Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung - Hàn lộ

Song xuyên qua, Trạm là gần mười năm Trạm, Trừng là Trừng sau miếu Quan Âm.

Tiền văn tương đối dài, lại rối, ở đây giải thích lại.

Giang Trừng thuộc về xuyên hồn, xuyên tới hiện đại trước Lam Vong Cơ mấy năm, sau đó gặp được Lam Vong Cơ tình cờ xuyên tới hiện đại thì lựa chọn che giấu thân phận.

Cho nên Giang Vãn Ngâm ở trong miệng Lam Vong Cơ là Trừng ở thế giới ban đầu, Giang Trừng là y cho rằng đó là người hiện đại (thực ra là hồn Trừng thế giới ban đầu)

Liên quan tới Ngụy ca, hiện đại cùng thế giới kia không liên quan, tách ra thành hai người là được.

Tiện Trừng ở hiện đại sẽ HE.

Nhưng chương này không có Tiện Trừng.

[ Hàn Lộ ]

Có một ngọn núi Phượng Hoàng ở góc phía tây bắc của Lan Lăng, gió mùa thu quét toàn bộ sườn núi, vào ban đêm trời cực kỳ lạnh, ban ngày có thể nhìn thấy một lớp sương giá mỏng trên phiến lá.

Lam Vong Cơ không thể nào đi phương bắc, trước đây trước khi sương xuống Lam Hi Thần đặc biệt đi đến Kỳ Lân Tuyết Sơn phía bắc Lan Lăng thu hồi linh thạch Lam thị nhất tộc. Đồn đãi linh thạch này có thể đảo ngược âm dương, tụ hồn chiêu phách, khởi tử hồi sinh, nhất định phải do huyết mạch dòng họ Lam thị cầm lấy, lấy mười năm làm ranh giới, cung cấp một rào cản bên ngoài không thể phá hủy cho tiên phủ.

Ôn thị trọng thương Vân Thâm Bất Tri Xứ, trùng kiến không phải là công lao một ngày, Lam Hi Thần mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, mười năm kỳ hạn đã tới, nhưng trong tộc các nơi bách phế chờ hưng, Lam Khải Nhân liền đề nghị để Lam Vong Cơ thay thế Lam Hi Thần đi Kỳ Lân Tuyết Sơn.

Lam Hi Thần vốn muốn từ chối, "Lam Vong Cơ biết được tác dụng của linh thạch kia, con sợ đệ ấy sẽ xúc động." Lam Hi Thần biết rõ tính nết của đệ đệ nhăn lại hàng lông mày, tăng tốc độ lật sách trong tay, cố gắng từ đó lựa chọn một thời điểm thích hợp tự mình đi đến.

Lam Khải Nhân nghiêm mặt bỗng nhiên nghiêm nghị trách mắng, "Ngươi còn muốn thuận theo nó?!!" Lão rất tức giận, hai huynh đệ từ trước đến nay là niềm kiêu ngạo của lão, nhưng hôm nay Lam Hi Thần năm lần bảy lượt nuông chiều trái lại để Vong Cơ tổn hại gia quy, làm rất nhiều chuyện ly kinh phản đạo. Lam Khải Nhân phất tay áo quay lưng lại, nét mặt lạnh lẽo cứng rắn, "Nếu nó lại làm chuyện gì, Cô Tô Lam thị ta cũng không cần học trò tùy ý làm bậy như thế!"

Lời nặng nề này vừa nói ra, ngay cả Lam Hi Thần cũng không có phản bác.

Lam Vong Cơ đặt linh thạch cỡ ngón tay cái màu xanh nhạt vào trong túi của mình, trước khi y rời đi huynh trưởng đối với y muốn nói lại thôi, Lam Vong Cơ biết huynh trưởng muốn nói cái gì, tròng lòng y cũng hiểu rõ.

"Vong Cơ." Lam Hi Thần gọi y lại.

Lam Vong Cơ quay đầu, và thấy rằng trên khuôn mặt giống hệt mình ẩn giấu một nỗi lo lắng sâu sắc, hơi nhướn mày, "Đệ biết."

Gặp phải Giang Vãn Ngâm là chuyện ngoài ý muốn.

Đi đường tắt Lan Lăng trở về Cô Tô, vừa vào thời điểm núi Phượng Hoàng đỏ như lửa, trong người y mang theo linh thạch, nói không động tâm tư để ý một chút là giả. Có lẽ dựa vào khối đá này y thật sự có thể chấm dứt chấp niệm gần mười năm của mình, nhưng có lẽ người kia hồn phi phách tán vĩnh viễn không quay trở về. Lam Vong Cơ nhìn những chiếc lá đỏ rì rào, lại giống như một khúc trần tình của người kia khi ngự quỷ góc áo chuyển động, nhất thời ma xui quỷ khiến dừng lại bước chân trở về.

"Cậu người đi chậm một chút." Kết quả còn chưa hạ xuống đất, phía trước liền truyền đến lời phàn nàn non nớt của tiểu hài.

Mi tâm điểm chu sa, cạnh ống tay áo thêu hoa văn mẫu đơn, khuôn mặt giống Kim Tử Hiên bảy tám phần lộ ra sự ngây thơ đặc hữu của trẻ con, đang nâng vạt áo cố gắng bước nhanh đuổi theo bóng lưng ở phía trước.

Trường sam màu tím, tóc buộc qua loa ở sau gáy, so với dĩ vãng nhiều hơn mấy phần tùy ý, ít một chút lệ khí, Giang Vãn Ngâm ba chữ này còn chưa tới bên miệng, điện quang màu tím đi trước một bước. Giang Vãn Ngâm cảm nhận được khí tức của y, cũng không quay đầu lại, quát một tiếng, trường tiên đã chạm tới cấm khu của y.

Dây đàng boong boong ngân lên, lưỡi kiếm âm thanh gắt gao chặn hướng tiến của Tử Điện, Giang Vãn Ngâm đã nhận ra là y, lại vẫn không bỏ qua, chân phải tiếp sức xoay người, bỗng nhiên kéo Kim Lăng tới sau lưng, Tử Điện ở giữa không trung xoay chuyển, bay thẳng tới phía sau Lam Vong Cơ.

Kim Lăng mở to hai mắt nhìn, cậu nhóc chỉ nghe nói quần áo như vậy hẳn là người Cô Tô Lam thị, nhưng không rõ vì sao bỗng nhiên đánh với cậu. Chỉ thấy Lam Vong Cơ một tay chấp đàn, đầu ngón tay gảy ra huyền âm liên miên, linh hoạt tránh né thế công của Tử Điện, cuối cùng ở lúc hai người đánh nhau sắp vạ lây tới Kim Lăng, Tử Điện cùng Tị Trần đồng thời xuất thủ, ngăn trở cự thạch sắp đánh tới phía Kim Lăng.

"Cậu!" Tiểu hài chạy chậm tới bên người Giang Vãn Ngâm, lôi kéo vạt áo của hắn nhỏ giọng gọi.

Giang Vãn Ngâm trên dưới dò xét y một phen, nheo mắt lại giễu cợt nói, "Lam nhị công tử cầm linh thạch không nhanh về Vân Thâm, ngược lại là có rảnh ở đây nghỉ ngơi?" Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, Giang Vãn Ngâm dắt tay cháu trai, "Chẳng lẽ ngươi cũng giống như Kim Lăng tới leo núi?"

Từ khi Kim Lăng bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, mỗi năm trước và sau Hàn Lộ Giang Trừng lại sẽ dẫn Kim Lăng đến núi Phượng Hoàng nhìn lá đỏ, mặc cậu nhóc buông thả như thế nào cũng sẽ không nói nó.

Giang Trừng đã nói với Kim Lăng, "Lan Lăng các ngươi cũng gần đến thu còn có thể nhìn một chút." Tuổi tác của tiểu hài nhỏ, đầy trong đầu chỉ có Liên Hoa Ổ xanh mát vô tận, nào biết đến những lá đỏ trên núi Phượng Hoàng lộng lẫy ra sao.

Trước khi đến núi Phượng Hoàng lần đầu tiên, nho nhỏ Kim Lăng vẫn đang vì Liên Hoa Ổ hoa tàn lá héo buồn ăn không được ngon, Giang Trừng gác lại đũa, Kim Lăng lau nước mắt thân thể run lên sợ cậu sẽ giáo huấn mình. Kết quả Giang Trừng ôm Kim Lăng để cậu bé ngồi lên đùi mình, mặc dù vẻ mặt lạnh lùng vẫn kiên nhẫn cho Kim Lăng ăn từng ngụm, Kim Lăng đã khóc rất nhiều đến nỗi không thể nuốt được cơm trắng với tiếng nấc trong miệng, Giang Trừng lại cho cậu bé uống canh sườn.

"Ngày mai đưa ngươi về nhà." Giang Trừng chỉ trán của Kim Lăng.

Ngày ấy đúng lúc sương muối kết có chút dày đặc, trên núi vào buổi sáng sớm đã có chút lạnh, Giang Trừng thắt chặt chiếc áo choàng cho Kim Lăng rồi ôm cậu nhóc lên núi. Tiểu hài tử còn có chút mệt chỉ muốn ngủ, ôm cổ cậu của mình mê mẩn, Giang Trừng nhè nhẹ vỗ lưng đứa nhỏ ôm nó chặt hơn chút nữa.

Kim Lăng không quá lâu liền tỉnh táo, đi tới giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn thấy sương chưa tan hết phủ ở trên lá cây đỏ thẫm, ghét bỏ nhíu mày, giống hệt Kim Tử Hiên khi còn trẻ, khuôn mặt nhỏ chôn ở bên cổ Giang Trừng, vô cùng oan ức, "Cậu nơi này không đẹp."

Sương sớm hoàn toàn tan hết, lấy đi bụi mù bay suốt đêm, mây trắng kéo dài, ánh nắng trong suốt chiếu vào sườn núi, gió thu xen lẫn khí lạnh thổi tan sương mù trong núi, mới là tầng tầng lớp rừng nhuộm hết.

Giang Trừng đột nhiên dừng bước lại đứng yên, Kim Lăng cuối cùng địch không lại tò mò nhô cái đầu nhỏ nhắn ra, Giang Trừng dẫn Kim Lăng tới một nơi có tầm nhìn thoáng, mây trắng lá đỏ đập vào mi mắt, Kim Lăng sững sờ há to miệng, chỉ nghe thấy giọng nói của cậu mình nghe không ra buồn vui.

"Như Lan, đây là cảnh mà mẹ ngươi yêu thích nhất trừ sen đường ra."

Về sau khi Kim Lăng lớn chút, hỏi Giang Trừng về cái tên Như Lan này, Giang Trừng lại im lặng không nhắc lại nữa.

Kết quả là hai người cùng với Lam Vong Cơ ngẫu nhiên gặp lặng lẽ đi dọc theo con đường núi, Kim Lăng không nhìn được phong cảnh, quá mệt mỏi để đuổi theo tốc độ nhanh hơn của hai người phía trước. Từ trước đến nay chỉ nghe Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh hôm nay mới gặp một lần, ngay lập tức Kim Lăng đánh một gạch thật to trong lòng.

"Cho dù ngươi lại muốn nhìn thấy hắn." Giang Vãn Ngâm nhìn chằm chằm tay y, trầm giọng nhắc nhở. "Đừng là chuyện điên rồ."

Linh thạch trong tay áo truyền tới dao động vi diệu, Lam Vong Cơ quay người, dừng lại một lúc, liếc mắt nhìn hắn, chuyển hướng Cô Tô rời đi.

Mấy ngày nay nóng bất thường, đã đến tháng mười mà Giang Trừng vẫn không thể rời áo ngắn tay, hắn gần như thích nghi với loại thời tiết luôn luôn quái gở này. Nhưng Lam Vong Cơ lại không thể làm điều đó, kêu y mắc áo ngắn tay quần cộc giống như là hủy đi sự trong sạch của y vậy, thà chết chứ không chịu khuất phục, thật cũng không nghiêm trọng như vậy, chính là một khuôn mặt ông già băng giá kéo dài, Giang Trừng nhìn liền bực dọc, dù sao thời tiết quá nóng bức không yên.

Trong thời điểm trời nắng to suốt ngày ở nhà bật điều hòa, Lam Vong Cơ tựa như bắt lấy cơ hội trang bị đầy đủ, Giang Trừng cũng muốn tắt điều hòa để trả thù y một chút, nhưng mà chính mình cũng nóng.

Bạn học vì trả ơn Giang Trừng đã giúp cậu ta chuyện lần trước, đặc biệt đưa cho hắn hai vé vào cửa thủy cung, Giang Trừng không khỏi nhớ lại lần đó Ngụy Vô Tiện dẫn hắn đi, đơn thuần ý muốn nhất thời, thật không may, cưỡi ngựa xem hoa một nửa đường liền đóng cửa. Hắn nhận vé vào cửa, tiện tay nhét vào trong bọc, dần dà cũng liền quên việc này.

Cho đến hai trước ở thư viện lật giấy tờ, sờ tới sờ lui tìm thấy hai tấm vé, Giang Trừng giương mắt nhìn Lam Vong Cơ đang tĩnh tọa ở trên ghế sa lon, tóc vấn như con gái, tính tình lại là vừa thúi vừa cứng, hỏi y, "Có đi thủy cung không?"

Lam Vong Cơ không hiểu nhìn hắn, Giang Trừng hai chân nhếch lên, tùy tiện lắc lư, "Đi đáy biển." Đảo mắt, lại nghĩ tới đến đó có thể trêu đùa Lam Vong Cơ, bổ sung nói, "Hai mươi ngàn dặm dưới đáy biển."

Ánh mắt của Lam Vong Cơ thay đổi.

Trên đường đi bị vây xem nén giận, lại lúc Lam Vong Cơ vào cửa không tự chủ nuốt xuống, rốt cục tiêu tan một chút, nhưng Giang Trừng vẫn còn bất mãn nhìn người con trai khăng khăng mặc chiếc áo nịt màu be này. Người hiện đại gọi là cái gì nhỉ, không cần nhiệt độ cần phong độ.

Khi đi qua khu bò sát lưỡng cư, Lam Vong Cơ nắm chặt tay hiện lên xương ngón tay trắng bệch, Giang Trừng trong lòng run sợ, sợ Lam Vong Cơ nhất thời mất khống chế phá hủy bảo tàng. Để tránh tai nạn hắn chỉ có thể kéo y sang khu vực tiếp theo, thực tế hắn nên lo lắng rằng hai người con trai tay cầm tay rất kỳ quái.

"Không được động thủ."

"Không có..."

Giang Trừng quay đầu căm tức nhìn, "Chỗ nào không có?!"

Khu vực cá nhiệt đới cùng khu sứa là nơi Giang Trừng chưa ghé thăm lần trước, và sự tò mò của hắn đã khiến hắn lao vào thế giới vô danh đầy màu sắc này ngay lập tức. Vừa quay đầu thấy Lam Vong Cơ đứng bất động ở trung tâm, giống như một cây cột, Giang Trừng lách ra khỏi đám người, kéo vạt áo của y, "Sợ?"

Ta/hắn cố ý.

Cả hai nghĩ đến những lời này cùng một lúc, Lam Vong Cơ nhíu mày, đôi mắt liếc nhìn con sứa đang di chuyển trong bể cá lớn, "Xấu."

Cực kỳ thẳng thắn, Giang Trừng cảm thấy thẩm mỹ của mình cùng y cách xa vạn dặm bị tức hộc máu, trách không được, trách không được y có thể coi trọng Mạc Huyền Vũ. Cùng tên thẩm mỹ kém này phí sức làm gì, Giang Trừng giận quá mà cười, khóe miệng có chút vặn vẹo, nhíu mày nói, "Vậy anh thích đi đâu thì đi, tôi Giang... Giang Trừng không đi cùng."

Suýt chút nữa nói ra cái tên Giang Vãn Ngâm này, sự tức giận không thể giải thích được kết hợp với sự hoảng loạn gần như tiết lộ danh tính của hắn đã khiến Giang Trừng bỏ rơi Lam Vong Cơ mà không quay đầu lại nhìn.

Lam Vong Cơ cũng không vội vàng bắt kịp người, y lựa chọn duy trì khoảng cách đi phía sau Giang Trừng, đối với chuyện tìm tòi khám phá thế giới dưới nước cũng không lớn như lúc đầu y biểu hiện ra ngoài, y đã cố gắng hết sức phối hợp nhưng vẫn chọc giận Giang Trừng. Y luôn coi Giang Trừng ở đây như một đứa trẻ, ngẫu nhiên tính tình phát tác y cũng sẽ thuận theo Giang Trừng, lại giống như đám đông đột nhiên chồng chất ở lối vào lối ra cách đó không xa, Lam Vong Cơ nhìn thấy Giang Trừng do dự và không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, y lựa chọn đẩy ra đám người đi đến bên người Giang Trừng.

"Đi thôi." Lam Vong Cơ lặng lẽ vịn bả vai Giang Trừng, giẫm lên đường tự động dành cho người đi bộ.

Có lẽ sự kỳ lạ của thế giới dưới nước cũng không sánh bằng ánh mắt của Giang Trừng nháy mắt sáng lên khiến trái tim y đập nhanh.

Trên đường về, bầu trời trở nên tối hoàn toàn và gió đêm thổi lên người đã có chút lạnh, Giang Trừng tranh thủ thời gian chạy tới cửa hàng giá rẻ mua Oden một mạch nâng đến nhà. Hắn còn nhớ rõ phải thu chậu hoa bên ngoài cửa sổ vào, Giang Phong Miên đặc biệt gọi cho Giang Trừng căn dặn chăm sóc hoa lan của mình thật tốt, Giang Trừng kêu Lam Vong Cơ một người một chậu chuyển vào trong phòng.

Kỳ thực hoa lan đã đến lúc tàn, nhưng màu sắc vẫn trong sạch như cũ, Giang Trừng ngồi xổm cầm điệm thoại chụp vài bức gửi cho Giang Phong Miên, lại ngoài ý muốn phát hiện có nhiều sương đã hình thành trên cánh hoa hơn bình thường.

Giang Trừng lật tờ lịch, như thể lẩm bẩm với chính mình, "Hàn Lộ."

Lam Vong Cơ tính toán thời tiết, gật đầu và nói, "Sắp đến mùa đông rồi."

Nhưng rõ ràng vẫn không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro