Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung - Đại hàn

Song xuyên qua, Trạm là gần mười năm Trạm, Trừng là Trừng sau miếu Quan Âm.

Tiền văn tương đối dài, lại rối, ở đây giải thích lại.

Giang Trừng thuộc về xuyên hồn, xuyên tới hiện đại trước Lam Vong Cơ mấy năm, sau đó gặp được Lam Vong Cơ tình cờ xuyên tới hiện đại thì lựa chọn che giấu thân phận.

Cho nên Giang Vãn Ngâm ở trong miệng Lam Vong Cơ là Trừng ở thế giới ban đầu, Giang Trừng là y cho rằng đó là người hiện đại (thực ra là hồn Trừng thế giới ban đầu)

Liên quan tới Ngụy ca, hiện đại cùng thế giới kia không liên quan, tách ra thành hai người là được.

Tiện Trừng ở hiện đại sẽ HE.

Chương này chứa chút Tiện Trừng.

Tôi không biết liệu tôi có thể kết thúc ở chương tiếp theo hay không.

[ Đại Hàn ]

Ngụy Vô Tiện được chuyển đến một viện nghiên cứu ở Québec và không thể trở lại trong năm mới.

Lam Vong Cơ học được trứng tráng tươi, sau khi nổ phòng bếp hai lần, Giang Trừng đã muốn từ chối y luyện tập, làm Lam tiểu thiếu gia không làm bất cứ chuyện gì không tốt sao? Nhưng ngay khi tính khí bướng bỉnh của Hàm Quang Quân nổi lên, không ai có thể ngăn cản, Giang Trừng cũng không tiện nổi giận, chẳng trách y có thể kiên trì vấn linh mười ba năm, e rằng ba năm kiên trì còn lại đều tiêu hết vào món trứng rán này, thật tội lỗi nếu không gặp Ngụy Anh vào lúc đó.

Giang Trừng thề lại kiềm chế một lần, canh giữ ở phía sau lưng Lam Vong Cơ hết sức căng thẳng, quay lưng qua từ từ nhắm mắt lại, nhưng không có nổ tung. Lam Vong Cơ đặt cái bát trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong mà chính mình không ý thức được, như đang dâng bảo vật. Giang Trừng liếc nhìn, mặc dù trứng tráng không tròn trịa nhưng vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không có màu vàng, ra vẻ nghiêm túc ho khan một cái.

"Không tệ."

Cuối cùng cái bát vẫn ở trước mặt hắn, Giang Trừng sửng sốt, làm gì còn muốn ta ăn à?

Sử dụng ngôn ngữ phổ biến trên mạng để nói, Lam Vong Cơ đầu xù đầy tóc nhỏ, Giang Trừng một bên bị muối chưa có tan mặn chát đến choáng váng, một bên thấy Lam Vong Cơ dương dương đắc ý nhẹ nhàng bước đi rửa nồi.

Gần đây, bảy giờ mỗi ngày đều bận rộn vào bếp, nhân tiện không để Giang Trừng cảm thấy tốt hơn, bản thân rửa mặt xong đúng giờ gõ cửa phòng Giang Trừng, so với đồng hồ điện tử còn chính xác hơn. Giang Trừng ngáp một cái mở cửa ra, ngoài miệng nhanh chóng chọn món ăn, "Dăm bông trứng gà Latte nóng." Sau đó đóng rầm cửa lại.

Họ không còn ngủ chung một phòng nữa, Giang Trừng cảm thấy một tên Lam Vong Cơ to con một mét chín thẳng đờ nằm ở mép giường khó chịu, nói hết lời khuyên y đi tới phòng ngủ của Ngụy Vô Tiện, "Ngủ giường của anh ấy không có nghĩa là ngủ với anh ấy." Giang Trừng vừa đổi ga giường vừa cải thiện tâm lý cho Lam Vong Cơ, trong lòng thở dài, Ngụy Anh xưa nay luôn trêu chọc y có lẽ bởi vì tính tình chân chính của người này, Ngụy Anh cũng một bụng ý nghĩ xấu, thấy người nhà họ Lam bị hắn bắt nạt đến hốc mắt đỏ bừng càng làm cho cầu học ở Cô Tô thêm mấy phần niềm vui thú.

Không nghĩ tới đổi lấy thành tâm yêu thương, Giang Trừng gác lại những yêu đương trìu mến kia, kết luận Lam Vong Cơ là một kẻ cuồng bị ngược đãi, nếu không mình cùng y không thù không oán thậm chí còn được cho cứu y một mạng, làm sao hắn lại rơi vào hình dạng một kẻ cay nghiệt bạc tình bạch nghĩa.

Giang Trừng ngồi ở bên kia bàn ăn, ôm má trầm tư, Lam Vong Cơ đang uống cà phê lật xem báo, hồi lâu không nghe thấy động tĩnh ở bên kia, vừa ngẩng đầu lên, Giang Trừng đang nhíu mày, lộ ra một chút bất lực. Y trong lòng giật mình, không nguyên do nhớ tới Giang Vãn Ngâm mỗi lần nhìn thấy hắn luôn luôn nhướng mày, sau đó từ từ hoãn lại, bất giác nhíu mày, mang theo vài phần phức tạp nhìn y, mâu thuẫn và mờ mịt.

Quá giống, Lam Vong Cơ bóp chặt chiếc cốc trong tay, gần đây y giống như mê muội tìm kiếm điểm tương đồng Giang Trừng cùng Giang Vãn Ngâm thời trẻ, nhiều hành động từng lóe lên trước mắt hắn, bây giờ dường như chỉ còn lại bóng dáng của Giang Vãn Ngâm, y xoa xoa thái dương, làm sao có thể.

Điện thoại trên bàn rung lên, Giang Trừng đang mất tập trung sợ tới mức suýt nữa ném đũa trong tay, thấy rõ chân dung trên màn hình mới nháy mắt với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ gật đầu, đứng dậy đi vào bếp lấy sữa bò nóng đưa cho Giang Trừng, sau đó lại yên lặng ngồi xuống tiếp tục đọc báo.

Giang Trừng bĩu môi, vẫn là bưng sữa bò ủ trong tay, cảm giác ấm áp khi thức dậy vào buổi sáng gần như không còn nữa, lúc này tay thuận chân lạnh buốt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc phát ra từ điện thoại ngay khi mở video, Giang Trừng giật mình suýt nữa thì đổ sữa lên người, khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng tắt màn hình.

Tuy nhiên, vài giây sau, lời mời quay video lại được gửi đi, trước khi hệ thống tự động cúp máy một giây Giang Trừng cầm lên, Ngụy Vô Tiện dường như đã rời khỏi khu vực kia, bên tai chỉ còn lại vài tiếng trống mơ hồ. Ngụy Vô Tiện dường như vừa mới uống rượu, trong lòng có chút hưng phấn khác thường, Giang Trừng môi bị bọt sữa vây quanh, ngoan ngoãn ngồi ở trước ống kính, Ngụy Vô Tiện bước nhanh đi ra ngoài, vừa nói sương trắng đặc biệt hiện rõ ràng ở dưới đèn đường.

"Lạ à nha, e có thể tự mình hâm sữa bò."

"Em có gì là không biết?" Giang Trừng trợn to hai mắt, mặt không biến sắc tim không đập đem tất cả công lao đều ôm vào mình.

Hắn đã từng nghe thể loại nhạc này trên ti vi, nó có vẻ là rock and roll, nó quá ồn ào và hắn hoàn toàn không thưởng thức được. "Anh đi nghe..." Giang Trừng trong đầu tìm kiếm thuật ngữ phù hợp, "hòa nhạc?" Ngụy Vô Tiện ánh mắt sáng lên, tán thưởng nói, "Em thật sự học được rất nhiều nha."

Giang Trừng ậm ừ đáp: "Không phải nói bận sao?" Hắn nhớ tới lần trước Ngụy Vô Tiện nói với hắn rằng anh đi công tác dài ngày. Ngụy Vô Tiện cười vui vẻ, "Nhớ rõ lịch trình của anh như vậy sao?"

Bọn họ nói chuyện không có chút kẽ hở nào, Lam Vong Cơ dừng lại động tác một chút. Cho dù là ở thời đại nào Ngụy Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm đều mang ranh giới mà người ngoài không thể hòa nhập vào.

Vừa rồi có tuyết rơi nhỏ, trong lúc họ trò chuyện qua ống kính có thể nhìn rõ bông tuyết, giống như một chiếc gối lông ngỗng vỡ tan tành, Ngụy Vô Tiện thở dài, đứng dưới đèn đường hút thuốc, Giang Trừng nhìn thấy đốm lửa nhỏ màu đỏ ở trong màn đêm vô cùng chói mắt, đột nhiên im lặng.

Một chiếc đèn xe phía sau quét qua, khuôn mặt Ngụy Vô Tiện bị cắt thành sáng tối, có ranh giới rõ ràng, Giang Trừng nghĩ, quá giống.

Bộ dạng này chưa từng chịu cùng hắn nói rõ.

Ngụy Vô Tiện không thèm đếm xỉa đến sự im lặng đột ngột của hắn, dùng đầu ngón tay khẽ gõ tàn thuốc, nhả ra khói màu xám đen, đột nhiên đem điện thoại để sát vào mắt, chăm chú nhìn vào màn hình, một lúc sau, điện thoại của Giang Trừng lại gửi tới tin nhắn nhắc nhở.

Đó là ảnh chụp màn hình, hắn thoát ra khỏi giao diện và nghe thấy tiếng chân của Ngụy Vô Tiện bước trên tuyết. Sau khi vẽ vài vòng tròn bên trên, Ngụy Vô Tiện rít một hơi thuốc, đờ đãn nói: "Đã đến Québec nửa năm, tết âm lịch không thể trở về."

Giang Trừng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện, giọng nói của anh truyền qua bộ đàm có vẻ thất thường, Giang Trừng biết dấu chấm phía trên bên trái, hắn từng tìm kiếm từng chữ trên máy tính trong phòng làm việc, vòng tròn màu đỏ phía trên bên phải là một thế giới khác mà hắn chưa từng biết đến. Hắn gật đầu, lau khóe miệng, thờ ơ trả lời: "Thức ăn ngoài đến, em cúp máy trước."

Còn đang ăn sáng lấy đâu ra đồ ăn ngoài, dùng chân dụi tàn thuốc trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện nhét lại điện thoại vào túi. Đứa nhỏ này vẫn là thích cau mày khẩu thị tâm phi, anh quay trở lại bãi đậu xe dưới tầng hầm, nơi mà Heavy metal gào thét, đứng ở trong góc khuất, sân nhà râu ria ngang nửa mép sân khấu, anh cúi đầu, nhắm mắt lại gần micro, trong giọng nói có một nỗi buồn trĩu nặng.

Anh không thể vượt qua được. Ngụy Vô Tiện vừa bật nắp bia ra, tiếng bọt khí lập tức át đi, rốt cuộc cậu ta không phải Giang Trừng.

Khi Ngu Tử Diên gọi điện thoại tới, Lam Vong Cơ khoác áo ngủ đi xuống lầu đổ rác, Giang Trừng từ trên sô pha nhảy dựng lên, ngồi nghiêm chỉnh, kéo thẳng quần áo trước khi nhận điện thoại. Khi Lam Vong Cơ trở về thì thấy Giang Trừng sững sờ, muốn hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải thôi.

Giang Trừng hỏi y, "Anh muốn đi ngắm nhìn Cô Tô nơi này không?"

Không có gì ngạc nhiên khi Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên không có ngày nghỉ, nhưng Ngu Tử Diên sẽ đến Tô Châu để tổ chức hội thảo một tuần sau đó và để Giang Trừng cùng nhau đến đó, cũng coi như là qua tết sớm. Hắn hỏi Lam Vong Cơ có muốn cùng đi Tô Châu không, trong lòng lại cảm khái cho dù Lam Vong Cơ tới đâu cũng đều là tốt mệnh như vậy, cho dù rơi vào thế giới khác cũng có thể gặp được chính mình giúp đỡ, ngoại trừ đường tình duyên gập ghềnh ông trời cơ hồ là bất công.

Biết trước không nhặt về.

Lang thang đầu đường nói không chừng còn có thể ngẫu nhiên gặp Ngụy Vô Tiện, hắn cũng không động đến bản thân, vô duyên vô cớ gặp bao nhiêu phiền toái.

Có lẽ là Lam Vong Cơ từ trước đến nay trầm mặc ít nói, quan tâm đến Ngụy Anh thậm chí còn hơn Lam thị, ít nhất đó là những gì y đã thể hiện. Đối với một khu vực Cô Tô thậm chí có thể không có bóng dáng của Vân Thâm Bất Tri Xứ trong quá khứ, và một căn phòng Ngụy Vô Tiện đã từng ở, sự cân bằng có xu hướng rõ ràng trong nháy mắt.

Nào biết Lam Vong Cơ nhìn hắn thật lâu, gật đầu đồng ý.

Mang theo mùi vị tìm tòi nghiên cứu ý.

Giang Trừng trở lại phòng sách, nâng bút ở trên giấy Tuyên Thành hồi lâu mà không có quyết định, giọt mực rất nhanh xuôi theo bút lông cừu nhỏ ở trên giấy. Hắn nhắm mắt ổn định tâm thần, và một lần nữa chấm mực, nâng cổ tay viết.

Giang Vãn Ngâm.

Dường như cách một đời thê lương.

Đây là lần đầu tiên hắn viết cách đây vài ngày, lại thần xui quỷ khiến viết tên của Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ lại làm cho hắn rõ ràng hơn.

Hắn không phải Giang Trừng nơi này.

Giang Trừng rút chứng minh thư trên bàn cạnh giường của Ngụy Vô Tiện, trịnh trọng đưa cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lắc đầu không chịu nhận lấy, Giang Trừng không kiên nhẫn khịt mũi một cái rồi nhét thẻ vào ba lô nhỏ, kéo vali bước ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Lam Vong Cơ bất lực, bước lên để đuổi kịp thang máy.

Khi hai người đến ga đường sắt cao tốc, Giang Trừng nghe điện thoại chỉ đường đầy buồn ngủ của Ngụy Vô Tiện, cùng Lam Vong Cơ đi qua đám đông. Tại cửa soát vé kiểm tra an ninh, hắn che microphone nhỏ giọng hỏi Ngụy Vô Tiện, "Kiểm an xem mặt?"

Ngụy Vô Tiện không trả lời lời nói của hắn, một lát sau mới an ủi. "Cậu trông giống Giang Trừng sợ cái gì." Nói là an ủi, nhưng giọng nói có chút lạnh lùng và mệt mỏi, "Tiếp theo, chỉ cần đối mặt với số cổng soát vé là được."

Giang Trừng chưa kịp phân biệt cảm xúc bên trong, Ngụy Vô Tiện đã cúp điện thoại, hiện tại hắn càng lo lắng Lam Vong Cơ ở sau lưng đang dùng chứng minh thư của Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng dựa sát vào y, Lam Vong Cơ trong tiềm thức xê dịch bước chân, khoảng cách giữa hai người lại kéo ra một chút.

Y bị cách Giang Trừng ngẩng đầu nhìn y làm cho kinh ngạc, cho rằng Giang Trừng đã nhận ra mình không thích hợp, quay đầu chỗ khác tạm thời coi là che giấu. Giang Trừng dùng hai tay vỗ lên khuôn mặt y, miễn cưỡng quay lại, đợi ánh đèn trong sảnh chờ sáng như ánh ban ngày, rơi vào bên trong mắt hạnh đen nháy của Giang Trừng, làm nổi bật lên hình bóng Lam Vong Cơ y phản chiếu.

Giang Trừng hất chiếc mũ dùng để che mái tóc dài, tự nhủ, "Rất giống."

Giơ chứng minh thư của Ngụy Vô Tiện lên Lam Vong Cơ mới hiểu những gì Giang Trừng nói, y không biết tại sao lúc này trong lòng lại hiện lên một tia chát khó giải thích.

Ngu Tử Diên chỉ có ban đêm rảnh gặp Giang Trừng, cô kêu đồng nghiệp đến khách sạn đón Giang Trừng đi nhà hàng, đồng nghiệp hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy hai người có phần không phản ứng kịp, "Tử Diên không nói cháu dẫn bạn theo."

Ước chừng người đồng nghiệp này cũng nhìn Giang Trừng từ nhỏ lớn lên, giọng điệu thân thiện không có chút xấu hổ. Giang Trừng cũng không thiếu tự nhiên, đáp, "Một người địa phương, tình cờ gặp được anh ta."

"Sưu trâu ninh oa?" (*)

"Cô sưu ngạch." (*)

(*) đây là từ địa phương Tô Châu, tôi không rành, không hiểu, khi nào tra được sẽ update sau.

Lam Vong Cơ hai má đỏ bừng, y nhỏ giọng nói ra một tiếng Tô Châu, trêu chọc Giang Trừng đến mức không ngừng lắc người cười, Lam Vong Cơ cúi người che miệng của hắn, trầm giọng cảnh cáo hắn không được cười.

Vừa buông tay ra, Giang Trừng liền cười to.

Ngu Tử Diên nhìn người con trai bên cạnh con trai mình bằng ánh mắt dò xét, đẹp trai, trông đứng đắn. A Trừng gặp một người bạn tốt, cô thoáng an tâm, mang theo mấy phần thân thiết chủ động nói: "Nếu là bạn bè không cần câu nệ như vậy, cô mời cháu một bữa cơm coi như cám ơn sự giúp đỡ việc học của A Trừng."

Lam Vong Cơ có rất ít ấn tượng về Ngu Tử Diên, từ vài câu lời nói của Ngụy Anh chỉ có thể qua loa mà định nghĩa đó là một người phụ nữ không tốt với Ngụy Anh, thậm chí có chút độc tài và tàn nhẫn. Về sau lại nghe nói Ngu phu nhân dùng sức mình để bảo vệ Giang gia, mới mơ hồ cảm thấy nhận thức của y về người phụ nữ mạnh mẽ này có phần thiên lệch.

Tuy nhiên Lam Vong Cơ y từ trước đến nay bao che khuyết điểm, nhất là có liên quan tới Ngụy Anh, chưa bao giờ buông bỏ thành kiến ​​của mình với Giang gia.

Ngu Tử Diên là thật sự rất vui mừng Giang Trừng có thể dẫn bạn tới gặp cô, Lam Vong Cơ có thể thấy được, thời đại này người Giang gia bỏ đi gông xiềng gia tộc nặng nề, tuy rằng đơn sơ nhưng tràn đầy hơi ấm của gia đình.

Giang Trừng phàn nàn với Ngu Tử Diên về chuyện Ngụy Vô Tiện không về Trung Quốc, Ngu Tử Diên dùng đuôi đũa gõ vào trán hắn, cười nói: "Có mẹ ở đây, con còn muốn thằng nhóc kia sao." Thấy Giang Trừng im lặng buồn bực chọc cơm, lại nói thêm: "Mới vào sở nghiên cứu đều như vậy."

Cô chuyển đề tài sang Lam Vong Cơ: "Nghe nói cháu là người Tô Châu, mấy ngày nay dẫn A Trừng đi chơi nhiều đi."

Rốt cuộc không biết ai đưa ai đi chơi, vẫn là Giang Trừng tra sách hướng dẫn du lịch cùng Lam Vong Cơ chen chúc chạy trên con đường nhỏ trong vườn, một người quản lý tốt bụng đã chỉ cho họ lối ra sau nửa tiếng chạy loạn.

Buổi hội thảo kéo dài trong bốn ngày, sau đó Ngu Tử Diên lại tìm thời gian để ăn tối với họ, Giang Trừng quá mệt mỏi vì đi du lịch nên đã bắt chuyến tàu cao tốc trở về vào ngày cuối cùng. Giang Trừng gần đây luôn luôn mệt mỏi, ngủ mười mấy giờ cũng không khỏi mệt mỏi, hắn có chút mơ hồ ý thức được, sợ rằng chỗ này không lâu.

Thường thở dài bên cạnh Lam Vong Cơ với vẻ mặt buồn bã, ngay cả bản thân Giang Trừng cũng không nhận ra.

Mỗi lần Lam Vong Cơ nhìn thấy, y đều lặng lẽ nắm chặt tay.

Y đang đợi Giang Trừng tự mình nói.

Hoặc là nói, Giang Vãn Ngâm.

Lam Vong Cơ lấy hai tờ giấy Tuyên Thành dưới gối ra, trong đó có một tờ giấy viết tên y và Ngụy Vô Tiện.

Còn có một tờ, không khó để nhìn ra vẻ do dự của chủ nhân, nhưng là nét mực cuối cùng hạ xuống là Giang Vãn Ngâm, sắc bén mà kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro