Chương 9+10
Chương 9
Tiêu Từ Giản cũng không gấp gáp như hoàng đế tưởng tượng, hoàng hậu còn rất trẻ tuổi, tiến cung chưa đến một năm, chưa mang thai là điều rất bình thường, sau này còn rất nhiều cơ hội. Ngược lại nếu hoàng hậu mang thai trước, hào môn thế gia liền sẽ tìm mọi cách để đưa nữ nhi mình vào cung làm phi.
Tôn gia, Chu gia, Cao gia, còn có Phùng gia, đều có nữ tử có thể cùng hoàng đế xứng đôi, hoàng hậu lại thuộc Tiêu gia, Tiêu Từ Giản đã sắp xếp xong xuôi, những hào môn thế gia này ít nhất phải chờ hoàng hậu sinh xong một hài tử mới có thể đưa người vào cung. Còn nữ quan cùng cung nữ trong cung, người bên cạnh hoàng hậu đương nhiên sẽ vì hoàng hậu mà chú ý.
Tiêu Từ Giản thậm chí cũng nghĩ đến tình huống nếu hoàng hậu không thể mang thai, hắn sẽ liền an bài một hoàng tử có thân phận thấp kém để hoàng hậu trên danh nghĩa mà nuôi dưỡng, rồi lập thành Thái tử cũng được. Chuyện gì cũng có thể giải quyết, Chỉ cần y không ngã, Tiêu gia không ngã, hoàng hậu ở trong cung liền sẽ không ngã.
Y bây giờ có nhiều chuyện khẩn cấp cần giải quyết.
Từ trong cung đi qua, Tiêu Từ Giản liền cưỡi ngựa mà về. Bóng đêm thâm trầm, trên đường đèn đuốc còn sáng trưng. Mùa đông, chân núi phía đông của ngọn núi Bích Hoài đông tụ thành những khối băng lớn, thế nhưng khi về hạ, băng tan nước chảy cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong thành, cung cấp cho dân chúng dùng.Hồ sen phía tây, nở rộ ngào ngạt, du thuyền như dệt cửi mà lướt đi trên sông, đều là những du khách ngắm cảnh, hóng mát. Tiêu Từ Giản tại nơi phố phường tráng lệ mà phiêu đãng trong chốc lát.
Trở lại phủ quốc công, vẫn còn nhiều công việc và thư tín chờ đợi y giải quyết.
Nhữ Dương vương đã rời khỏi Vân Châu, thứ sử của Vân Châu liền kích động mà gửi thư gõ ý cảm ơn, Từ đây Vân Châu, Thanh Châu cùng Lạc châu ba nơi giàu có đều do Tiêu Từ Giản nắm trong tay.
Tiêu Từ Giản vừa nhìn đến tin từ Vân Châu, Tiêu Hoàn cũng lập tức đến.
"Phụ thân!" Tiêu Hoàn đã biết phụ thân gọi hắn tới là vì chuyện gì, vì vậy không ngừng được hưng phấn, ngữ điệu so với thường ngày nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tiêu Từ Giản nghiêm mặt, vẫn chậm rãi nói: "Con cháu Tiêu gia, từ trước đến giờ đều phải chu du rèn luyện một phen. Con ở kinh thành lớn lên, không biết sự đời, con cần phải trải nghiệm nhiều hơn. Chờ qua mùa hè, con sẽ theo đại biểu ca ra kinh, cùng biểu ca con đi tuần tra ba cái đại châu kia đi."
Tiêu Hoàn một mặt nóng lòng muốn thử, Tiêu Từ Giản lắc đầu một cái: "Cho con ra kinh không phải là cho con đi chơi. Ta đã cùng biểu ca của con bàn bạc, nếu con ở bên ngoài phạm lỗi, không thể che giấu cho con. Đi đi!"
Tiêu Hoàn đương nhiên là đáp ứng liên tục. Tiêu Từ Giản nhìn bóng lưng của con, rốt cục cũng không nhịn được mỉm cười.
Lý Dụ đến Đạm Châu hơn nửa tháng, cuối cùng cũng coi như đã dàn xếp tốt.
Chỉ là tình huống của Đạm Châu ở bên này, so với hắn tưởng tượng thì còn gian khổ hơn.
Đầu tiên là nơi ở, Đạm Châu không hề có cái gọi là thành vương phủ. Lý Dụ cũng đã cân nhắc đến điểm này, thế nhưng không nghĩ tới trong thành Đạm Châu, đại trạch được xây dựng rất ít, Nơi ở của Nhữ Dương vương sắp xếp chính là một toà nhà cũ, chủ nhân cũ rời quê hương đã lâu, tòa nhà đã sớm rách nát không chịu nỗi.
Đoàn người Lý Dụ đi đến Đạm Châu, tòa nhà chỉ được sửa chữa tốt một phần. Hơn nữa nếu như toàn bộ được tu sửa tốt, cũng không thể chứa được 400 người.
May là tiểu đổi được hắn cử đến trước để sửa sang có thuệ được 2 gian nhà, gần Diêu Trí tự__ngội chùa nổi danh ở Đạm Châu, liền an bài ở đó.
Lý Dụ chính mình ở lại Diệu Trí tự. Chùa cổ u tĩnh, so với ở lại ngôi nhà lớn mới vừa sửa chữa xong hắn cảm thấy sống ở đây tốt hơn, hắn liền ỷ lại trong chùa hơn mười ngày. Nghe lão hòa thượng lải nhải, nói một chút thế đạo bây giờ.
Chờ hành lý được sắp xếp tốt, hắn lại quay về ngôi nhà mới đó.
Nơi này thật sự là tòa cung điện đối với dân cư nơi đây, nếu như Lý Dụ ban đầu tới nơi này cũng nghĩ là một nhà phú hào giàu có, nhưng khi đem vương phủ của Nhữ Dương vương ra so sánh thì nơi này rất chật chội.
Nhưng mà cũng có chút có lợi, chính là đi lại thuận tiện rất nhiều, phòng nhỏ, dễ dàng mang đến ấm áp. Trong nhà có động tĩnh gì sẽ rất dễ dàng nghe được.
Vượt qua các loại khó khăn dọn nhà, Lý Dụ đối với hiện giờ vẫn tương đối thoả mãn.
Tuy rằng vừa nghĩ tới mới mười tám tuổi liền trải qua cuộc sống ẩn cư sinh hoạt, hắn liền cảm thấy thời gian thực sự dài dằng dặc. Hắn hiểu một cái đất phong ở nơi xa xôi nghèo khó này, Vương gia thì có thể làm gì a~.
Một Vương gia chỉ có thể quản lý tài sản, sự nghiệp của chính mình, săn thú, du ngoạn, chỉ cần ở phạm vi của Đạm Châu là được, nếu được cho phép hắn thậm chí có thể rời đi Đạm Châu, chỉ cần không mang nhiều đồ vật đi quá xa là ổn rồi. Thời gian còn lại chính là tha thiết mong chờ, cùng chờ đợi trong kinh phát sinh đại sự gì, có thể vào kinh yết kiến hoàng đế, thuận tiện ở kinh thành hóng gió một chút.
Tổng kết lại, nói cách khác, trên căn bản không muốn làm cái gì cũng không cần làm, hắn chỉ có thể ở Đạm Châu mà ăn no chờ chết.
Cho nên mới có chuyện rãnh rỗi ở nhà không chuyện làm, tẻ nhạt chỉ có thể tạo ra hài tử.
Lý Dụ đối sinh con không hứng thú gì. Vừa nghĩ tới ở cổ đại tạo ra hài tử, hắn liền cảm thấy rất đáng sợ. Ở thời đại này không có biện pháp tránh thai nào, loại thuốc mà chỉ cần uống một chén liền sẽ không mang thai là chuyện vô căn cứ, hoặc là triệt để phá hại cơ thể mẹ.
Phương pháp tránh thai tốt nhất là không cần cùng nữ nhân lên giường!!!!
Hắn rất vui mừng rằng chính mình đối với nam nhân có hứng thú.
Mà mấy tháng nay, hắn cũng chưa ngủ cùng với nam nhân. Hắn luôn thà thiếu chứ không làm ẩu, thà rằng cứ cô quạnh như vậy phút chốc, cũng không tùy tiện tha nhiều người lên giường.
Bất quá hắn từ trước đến giờ nhịn lắm cũng chưa đến là ba tháng... Hắn không nắm chắc được lần này hắn sẽ chịu đựng được bao lâu.
Đạm Châu ban đêm, chỉ khi có chợ đêm vào ngày 15 hàng tháng mới được đi ra ngoài, thời điểm khác là không thể tùy tiện đi loạn, qua 8 giờ, chính là cấm đi lại vào ban đêm.
Hơn tám giờ tối, tòa nhà lớn bên trong liền lặng lẽ.
Lý Dụ chỉ có thể nằm ở trên giường, hắn bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là ai đem tiêu chuẩn của hắn nâng cao đến vậy, làm hắn nhìn thấy "Túi da" đẹp đẽ đều sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị?????
Thị vệ của hắn có hai người trẻ tuổi, nhìn cũng rất tốt, không chỉ có ngũ quan anh tuấn, vóc người cũng rất cao. Nếu là làm bạn tình, tố chất không chênh lệch mấy. (Anh đừng đói quá ăn quàng nhaaaaa=))
Còn có Diệu Trí là một hòa thượng trẻ tuổi ( hòa thượng anh cũng không tha=))), môi hồng răng trắng, vừa thấy được hắn, thường thường ngượng ngùng mỉm cười... "A di đà phật", hắn chưa từng cùng chân chính cùng hòa thượng làm qua, nghĩ đến liền có một chút tư vị tiêu hồn.
Thế nhưng hắn cũng chỉ tưởng tượng, cũng không có tiến hành hành động. Thị vệ cũng rất tốt, hòa thượng cũng rất tốt, hắn có lượng lớn thời gian để chơi đùa. Mấu chốt là hắn hiện tại ngay cả mình có thể ở đây sống quá ba năm hay không đều không biết, ngủ một người rất đơn giản, nhưng duy trì một đoạn quan hệ lại rất khó. Hắn không muốn cuối cùng lại biến thành Nhữ Dương vương ỷ thế hiếp người.
Sau khi vào hạ, Lý Dụ sinh hoạt giống như một lão cán bộ về hưu, luôn có quy luật.
Mỗi ngày trời mới vừa tờ mờ sáng liền rời giường. Tìm người dạy hắn vài món võ, đội thị vệ của hắn thực sự là ngọa hổ tàng long.
Đánh xong một bộ quyền thì đi ăn điểm tâm. Điểm tâm làm rất thanh đạm. Ăn xong điểm tâm liền cùng đầu bếp tán gẫu bàn luận. Hắn cung cấp lượng lớn ý tưởng cho nhà bếp, yêu cầu bọn họ sửa đổi không ngừng.
Cùng nhà bếp bàn luận xong, xác định rõ cơm trưa cơm tối ăn cái gì. Liền đi thư phòng xem sách, luyện một chút chữ, tìm họa sĩ để học vẽ, tiến bộ rõ rệt, cũng có thể là họa sĩ liều mạng nịnh hót hắn.
Buổi trưa cùng với ba đứa hài tử cùng nhau ăn cơm. Có lúc sẽ cùng Vương phi cũng ăn. Lữ phu nhân cùng người nhà của nàng ta đồng thời mất sủng.
Ăn xong cơm trưa, cùng hài tử chơi một chút, rồi đi ngủ trưa. Sau khi ngủ trưa lại đến xem hài tử lên lớp, hắn đã mời danh sư, dạy cho hài tử kiến thức căn bản. Mấy đứa trẻ vỡ lòng có hơi sớm, Lý Dụ cũng dùng danh nghĩa đi học, cùng hài tử lên lớp, tiếp thu hệ thống giáo dục của thế giới này.
Học xong thì đi tản bộ hoặc là cưỡi ngựa, cũng có lúc câu cá.
Đến buổi ăn tối, thời điểm tâm tình tốt sẽ tổ chức tiểu yến, Lữ phu nhân có thể tham dự yến tiệc, không tính là quá thảm. Quý phủ đã không có ca kỹ, có lúc Lữ phu nhân bộc lộ tài năng đánh đàn tỳ bà của bản thân. Lý Dụ cảm thấy được nàng cũng có điểm đáng yêu.
Thời điểm tâm tình không tốt chỉ một mình một người mà ăn cơm tối, uống chút rượu, nhìn mặt trăng, nhìn sao.
Rồi lại ngủ!!!
Nghỉ hè, trải qua như vậy cũng không tính là tệ.
Ngày nào đó, Lý Dụ cưỡi ngựa trở về, thật xa liền thấy một tiểu đầu trọc gầy gò đi tới. Hắn nở nụ cười, tại ven đường cho ngựa dừng lại.
"Vô Tịch!" Hắn gọi tiểu hòa thượng.
Vô Tịch hòa thượng ngượng ngùng nở nụ cười, cung cung kính kính hai tay chắp trước ngực hướng Lý Dụ hành lễ: "Điện hạ."
Bởi vì một đường đi tới, trên mặt của hắn bị phơi có chút đỏ lên, nhưng mà vẫn nhìn rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú bởi vậy mà mang đến cảm giác hồn nhiên. Tà dương ở phía sau cậu, phảng phất ôn nhu lời chú giải.
Lý Dụ trong lòng đột nhiên run động một hồi, không phải mãnh liệt giống cảm giác kia, mà vào thời khắc ấy, hắn xác thực cảm nhận được, một tia thương tiếc cùng không đành lòng.
"Trời thật nóng..." Hắn ôn nhu nói.
Vô Tịch mím môi một cái, hắn là đến đưa cho Nhữ Dương vương một bản viết tay.
Lý Dụ thỉnh cậu ở trong phủ nghỉ ngơi một đêm lại trở về. Bọn họ cùng nhau ăn cơm chay, nhìn một chút bản viết tay. Lý Dụ chẳng hề hiểu nổi, nhưng mà bộ dáng của Vô Tịch khi đọc kinh, rất đáng giá để thưởng thức.
Giữa trời chiều tiếng tụng kinh phảng phất có thể truyền đến rất xa. Thời điểm Vô Tịch dừng lại, Lý Dụ liền nói: "Chờ mùa hè qua, ta sẽ dẫn cậu đi Từ Sơn du lãm, Vô Tịch không ngại cùng đi với ta không."
Chương 10
Từ Sơn là nơi Đạm Châu cùng Nghi Châu giao nhau, trong núi nguồn suối trong suốt, thác nước to to nhỏ nhỏ trải rộng ở giữa, trên đỉnh ngọn núi có động tiên nhân, nghe nói là di tích của của tiên nhân đã ở đấy luyện đan. Trên núi bốn mùa phong cảnh câu lòng người, nhất là mùa thu rất hợp lòng người.
Lý Dụ rất yêu thích du lịch, bây giờ có thể coi là có lượng lớn thời gian để đi du lịch, tuy rằng trước mắt hắn chỉ có thể đi du lịch đến những nơi gần Đạm Châu. Từ Sơn là một lựa chọn không tồi.
Về phần sơn tặc hoành hành ở Đạm Châu, Lý Dụ đã nghiên cứu qua. Sơn tặc hoạt động quanh khu vực phía tây của Ngô Nhai sơn khá nhiều, bên kia đất ít, cho nên hương dân thường thường kiêm chức thổ phỉ. Bất quá Lý Dụ hiện tại ở tại phía đông, mà Từ Sơn lại cách phía Tây rất xa. An toàn có thể bảo đảm.
Thời điểm cuối hè, Lý Dụ liền chuẩn bị đi du lịch. Hắn vốn định đem mấy hài tử cùng Vương phi đều đi, mà Vương phi lại đối với việc này không an tâm lắm, thân thể nàng mảnh mai, lại thường xuyên lo lo lắng lắng, khuyên Lý Dụ không nên đi Từ Sơn.
Lý Dụ không thể làm gì khác hơn là để nàng cùng hài tử ở trong phủ.
Nếu là Vô Tịch cùng hắn đến đi Từ Sơn... Thời điểm Lý Dụ lời này nói ra khỏi miệng liền nảy lòng tham, nhưng mà hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này này rất khéo.
Vô Tịch tuổi trẻ khỏe mạnh, leo núi không thành vấn đề; người cũng hiền hoà, Lý Dụ cùng cậu chơi thân, có cậu làm bạn, trên đường cũng sẽ không buồn chán; thân phận lại rất an toàn, có thể tin tưởng.có thêm hắn đồng hành, Vô Tịch cũng có thể đi ra ngoài du lịch một phen. Hắn thấy an bài như vậy cũng rất tốt.
Lý Dụ vừa nói ra khỏi miệng, Vô Tịch hòa thượng, đôi mắt liền sáng lên, Lý Dụ nhìn ra được, cậu cũng muốn đi.
"Vô Tịch nguyện bồi điện hạ đi du lịch, chính là chuyện này phải báo cáo chủ trì, được chủ trì cho phép thì mới được đi." Vô Tịch nhìn Lý Dụ nói.
Lý Dụ thấy được Vô Tịch nguyện ý đi cùng hắn liền vui vẻ, chủ trì bên kia chắc sẽ không ngăn cản.
Lý Dụ cùng Vô Tịch hòa thượng, thường thường tán gẫu cùng nhau, biết thân thế của cậu. Vô Tịch năm nay hai mươi tuổi, lúc năm tuổi theo mẫu thân chạy nạn tới chỗ này, sau đó mẫu thân qua đời, tuổi nhỏ hắn được hòa thượng thu dưỡng, sau quy y xuất gia. Hắn chỉ nhớ đến chính mình mang họ Thẩm.
Lý Dụ nghĩ hắn cũng là một người lẻ loi. Hai người vào lúc này gặp gỡ, gọi một tiếng duyên phận, cũng không tính gượng ép.
Một tháng sau, hành trình đi Từ Sơn đã được chuẩn bị đầy đủ, Lý Dụ cũng chờ xuất phát, phủ Đạm Châu cử người đến, tìm Nhữ Dương vương nói chuyện một hồi
Phủ Đạm Châu phái tới một người tên là Hàn Vọng Tông lục sự. Trước kia Lý Dụ đến Đạm Châu, phủ Đạm Châu cũng phái người nghênh tiếp, trong đó có Hàn Vọng Tông. Mấy tháng nay, phủ Đạm Châu có chuyện gì cần liên lạc, đều là Hàn Vọng Tông phụ trách.
Lý Dụ đối với người này ấn tượng không xấu —— ngoài ba mươi, nhìn qua khôn khéo già giặn, đối Nhữ Dương vương rất có lễ độ, một điểm không nịnh nọt. Nói chuyện, làm việc rất trật tự rõ ràng.
Đạm Châu thứ sử Hà Quân Đạt lệnh cho người này phụ trách liên lạc với Nhữ Dương vương tại Đạm Châu. Lý Dụ lần đầu biết đến chuyện này, liền cười nhạo: "Ngươi là thế nào đắc tội thứ sử? Làm cho thứ sử kia đem ngươi đá tới phụ trách một người mang phiền toái lớn là ta."
Hàn Vọng Tông lần này đến đây là chuyển đạt ý kiến của thứ sử Hà Quân Đạt: "Thứ sử đại nhân cho là Nhữ Dương vương không nên đi Từ Sơn."
Từ trên cấp bậc mà nói, hắn là thân vương, là anh em ruột với hoàng đế, cấp bậc so với thứ sử cao hơn nhiều.Nhưng nắm trong tay thực quyền mà nói, Nhữ Dương vương vẫn là bé ngoan phải nghe sự sắp xếp của thứ sử đang nắm trong tay thực quyền kia.
Bất quá tính cách của Nhữ Dương vương không thể nào là bé ngoan nghe lời người khác, huống hồ Lý Dụ cũng đang nhịn hắn ta rồi.
"Vì sao! Vì sao! Ta muốn đi! Ta liền muốn đi! Ta cái gì đều đã chuẩn bị xong! Vì sao! Rốt cuộc là vì sao!" Lý Dụ nằm trân giường, lớn tiếng ồn ào, chỉ kém không lăn lộn khóc lóc om sòm.
Hàn Vọng Tông cau mày, vẫn là tận lực duy trì thanh âm bình tĩnh giải thích: "Đây là vì an toàn của điện hạ mà nghĩ."
Vừa nghe đến hai chữ "an toàn", Lý Dụ lập tức đình chỉ co giật, hắn yên lặng nhìn Hàn Vọng Tông, hoài nghi nói: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Hàn Vọng Tông lập tức nói: "Ty chức sao dám! Điện hạ có việc không biết, gần đây Nghi Châu nước mưa rất nhiều, năm nay rất có thể sẽ có lũ mùa thu, Nghi Châu cùng Bản Châu cũng có thể sẽ có lũ, thực sự không thích hợp cho điện hạ xuất hành."
Lý Dụ cảm thấy hắn cần phải diễn lại một chút, dễ dàng bị thuyết phục không phải là phong cách của một Vương gia ngu ngốc.
"Ngươi không phải đang lừa gạt ta đi?" Hắn mất hứng nói, "Dự đoán làm sao chuẩn như vậy? Lũ mùa thu nói đến là sẽ đến?"
Hàn Vọng Tông thành khẩn giải thích một phen, còn nói: "Vốn là mùa hè Nghi Châu có đoạn đê cũ nát, tình hình có chút nguy hiểm, chỉ là miễn cưỡng vượt qua được nặm trước, năm nay mùa thu đến lượng mưa nếu như cũng giống những năm qua, rất có thể vỡ đê, càng khỏi phải nói đến tình hình trước mắt, sau khi vào thu, trời mưa trời rõ ràng nhiều hơn những năm qua. Cho nên có lũ mùa thu cũng rất có thể."
Lý Dụ từ lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Các ngươi làm ăn gì kỳ vậy." Hắn mất hứng nói: "Nói chung cái này là vấn đề của các ngươi, không phải vấn đề của ta! Ta không muốn quản. Đại đê yếu, các ngươi còn không dành thời gian đi tu sửa? Làm hại ta không có cách nào ra ngoài chơi là chuyện gì a?"
Hàn Vọng Tông nỗ lực bình phục tâm tình, mới nói: "Điện hạ, tu sửa đê cần tiền tài, nhân lực, Nghi Châu nghèo, Đạm Châu còn nghèo hơn. Lao dịch cũng không phải có thể tùy tiện tăng cường."
"Được!" Lý Dụ quát to một tiếng, "Nói cho cùng, là muốn lấy tiền của ta!"
Hàn Vọng Tông kinh ngạc: "Ta không có..."
Lý Dụ không nhịn được phất tay một cái: "Ta hôm nay mệt rồi, không muốn tiếp tục nghe chuyện nhàm chán đó."
Hàn Vọng Tông biết Nhữ Dương vương là bị tiên đế cùng Vân thục phi làm hư, vừa không ổn trọng, cũng không có giáo dục, mà ngày hôm nay lại mang đến cảm giác quái dị quả thực đạt tới đỉnh điểm, thật giống hắn hoàn toàn tự giận mình, căn bản không quan tâm đến khí chất cao quý, cũng không them quan tâm đến thể diện.
Hàn Vọng Tông sắc mặt có chút tái nhợt, quẫn bách mà lùi ra.
Lý Dụ một mình nằm trên giường nhỏ một chút, nghĩ lại vừa nãy hình như hắn diễn hơi quá rồi.
Hắn lẩm bẩm mắng một câu thô tục.
Triệu Thập Ngũ đứng ở một bên, xem toàn bộ quá trình, hắn nhỏ giọng gọi tiểu cung nữ đem đến dụng cụ uống trà, sau đó khuyên nhủ: "Điện hạ, nếu thật sự đến lũ mùa thu, trên đường khó đi, có khi sẽ gặp phải dân chạy nạn, không ngại chờ chút đã, xem xem tình hình như thế nào lại tính tiếp?"
Lý Dụ không có trách cứ ông. Phảng phất để chứng minh Hàn Vọng Tông nói dối, lúc này trời lại bắt đầu mưa. Nước mưa phớt qua tầng tầng mái ngói, chảy qua mái hiên liên, đem màu sắc của rêu xanh càng đậm.
Sau ba ngày, Lý Dụ sai người đi nói cho Hàn Vọng Tông cùng Hà Quân Đạt, hắn sẽ cho bọn họ một số tiền lớn, dùng để tu sửa, che chở đê, điều kiện là bọn họ nhất định phải bảo đảm cho hắn đi Từ Sơn du ngoạn.
Nhữ Dương Vương đưa ra một số tiền lớn, là mười vạn quan tiền cùng hai mươi vạn lượng bạc. Đây đúng là một số tiền lớn, Hà Quân Đạt mừng rỡ mà nhận lấy.
Chuyện này thành một chuyện cười, khoái trá mà truyền đến trong kinh —— Nhữ Dương vương, cho là hắn có thể sử dụng mấy trăm ngàn lượng bạc ngăn cản lũ mùa thu, sau đó hắn đi đến một nơi không ai biết tên du ngoạn một lần. Đối với người ở kinh đô mà nói, Từ Sơn chính là cái núi nhỏ ở nông thôn.
Chuyện này truyền đi rất nhanh. Nếu như Nhữ Dương vương lúc trước nguyện ý đưa ra nhiều tiền như vậy, nói không chừng bây giờ hắn còn có thể ở Vân Châu mà sống an ổn, làm sao đến mức lưu lạc tới Đạm Châu.
Cái chuyện cười này đương nhiên thật nhanh truyền vào đến tai Tiêu Từ Giản, một lần lại một lần, không chỉ có một người muốn dùng Nhữ Dương vương làm trò cười để nịnh nọt thừa tướng. Ai cũng biết thừa tướng nhìn không ưa Nhữ Dương vương.
Tiêu Từ Giản cũng không cảm thấy chuyện này có gì nên cười.
Sau khi hoàng đế ở trong cung biết chuyện này —— hoàng đế nhận được thư từ huynh trưởng Nhữ Dương vương. Nhữ Dương vương ở trong thư hướng hoàng đế vấn an, cũng nói chính mình tại Đạm Châu sinh hoạt, lạc thú duy nhất chính là cưỡi ngựa, leo núi, hắn thỉnh cầu hoàng đế dàn xếp chút, có thể cho hắn có phạm vi hoạt động lớn hơn một chút, ít nhất cho phép hắn đi Từ Sơn xem xét.
Hoàng đế kêu người tới hỏi tình trạng của Nhữ Dương vương gần đây, nên mới biết chuyện cười này.
Thời điểm Hoàng đế cùng Tiêu Từ Giản nói đến chuyện này cũng rất đồng tình với Nhữ Dương vương, cũng không cao hứng như người bên ngoài cười nhạo Nhữ Dương vương.
"Không quản động cơ ra sao, Nhữ Dương vương dù sao cũng thực là vì phòng thiên tai mà xuất tiền, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt?"
Tiêu Từ Giản đối hoàng đế vô cùng nhẫn nại, y nói: "Bởi vì thế nhân thường thường chỉ nghe một người nói, mà không nhìn đến hắn đang làm cái gì. Muốn lừa người khác, trước tiên là bắt đầu từ lời nói."
Hoàng đế trầm tư chốc lát, vẫn là nói: "Nói cho Hà Quân Đạt, kêu hắn ta không cần quá ràng buộc Nhữ Dương vương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro