Chương 6-1
Chương 1: Thế ngoại chi cảnh
"Mẫu thân? Cho dù là người nhà, cũng không quan trọng bằng bệ hạ." - Yameidie
"Ta sớm đã không còn mẹ rồi, không có cảm tưởng gì." - Yiye
"Nhưng mẫu thân của Englar chẳng phải là mẫu thân của ngươi sao?" - Narsi
<>
Từ khi đến Liên Cung đến nay đã mấy ngày trôi qua rồi. Nguyệt Thoái được sắp xếp ở ngoại viện, bởi vì mãi mà không có ai đến nói cho cậu nên làm gì, cũng không có ai triệu kiến cậu dò hỏi tình huống trong sân quyết đấu, cậu liền trở thành một tồn tại có chút khó xử ở trong ngoại viện, vừa không phải khách, cũng không phải người hầu, mọi người không tiện sai khiến cậu, cũng không thể hạn chế tự do của cậu, cho nên chỉ đành dặn cậu đừng đi vào phạm vi nội viện, rồi sau đó không ngó ngàng đến cậu nữa.
Nguyệt Thoái đã quá quen với loại tình huống không ai ngó ngàng đến mình này. Đối với cậu mà nói, thế này trái lại còn tốt hơn, dù sao cậu cũng không có hứng tiếp xúc với người xa lạ, cho dù cậu giống như bị quên lãng, cậu vẫn cảm thấy không hề gì.
Theo phương diện nào đó mà nói, Liên Cung coi cậu là khách để đối đãi, quần áo của cậu bị hư nát ở trong cuộc chiến trước đó, về sau liền có người đưa đến cho cậu một bộ y như đúc, cũng không biết là do chưa làm rõ thân phận của cậu hay Liên Cung đều hào phóng như thế đối với kẻ ngoại lai, mà cậu cũng không có hứng tìm hiểu, dù gì có quần áo mới đưa đến thì cứ mặc là được.
Ở thêm mấy ngày ở đây, có lẽ cũng không phải chuyện xấu. Cảnh vật xung quanh Liên Cung đẹp và tĩnh mịch, vừa lại không có người đến quấy nhiễu cậu, Nguyệt Thoái cảm thấy cho dù mình thất thần cũng có thể ngồi cả một ngày, chỉ là sự an tĩnh này đôi khi khiến cậu phiền lòng, bởi vì khi lặng lẽ ở một mình sẽ rất dễ dàng nghĩ đến một số chuyện tiêu cực không nên nghĩ.
Cậu biết mình có chuyện phải làm, nhưng vừa lại muốn kéo dài một chút. Tễ Vũ phu nhân đang ở ngay kia, cũng sẽ không chạy mất, không cần thiết phải vội, cậu vẫn có thể quan sát thêm.
Người ở ngoại viện muốn cậu đừng đến gần nội viện, chuyện này cậu cũng không có để trong lòng. Cậu sẽ không quang minh chính đại đi về phía nội viện, nhưng chỉ cần cậu muốn đi, ở đây hẳn là sẽ không ai có thể phát giác, thậm chí là ngăn cản cậu.
Không chỉ là buổi tối, đôi khi Nguyệt Thoái cũng sẽ trực tiếp ở ban ngày âm thầm chạy đi nơi khác để tìm hiểu tình huống của Liên Cung. Mới đầu cậu chọn đến chân núi phía sau để xem những người mà Liên Cung thu nhận, khu vực phụ đó còn lớn hơn cậu tưởng tượng, toàn bộ được bao vây bởi kết giới phòng chống người ngoài xâm nhập. Người của Liên Cung nếu muốn ra vào, hình như phải dựa vào lệnh bài, Nguyệt Thoái đã từng nhìn thấy từ xa, trên lệnh bài có khắc ấn ký của Liên Cung, cũng chính là biểu tượng mà Loveson từng vẽ cho cậu xem, trên mu bàn tay Tễ Vũ phu nhân cũng có.
Thứ dùng để phân biệt ấn ký kia ngoại trừ hình dạng mà mắt thường có thể nhìn thấy thì còn ẩn chứa ma lực ở trong ấn ký. Lệnh bài mà mỗi người cầm, bao gồm những góc có ấn ký của Liên Cung, đều phát ra khí tức giống nhau. Xem ra đây thật sự là một thứ đặc biệt, muốn bắt chước, chắc hẳn không dễ dàng gì.
Đây là kết luận mà Nguyệt Thoái có được sau khi quan sát, nhưng mà khi cậu nổi hứng muốn làm giả ấn ký giống khí tức, cậu lại phát hiện mình có thể làm được một cách dễ dàng, hiệu quả khi làm ra gần như không thể phân biệt với đồ thật.
Nguyên nhân là khi vận chuyển lực lượng, cậu nắm bắt được một tia năng lượng xa lạ tiềm tàng, mà cậu nhanh chóng nhận thấy tia năng lượng này rất giống với khí tức mà cậu muốn bắt chước, sau khi sử dụng nó để khắc ấn ký, cậu hoàn toàn không thể phân biệt có chỗ nào khác với đồ thật.
Nhìn kết quả này, Nguyệt Thoái cảm thấy chứng cứ đủ để chứng minh chuyện nào đó lại càng nhiều hơn, đây khiến cảm xúc cậu trở nên phức tạp. Có ấn ký ngụy tạo, muốn ra vào những nơi có kết giới hạn chế đã càng thuận tiện, cậu tốn hai ngày để tìm hiểu sơ lược tình hình ở khu vực phụ.
Liên Cung thu nhận rất nhiều người được cho là bị đại vương và Linh Hiến Cung bức hại, chủ yếu đều là thợ rèn. Những thợ rèn được thu nhận và có năng lực tương đối tốt còn có thể được đãi ngộ tốt hơn, như là nơi ở, hoặc là vật liệu để chế tác khí vật.
Bởi vì rời khỏi phạm vi bảo vệ của Liên Cung thì sẽ có khả năng bị Linh Hiến Cung tìm được, cho nên thợ rèn ở đây phần lớn đều không dám rời khỏi, cứ cách một khoảng thời gian Liên Cung sẽ cung cấp một số lượng vật liệu thông thường cho bọn họ, mà những vật liệu hiếm có hơn thì phải đưa ra ý tưởng chế tác, thỉnh cầu Liên Cung tìm thay.
Dưới tình huống này, khí vật của những thợ rèn tạo ra phần lớn đều sẽ giao cho Liên Cung đăng ký, khi nào Liên Cung cần, thì sẽ lấy đi. Bởi vì bọn họ vốn đã không định rời khỏi, có thể được tự do chế tạo khí vật, còn có người cung cấp vật liệu, đối với bọn họ mà nói thì vẫn có thể chấp nhận. Điều quan trọng nhất khi chế tác ra khí vật vẫn là cảm giác thành tựu, huống hố chế tác ra thứ đặc biệt tốt, cũng có thể nâng cao địa vị của mình ở đây, nhận được đãi ngộ tốt hơn.
Nhưng như vậy, ở lại Liên Cung với chấp nhận quản chế của Linh Hiến Cung, rốt cuộc có gì khác nhau đây? Trong lòng Nguyệt Thoái hết sức thắc mắc.
Vì muốn có được đáp án, cậu chỉ có thể áp chế cảm xúc không muốn nói chuyện với người khác, che giấu dung mạo rồi sau đó chọn vài thợ rèn để tán gẫu.
Nói là tán gẫu, kỳ thực cũng chỉ là cậu giả vờ làm người vừa mới được nhận vào Liên Cung sau đó đơn phương đặt câu hỏi. Mà theo như những thợ rèn kia nói, quyền tự do chế khí ở đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với quy định của Linh Hiến Cung, cộng với bọn họ cam tâm tình nguyệt hiệu lực cho Tễ Vũ phu nhân lương thiện, sau khi hỏi xong, Nguyệt Thoái cái hiểu cái không.
"Nếu như vật liệu mà mình đăng ký không tìm được, chẳng phải cũng giống như không thể chế khí sao? Chỉ cần cố ý nói không tìm được vật liệu, thì có thể khiến các người không làm được thứ mà Liên Cung không muốn rồi."
"Người của Liên Cung sẽ không lừa gạt chúng ta! Nói tìm không được nhất định là thật sự tìm không được, nếu cậu không chịu tin, cũng có thể rời khỏi đây!"
Đề tài này hình như khiến đối phương cảm thấy bị mạo phạm, cho nên không muốn nói chuyện tiếp. Hiển nhiên có không ít thợ rèn đặt niềm tin rất cao đối với Liên Cung, nếu bọn họ cảm thấy vui vẻ với điều này, Nguyệt Thoái liền không hỏi tiếp nữa, lòng tò mò của cậu đã được thỏa mãn, chẳng qua lúc rảnh rỗi cậu vẫn len lén quan sát thợ rèn cấp cao ở đây, đồng thời suy nghĩ liệu có nên tìm một người trong đó để hiệp trợ mình xử lý vấn đề của Thiên La Viêm hay không.
Nội viện của Liên Cung, cậu đương nhiên cũng từng lẻn vào. So với ngoại viện, nhân viên của nội viện cũng không nhiều, còn có một phần là phụ hồn sứ cấp thấp. Phòng ốc nơi Tễ Vũ phu nhân ở thoạt nhìn rất tinh xảo mỹ lệ và càng an tĩnh hơn so với bên ngoài, lúc Nguyệt Thoái lẻn vào, cũng không khỏi càng thêm cẩn thận.
Dù sao Tễ Vũ cũng là vương tộc, nghe đồn vương tộc đều có sức mạnh giống như thần, dưới tình huống chưa từng tiếp xúc, Nguyệt Thoái không rõ đối phương rốt cuộc mạnh hay không mạnh, vậy thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Lấy cả phạm vi nội viện để xem, ngôi nhà Tễ Vũ ở cũng không tính là lớn, nơi khác là những công trình không rõ công dụng và chỗ ở của nữ hầu.
Nữ hầu lưu thủ bên cạnh Tễ Vũ không nhiều, mà bản thân Tễ Vũ phần lớn thời gian đều ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ đi ra ban công, khi có chuyện cần thương nghị với người khác, thông thường đều hẹn ở ngôi kiến trúc nhỏ bên hông gần nội viện, nhưng hình như bởi vì thân thể không khỏe, thời gian mỗi lần ra ngoài đi lại đều không dài.
Lần trước tình cờ nhìn thấy Tễ Vũ, cậu không có bao nhiêu thời gian để quan sát, lần này ẩn mình, cuối cùng cũng có thể nhìn kỹ rồi.
Giống như vương tộc khác, Tễ Vũ hẳn đã sống rất lâu, ít nhất có trên ngàn năm tuổi. Nhưng mà diện mạo xinh đẹp của cô hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của năm tháng, thậm chí dáng vẻ điềm tĩnh kia thỉnh thoảng còn mang theo phần nào cảm giác ngây thơ giống như thiếu nữ, khiến Nguyệt Thoái có chút hỗn loạn.
Có lẽ là do cơ thể suy nhược, làn da của cô tái nhợt, nói chuyện cũng yếu ớt. Chuyện mà bọn họ thương nghị phần lớn liên quan tới tình hình gần đây của Liên Cung, xem ra hình như có phiền não không nhỏ.
Mà những phiền não này, chủ yếu đến từ đại vương Liệt Thôi mới thức tỉnh gần đây.
Hành vi thu nhận thợ rèn của Liên Cung tương đương với việc ngang nhiên phản đối quyết định của Liệt Thôi, từ trước đến nay quan hệ giữa Liên Cung với hai cung đại diện Liệt Thôi là Minh Cung và Linh Hiến Cung đều giống như nước với lửa, nhưng vẫn chưa đến mức trực tiếp giao chiến.
Trước kia không có bạo phát xung đột, một trong những nguyên nhân chính là trước khi xung đột thật sự xảy ra, Liệt Thôi đột nhiên chìm vào giấc ngủ say, không có mệnh lệnh của Liệt Thôi, Minh Cung và Linh Hiến Cung đương nhiên không dám manh động. Bây giờ Liệt Thôi thức tỉnh rồi, thế lực của Liên Cung bắt đầu chịu đàn áp, bọn họ đang thương thảo nên làm như thế nào, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn.
Lực lượng của bọn họ vốn đã không bằng đại vương Liệt Thôi, cứ như vậy, tình thế sẽ càng ngày càng hiểm ác, mà người có thể làm gì đó chỉ có Tễ Vũ, cho dù phải đầu hàng, cũng chỉ có cô mới có thể quyết định.
Khi Nguyệt Thoái lần đầu lẻn vào nội viện, bọn họ đang bàn về tình huống thương vong của các nơi. Đối với sự chống cự từ phía Liên Cung, Liệt Thôi ra tay không chút lưu tình, trực tiếp lấy vũ lực trấn áp. Người của Liên Cung chỉ là thuộc hạ của Tễ Vũ mà thôi, đối với bọn họ mà nói, điều duy nhất cần cố kỵ chỉ có Tễ Vũ mang thân phận vương tộc, người khác đều là những đối tượng có thể tùy ý xử trí, mà tình hình giờ đây đã rất không lạc quan, vẻ mặt của mỗi một người đều rất nghiêm túc.
"Phu nhân, đại vương bệ hạ đã hạ thông điệp cuối cùng, nếu như ngài còn không ra mặt nói rõ, cũng không giao nộp thợ rèn đã thu nhận, ngài ta sẽ đích thân lên núi tìm ngài nói cho ra lẽ, bây giờ nên làm sao đây?"
Vốn Nguyệt Thoái cho rằng những người hầu và bộ hạ này khi đối mặt với Tễ Vũ thì sẽ sử dụng kính xưng khác, không ngờ bọn họ vẫn xưng hô "phu nhân". Về sau cậu dò hỏi người khác, mới biết đây là yêu cầu của Tễ Vũ.
"Ta sẽ không khuất phục. Liệt Thôi muốn tới thì cứ tới, ta sớm đã không có gì để nói với anh ta nữa rồi."
Giọng nói của Tễ Vũ phù hợp với bề ngoài có vẻ suy nhược của cô, kiên định nhưng yếu ớt. Thái độ của cô hết sức rõ ràng, nhưng người khác hình như không tán đồng với loại quyết định giống như muốn ngọc nát đá tan này cho lắm.
"Phu nhân, nhưng mà chúng ta không thể chống đỡ nổi công thế của đại vương bệ hạ, cứ như vậy, ở đây sẽ có nguy hiểm, ngài cũng sẽ có nguy hiểm..."
Bọn họ thử xin Tễ Vũ thay đổi ý định, nhưng mà chỉ với mấy câu ngắn ngủi này cũng không đủ để cô thay đổi tâm ý.
"Báo cho mọi người, tiếp đến Liệt Thôi có khả năng sẽ tấn công nơi đây, người muốn giữ mạng có thể rời khỏi trước, dù sao ta có lẽ... đã không thể bảo vệ bọn họ nữa rồi."
Tễ Vũ nhíu mày nói như vậy, người tham gia hội nghị thì vẫn muốn khuyên nhủ cô.
"Vậy thì ít nhất xin ngài cũng rút lui đi! Trước hết trốn đến nơi mà đại vương bệ hạ tìm không được cũng tốt! Lỡ như đại vương bệ hạ dưới cơn thịnh nộ làm ngài bị thương thì nguy mất!"
"Ta sẽ không đi. Củng cố phòng hộ của kết giới, kéo dài thời gian để người khác rút lui, các ngươi có thể đi trước rồi, ta ở lại đây chờ là được."
Bọn họ không thể hiểu được vì sao Tễ Vũ không chịu đi, nhưng mà tận tình khuyên nhủ một hồi, Tễ Vũ vẫn một mực giữ gìn tôn nghiêm, không rút lui khỏi Liên Cung, dưới bất đắc dĩ, mọi người cũng quyết định ở lại, dù sao có chức trách bên mình, thực sự không thể bỏ mặc một mình Tễ Vũ.
Tiếp đến, bọn họ làm một phen thảo luận về những gì còn có thể cố gắng, kết luận có được rất tuyệt vọng. Cuộc chém giết sắp tới gần như không có bất cứ phần thắng nào, ở lại gần như chỉ có chết - Liệt Thôi sẽ không giết chết Tễ Vũ, mà dưới tình huống lo cho mình còn chưa xong, Tễ Vũ cũng không thể làm gì thêm cho bọn họ.
Bởi vì Tễ Vũ nhanh chóng trở nên mệt mỏi, thế là cuộc thảo luận kết thúc chóng vánh, cô cũng trở về nghỉ ngơi.
Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ, Nguyệt Thoái dường như nghĩ đến điều gì đó, mấy ngày tiếp theo, cậu liền nghe ngóng sơ qua tình huống của Liên Cung.
Tình hình của Liên Cung giờ đây xác thực rất không lạc quan. Kỳ thực chỉ nhìn mọi người khuyên Tễ Vũ phu nhân rút khỏi Kỳ Sơn, đã có thể biết Liên Cung nếu khai chiến với Liệt Thôi thì căn bản không có khả năng giành thắng lợi.
Những chuyện này đối với Nguyệt Thoái mà nói, thực sự có hơi khó khăn. Cậu trước giờ không rành mấy chuyện như là điều động nhân viên, lên kế hoạch hoặc là rút lui vân vân, chỉ biết làm tới. Mặc dù lúc ở sân quyết đấu, điều này đã khiến cậu lãnh đủ, nhưng thói quen không thể nói sửa là sửa được ngay, cho dù cậu muốn dùng chút đầu óc để suy nghĩ nên làm thế nào, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
... Nếu mình thông minh giống như Narsi thì tốt rồi.
Nguyệt Thoái không nhịn được nghĩ như vậy.
Trên thực tế, đầu óc của cậu tuyệt đối không thể nói là ngốc, chỉ là ngoại trừ không có người dạy, bản thân cậu cũng không muốn nghiêm túc động não.
Rất nhiều lúc, cậu luôn bất giác nghĩ tới Narsi, dù sao đây cũng là người chiếm cứ thời gian nhiều nhất trong cuộc sống trước đây của cậu - đúng vậy, ở lúc cậu vẫn còn sống.
Cho dù người không ở trước mắt cậu và đã rất lâu không gặp mặt, cậu vẫn bất giác nghĩ đến hắn.
Ngay khi cảm xúc của cậu sắp chuyển sang huyễn tượng đeo bám dai dẳng, bên cạnh đột nhiên có người gọi cậu.
"Người mới tới, sao cậu không ăn gì hết vậy?"
Cậu không được tính là khách của Liên Cung, nhưng chỉ cần ở đây, bọn họ sẽ chuẩn bị thức ăn cho cậu. Dưới tình huống chẳng có ham muốn ăn uống gì, những ngày qua, số lần cậu ăn không nhiều. Người hầu ở ngoại viện có lẽ không có chú ý, cho nên qua mấy ngày mới hỏi cái vấn đề này.
Bởi vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cảm xúc của cậu bây giờ vẫn tính là bình ổn, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
"Không đói nên không ăn."
Nguyệt Thoái thành thật trả lời, từ ánh mắt của đối phương xem ra, chắc cậu đã bị coi thành quái nhân rồi.
"Cậu tới từ Huyễn Thế đúng không? Đồ ăn ở Hồi Sa rất quý, nếu như cậu thật sự không ăn, có thể cho tôi không?"
Thì ra không phải quan tâm ta đói bụng, mà là muốn thức ăn của ta à.
Nguyệt Thoái chợt hiểu ra sau đó gật đầu. Dù gì để đồ ăn ở đó không ăn cũng lãng phí, nếu có người muốn, cậu không ngại để cho đối phương lấy đi.
"Cảm ơn nhé. Cậu vì sao lại được mang tới đây? Nếu như là người chúng tôi thu nhận, vậy hẳn là sẽ được đưa đến chân núi phía sau mới đúng chứ."
Sau khi được cho phép, người hầu đem cất cơm nắm đi sau đó cũng bắt đầu tò mò đối với cậu.
"Tôi cũng không rõ."
Cậu có thể kể lại chuyện sân quyết đấu, giải thích mình là bởi vì ấn ký Liên Cung mới được mang về, nhưng cậu không muốn hao tốn miệng lưỡi để nói nhiều như thế, nếu như có thể, cậu vốn chẳng muốn nói chuyện với người khác.
"Là người của nội viện mang cậu về đúng không? Đã nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng có ai tới tìm cậu, có cần hỏi giùm cậu một chút không?"
Có lẽ là do nhận được thức ăn, đối phương nảy sinh mấy phần thiện ý đối với cậu, chẳng qua Nguyệt Thoái cũng không cần trợ giúp này.
"Không cần đâu, không sao. Người của Liên Cung gần đây có vẻ đều rất bận, chuyện của tôi cũng không quan trọng, không cần bận tâm."
Nói đến người của Liên Cung gần đây có vẻ đều rất bận, đối phương liền thở dài.
"Đúng vậy... đại vương bệ hạ không biết lúc nào sẽ xuất hiện, phu nhân cũng đã yêu cầu chúng ta rút lui trước để giữ mạng rồi, ai nấy đều rất căng thẳng đây."
"Tôi thấy các người hình như không có ý định rời khỏi."
Cho dù không muốn nói chuyện đến đâu, Nguyệt Thoái vẫn hỏi thêm một câu.
"Bởi vì mọi người đều không muốn rời khỏi. Phu nhân nghĩ cho chúng tôi như thế, chúng tôi làm sao có thể gặp nạn bỏ chạy đây? Có lẽ chờ khi nào đại vương bệ hạ thật sự dẫn người tới bao vây tiêu diệt rồi tính sau đi, mọi người đều nghĩ như vậy."
Chờ đến lúc đó, muốn chạy cũng không kịp rồi đi.
Nguyệt Thoái lặng lẽ nghĩ, nhưng không nói câu này ra khỏi miệng.
"Các người có phải là đều hi vọng đại vương bệ hạ sẽ không tới, hoặc là sự tình có thể giải quyết trong hòa bình hay không? Các người thật sự sẵn lòng trả giá bằng sinh mạng sao?"
Nguyệt Thoái cảm thấy những người không muốn rút lui chỉ là do còn tồn đọng lòng cầu may, chưa đối mặt với hiện thực mà thôi. Khi cái chết thật sự giáng xuống, nói không chừng mới sẽ hối hận.
"Nếu như không có phu nhân, chúng tôi sớm đã chết rồi, có thể giải quyết trong hòa bình đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không còn cách nào khác, chúng tôi cũng muốn ở lại đến phút cuối cùng mới đi, cho dù không thoát được cũng không hề gì."
Cậu nhận thấy được, lúc cái người này nói những lời như vậy, trong lòng kỳ thực chất chứa bất an và sợ hãi. Hiển nhiên anh ta vẫn sợ chết, chỉ là có lý do quan trọng hơn khiến anh ta áp chế nỗi sợ này, mong muốn có thể ở lại đây tận tâm tận lực.
Cho dù sự hi sinh của bọn họ có khả năng sẽ không có bất cứ ý nghĩa nào.
Nguyệt Thoái không rõ loại trung thành này là thế nào, một vài người ở Huyễn Thế cũng từng mang đến nghi hoặc tương tự cho cậu. Chẳng qua điều cậu có thể biết là người của của Liên Cung hình như đều từng nhận được ân huệ của Tễ Vũ, đồng thời sẵn lòng dùng tất cả mọi thứ của mình để báo đáp.
Mặc dù cậu vẫn chưa chính thức tiếp xúc với Tễ Vũ, nhưng có thể phác họa ra hình tượng đại khái của cô rồi.
Nhiệm vụ tìm người của phụ thân ủy thác, có thể nói là đã hoàn thành, dù sao ông ấy chỉ là muốn biết "Ái Nhĩ" có còn sống hay không, không có yêu cầu nào khác.
"Ái Nhĩ" thật ra là Tễ Vũ, Tễ Vũ hồi đó rời khỏi Huyễn Thế, đã thuận lợi đến được Hồi Sa. Nguyệt Thoái nói cho mình, chỉ cần mang tin tức này trở về, hoặc là nhờ người khác truyền tin, như vậy đã đủ rồi.
Loveson không có yêu cầu cậu và "Ái Nhĩ" nhận nhau. Cậu hoàn toàn có thể lặng lẽ rời khỏi, sẽ không có người biết cậu là ai, cũng sẽ không có người để ý cậu từng đến đây.
Chỉ là...
Những lúc cảm thấy hoang mang như thế này, Nguyệt Thoái luôn sẽ nghĩ đến Phạm Thống.
Mấy ngày đầu mới đến Liên Cung, Phạm Thống từng bất ngờ dùng máy thông tấn liên lạc được cậu. Bởi vì nhân tố làm nhiễu môi trường Hồi Sa hình như không được ổn định cho lắm, đôi khi những nơi không thể liên lạc lại đột nhiên có thể liên lạc, chính ở dưới tình huống đặc thù đó cậu phát hiện máy thông tấn vang lên.
Bởi vì không biết mở lời như thế nào, lúc đó bọn họ chưa nói được mấy câu đã ngắt thông tấn, bây giờ nhớ lại, Nguyệt Thoái không khỏi cảm thấy hối tiếc.
Nếu lúc đó có hỏi cậu ấy thì tốt rồi.
Bây giờ máy thông tấn chắc hẳn lại không dùng được nữa. Muốn chờ dịp nhân tố quấy nhiễu vừa khéo tản ra thì cũng quá thiếu thực tế, so với chờ suông, còn không bằng len lén rời khỏi Liên Cung, tìm nơi có thể thông tấn, dù sao đây đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện khó.
Nhưng mà cậu đến bây giờ vẫn không biết có thể hỏi Phạm Thống vấn đề gì.
Ném phiền não của mình cho người khác, hi vọng người khác thay mình giải quyết, có vẻ là chuyện rất khôn ranh. Cho dù Phạm Thống chẳng bao giờ tính toán với cậu, cậu vẫn cảm thấy mình nên giảm bớt số lần mang phiền não đến quấy rầy đối phương.
Tễ Vũ từ đầu đến đuôi đều không có nói cho Loveson thân phận chân thực của mình. Cô thậm chí cũng không nói ra tên thật, những năm qua cũng không trở về Huyễn Thế xem thử.
Vậy thì, cô ấy liệu có muốn biết tin tức của chồng mình không?
Cô ấy có muốn nhìn thấy ta không?
Nguyệt Thoái tự hỏi, nhưng câu hỏi này chỉ có bản thân Tễ Vũ mới có thể cho ra đáp án, Phạm Thống cũng không thể nào trả lời thay.
Mà đến bây giờ, hình như cũng không đơn thuần chỉ là gặp hay không gặp nữa. Chuyện cậu cần cân nhắc lại gia tăng rất nhiều, nhưng rất khó chỉnh lý ra kết luận.
Tễ Vũ hình như là một người rất tốt. Ít nhất, có nhiều người như thế cảm thấy cô rất tốt.
"Nếu như cậu không có chuyện gì, có muốn rút lui cùng với những người ở chân núi không? Dù sao tua rua màu trắng nếu gặp phải chiến đấu thì chắc hẳn sẽ rất khó sống sót, cô gái nội viện mang cậu đến đây nhiều ngày như thế cũng không đến tìm cậu, hẳn là cũng sẽ không để ý chuyện cậu tự động rời khỏi đâu..."
Nói đến đây, đối phương cũng lo lắng cho cảnh ngộ của cậu. Nguyệt Thoái cảm thấy, trong mắt đối phương, mình ắt hẳn trông vừa vô hại vừa yếu ớt, giống như không biết thế gian hiểm ác, rất cần người nhắc nhở chăm sóc vậy.
Bị coi thành kẻ yếu, Nguyệt Thoái không có cảm tưởng gì đặc biệt, cũng không đến nỗi phản cảm. Dù sao, bởi vì tua rua màu trắng cộng thêm khuôn mặt trẻ tuổi khiến cho loại chuyện này thường thường xảy ra, cậu cũng chẳng buồn đính chính.
Nếu muốn rời khỏi, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tự mình rời khỏi, không cần nghe theo sắp xếp của Liên Cung. Mà ý tốt của người này đối với cậu, khiến cậu nhớ tới người bạn chí cốt của mình, đây khiến tâm tình vốn không muốn nói chuyện của cậu nhạt đi một chút, dứt khoát mở miệng hỏi.
"Anh có người thân không?"
"Hử? Không còn nữa. Không chết trong bạo loạn thì cũng chết đói rồi. Là nhờ có phu nhân dẫn bộ hạ của Liên Cung đến cứu tôi khi tôi sắp chết, ở đây có rất nhiều người đều là được mang về như thế."
Đáp án của người này khiến Nguyệt Thoái có chút bất ngờ, nhưng ngẫm kỹ thì lại cảm thấy bình thường.
Cái nơi Hồi Sa này ngay cả thứ như sân quyết đấu cũng có thể làm ra, thì hoàn cảnh sinh sống của mọi người ắt hẳn không thể nào so sánh với Huyễn Thế. Huống hồ ở đây còn trường kỳ thiếu hụt lương thực, khiến cho lữ khách từ Huyễn Thế có thể dùng lương thực đổi lấy tiền, xem ra bạo động hoặc chiến loạn hẳn là thường xuyên xảy ra, người dân ở những khu bần cùng chắc hẳn cũng sống rất tồi tàn, dù chết hay bị thương có lẽ cũng không thể tìm được người chịu trách nhiệm.
Có lẽ người dân của Hồi Sa cũng giống như cư dân tân sinh của Huyễn Thế, sống chết không có bao nhiêu người để ý, gần như không được pháp lệnh bảo vệ. Nhưng mà cư dân tân sinh chết rồi vẫn có thể sống lại, người Hồi Sa lại không thể.
"Nếu như anh có người thân, anh có còn cảm thấy chết rồi cũng không hề gì không?"
Nguyệt Thoái hờ hững tiếp tục truy hỏi, đối phương thì bắt đầu khổ não.
"Hẳn là... sẽ có chút do dự đi. Dù sao nếu tôi chết, bọn họ sẽ rất buồn."
Câu này khiến cậu hơi trầm mặc. Không thể không nói, đây cũng là cảm xúc cậu từng có, suy nghĩ này thường xuyên giằng co với ý định khác trong lòng cậu, khiến cho cậu không chịu nổi bị giằng xé.
"Có phải số lượng người thân càng nhiều, thì sẽ càng do dự hay không?"
"Chưa chắc, phải xem cảm tình có tốt hay không đã chứ. Có một số người thân cũng khiến người không muốn gặp mặt cho lắm."
Sau khi trả lời vấn đề này, người nọ nhìn thời gian, phát hiện đến lúc phải làm việc rồi, liền lên tiếng cáo từ.
"Nhớ đừng chạy lung tung đấy nhé, tình hình trong cung bây giờ khá hỗn loạn, nếu cậu chạy đến nơi không thể đi, bị hiểu làm thì nguy to."
Đối với lời dặn dò nhiệt tình của đối phương, Nguyệt Thoái chỉ đáp một tiếng, không để trong lòng. Bất luận là chân núi hay là nội viện, cậu sớm đã đi qua không chỉ một lần, lời khuyên của đối phương thực sự không có ý nghĩa gì.
Buổi tối hôm nay Nguyệt Thoái lại ngủ không được. Cậu cảm thấy mình rất hoang mang, muốn trốn tránh, nhưng vừa lại không thể hạ quyết tâm cứ như vậy mà rời khỏi.
Cậu nhìn mặt dây chuyền mà phụ thân giao cho mình, luôn cảm thấy vật trở về chủ cũ thì tốt hơn. Nhưng nếu muốn vật về chủ cũ, cậu cũng có thể len lén đặt sợi dây chuyển ở trong phòng Tễ Vũ, không cần thiết trực tiếp gặp mặt.
Nguyên nhân không muốn gặp mặt nhận lại Tễ Vũ là gì, trong lòng cậu kỳ thực cũng loáng thoáng biết được.
Chán ngán cảm giác bị giằng xé giữa muốn sống và muốn chết, vừa lại sợ bị thương, chính là như vậy đi.
Bởi vì bị thương, vẫn là sẽ đau.
◊◊◊◊
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Nguyệt Thoái không nhớ mình thiếp đi lúc nào, mà cậu cũng không quá để ý chuyện này.
Huyễn cảnh quấy nhiễu cậu, gần đây đều không có xuất hiện. Đây là tin tốt, nhưng cậu không thể bởi thế mà có được yên tĩnh hoàn toàn.
Sau khi tỉnh dậy, cậu ăn sơ qua chút gì đó, rồi liền xuất phát đến nơi khác quan sát tình huống. Những người ở chân núi sau khi nghe nói đến nguy cơ mà Liên Cung gặp phải, có một số người hoảng hốt quyết định rút lui, có một số người tuyệt vọng chờ đợi, không muốn làm gì nữa, ngoài ra còn những người không đi thì nhiệt tình tham dự thảo luận, muốn cung cấp trợ giúp.
Cái gọi là trợ giúp, chính là cung cấp khí vật hữu dụng cho người của Liên Cung sử dụng. Bọn họ thậm chí sẵn lòng chế tạo khí vật theo nhu cầu của Liên Cung, chỉ là không biết thời gian có còn kịp hay không.
Nhưng mà lòng nhiệt huyết tràn trề của bọn họ không có bao nhiêu tác dụng. Sau khi lắng nghe ý tốt của bọn họ, Tễ Vũ thở dài, khe khẽ lắc đầu.
"Vô ích thôi."
Cô không giải thích gì đối với câu này, nhưng người của Liên Cung hình như đều thầm hiểu. Những thị nữ đi tới khuyên những thợ rèn kia bỏ ý định đó đi, bởi vì nguy cơ mà Liên Cung gặp phải không chỉ là Linh Hiến Cung và Minh Cung sắp sửa liên thủ tấn công, điều quan trọng nhất là, đại vương Liệt Thôi cũng sẽ đích thân lãnh đạo, có hắn ở đó, khí vật bình thường căn bản không thể gia tăng phần thắng cho Liên Cung, trừ phi những người này có thể tạo ra thần khí - Nhưng mà, đây hình như cũng là chuyện không thể.
Vừa nghe thấy thần khí mới hữu dụng, những thợ rèn đều trở nên ủ rũ. Bọn họ đều là thợ rèn có tên trên danh sách quản chế của Linh Hiến Cung, đương nhiên đều có năng lực chế khí không yếu, nhưng bọn họ cách "thợ rèn thần khí" còn quá xa xôi, cho dù bọn họ có năng lực tạo ra thần khí, phía Bắc giờ đây cũng gần như không thể lấy được vật liệu đủ tốt, để cung cấp cho thợ rèn thần khí sử dụng.
Huống hồ bọn họ vốn đã không có loại năng lực này.
Thợ rèn thần khí, đối với Hồi Sa bây giờ mà nói, đã là tồn tại giống như chỉ có trong truyền thuyết. Bọn họ không biết trên đời này còn có người sở hữu năng lực chế tạo ra thần khí hay không, cho dù có, phần lớn cũng trốn ở nơi không ai biết được, hoặc là đã chấp nhận sự kiểm soát của Linh Hiến Cung.
Đại vương Liệt Thôi rốt cuộc có bao nhiêu cường đại, người ở đây đều chưa từng kiến thức, chẳng qua bọn họ tin tưởng vào phán đoán của Tễ Vũ, nếu Tễ Vũ đã cho rằng chỉ thần khí mới có khả năng tạo thành uy hiếp đối với Liệt Thôi, vậy khí vật chưa đạt tiêu chuẩn thần khí chắc chắn sẽ vô dụng, dưới tình huống này, bọn họ thực sự không nên tiếp tục trông mong Liên Cung có khả năng chiến thắng.
Cho dù như vậy, những thợ rèn này vẫn không muốn rời khỏi cho lắm. Rời khỏi cũng chỉ là trở lại cuộc sống trốn chạy mà thôi, trên thế giới này cũng không còn người khác có thể che chở cho bọn họ nữa, nếu như bọn họ không bị bắt, thì chỉ có thể mãi trốn tránh, không có nơi nào để an tâm chế tác khí vật.
Tuy nói sau khi rút lui, nếu Liên Cung không bị làm sao, bọn họ vẫn có thể trở về, nhưng mà dùng cách nói này để khuyên bọn họ rời khỏi thì cũng không có bao nhiêu hiệu quả, người nghe lời khuyên rời khỏi cũng không nhiều.
Nếu bọn họ đã kiên quyết, Tễ Vũ cũng không phái người đi khuyên những người còn lại nữa. Căn cứ vào hồi báo, quân đội Liệt Thôi suất lĩnh đã di chuyển về phía Liên Cung, chiến tranh đã không thể né tránh, đối phương rầm rộ như thế, ắt hẳn cũng biết Tễ Vũ sẽ không bỏ chạy.
Nguyệt Thoái cảm thấy người Hồi Sa đều rất kỳ quái. Không chỉ là những thợ rèn không chịu rời khỏi kia, ngay cả suy nghĩ của Tễ Vũ, cậu cũng không cách nào hiểu được.
Bọn họ cũng đâu giống cậu, từ nhỏ đã bị nhồi nhét một đống quan niệm "không thể đề kháng", "hiến dâng bản thân" cùng trách nhiệm nghĩa vụ, bọn họ đáng lẽ phải biết tránh dữ tìm lành mới đúng. Nhưng vì sao lựa chọn của bọn họ sẽ là như vậy đây?
Cậu không khỏi cảm thấy nếu không xét đến thiên phú, hồi đó đám trưởng lão nên trực tiếp bắt lấy một người Hồi Sa về làm hoàng đế, nhất định việc dạy dỗ sẽ rất thuận lợi, cũng rất dễ khống chế. Mặc dù cậu cảm thấy mình cũng tính là bị dạy cho rất nghe lời rồi, nhưng sau khi Narsi bước vào cuộc đời cậu, cậu vẫn xuất hiện một ít dao động...
Vừa nghĩ đến Narsi, cảm xúc của Nguyệt Thoái lại trở nên bất ổn. Cậu nhắm mắt khống chế rất lâu mới nén lại được rất nhiều suy nghĩ đang dâng trào, cố gắng để cho mình đừng nghĩ tới những chuyện liên quan đến Narsi nữa.
Ừ, thể chất của người Hồi Sa không thể thích ứng với môi trường của Huyễn Thế, hình như có chuyện này. Phụ thân từng nói, cũng bởi vì như vậy, "Ái Nhĩ" mới bỏ rơi bọn họ, một mình trở về Hồi Sa.
Nếu như ngay cả Tễ Vũ thân là vương tộc cũng không thể sống lâu dài ở Huyễn Thế, người Hồi Sa bình thường đương nhiên càng không thể. Chẳng qua bắt trói một người Hồi Sa về để dạy dỗ thành hoàng đế, chuyện này cũng chỉ là cậu nghĩ chơi vậy thôi, trên thực tế đương nhiên không thể nào xảy ra.
Mắt thấy Liên Cung sắp sửa lâm vào đại nạn, sau khi đại vương Liệt Thôi đến không biết sẽ thế nào, Nguyệt Thoái xác thực cũng không thể dứt khoát rời khỏi.
Mà lúc cậu đang do dự, vị thị nữ mang cậu về Liên Cung đột nhiên xuất hiện.
"Mấy ngày trước vừa mới trở về đã bị phái ra ngoài làm việc, không kịp dặn dò người khác chuyện của cậu, thật là ngại quá. Cậu ở đây vẫn sống ổn chứ?"
Lúc thiếu nữ xuất hiện, mặt có vẻ áy náy, Nguyệt Thoái thì trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Tôi tưởng cô đã quên tôi rồi cơ."
Nghe vậy, mặt thiếu nữ lộ ra mấy phần chột dạ, nhưng vẫn giải thích mấy câu.
"Không có, tôi không quên, chỉ là vừa về Liên Cung đã phải bận rất nhiều chuyện, cộng thêm mệnh lệnh rút lui gần đây, làm không hết việc cho nên cứ luôn gạt sang một bên, phu nhân cũng rất bận rộn, vì những chuyện này mà rất phiền lòng..."
Vậy quả nhiên là quên rồi.
Nguyệt Thoái âm thầm cho ra kết luận, tiếp đến lại hỏi một câu.
"Vậy cô làm sao lại đột nhiên nghĩ đến tôi?"
"Bởi vì người mà Liên Cung thu nhận đều đang lần lượt rút lui, tôi liền nhớ đến cậu vẫn còn ở đây, sự tình vẫn chưa xử lý xong sợ rằng cũng không biết nên đi hay là nên ở, cho nên mới vội vàng đến tìm cậu."
Nói kiểu này rõ ràng chính là quên rồi...
Đối với chuyện mình được mang lên núi sau đó liền bị quên lãng, Nguyệt Thoái không có cảm tưởng gì đặc biệt. Dù sao bây giờ cậu cũng không phải đang dùng thân phận thiếu đế Tây Phương Thành để ở đây, đương nhiên cũng không có vấn đề bị người bạc đãi, huống hồ nhờ có thêm mấy ngày lảng vảng trên Kỳ Sơn, cậu cũng biết thêm rất nhiều tình báo, hơn nữa có thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Nếu như thiếu nữ này ngay ngày đầu tiên đã mang cậu đi gặp Tễ Vũ, Nguyệt Thoái vẫn thật không biết mình liệu có bỏ chạy hay không.
Cho dù đã qua nhiều ngày như vậy, cậu vẫn có chút muốn né tránh.
Có một số đáp án, cậu thực sự không muốn biết cho lắm.
"Vậy cái ấn ký kia, cậu vẫn không biết là chuyện làm sao à? Ấn ký rốt cuộc có liên quan với cậu không?"
Nhờ vào thăm dò và nghe lén trong mấy ngày qua, Nguyệt Thoái đã hiểu đại khái "ấn ký" là thứ gì rồi.
Ấn ký thuộc về vương tộc, Giáng Phong, Liệt Thôi và Tễ Vũ đều có ấn ký của riêng mình, là tượng trưng cho sức mạnh của bọn họ, đồng thời ở một số lúc nào đó cũng có công dụng đặc thù - chẳng hạn như dùng để phân biệt của cung nào, hoặc là thông qua kết giới có thiết đặt ấn ký vân vân.
Ấn ký bình thường đều là thêu trên quần áo để phân biệt, khi ra vào kết giới nào đó thì sử dụng lệnh bài có năng lượng ấn ký, nhân viên cấp cao sẽ được phối với pháp khí có ấn ký, lúc cần thiết thì có thể phát ra biểu tượng ấn ký có chứa lực lượng, nhưng lực lượng bọn họ có thể phát huy ra cũng không lớn, cùng lắm là dùng để khiến cho đồng bạn cảm ứng được, hoặc là kiềm chế đồng bạn cấp thấp trong thời gian ngắn.
Ngoại trừ vương tộc, người chân chính có thể kế thừa lực lượng ấn ký chỉ có phụ hồn sứ. Ngoại trừ vương tộc và phụ hồn sứ, người bình thường không thể dựa vào ma pháp hoặc cách khác để mô phỏng ấn ký.
Phụ hồn sứ sở dĩ có thể sở hữu sức mạnh ấn ký, là bởi vì bọn họ là sản vật do vương tộc chế tác ra. Nguyệt Thoái là cư dân tân sinh, không thể nào là phụ hồn sứ, cho nên thiếu nữ nghĩ hoài nghĩ mãi, chỉ có thể đoán theo hướng khác.
"Cậu có phải là nhân viên cấp thấp của Liên Cung phái ra, phá lệ cho cậu pháp khí, chỉ là cậu làm mất rồi không? Cũng đã trở về rồi, bây giờ lại là thế cục này, cậu đừng lo bị trách mắng, thành thật thừa nhận đi? Phu nhân chắc sẽ không trách tội cậu đâu, phu nhân trước giờ đều rất hòa nhã."
Cô sở dĩ đoán là nhân viên cấp thấp, là bởi vì mọi người gần như đều quen biết nhân viên cấp cao của Liên Cung, không nghe nói gần đây có ai được đề bạt, hơn nữa nếu như muốn bí mật đề bạt người nào đó, cũng không nên lấy cư dân tân sinh tua rua màu trắng.
Thiếu nữ đơn giản là không nghĩ đến có người sẽ mang tua rua chênh lệch với thực lực của mình nhiều như thế, mà sau khi cô hỏi như vậy, Nguyệt Thoái cạn lời mà lắc đầu.
"Tôi không phải."
"Vậy ấn ký...?"
"Tôi cũng không biết là chuyện làm sao."
Nguyệt Thoái trả lời rất mơ hồ. Trước khi nhìn thấy Tễ Vũ, cậu cũng không định giải thích chuyện ấn ký với bất cứ người nào.
"Cậu còn nhớ ấn ký xuất hiện như thế nào không?"
Thiếu nữ hình như muốn hỏi thêm một ít manh mối để phán đoán tình huống có khả năng nhất, nhưng Nguyệt Thoái vẫn lắc đầu.
"Không nhớ rõ lắm."
"Chẳng lẽ... kỳ thực cậu đã mất ký ức, cho nên việc làm mất pháp khí với chuyện Liên Cung cậu cũng không nhớ nữa?"
"..."
Sức tưởng tượng của thiếu nữ khiến Nguyệt Thoái nhất thời không biết nói gì, đành phải im lặng, để xem cô còn có thể huyễn tưởng ra tình huống nào lệch lạc hơn hay không.
Nếu như có thể, ta cũng rất muốn mất ký ức. Hết thảy làm lại từ đầu, mọi thương đau cũng có thể được xoa dịu, sẽ tốt biết mấy?
Chẳng qua như vậy cũng sẽ quên luôn Phạm Thống. Còn có Thiên La Viêm. Còn có...
Cho nên chắc vẫn là không được. Vốn đã không được mà.
"Vậy... tôi vẫn là thông báo chuyện của cậu cho người phía trên vậy, không biết bọn họ có rảnh xử lý hay không... Chuyện liên quan đến ấn ký, có lẽ phải trực tiếp hỏi phu nhân, nhưng cũng không biết phu nhân có thời gian gặp cậu hay không, nếu như không có chỉ thị gì, tôi chưa chắc sẽ nhớ thông báo cho cậu, cho nên cậu chờ hai ngày, nếu không có tin tức thì mau rút lui cùng mọi người đi!"
"Ừ, lúc trước cô quên tôi lâu như thế, về sau quên tiếp cũng là rất bình thường."
Câu này của cậu trần thuật sự thật, khiến thiếu nữ tức thì đỏ mặt.
"Tôi thật sự không có quên! Chỉ là mỗi lần nhớ tới thì luôn có một vài chuyện chen ngang, nên trì hoãn rất lâu mà thôi! Với khuôn mặt này của cậu muốn người khác quên cũng rất khó được chưa!"
Nguyệt Thoái tốn năm giây mới phán định đối phương hẳn là đang nói mình trông rất đẹp. Cách khen ngợi quanh co này khiến đầu óc cậu có chút xoắn kết, vừa lại nghĩ không ra có thể trả lời cái gì, nên đành chuyển đề tài.
"Vì sao chỉ có thể hỏi phu nhân? Liên Cung chẳng lẽ không có phụ hồn sứ cao giai sao?"
Cậu cũng rất tò mò đối với phụ hồn sứ. Sau khi gặp Tiết Ân, cậu phát hiện bề ngoài của phụ hồn sứ cao giai có thể trông giống như là loài người bình thường, cho nên mấy ngày qua dù cậu đã đi khắp Liên Cung, nhưng vẫn không thể phán đoán Liên Cung rốt cuộc có phụ hồn sứ cao giai hay không.
Nghe nói vương tộc có thể chế tác ra phụ hồn sứ, muốn làm thế nào chế tạo ra sản vật giống như có sinh mệnh như thế, Nguyệt Thoái thực sự rất muốn biết. Theo lý thuyết cậu hẳn cũng có thể làm mới đúng, nhưng bản thân cậu mò không ra bí quyết.
"Phụ hồn sứ cao giai... không có, chỗ chúng tôi không có. Thân thể phu nhân suy nhược, không thể hao tốn tâm lực lớn như vậy..."
Thiếu nữ nói đến đây thì thở dài.
"Nếu thân thể phu nhân khỏe mạnh không có gì đáng ngại thì tốt rồi..."
Nguyệt Thoái không đáp lại.
Sau khi hứa sẽ báo sự tình lên trên, thiếu nữ liền rời khỏi trước, Nguyệt Thoái thì ôm suy nghĩ mặc cho số trời an bài. Quyết định giao hết thảy cho vận mệnh.
Nếu như Tễ Vũ quyết định gặp cậu, vậy thì đi gặp mặt, nếu không có tin tức gì, thì tiếp tục ở lại xem tình huống rồi tính sau.
Bất tri bất giác, lựa chọn trong lòng cậu đã không còn "rời khỏi". Dưới tình huống có tâm sự, tối hôm nay cậu vẫn ngủ không ngon, ngay cả mình mơ cái gì cũng không nói được.
Cậu lại chờ hai ngày, ngay khi cậu cho rằng sẽ không có hồi âm, thị nữ trong nội viện đến tìm cậu.
Thị nữ không giải thích gì với cậu, chỉ là đến thông báo Tễ Vũ muốn gặp cậu, sau đó dẫn người qua mà thôi. Lấy thân phận của Tễ Vũ, cô muốn gặp bất cứ người nào trong Liên Cung vốn đã không cần thông qua đồng ý của đối phương, cho dù đối phương không phải người hầu ở đây cũng vậy.
Nguyệt Thoái lặng lẽ đi theo phía sau thị nữ, cùng cô đi vào nội viện. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đi theo đường chính quy để đến khu vực này, cảm giác hình như có hơi khác, chẳng hạn như không thể che giấu bản thân, cho nên những người gặp trên dọc đường gần như đều sẽ tò mò nhìn cậu một cái.
Những ánh mắt này không mang ác ý, cũng không mang ham muốn, không giống với những người ở sân quyết đấu. Xem ra nội viện rất hiếm khi có khách xa lạ tới thăm, có một số thị nữ còn không nhịn được đi tới nghe ngóng mấy câu, hỏi xem thân phận của cậu.
Từ biểu hiện của những thị nữ xem ra, quy củ của Liên Cung hẳn là rất thoải mái. Từ điều này cũng có thể suy đoán Tễ Vũ hẳn không phải là một người nghiêm khắc.
"Phu nhân, người được mang đến rồi, ngài muốn gặp cậu ấy bây giờ không?"
Bất tri bất giác, cậu đã được mang đến chỗ Tễ Vũ nghỉ ngơi, mãi cho đến lúc này, Nguyệt Thoái mới bắt đầu có chút căng thẳng, cậu cũng không khỏi nghĩ đến, lúc Loveson đến bắt chuyện với mình hồi đó, phải chăng cũng có cảm xúc tương tự.
"Để cậu ấy vào."
Từ bên trong truyền đến giọng nói của Tễ Vũ. Bởi vì cơ thể suy nhược, bình thường khi cô nói chuyện đều nhẹ nhàng khe khẽ như vậy.
Sau khi đẩy cửa ra, thị nữ mang cậu đi vào, đồng thời bẩm báo vài chuyện với Tễ Vũ đang ngồi trên ghế dựa, rồi mới lặng lẽ cáo lui.
Lúc này Tễ Vũ cũng nhìn về phía cậu, cho dù lúc trước lẻn vào đã nhìn thấy người thật từ xa, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mặt đối mặt, cũng là lần đầu tiên, cậu ở trong mắt của Tễ Vũ nhìn thấy bóng dáng của mình.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tễ Vũ vốn không có biểu cảm, nhưng sau khi nhìn thấy cậu, liền nở nụ cười mờ nhạt.
"Cậu là người may mắn sống sót từ sân quyết đấu đúng không, tên là gì ấy nhỉ?"
Nguyệt Thoái nhìn cô gái xinh đẹp sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên ghế dựa này, nhất thời có chút ngẩn ngơ. Cô là vương tộc cao cao tại thượng, là tồn tại được mọi người sùng kính, tựa như thần thánh ở Hồi Sa, đồng thời cũng là -
Mẹ của cậu.
◎ Lời bổ sung của Lạc Thị
Từ khi ta kế nhiệm làm quốc chủ của Đông Phương Thành đến nay, đây là lần đầu tiên ta muốn đánh Phạm Thống đến thế.
Rốt cuộc có chuyện gì không thể thương lượng mà phải trực tiếp bỏ chạy cho bằng được? Chẳng lẽ không thể bàn bạc với ta sao? Hay là cậu ta cho rằng ta nhất định sẽ nghe lời Lăng Thị, nhất định không cho thương lượng, bất luận thế nào cũng sẽ trói cậu ta về Huyễn Thế, mà không giúp cậu ta tìm vũ khí của mình? Chúng ta rốt cuộc có phải là bạn hay không hả!
Không từ mà biệt thực sự khiến người rất tức giận, cho dù có để lại thư cũng vậy, chẳng phải chính là cảm thấy ta không giúp được gì sao? Ta cũng đã lên làm quốc chủ rồi còn cảm thấy ta không giúp được, rốt cuộc muốn ta làm thế nào đây!
Hơn nữa cậu ta bây giờ không có vũ khí, sau khi bỏ chạy một mình rốt cuộc định làm thế nào? Cho cù có Trầm Nguyệt đi theo, nhưng chẳng phải Trầm Nguyệt đã bị phong tỏa lực lượng rồi sao? Dưới loại tình huống này cậu ta ngay cả thực lực tua rua màu đen cũng không tới, thật sự có cách tìm vũ khí về sao? Đây có thật là hành động đã được suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm không?
Không đúng... kỳ thực cậu ta cũng không phải một mình. Còn Tiểu Kim nữa, vậy mà cũng mất tích theo luôn, chẳng lẽ là bị bắt cóc sao? Ngay cả một câu cũng không để lại, còn mang toàn bộ công quỹ của bọn ta đi, Phạm Thống cậu rốt cuộc đã làm gì mới có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện phản quốc đi theo cậu? Đây thế nhưng sẽ bị cách chức bỏ tù đấy! Bảo cậu hướng dẫn người mới, làm tiền bối của người ta, chứ có phải bảo cậu dạy hư hắn, để người ta lầm đường lạc lối đâu!
Ta vốn cho rằng Phạm Thống đang nghỉ ngơi điều chỉnh cảm xúc, Tiểu Kim bị thương đang tĩnh dưỡng, kết quả vừa quay đi ngoảnh lại liền phát hiện hai người bọn họ đã dắt nhau bỏ chạy. Bởi vì người đã đi được một khoảng thời gian, dấu vết đã biến mất, ta không thể tra được vị trí truyền tống, muốn lập tức tìm người về là không thể, mặc dù ta nhanh chóng nghĩ đến Kim Thị có mang vòng tay, gần như muốn ngay lập tức đi tìm Linh Mộng cung chủ yêu cầu hiệp trợ truy lùng, nhưng lý trí vẫn áp chế được xung động, ta không thể chưa nghĩ kỹ đã hành động... Thứ ta cần cân nhắc không chỉ là Phạm Thống với bản thân ta, còn có rất nhiều chuyện...
Thế là ta không thể không tìm nhóm Lăng Thị mở cuộc họp khẩn cấp, mà cái gọi là nhóm... kỳ thực còn bao gồm Huy Thị với Sano. Dù sao Tiểu Kim với Phạm Thống đều không ở đây nữa, người có thể thảo luận bên Đông Phương Thành chỉ còn lại Lăng Thị mà thôi, mà chuyện này xác thực cũng cần thiết để cho bọn họ biết, cho nên bất luận Lăng Thị có phản đối hay không, ta vẫn gọi bọn họ cùng tới nói chuyện.
"Cái-cái gì? Phạm Thống với Kim Thị cùng nhau bỏ chạy rồi?"
Huy Thị vừa nghe ta nói xong, lập tức chấn động truy hỏi.
... Nhưng sao ta cảm thấy kiểu chấn động của anh ấy không giống mọi người cho lắm nhỉ?
"Đây là tình huống gì vậy? Đang yên đang lành vì sao bọn họ muốn bỏ chạy?"
Sano không thể lý giải mà mở to mắt, tiếp đến đột nhiên tỏ vẻ bừng tỉnh, khi ta vẫn đang nghi hoặc, cô ta liền nói ra những lời hết sức kinh người.
"Chẳng lẽ là tư bôn sao? Chẳng trách ta dụ dỗ làm sao, bọn họ đều không động lòng! Suyelan đừng nói ngươi cũng vậy-"
"Nói bậy! Tiểu Kim ngoan như thế, làm sao có thể tư bôn theo Phạm Thống?"
Ta không nhịn được cắt ngang lời cô ta, mà lời ta nói ra cũng khiến Lăng Thị liếc mắt.
"Trước hết khoan hẵng nói tư bôn gì kia, hắn chẳng phải đã làm trái mệnh lệnh bỏ chạy theo đại diện Thị rồi sao? Thế này cũng có thể gọi là ngoan?"
Lăng Thị vừa nói như vậy, ta cũng không thể nói gì nữa. Đây đúng thật không phải là chuyện mà một người ngoan ngoãn có thể làm ra, cho nên ta cũng khó mà tin được, dù sao Tiểu Kim ở trong lòng ta vẫn luôn là một bộ hạ vừa nghe lời vừa ưu tú, hình tượng từ trước đến nay đều rất tốt...
"Cho nên bọn họ vì sao muốn bỏ trốn?"
Chuyện đến nước này, một chuỗi sự tình cũng không thể ẩn giấu bọn họ được nữa, cho nên ta đã nói sơ chuyện xảy ra hôm nay, Huy Thị sau khi nghe xong thì lại chịu đả kích lần nữa.
"Vì sao... Phạm Thống xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không tìm ta giúp, cũng không nói cho ta, mà là tìm Kim Thị đồng hành... Thứ Kim Thị có thể làm được, có cái gì ta không làm được sao? Chẳng lẽ trên người ta có khuyết điểm trí mạng nào đó mà ta không biết?"
Ta cảm thấy chỗ Huy Thị để ý vẫn rất đặc biệt... có lẽ kỳ thực cũng không thể nói là đặc biệt, dù sao từ sau khi anh ấy lấy thân phận cư dân tân sinh trở về Huyễn Thế, thì vẫn luôn là thế này...
Về phần trên người Huy Thị có khuyết điểm trí mạng nào khiến người không muốn đồng hành, ta cảm thấy là vì có tặng kèm Âm Thị đi. Mặc dù ta cảm thấy Phạm Thống chắc không phải bởi vì lý do này mới không nói với Huy Thị.
"Cậu ta có lẽ chỉ là không muốn để anh lo lắng thôi."
Trên lý trí ta biết nên thảo luận chính sự trước, nhưng trên tình cảm ta vẫn không nhịn được muốn an ủi anh ấy trước.
"Cũng đã quen thân như thế rồi vì sao còn phải xa cách như vậy chứ - vì sao thà đi tìm Kim Thị không thân quen kia!"
Bởi vì nói cho anh anh cũng không giúp được gì.
Ta không nói câu này ra, chỉ vì không muốn kích thích anh ấy. Trên thực tế, mọi người đều không quen thuộc nơi đây, thực lực của Huy Thị mặc dù không tệ, nhưng cũng không đến mức đủ để đi ngang đi dọc, vũ khí của Phạm Thống đã rời khỏi cậu ấy, đây xác thực không phải chuyện mà Huy Thị giúp được. Về phần bỏ trốn... Có lẽ là không muốn để cho Huy Thị khó xử? Đối với Phạm Thống mà nói đây là chuyện riêng của cậu ta, Huy Thị là người của Tây Phương Thành, còn phải tìm Narsi, đừng mang thêm phiền toái đến cho anh ấy thì tốt hơn - tên Phạm Thống kia nhất định là nghĩ như vậy.
Ta rốt cuộc vì sao phải tìm nhiều lý do như thế cho Phạm Thống chứ?
"Những chuyện đó ngươi tự mà đi phiền não. Lạc Thị chỉ là muốn báo cho các ngươi tình hình trước mắt, để các ngươi quyết định phương châm hành động sắp tới mà thôi."
Lúc này Lăng Thị lạnh lùng nói một câu như vậy, bầu không khí tức thì có chút cứng đờ, ta vội vàng nói tiếp.
"Nghe nói bây giờ tình trạng của thông đạo Trầm Nguyệt không được ổn định, nhưng các người đều là cư dân tân sinh, muốn về Huyễn Thế vẫn dễ hơn, để xem các người quyết định thế nào."
"Ơ? Vậy thì các người thì sao? Cũng muốn về Huyễn Thế chứ?"
Huy Thị cuối cùng cũng tìm về một chút lý trí để thảo luận rồi, sau khi anh ấy hỏi như vậy, ta nhìn Lăng Thị, do dự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ta biết Lăng Thị cho rằng bọn ta nên trở về, mà vấn đề vướng mắc bây giờ đại khái chính là ta không thể an toàn đi qua thông đạo Trầm Nguyệt nữa rồi.
Khác với cư dân tân sinh chết rồi sẽ có thể sống lại, nếu ta chết, hết thảy liền kết thúc. Cho dù Nguyệt Thoái ở đây cũng không cứu được ta, bởi vì ta sớm đã dùng hết một lần cơ hội được vương huyết hồi sinh của cư dân nguyên sinh rồi.
Có lẽ Trầm Nguyệt có thể làm ta thành cư dân tân sinh, thế nhưng ta không muốn mình trở thành một cư dân tân sinh. Mặc dù hiểu biết của ta đối với cư dân tân sinh chỉ là ở mặt tri thức, không cách nào thể nghiệm cảm giác chấp niệm, nhưng tình huống của Nguyệt Thoái cộng với sự thay đổi của Huy Thị, đều khiến ta cảm thấy thân là một cư dân nguyên sinh của Huyễn Thế, biến thành cư dân tân sinh hẳn là không phải chuyện gì tốt.
Cho dù như vậy, ta vẫn cho rằng ta không phải không thể mạo hiểm dù chỉ một chút, nhưng mà Lăng Thị hình như không cho rằng như vậy.
Nếu như Lăng Thị và ta kiến lập khế ước tạm thời, lấy hình thái hộ giáp để bảo vệ ta, ta nghĩ cho dù ta bị thương hẳn là cũng không đến nỗi trí mạng, ta nghĩ Lăng Thị cũng sẽ không từ chối cái yêu cầu này...
Nhưng mà hiện giờ ta cũng không muốn trở về cho lắm.
Trở về Huyễn Thế, sau đó phái người qua, từ xa theo dõi mọi chuyện xảy ra ở Hồi Sa, bất cứ tin tức khẩn cấp nào cũng phải trải qua thời gian sống lại của cư dân tân sinh mới có thể truyền đến tai ta... Ta không muốn để cho mình rơi vào hoàn cảnh đó một chút nào.
Có bất cứ tin tức gì ta đều phải biết sớm nhất có thể, bất luận là tin tốt hay là tin xấu.
"Dưới tình huống không thể đảm bảo an nguy của Lạc Thị, bọn ta tạm thời không về. Chỉ cần cư dân tân sinh hồi báo không có vấn đề, bọn ta sẽ trở về ngay."
Giống như là phát giác được sự do dự của ta, Lăng Thị nhanh chóng chủ động nói ra kết luận của "bọn ta". Cần phải ở lúc này nói "cho dù thông đạo Trầm Nguyệt không có vấn đề ta cũng sẽ không trở về" sao? Liệu có hơi không nể mặt Lăng Thị không?
"Ta không trở về, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Dù sao nếu thật sự gặp phải chuyện gì, một cư dân tân sinh như ta cùng lắm tự sát là được, không có vấn đề gì lớn."
Huy Thị nói một cách rất thoải mái, ta cũng nghĩ ra không chỗ nào không ổn. Sano bên cạnh nói là vẫn chưa chơi đủ, cũng quyết định ở lại, ta liền không nói thêm gì nữa.
Bọn ta một mặt sắp xếp cư dân tân sinh trở về truyền tin tức cộng với kiểm tra tính ổn định của thông đạo Trầm Nguyệt, mặt khác qua quýt với người của Tồn Thức Cung. Bởi vì công quỹ bị hai tên khốn Phạm Thống với Tiểu Kim lấy đi, nên còn phải tìm thêm một số người đưa lương thực cao cấp qua đây mới được, dù sao trước mắt vẫn chưa về được, ai cũng không biết tiếp đến liệu có chỗ nào dùng đến tiền hay không.
Càng phiền hơn là, ta còn không thể để cho người của Tồn Thức Cung biết ta bây giờ không có tiền. Đường đường là một quốc chủ bệ hạ, thân là đại biểu tối cao của Đông Phương Thành, trên người vậy mà không có tiền - nghĩ làm sao cũng rất mất mặt! Nhưng kỳ thực lúc lương thực cao cấp xuất hiện ta vẫn phải giải thích vì sao cần người đưa đến... cứ nói ta muốn mua một thanh thần khí, cho nên cần nhiều tiền một chút? Không được, thần khí làm sao có thể mua được bằng tiền, mặc dù vũ khí của Phạm Thống đúng là dùng tiền mua, nhưng ở Hồi Sa, nhất định không thể xảy ra đi?
Vậy thì, cứ nói bộ hạ của ta muốn đi tham quan, cho nên chuẩn bị tiền cho bọn họ? Nói thế này được không? Sau đó cứ nói Phạm Thống với Tiểu Kim đi tham quan rồi? Liệu ta có để lộ vẻ chột dạ không nhỉ, có cần luyện trước với gương một chút hay không...?
Nếu viện cớ tham quan, ta có thể đi tìm Linh Mộng, nhờ cô ta cung cấp thông tin định vị vòng tay của Tiểu Kim hay không, cứ nói cậu ta sau khi ra ngoài tham quan có lẽ đang ở khu vực đặc thù cho nên không liên lạc được, ta cần biết cậu ta bây giờ đang ở đâu? Lý do này thật sự có lực thuyết phục sao?
Hay là thôi vậy, Phạm Thống hẳn là không ngốc đến mức quên Tiểu Kim có mang vòng tay, nếu như chưa giải quyết, cậu ta hẳn là không dám mang theo Tiểu Kim chạy cùng đâu...
"A, A Tu ngươi muốn đi tìm anh em tốt của ngươi? Nếu muốn đi nơi khác, ta có thể dẫn đường, mặc dù ta thỉnh thoảng đi sai đường, nhưng ta vẫn quen thuộc Hồi Sa hơn ngươi."
Lúc này Âm Thị đột nhiên xuất hiện, hình như đã mấy ngày ta không nhìn thấy hắn rồi, bây giờ đối mặt với hắn, ta luôn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lúc ở riêng Lăng Thị có cho hắn sắc mặt tốt hay không, ta cũng không rõ, nhưng độ khoan dung của hắn đối với việc Âm Thị quấy nhiễu công vụ hình như giảm xuống rồi, hình như là bởi vì Âm Thị đã chọn Huy Thị làm chủ nhân. Ta đương nhiên cũng hi vọng hội nghị thảo luận công sự có thể tiến hành tốt đẹp, nhưng mỗi lần Âm Thị đưa ra ý tưởng trên trời bị Lăng Thị bác bỏ, hắn đều tỏ ra thất vọng buồn bã, ta thực sự không muốn để cho bọn họ cứ nảy sinh xung đột, đành dùng cách tiêu cực là không thông báo cho Âm Thị mỗi khi có hội nghị, muốn né tránh hắn... nhưng thế này hình như lại khiến hắn cảm thấy mình bị ghét, làm cho ta thật không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vi Thị cũng từng đề nghị, Lạc Nguyệt cũng đã đổi Toản Thạch kiếm vệ vì không làm việc đàng hoàng rồi, có cần dứt khoát thu hồi chức vị của Âm Thị hay không, dù gì hắn cũng chả làm gì cả, chẳng qua ta đã từ chối. Đối với ta mà nói, cho dù Âm Thị không làm việc, ta vẫn không muốn tước đoạt chức vị của hắn. Cho dù thân phận chân chính của hắn là thanh kiếm được truyền từ đời này sang đời khác của bọn ta, nhưng ta vẫn hi vọng hắn có thể mãi mãi là Âm Thị đại nhân của Đông Phương Thành... Ta cũng không biết miêu tả loại cảm giác này như thế nào.
Giống như muốn giữ lại một phần nào đó còn lưu luyến trong ký ức, cho dù mọi thứ đã thay đổi. Ta hi vọng Âm Thị mãi mãi đều là một Âm Thị vô tư cười đùa, không bận tâm đến ánh mắt mọi người, chỉ là phải chăng ngay cả điều này cũng không thể?
Giống như ta hi vọng ta vẫn là vương tử của Đông Phương Thành, mà mẫu thân của ta vẫn còn ở trên đời... Tất cả đều là chuyện không thể nào.
"Cái gì? Nhưng Lăng Thị muốn trở về kìa, ta tưởng ngươi sẽ muốn về với hắn?"
Huy Thị sửng sốt nhìn Âm Thị, Âm Thị thì chuyển sang nhìn Lăng Thị, mở miệng hỏi.
"Lăng Thị, ngươi thật sự muốn trở về sao? Chúng ta đưa Tiểu Lạc Thị bình an trở về chẳng phải là được rồi, không cần thiết trở về cùng mà? Mọi người cùng nhau đi tìm người đi! Chẳng phải đã làm mất rất nhiều người quan trọng sao?"
Mắt thấy Lăng Thị nhíu mày, dường như lại muốn trách mắng hắn, ta vội vàng lên tiếng trước.
"Chúng ta có thể cùng nhau đi tìm người, đương nhiên không vấn đề. Ngẫm kỹ lại, tình hình của thông đạo Trầm Nguyệt cho dù có cư dân tân sinh kiểm tra cảm thấy có thể an toàn đi qua, nhưng không có Trầm Nguyệt đảm bảo, vẫn là khiến người rất không yên tâm. Ta không muốn mạo hiểm một chút nào, cho nên ít nhất cũng phải tìm được Trầm Nguyệt trước, sau khi xử lý ổn thỏa ta mới muốn trở về."
Thân là một cư dân nguyên sinh, ta nói mình rất sợ chết, chắc sẽ không ai có thể dùng trách nhiệm nghĩa vụ để bức ta về Huyễn Thế đi? Thế này thì có thể không cần phải tranh luận với Lăng Thị rồi? Thành thật mà nói, nếu tranh luận thì ắt hẳn là ta thiếu hiểu biết hơn, vậy thì sẽ biến thành ta không nói lý mà ra lệnh bắt hắn đừng quan tâm, nhưng bình thường mà nói, ta không thích làm như vậy.
Trừ phi thật sự là chuyện gì đó mà ta vô cùng kiên quyết, hắn vừa lại vô cùng phản đối, ta mới sẽ cân nhắc dùng thân phận quốc chủ để đè người.
"A, không sai, tiểu Lạc Thị rất yếu đuối! Chúng ta không thể để cậu ấy mạo hiểm! Lỡ xảy ra sự cố gì thì sao!"
Ta vừa viện cái cớ kia, Âm Thị đã lập tức ra sức gật đầu. Ta không khỏi suy nghĩ, hồi đó ta chết trước mặt hắn, chuyện này phải chăng đã dọa đến hắn, để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, hoặc là... hắn chỉ là tùy tiện nói mà thôi, đều là ta nghĩ quá nhiều...
"Thông đạo Trầm Nguyệt bây giờ thật sự nguy hiểm như vậy? Quốc chủ bệ hạ tốt xấu gì cũng là cao thủ tua rua màu đen thuần mà không phải sao?"
Sano nghi hoặc hỏi ra câu này, khiến ta chột dạ. Ta đương nhiên không có yếu đến thế, nhưng lúc này ta cũng không thể bận tâm đến vấn đề như là tôn nghiêm nữa rồi.
"Ngươi quản thông đạo Trầm Nguyệt có nguy hiểm hay không làm gì, chỉ cần không thể xác định an toàn, thì chính là nguy hiểm! Nếu tiểu Lạc Thị bị thương, chẳng lẽ ngươi chịu trách nhiệm sao?"
Ta còn chưa lên tiếng, Âm Thị đã nói giúp ta, Sano vốn chỉ là tò mò, không có ý định lo chuyện bao đồng, thế nên cũng không tiếp tục tranh biện.
"Điều nên nói đã nói hết rồi, giải tán đi."
Lăng Thị không kiên quyết bắt ta trở về nữa, chỉ hờ hững nói một câu như vậy. Thế là ta thở phào, ít nhất đây có nghĩa là ta không cần phiền não làm thế nào thuyết phục Lăng Thị.
Hôm nay bọn ta vẫn trải qua một cách nhạt nhẽo ở hội quán. Đồ ăn mỗi ngày đều là từ Huyễn Thế đưa tới, nhưng hôm nay chỉ có đồ ăn bay ra... May mà cư dân tân sinh nếu chết ở trong thông đạo Trầm Nguyệt, thi thể sẽ trực tiếp biến mất, bằng không bọn ta sẽ đồng thời nhận được đồ ăn với thi thể.
Mà đây cũng đại biểu tình huống của thông đạo Trầm Nguyệt thật sự không được ổn cho lắm, ta thật không biết nên vui hay là lo lắng.
Đến tận khuya, ta vẫn còn đang phiền não vấn đề tương lai.
Huyễn Thế không thể mất đi Trầm Nguyệt, nhưng bản thể của Trầm Nguyệt không đến Hồi Sa, điều này trái lại không cần quá lo lắng. Tìm Phạm Thống về có lẽ không dễ đến thế, chẳng qua cho dù tìm được người, nếu như cậu ta kiên quyết không tìm được vũ khí thì sẽ không trở về, ta thật sự có thể ở lại cùng tìm với cậu ta sao? Hoặc nên nói, biết rõ đây là tổn thất có thể gánh chịu, ta có thể chỉ vì cậu ta mà điều động lực lượng của Đông Phương Thành đến Hồi Sa giúp đỡ sao?
Ta không biết ta có thể hay không... Nhưng ta biết Nguyệt Thoái sẽ làm như vậy. Nếu như là Nguyệt Thoái, cậu ấy nhất định sẽ làm như vậy đi.
Dù sao Tây Phương Thành gần như không thể tính là nhà của cậu ấy, cậu ấy không có cảm giác quy thuộc, đối với cậu ấy mà nói quốc gia không hề quan trọng, trong đó có lẽ chỉ có Narsi với người nhà của cậu ấy là trọng yếu, đừng nói là lấy thân phận hoàng đế yêu cầu lực lượng quốc gia can thiệp, cho dù là phải hủy diệt Tây Phương Thành vì Phạm Thống, cậu ấy sợ rằng cũng sẽ không chút do dự gật đầu đi.
Nhưng ta không thể.
Cậu ấy là đứa trẻ bị bắt đến để gán cho chức danh hoàng đế, bị tước đoạt cuộc sống, ta lại là vương tử lớn lên yên ổn ở Đông Phương Thành, cần phải gánh vác trách nhiệm nghĩa vụ.
Trước khi ta làm bất cứ quyết định nào, đều nên nghĩ đến tình huống của Đông Phương Thành. Nhưng Phạm Thống là bạn của ta, ta cũng hi vọng có thể trợ giúp cậu ấy, vì sao cậu ấy không thể âm thầm đến tìm ta thảo luận xem có cái gì ta có thể giúp chứ? Là sợ sau khi đàm phán đổ vỡ thì ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có?
Lúc nghĩ đến những chuyện buồn bực này, ta đột nhiên nhớ đến máy thông tấn phù chú. Máy thông tấn phù chú của Phạm Thống chắc không phải vẫn đang mở đấy chứ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, ta lập tức lấy máy thông tấn phù chú của mình ra để liên lạc Phạm Thống. Khi yêu cầu liên lạc được truyền đi thành công, ta còn có chút mừng rỡ, nhưng mà... ta chờ một hồi, Phạm Thống không tiếp thông tấn, cuối cùng thậm chí còn ngắt thông tấn, sau đó không liên lạc được nữa.
Phạm Thống vậy mà ngắt thông tấn của ta! Còn tắt máy!
Giây phút đó trong lòng ta hết sức phẫn nộ, nhưng ta không thể làm gì được cậu ta, ta ở đây tức đến nỗi ngủ không được, cậu ta cũng chẳng biết.
Hôm sau khi Linh Mộng cung chủ mang ta đi tham quan tài liệu lịch sử của Hồi Sa, ta vẫn còn đang bực chuyện này.
Nhất định phải tìm Phạm Thống về! Đập cậu ta một trận, mắng xối xả mấy câu, còn có - ta có phải đã quên gì đó không nhỉ?
Đúng rồi, ta quên còn có Tiểu Kim! Phí sống lại đang nợ Đông Phương Thành còn chưa trả hết đây! Chờ đến khi tìm về được, ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro