hắn liền phát hiện có một thế lực xa lạ đang quanh quẩn ở Vân Mộng, và khả năng phòng ngự ban đầu của Giang thị đã bị suy yếu đáng kể.
Giang Trừng cõng Lam Trạm trên lưng, liếc nhìn Ngụy Anh ở bên cạnh, phát hiện đôi mắt đào hoa mang theo bảy phần ý cười lúc này tràn đầy vẻ chết chóc. Ngụy Anh nhận ra ánh mắt của Giang Trừng, nhanh chóng thu lại cảm xúc trong mắt, chỉ khẽ gật đầu với hắn, Giang Trừng hiểu ý Ngụy Anh, bình tĩnh thay đổi con đường.
Hiển nhiên, bọn họ đã biết thế lực kỳ quái kia thuộc về gia tộc nào, có lẽ trừ Kỳ Sơn Ôn thị, cũng không có ai dám phách lối ở Vân Mộng như vậy.
Họ đi hết một quãng đường, càng đến gần Liên Hoa Ổ, người Ôn gia càng nhiều, điều này khiến Giang Trừng hơi bất an, nhưng mà hắn còn chưa kịp xác nhận bất an trong lòng, phiền phức liền đã tìm tới cửa.
Giang Trừng nhìn đệ tử Ôn gia cách đó không xa, cau mày, nhìn về phía này, Ôn cẩu nhất định sẽ va chạm với Ngụy Anh vừa mua lương khô trở về. Với tính cách của Ôn Triều, chỉ riêng việc làm của Ngụy Anh và Lam Trạm ở động Huyền Vũ cũng đủ khiến hai người bọn họ bị Ôn thị truy nã hơn mười lần.
Không được để bọn họ bắt được Ngụy Anh. Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Giang Trừng, suýt chút nữa hắn không tự chủ được mà lao ra ngoài, may mà lý trí đã kiềm chế hắn, bên cạnh hắn còn có một Lam Trạm đang bị thương, đạo đức không cho phép hắn cứ như vậy bỏ lại người ở phía sau.
Giang Trừng núp trong góc liếc nhìn đệ tử Ôn gia cách bọn họ mấy bước, đã quá muộn! Nghiến răng, Giang Trừng xoay người đẩy ngã Lam Trạm, dùng thân mình che chắn cho y, vùi đầu Lam Trạm vào trong cánh tay của mình, mà Lam Trạm phản ứng theo bản năng hai tay vòng lấy eo Giang Trừng, che chở hắn, để tránh bị thương.
Tư thế này cho dù nhìn ở góc độ nào đều vô cùng mờ ám, như thể hai người thực sự là một cặp tình nhân.
Trong đám đệ tử Ôn gia quả nhiên có cao thủ, một người trong số đó hiển nhiên phát hiện ra khí tức của hai người Giang Trừng, nguy hiểm nheo mắt lại, bước đi chậm rãi chuẩn bị tấn công. Nhưng không nghĩ tới đập vào mắt lại là cảnh tượng khiến cho người mơ màng như vậy, người kia sững sờ một lúc, khi nghe người bạn đồng hành hỏi thăm, mới khinh khỉnh cười nhạo: "Không có gì, mèo con nháo xuân." (**** *** - chắc mọi người hiểu)
Lam Trạm bị hành vi đột ngột của Giang Trừng làm cho choáng ngợp, hương sen nhẹ nhàng lại bá đạo chiếm hết giác quan của y, khí tức của Giang Trừng gần như bao trùm lấy y, thậm chí cùng y hòa làm một thể. Nhận thức bí ẩn như vậy khiến cho cả trái tim của Lam Trạm run lên, nhưng y lại cứng ngắc không dám động đậy, sợ quấy nhiễu Thần trong lòng mình.
Trên thực tế, cho dù Hàm Quang Quân không có những cái không thể nói ra đó, y cũng không thể động đậy.
Ngay khi đệ tử Ôn gia rời đi, Giang Trừng liền buông Lam Trạm ra, đồng thời nói một câu "Đắc tội", đôi mắt hạnh kia từ đầu đến cuối đều sạch sẽ nhìn không thấy đáy. Sau khi Lam Trạm định thần lại, lập tức nhận ra mình không thể nhúc nhích, kinh ngạc nhìn Giang Trừng, nhưng thấy khuôn mặt thanh tú sắc sảo kia không có một tia gợn sóng, gần như ngay lúc đó, Lam Trạm liền đoán được Giang Trừng định làm gì.
"Giang Trừng, thả ta ra!" Hàm Quang Quân hiếm thấy bối rối, như thể nghiêm khắc quát lớn, cẩn thận nghe còn có thể nghe ra ba phần run rẩy.
Giang Trừng đương nhiên sẽ không bị y dọa sợ, lắc đầu nói: "Hàm Quang Quân, đừng lãng phí sức lực. Thuật trói thân này sau hai canh giờ sẽ tự động cởi trói. Trước đó, ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lam Trạm cũng không để ý đến hắn, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Giang Trừng, gằn từng chữ một: "Thả, ta, ra."
Giang Trừng thở dài, hiếm khi hạ thấp tư thái, trấn an nói: "Xin lỗi, Vân Mộng không còn an toàn nữa. Ta không thể đưa ngươi đi mạo hiểm. Chờ thương thế của ngươi tốt hơn một chút thì đi tìm đại ca của ngươi đi, sau đó liên hợp Nhiếp thị cùng Kim thị phản hôm nay." Giang Trừng dường như nghĩ đến cái gì, dừng một chút, thận trọng nói như là lời thề: "Nếu như Giang thị ta may mắn sống sót, nhất định sẽ Xạ Nhật cùng các ngươi."
Giang Trừng nói xong, từ trong ngực lấy ra mạt ngạch của Lam Trạm bị Ngụy Anh giật xuống, quấn quanh cổ tay trái của Lam Trạm, sau đó cởi xuống cái y đang đeo trên đầu, động tác tự nhiên thu vào trong tay áo của chính mình, "Mạt ngạch này vẫn là đừng mang, miễn cho người vừa nhìn là nhận ra ngươi."
Lam Trạm nhìn theo động tác của Giang Trừng mà không nói lời nào, có lẽ ánh mắt của y lúc này khiến Giang Trừng nhớ tới cảnh tượng trong động Huyền Vũ, Giang Trừng không nhịn được vươn tay ra che mắt Lam Trạm, ghé vào tai y nói nhỏ: "Lam Trạm, người mà ta có thể tin tưởng không có bao nhiêu, bảo trọng."
Giang Trừng dứt lời liền vội vàng chạy ra ngoài cũng không quay đầu lại, một mình dẫn dắt Ôn cẩu đuổi theo mình rời đi, đem nguy hiểm rời khỏi Ngụy Anh cùng Lam Trạm.
Mà Lam Trạm cuối cùng lựa chọn làm theo ý kiến của Giang Trừng, y biết y không cứu được Giang Trừng, điều duy nhất y có thể làm là sống sót, theo nguyện vọng của Giang Trừng, phản Ôn thị, mới coi như xứng đáng Giang Trừng khổ tâm.
Hàm nghĩa mạt ngạch Lam gia chính là ước thúc bản thân, chỉ khi gặp được người mệnh định, ước thúc như vậy mới được cởi xuống, cởi xuống mạt ngạch đối với người nhà họ Lam mà nói đến cùng là ý nghĩa gì, không có ai so với Lam Trạm - một trong Lam thị Song Bích càng rõ ràng hơn. Lam Trạm vốn không nên buông thả chính mình như vậy, nhưng bắt đầu từ một khắc kia Giang Trừng tự tay cởi xuống mạt ngạch của y, y liền tuỳ hứng quyết định, nếu người này không tự tay buộc lên mạt ngạch cho y, thì y sẽ không bao giờ đeo lên nữa.
Giang Trừng sống chết không rõ, Lam Trạm cũng sống như cái xác không hồn, người ngoài nhìn không ra vẻ kỳ quái từ trên khuôn mặt vô cảm của y, nhưng Lam Hi Thần có thể thấy rõ ràng, vì lẽ đó, hắn không dám hỏi Lam Trạm tại sao lại không mang mạt ngạch, cũng không dám hỏi y đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Những ngày sau đó, Lam Trạm một bên trợ giúp huynh trưởng trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, một bên liên hợp Nhiếp thị cùng Kim thị mưu đồ phản kích Ôn gia. Y muốn dùng bận rộn để làm tê liệt chính mình, để cho mình không nghĩ tới tình cảnh bản thân trơ mắt nhìn Giang Trừng đi chịu chết, lại căm ghét bản thân bất lực ngăn cản, cũng không nghe bất cứ tin tức gì về Giang Trừng, bởi vì y sợ nghe được lại chính là tin y không muốn nghe, như vậy không nghĩ không nghe, y có thể lừa gạt chính mình là Giang Trừng chỉ là về nhà. Tuy nhiên, sự thật không cho phép y trốn tránh.
Nhìn Lam Trạm như vậy Lam Hi Thần có thể đoán được đại khái, có lẽ là bởi vì hai người thiếu niên Vân Mộng kia, cho nên hắn cảm thấy có một số tin tức Lam Trạm nhất định phải biết.
"Vân Mộng Giang thị bị diệt, Giang tông chủ cùng Ngu phu nhân lấy thân tử vì đạo, Giang công tử cùng Ngụy công tử tung tích không rõ. Vong Cơ, đệ còn suy sụp bao lâu nữa?" Lam Hi Thần đã là một Tông chủ thay đổi tác phong ôn nhã ngày xưa, nói rất thẳng thắn, giống như một lưỡi dao sắc bén sáng ngời, chính xác cắm vào trong ngực Lam Trạm.
Nhưng mà, Lam Hi Thần là người dịu dàng đến tận xương tủy, rốt cuộc lại không nhẫn tâm ép Lam Trạm trưởng thành, suy nghĩ một chút, lại an ủi một câu "Không có tin tức chính là tin tức tốt", mới nhìn thấy Lam Trạm có chút khí tức người sống.
Cũng may trước đêm bắt đầu chinh phạt Xạ Nhật, Giang Trừng cuối cùng cũng xuất hiện, mang theo bộ hạ Giang gia còn sót lại tới. Lúc trước hắn đã từng nói, nếu như Giang thị may mắn sống sót, hắn nhất định chính tay đâm kẻ thù, cho dù Giang gia chết hết chỉ còn lại một mình hắn, hắn vẫn giữ lời nói này.
Từ sau khi Giang Trừng trở về, Lam Trạm chỉ nhìn hắn từ xa, xa giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chỉ là khi ấy y nhìn thấy chính là ánh mặt trời rực rỡ chói lọi, nhưng bây giờ, ánh sáng của y bị mây che khuất.
Có thể là ánh trăng quá tốt, hoặc có thể là cảm giác trong lòng, nói ngắn gọn là Hàm Quang Quân vốn thường ngày rất ít khi lang thang dưới trăng, sau đó y tìm thấy Giang Trừng đang ngồi trên nóc nhà uống rượu.
Nếu so sánh Giang Trừng với một thanh kiếm sắc bén, thì hắn ngưng tụ tất cả sắc bén của mình vào trong vỏ kiếm, hoặc là nói còn chưa từng mở lưỡi, nhưng bây giờ, lưỡi dao thấy máu, lại mất vỏ kiếm, tất nhiên hại người hại mình.
Chỉ là vỏ kiếm này là ai, Lam Trạm không muốn suy nghĩ.
Giang Trừng có lẽ đã hơi say, ngay khi Lam Trạm vừa mới đến gần liền bị Tử Điện chào hỏi.
"Là ta." Lam Trạm nghiêng người tránh thoát một roi lăng lệ tàn nhẫn, đi đến ngồi xuống bên người Giang Trừng.
Giang Trừng nhìn thấy rõ người tới, mới thu liễm sát ý đầy người, ngồi lại tiếp tục uống rượu. Đây là lần đầu tiên Giang Trừng càn rỡ phát tiết như vậy kể từ mấy ngày nay, phụ mẫu bỏ mình, hắn không kịp đau buồn, Ngụy Anh mất tích mà hắn không tìm thấy. Trên người hắn còn gánh Giang thị, gánh Vân Mộng, hắn trạc tuổi Lam Trạm, Lam Trạm còn có Lam Hi Thần che chở, mà hắn lại phải chèo chống toàn bộ Vân Mộng, chỉ có thể nói rằng, ông trời thật bất công.
Giang Trừng vốn tưởng rằng với tính tình của Lam Trạm y nhất định sẽ ngăn cản hắn uống rượu, kết quả không nghĩ tới người kia an vị tại bên cạnh hắn, yên lặng nhìn hắn uống. Đợi đến khi hai vò thấy đáy, Lam Trạm cuối cùng đè lại tay Giang Trừng chuẩn bị tiếp tục lấy rượu. Giang Trừng liếc nhìn Lam Trạm, cười lạnh nói: "Sao vậy? Hàm Quang Quân cũng muốn uống?"
Lam Trạm cũng không để ý tới Giang Trừng châm chọc, chỉ cởi mạt ngạch thắt ở trên cổ tay mình xuống, đưa tới trước mặt Giang Trừng.
Giang Trừng cau mày, "Ngươi có ý gì?"
"Ngươi cởi xuống, buộc lên." Lam Trạm mặt không thay đổi nhìn Giang Trừng.
"..." Giang Trừng suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như vậy, nhưng tình huống cấp bách, hắn cũng không để ý. Hắn chỉ biết mạt ngạch có ý nghĩa rất lớn với người nhà họ Lam, nhưng cụ thể là cái gì thì cũng không rõ, vì vậy cũng không nghĩ tới chất vấn Lam Trạm, chỉ coi là người ta quy củ, liền làm theo.
Lam Trạm cao hơn Giang Trừng một chút, Giang Trừng uống rượu có chút choáng váng, hồi lâu cũng không có buộc chặt, vì vậy nóng nảy ôm đầu Lam Trạm để y cúi thấp chút. Lam Trạm lại rất nghe lời hắn, trong đôi mắt màu lưu ly đầy là bóng dáng Giang Trừng, chuyên chú như thể người trước mặt là cả thế giới của mình.
"Người nhà họ Lam các ngươi thật là phiền phức, nếu lúc đó không phải chuyện khẩn cấp, ta cởi mạt ngạch của ngươi, có phải là còn phải chịu trách nhiệm với ngươi?" Giang Trừng bực bội tặc lưỡi một cái, lại đưa tay sửa sang lại mạt ngạch vừa mới buộc lên cho Lam Trạm.
Lam Trạm để cho hương sen và rượu xâm nhập giác quan của mình, mím môi rồi nhẹ nhàng đáp lại. Tuy nhiên, âm thanh rất nhẹ, đến mức chỉ có ánh trăng và gió có thể nghe thấy. Y nhìn bóng lưng Giang Trừng rời đi, vuốt ve mạt ngạch trên đầu, cảm thấy mình khó nén cong lên khóe môi.
Mạt ngạch Lam gia là để mỗi một đệ tử Lam thị vì Thế lý đạo nghĩa ước thúc bản thân, chỉ sau khi người mệnh định cởi xuống, mạt ngạch này sẽ mang một ý nghĩa khác, khi ái nhân buộc lên mạt ngạch cho họ một lần nữa, liền mang ý nghĩa đời này kiếp này, ta chỉ vì người này ước thúc bản thân.
-
-
Trạm Trạm: Cởi mạt ngạch của ta ngươi phải chịu trách nhiệm!
Trừng Trừng: Cưới!
[Thành thật mà nói, nếu chương tiếp theo chưa kết thúc, tôi thực sự không biết làm thế nào để đếm số chương _ (: з 」∠) _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro