Thượng
Sau 1 năm, cuối cùng quyết định bắt tay vào bộ này, đây là 1 trong những bộ tui rất thích, để QT thì hơi tiếc. Có điều, bộ này hơi BUG, lag 1 xíu. 😅
Truyện thế giới song song, tuỳ từng thời cùng từng trường hợp tui sẽ thay đổi cách xưng hô. ☺️
=====
Song xuyên qua, Trạm là hơn mười năm Trạm, Trừng là Trừng sau miếu Quan Âm.
Khoảng chừng 1w, ở cuối có giải thích.
Chứa Tiện Trừng.
Nhất. Khi niệm không làm niệm.
1.
Y còn nhớ rõ người kia giãy giụa gào thét không muốn để y cứu, y còn nhớ rõ tiếng rên rỉ của người kia bị vạn quỷ phệ tâm hồn phi phách tán.
Nhưng y trong thoáng chốc lại nhớ tới, còn có khuôn mặt một người quay về phía y, cúi đầu không nhìn thấy rõ được vẻ mặt, sau lưng hoang vắng, huyết sắc đầy trời.
Y tỉnh lại, chỉ thấy một đôi mắt sáng nghiêm túc nhìn y, "Ngươi vì sao té ở đây?"
Bên tai truyền tới tiếng nổ lớn, một cái hộp sắt kỳ quái lóe lên ánh sáng màu trắng gào thét mà đi, rõ ràng là trời đêm, mà lại được một cây cột sắt cao lớn chiếu sáng giống như ban ngày, mà càng làm cho y kinh ngạc chính là người trước mắt.
"Giang Vãn Ngâm."
Y mở miệng, giọng nói khàn khàn, cổ họng giống như bị một cục bông chặn lại.
"Ngươi..." Thiếu niên mà y gọi là Giang Vãn Ngâm, giống như đắn đo suy nghĩ, sau một lúc lâu im lặng nháy mắt mấy cái, đôi mắt hạnh linh động mỉm cười nhìn y, "Không phải Giang Vãn Ngâm, là Giang Trừng."
Y sững sờ, theo tay thiếu niên đưa tới đứng dậy, trong giây lát kéo tay của thiếu niên qua giữ chặt trong tay, khẽ xoay chân, thiếu niên đã hoàn toàn nằm ở dưới ngực y. Không có cảm thấy một chút kiều diễm, Tị Trần đã ra khỏi vỏ, hoàn hảo đặt ở trên cổ thiếu niên trói gà không chặt.
Thiếu niên dán ở trước ngực cơ thể căng cứng, khẽ run rẩy, lại không dám cử động.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay khiến y hoảng sợ, người có tên giống với người ở trong trí nhớ này, thậm chí hình dạng thiếu niên cũng giống, ở đây chẳng qua là một đứa trẻ không hiểu cái gì.
Vân Mộng Giang Vãn Ngâm.
Trong một thời gian dài, y từ chối tiếp nhận bất kỳ tin tức nào liên quan tới cái tên này.
Từ Lam gia đứng ra tổ chức Thanh Đàm Hội, chỉ có hắn cô ảnh một mình, sống lưng thẳng tắp ánh mắt kiệt ngạo, người bên ngoài lắm miệng một câu, hắn liền dùng Tử Điện quất ra một vết thương trên chân người kia. Y nhìn thấy, đảo qua Lam gia đoan chính phong nhã, muốn đi qua giáo huấn, sao lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy lại ở Lam gia giương oai, lại bị huynh trưởng lắc đầu ngăn lại.
Tiếng trẻ con gào khóc theo quản gia Giang thị đến vang về phía bọn họ, Tử Điện hóa thành một chiếc nhẫn vòng ở trên tay hắn, hắn trên miệng hùng hùng hổ hổ mắng ngươi tên tiểu hài này làm sao cũng không để người ta bớt lo, động tác lại nhẹ nhàng nhận lấy đứa trẻ vỗ vỗ dỗ dành.
"Đây chính là gia chủ tương lai của Kim Lân Đài." Từ dịu dàng dỗ dành trẻ nhỏ, đến lăng nhiên ngẩng đầu lên, hắn bả vai gầy gò vì Kim thị chống lên một mảnh bầu trời. "Bắt nạt nó chính là bắt nạt Vân Mộng Giang thị ta."
Giang tông chủ đại nghĩa diệt thân vì thế nhân trừ hại, Giang tông chủ gặp quỷ tu phải giết, y không muốn nghe, ngươi có biết cái này diệt thân diệt chính là chấp niệm của y. Tựa như y cũng không muốn để người kia rời khỏi bảo vệ, lần này y cũng không muốn nghe, nhưng vẫn là không thể theo ý của y. Gặp loạn tất ra, vấn linh không thu hoạch được gì, ngược lại là vô cớ biết được rất nhiều tin tức liên quan tới Giang Vãn Ngâm.
Lần nào bọn họ gặp mặt không phải là Tị Trần cùng Tam Độc đối chọi gay gắt.
Huynh trưởng từ nhỏ khen ngợi y định tâm, nhưng vừa mới gặp Giang Vãn Ngâm, trong nháy mắt đối đầu với đôi mắt ánh sắc tím, y tay nhanh hơn suy nghĩ mà gọi ra Tị Trần. Từ lần đầu tiên theo phản xạ giơ lên Tam Độc ngăn cản khí thế hung hăng của y, Giang Vãn Ngâm nhíu mày không hiểu, cho đến khi càng nhiều trở thành thói quen coi như là hai người đánh nhau phát tiết.
Một lần bọn họ đối chọi gay gắt, Tử Điện ánh sáng chói mắt giống như lưu hỏa, những thanh âm truyền tới từ trên Vong Cơ Cầm bị dồn dập đánh rớt ra, rừng trúc chu vi năm dặm bị bọn họ san bằng toàn bộ, Tử Điện xì xì rung động, sau một tiếng roi, một âm sau cùng bị phản lại khắc vào phía sau y.
Y không quay đầu lại, đầu ngón tay khẽ run, một khúc vấn linh đã ra, y thoáng nhìn Giang Vãn Ngâm ở giữa rừng trúc cúi đầu tỉ mỉ tìm kiếm thứ gì đó.
Vấn linh kết thúc, vẫn như cũ không tìm được một chút gì liên quan tới người kia, y đứng dậy, Giang Vãn Ngâm đã dựa vào tảng đá ngủ từ lâu, dưới mắt là một mảnh xanh đen. Y vốn định thu lại Vong Cơ Cầm rồi rời đi, cuối cùng lại một lần nữa ngồi xuống, tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên quanh quẩn ở giữa rừng trúc.
Hắn ngủ đến thả lỏng, ống tay áo rủ xuống lộ ra một cây sáo màu đen, được bảo dưỡng rất tốt, toàn thân sáng ngời, không thấy một vết xước.
Gặp loạn tất ra, gặp quỷ tu phải giết.
Ai cũng không phải rõ ràng trong lòng.
Y thiết hạ một trận pháp kết giới cho Giang Trừng vẫn đang ngủ say, sau đó rời khỏi rừng trúc.
2.
Hắn rơi vào hồi ức, kình đạo trên tay cũng nhỏ hơn rất nhiều, thiếu niên ở trong ngực tìm đúng cơ hội nhảy ra, cảnh giác mà nhìn hắn.
"Tôi không phải người xấu."
Thiếu niên mãnh liệt lắc đầu, rõ ràng là không tin.
Nhưng thiếu nên vẫn là đưa hắn trở về nhà, đang ngồi trong cái hộp gọi là thang máy, cậu còn nói với hắn, sẽ hơi rung anh chớ kích động.
Hắn bật cười, chuyện này nếu như Giang Vãn Ngâm biết ở thế giới này Giang Trừng tâm tư đơn thuần không hề đề phòng như vậy, không biết sẽ làm ra vẻ mặt gì.
Thiếu niên mở cửa, thò đầu vào trong, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, lại khẽ gọi vài tiếng, lúc này mới thở phào một cái, gọi hắn đang ở phía sau đi vào. "Anh trước tiên ngồi ở đây, tôi đi rót ly nước."
Hắn theo hướng thiếu niên chỉ, ngồi ở trên chiếc ghế dài màu nâu đậm, xúc cảm mềm mại khiến hắn giật mình, lại lập tức đứng lên, còn đụng phải cái bàn ở phía trước, chấn động rung động loảng xoảng. Thiếu niên từ phòng bếp lao ra, nhìn dáng vẻ hồng thủy mãnh thú của hắn nhìn chằm chằm ghé sô pha nhà mình, liếc mắt, "Bên kia có ghế đẩu."
Thiếu niên tức giận đưa ly thủy tinh cho hắn, kéo một chiếc ghế gỗ tới ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó chính mình đại mã kim đao mà ngồi xuống, lông mày mảnh dài nhướn lên, "Đừng tưởng rằng tôi mang anh trở về là cảm thấy anh là người tốt. Anh làm sao tới đây?"
Ngươi làm sao tới đây?
Giang Vãn Ngâm cũng từng hỏi hắn như vậy.
Người Lam gia ở bên ngoài nhìn giống như thoát ly thế tục, chỉ có đại loạn mới hiện thế tiên gia, y hai năm này vì tư dục hành tẩu giang hồ, lại mơ mơ hồ hồ bị tròng lên danh tiếng tâm hệ thiên hạ. Rìa ngoài Quỷ Thành có một mảnh rừng hoa đào, trong biển hoa lạc anh rực rỡ hoa mai rung động lại thiết lập một trận pháp cực kỳ phức tạp, y nghe nói rừng hoa đào này mới làm cho tòa thành này thật sự biến thành Quỷ Thành, ra không được vào không được, đời đời kiếp kiếp luân hồi lặp đi lặp lại.
Đợi y mạnh mẽ phá vỡ trận pháp này, xông vào trong thành đã thấy xa xa thân ảnh màu tím bị mấy chục hung thi vây quay ở trong đó, dưới tay huyền âm chợt vang, sát khí nồng đậm theo tiếng nhạc hóa thành lưỡi dao bay thẳng tới cái cổ của hung thi.
Giang Vãn Ngâm thân pháp càng nhanh, mắt thấy bầy hung thi xuất hiện sơ hở, xoay người vung Tử Điện một kích ở trên mặt đất, thân thể đã vượt lên cao mấy trượng, trở tay rút ra Tam Độc lấy thế lôi đình càn quét một mảnh, hắn liền thoát ra khỏi vòng vây của đám hung thi. Hạ xuống ở trước mặt bầy hung thi, hắn tăng lớn linh lực rót vào, Tử Điện quất đến mặt đất rung động đùng đùng, nơi nơi đều là tử quang xì xì hướng bầy hung thi tràn tới.
Y ở phía sau Giang Vãn Ngân, nhân lúc hung thi bị tử quang khống chế lại hành động, đầu ngón tay tung bay, lưỡi kiếm âm thanh dày đặc lại hẹp dài, vạn lưỡi đao nháy mắt xuyên qua bầy hung thi, chia năm xẻ bảy máu thịt văng tung tóe.
Hắn quay đầu, trên khuôn mặt tú lệ nhiễm máu tươi, đường cong bên mặt sắc bén, biểu lộ vẫn còn chưa thoát ra khỏi khoảnh khắc sinh tử, nhíu mày cười lạnh, nhưng không khó để thấy sự nhẹ nhõm.
"Làm sao tới đây?"
Y ngậm miệng không nói, hắn cũng không có ý hỏi tiếp, hai người ngầm thừa nhận đối phương đồng hành, thẳng đến cuối cùng vấn linh không có kết quả, mỗi người đi một ngả.
Cũng không đều là nhìn nhau không nói gì.
Có lúc y bị vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ của Giang Vãn Ngâm làm cho tức giận, không nhịn được mở miệng châm chọc đường đường là tông chủ sao lại rảnh rỗi ra ngoài tìm quỷ tu như vậy, hắn thì hừ lạnh một tiếng phản bác, Trạch Vu Quân trong tộc công việc bề bộn, lại còn phải trông coi đệ đệ tùy ý làm bậy quả thật là vất vả.
Ở lúc y đưa ra muốn giúp đỡ tiếp nhận sự vụ, huynh trưởng lộ ra thần sắc kinh ngạc, hỏi y tìm được người kia rồi sao, y không nhịn được đen mặt, nhớ tới Giang Vãn Ngâm trào phúng y nói.
"Ta thế nhưng là làm xong lớn nhỏ sự vụ Giang gia dành thời gian đến đây, tự nhiên không giống như Hàm Quang Quân có huynh trưởng làm chỗ dựa tự nhiên đi tới đi lui như vậy."
Lam gia quy phạm quả thật là ở trước mặt người này không thể duy trì một chút.
3.
Hắn nói bản thân cũng không biết, vừa ngủ một giấc mình liền nằm ở nơi này, có điều trước đó hắn cũng bắt được một con tiểu quỷ hỏi thăm tin tức của người kia. Đang lúc suy nghĩ, hắn mở miệng trước hỏi người thiếu niên.
"Cậu có quen biết Ngụy Vô Tiện?"
Thiếu niên nghe vậy sửng sốt, trong mắt lóe lên rất nhiều ánh sáng, cuối cùng vẫn là cười đứng dậy lấy bức ảnh ở trên bàn, chỉ vào một người ở phía trên.
"Quen biết, anh trai của tôi." Thiếu niên chống cằm, đặt khung ảnh xuống, "Anh biết anh ấy sao?"
"Thế giới kia có phải cũng có anh ấy cũng có tôi?"
Khi mở miệng hắn chỉ coi là mình đầu óc hồ đồ, nơi nào có thể có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng thiếu niên trả lời khẳng định, cùng khuôn mặt hoạt bát ở trên bức ảnh khiến cho hắn không thể không tin tưởng thế sự vô thường.
"Chúng tôi vẫn khỏe chứ?"
So với sự vui mừng ngoài ý muốn thu được tin tức của người kia, tim hắn đập càng nhanh hơn trước ánh mắt cố chấp của thiếu niên.
Hắn há miệng, hầu kết chuyển động, khó khăn trả lời thiếu niên: "Tốt..."
Mặc dù cậu không phải là Giang Vãn Ngâm, cho dù thiếu niên ở đây đầy đủ cha mẹ, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng là anh trai yêu thương cậu, hắn cũng không có cách nào nói sự thật. Thiếu niên dường như không nhìn ra sự do dự của hắn, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, lại hào khí vỗ vỗ vai của hắn: "Cho nên anh là tìm anh trai của tôi sao?"
Hắn gật đầu.
"Vậy quan hệ của anh cùng anh ấy là như thế nào?"
Thiếu niên xích lại gần hắn, gần đến hắn có thể nhìn thấy sợi lông tơ nhỏ bé trên má, hắn không biết phải nhìn đi đâu, ở lúc chuyển qua chuyển lại đối mặt với một đôi mắt hạnh cực sáng. "Tôi..."
"Anh thích anh ấy?"
"Không..."
"Vậy vì sao anh không nói với anh ấy?"
"Cậu ta chết rồi."
Hắn luôn tự lừa dối mình trong nhiều năm, vẫn không chịu thừa nhận, ở dưới sự gặng hỏi của thiếu niên, tất cả nghiêng đổ. Còn trẻ không trải qua chuyện vui vẻ, hi vọng bảo vệ người kia thật tốt, cuối cùng vắng lặng dừng lại.
Thiếu niên đôi mắt đỏ hoe, ở trên khuôn mặt nổi lên sự cô đơn không hợp với tuổi tác của cậu, "Anh gạt tôi, anh vừa nói với tôi tất cả đều tốt."
Hắn cuối cùng là không chịu nổi sự oán giận của thiếu niên, thanh âm khàn khàn chậm rãi nói với thiếu niên những chuyện có quan hệ tới người kia, có quan hệ với Giang gia.
"Vậy anh tìm được anh ta rồi sao?"
Hắn lắc đầu, "Tôi vấn linh mười năm, không có tin tức."
"Tôi ở nơi đó thì sao?"
Hắn nhớ tới người nọ dẫn theo tiểu hài phấn điêu ngọc trác, mi tâm một điểm chu sa, dần dần cũng trưởng thành một người lớn một mình chống đỡ một phương, quan hệ với Tư Truy cũng không tệ. Mỗi lần săn đêm luôn có thể gây ra chút sự cố, Giang Vãn Ngâm luôn có thể đúng lúc chạy tới, một bên lớn tiếng quát mắng Kim Lăng, một bên lại đem cậu nhóc bảo vệ ở phía sau.
Ngẫu nhiên nhìn thấy đám tiểu bối chậm rãi lớn lên, hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hắn cũng chưa từng phát hiện một niệm này chính là mười năm.
"Hắn..." Hắn cũng không muốn, Giang Vãn Ngâm từng ở trong lòng hắn là bất cận nhân tình, thậm chí không coi ai ra gì, lấy sức một người thật sự chống lên Giang gia cùng Kim gia, thật sự nuôi Kim Lăng lớn lên rất tốt. "Làm được rất tốt."
Nước mắt lăn xuống, thiếu niên đối đầu ánh mắt kinh ngạc của hắn, liên tục lùi về sau, vội vàng xua tay, "Không phải... Tôi..."
Hắn muốn đưa tay lau đi nước mắt, lại bị thiếu niên vung tay một cái đánh rớt, "bộp" một tiếng có vẻ đặc biệt vang dội trong căn phòng khách tại đêm khuya. Thiếu niên luống cuống nhúc nhích bờ môi, "Tôi chỉ là... quá cảm động... các anh..."
Hắn tưởng rằng thiếu niên đang nói tới chuyện mình vấn linh mười năm, cánh tay mới bị mạnh mẽ gạt xuống lại xoa lên cái trán trơn bóng của thiếu niên, "Cậu có biết cậu cũng giấu Trần Tình của y mười năm?"
Đôi mắt của thiếu niên ngày càng tối hơn, hít hít cái mũi không muốn nước mắt tràn ra. Trong lòng hắn nói, sợ là Giang Vãn Ngâm khi còn nhỏ cũng giống như cậu vậy, động một chút là muốn rơi nước mắt, lại dường như nhìn thấy đứa nhỏ Tư Truy khóc sướt mướt ôm gối đầu đến tìm y nói không ngủ được, tâm trạng trở nên mềm mại.
Khi Giang Vãn Ngâm vì Kim Lăng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, y cũng tương tự vì tiếng khóc của Tư Truy còn nhỏ tuổi vang vọng Vân Thâm mà đau đầu, cuối cùng y không có cách nào khác, ở sau một lần gặp gỡ Giang Vãn Ngâm, kiên trì hỏi làm cách nào có thể khiến tiểu hài ngừng khóc.
Đánh một trận không phải xong sao.
Y thật sự nghe Giang Vãn Ngâm thuận miệng nói ra, bàn tay còn chưa rơi vào trên mông, đứa nhỏ Tư Truy vừa nhìn tình hình không đúng liền khóc càng to hơn. Y lại xuống tay không được, về sau y đi chất vấn hắn, tức giận nói Giang tông chủ đối với hài tử cũng tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Giang Vãn Ngâm nháy mắt đổi sắc mặt, cười lạnh một tiếng, ta dạy đứa nhỏ nhà mình như thế nào còn không đến lượt Hàm Quang Quân tới quản giáo.
Vài ngày sau Vân Thâm tiếp nhận một phong thư, chữ viết rất xinh đẹp lại thu bút mạnh mẽ, cực giống với người nọ, ở trên viết chi tiết tiếng khóc khác nhau của đứa trẻ đại biểu cho ý gì, lại nên làm như thế nào.
Hắn kéo thiếu niên qua, nhẹ nhàng vỗ sau lưng, làm dịu đi những giọt nước mắt của thiếu niên.
Sau vài lần khóc thút thít thiếu niên ngượng ngùng đẩy hắn ra, nghĩ tới một vấn đề cấp bách, "Anh ngủ ở đâu?"
Vừa rồi chiếc ghế dài xúc cảm quá mức mềm mại dọa hắn giật mình, xem ra giường ở thế giới này cũng là như vậy, hắn nhớ tới gia quy, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Tôi ngủ trên sàn nhà."
"Cho dù sắp thành tiên cũng không thể ngủ trên sàn nhà, rất lạnh." Thiếu niên thấy hắn vẫn là không hề bị lay động, dáng vẻ như muốn cắm rễ trên mặt đất, thở dài nói: "Anh đi đi, mẹ tôi bảo tôi không nói chuyện với kẻ đần."
Hắn buồn cười thiếu niên học được những lời này, mượn ưu thế chiều cao lần nữa xoa đỉnh đầu cậu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã đối với thiếu niên thân mật như vậy, hắn cũng không biết là trước kia suốt ngày cùng Giang Vãn Ngâm đồng hành, dẫn đến hắn đối với gương mặt này có cảm giác thân thiết, vẫn là thiếu niên tâm tư tinh xảo lại đáng yêu hoạt bát, cực giống dáng vẻ năm đó hắn ở Vân Thâm nhìn thấy hai người cười đùa vui vẻ.
Đều là một tưởng niệm.
4.
Thiếu niên đã bật máy điều hòa nhiệt độ từ lâu, đi vào gian phòng hắn chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng tỏa ra, trái ngược hoàn toàn với cái lạnh khi nãy, hắn nói cái lò sưởi này cũng quá mạnh. Thiếu niên từ trong tủ quầy ôm chăn mền ra, quỳ trên mặt đất bận trước bận sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến đỏ bừng, trên trán còn có những giọt mồ hôi nhỏ, thấm ướt tóc trán.
Giang Vãn Ngâm luôn vẻ mặt khinh thường chỉ trích y nặng nề là thiếu gia chưa lớn, ăn mặc tinh xảo đẹp đẽ, trừ biết đánh nhau biết đánh đàn, quả thực vai không thể gánh tay không thể nâng. Y giận dữ, khuôn mặt cứng nhắc nhất định đòi một lời giải thích.
Giang Vãn Ngâm mở mắt ra, không lại đả tọa xuống giường, rót một tách trà từ trên bàn và uống, lại nhấc ấm nước lên đổ nước vào trong bồn rửa mặt ở trong góc, thấm ướt khăn mặt xoa xoa lên mặt, liếc nhìn chăn mền trải ở dưới chân y.
Nhà trọ ở bên cạnh nghĩa địa hoang vu, người qua đường nếu không phải ăn đói mặc rét tuyệt đối sẽ không lựa chọn ở lại nơi này, y cùng Giang Vãn Ngâm tất nhiên không sợ những thứ này, đi đường mệt mỏi Giang Vãn Ngâm vỗ ván cửa đi vào căn nhà trọ rách nát này.
Được cho biết chỉ có một gian phòng, hắn thiếu chút nữa không xốc tiệm này, lông mày dài mảnh nhăn lại giọng nói không mang thiện cảm, hung thần ác sát chất vấn chưởng quỹ, ở nơi rách nát như này còn có thể đầy phòng.
Chưởng quỹ cũng không nhấc mắt, hai người đồng hành vì sao không thể ở chung, ta chỉ tới nửa đêm mới làm ăn, gian phòng tất nhiên là đắt khách.
Giang Vãn Ngâm nghe vậy hướng y liếc mắt ra hiệu, y hiểu điều đó, ra hiệu tiểu nhị dẫn bọn họ vào phòng. Không nghĩ tới gã chưởng quỹ này ngang ngược, ngay cả tiểu nhị cũng là ông lớn, đưa tới cửa phòng nói với bọn họ nước nóng ở ngay chỗ ngoặt, đồ trong phòng thiếu chính mình lấy, đồ ăn không được chọn đến giờ sẽ đưa ra, mặt khác không nên đi ra ngoài vào nửa đêm, tự gánh lấy hậu quả.
Khiến cho Giang Vãn Ngâm tức giận đến muốn đem ngân phiếu dán lên mặt tiểu nhị ngay tại chỗ, tiểu nhị nhanh chóng tránh được, kéo cửa một cái không thấy người đâu. Mặc dù tức giận, hắn vẫn là dạo qua trong phòng một vòng, xách theo ấm nước ra cửa, chỉ chốc lát liền trở về, rót nước nóng vào ấm trà trên bàn, mùi lá trà thơm ngát trong phòng nhanh chóng dâng lên làn sương mờ. Sau khi rửa tay ở trong bồn rửa mặt, cầm vải trắng lau khô, hắn mở tủ quầy lấy ra một bộ đệm chăn mới tinh trải ở trên mặt đất.
Y thấy Giang Vãn Ngâm động tác thành thạo mà trải xong chăn mền, đứng dậy vênh mặt hất hàm nói với y, ngươi ngủ trên mặt đất.
Vốn là đến gian nhà trọ cũ nát này ở chỉ là kế tạm thời, Giang Vãn Ngâm dĩ nhiên để cho mình ngủ ở trên đất, tu luyện tốt đẹp nói cho y nhất định phải vì chính mình tranh luận một chút. Kết quả Giang Vãn Ngâm một câu ta trải đương nhiên ngươi ngủ chận y không nói được gì, chung quy không nhất thiết như vậy rút lui, thứ nhất mình quả thật không biết, thứ hai ngộ nhỡ làm không tốt lại bị Giang Vãn Ngâm chế giễu.
Hàm Quang Quân không phải cái gì cũng biết nha.
Y nhắm mắt, đả tọa nhập định.
Đại thiếu gia Trạch Vu Quân che chở lớn lên, tay này không thể chống đỡ vai không thể nâng, đáng thương Giang Vãn Ngâm ta trời sinh mệnh lao lực.
Y nhẫn lại nhẫn.
"Giang Vãn Ngâm!" Vẫn là không nhịn nổi.
Thiếu niên đẩy hắn tới phòng tắm vòi sen, trước tiên mở nước, điều chỉnh nhiệt độ nước, nói cho hắn đây là nước gội đầu đây là sữa tắm, bàn giao đến bàn giao đi, lúc này mới ra khỏi phòng tắm. Lại lấy bộ quần áo cỡ lớn sạch sẽ mới mua, nằm ở trên giường nghịch điện thoại, sau hai màn đánh thấy hắn còn chưa ra, gõ cửa nói: "Đại cô nương thêu hoa sao, còn chưa xong!"
Hắn ở bên trong xoắn suýt sửa sang lại tóc của mình, cho dù gội bao lâu, trên đầu vẫn còn cảm giác nhơn nhớt, còn không kịp đáp lại thúc giục ở ngoài cửa, thiếu niên tính tình nôn nóng đã đẩy cửa đi vào.
Thiếu niên cũng không nghĩ tới sau khi đẩy cửa ra sẽ là hình ảnh bất ngờ như vậy, ánh mắt lơ lửng không cố định, đang cân nhắc làm sao mở miệng mới không xấu hổ. Hắn cũng xấu hổ, trần chuồng xuất hiện ở trước mặt người khác, chỉ sợ thiếu niên vẫn là người đầu tiên. Dưới mũi thiếu niên chậm rãi chảy xuống vết máu, hắn cũng không lo được cái gì, một cái nâng lên cái cằm thanh tú của thiếu niên, còn tưởng rằng cậu bị bệnh gì.
"Anh anh anh anh... Đừng đừng đừng..."
Giọng nói run rẩy, hắn một tay nắm chặt cổ tay của thiếu niên, một tay ngăn lại eo vì tránh xa hắn khuôn mặt vẫn luôn ngửa ra sau.
Thanh âm run rẩy ngừng lại ở khi nước từ trên mái tóc đen mực trượt xuống, dán ở trên mặt thiếu niên.
Thiếu niên phì phì nhổ bọt biển rơi xuống trong miệng nhổ ra, "Thì ra là tóc anh dài quá gội đầu không xong sao." Một khúc nhạc dạo ngắn này ngược lại hóa giải sự xấu hổ lúng túng của hai người trước đó, thiếu niên để hắn ngồi vào bồn tắm lớn, cầm vòi hoa sen cẩn thận dội tóc cho hắn, tiện thể sấy tóc cho hắn.
Đáng thương Giang Vãn Ngâm ta trời sinh mệnh lao lực.
Thiếu niên lắc lắc cổ tay ở trên giường liên tục phàn nàn hắn đầu tóc quá dài, hắn đột nhiên nhớ lại những lời này, nghĩ đến lại không có mấy người dám để cho Giang Vãn Ngâm ngươi hầu hạ.
Thiếu niên hỏi hắn nghĩ tới cái gì, lại cười như tháng ba mùa xuân hoa nở.
Hắn sững sờ, chỉ là nghĩ tới một số người.
Nhị, chưa từng từ biệt cố nhân.
1.
Ngụy Anh, cho dù năm đó, vẫn là hôm nay, ta đều không thể đàng hoàng cùng ngươi nói lời chia tay.
2.
Đồng hồ báo thức không ngừng kêu báo.
Đèn xanh trên màn hình phối hợp nhấp nháy nhịp nhàng với tiếng reo bíp bíp.
Hắn vươn tay ra khỏi chăn tắt đồng hồ báo thức, hé mở đôi mắt. Duy trì tư thế nằm nghiêng khoảng 2 3 phút, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Điều đầu tiên nhìn thấy là tấm rèm treo hoa màu xanh da trời, Ngụy Vô Tiện thích thú lấy tấm vải này ra và nói rằng tấm vải này là mình rút thưởng được, muốn treo nó ở trong phòng của hắn, cũng mặc kệ khuôn mặt khó coi của hắn.
Ngụy Anh người này cũng thật sự là kỳ quái, nhất định phải đem thứ thuộc về mình đặt ở trước mắt người khác.
Hắn rời giường, mặc chiếc áo ba lỗ bình thường màu trắng lười biếng vươn vai một cái, kéo ra tấm màn cửa đầy nữ tính. Bên ngoài trời rất đẹp, ánh mặt trời trong veo và ấm áp khúc xạ xuống sàn nhà dọc theo tấm kính, những hại bụi trần nhỏ bé nhảy múa ở trong chùm sáng. Cái lạnh khi mới rời giường dần dần bị xua tan.
Ngụy Vô Tiện này, Ngụy Vô Tiện kia.
Cùng là một người sao? Hắn suy nghĩ rồi lại lắc đầu, cũng không phải.
Kim Lăng theo thường lệ báo với hắn chuyện lớn nhỏ ở Kim Lân Đài, trước kia là một đứa nhỏ khiến hắn không yên lòng tự mình một tay nuôi nấng, bây giờ đến lúc buông tay để chính thằng nhóc bay, hắn vài lần trách cứ Kim Lăng nói, chuyện nhà mình tự mình nắm bắt, đừng mang việc vặt tới phiền hắn. Cũng không biết có phải từ nhỏ bị mắng quen rồi hay không, đứa nhỏ này cứng cổ, già mồm nói rõ ràng là cậu của ta thế nào lại nói là chuyện nhà mình.
Sau đó không cách mấy ngày lại gặp được Kim Lăng.
Hắn hôm ấy biết được Kim Lăng sẽ đến, liền ngồi ở trong thư phòng chờ nó, ai ngờ lại ngủ thiếp đi trong khi chờ.
Tỉnh lại thì đến nơi này.
Cặp mắt hoa đào mang theo bức thiết mà nhìn hắn, Giang Trừng em có phải là muốn anh tức chết hay không.
Hắn không nói lên lời, đây là khuôn mặt của Ngụy Anh, nhưng lại không phải y, hắn làm sao quên được Ngụy Anh một lần nữa trở về đối mặt hắn gào thét khàn cả cổ họng, có điều là một câu đều đã qua.
Y vạch một đường, nói cho hắn, liền ở đây đi.
"Anh có phải nói với em là ngoan ngoãn nằm ở trên giường, buổi trưa anh sẽ quay lại gặp em chứ?!"
Hắn đối mặt với sự ửng hồng bất thường, không hiểu nhìn về phía Ngụy Anh đang muốn nổi giận với hắn lại cố gắng đè thấp giọng nói. "Ngụy Vô Tiện?" Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn, nhưng không phải là sự hoang vắng của tuổi hắn.
Hắn bây giờ mới phát hiện rất nhiều điều khác thường, ví dụ như căn phòng này bày biện kỳ quái, ví dụ như tóc hắn là ngắn, hắn quần áo phong phanh.
"Giang Trừng em thật sự là bản lĩnh." Ngụy Anh cười lạnh một tiếng, cố gắng nhét bình thuốc ở trên tay cho hắn, "Đầu bị sốt đến ngốc rồi? Ngay cả anh cũng không gọi sao?"
Đây chính là, lần đầu tiên hắn đối mặt với Ngụy Vô Tiện.
3.
Ngụy Vô Tiện là bác sĩ khoa thần kinh, tiền đồ sáng lạn, lại đối với lời nói dối bị sốt mất trí nhớ của hắn tin tưởng không nghi ngờ, lại kiên nhẫn hơn gấp trăm lần để dạy cho hắn tất cả mọi thứ, ngay cả cha mẹ ở nước ngoài đã lâu cũng bỏ xuống nghiên cứu trên tay vội vàng trở về.
Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đi vào nhà, nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng luống cuống của hắn, lúc này đỏ cả vành mắt, ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào một lúc lâu.
Quá khứ Liên Hoa Ổ tựa như những mộng cảnh, hắn mặc dù ngậm miệng không nói, kì thực nhớ mãi không quên, nhưng cuối cùng không ngăn nổi thời gian ăn mòn, ở sâu thẳm trong ký ức hắn rối loạn như tơ vò. Hắn từ lâu đã quên đi cái ôm ấp ám của Ngu Tử Diên, bây giờ hắn hai tay run run, ôm lấy phần tình thân đến muộn quá lâu này.
"Còn nhớ chúng ta không?" Hai người mang theo chờ mong nhìn hắn, nước mắt trào ra, hắn nặng nề gật đầu.
Trùng kiến Giang gia, hắn một mình mang theo môn sinh trung thành, dẹp tan những tạp chủng chằm chặp dòm ngó, cách nhanh gọn hữu hiệu nhất là dùng ngoan lệ nói chuyện, nếu không hắn thân là một thiếu niên mười mấy tuổi, không nơi nương tựa, thân kiêm trách nhiệm Kim gia, làm thế nào để yên ổn trong thời loạn lạc này.
Hắn không thích xoi mói, cũng không thích nghe người khác lắm mồm, nhất là thường bị người nói tới mà hắn không có cách nào phản bác là Giang Vãn Ngâm không hề giống Giang tông chủ.
Sau này, câu nói này liền thành, Kim tông chủ không hề giống Giang tông chủ.
Làm cái gì, ai nuôi liền phải giống người đó sao?
Hắn chẳng thèm ngó tới, Vân Mộng Giang Vãn Ngâm hết lần này tới lần khác ai cũng không giống, hết lần này tới lần khác ai cũng không không giống hắn.
Giang Phong Miên xin tạm nghỉ học cho hắn, có điều hạng mục ở sở nghiên cứu xảy ra vấn đề cần trở về giải quyết gấp, Giang Phong Miên vài ngày nữa lên máy bay đi Canada. Hắn ở đây không có nội lực, không còn vung roi tử quang chợt hiện dọa lui đám người, chiếc hộp sắt so với ngự kiếm còn nhanh hơn thong dong chở bốn người ra cao tốc sân bay. Hắn ngồi ở ghế cạnh tài xế, đai an toàn thắt khiến hắn khó chịu, nhưng thế giới mới lạ ngoài cửa sổ để hắn tạm thời quên đi khó chịu.
Ngụy Vô Tiện đang lái xe, đôi mắt nheo lại nhìn sang bên cạnh thấy hắn nằm cạnh cửa sổ như một đứa trẻ tò mò, buồn cười giở trò xấu hạ cửa kính xe xuống, mái tóc trán mềm mại của hắn lập tức bị gió thổi tán loạn. Tầm nhìn không còn bị che phủ bởi lớp thủy tinh hữu cơ, màu sắc của thế giới này càng rực rỡ hơn rơi trong tâm trí hắn.
Tiếng máy bay gầm rú xẹt qua, hắn chỉ vào vệt trắng ở trên bầu trời, hỏi rằng đây là nơi cha sẽ ngồi sao?
Hắn không biết phải giả Giang Trừng trong lòng bọn họ như thế nào, chỉ có thể thử từ sự ngây thơ và ít rò rỉ nhất bắt đầu thăm dò, tất nhiên hắn coi như không có hi vọng, nhưng bọn họ rất nhanh liền thoải mái. Ngụy Vô Tiện xoa đầu của hắn nói, chúng ta lại nuôi lớn Trừng Trừng đáng yêu một lần nữa có cái gì không tốt.
Hắn nghiến răng, vì từ đáng yêu trong miệng anh.
Giống như bây giờ, Ngụy Vô Tiện đưa tay ra vò đầu hắn một lần nữa, hoài niệm nói.
"Lần đầu tiên dẫn em đi công viên trò chơi, em cũng là ghé đầu vào cửa sổ xe như thế này, nhìn chằm chằm đu quay ở phía xa, không chớp mắt."
Hắn tức giận gạt cánh tay kia ra, cha mẹ ngồi ở ghế sau cười vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng, quay đầu về phía anh nhe răng nanh giả vờ hung dữ.
Nhưng bầu trời xanh ngoài cửa sổ đang chiếu vào mắt hắn, sáng long lanh.
Đưa Giang Phong Miên tới cổng lên máy bay, hắn yên lặng nắm chặt góc áo, vừa rồi hắn xuyên thấu qua cánh cửa kính lớn trong sảnh sân bay quan sát những con chim khổng lồ kia, nhưng nhìn trên trời thì nó nhỏ hơn một con chim.
Hắn hơi lo lắng, giống như Giang Phong Miên đi vào trong bụng một con quái vật nào đó, cắn môi không nói chuyện, phần lo lắng này thẳng tới khi Giang Phong Miên hạ cánh tới Toronto lập tức gửi lời mời video mới tan biến.
Buổi chiều Ngu Tử Diên để Ngụy Vô Tiện thả cô xuống ở siêu thị, vén tay áo lên, phải thể hiện tài năng thật tốt cho hai người con trai của cô, mà hai người bọn họ bị Ngu Tử Diên đưa đến trường học của hắn, đưa hắn đi gặp thầy giáo mà hắn chưa từng gặp mặt, cũng là bạn thân của cha mẹ, xem như có nơi yên tâm bàn giao.
Trên thực tế là Ngụy Vô Tiện ừ a trả lời, còn hắn thì phụ trách lộ cái mặt. Thầy giáo nói liên miên kể chuyện ngày trước, hắn lắng nghe nhìn qua cây bạch quả ở ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy xa xa có một cậu bé khuôn mặt xinh xắn mặc áo len cùng quần jean đơn giản, đi đôi giày màu trắng giẫm ở bên trên những phiến lá rụng, chậm rãi đi tới.
Đó là Giang Trừng ở nơi này.
Trẻ trung và mạnh mẽ.
Ở lúc cậu vừa mới sinh ra, tôi mới vừa tan học, vội vàng chạy tới bệnh viện xem cậu, một đứa nhỏ như vậy. Về sau ai cũng cho rằng cậu đi theo con đường của Ngu Tử Diên, nhưng cậu lại theo chân anh cậu tới đây, đột nhiên nói muốn chuyển qua tôi đây.
Nói gió là mưa cậu khi còn bé cũng làm không ít chuyện, bị anh cậu dạy bảo một mặt cơ bản không còn đoạn sau, chỉ có lần này nói cái gì cũng không nghe, ôm bản lịch sử tổng quát Trung Quốc ở trong văn phòng tôi làm ổ nửa năm. Cuối cùng ai cũng hết cách, chỉ có thể để cho cậu chuyển hệ.
Một từ thật tốt.
Hắn không đố kị, hắn chỉ là nghe kể về một hắn ở thế giới khác, để hắn có chút ao ước.
Hắn cùng Ngụy Vô Tiện tạm biệt thầy giáo, hắn đứng ở cổng do dự hồi lâu, vẫn là quay đầu cúi đầu chào ông lão với mái tóc hoa râm và đôi mắt trong veo.
Trên đường về, hắn hỏi Ngụy Vô Tiện có phải là mình quá tùy hứng hay không, Ngụy Vô Tiện một bên quay xe một bên nhíu mày, tức giận vươn một tay đâm trán hắn, em cũng biết à.
Hắn xoa xoa giữa trán đỏ rực, bên tai tiếng động cơ khởi động thình thịch đến đau đầu, sau một hồi mất thính giác, hắn nghe được giọng nói trong trẻo của Ngụy Vô Tiện.
Anh tình nguyện theo em, em nghĩ gì vậy.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra tình nguyện hay không tình nguyện, quan trọng như vậy.
Ngụy Anh tình nguyện, y chính là đại đệ tử Vân Mộng, là sư huynh từ nhỏ cùng hắn lớn lên. Nếu y không tình nguyện, y chính là Ngụy Vô Tiện tâm hệ thiên hạ, nguyện sống vì người khác, duy chỉ có không vì Giang gia, không vì Giang Vãn Ngâm mà sống.
4.
Ngụy Vô Tiện từ bỏ công việc, ở nhà dốc lòng giúp đỡ hắn, ngắn ngủi hai tháng Ngụy Vô Tiện dường như đem Giang Trừng đi lại cuộc sống hai mươi năm một lần.
Thiếu niên này phóng khoáng không bị gò bó, không có sợ hãi, là dáng vẻ hắn đã từng muốn sống, chuyện cho tới bây giờ hắn không tách Giang Trừng cùng Giang Vãn Ngâm ra, hắn theo dáng vẻ của Giang Trừng cố gắng sống thành Giang Trừng, vì cha mẹ nơi này, vì Ngụy Vô Tiện nơi này, cũng vì một tràng mộng liên hồi vào mỗi đêm thuở thiếu thời.
Cho dù khuôn mặt trẻ trung cỡ nào, cũng không che được trái tim già cỗi từ lâu của hắn. Thỉnh thoảng lộ ra mệt mỏi, rốt cuộc ở một khắc để Ngụy Vô Tiện hạ quyết tâm.
Mặt tiền nhỏ đơn sơ, vài bước là đi qua vài hàng bàn, tùy ý lùi về phía sau chăm chú nhìn một chút liền có thể nhìn thấy thịt tươi bày ở trên bàn. Ngụy Vô Tiện ngồi ở chỗ gần bếp, nhấc vung lên, sương mù nhanh chóng bốc hơi lên phủ kín mắt kính của Ngụy Vô Tiện, hắn không nhìn rõ nét mặt của anh.
Trong tiếng ầm ĩ thực khách đi tới đi lui, Ngụy Vô Tiện để đũa xuống nhẹ giọng nói với hắn, anh phải đi.
Hắn đang nhặt hành ra ngoài.
Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện dẫn hắn tới cửa hàng này ăn mì, hắn cũng cẩn thận như này lựa từng cọng hành ra, Ngụy Vô Tiện thấy cười híp cả mắt nói, vẫn không thay đổi thói quen chút nào, muốn vị hành lại không ăn hành.
Thẳng tới khi nhặt xong một điểm màu xanh cuối cùng... hắn múc ngụm canh, uống xong.
Đi Thụy Điển?
Ừ...
Ở nhà hắn dùng chung phòng sách với Ngụy Vô Tiện, chồng đầy giá sách không phải sách y học cũng là sách lịch sử, Ngụy Vô Tiện chỉ vào mấy quyển sách ố vàng nói cho hắn đây là sách không còn xuất bản nữa của anh không ai được động vào. Ngẫu nhiên trong lúc Ngụy Vô Tiện nấu cơm ở phòng bếp, hắn tới phòng sách đọc sách rồi ngủ gật.
Song nhất thời tò mò mở ra cuốn sách y học tràn đầy thuật ngữ chuyên ngành, mảnh giấy kẹp ở bên trong rơi ra. Hắn nhớ rõ Giang Phong Miên khi đi Canada cũng cầm giấy giống này, hắn sờ chữ in mực bên trên, nghiêm túc quay về lịch ngày tìm kiếm ngày tháng, nhưng gặp rắc rối với một chuỗi chữ như gà bới trên cuốn Stockholm này.
Hắn kiểm tra chéo với các chữ cái trên bàn phím nghiên cứu đối chiếu vài lần, mới nhấn xuống tìm kiếm, phóng đại bản đồ thế giới, hai điểm cách nhau hàng ngàn dặm, hắn nhìn, trong lòng đột nhiên dâng lên tủi thân.
"Đi ra ăn cơm."
Hắn ngoan ngoãn gật đầu, chôn cằm ở trong khăn quàng cổ vẫn còn ấm.
"Tôi biết cậu không phải A Trừng, nhưng cậu quả thực rất giống em ấy, có lẽ là một A Trừng ở thế giới khác đi." Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, "Dù sao có một số việc không phải giả vờ là có thể làm được."
Anh còn nói, đã biết từ lâu rồi, tôi kéo dài thời gian là muốn nhìn cậu lâu một chút, có thể nuôi lớn A Trừng một lần nữa tôi rất vui vẻ.
Tôi muốn chăm sóc cậu thật tốt, A Trừng nơi đó nhất định sẽ trải qua tốt đẹp.
Hắn há miệng, nhưng không nói được cái gì.
Ngụy Vô Tiện giống như không nhìn thấy hắn cúi đầu xoắn xuýt, trong nụ cười mang theo sự lười biếng thông thường, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn nói tạm biệt.
A Trừng, anh đi.
5.
Miếu Quan Âm ngày ấy, khi tất cả quá khứ bị vùi lấp, Kim Lăng hỏi hắn.
Cậu người vừa mới muốn nói cái gì?
Hắn lắc đầu, không có.
Chỉ là muốn nói lời tạm biệt.
Ừ, Ngụy Vô Tiện, tạm biệt. Hắn nhỏ giọng nói.
Vô số lần chưa kịp nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Anh thì y đã rời đi, bây giờ hắn ở trong nước mắt mơ hồ, thật sự đưa tiễn Ngụy Vô Tiện.
6.
Thời gian trôi qua bình thản, tạm nghỉ học nửa năm, hắn sống được quy củ.
Buổi sáng sớm chạy bộ, thời gian lâu dài hắn còn học được mua cơm sáng ở quán nhỏ, trở về làm ổ ở phòng sách lên mạng tìm kiếm gì đó, ngẫu nhiên Giang Phong Miên Ngu Tử Diên gửi lời mời video lệch giờ cho hắn, hắn gặm pizza ấp úng giải thích chỉ ăn pizza lần này, làm nũng hai người cũng không nỡ mắng hắn.
Ngược lại là Ngụy Vô Tiện, một khi rảnh rỗi mặc kệ có lệch giờ hay không liền trực tiếp gọi điện thoại, hắn đang ngủ thì bị đánh thức, giọng nói mang bất mãn đổi Wechat quay lại, Ngụy Vô Tiện mặc một lớp áo lông thật dày nhảy nhót ở trên tuyết như một đứa trẻ.
Bên tai hắn toàn là tiếng thở của Ngụy Vô Tiện, cũng không nhịn được cười, cười nhạo anh như con husky.
Nửa năm ru rú trong nhà ôm máy tính, toàn bộ kiến thức liên quan tới thế giới này hắn đã hấp thụ từ nhiều nguồn khác nhau, là đủ để cho hắn đối mặt với những điều ngoài tầm hiểu biết của mình. Hắn ôm sách tới trường học, cổ giày ngắn vừa bước tràn đầy hơi thở học sinh, mọi người lại nhao nhao thảo luận, nghe nói đây là truyền kỳ vì chuyển hệ mà kinh động hiệu trưởng.
Hắn hàng ngày nghĩ, có thể ngủ một giấc, phát hiện hắn vẫn là Giang Vãn Ngâm ngồi ở Liên Hoa Ổ chờ đợi Kim Lăng tới hay không.
Hắn không trở về, song có một ngày hắn đêm khuya chạy tới cửa hàng 24H Convenient Store mua sữa chua cùng mì, nhặt được khách không mời mà tới. Hắn chép miệng dùng sức đâm đâm mặt của người kia, vô cùng mất hứng mà đánh thức y.
Ở khi bị Tị Trần kề lên cổ hắn thẳng thắn xem thường, điều đầu tiên khi tỉnh lại thật sự là đỗi mình. Hắn lén lút nhéo bắp đùi của mình, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt giả vờ yếu đuối.
Làm sao có thể cô phụ người này, ngoài cười nhưng trong không cười mà tổn hại túi da Giang Vãn Ngâm hắn thật sự là đồ gạt người.
Cũng không phải mỗi một dân chúng bình thường đều biết bọn hắn, người này ăn nhờ ở đậu còn giương một tấm mặt thối, hắn thoáng nhìn sắc mặt càng ngày càng xấu của chủ nhân, chỉ có thể ngã vào trên người y một cái, một bộ dáng vẻ đáng thương liễu yếu gió thổi. Nam chủ nhân thấy hai mắt đăm đăm, y đã sớm thẳng thắn nâng hắn dậy vào phòng.
Hắn ngồi xuống hai tay khoanh trước ngực, mắt hạnh nhìn chằm chằm người này, cho ngươi ăn ngươi còn mang bộ dáng thiếu nợ ngươi, Lam công tử tính khí thật là lớn, sợ người ta không phải câu tiếp theo liền đuổi chúng ta đi.
Giang công tử một bộ túi da tốt, cũng không phải là so cái gì cũng tác dụng.
Hắn thật sự tức không nhịn nổi, buổi tối đá người này xuống giường, lập tức ra tay đánh nhau, chém hơn nửa tường rào nhà người ta, chỉ có thể để lại ngân lượng, chấp nhận ở trong sơn động một đêm.
7.
Kết quả người này nói cho hắn, Giang Vãn Ngâm cùng Ngụy Vô Tiện ở nơi đó rất tốt, hắn nhìn thấy căng thẳng trong mắt y, nổi lên lòng nghi ngờ. Hắn không nghĩ tới Lam Vong Cơ người này cho tới bây giờ vừa đối mặt sẽ đỗi mình, muốn mình biến mất khỏi thế giới này, vậy mà nói hắn làm được rất tốt.
Nhưng y cũng không giải thích được, trong nháy mắt chất lỏng xông phá tuyến lệ.
Vì sao ở lúc hắn mất đi dáng vẻ, ở miếu Quan Âm không để ý mọi thứ gào thét không ai tới nói cho hắn những này chứ?
Kim Lăng từ nhỏ bị hắn mắng đến lớn, cũng không biết cậu của mình lúc đó nhất định bị người bắt nạt, vụng trộm dấu diếm tin tức của hai người kia, vừa thấy hai người kia tiếp cận xung quanh Liên Hoa Ổ, thậm chí sẽ trực tiếp xuất hiện mời bọn họ rời đi.
Hắn đều biết, một lần đột nhiên hỏi Kim Lăng, Kim Lăng một hồi căng thẳng lại nhìn thấy dáng vẻ bình thản của hắn, chỉ đành phải bên cạnh gõ hỏi cậu chẳng lẽ không ghét bọn họ sao.
Bọn họ rõ ràng bắt nạt cậu như vậy, đứa nhỏ nhăn mặt bĩu môi lầm bầm.
Ngươi làm sao biết rằng bọn họ nhất định là tới đây, nói không chừng là đi ngang qua.
Ta mặc kệ, đi ngang qua cũng không cho phép.
Hắn bật cười, nhấn lên mi tâm đứa nhỏ, ai dạy ngươi bá đạo như vậy.
Hận sao? Bọn họ tự vấn lòng.
Hận.
Trước kia là Ngụy Anh vì đại nghĩa hi sinh tiểu nghĩa Giang Vãn Ngâm hắn, hắn hận cũng hận không được, oán cũng oán không được. Hiện tại rốt cục vì chính hắn tiểu nghĩa mà bỏ xuống Giang Vãn Ngâm, hắn rốt cục có thể hận y oán y.
8.
Thế giới lớn như vậy, hai người muốn không gặp gỡ cũng không khó, có điều vừa nói đều là đã qua, vậy thì đi qua đi. Không gặp gỡ, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, trên đường gặp phải cũng chỉ coi là người xa lạ.
Giang Vãn Ngâm sống được hào hiệp, oán hận oán oán quá dày vò, hắn không nói, cũng không nhớ nhung.
——————————————————
Là sau miếu Quan Âm Giang Trừng xuyên qua trước, vì phân chia, Giang Vãn Ngâm trong miệng Lam Vong Cơ là Trừng thế giới ban đầu, Giang Trừng là Trừng ở hiện đại (hồn nguyên thế giới, chỉ là Lam Vong Cơ không biết)
Ngụy Vô Tiện ở hiện đại chính là người hiện đại, thiết lập là anh trai Giang Trừng, đã biết Giang Trừng đổi người từ lâu 👌👌 sau đó đi Thụy Điển.
Lam Vong Cơ ở hiện đại là một người đột nhiên xuất hiện, cách Ngụy ca xảy ra chuyện đã qua mười năm, ngay vào lúc này xuyên đến, được hồn xuyên Giang Vãn Ngâm đã biết tất cả kết cục từ lâu nhặt về nhà, nhưng Giang Vãn Ngâm giả dạng làm cái gì cũng không biết, Lam Vong Cơ không biết hắn cũng là xuyên qua đến 👌👌
=====
Giải thích chút, ở phần đầu ở góc nhìn của Lam Trạm thì Trừng là người hiện đại, ngôi kể tôi sẽ đặt là hắn - cậu, xưng hô là anh - tôi, khi Trạm nhớ lại chuyện ở nguyên tác thì sẽ kể y - hắn, xưng ta - ngươi. Về sau kim lòi ra khỏi bọc, vạch rõ thân phận thì tôi sẽ để xưng hô tuỳ theo từng trường hợp. Còn về phần Tiện Trừng thì đa số tôi để xưng hô anh - em, ở một số trường hợp sẽ là tôi - cậu, ngôi kể thì tôi sẽ gọi Tiện là "anh".👌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro