Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung - Kinh trập

Song xuyên qua, Trạm là gần mười năm Trạm, Trừng là Trừng sau miếu Quan Âm.

Tiền văn tương đối dài, lại rối, ở đây giải thích lại.

Giang Trừng thuộc về xuyên hồn, xuyên tới hiện đại trước Lam Vong Cơ mấy năm, sau đó gặp được Lam Vong Cơ tình cờ xuyên tới hiện đại thì lựa chọn che giấu thân phận.

Cho nên Giang Vãn Ngâm ở trong miệng Lam Vong Cơ là Trừng ở thế giới ban đầu, Giang Trừng là y cho rằng đó là người hiện đại (thực ra là hồn Trừng thế giới ban đầu)

Liên quan tới Ngụy ca, hiện đại cùng thế giới kia không liên quan, tách ra thành hai người là được.

Tam, khả niệm bất khả thuyết.

[ Kinh Trập ]

Kỳ nghỉ đông của Giang Trừng hơi dài, Giang Phong Miên ở bên kia bờ đại dương gọi điện thoại cho trường học xin cho Giang Trừng nghỉ thêm một tháng.

Khoảng thời gian ăn tết không có ai trở về, hắn chỉ có thể cùng Lam Vong Cơ nấu lẩu ở trong bếp, gác điện thoại di động lên giá đỡ ở trước mặt, một bên nhai viên thuốc một bên lầm bầm nói chuyện với Ngụy Vô Tiện câu được câu không.

Lam Vong Cơ đối với chuyện bọn họ giao tiếp vượt không gian như này cũng không còn cảm thấy kinh ngạc, im lặng ngồi ở trong góc khuất mà camera không thấy được nhúng cải trắng. Nhìn thấy nửa bàn thịt đều vào trong bụng của mình, Giang Trừng không nhịn được lườm một cái, cây cải trắng Lam Vong Cơ này thật sự không thay đổi một chút nào, y lớn lên như thế nào vậy.

Một cái khinh thường này Lam Vong Cơ không nhìn thấy, nhưng bị Ngụy Vô Tiện ở đối diện tóm gọn. Ngụy Vô Tiện nhăn lông mày nghiêm túc nhìn hắn, giọng nói trầm ổn phát ra từ microphone xuyên qua tiếng nước lẩu sôi cuồn cuộn, "A Trừng."

Trước kia chỉ có Giang Vãn Ngâm hắn không yên tĩnh một khắc đi theo phía sau Ngụy Anh thu thập cục diện rối rắm, đến nơi này vai trò của bọn họ lại đảo lộn, Giang Trừng là một đứa nhỏ kiêu căng được chiều chuộng thương yêu ỷ lại người lớn, mà Ngụy Vô Tiện lại gánh vai một người anh trai đáng tin cậy.

Có lẽ vẻ mặt mà mình vừa mới lộ ra không giống với Giang Trừng nơi này cho nên Ngụy Vô Tiện tức giận đi. Giang Trừng liếc nhìn Lam Vong Cơ, cũng không cách nào tranh cãi với Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể vẻ mặt khó chịu mà đâm miếng thịt trong bát.

Không tự giác mà phồng má lên trông rất là trẻ con, Ngụy Vô Tiện hài lòng mỉm cười, người trợ lý ở phía sau nói với anh sắp bắt đầu hội thảo, anh chỉ có thể vội vàng dặn dò vài câu liền treo video.

Lam Vong Cơ không ăn nhiều, cơ bản khi Giang Trừng để điện thoại xuống thì y cũng ăn xong, ngồi yên ở nơi đó chờ đợi Giang Trừng, bọn bọ mới vừa phân công rõ ràng Lam Vong Cơ rửa chén Giang Trừng rửa trái cây. Giang Trừng lấy khăn tay lau tương ớt ở khóe miệng, Lam Vong Cơ mở vòi nước lấy xà bông rửa chén. Vì chú ý Lam Vong Cơ không ăn được cay hắn còn đặc biệt đi siêu thị mua nồi uyên ương, cho nên Lam nhị công tử phụ hắn chút việc vặt cũng không tính là gì.

Giang Trừng năm ngoái còn cùng Ngụy Vô Tiện cùng Ngu Tử Diên đón tết, giữa trưa bị Ngu Tử Diên đá ra đi mua đồ tết, Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm danh sách dài dằng dặc trên điện thoại cảm thấy hơi nhức đầu, lập tức tóm lấy vai Giang Trừng trêu chọc nói, "Khi em còn bé thường xuyên khóc nháo muốn ngồi ở trong giỏ hàng ai cũng không khuyên được." Giang Trừng nhớ lại dáng vẻ ngồi trong giỏ hàng, vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi, yên lặng phỉ nhổ chính mình như một tên đần độn, cái lồng sắt kia có cái gì để mà thích.

Ngụy Vô Tiện so sánh xe đẩy lớn nhỏ, đột nhiên than thở, "Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy." Giang Trừng tức giận đạp anh một cước, thẳng thắn đẩy xe đi vào trong siêu thị, vì thể nghiệm cuộc sống ở nơi này hắn thường xuyên đến cửa hàng lớn, nhưng vẫn là lần đầu tiên ở thời điểm sắp đến năm mới.

Trên lối đi rộn ràng đông người, các nhà đều đi mua sắm đồ tết vô cùng náo nhiệt. Ngụy Vô Tiện nhe răng nhếch miệng kêu đau đi tới bên người Giang Trừng, vừa đi tới thì nhìn thấy những đồ cần mua ở trong danh sách dài dằng dặc của Ngu Tử Diên đều được đặt ở chỗ dễ thấy nhất, Giang Trừng chỉ thấy Ngụy Vô Tiện dũng mãnh lao vào giữa các ông chú bà dì xuyên qua hàng người, nửa phút sau mang theo chiến lợi phẩm trở về.

Anh nhìn Giang Trừng nhíu mày vẻ mặt giống như gặp quỷ vẫy vẫy tay, "Ăn tết mà, đều như vậy, có rất nhiều người." Ngụy Vô Tiện xoa xoa mũi và nói thêm, "Nhưng cũng thật náo nhiệt."

Giang Trừng nháy mắt, lăng lăng gật đầu.

Vân Mộng đại tuyết họp chợ sau lại biến thành cách ngày một lần, bởi vì sắp tới cuối năm dân chúng đều chuẩn bị tiếp đón tết. Liên Hoa Ổ cũng không ngoại lệ, Ngu Tử Diên không để Giang Trừng tùy ý đi ra ngoài, nhưng Ngụy Anh thì lại khác, y luôn có thể đi theo người làm ra ngoài lắc đông dạo tây chơi đùa, sống tiêu sái. Giang Trừng ngoài miệng không nói nhưng là trong lòng vẫn là ghen tị, cũng may Giang Yếm Ly mấy ngày nay cũng muốn đi ra ngoài một chút mua một ít đồ lặt vặt của con gái, Ngụy Vô Tiện tự nhiên là người đầu tiên nói muốn đi theo nàng, Giang Phong Miên tâm trạng cũng tốt vung tay lên, được rồi, ba người các ngươi đi ra ngoài cẩn thận.

Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay Giang Trừng liền nhanh chân chạy ra ngoài cửa, Giang Trừng ngoài miệng ghét bỏ y giống như kẻ ngu, nhưng như thế nào cũng không nhịn được cong lên mặt mày, Giang Yếm Ly xách váy chạy theo không kịp bọn hắn, chỉ có thể gọi, "Đừng để mình ngã!"

Quả nhiên cho dù ở nơi nào, hương vị năm này vẫn là không thay đổi.

Giang Trừng chỉ vào một nhóm người khác cách đó không xa, không có ý tốt mà nhíu mày, "Hạt dưa ở đằng kia." Ngụy Vô Tiện nhìn theo tay hắn chỉ, lập tức kêu rên một tiếng, không cam tâm tình nguyện lao tới sa trường, Giang Trừng ung dung chậm rãi đẩy xe đi theo phía sau.

Trở về kiểu gì cũng bị mắng một trận, Ngu Tử Diên xách tai Ngụy Vô Tiện mắng, "Đọc sách nhiều hậu quả ngay cả đồ ăn cũng không phân biệt được?!" Ngụy Vô Tiện lau mồ hôi lạnh một cái, chỉ có thể co khúm núm trả lời, Giang Trừng ở bên cạnh che miệng cười trộm, không hề có ý đứng ra giúp đỡ một tý nào.

Lam Vong Cơ miễn cưỡng đi siêu thị với hắn, chỉ là đầu tóc đuôi ngựa kia thật hấp dẫn tầm mắt người nhìn, Giang Trừng cũng không đành lòng dẫn y đi cắt, dù sao người ta là xuyên việt, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, không được không được, còn nữa dựa theo tính tình của Lam Vong Cơ kiểu gì cũng xụ mặt với hắn tối thiểu mười ngày nửa tháng.

Nhưng lần trước, Giang Trừng nói cái gì cũng không chịu nhả ra. Lam Vong Cơ thấy khuôn mặt trắng nõn của hắn kìm nén đến đỏ bừng, liền lập tức mềm lòng, chỉ có thể đồng ý. Y còn coi Giang Trừng ở nơi này chỉ là một đứa trẻ, không tự giác mà sẽ đối xử với hắn một cách cẩn thận cùng dịu dàng.

Ngoài việc bị nhìn chằm chằm ra, bầu không khí náo nhiệt ngất trời trong siêu thị khiến Lam Vong Cơ trong nháy mắt hiểu được mục đích của Giang Trừng khăng khăng muốn y đến đây. Y đẩy giỏ hàng thay Giang Trừng, Giang Trừng thì mở cửa tủ lạnh ra, quét tới thực phẩm ăn nhanh đông lạnh. Lam Vong Cơ nhíu mày, y nhớ rõ nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói không cho hắn ăn những thứ này.

Kỳ thực, sau ngày đầu tiên gặp gỡ Giang Trừng Lam Vong Cơ lại không chủ động nhắc tới tên Ngụy Vô Tiện, y tuy rằng khẩn thiết tìm người, nhưng không đến mức không phân rõ người của hai thế giới. Coi như lùi mười ngàn bước mà nói, Ngụy Vô Tiện ở nơi này khả năng mang theo hồn phách của Ngụy Anh, y cũng không thể lỗ mãng như vậy.

Giang Trừng đối với sự tồn tại của Ngụy Vô Tiện không nói tới một chữ, quả thực để cho Lam Vong Cơ thở dài một hơi, còn nữa y cũng không biết đối mặt với Ngụy Vô Tiện ở nơi này như nào. Lam Vong Cơ kịp thời giữ chặt tay Giang Trừng muốn vươn tới khu đồ uống lạnh, lắc đầu, ngay sau đó nhận được ánh mắt bất mãn, y kiên nhẫn thấp giọng làm dịu, "Ăn nhiều không tốt."

Giang Trừng nghe giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con của y một hồi nén giận, trong lòng phỉ nhổ mình còn bị người nhỏ hơn mình quản lý, quả thực là nghẹn chết, trên mặt chỉ có thể nén tức giận đóng sầm cửa tủ lạnh lại. Đến lúc đi qua khu rau củ thực sự là thế giới của Lam Vong Cơ, đi qua một loạt sạp rau xanh cải thìa rau chân vịt, Lam Vong Cơ không chọn hắn cũng sẽ không chọn, dù sao cũng chỉ có Lam Vong Cơ ăn.

Tuy nhiên đi như vậy một lần Giang Trừng ngược lại là nhớ tới người nhà họ Lam bọn họ không thể ăn cay, vừa quẹo là thấy ma lạt oa để khiến hắn rung động, hắn chỉ có thể giả vờ lơ đãng hỏi, "Anh hình như không ăn được cay?" Nhận được ánh mắt khẳng định, Giang Trừng dụ dỗ, "Nhưng tôi ăn, để không mâu thuẫn, tôi cảm thấy mua cái nồi này mới là giải pháp tốt nhất."

Tại ánh mắt đờ đẫn chưa hiểu gì của Lam Vong Cơ, Giang Trừng thuận lợi mua nồi uyên ương nồi lẩu chuyên dụng. Ngụy Vô Tiện ở bên kia bờ đại dương gửi một lời nhắc nhở thân thiết, Giang Trừng, một mình em có thể tiêu nhiều tiền như vậy sao?

Giang Trừng biết nơi này có tập tục giao thừa đặc biệt —— xem tiết mục cuối năm, mặc dù hắn xem không hiểu lắm, thậm chí không tìm thấy chỗ nào đáng cười, nhưng là hắn vẫn bưng lấy đĩa cam đã được cắt gọt ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách. Nhân tiện nói một câu, cam cũng là Lam Vong Cơ gọt, Tị Trần lợi hại như vậy cắt gọt hoa quả đương nhiên không đáng kể.

Lam Vong Cơ rất có tự giác dọn dẹp xong phòng bếp, bưng một ly nước ép trái cây tươi ngồi ở bên cạnh hắn, người dẫn chương trình ở trên ti vi vừa kết thúc lời nhận xét của mình, phòng khách trở nên yên tĩnh, thành phố năm nay cải cách chỉnh đốn không thể bắn pháo hoa, Giang Trừng bây giờ mới nhớ tới chuyện này.

Canh đêm như này thật sự quá là nhàm chán, người ở bên cạnh còn khó hiểu khiến người ta phát bực, so sánh trước kia còn có Kim Lăng cười toe toét ở trong sân bắn pháo hoa chơi, tiểu tử này cũng ỷ vào ăn tết hắn chắc chắn không động thủ mới dám làm càn như vậy.

Nằm ở trên giường nhìn trần nhà đen nhánh ngẩn người, Giang Trừng suy nghĩ không biết Kim Lăng tiểu tử này bây giờ thế nào, đừng thực sự rơi vào tình trạng bị người khác bắt nạt, nếu như hắn có thể trở về nhất định đánh một trận.

Giáo viên văn học lịch sử vội vã hoàn thành nội dung của giáo án, trong một lúc nước miếng văng tung tóe, hòa với tiếng sấm rầu rĩ ở bên ngoài, đúng là có chút thôi miên. Người ngồi ở bên cạnh hắn đã mơ thấy gặp Chu Công từ lâu, nhưng khi thầy giáo thông báo kết thúc tiết học một cái lại ngay lập tức giật mình tỉnh lại.

Giang Trừng thu dọn vài thứ, dự định tới văn phòng của thầy giáo một hồi thuận tiện lấy một cuốn sách không còn xuất bản nữa rồi về nhà, nhưng mà khi vừa bước ra khỏi phòng học thì chuông điện thoại vang lên.

Dãy số trên màn hình khiến hắn hơi ngạc nhiên, Giang Trừng nghe máy, chỉ nghe người bên kia nói. "Tôi chờ cậu ở ngoài." Giang Trừng nửa tin nửa ngờ, hắn mua điện thoại cho Lam Vong Cơ nhưng mà Lam Vong Cơ chưa bao giờ động tới, hắn đi tới cửa tòa nhà.

Lam Vong Cơ che dù đứng ở trong làn mưa.

Vi vũ quá, khinh lôi ẩn ẩn sơ Kinh Trập. *

* Trích dẫn từ « Tần Lâu Nguyệt / Ức Tần Nga » Tống · Phạm thành đại.

Nguyên văn: Phù vân tập. Khinh lôi ẩn ẩn sơ Kinh Trập. Sơ Kinh Trập. Bột cưu minh nộ, Lục Dương phong cấp. Ngọc lô yên trọng hương la ấp. Phất tường nùng hạnh yến chi thấp. Yến chi thấp. Hoa sao khuyết xử, họa lâu nhân lập.

=====

Minh họa một chút cái nồi Giang Trừng đòi mua. Vốn là muốn ăn cay, mua cái loại tê cay đến tận đáy nồi rồi vẫn cay thè lưỡi (ma lạt oa để), nhưng nghĩ tới Trạm không ăn được cay nên nua nồi uyên ương, loại nồi này phân làm 2 nửa, ăn lẩu thì có thể thoải mái phân 2 vị, cay cùng không cay, kiểu nước sông không phạm nước giếng. 👌🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro