Trung
* Chủ Trạm Trừng, ẩn Tiện Trừng
* Tôi thực sự chỉ muốn đơn giản là lái xe, nhưng mà mẹ nó bây giờ tôi còn chưa đi đến bãi đỗ xe! Tôi rất sốt ruột!
* Hôm nay cũng là con cá muối vô dụng.
* Tôi hy vọng mình có thể lái xe trong phần tiếp theo _ (: з 」∠) _
Những gì xảy ra sau đó là một cơn ác mộng đối với tất cả mọi người. Thế lực Ôn gia ngày càng lớn mạnh, làm việc cũng càng ngày càng phách lối, bọn họ dùng mọi lý do buồn cười để tìm phiền phức cho từng gia tộc, trận tai bay vạ gió này gần như quét sạch các đại tu tiên thế gia vọng tộc.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ bị thiêu hủy, Lam Hi Thần mang theo sách bỏ trốn, mà Lam Trạm bởi vì cố gắng chống cự mà bị đánh gãy chân. Vì vậy khi đệ tử các nhà bị giao nộp kiếm đưa đến Ôn gia tiếp nhận giáo hóa, người tinh mắt đều có thể nhìn ra Lam Trạm hành động bất tiện, y lại vẫn luôn luôn là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, cắn răng liều chết chống đỡ, có muốn đi lên phía trước giúp đỡ cũng bị sắc mặt của y dọa sợ mà lùi.
Giang Trừng không thích lo chuyện bao đồng, nếu chuyện này xảy ra với người khác, hắn có lẽ ngay cả liếc mắt một cái cũng đều keo kiệt, nhưng dù sao Lam Trạm cũng có chút tình cảm đồng môn với hắn, hơn nữa Ngụy Anh lại nhiều lần đắc tội y, y cũng chưa từng làm khó Ngụy Anh, Giang Trừng cảm thấy cho dù là trả giúp Ngụy Anh ân tình này, hắn cũng phải giúp Lam Trạm một tay.
Vì vậy hắn lợi dụng khoảng trống Ngụy Anh bốn phía trêu chọc người, lặng lẽ rớt lại phía sau mấy bước, đi đến bên người Lam Trạm, nâng một tay dìu Lam Trạm.
Hương sen bất ngờ quanh quẩn ở chóp mũi, Lam Trạm ngẩng đầu liền nhìn thấy người thiếu niên ở bên cạnh mình tư thế có chút thân mật. Y chưa mở miệng dò hỏi, nhưng Giang Trừng dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của y, vì vậy nhỏ giọng nói một câu: "Bảo tồn thể lực".
Lam Trạm hiểu ý Giang Trừng nên cũng không từ chối lòng tốt của hắn, chỉ nhìn chằm chằm bên mặt Giang Trừng một lát, sau đó cụp mắt xuống, khiến người không thể nhìn rõ thần sắc. Mà Giang Trừng một đường mắt nhìn thẳng, trừ bỏ thỉnh thoảng Lam Trạm cử động không tiện mà nhân nhượng một chút, còn lại toàn bộ chú ý đều dành cảnh giác chung quanh, tự nhiên không nhìn thấy khi Ngụy Anh nhìn qua bóng lưng của hắn cùng Lam Trạm, lông mày hơi nhướng lên.
Khi Đồ Lục Huyền Vũ răng nanh mở rộng, rướn cổ cắn về phía Ngụy Anh, Giang Trừng rõ ràng cảm giác được nhịp tim của mình ngừng hai nhịp, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn ý thức não bộ, gần như ngay lúc đó, Giang Trừng đã định lao tới đẩy Ngụy Anh ra. Chỉ là hắn và Ngụy Anh cách nhau một khoảng nhất định, chưa tới một hơi thở thời gian, Lam Trạm đã một chưởng đẩy Ngụy Anh ra, không để ý chân mình bị cắn, hướng về Giang Trừng có chút giật mình trước cảnh này quát: "Còn không mau đi!"
Giang Trừng hoàn hồn, nghiến răng, ép buộc mình không nhìn tới bọn họ, cùng mấy người còn lại bơi ra ngoài. Cuối cùng đưa mọi người đến nơi an toàn, Giang Trừng lập tức quay lại, không dám dừng lại nghỉ dù chỉ một chút. Chỉ vài ngày, Giang Trừng lại cảm thấy dài vô cùng, hắn thậm chí không dám chợp mắt, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ nhìn thấy cảnh Đồ Lục Huyền Vũ cắn về phía Ngụy Anh và cuối cùng là ánh mắt quyết tuyệt của Lam Trạm nhìn về phía hắn.
Khi nhìn thấy cửa hang bị đá sỏi chặn lại và đầm nước nhuộm đỏ máu, Giang Trừng thân hình run lên, và gần như không thể đứng vững, hắn không ngừng tự nhủ mình rằng phải tin tưởng Ngụy Anh phải tin tưởng Lam Trạm. Hắn liều mạng dùng tay đào lên cửa hang bị đá ngăn chặn, hắn cứ đào cho đến khi đôi tay mảnh khảnh trắng nõn máu thịt be bét cũng không dừng lại.
Cũng may cố gắng cuối cùng cũng được đáp lại, khoảnh khắc Giang Trừng từ trong đầm vọt ra khỏi mặt nước, vẻ cảnh giác trên gương mặt của Ngụy Anh cùng Lam Trạm nháy mắt bị kinh hỉ chiếm cứ.
"Trừng Trừng, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi! Chậm một bước ngươi phải nhặt xác cho ta á!" Cùng Lam Trạm hợp lực kéo người lên khỏi mặt nước, Ngụy Anh giọng điệu khoa trương giả bộ phàn nàn, vẫn là bộ dáng cười đùa tí tửng, lại khó nén chật vật.
Giang Trừng vừa lên bờ, đầu tiên là tỉ mỉ quan sát hai người một phen, sau khi xác định chỉ có vết thương ở chân của Lam Trạm là nghiêm trọng nhất, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đỏ mắt trừng Ngụy Anh một chút, mắng: "Ta không phải là đến nhạt xác ngươi sao!"
Ngụy Anh nhận thấy cảm xúc của Giang Trừng khác thường, cũng không dám trêu đùa người nữa, đành phải nói sang chuyện khác, hỏi: "Sao chỉ có một mình ngươi?"
"Ta đã cử người đến Vân Mộng trước xin cứu viện, bản thân giữa đường quay lại."
Ngụy Anh cười rạng rỡ khi nghe được lời này, đắc ý khịt mũi hai cái, nói: "Vãn Ngâm muội muội quả nhiên là lo lắng ta, sư huynh thật không có phí công yêu thương ngươi!"
"Hừ, ta sợ tới chậm một bước, ngươi ngay cả cặn cũng không còn." Giang Trừng liếc mắt, cũng lười quan tâm đến hắn, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương chân của Lam Trạm.
"Mặc kệ mặc kệ, đến đây cho sư huynh ôm một cái." Ngụy Anh nói liền mở rộng vòng tay, mặt dạn mày dày muốn đi ôm Giang Trừng.
Không đợi Ngụy Anh tới gần, Giang Trừng liền che mũi lùi lại hai bước, chỉ vào Ngụy Anh hét lớn: "Ngươi... ngươi dừng lại, đừng tới đây!"
Ngụy Anh khó hiểu nhìn hắn.
Giang Trừng lại hướng Lam Trạm lui về phía sau, vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi là lăn trong phân một vòng sao? Sao lại thối như vậy?"
Ngụy Anh nhìn bản thân một chút, rồi nhìn về phía Đồ Lục Huyền Vũ bị mình cùng Lam Trạm hợp lực giết chết, sau đó nhìn qua Giang Trừng, không nói nên lời.
Mặc cho Ngụy Anh và Giang Trừng thái độ thân mật cười đùa cỡ nào, Lam Trạm chỉ đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào tay Giang Trừng, trầm mặc không nói, chỉ khi Giang Trừng lui về phía mình, y mới vô thức đưa tay ra bảo vệ.
Sau khi ba người bơi ra khỏi cửa hang, Lam Trạm mới nhìn lại cửa hang đã từng bị ngăn chặn. Y biết rõ, những đá vụn kia lấy trạng thái hiện tại của mình cùng Ngụy Anh, rất khó mở ra, nhưng cho dù như vậy, vẫn là mạnh hơn Giang Trừng nhiều. Vậy, Giang Trừng như thế nào làm được? Nhìn đôi tay máu thịt be bét kia, Lam Trạm không dám nghĩ sâu.
"Hàm Quang Quân, bây giờ Vân Thâm Bất Tri Xứ bị thiêu hủy, Trạch Vu Quân không biết tung tích, vết thương ở chân ngươi lại nghiêm trọng như vậy, không bằng trước tiên theo chúng ta về Vân Mộng, đợi thương thế chuyển biến tốt đẹp lại tính toán, như thế nào?" Giang Trừng không thích mắc nợ người khác, hắn thấy, chân của Lam Trạm là bởi vì Ngụy Anh mà bị thương, Vân Mộng Giang thị nên trả y nhân tình này.
Lam Trạm vốn là dự định một mình về Cô Tô, tuy nói Vân Thâm Bất Tri Xứ bị thiêu hủy, nhưng đại bộ phận Lam thị môn sinh đều còn ở Cô Tô, cho dù không cần y đi chủ trì đại cục, y cũng nên trở về trợ giúp trưởng lão trong tộc. Tuy nhiên những gì Giang Trừng nói không phải không có lý, đương nhiên cũng có thể là do một chút tiểu tâm tư không thể nói của Lam Trạm quấy phá, tóm lại là y gật đầu đồng ý đề nghị của Giang Trừng.
Vì vậy ba người một bên tránh né thế lực Ôn gia, một bên giúp đỡ lẫn nhau đi đường. Trong khoảng thời gian đó, Giang Trừng nhìn thấy vết thương ở chân của Lam Trạm thật sự nghiêm trọng, từng dừng lại mấy lần, bộ dáng muốn nói lại thôi, sau đó nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lam Trạm, thực sự không nhịn được nữa, khó chịu mà tỏ ý hắn có thể cõng Lam Trạm, để y không cần phải cố chấp như thế này.
Đương nhiên, Lam Trạm có thể nhìn ra tình trạng của Giang Trừng không tốt, lại làm sao lại chịu để hắn cố sức cõng mình, liền mở miệng từ chối ý tốt của Giang Trừng. Ai ngờ Giang Trừng lập tức liền lạnh sắc mặt, trầm mặc nhìn Lam Trạm một lát, một đôi mắt hạnh không ngừng nhìn vết thương trên chân y, cuối cùng chế nhạo nói: "Hàm Quang Quân, nếu ngươi không cần cái chân này nói thẳng là được, ta thành toàn cho ngươi."
Cuối cùng Lam Trạm không lay chuyển được Giang Trừng, chỉ có thể để hắn cõng mình. Giang Trừng đi đường mấy ngày liên tiếp, lại một mình đào mở cửa hang bị đá ngăn chặn, thể lực có chút yếu, lại thêm hắn người thiếu niên thân hình có chút gầy yếu, lúc này cõng Lam Trạm cao hơn hắn một chút có vẻ hơi gắng gượng, Lam Trạm lại có thể rõ ràng cảm giác được, Giang Trừng cõng mình, từng bước vững vàng.
Có thể lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần, Lam Trạm cảm thấy hương sen mơ hồ trên người Giang Trừng càng ngày càng rõ ràng. Y nhìn bên mặt tinh xảo nhưng kiên nghị của Giang Trừng, hơi sững sờ. Cách đây không lâu y vẫn còn bồi hồi trên bờ vực tuyệt vọng, nhưng mà người trước mắt này, lại giống như một tia sáng cưỡng bức xé nát màn đêm đen tối của y, tư thế cực kỳ cứng rắn lôi kéo y đi ra ngoài. Nghĩ đến đây y như muốn cười, y nghĩ, Giang Trừng thật sự là một người thú vị. Nghĩ như vậy, Hàn Quang Quân người luôn thích sạch sẽ thần xui quỷ khiến giơ tay áo lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Giang Trừng.
Giang Trừng có lẽ không ngờ tới hành vi của y, ngẩn người, sau đó quay mặt sang một bên lẩm bẩm cảm ơn.
Từ góc độ của Lam Trạm, y có thể thấy rõ vành tai ửng đỏ và chiếc cổ trắng ngần của Giang Trừng, ngón tay của Lam Trạm di chuyển trong tiềm thức, gần như vậy, y dường như có thể cảm nhận được hơi ấm ở đó, y đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có chút căng lên.
Cuối cùng, Hàm Quang Quân quy phạm ép buộc mình dời ánh mắt, sau đó một đường niệm Lam thị gia quy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro