Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ - Lập xuân (thượng)

Song xuyên qua, Trạm là gần mười năm Trạm, Trừng là Trừng sau miếu Quan Âm.

Tiền văn tương đối dài, lại rối, ở đây giải thích lại.

Giang Trừng thuộc về xuyên hồn, xuyên tới hiện đại trước Lam Vong Cơ mấy năm, sau đó gặp được Lam Vong Cơ tình cờ xuyên tới hiện đại thì lựa chọn che giấu thân phận.

Cho nên Giang Vãn Ngâm ở trong miệng Lam Vong Cơ là Trừng ở thế giới ban đầu, Giang Trừng là y cho rằng đó là người hiện đại (thực ra là hồn Trừng thế giới ban đầu)

Bắt đầu từ chương này, Lam Vong Cơ đã biết được thân phận của Giang Trừng, lại cho rằng Giang Trừng là cùng ở mốc thời gian với mình. (mười năm)

Liên quan tới Ngụy ca, hiện đại cùng thế giới kia không liên quan, tách ra thành hai người là được.

Tiện Trừng ở hiện đại sẽ HE ở trong phiên ngoại.

Gọi là cái gì nhỉ, flag không trật tự.

Số lượng từ liên tiếp bùng nổ...

Vô cùng nhật hệ hhhh

Thêm BGM☞ « Bạch い quý tiết » Misia

[ Lập xuân · Thượng ]

Xuân tiết Giang Trừng lại đi Tô Châu một chuyến, Ngu Tử Diên nói với hắn để hắn đi cầu nguyện, Giang Trừng ngậm chè trôi nước nóng hầm hập nháy mắt mấy cái, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Ngu Tử Diên ở đầu kia điện thoại thấy hồi lâu không có hồi đáp, trợ lý lại đưa tới báo cáo thí nghiệm, cô kẹp điện thoại giữa vai với má, nhận lấy báo cáo lật xem, vừa nhìn vừa nói, "Đừng ngốc, con xảy ra chuyện mẹ muốn đi chùa Hàn Sơn một chuyến, hi vọng mấy năm này con có thể bình an." Nghĩ đến năm trước nhìn thấy con trai của mình mặt mày mang cười tinh thần phấn chấn, Ngu Tử Diên vui mừng nở nụ cười, "Mẹ lại không đi được, tự con đi đi."

Lam Vong Cơ ngồi đối diện hắn, đầu tiên là kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó là nhẫn nại nhíu mày, bỗng nhiên tràn ra mỏi mệt không chịu nổi, lại là cảm giác bất lực lực bất tòng tâm. Giang Trừng ừ a a trả lời, thỉnh thoảng ngây ngốc gật đầu, ánh mắt của hắn chưa từng có tiêu điểm, mãi đến khi cúp điện thoại bắt gặp ánh nhịn đau của Lam Vong Cơ, hắn mới nhận ra hốc mắt từ lâu đã tràn ngập ấm áp.

Cuối tầm mắt mông lung chỉ nhìn thấy bàn tay của Lam Vong Cơ chầm chậm vươn về phía hắn, từ mờ ảo trở nên rõ ràng từng đường vân trên đầu ngón tay, trái tim Giang Trừng như thắt lại, hắn còn chưa kịp cảm nhận cảm xúc đột ngột này, thân thể lại trước một bước thay hắn biểu thị kháng cự. Hắn đưa tay lên chặn những đầu ngón tay sắp chạm vào mình của Lam Vong Cơ.

"Lam Vong Cơ!" Giang Trừng che mắt, hít một hơi thật sâu, sắc bén nói: "Không được qua đây!"

Lam Vong Cơ đầu ngón tay khẽ run lên, dừng lại nửa giây, cuối cùng cuộn thành nắm đấm rồi thu về.

Giang Vãn Ngâm, y than thở, quá khứ vô số lần đối chọi gay gắt sau đó đường ai nấy đi, cũng không bằng ở thời khắc này bị đẩy ra khiến Lam Vong Cơ cảm thấy không cam tâm.

Y cũng không có cách nào diễn tả được cảm giác đột nhiên biết Giang Trừng chính là Giang Vãn Ngâm, so với tức giận vì bị người lừa gạt, Lam Vong Cơ có một cảm xúc chuyện đương nhiên lại nháy mắt tiêu tan. Hóa ra toàn bộ lý do không thể giải thích được để tiếp cận thiếu niên Giang Trừng này, chỉ có một cái.

Hắn chính là Giang Vãn Ngâm.

Giang Trừng tình cờ tìm được trọn bộ Tứ Bảo (1) trong phòng làm việc, vừa thấy hứng thú liền đem sách rải rác trên bàn gấp xuống đất, bút lông cừu giấy Tuyên Thành tất cả đều trải xong, ngay cả Lam Vong Cơ cũng bị kéo đến phục vụ mài mực, Giang Trừng cầm cuốn lịch sử triều đại nhà Tần ngồi ở một bên, cũng không nói chuyện với y, nghiễm nhiên một bộ ngươi chuẩn bị cho tốt lại gọi ta ông lớn vậy.

Lam Vong Cơ xắn tay áo của chiếc áo len màu nhạt, lấy một bát nước và một chiếc thìa nhỏ trong bếp, nhúng vài giọt nước trong veo lên viên mực, rồi thả thỏi mực theo phương thẳng đứng chính giữa nghiên mực, không nhanh không chậm đều đều khuấy theo vòng tròn. Lam Vong Cơ bẩm sinh trắng hơn rất nhiều so với những người khác, lúc này xương cổ tay lộ ra ngoài, cánh tay trắng ngần đường nét mạnh mẽ, động tác đều đặn mà thanh thoát. Định lực người nhà họ Lam khác hẳn với người thường ở đây hiện ra không bỏ sót.

Giang Trừng nhấc mắt khỏi sách, Lam Vong Cơ đứng ở nơi đó mài mực, vẻ mặt chuyên chú trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, hắn lấy sách che miệng lén cười. Thấy mực nước đậm nhạt không sai biệt lắm, liền làm bộ muốn gọi Lam Vong Cơ, lời còn chưa ra khỏi miệng, Lam Vong Cơ cũng cúi đầu nhìn về phía hắn.

Giang Trừng có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt lập tức đỏ bừng của Lam Vong Cơ, hắn cũng không biết vì sao mình không nhìn qua chỗ khác, cố giả bộ bình thường nói, "Vị tiên sinh đến từ cổ đại này, không bằng để trần hai tay?" Trong lời nói của hắn có chút thân mật rõ ràng, người nói vô tình người nghe có ý, Lam Vong Cơ mất tự nhiên gật đầu một cái, một lúc sau lại kịp phản ứng quay qua mặt chỗ khác mà Giang Trừng không nhìn thấy, ừ một tiếng đặc biệt nghiêm nghị còn có chút ngớ ngẩn.

Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Trong một tấc vuông trói buộc, khiến cho bút phong mạnh mẽ khỏe khoắn của Lam Vong Cơ không được sắc sảo, mấy phần lễ độ quy phạm cùng khiêm tốn.

Khi Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện theo học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì người nào đó hơi một tí là phạt chép, hôm nay nắm chặt búi tóc người kia, ngày mai vụng trộm xuống núi uống rượu, Lam Khải Nhân mỗi lần tức giận đến nổi trận lôi đình, phạt đến Ngụy Anh cơ hồ coi tàng thư các là nhà. Giang Trừng vì tránh làm mất mặt mũi Giang gia, một chút một chút thu thập cục diện rối rắm sau lưng hắn, ngay cả chép phạt cũng viết thay không ít.

Tất nhiên là Lam Khải Nhân không đích thân kiểm tra bọn hắn, Lam Vong Cơ liền được phái tới thay chưởng phạt, mặc dù Giang Trừng chép phạt giúp, nhưng cũng không có chăm chỉ đến mức bắt chước cả chữ viết, lại nói Ngụy Anh có thể viết được một phần mười cũng không tệ. Nhiều lần như vậy, Lam Vong Cơ trong lòng hiểu rõ cũng không có nói ra, trong đáy lòng lặng lẽ ghi lại chữ của hai người.

Giang Trừng cầm bút, thủ thế hạ bút thành văn, một chút cũng không mới lạ, vừa muốn đặt bút thấy Lam Vong Cơ còn ở một bên, đến hai chữ Vân Mộng ngòi bút chuyển một cái viết.

Trừng. Trong đục rõ ràng.

Nói đến cũng rất vừa khéo chính là, Giang Trừng hắn là quét ngang điểm rơi biến thành điểm vững chắc, mà Lam Vong Cơ lại là một điểm rơi hư hóa thành hoành.

Lam Vong Cơ vốn định viết là Giang Vãn Ngâm.

Ma xui quỷ khiến, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu.

Giang Trừng tựa hồ chắc chắn chính mình chất phác, không phát hiện ra thân phận của mình, tuy nhiên là ý trời, vạn vật như nam châm hai cực nam bắc, đến khoảng cách thì chộp tới, không có lý do gì mà vòng vo. Lam Vong Cơ trên đường xuống lầu đổ rác, giấy Tuyên Thành vo nhàu nát rơi ra khỏi túi, khi nhặt lên tình cờ để lộ ra chữ viết ở giữa.

Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện.

Tên của mình đặt cạnh tên người kia, không có thuận mắt như trong tưởng tượng, bút pháp cực kỳ quen thuộc, khoảng cách ba điểm phía dưới chữ Vong vừa vặn, Lam Vong Cơ vóc người cao to ngồi xổm ở trên đất hồi lâu, nhìn chằm chằm tờ giấy kia.

Giang Vãn Ngâm hiếm khi viết thư cho y, ngẫu nhiên gặp được một vài chuyện vụn vặn mà Lam Vong Cơ nhất thời xúc động hỏi, nhưng nó dường như thêm mấy phần hài hước vào cuộc sống nhàm chán mà gian khổ của Tông chủ Giang Vãn Ngâm, vì vậy trả lời rất chăm chỉ.

Một lần Lam Hi Thần đúng lúc bắt gặp y đang đọc thư của Giang Vãn Ngâm, huynh trưởng ý vị thâm trường mà nhìn chằm chằm mình, y có mấy phần muốn giải thích, rõ ràng chính là y trong lúc vô tình hỏi làm thế nào để giải quyết vấn đề Tư Truy hay đi tiểu đêm, thay vào đó bị Giang Vãn Ngâm bắt được cơ hội chế giễu Lam thị gia quy đều khiến đứa bé kìm nén khổ cực.

Huynh trưởng thấm thía dạy bảo y hồi âm cảm tạ Giang tông chủ, còn đứng ở một bên chờ y viết xong thư.

Cấp bậc lễ nghĩa là tận xong, Giang Trừng nhận được nhưng là buồn nôn cùng khó chịu, liền đoán được Lam Vong Cơ nhất định là bị Lam Hi Thần bức bách yêu cầu, Kim Lăng gần đây không ồn ào cũng coi như là tiến bộ rất lớn, lập tức nâng bút hồi âm.

"Đa tạ Giang tông chủ."

"Không cần khách sáo, Vong Cơ huynh gọi thẳng Vãn Ngâm là được."

Lam Vong Co gấp giấy Tuyên Thành lại bỏ vào trong túi, ấn nút xuống lầu, mặt không thay đổi đứng chờ thang máy.

Mùng một và mười lăm tết đều là ngày thắp hương cúng Phật, Ngu Tử Diên đặc biệt dặn dò hắn nhất định phải đi đến đó vào đầu năm mới, lễ tạ thần nhất định phải có lòng thành. Giang Trừng nghĩ nhà ai đầu năm mùng một còn đi ra ngoài, nhưng lại chỉ có thể giấu ở trong bụng, thành thật đặt vé đường sắt cao tốc từ sáng sớm.

Trước lạ sau quen, hắn cùng Lam Vong Cơ dễ dàng bấm thời gian đứng ở cửa soát vé, Lam Vong Cơ vừa mới mua một chiếc mũ len mới, chùm mũ qua lông mày, làm nổi bật hai hốc mắt sâu cùng sống mũi cao. Giang Trưng ỷ vào việc mình trả tiền mà chọn cho y một cái màu nghệ, Lam Vong Cơ nhìn màu sắc kia không nói nên lời, khóe mắt giật giật cuối cùng vẫn là đội lên.

Sự thật chứng minh người nhà họ Lam cho dù là ở đâu cũng không bao giờ thua người khác về khoản ăn mặc, các tờ báo và tạp chí đã trở thành mối dắt Lam Vong Cơ giao lưu thời đại hiện nay, mà tạp chí lại thêm vô số buff cho y. Áo len trơn màu, quần bó, giày Martin cổ thấp màu xám nâu và mũ len sáng màu đã trở thành điểm nhấn cho toàn bộ cơ thể. Giang Trừng lắng nghe những lời thì thầm ngưỡng mộ, nghĩ đến một từ mới trên Internet, tinh xảo nam hài.

Đường sắt cao tốc ngày mùng một Tết cũng không có bởi vì ăn Tết mà vắng vẻ, mọi người đều lên kế hoạch đi du lịch với túi lớn túi nhỏ. Ngu Tử Diên nhắc nhở quá muộn, vất vả lắm mới mua được vé kết quả là số ghế ngồi của hai người không liền nhau. Giang Trừng ở toa 4, hàng 12F, Lam Vong Cơ ở toa 8 hàng A3. Đi theo thang máy, tình cờ kẹt ở cửa khoang số 8, Giang Trừng đẩy Lam Vong Cơ vào cửa, vẫy vẫy vé xe làm khẩu hình nói tôi ở phía trước, nói xong liền đi về phía toa của mình.

Cũng không để ý Lam Vong Cơ ở phía sau dừng chân lại, cho đến khi người soát vé do dự một lúc rồi anh ta mới nhắc nhở Lam Vong Cơ, "Thưa anh, xin đừng làm ảnh hưởng đến những hành khách phía sau để lên tàu." Y lúc này mới siết chặt tấm vé trong tay sải bước đi vào, nhân viên tàu nhìn bóng lưng y, không khỏi cảm thán một câu. Mẹ nó chân dài thật, một bước bằng mình đi hai bước.

Giang Trừng lần số tìm tới chỗ của mình, ngồi bên cạnh là một cô gái có vẻ còn khá trẻ, nhìn thấy hắn vội vàng gỡ tai nghe xuống nhường chỗ ngồi, còn suýt chút nữa đụng vào người khác. Giang Trừng kịp thời đưa tay đỡ cô gái tránh cho cô gái gặp nạn, hắn thoáng nhìn đôi má ửng đỏ của cô gái, vô cùng thành khẩn nói: "Cảm ơn."

Cô gái qua hồi lâu mới phản ứng lại, mới thỏ thẻ đáp lại, "A... không cần..." Kết quả là, Giang Trừng cầm cuốn tạp chí cắm mặt vào xem, như thể chàng trai thân thiện vừa rồi không phải là hắn vậy. Cô gái đành phải ngồi lại vào chỗ, tiếp tục phát chương trình tạp kỹ trên điện thoại của mình.

Đến chỗ buồn cười lại vướng bởi Giang Trừng ngồi ở bên cạnh, muốn cười lại không dám cười, cũng không biết sự kiềm chế này đến từ đâu. Cô gái nén cười đến toàn thân run rẩy, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra trên màn hình trước mặt, đó là bàn tay to khớp xương rõ ràng là của một người đàn ông, cô giật nảy mình, cả người nhảy dựng lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn theo cánh tay đến chủ nhân của bàn tay.

Giang Trừng bởi vì cô gái kia nín cười mà rung động có chút không kiên nhẫn, không ngờ trong nháy mắt lại có động tĩnh lớn như vậy, hắn buông tạp chí xuống, suy nghĩ như ngừng lại, "Lam..." Người đứng trước mặt lẽ ra đã ngồi vào chỗ từ lâu, Giang Trừng có chút khó hiểu, có chút nghi ngờ hỏi: "Anh tại sao lại ở chỗ này?"

Cô gái dường như không ngờ rằng hai người họ biết nhau, còn cách mình một đứng một ngồi giao tiếp bằng mắt, cô ngập ngừng và thận trọng ngắt lời, "Chuyện này... hai anh..."

Lam Vong Cơ không có trả lời Giang Trừng, đến gần một bước, cô gái nhỏ bị bóng người cao lớn che kín, theo bản năng rụt rụt người lại, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống.

"Phụt —— ha ha!"

"..."

Mình quá mất mặt, cô gái bất lực che mặt, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"Đổi chỗ ngồi." Lam Vong Cơ không nhìn ra được suy nghĩ của cô gái, thẳng tay đưa tấm vé màu xanh nhạt cho cô gái, chỉ vào số ghế phía trên nói: "Đây."

"..." Cô gái buông tay, im lặng.

"Lam Vong Cơ anh đừng có dọa cô ấy."

"Tôi không có."

Cô gái: ??? Tôi là ai tôi ở đâu?

Cuối cùng cũng thành công đổi.

Theo yêu cầu của Giang Trừng, Lam Vong Cơ đưa cô gái đến cuối toa số 7, bấm lại số ghế rồi bỏ đi không thèm nhìn lại mặc kệ cô có nghe rõ không. Đương nhiên, lời nói ban đầu của Giang Trừng là, đưa người đến chỗ ngồi bên cạnh.

Theo hướng dẫn viên du lịch, cả hai đã thành thật đếm các ga trên bản đồ tàu điện ngầm, ngay cả khoảng cách 300 mét của phòng chuyển giao trên mặt đất cũng mở ra hướng dẫn, sợ không cẩn thận giẫm vào trong hố nào đó. Khi đến Khu thắng cảnh Phong Kiều, vừa ra khỏi cửa xe điện ngầm, Giang Trừng lại không có cảm giác nơm nớp lo sợ như vậy, bởi vì hầu hết những người trên xe đều xuống ga này. Ngụy Vô Tiện nói với hắn rằng, nếu là đi đâu chơi, đi theo đám đông sẽ đúng.

Cả hai nhìn nhau một cái nhìn kiên quyết, và họ đóng vai khách du lịch mà không cần suy nghĩ.

Đầu năm là thời điểm tốt nhất. Tín đồ lui tới khua chuông thắp hương khẩn cầu bình an, đi lên mười bậc cổng vào chùa đông nghịt người. Dù du khách ồn ào, khói hương nghi ngút trước mặt khi họ đến gần, và âm thanh trầm bổng của chiếc chuông cổ được đánh thường truyền tới bên tai, trang nghiêm túc mục, bất kể có phải là tín đồ hay không đều trầm trồ trước sự uy nghiêm của ngôi chùa ngàn năm tuổi này.

Trước cửa có một bia đá màu đen, trông bình thường, nhưng rất nhiều người vây quanh để chụp ảnh. Giang Trừng tất nhiên không muốn tham gia phần náo nhiệt này, Lam Vong Cơ càng là không, hắn mang theo nhiệm vụ mà Ngu Tử Diên giao, đi thẳng đến bảo điện Đại Hùng.

Duyên phận, ai cũng khó mà nói.

Duyên là nhân, phần có thể kết quả. Duyên khởi bất diệt, có nhân nhưng không thể tiếp tục, chính là hữu duyên vô phận.

Khi khách du lịch đi hết, Giang Trừng tình cờ nhìn lướt qua chữ viết trên đó, dễ dàng nhận ra hơn nhiều so với trong sách, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên.

Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự, dạ bán chung thanh đáo khách thuyền. (2)

Lam Vong Cơ cũng thấy rõ, y nắm chặt tay Giang Trừng cùng hắn đứng trước bia đá, khoảng cách hơn một mét, cho đến khi du khách lại ùn ùn kéo đến. Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng nguồn gốc của tên Giang Phong Miên ở đây có lẽ là bài thơ này.

Giang Trừng không gặp Giang Phong Miên ở đây nhiều, thường xuyên liên lạc với nhau bằng tin nhắn, từ chuyện học hành đến chuyện vặt vãnh như ăn cơm nguội của hắn, may mà Giang Phong Miên không thích gọi điện video nên khi Giang Trừng trả lời tin nhắn lén thở phào một cái, nếu không hắn thật sự không biết nên đối mặt như thế nào. Nhưng vài dòng chữ trên màn hình cũng đủ để chứng minh rằng Giang Phong Miên thực sự yêu Giang Trừng, mỗi dấu chấm câu đều được khắc ghi bằng sự quan tâm nhẹ nhàng và âm thầm. Khi Giang Trừng nằm trên giường và nhìn thấy tin nhắn của Giang Phong Miên đều sẽ đắc ý lắc chân.

Hắn thực sự biết ơn vì có thể tới đây.

Dù cho tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước, cũng không thuộc về Giang Vãn Ngâm.

Lam Vong Cơ có chút khẩn trương, y ở đây đã hơn một năm, chỉ có Giang Phong Miên là không có cảm giác tồn tại thực sự, y suýt chút nữa quên người cha không quan tâm nhiều đến Giang Vãn Ngâm, lúc đó y cho rằng Ngụy Anh thân thế long đong lẽ ra nên được quan tâm chăm sóc nhiều hơn. Nhưng khi nhìn thấy Giang Trừng cũng không có nũng nịu với Ngu Tử Diên như những người khác, mới giật mình nhận ra mình chưa bao giờ buông bỏ được tuổi trẻ của mình.

Liên Hoa Ổ hủy diệt, Lam Vong Cơ chỉ có thể nghe thấy thảm cảnh của ngày hôm đó. Huống hồ Giang Trừng có thể vì một cuộc điện thoại quan tâm của Ngu Tử Diên mà nháy mắt rơi lệ, khi hắn một thân một mình đi vào dị thế mở mắt ra, thấy những người thân đã khuất của mình xuất hiện lại trước mặt, làm những việc chưa từng làm trước đây, nói những lời chưa từng nói.

Lại sẽ như thế nào?

Lam Vong Cơ không dám nghĩ, chỉ có thể lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay lạnh buốt của Giang Trừng.

Hai cây bạch quả hai bên đông tây trước sảnh Đại Hùng vọng vào nhau, mùa đẹp nhất là vào mùa thu, khi gió núi thổi lá vàng xào xạc, ở ngày thu mát lạnh ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, vàng ngút mắt. Giờ giữa mùa đông lá đã héo khô, chỉ còn trơ lại những thân cây trơ trọi, khó có thể che giấu được vẻ phong hoa của cây cổ thụ nghìn năm tuổi.

Giang Trừng lấy ra nén nhang, thắp ở lư hương trước miếu, chắp tay, quỳ lên bồ đoàn lạy ba lần. Quay người đi một vòng quanh lư hương, lại thắp ba nén hương, rồi đi theo đám người đến trước bồ đoàn.

Quỳ xuống.

Một lạy. Xin phù hộ Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên.

Hai lạy. Xin phù hộ Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng.

Ba lạy. Cầu mong cho họ được bình an vui vẻ suốt đời, không tai không họa.

Lam Vong Cơ không thích chen chúc, chỉ có thể ở ngoài điện chờ hắn.

Giang Trừng từ cầu thang trước miếu đi xuống, nhìn thoáng qua đã thấy dáng người cao lớn của Lam Vong Cơ, nổi bật giữa đám đông đứng ở trong đám người, y vốn nhìn về nơi khác, nhưng đột nhiên giống như thần giao cách cảm nhìn về hướng Giang Trừng.

Giang Trừng đứng tại chỗ, giống như bị đột nhiên đẩy vào trong mắt của y, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Bọn họ vẫn ngăn cách một biển người, ngăn cách bởi một ranh giới thời không không biết tên, bốn mắt nhìn nhau.

Mọi thứ xung quanh dường như đang di chuyển ngược lại với tốc độ ánh sáng, đi về trên thềm đá Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ còn lại Giang Vãn Ngâm cùng Lam Vong Cơ.

=====

Chú thích:

(1) Tứ bảo : bút, mực, giấy, nghiên.

(2) Trích từ « Phong Kiều Dạ Bạc » của Trương Kế vào thời nhà Đường.

« Phong Kiều Dạ Bạc » miêu tả một đêm mùa thu, nhà thơ đang neo thuyền bên ngoài Phong Kiều ở Tô Châu. Cảnh đẹp của đêm thu ở trấn thủy Giang Nam đã cuốn hút người lữ hành xa quê này, khiến chàng cảm kích trước một vẻ đẹp thơ mộng với tình cảm sâu sắc, và viết nên bài thơ với quan niệm nghệ thuật sâu sắc. Nó thể hiện những tâm tư, tình cảm cô đơn, buồn tủi của nhà thơ trong suốt cuộc hành trình.

Vì sao nhà thơ một đêm chưa ngủ đây? Câu đầu miêu tả ba cảnh có liên quan chặt chẽ với nhau là "trăng lặn, gà gáy, trời đầy sương". Mặt trăng lặn khoảng chừng trời sắp sáng, chim đậu trên cây cũng cất tiếng hót lúc rạng đông, "sương" đêm thu mang theo cái se lạnh thấu xương bao trùm khắp con thuyền nhỏ nhà thơ đỗ vào ban đêm, khiến ông cảm thấy bầu trời đêm bao la bên ngoài đầy sương giá. Câu thứ hai là viết tình cảnh một đêm nhà thơ chưa ngủ cùng với "giang phong" cùng "ngư hỏa".

Hai câu đầu miêu tả sáu khung cảnh "mặt trăng lặn", "gà gáy", "sương đầy trời", "giang phong", "ngư hỏa" cùng khác nhân cập thuyền một đêm chưa ngủ. Hai câu cuối miêu tả tiếng chuông đánh ở chùa Hàn Sơn ngoại ô thành phố Cô Tô truyền đến trên thuyền. Hai câu trước là nhà thơ nhìn thấy, hai câu sau là nhà thơ nghe thấy, trong đêm thanh vắng chợt nghe tiếng chuông ngân xa xa, nhà thơ cả đêm chưa ngủ cảm thấy thế nào? Người xa quê đối mặt sương đêm giang phong ngư hỏa, vương vấn lên từng sợi khẽ sầu. "Tiếng chuông nửa đêm" này không chỉ làm bật ra sự tĩnh lặng của màn đêm mà còn bộc lộ chiều sâu của màn đêm, những nỗi niềm khôn tả của nhà thơ khi nằm nghe tiếng chuông đều lặng đi.

Bài thơ này viết theo kiểu hồi tưởng, đầu tiên là viết cảnh vật lúc rạng đông, sau đó là cảnh vật đêm qua và tiếng chuông giữa đêm khuya. Toàn thơ sinh động, có tình có cảnh, tình cảnh giao hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro