Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5-5


Chương 5: Trở lại chốn cũ

“Chờ ta túm được Phạm Thống về, nhất định phải trừ lương cậu ta!” — Lạc Thị

“Thôi đừng, Phạm Thống đã nghèo lắm rồi, như vậy tội cậu ấy lắm…” — Nguyệt Thoái

“Vua của Huyễn Thế đối xử với thần tử làm trái mệnh lệnh thật là khoan dung giống như Yiye đại nhân đối xử với tùy tùng của mình vậy…” — A Hàn

<>

“Các ngươi muốn xuất phát bây giờ, để tên loài người này phụ trách truyền tống?”

Trầm Nguyệt dưới trạng thái hóa hình sau khi nghe xong yêu cầu của Phạm Thống, thế là mày nhíu lại.

“Không thể chờ thêm mấy ngày sao? Những nơi Tế Sương từng ở đều có cấm chế, đó vẫn cần ta giải trừ, nhưng năng lượng của ta vẫn chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu thế này, một ngày chỉ có thể tháo gỡ một nơi, thiếu hiệu suất quá đi mất.”

“Cứ chờ mãi mới có hiệu suất! Lỡ A Pu xảy ra chuyện gì thì làm sao?”

Sau khi Phạm Thống nôn nóng buột miệng thốt ra câu này, ngay lập tức muốn tự cốc đầu mình.

A Pu sẽ xảy ra chuyện gì chứ — đây thật buồn cười giống như lo lắng Nguyệt Thoái có xảy ra chuyện hay không vậy, hơn nữa A Pu còn khó xảy ra chuyện hơn Nguyệt Thoái, A Pu thế nhưng không phải là người sẽ thất thần xông bừa vào nơi nguy hiểm…

Thật ra tôi là lo hắn sau khi gặp chủ nhân trước đây, giao lưu càng lâu sẽ càng không muốn rời khỏi… hắn cũng từng nói hắn có thể sẽ không trở về nữa, tôi không biết đây đại biểu cho nguy hiểm hay là có ý gì khác…

“Một ngày tìm một nơi cũng được mà, tiền bối trông có vẻ rất muốn đi tìm, nếu truyền tống đi và về đều do ta phụ trách, thì sẽ không lãng phí năng lượng của ngài nữa rồi đi?”

Kim Thị gia nhập hàng ngũ thuyết phục, Trầm Nguyệt thì không nể mặt mà trực tiếp chỉ trích hắn.

“Ta không có nói chuyện với ngươi! Ngươi đừng tự tiện xen miệng, lúc ta nói với ngươi, ngươi mới có thế nói chuyện với ta, nếu làm ta mất hứng, coi chừng ta khiến ngươi biến thành bộ dạng chín mươi tuổi ở lúc ngươi sống lại lần sau!”

Đây là uy hiếp đấy à? Muốn uy hiếp cũng phải hung hãn một chút chứ, biến người thành chín mươi tuổi, tự sát lần nữa chẳng phải là trở lại như cũ sao? Trừ phi ngươi muốn khiến cậu ta mỗi lần sống lại đều già chín mươi tuổi — Ồ, đây đột nhiên trở nên rất có tính uy hiếp nhỉ?

“Bộ dạng chín mươi tuổi à… thật có chút muốn biết, dù gì tôi cũng đã chết lúc còn trẻ.”

Không ngờ Kim Thị chẳng mảy may sợ hãi, còn tỏ vẻ hứng thú, đây khiến Phạm Thống lần nữa cảm thấy hắn không phải người bình thường.

“Tóm lại chúng ta kết thúc tiến hành đi, Trầm Nhật?”

Oái lại gọi nhầm tên rồi! Không biết có tức giận không?

“Nhưng mà…”

Trầm Nguyệt vẫn có vẻ chần chừ, Phạm Thị thì không tài nào hiểu được vì sao cô chần chừ.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm được anh trai ngươi muộn hơn?”

“Làm sao có thể không muốn! Được rồi, bằng không thì một ngày đi một nơi, đi thôi!”

Trầm Nguyệt có phải năng lực phiên dịch nói ngược của ngươi tiến bộ rồi không… mặc dù câu này rất đơn giản, nhưng phải chăng tôi nên cảm động một chút?

“Bắt đầu từ mục tiêu tương đối lớn đi, nơi đầu tiên sẽ đến chỗ bọn ta với Lưu Linh và Tế Sương sống chung trước đây.”

Nếu đã đồng ý, Trầm Nguyệt liền nhanh chóng quyết định nơi đến, đồng thời nói vị trí cho Kim Thị, chẳng qua trong lời của cô xuất hiện một cái tên mới, Phạm Thống không khỏi tò mò hỏi một câu.

“Lưu Linh là ai vậy?”

“Lưu Linh là chị của Tế Sương, cũng là một thợ rèn thần khí, chị cả với em trai của bọn ta là do cô ấy làm ra.”

Mặc dù câu hỏi này không liên quan đến việc có thể tìm được Puhahaha hay không, Trầm Nguyệt vẫn nói sơ về thân phận của người này.

Hả? Cũng là thợ rèn thần khí?  Một-một nhà có tới hai thợ rèn thần khí? Huyết thống quả nhiên trội hơn hết thảy đúng không? Ai như nhà tôi… huyết thống nhà họ Phạm chúng tôi có lẽ rất giỏi chém gió đi… hơn nữa anh chị em các ngươi vậy mà thuộc hai thợ rèn tạo ra, thế này cũng có thể tính là anh chị em sao? Chẳng qua, chỉ có A Pu với ngươi là tác phẩm của cùng một người, chẳng trách ngươi thân với A Pu hơn?

“Vậy cô ta cũng còn chết sao?”

Nghĩ đến Tế Sương còn sống, Phạm Thống không thể không khỏi câu này.

“Đã chết rồi, hẳn là không có khả năng sống lại đâu.”

“Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu không?”

Bởi vì vừa rồi hấp tấp nói chuyện bị Trầm Nguyệt trách mắng, lần này trước khi muốn nói chuyện với Trầm Nguyệt, Kim Thị hỏi trước một tiếng.

“Loài người, ngươi lôi thôi lắm đấy, còn có cái gì muốn hỏi hả? Mau nói.”

Mà mặc dù Trầm Nguyệt mất kiên nhẫn nhưng vẫn để cho hắn hỏi, thế là Kim Thị liền mở miệng.

“Nếu đã là nơi ở cũ của hai vị thợ rèn thần khí kia, liệu có người của Linh Hiến cung trông coi hay không? Dù sao dưới lệnh quản chế thợ rèn, thợ rèn thần khí với khí vật bọn họ làm ra đều là mục tiêu hàng đầu, cho dù khí vật có lẽ đều đã bị dọn về Linh Hiến Cung, nhưng liệu nơi ở cũ có còn lưu lại tai mắt của Linh Hiến Cung hay không? Nếu tôi với tiền bối bị phát hiện, có lẽ còn có thể dựa vào thân phận quan lớn của Đông Phương Thành để giao thiệp, nhưng nếu ngài bị phát hiện, sợ rằng sẽ không ổn lắm.”

Hm…. Làm sao nghe lên phức tạp quá vậy? Không thể chỉ đơn thuần là tìm người sao… Vậy chúng tôi ngoài việc phải trốn nhóm Lạc Thị có khả năng đuổi tới, còn có Linh Hiến Cung và đại vương? Chúng tôi thật sự làm được không?

“Cái lệnh quản chế thợ rèn đáng ghét, đều tại cái thứ đó hại, nếu không có cái mệnh lệnh này, bọn ta đâu cần phải bỏ trốn…”

Trầm Nguyệt vừa nghe thấy lệnh quản chế thợ rèn, tâm trạng liền trở nên không tốt, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Kim Thị.

“Vì sao lại có lệnh khai phóng đó vậy?”

Tôi là nói lệnh quản chế. Lệnh quản chế, cảm ơn. Trầm Nguyệt, xem ra đến lúc kiểm tra năng lực phiên dịch nói ngược của ngươi có tiến bộ hay không rồi?

“Tiền bối hẳn là đang hỏi lệnh quản chế.”

A! Tiểu Kim sao cậu lại có thể tiết lộ đáp án chứ!

“Bởi vì bức tường thế giới…”

“Trần nhà thế giới? Đây thì có liên quan gì đến nền nhà thế giới?”

… Tôi không muốn nói chuyện nữa, đảo ngược thế này là muốn thế nào… Các người đừng nhìn tôi bằng vẻ ngạc nhiên đó, tôi cũng đâu có muốn!

“Loài người, cái miệng của ngươi là thế nào vậy, thật sự không chữa sao? Nặng lắm rồi đó.”

Nếu có giỏi thì ngươi chữa giúp ta đi! Làm không được thì đừng có ồn ào!

“Tiền bối luôn cố gắng tạo bầu không khí vui vẻ trong lúc nghiêm túc, tôi cho rằng đây là đặc chất rất đáng quý.”

Tiểu Kim cậu đang trào phúng tôi đấy à? Cậu như vậy khác nào khen nguyền rủa rất đáng quý, cậu làm vậy có đúng không?

“Vậy giữa cái nền nhà thế giới kia với lệnh quản chế thợ rèn có quan hệ gì?”

Tôi không muốn bận tâm mình nói cái gì nữa, cũng không buồn ngó ngàng phản ứng của bọn họ. Rốt cuộc có quan hệ gì, mau nói cho tôi!

“Bức tường thế giới là sản vật ngoài ý muốn được tạo thành bởi khí vật của Lưu Linh chế tạo, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hồi Sa, Giáng Phong cho rằng thợ rèn có thể tạo ra thứ này có tính uy hiếp, bao gồm khí vật đều cần phải bị kiểm soát… đại khái là như vậy.”

Ồ, vậy bức tường thế giới thật sự không phải do các ngươi làm ra, ta vốn còn hoài nghi… từ từ, kết quả vẫn là do thợ rèn có liên quan với các ngươi tạo ra! Làm ra một bức tường thế giới vốn đã là chuyện siêu nghiêm trọng, chẳng trách vương tộc muốn bắt các ngươi, đây có cái gì để phàn nàn?

“Đã xảy ra chuyện an toàn như thế rồi, nô tộc muốn kiểm soát thợ rèn cũng là điều rất không bình thường mà?”

Ngươi xem, ngay cả vẻ mặt Tiểu Kim cũng biến dạng rồi, ngươi làm sao lại cảm thấy xảy ra loại chuyện này người ta còn có thể bỏ qua cho các ngươi?

“Đương nhiên không bình thường! Bọn ta rõ ràng chẳng làm gì cả! Tạo ra bức tường thế giới là Lornes, Lornes là thứ Lưu Linh lấy để chế tạo thành khí vật, vì sao muốn bắt bọn ta! Đây chẳng công bằng chút nào!”

Hơ… ngươi hiểu lầm ý ta rồi, chẳng qua nhìn ngươi kích động như vậy, ta vẫn không nên đính chính…

“Ý của tiền bối hẳn là —”

“Oái! Đại Ngân! Mở miệng! Phải nói!”

Tôi… tôi cũng đã kịch liệt ngắt lời cậu như vậy rồi, chắc cậu hiểu ý của tôi chứ? Đừng bán đứng tôi! Lúc này mà chọc giận Trầm Nguyệt thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt! Hơn nữa năng lực phiên dịch nói ngược của cậu chẳng phải cũng chẳng thế nào mà? Vì sao bây giờ lại nghe hiểu rồi?

“Khụ, cho nên, nơi chúng ta sắp đi sẽ có người của Linh Hiến Cung hay người của đại vương không? Đây liên quan đến an toàn của chúng ta.”

Kim Thị trở lại đề tài cũ, lần này Trầm Nguyệt cuối cùng cũng xem như trả lời trực diện.

“Không biết, nhưng mà chắc là không có, canh chừng ở đó có tác dụng gì? Đã chẳng còn gì nữa.”

Mặc dù không thể xác nhận tình huống nơi đến, nhưng nếu Trầm Nguyệt đã nói như vậy, Phạm Thống thoáng do dự nhưng vẫn quyết định xuất phát.

Kim Thị rất phối hợp, sau khi Phạm Thống quyết định xong, Kim Thị liền cùng hắn ra khỏi thành trấn, sử dụng ma pháp mang hắn đến địa điểm Trầm Nguyệt nói.

Chỗ ở cũ của Lưu Linh và Tế Sương, nằm sâu trong một ngọn núi. Khi tới nơi, thứ bọn họ nhìn thấy là ngôi nhà gần như bị hủy hoại ở giữa khu rừng khô, bản thể công trình kiến trúc chia làm ba khu, hết sức đơn sơ, hơn nữa bộ dạng tan hoang này cũng khiến Phạm Thống hiểu cái gọi là “chẳng còn gì nữa” mà Trầm Nguyệt nói.

“Ở đây… đã xảy ra chuyện gì à?”

Phạm Thống không nhịn được muốn hỏi Trầm Nguyệt, Trầm Nguyệt thì bực bội trả lời.

“Chuyện tốt mà Giáng Phong với Tế Sương làm đấy, xung quanh thì là bởi vì sau khi bức tường thế giới xuất hiện, nguồn nước bị cắt đứt, cộng với một vài thay đổi khí hậu, trước kia không phải thế này…”

Bức tường thế giới… đúng thật đã thay đổi thế giới. Hơn nữa hiệu quả đáng sợ như thế, vậy mà được tạo ra bởi một khí vật của thợ rèn chế tạo, ắt hẳn không có kẻ thống trị nào có thể cho phép người như vậy tự do tự tại chế tạo khí vật…

“Có cấm chế cần giải trừ không? Chúng ta có thể vào chưa?”

Phạm Thống nhớ Trầm Nguyệt từng nói đến chuyện cấm chế, cho nên hỏi một chút, nhưng mà Trầm Nguyệt lắc đầu.

“Không có cấm chế. Đã bị phá hoại triệt để rồi… phía trước là nơi bọn ta ở, đằng sau là xưởng đúc với kho vật liệu, muốn xem thì tự vào xem đi.”

“Vậy… A Pu hẳn là ở đây đi?”

Tôi là nói không ở đây. A Pu… bây giờ chắc hẳn đang ở bên cạnh Tế Sương? Ở đây đã bị bỏ hoang, Tế Sương đương nhiên sẽ không về ở…

“Tiền bối, cho dù vũ khí của ngài không ở đây, chúng ta vẫn có thể tìm thử xem có manh mối gì hay không, chia nhau tiến hành chứ?”

Trầm Nguyệt còn chưa trả lời, Kim Thị đã lên tiếng trước, đây cũng khiến Phạm Thống hồi thần, gật đầu.

Cũng phải.. vốn đã không dễ dàng như thế, vốn đã nói phải tìm manh mối, vốn đã… ừ, nỗ lực tìm thử xem nào.

Thế là, Kim Thị đi về phía nhà kho trước, Trầm Nguyệt thì ở trước khi bay đi chỗ khác, quay đầu lại căn dặn Phạm Thống.

“Loài người, linh thể của ta ký túc ở trong tua rua, nhưng tua rua không phải bản thể của ta, ta tách ra đi đến chỗ khác, ngươi không thể dùng tua rua liên lạc được ta đâu, có điều ta ở ngay gần đây, kiểm tra xong sẽ trở về.”

“Ừ… ta không biết rồi.”

Sau khi hắn trả lời, Trầm Nguyệt liền bay đi. Nếu như muốn kiểm tra ở đây có vết tích mà Tế Sương hoặc Puhahaha để lại hay không, có lẽ Trầm Nguyệt thiện trường hơn, Phạm Thống coi như mình là đến tham quan, bèn đi vào tòa nhà chính ở trước mắt trước.

Kỳ thực đây là một di tích ngàn năm, vừa nghĩ như vậy, tức thì cảm thấy rất khó mà tin được. Có lẽ chỗ ở của thợ rèn đã được bọn họ xử lý đặc biệt, mới có thể duy trì ngàn năm không mục nát, sau khi Phạm Thống bước vào, ngoại trừ cảm thấy bụi bặm khá nhiều thì chẳng cảm giác ra được ngôi nhà này đã tồn tại trên ngàn năm rồi.

Đây là nơi Puhahaha từng sinh sống. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Phạm Thống liền cảm thấy rất kỳ diệu.

Trầm Nguyệt nói ở đây chẳng còn gì nữa, nhưng theo như Phạm Thống thấy, ở đây vẫn lưu giữ rất nhiều thứ.

Giống như vượt qua không gian thời gian, chỉ là không thể nhìn thấy những bóng dáng vốn nên ở đây. Đó là một bộ phận mà hắn không thể tham dự, điều Puhahaha quan tâm, vết tích trong kí ức.

Hắn có chút muốn tìm Trầm Nguyệt về, hỏi xem bọn họ trước đây làm gì trong căn nhà này, trải qua cuộc sống ra sao, nhưng mà ngẫm kỹ thì lại cảm thấy đừng hỏi tốt hơn.

So với nói đừng hỏi tốt hơn, không bằng nói là không cần thiết dò hỏi Trầm Nguyệt.

Chuyện xảy ra trong quá khứ, hắn muốn nghe Puhahaha tự nói cho hắn.

Hắn muốn biết, nhưng không phải nghe kể từ trong miệng người khác.

Sau khi nhìn sơ qua kiến trúc chính, Phạm Thống liền đi về phía nhà kho, đúng lúc chạm mặt Kim Thị đang từ trong nhà kho đi ra.

“Tiền bối, nhà kho quả nhiên gần như bị dọn trống rồi, những cái còn sót lại thoạt nhìn không có thứ gì giá trị, bên phía ngài có nhìn thấy cái gì không?”

“Có…”

“Tiền bối đã phát hiện cái gì vậy?”

“Tôi không phải nói không có. Tóm lại tôi cũng nhìn ra được đầu mối gì.”

Phạm Thống không có nhiều kinh nghiệm trong việc tìm kiếm manh mối, thực sự không biết bắt đầu từ đâu. Huống hồ hắn cũng không quen thuộc nơi này, có chỗ nào khác thường hay không, hắn đều rất khó nhìn ra.

“Bằng không, chúng ta đi tham quan xưởng đúc đi? Xưởng đúc mà thợ rèn thần khí sử dụng, bình thường chắc hẳn rất hiếm có cơ hội nhìn thấy, nếu không bị hủy hoại thì tốt rồi.”

Ồ… Đã đến đây rồi, xem thử cũng tốt, A Pu chính là được sáng tạo ra ở đó, nhà xưởng này từng sinh ra nhiều thần khí như thế, nếu là ở Đông Phương Thành, chắc hẳn đã được Lạc Thị liệt vào địa điểm du lịch có thu phí rồi…

Phạm Thống vừa nghĩ, vừa đi theo Kim Thị đến xưởng đúc. Khi bọn họ đi vào, Trầm Nguyệt cũng ở bên trong, hình như đang bận kiểm tra tình huống bệ nung, bọn họ không có quấy nhiễu cô mà tự mình quan sát thiết bị bên trong.

Ngoại trừ bệ nung như trong dự liệu, trong phòng còn có rất nhiều thiết bị và khí cụ không biết tên và cũng nhìn không ra công năng. Muốn tạo ra các loại khí vật, quả nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, cũng không biết muốn chế tạo ra một tác phẩm từ con số không, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tâm sức, bao nhiêu thời gian.

“Có người từng tới đây.”

Lúc này việc kiểm tra của Trầm Nguyệt cũng đã kết thúc, cô dùng giọng hết sức khẳng định mà phán đoán như vậy, kết luận này khiến Phạm Thống trở nên kích động.

“Giả chứ? Ngươi làm thế nào phát hiện?”

Rốt cuộc là ai từng đến? Là A Pu sao? Hay là Tế Sương? Hay… chỉ là người của Linh Hiến Cung?

“Bệ nung đã bị sử dụng, còn có người khác từng kiểm tra bệ nung, mặc dù không biết là ai, nhưng nhất định có người từng đến.”

“Vậy chúng ta không thể làm gì?”

Phạm Thống sốt ruột hỏi tiếp, Trầm Nguyệt thì chìm trong cảm xúc ủ rũ.

“Ta cũng không biết nữa… Ta cảm thấy người dùng bệ nung có khả năng là Tế Sương, người kiểm tra bệ nung có lẽ là ca ca, nhưng bọn họ đều không ở đây, cũng không để lại thứ gì để lần theo, chúng ta… có lẽ chỉ có thể đi đến nơi kế tiếp thôi.”

“Nói không chừng bọn họ còn sẽ trở lại thì sao? Đáng tiếc ở đây không có đồ ăn cũng không có nước, không thể chờ ở đây.”

Kim Thị thở dài, lời hắn nói ra khiến tinh thần Phạm Thống rung lên.

“Không đúng, chúng ta có thể chờ ở đây mà! Chỉ cần không kiếm được đồ ăn với nước là được rồi! Hơn nữa thế này còn không cần tốn phí ở trọ!”

“… Không, tiền bối, trọng điểm không phải cái đó…”

“Loài người, sao ngươi lại tính toán chuyện tiền bạc nữa vậy?”

Các người mới là nhầm trọng điểm thì có! Không tốn phí ở trọ chỉ là thuận tiện nhắc đến thôi, tôi không phải vì tiết kiệm tiền mới muốn ở đây được không! Nếu như A Pu có khả năng sẽ trở lại, không ở đây thì làm sao chặn được người?

“Tôi cảm thấy ở đây có thể giảm thiểu khả năng gặp được A Pu, tóm lại quét dọn hai chút, làm bẩn cái phòng chưa sập, sau đó mua một số đồ ăn với nước tới, thế này chẳng phải không thể ở rồi!”

Phạm Thống cố gắng biểu đạt ý kiến của mình, Kim Thị bên cạnh thì tỏ vẻ khó xử.

“Xin lỗi, tiền bối, tôi không biết nấu cơm… tại tôi quá vô dụng, nếu tôi biết nấu cơm, thì đi săn con thú nào đó về là có thể tiết kiệm tiền mua đồ ăn cho tiền bối rồi, tôi chẳng dùng được gì, còn phải khiến tiền bối bỏ thêm tiền ăn cho tôi, tôi nên làm thế nào mới có thể chuộc tội đây?”

… Cái quái gì thế, Tiểu Kim suy nghĩ của cậu làm thế nào nhảy sang đây được hay vậy? Còn nữa, cho phép tôi nói lần nữa, đó là tiền của cậu! Bây giờ tiền của cậu thật sự biến thành tiền của tôi không còn là của cậu nữa rồi? Nói cái gì mà chuộc tội chứ, sao tôi cảm thấy mình cứ như một cấp trên tàn ác làm khó thuộc hạ vậy, nhưng tôi rõ ràng chẳng yêu cầu cái gì hết mà?

“Chuộc tội gì chứ, không biết nấu cơm là cái tội đi, tôi cũng biết mà, nếu xuống núi đi mua đồ ăn quá tốn ma lực thì mua lương ẩm chia ra ăn cũng chẳng làm sao, cậu nghĩ quá ít rồi.”

Tôi cảm thấy so với không biết nấu cơm, nguyền rủa của tôi mới là nguồn gốc tội ác. Gần đây mức độ tồi tệ của nói ngược khiến tôi sắp không muốn nói nữa rồi, bất luận Tiểu Kim có nghe ra ý ban đầu của tôi hay không, nghe thấy những lời này vẫn là khiến người rất cạn lời!

“Vậy… là muốn tôi đi mua đồ ăn sao? Tiền bối chịu để tôi hành động một mình, ý là tín nhiệm tôi?”

Lúc Kim Thị hỏi như vậy, giọng điệu và vẻ mặt đều mang theo chờ mong.

Tôi thật sự bắt đầu cảm thấy mình không nên hoài nghi cậu rồi. Chẳng qua cậu chuyển đề tài nhanh thật đấy, chuộc tội của cậu đâu? Chưa gì đã biến thành đề tài tín nhiệm rồi? Tôi không theo kịp tốc độ của cậu, đây là đang nâng cao độ khó đối thoại sao?

“Loài người, mặc dù ta cũng tán thành ở đây chờ ca ca, nhưng ngươi muốn thả hắn một mình đi mua đồ ăn? Không quan sát thêm mấy ngày sao? Ngươi cũng quá dễ tin người rồi đi?”

Trầm Nguyệt hai tay chống nạnh, xen vào một câu, Phạm Thống cũng không biết nên trả lời thế nào mới ổn.

Người bình thường đúng là có khả năng sẽ chạy mất, nhưng Tiểu Kim là người bình thường sao? Thoạt nhìn không giống lắm…

“Vậy làm sao đây, tách ra đi mua?”

“Không được, lỡ ca ca đúng lúc qua đây trong lúc đó, chẳng phải sẽ bỏ lỡ sao?  Cho dù ngươi để ta ở lại, dựa vào một mình ta cũng không thể giữ chân ca ca, ngươi nhất định phải ở lại mới được.”

Nói một hồi thì ra người cần ở lại chỉ có tôi. Đúng rồi, Trầm Nguyệt không giữ được A Pu, Tiểu Kim càng không có quan hệ gì với A Pu, có khi nói thêm vài câu sẽ bị A Pu chém mất, cho nên tôi phải có mặt… Nhưng tôi có mặt thì có thể làm gì? Tôi nên làm thế nào để giữ A Pu lại? Khẩn cầu hắn? Hắn sẽ ngó ngàng tôi sao? Hay là tôi chỉ có thể dùng mệnh lệnh yêu cầu hắn ở lại?

Ngay cả cách giữ người cũng còn chưa nghĩ đến, đã muốn tìm người về, có phải tôi quá hữu dũng vô mưu rồi không?

“Hoặc là… tiền bối cho tôi mượn tua rua? Như vậy, Trầm Nguyệt có thể ở bên trong tua rua, sẽ không quá nổi bật, vừa có thể giám sát tôi.”

Kim Thị cung cấp một lựa chọn, đề nghị này khiến Phạm Thống nghiêm túc suy nghĩ một chút. Hình như không tệ, vấn đề đều được giải quyết, cùng lắm là lúc một mình tôi chờ ở đây sẽ có chút bất an mà thôi…

“Mặc dù không sẵn lòng cho lắm, nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Trầm Nguyệt hừ một tiếng, hình như đã chịu thỏa hiệp, thế là Phạm Thống bèn tháo tua rua xuống, đặt lên tay Kim Thị.

“Tua rua của tiền bối, tôi nhất định sẽ trân trọng…!”

Sau khi nhận lấy tua rua, Kim Thị lộ vẻ cảm động, đây khiến mặt Phạm Thống giật một cái, lại không biết phải nói gì.

Có khoa trương như vậy không? Cũng không phải cho cậu… Không đúng, trọng điểm không phải cái này! Nói tới, nếu vừa rồi cậu hô quyết đấu trước khi nhận lấy tua rua, tôi đã bị rớt cấp tua rua rồi đây…

“Vì sao ngươi sùng bái hắn như vậy?”

Trầm Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được trực tiếp tìm người đương sự hỏi lý do, Kim Thị cũng trả lời rất dứt khoát.

“Tiền bối là anh hùng trong lòng tôi! Không sùng bái ngài ấy, tôi còn có thể sùng bái ai?”

Tiểu Kim tốt hơn hết là cậu đừng nói nữa. May mà chỉ có Trầm Nguyệt nghe thấy, bằng không tôi còn mặt mũi làm người sao?

“Nếu muốn sùng bái rõ ràng còn có rất nhiều người khác mà…”

Trầm Nguyệt lẩm bẩm một câu, cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này nữa.

“Tiền bối, vậy thì tôi xuống núi mua đồ ăn trước.”

“Ừ.”

Mà sau khi chờ Kim Thị rời khỏi, Phạm Thống nhìn căn phòng duy nhất vẫn còn lành lặn của tòa nhà chính, lúc này mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

Không đúng! Tôi nên giữ cậu ta ở lại quét dọn trước! Vẫn còn chưa đói bụng, không cần mua đồ ăn vội mà? Bây giờ chẳng lẽ muốn một mình tôi dọn phòng sao? Chắc-chắc không thể chỉ quét mỗi một cái ghế cho mình ngồi xuống rồi không làm gì khác đấy chứ? Lúc người ta chạy đi làm việc tôi ở đây nghỉ ngơi, có vẻ như không ổn?

Phạm Thống trước giờ là người ngay cả nhà của mình cũng lười quét dọn, bây giờ vậy mà phải quét dọn nhà người khác, đây khiến hắn cảm thấy khá là không cam nguyện.

Thôi kệ, quét đại vậy! Quét sơ bụi bặm ra ngoài, nhìn thoáng qua vẫn có thể chấp nhận là ngủ được rồi, về phần chăn mền với gối đầu… không có cũng ngủ được, trời cũng không phải lạnh lắm… vì sao không có phù chú chuyên để quét dọn đây? Nếu có thể dùng một tấm phù chú khiến trong phòng sạch bóng tinh tươm thì tốt biết mấy?

Phạm Thống cam chịu mà từ chỗ khác tìm ra một số công cụ có thể dùng để quét dọn, hắn âm thầm chờ mong Kim Thị dùng ma pháp trở về, mua đồ hẳn là rất nhanh, sẽ có thể đến phụ giúp quét dọn, nhưng sự tình một lần nữa không như hắn tưởng, hắn quét phòng được một nửa, Kim Thị vẫn chưa xuất hiện.

Đừng nói Tiểu Kim chạy rồi chứ? Chắc-chắc không phải đâu nhỉ? Có Trầm Nguyệt đi theo cậu ta, cho dù cậu ta muốn chạy cũng chạy không thoát mới đúng, tôi đừng nghĩ quá nhiều, tập trung quét dọn đi!

Chẳng qua lực lượng của Trầm Nguyệt rốt cuộc đã khôi phục được bao nhiêu, lỡ cô ta vẫn còn rất yếu, dưới trạng thái bị phong ấn, rốt cuộc có làm gì được cư dân tân sinh cầm tua rua màu đen xám hay không?

A — rõ ràng mới nói đừng nghĩ quá nhiều, tôi làm sao lại bắt đầu phiền não rồi? Chờ đến tối nếu thật sự chưa về thì tính sau đi!

Dưới tình huống bồn chồn lo lắng, động tác quét dọn của Phạm Thống càng trở nên thô lỗ ẩu tả. Mà khi hắn đang sửa sang những vật linh tinh trong góc phòng, thì một thứ giống như giấy viết thư rớt ra từ trong đống tạp vật thu hút chú ý của hắn.

Phạm Thống sở dĩ để ý tờ giấy này là bởi vì trông nó chẳng cũ kỹ chút nào. Mặc dù để ở trong đống tạp vật, nhưng nó rõ ràng không phải được để ở đây cùng lúc với những thứ kia.

Hắn tò mò vươn tay muốn cầm lấy tờ giấy thư, chẳng qua tay của hắn vừa mới chạm vào, tờ giấy mỏng manh kia liền giống như xúc phát ma pháp gì đó rồi thoáng cái biến mất, đồng thời một giọng nói nam giới xa lạ vang lên trong đầu hắn.

“Ta biết ngươi đang tìm ta, Puhahehe. Ta để lại tin tức cho ngươi ở nhiều nơi như thế, nếu ngươi không tìm được cái nào, thì quá khiến ta thất vọng rồi. Ta sẽ chờ ngươi ở chỗ nọ, chân thành mong chờ ngươi đến, nhưng ta không muốn nói cho ngươi vị trí xác thiết. Bởi vì nếu trực tiếp nói cho ngươi thì cũng quá nhàm chán rồi, không phải sao?”

Thái độ thoải mái mang chút đùa giỡn của người đàn ông giống như đang nói chuyện với một người bạn thân nhiều năm không gặp, cho dù Phạm Thống chưa từng nghe qua giọng nói này, hắn vẫn thoáng chốc đoán được thân phận của đối phương, cũng bởi thế mà toàn thân cứng đờ.

Người để lại tin tức, chính là chủ nhân trước đó của Puhahaha và Trầm Nguyệt, thợ rèn thần khí — Tế Sương.

<>

◎  Lời bổ sung của Phạm Thống

Tôi cảm thấy mình hình như chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng rốt cuộc là cần chuẩn bị cái gì, bản thân tôi cũng nói không được.

Có lẽ giống như tôi không biết khi gặp mặt thì nên làm gì mới có thể thuyết phục A Pu trở về, tôi cảm thấy tôi thật sự có rất nhiều chuyện chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải và xử lý thế nào.

Sau khi bất ngờ phát hiện cái tin tức kia, đầu tôi trở nên trống rỗng, mà tôi cũng không biết mình vì sao lại như vậy.

Không cách nào làm rõ mình bị làm sao, đây là một chuyện rất rắc rối. Tôi cố gắng làm cho rõ, nhưng càng nghĩ càng hỗn loạn.

Kiểu cư xử giữa A Pu với chủ nhân trước đó của hắn có vẻ hoàn toàn khác với tôi.

Có lẽ đây không phải một chuyện đáng để ý, nhưng tôi vẫn để ý. Mà ngẫm kỹ lại, nếu như cái gã tên là Tế Sương kia rất giống tôi, tôi vẫn sẽ không thoải mái đi? Bởi vì nếu như vậy, tôi chỉ sẽ cảm thấy hắn tìm chủ nhân là tìm một người giống với người trước.

Chẳng qua trên thực tế có lẽ A Pu chẳng kén chọn chút nào, lúc ở tiệm vũ khí lời tôi nói vừa khéo bị đảo thành khen ngợi, hắn đã chịu nhận chủ rồi, cho dù tôi lúc đó chỉ là một phế vật không chút thực lực, hắn vẫn chịu chấp nhận mình bị tôi dùng hai trăm xâu tiền cỏn con mua về nhà… Nếu đổi thành người khác thì sao? Hắn cũng sẽ đồng ý ư?

Tôi thất thần quét dọn, cảm thấy được rồi thì ngồi xuống chờ đợi. Giờ phút này tôi đã không rảnh nghĩ đến chuyện Tiểu Kim có bỏ trốn hay không nữa, mà lúc tôi lo lắng thì người không xuất hiện, lúc không lo lắng thì người lại nhanh chóng trở về.

Tiểu Kim vừa trở về đã xin lỗi vì rời khỏi quá lâu, nói là lương khô không dễ mua, phải chạy mấy cái thành thị mới tìm được, tôi nói với cậu ta không sao, tiếp đến liền nói cho cậu ta chuyện tôi đã quét dọn xong căn phòng, có thể dùng để ngủ.

“Tiền bối ngài… quét dọn phòng? Ngài thật có lòng, là căn này sao?”

Tiểu Kim mới đầu là giật mình, tiếp đến chạy đi mở cửa. Sau khi mở cửa phòng cậu ta khựng lại khoảng năm giây, bởi vì đưa lưng vào tôi, cho nên tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng của cậu ta, không nhìn thấy vẻ mặt, mà lúc cậu ta xoay người lại thì đã là nụ cười hoàn mỹ vô khuyết.

“Nhưng thế này thì giống như tôi đang ngồi không hưởng lộc vậy, chẳng bỏ sức quét dọn gì hết, để tôi quét lần nữa đi! Quét hai lần không sợ nhiều mà!”

Tôi cứ cảm thấy lúc cậu ta vừa mới mở cửa phòng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại trong phòng, mặt nhất định không phải đang cười. Tôi nói nhé, cậu không thể trực tiếp nói tôi quét quá ẩu cậu không chấp nhận được sao? Cậu cứ nói thẳng là bẩn quá cậu muốn làm sạch hơn một chút bằng không thì ở không nổi là được mà? Chẳng lẽ tôi sẽ bởi vì như vậy mà tức giận?

Tóm lại cậu ta liền chạy đi quét dọn rồi, tôi thì ở không nhìn cậu ta bận tới bận lui.

Tôi còn phát hiện một chuyện rất hiếm lạ, Trầm Nguyệt vậy mà chủ động nói chuyện với cậu ta rồi, mặc dù vẫn là giọng điệu cao ngạo như mọi khi, nhưng cô ta chịu ngó ngàng người khác đã là một chuyện rất hiếm có, huống hồ cô ta hình như có vẻ không bài xích Tiểu Kim…

Các người đi mua đồ đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao? Rốt cuộc Trầm Nguyệt quá dễ dụ, hay là Tiểu Kim đã sử dụng yêu thuật gì?

Tiểu Kim tốn khoảng ba tiếng mới quét dọn xong, sau khi đi vào thứ tôi nhìn thấy là một không gian không nhiễm lấy một hạt bụi, mức độ sạch sẽ này khiến tôi sâu sắc hoài nghi cậu ta liệu có lau luôn cả bên trong ghế hay không… Để người thích sạch sẽ như cậu đi theo tôi thì thật là có lỗi, hại tôi có chút muốn thử xem nếu như hất một chậu bụi đất lên người cậu thì liệu cậu có trở mặt hay không…

Tôi từ lúc nào biến thành người xấu tính như vậy nhỉ? Lần này thật sự sắp phát triển theo hướng người xấu rồi sao?

“Nguy rồi, bồn tắm ở đây hình như không dùng được nữa…”

Sau khi phát hiện chuyện này, Tiểu Kim buồn rầu ra mặt. Tôi có nên nói may mà nhà vệ sinh vẫn có thể sử dụng được hay không?

“Thôi kệ, đến chỗ giếng nước tắm nước lạnh vậy, tiền bối tôi đi tắm trước nhé.”

Quét dọn xong lập tức đi tắm… quả nhiên thích sạch sẽ!

Sau khi cậu ta đi tắm, Trầm Nguyệt bay trở lại, tôi hỏi cô ta có chuyện gì, cô ta liền trừng tôi một cái, hỏi ngược lại tôi chẳng lẽ muốn ở đó nhìn người ta tắm rửa sao?

Ta còn tưởng ngươi nhìn cư dân tân sinh lõa thể nhiều rồi, dù gì linh hồn với ao nước chẳng phải đều là do ngươi kiểm soát sao? Giờ đây còn né tránh cái chi? Nếu như là ta thì sẽ ở đó không đi, mọi người đều là đàn ông thì có gì không thể nhìn, đi rồi trái lại còn kỳ quái với xấu hổ hơn.

Đến tối, sau khi ăn lương khô xong, tôi định thẳng thắn trò chuyện với Tiểu Kim. Tôi nói với cậu ta có thể đừng tôn kính tôi như vậy hay không, đối xử như bạn bè là được, tôi cảm ơn cậu ta đã giúp đỡ, hi vọng sau này đừng liên tục cười đối mặt với tôi nữa, có chỗ nào khó chịu thì cứ trực tiếp nói ra.

Nhưng Tiểu Kim từ chối.

“Chưa từng có chuyện miễn cưỡng, lúc đối mặt với tiền bối luôn rất vui, làm gì có chuyện khó chịu chứ? Tiền bối chịu cho tôi cơ hội làm bạn, tôi rất vui, nhưng tôi chịu không nổi! Chỉ cần ngài chịu tín nhiệm tôi là đủ rồi, vẫn là để tôi tiếp tục sùng bái ngài đi.”

Cậu ta dùng lời này từ chối đề nghị của tôi. Nói đúng hơn thì hẳn là từ chối khéo đi, cậu ta không có trực tiếp nói không muốn, chỉ nhiều lần phủ nhận bản thân có cảm xúc tiêu cực, sau đó lại dùng việc mình không đủ tư cách để đùn đẩy.

“Sao có thể không có vui vẻ, như là lúc bị xé định thân phù, hoặc là lúc nhìn thấy phòng có quét dọn sạch sẽ, cậu thật sự đều cảm thấy không hề gì?”

“Cảm ơn tiền bối quan tâm, tôi rất ổn, không có việc gì hết.”

Cho dù cậu ta nói rất thành khẩn, nhưng tôi vẫn cảm thấy một loại thái độ… giữ khoảng cách.

Được thôi, không muốn làm bạn với kẻ bắt cóc, tôi cũng có thể lý giải, tôi điều chỉnh cảm xúc một chút rồi sau đó lướt qua chuyện này.

Về phần cái tin nhắn giọng nói mà mình phát hiện hôm nay, cho tới khi sắp ngủ tôi mới nhắc đến với Trầm Nguyệt.

“Cái gì? Tin tức Tế Sương để lại?”

Trầm Nguyệt nghe xong mặt biến sắc, ngay cả nội dung cũng không hỏi, đã trực tiếp túm lấy tôi căn dặn biện pháp xử lý lần sau.

“Thứ giấy ghi chú lưu trữ tin nhắn giọng nói đó, nếu lần sau nhìn thấy thì đừng đụng vào! Nếu để cho ta trinh trắc, nói không chừng có thể tìm được khí tức của hắn rồi lần theo, mặc dù rất khó, nhưng phải thử mới có hi vọng!”

Thì ra thứ đó còn có thể dùng để lần theo khí tức… vậy là tôi đã lãng phí một lần cơ hội sao? Nhìn thấy bất cứ thứ gì kỳ quái, tôi đều nên để lại cho Trầm Nguyệt xử lý mới đúng? Dù sao đây thế nhưng là nơi ở cũ của thợ rèn thần khí, lỡ đụng nhầm cái gì, bản thân tôi cũng sẽ xảy ra chuyện đi…

Sự nhận biết này khiến tôi lại ủ rũ một hồi.

Mặc dù nói phải tín nhiệm Tiểu Kim, nhưng lời từ chối vừa rồi của cậu ta khiến tôi có chút bực bội, cho nên tôi quyết định quấy cậu ta một chút, trước khi nằm xuống móc ra một tấm phù chú.

Khuôn mặt của Tiểu Kim quả nhiên lập tức cứng đờ.

“Tiền bối… chẳng phải đã nói, có thể tín nhiệm tôi rồi sao?”

“Không phải.”

“Tôi có phải là có chỗ nào làm không tốt hay không, nói cho tôi, tôi sửa, được không?”

“Cậu hình như có vẻ rất không bối rối, chẳng phải đã nói lúc đối mặt với tôi thì chỉ có không vui vẻ, đều rất để ý mà?”

“Lúc tiền bối không tín nhiệm tôi, đương nhiên tôi sẽ buồn chứ, trọng điểm không phải định thân chú, trọng điểm là tiền bối đối xử với tôi như thế nào —”

Cái gì? Thế này mà cũng có thể xoay được cách giải thích khác? Đúng là biết nói chuyện thật đấy, vậy cậu rốt cuộc là dụ dỗ Trầm Nguyệt như thế nào?

“Loài người, chắc là không cần dán cho hắn nữa đâu, cảm giác hắn sẽ không bỏ chạy, ta cảm thấy có thể tha cho hắn.”

Tôi nghe thấy cái gì vậy, Trầm Nguyệt vậy mà nói giúp Tiểu Kim? Thật khó tin! Nếu như cậu không làm bạn với tôi, vậy có thể để tôi bái sư không?

“Tôi vốn đã cần thiết dán rồi, thôi vậy, ngủ đi.”

Sau khi tôi cất phù chú đi, Tiểu Kim thở phào thấy rõ. Cậu rõ ràng rất không muốn bị dán mà, trên thực tế tối qua cậu cũng từng nói dưới trạng thái bị định thân sẽ ngủ không thoải mái, hay là cậu vì muốn giữ khoảng cách, nên ngay cả biểu đạt khó khăn cũng không muốn?

“Tiểu Ngân, tôi nhớ cậu lúc trước rõ ràng từng nói muốn bị dán phù chú là bởi vì chỉ có từ cổ trở xuống mới có thể cử động lúc ngủ sẽ rất thoải mái, vì sao vừa rồi còn muốn viện cớ khác?”

Tôi vẫn muốn truy cứu một chút, cho nên mở miệng hỏi, Tiểu Kim lập tức trả lời câu hỏi của tôi.

“Tôi đã nghĩ thông rồi, thân thể là vật ngoài thân, chẳng quan trọng chút nào, thứ tôi thật sự để ý là có được tiền bối tín nhiệm hay không mới đúng. Tôi tối qua không phải tôi hôm nay, lời tôi nói trước đó không tính, xin ngài hãy quên đi.”

Lời này rốt cuộc nên ném đá từ đâu? Thân thể làm sao lại biến thành vật ngoài thân? Nếu như thân thể là vật ngoài thân, vậy cái thân của “ngoài thân” rốt cuộc là chỉ cái gì? Tôi có nên coi lời cậu nói là nghiêm túc hay không?

Dưới tình huống tinh thần mệt mỏi, tôi hi vọng tối nay có thể ngủ ngon giấc. Chỉ mới mấy ngày mà thôi, tôi vậy mà đã cảm thấy ngủ ngon giấc là một loại hi vọng xa vời rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel