Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5-4


Chương 4: Trấn hồn khúc

“Rất lâu trước kia, vấn đề của ta là chấp nhận chính mình. Vấn đề giờ đây của ta lại đã thành chấp nhận chính mình hiện tại.” — Antilles

“Cho dù ngươi có thể chấp nhận, chủ nhân ngươi cũng không thể chấp nhận.” — Narsi

<>

Sáng sớm hôm sau Yiye thức dậy và xuống lầu dùng bữa, lúc này mới nhìn thấy A Hàn sau gần cả ngày không thấy.

Đối với Yiye mà nói, cả ngày không nhìn thấy A Hàn cũng không phải chuyện to tát, nếu có bận chuyện gì khác, có khi ba ngày không nhìn thấy A Hàn, hắn cũng sẽ không phát hiện.

Mà nhiệm vụ nhận từ chủ sạp vũ khí đã giải quyết được một cái, đến lúc nên làm cái kế tiếp rồi, bởi vì không đủ hiểu biết về bản đồ Hồi Sa cho nên Yiye phải hỏi A Hàn làm thế nào đến được nơi mong muốn, đã tốn tiền thuê hướng dẫn viên thì phải sử dụng thật tốt mới đúng.

Về phần Narsi có cần tham dự thảo luận hay không… Mặc dù Yiye cảm thấy có mặt Narsi thì tốt hơn, nhưng buổi sáng Narsi muốn ngủ, tốt nhất là đừng làm phiền hắn về chuyện không cần thiết này, tránh cho chọc hắn tức giận.

“Yiye đại nhân, ngài nói cái gì? Muốn tìm một… sân quyết đấu?”

Sau khi nghe xong yêu cầu của Yiye, A Hàn trợn to mắt, ngoại trừ sốc, còn có mấy phần sợ hãi.

“Sao vậy? Ta chỉ là muốn tìm bừa một cái ấy mà, khí vật mà nhiệm vụ này cần chỉ ở sân quyết đấu mới có, thuyết minh trên đây nói là không ít chiến khu đều có, không chỉ một cái, chắc là không khó tìm chứ?”

“Yiye đại nhân, nhưng mà, đó không phải nơi gì tốt…”

A Hàn ấp a ấp úng, khiến Yiye ngoài mất kiên nhẫn cũng nảy sinh chút tò mò.

“Cũng đã ở chiến khu rồi, không phải nơi tốt thì làm sao? Chẳng lẽ ta còn sợ à? Vậy đó rốt cuộc là nơi thế nào?”

“Đơn giản mà nói, đó là nơi giết người, dùng mạng người để làm trò tiêu khiển cho những người có quyền thế và giàu có, cũng có tính chất quyết đấu ở đó, chẳng qua những người bị giết sẽ chẳng được lợi lộc gì, thông thường đều không phải tự nguyện, nhưng bởi vì kẻ kinh doanh phần lớn là đối tượng không thể chọc vào, cho nên mặc dù bất hợp pháp, cũng chỉ có vương tộc mới dám đi tra xét và niêm phong…”

“Vậy ở đó có đối thủ rất mạnh sao?”

Yiye nghe xong, nhưng chỉ chú ý đến chuyện này. Nếu có đối thủ rất mạnh để đánh, đó trái lại còn là thu hoạch ngoài nhiệm vụ.

Dù sao sau khi lấy được vũ khí tốt thì người ta luôn muốn tìm một đối tượng đủ thực lực để thử uy lực.

“Yiye đại nhân, cho dù có, cũng không thể đánh bừa! Chọc phải quyền quý, thậm chí nếu ngộ sát quyền quý, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái, trừ phi ngài muốn lập tức trốn về Huyễn Thế…”

Theo như Yiye thấy, nếu như không có người cần cố kỵ, vậy thì chỉ cần có võ lực tuyệt đối, thì có thể không cần bận tâm những thế lực quyền quý kia.

Mà nếu hắn đã không phải người Hồi Sa, đối tượng cần bảo vệ thì lại chỉ có Narsi, Yiye nghĩ làm sao cũng cảm thấy chuyện này chắc không phức tạp đến thế, nhưng để tránh cho mình có chỗ nào suy nghĩ không chu toàn, hắn quyết định chờ Narsi tỉnh dậy rồi hỏi thử xem.

“Vậy người Hồi Sa đều biết cái nơi này sao? Có thể xem như là một bí mật công khai không?”

“Không, sân quyết đấu cũng không có nhiều người biết, chỉ vì tôi là người của Tồn Thức Cung, nên chuyện từng được nghe nói nhiều hơn người bình thường mà thôi, trong đó vận hành như thế nào tôi cũng không rõ lắm, dù gì cũng chưa từng đi qua… nếu đi rồi có khả năng sẽ không ra được nữa, trực tiếp chết ở trong đó rồi đi?”

A Hàn vừa nói, vừa sợ đến phát run, rõ ràng chẳng muốn dính dáng đến cái nơi đó một chút nào.

“Vậy ngươi biết chỗ nào có sân quyết đấu không?”

“Mặc dù biết đại khái ở những khu vực nào, chẳng qua vị trí chính xác thì không biết, nếu như Yiye đại nhân thật sự muốn đi, tôi… tôi sẽ đi nghe ngóng thêm.”

Dù cho có vẻ rất không muốn dẫn đường, nhưng A Hàn vẫn rất kính nghiệp, hứa sẽ đi nghe ngóng tin tức.

“Ừ, vậy ngươi đi nghe ngóng đi.”

“Nhưng mà nghe ngóng tin tức có lẽ sẽ không nhanh lắm đâu, có lẽ cần mấy ngày, xin Yiye đại nhân phải chờ thêm rồi…”

“Ta biết rồi, có tin tức thì lập tức nói cho ta.”

Ở lữ quán chờ tin tức, đây có thể xem là công việc nhẹ nhàng, Yiye đương nhiên cũng không có gì để phàn nàn.

Chờ đến khi Narsi thức dậy, Yiye liền bàn chuyện này với hắn.

“Một khí vật hình cầu, ở đây nói mỗi một sân quyết đấu đều có mấy cái, mang một cái về là được rồi.”

“Hoàn chỉnh hay là hư tổn? Đều được sao?”

“Hình như không bị hư tổn thì tốt hơn, sẽ lấy được thù lao cao hơn… chẳng qua thù lao là cho chủ sạp chứ không phải cho chúng ta, cho nên nếu như quá phiền phức, cũng không cần phải cố tìm cái không bị hư tổn.”

Yiye cảm thấy mình hoàn thành nhiệm vụ ở mức thấp nhất đã là tận tình tận nghĩa rồi, ai bảo chủ sạp vũ khí ngay từ đầu đã khai cái giá trên trời để kiếm chác, chuyện này hắn vẫn còn ghi hận.

“Vậy… trên đây có nói đó là khí vật gì không?”

Narsi hơi nhíu mày rồi hỏi như vậy, Yiye thì không hiểu mà hỏi ngược lại một câu.

“Hả? Đây quan trọng lắm à?”

Vừa nghe hắn hỏi như vậy, ánh mắt Narsi nhìn hắn tức thì như là đang nhìn tên ngốc.

“Ngươi ngay cả đó là cái gì cũng không biết, lỡ lại xảy ra sự cố thì làm sao? Lúc Antilles kích nổ ngươi tránh được, nhưng ai biết lần sau sẽ là gì?”

“Trên đời làm gì có nhiều thần khí để ta đụng phải đến thế? Nếu như không phải thần khí thì dù xảy ra tình huống gì, chắc hẳn đều không có gì đáng sợ.”

Sự tự tin của hắn khiến Narsi trầm mặc, sau đó thở dài.

“Ngươi vậy mà chỉ đặt thần khí vào trong mắt? Ngươi có biết khí vật ở Hồi Sa có rất nhiều loại mà không chỉ là vũ khí với đồ phòng ngự không? Cho dù là vũ khí với đồ phòng ngự, chúng cũng có năng lực đặc thù của riêng mình.”

“Bởi vì trên tay ta có thần khí! Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì cần chú ý, Antilles cũng sẽ nói cho ta mà?”

“… Thần khí đúng là khí vật lợi hại nhất, nhưng không phải vua của mọi khí vật, thông hiểu tất cả khí vật.”

“Dù cho ngươi nói thế nào, chúng ta bây giờ cũng không cách nào biết được quả cầu của cái nhiệm vụ này dùng để làm gì, chẳng lẽ không đi sao? Hay là ngươi hỏi thử thanh kiếm của nhà ngươi có biết tin tức gì liên quan tới sân quyết đấu hay không?”

Sau khi Yiye đề nghị, Narsi gật đầu.

“Được thôi. Ngươi cũng hỏi cây thụ cầm của nhà ngươi thử xem.”

“… Cậu ta là kiếm của ta.”

Sau khi Yiye nghiêm mặt trả lời như vậy, Narsi lại không chút lưu tình trần thuật sự thực.

“Phần lớn thời gian, cậu ta đều là thụ cầm. Ngươi không thể phủ định bản thể của cậu ta là thụ cầm.”

“Tóm lại đối với ta mà nói cậu ta chính là kiếm! Bớt nói nhiều!”

Sau khi kết thúc tranh biện, Yiye liền về phòng tìm Antilles. Nếu như hắn không hạ lệnh, Antilles gần như đều duy trì hình người ngồi trong góc phòng, cùng gần như không lên tiếng. Yiye vừa vào phòng đã hỏi cậu có từng nghe nói đến sân quyết đấu chưa, Antilles thì ngơ ngác lắc đầu.

“Chưa từng nghe nói à… xem ra đúng là không phải đa số người đều biết…”

Yiye lẩm bẩm hạ kết luận, nhưng Antilles bổ sung một câu.

“Ta không biết rất nhiều chuyện. Sau khi ta biến thành thụ cầm, có một thời gian rất dài đều không cách nào hóa thành người, cho dù là sau khi có thể biến thành người cũng gần như không có tự do, trong thời gian này bên ngoài xảy ra chuyện gì, ta đều không biết, chỉ có chuyện trước thiên xuyên chi nhật thì ta biết nhiều hơn một chút.”

Đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến quá khứ của mình, bởi vì chút có hiếm lạ, Yiye liền thuận thế hỏi thêm mấy câu.

“Không thể biến thành người? Vì sao?”

“… Khí vật có thể hóa hình, cũng là phải qua thời gian dài tu luyện và hấp thu năng lượng mới có thể hóa người, sau khi cốt lõi bị đổi vào bên trong một khí vật khác, hết thảy đương nhiên phải làm lại từ đầu… Không, còn khó khăn hơn so với bắt đầu từ con số không…”

Bởi vì Yiye không có nhiều tri thức về chế tạo khí vật, lời Antilles nói hắn chỉ có thể hiểu một nửa.

“Mặc dù không hiểu lắm, nhưng hình như có vẻ rất cực khổ? Cũng thật vất vả cho ngươi rồi.”

“Đối với ta mà nói… không phải vất vả, mà là sống không bằng chết.”

Cậu đột nhiên dùng một từ hình dung nghiêm trọng như thế, khiến Yiye giật mình.

“Sống không bằng chết? Ngươi thật sự từng muốn chết sao?”

“Đúng vậy.”

“Bởi vì ngươi không thích làm thụ cầm? Hay là không thể hóa người, bị nhốt lâu như thế rất đau khổ?”

“Không chỉ là những nguyên nhân đó…”

Giọng của Antilles mang theo mấy phần đau khổ, Yiye không xen vào, muốn chờ cậu tự mở miệng, nhưng mà hắn chờ rất lâu, Antilles vẫn không nói tiếp.

Xem ra đề tài này lại không thể tiếp tục rồi. Yiye phán đoán như vậy, bèn quyết định hỏi chuyện khác.

“Antilles, ngươi có cách nào nhìn một khí vật từ xa là biết được nó có công năng gì không?”

“…?”

Antilles nghi hoặc ngẩng đầu lên, thế là Yiye đành lặp lại câu hỏi của mình, lần này Antilles đã nghe hiểu, vẻ nghi hoặc trên mặt vẫn không giảm.

“Trừ phi là thợ rèn dầy dặn kinh nghiệm, nếu không thì chắc hẳn đều nhìn không ra đi?”

Lời cậu nói đã ấn chứng điều Narsi nói là đúng, chẳng qua Yiye vẫn không cam tâm cho lắm.

“Vậy thì khi gặp phải khí vật không biết tên đột ngột tấn công, thì nên ứng phó thế nào?”

Antilles vẫn mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, dường như hoàn toàn không thể hiểu được vì sao hắn lại hỏi như vậy.

“Ngươi mạnh như thế, có cần thiết phải lo lắng loại chuyện này không?”

Được vũ khí của mình nói mạnh, niềm vui sướng của Yiye ở giờ phút này khó có thể được diễn tả bằng lời. Đó là một loại cảm giác được công nhận thực lực, hơn nữa người công nhận hắn còn là thần khí hiếm có trên đời.

“Nói cũng phải, Narsi quả nhiên là nghĩ quá nhiều rồi.”

“Trừ phi gặp phải Lornes… Nhưng phía Bắc hẳn là sẽ không có.”

“Lornes? Đó là cái gì?”

“không cần biết cũng không sao, không gặp được đâu.”

Muốn để cho Antilles nói ra chuyện cậu không muốn nói là điều rất khó. Mấy ngày qua, Yiye đã nhận ra được điều này, bèn dứt khoát đi tìm Narsi xác nhận tình báo bên phía hắn.

Đáng tiếc bên Ryun cũng không có tình báo về sân quyết đấu, dưới bất đắc dĩ, bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ tin tức của A Hàn.

Có lẽ tin tức về sân quyết đấu rất khó nghe ngóng, vừa chờ là chờ mấy ngày. Vì không có chuyện gì làm, Yiye cũng từng hạ tiêu chuẩn xuống mà hẹn Narsi luyện kiếm, không ngờ lại bị Narsi từ chối.

“Sao lại từ chối? Chẳng phải ngươi cũng không có chuyện gì để làm sao?”

“Ai muốn luyện kiếm với người cầm thần khí chứ? Người nào đồng ý chắc là não có vấn đề rồi.”

“Cho dù không có thần khí chẳng phải ngươi cũng vẫn thua như thường!”

“Vậy ngươi tìm ta luyện kiếm làm gì? Coi ta là bao cát à?”

“Ta —”

“Nếu ngươi dùng thụ cầm, ta sẽ đánh với ngươi.”

Trước khi Yiye nghĩ ra cách phản bác, Narsi đã nói ra trước như vậy, quả nhiên khiến Yiye lập tức nổi nóng.

“Ai muốn dùng thụ cầm hả! Ta cũng đâu phải muốn luyện thụ cầm!”

“Đằng nào ngươi sớm muộn cũng phải luyện, kháng cự cái gì đây.”

“Ai nói ta phải luyện, lúc cậu ta không biến thành kiếm thì ta dùng kiếm bình thường!”

Yiye hình như đã quyết tâm không muốn dùng thụ cầm, Narsi nghe xong thì nhìn sang Antilles ở góc phòng.

“Ngươi nói như vậy, cậu ta sẽ không đau lòng à?”

“A…”

Được Narsi nhắc nhở, Yiye mới lộ ra vẻ cắn rứt lương tâm, chẳng qua Antilles không hề nhìn hắn, cũng không biết có nghe thấy lời bọn họ nói hay không.

Thái độ này khiến Yiye không đoán được cậu rốt cuộc có để ý hoặc tức giận hay không.

“Nói tóm lại, ngươi dùng thần khí, ta sẽ không đánh với ngươi, Ryun là được thuê, lỡ xảy ra sai sót gì há chẳng phải đền toàn bộ tiền cho chủ sạp? Vậy thì lỗ quá rồi.”

“… Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ thanh kiếm của ngươi cũng sẽ không đau lòng?”

“Nó có đau lòng hay không, ta không quan tâm.”

Câu này hiển nhiên càng khiến người đau lòng hơn câu trước, chẳng qua Ryun không thể đi ra kháng nghị, mà bản thân Narsi đã không để ý rồi, Yiye đương nhiên sẽ không để ý hơn hắn, đề tài này cứ như thế bị lướt qua.

Nhưng cho dù Antilles không có biểu hiện gì, Yiye vẫn có chút lo lắng mình nói sai.

Lúc cư xử với người khác, hắn rất hiếm khi dè dặt sợ tổn thương đến đối phương như vậy, nhưng Antilles là vũ khí của hắn, vũ khí giống như là chiến hữu cả đời, cho dù không mở lòng đến mức có thể khí hóa, ít nhất cũng không thể để cho đối phương ghét mình.

Nhưng mà hắn không tìm được cơ hội nhắc tới việc mình lỡ lời hôm đó. Những lời tương tự, hắn ngờ rằng mình đã không chỉ nói một lần, nhưng đây không đại biểu nói thêm một lần thì không tính là gì.

Có lẽ mỗi một lần nói sẽ gây ra một lần tổn thương. Antilles trông có vẻ rất mỏng manh yếu đuối, Yiye luôn cảm thấy hành vi cử chỉ của mình nên cẩn thận hơn một chút.

Sau khi bọn họ chờ suốt mấy ngày, A Hàn cuối cùng cũng mang đến tin tức tốt — hắn đã nghe ngóng được vị trí của một sân quyết đấu.

“Yiye đại nhân, chúng ta thật may mắn, đây là tin tức mới nhất, đúng lúc có một sân quyết đấu bị hủy, tin tức do người bên trong trốn được truyền ra, mặc dù chỉ có phương hướng đại khái, nhưng tin tức đáng tin cậy, nếu đi qua chắc sẽ tìm được!”

Nhìn hắn vui mừng như thế, Yiye với Narsi đều cảm thấy thắc mắc.

“Chẳng phải lúc trước ngươi rất không muốn đi mà?”

“Đó là bởi vì xâm nhập sân quyết đấu rất nguy hiểm! Nhưng đây là một sân quyết đấu đã bị phá hủy, an toàn hơn rất nhiều, đây chẳng phải rất đáng mừng sao?”

Bởi vì Yiye chẳng bận tâm đến chút nguy hiểm đó, cho nên không hiểu lý do A Hàn phấn khởi như thế, sau khi nghe hắn giải thích, lúc này mới tạm hiểu.

“Sân quyết đấu đã bị phá hủy, đây chẳng phải rất nhàm chán sao…”

So với chủ trương an toàn của A Hàn, Yiye cảm thấy nhiệm vụ có tính khiêu chiến một chút mới thú vị. Một sân quyết đấu bị phá hủy, nếu đi đến đó lấy khí vật mục tiêu trở về thì giống như là biến thành một cái nhiệm vụ tìm kiếm di tích nhàm chán, hơn nữa bất cứ ai cũng có thể hoàn thành.

“Yiye đại nhân, nếu như ngài muốn tìm kích thích, có thể đi nơi khác tìm, không cần tìm sân quyết đấu chi cho phiền…”

A Hàn khổ sở đưa ra kiến nghị, Yiye thì không muốn dây dưa quá lâu ở cái đề tài này.

“Thôi vậy, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, sân quyết đấu cũng không dễ tìm, so với tiếp tục tốn thời gian, còn không bằng đến cái tàn tích sân quyết đấu mà ngươi nói thử xem.”

Nghĩ đến nếu yêu cầu A Hàn đi tìm cái khác, không biết còn phải chờ thêm mấy ngày, Yiye không muốn tốn nhiều phí ở trọ vô ích như thế, vẫn là mau chóng làm xong nhiệm vụ thì thực tế hơn.

“Có điều, cái sân quyết đấu kia là làm sao bị hủy? Theo như ngươi nói, thế lực sau lưng sân quyết đấu rất lớn, chẳng lẽ người hủy cái sân quyết đấu này là vương tộc?”

Narsi hỏi vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú hơn, nhưng A Hàn thì chẳng bao giờ nể mặt hắn.

“Một tên tùy tùng như ngươi vì sao cứ luôn xen miệng ở lúc Yiye đại nhân nói chuyện với người khác vậy…”

“…”

“… Hắn hỏi cái gì, ngươi cứ ngoan ngoãn trả lời là được.”

Để tránh cho A Hàn tiếp tục thất lễ, khiến Narsi không vui, Yiye đành lên tiếng nói một câu như vậy.

Từ vẻ mặt A Hàn có thể thấy, hắn rất muốn nói “Yiye đại nhân ngài đừng dung túng tùy tùng của mình như vậy chứ” vân vân, nhưng bởi vì không có lập trường quản người khác, cuối cùng hắn vẫn không nói ra.

“Bị hủy như thế nào, tôi cũng không biết nữa. Người tiết lộ tin tức không muốn kể chi tiết chuyện này, hơn nữa tôi vốn chỉ muốn nghe ngóng vị trí sân quyết đấu mà thôi, chẳng qua nghe nói bọn họ có nhìn thấy người của Liên Cung, có lẽ Tễ Vũ phu nhân phái người đi phá hoại chăng?”

“Thì ra vương tộc có quản thật à? Ta còn tưởng Hồi Sa là một nơi không có pháp trị đây, cho nên lúc trước ngươi nói sân quyết đấu là bất hợp pháp, ta còn lấy làm lạ.”

Narsi nhướn mày, nói một câu khá trào phúng. Theo hắn thấy, sự hỗn loạn của Hồi Sa chẳng khác nào không có pháp luật.

“Có chứ! Có pháp trị! Chỉ là mỗi khu vực khác nhau mà thôi, với lại những nơi như sân quyết đấu hẳn là chỉ có Tễ Vũ phu nhân mới đặc biệt đi quản…”

“Nghe có vẻ Tễ Vũ phu nhân luôn đứng ở bên những người bị bách hại, mà Linh Hiến Cung của đại vương cai quản lại thường xuyên làm chuyện bách hại người khác?”

Câu hỏi sắc bén này rất khó trả lời đối với người lấy vương tộc làm tín ngưỡng như người Hồi Sa, A Hàn cũng không ngoại lệ.

“Đại vương bệ hạ chỉ là dùng cách khác để bảo vệ Hồi Sa mà thôi, ngươi đừng tùy tiện bình luận ngài ấy, ngươi cũng đâu biết tình huống thực tế.”

Cân nhắc đến sự mù quáng của người dân Hồi Sa đối với vương tộc, Narsi không tiếp tục nói những lời sẽ khiến người khó chịu nữa. Sau khi lấy bản đồ xác nhận địa điểm xong, bọn họ quyết định dịch chuyển đến lữ quán ở thành trấn gần nơi muốn đến, để A Hàn ở lại chỗ an toàn rồi mới đi tìm vị trí sân quyết đấu.

Mặc dù ở gần chiến khu, nhưng khi bọn họ tiến đến thành trấn có lữ quán, trên đường cũng không gặp được ai, không kích thích giống như lần trước, vừa đến nơi đã gặp phải cuộc đồ sát toàn thôn.

A Hàn đã quá quen với việc bị bỏ lại ở lữ quán rồi, hắn chỉ là một hướng dẫn viên làm công ăn lương, hoàn toàn không có ý nguyện vào sinh ra tử, nói không chừng hắn sẽ vì mạng nhỏ của mình mà từ chức chạy lấy người.

“Chỉ là một sân quyết đấu bỏ hoang, lần này ngươi sẽ không phản đối ta đi theo rồi chứ?”

Mỗi lần Narsi không muốn ở lữ quán cùng với A Hàn, đều phải làm một phen tranh luận mệt mỏi với Yiye, lần này nơi Yiye muốn đi có vẻ như không có gì nguy hiểm, Narsi cảm thấy mình đi theo hẳn là sẽ không bị phản đối.

“Nếu chỉ là một sân quyết đấu bỏ hoang, vậy vì sao ngươi muốn đi như thế…”

Yiye không hiểu suy nghĩ của Narsi, theo hắn thấy, đến một sân quyết đấu bỏ hoang tìm kiếm khí vật, căn bản là hành trình cực kỳ nhàm chán.

“Chẳng phải muốn hiểu rõ thêm về Hồi Sa sao? Huyễn Thế thế nhưng không có loại cơ sở như sân quyết đấu, mặc dù đã bị hủy, vẫn là đáng để xem.”

Sau khi Narsi hờ hững trả lời, Yiye tức thì có chút kinh hoảng.

“Đừng nói ngươi còn muốn nghiên cứu kỹ kiến trúc với thiết bị bên trong để rồi kéo dài cả một ngày thậm chí mấy ngày đấy nhé? Thứ đó có cái gì để nghiên cứu?”

“Chỉ là xem sơ một chút, chắc không lâu thế đâu.”

“Thật ra ngươi chỉ là chê ở lữ quán bầu bạn với A Hàn rất nhàm chán cho nên mới muốn đi cùng ta đúng không?”

“Vậy thì sao? Suốt ngày ở lữ quán, sắp phát mốc đến nơi rồi.”

Yiye không tìm được lý do phản đối hắn đi, thế là sau khi giao hẹn lúc nên rút lui thì phải nghe lời, bọn họ liền định xuất phát.

Chẳng qua vừa mới bước ra khỏi lữ quán, còn chưa ra khỏi cổng trấn, mấy người qua đường trông có vẻ rất chật vật đột nhiên hoảng sợ nhìn bọn họ — nói đúng hơn, là nhìn Narsi, sau đó la hét bỏ chạy.

“Đây là tình huống gì?”

Yiye ngạc nhiên mà nhìn Narsi theo, không hiểu vì sao người qua đường chưa từng gặp mặt lại phản ứng mãnh liệt như thế đối với Narsi.

“Chắc nhận nhầm người.”

Tình huống này cũng không phải chưa từng xảy ra trong cuộc sống trước đây của Narsi, bởi vì có kinh nghiệm, hắn tự nhiên hiểu rõ là chuyện làm sao.

“Nhận nhầm người?”

Yiye tốn mấy giây mới nhớ tới trên đời này còn có người khác cũng mang khuôn mặt này.

“Chẳng lẽ là nhận thành Mai Hoa Kiếm Vệ? Hắn đã qua đây làm gì sao?”

“Vì sao không phải Englar? Anh trai ta mới sẽ không gây chuyện bừa bãi.”

“… Ngươi rốt cuộc có hiểu lầm gì đối với anh trai ngươi?”

“Ngươi rốt cuộc có ý kiến gì đối với anh trai ta?”

Nhắc đến Suyelan, Narsi sẽ không nhượng bộ, Yiye ít nhiều vẫn biết quan sát sắc mặt người khác, cộng thêm tranh cãi chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn nhanh chóng quyết định im miệng.

“Được rồi, cứ coi như là Englar vậy, chẳng qua nó vậy mà cũng đến Hồi Sa rồi sao? Cái thằng nhóc suốt ngày chơi trò mất tích này, lần cuối gặp nó cũng không biết là từ đời nào rồi…”

Lúc này nhắc đến Nguyệt Thoái, tâm tình của Yiye cũng trở nên phức tạp. Mặc dù Nguyệt Thoái có võ lực hết sức cường đại, nhưng lâu như thế không liên lạc, nói không nhớ không lo lắng là gạt người.

Giờ đây Yiye đã bỏ cuộc yêu cầu Nguyệt Thoái trở về làm trọn trách nhiệm hoàng đế rồi, chỉ là Nguyệt Thoái vẫn không thích trở về Tây Phương Thành, Loveson cũng luôn khóc lóc phàn nàn con trai mình không thích về nhà, khiến Yiye vừa cảm thấy phiền vừa không biết làm sao.

Mà thực tế là, chỉ cần Nguyệt Thoái không muốn, trên đời này không ai có khả năng bức cậu làm bất cứ chuyện gì.

“Nếu như Englar thật sự đã làm gì đó ở đây, ngươi lại bị nhận lầm thành nó thì liệu có ảnh hưởng không tốt nào không?”

Theo như Yiye thấy, phản ứng kinh hãi kia nhất định có vấn đề. Đáng tiếc người chạy quá nhanh, hắn thì lại phản ứng quá chậm, không kịp túm về hỏi, muốn biết đáp án, sợ rằng chỉ có thể chờ đến khi gặp được Nguyệt Thoái rồi hỏi sau thôi.

“Không hề gì. Bọn họ sợ đến như thế, nhất định là đã bị võ lực dọa sợ, nếu đã như vậy bọn họ cũng không dám làm gì nữa đâu, kệ bọn họ, xuất phát như bình thường đi.”

Narsi bình tĩnh phán đoán, sau đó quyết định mặc kệ. Dưới tình huống không có gì xảy ra thì đúng là chẳng biết ứng đối làm sao, bởi thế bọn họ bèn làm theo kế hoạch ban đầu là tìm kiếm sân quyết đấu.

Theo như vị trí sơ lược mà A Hàn cung cấp, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy ngôi kiến trúc nổi bật kia. Từ bề ngoài xem ra đúng là đã bị hủy một nửa, nhân viên bên trong hẳn là đã chạy sạch ở lúc sân quyết đấu bị hủy rồi, mà ngôi kiến trúc này cũng không cần thiết phái người đến tiếp quản trông coi, cho nên ở hiện trường không có bất cứ ai, xem ra trong sân quyết đấu cho dù có tài vật gì cũng sớm đã bị vơ vét sạch sẽ từ trước khi bọn họ đến rồi.

“Nhìn cái bộ dạng này, bên trong nhất định chẳng có thứ gì tốt đi?”

Yiye vừa nhìn thấy bề ngoài tan hoang này đã mất hứng thú, Narsi thì liếc nhìn hắn một cách quái lạ.

“Bên trong có đồ tốt hay không quan trọng lắm sao? Chắc không phải ngươi vọng tưởng lần nào cũng có thể tìm được thần khí đấy nhé?”

“Ta làm gì có loại vọng tưởng thiếu thực tế đó chứ! Nếu như có tài vật, đem đi bán thì ít nhiều cũng có thể vớt vát lữ phí của chúng ta mà? Tiền cần tiêu tốn còn nhiều hơn tưởng tượng, cảm giác phải tự kiếm tiền này phiền thật đấy!”

Loại cảm giác vì tiền cho nên phải để mặc người sai khiến này chẳng dễ chịu chút nào đối với Yiye. Ma Pháp Kiếm Vệ của Tây Phương thành đáng lẽ chỉ hành động theo mệnh lệnh của hoàng đế, bây giờ lại vì tiền cho nên buộc phải cung cấp sức lực và võ lực của mình để đổi lấy tiền bạc, hắn cảm thấy không vui cũng là rất bình thường.

Huống hồ ở Huyễn Thế hắn cũng không thiếu tiền, chỉ là không cách nào đổi thành lương thực mang qua đây mà thôi.

“So với mong đợi tìm được thứ đáng giá ở di tích, chẳng thà ngươi trực tiếp đi cướp một cái sân quyết đấu đang vận hành cho rồi, ta tin đó nhất định có thể khiến ngươi hài lòng.”

“Cướp bóc sân quyết đấu với vào sân quyết đấu trộm một khí vật đặc thù là hai chuyện có độ khó hoàn toàn khác nhau! Cho dù ta rất mạnh, nhưng muốn cùng lúc đối phó với toàn bộ người trong sân quyết đấu thì vẫn trầy trật lắm đấy, ai biết võ giả cao giai trong sân quyết đấu có bao nhiêu người?”

“Thật thiếu khí phách, trước đó chẳng phải còn tiếc nuối A Hàn chỉ tìm được sân quyết đấu đã bị phá hủy sao? Ta còn tưởng ngươi muốn một cái đang vận hành để cho ngươi phá, không ngờ ngươi chỉ muốn vào trộm.”

“Ta dù có muốn tìm người đánh nhau đến mấy cũng sẽ không muốn gây phiền phức lớn như thế! Ta không có dư hơi đến mức này được chưa? Người thế nào mới nghĩ đến chuyện một mình khiêu chiến với cả một sân quyết đấu? Đừng nói cứ như ta chỉ có mỗi sức mạnh mà không có não vậy!”

Yiye tức tối bác bỏ lời của Narsi, Narsi thì im lặng suy nghĩ một hồi sau đó lại truy hỏi một câu.

“Không được thật ư? Hiện giờ ngươi có thần khí, chẳng phải không còn giống ngươi trước đây nữa rồi mà? Phạm Thống sau khi có thần khí thì ngươi chẳng làm gì được hắn, sau khi ngươi có thần khí, thực lực đáng lẽ phải tăng vọt đến cảnh giới rất đáng sợ chứ?”

“…”

Yiye thật sự quên mất chuyện này.

Lấy được vũ khí mới, thực lực liền tăng vọt, loại chuyện này hắn chỉ có ở lúc nhìn thấy Phạm Thống xuất chiêu mới nghĩ đến, khi xảy ra với mình thì hoàn toàn quên mất, khiến cho hắn vẫn vô thức lấy thực lực ban đầu để phán đoán có thể xông vào sân quyết đấu hay không.

Sau khi lấy được Antilles, hắn chỉ muốn kiểm tra tính năng của kiếm, mặc dù từng nghĩ đến mình sẽ mạnh hơn, nhưng luôn cảm thấy thực lực muốn nâng cao vượt bậc là chuyện sau khi tu thành khí hóa…

Nhưng ngẫm kỹ lại, Phạm Thống chưa tu thành khí hóa, đã có thể lấy thân phận của một người bình thường dựa vào thần khí để đánh ngã rất nhiều cao thủ rồi.

“Ừ nhỉ, vậy thật ra bây giờ ta… đã làm được rất nhiều chuyện mà ta vốn không làm được rồi? Lúc trước không nhận ra là bởi vì bọn trộm cướp kia quá yếu, ta vốn chẳng bỏ ra bao nhiêu sức để đánh? Englar đang ở đâu! Ta cần nó!”

Sau khi phản ứng trở lại, điều đầu tiên Yiye nghĩ đến chính là đánh một trận với Nguyệt Thoái, Narsi tức thì cạn lời.

“Chúng ta vẫn là vào trước đi. Nếu không tìm được Englar, nói không chừng ngươi có thể tìm Phạm Thống.”

“… Không có hứng.”

Đối với đề nghị của Narsi, Yiye đáp lại khá lãnh đạm.

“Vì sao?”

“Đánh thắng gã đó cũng chẳng có gì để vui, ta không cần biết mình có mạnh hơn hắn hay không.”

Có lẽ là không muốn tiếp tục đề tài này, Yiye cuối cùng cũng dẫn đầu đi vào sân quyết đấu, ở bên trong bắt đầu tìm kiếm khí vật mà nhiệm vụ cần.

Khu vực bọn họ đến đầu tiên trông có vẻ là phòng giam, dọc đường thỉnh thoảng xuất hiện một số thi thể. A Hàn từng nói người lên sân phần lớn không phải tự nguyện, vậy thì phòng giam hẳn là nơi dùng để nhốt bọn họ.

Mà phòng giam ở đây hình như cũng chia thành rất nhiều đẳng cấp, độ lớn và thiết bị bên trong đều khác nhau, Yiye không hiểu những phòng giam có thiết bị tốt hơn kia có ý nghĩa gì, bởi thế lên tiếng đặt câu hỏi.

“Vì sao phải có phòng giam tốt hơn? Chẳng phải đều là để nhốt người sao? Đối xử đặc biệt tốt với những người nào đó thì có ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa?”

Narsi tùy tiện liếc phòng giam trước mắt một cái, tiếp đến nói lên suy nghĩ của mình.

“Nếu như là ta, nếu đã nhốt những người không muốn ra sân ở đây, ta sẽ không để cho bọn họ có cơ hội rời khỏi được nữa. Chẳng qua, nếu như vĩnh viễn không thể rời khỏi thì khi lên sân nói không chừng sẽ trở nên nhụt chí, thậm chí có khả năng tự sát. Phòng giam tốt cho người có biểu hiện tốt, nơi ở thay đổi tùy theo chiến tích, ta cảm thấy đây là biện pháp khả thi.”

“Khả thi chỗ nào? Người muốn chết sẽ bởi vì biết nếu biểu hiện tốt thì có thể ở phòng lớn hơn mà ra sức biểu diễn sao? Đã muốn chết rồi, ngày mai có thể ở nơi thế nào thì có gì khác biệt chứ?”

Yiye không hiểu vì sao Narsi nói như vậy, thế là Narsi đành giải thích kỹ hơn.

“Trọng điểm không phải là được phần thưởng, mà là phần thưởng đại biểu cho hi vọng. Bọn họ sẽ suy nghĩ, sau khi thắng rồi được đổi phòng lớn hơn, tiếp theo sẽ có cái gì? Nếu ta có thể liên tục thắng, sẽ có cái gì đang đợi ta? Liệu có tự do không? Sau đó bọn họ có lẽ sẽ bị hi vọng hư ảo này mê hoặc để rồi nghiêm túc đối mặt với chiến đấu… đại khái là như vậy.”

“…”

Yiye bởi vì không biết nên nói gì, cho nên dứt khoát ngậm miệng.

Kỳ thực hắn rất muốn cảm thán một câu “sao ngươi có thể nghĩ ra được”, nhưng nói ở lúc này, dường như có loại cảm giác như đang chỉ trích đối phương, bởi vì nghĩ ra được hình như không phải là một chuyện tốt.

“Phòng giam không có gì để xem, đến khu vực khác đi.”

Sau khi hắn nói như vậy, Narsi rất phối hợp mà cùng hắn đi sang nơi khác, bọn họ thuận theo con đường vòng ra ngoài, sau đó nhìn thấy sân đấu.

Thi thể trên sân đấu còn nhiều hơn phòng giam, còn có rất nhiều vết tích chiến đấu, trông rất kinh khủng.

“Narsi! Có phải cái đó không? Có tận mấy cái kìa.”

Sau khi liếc xung quanh sân đấu, Yiye lập tức phát hiện trên mặt đất có không ít khí vật hình cầu bị hư tổn, vội vàng muốn Narsi xác nhận giúp.

“Trông lên đúng là rất giống. Điều kiện phù hợp, chỉ là… hình như tất cả đều bị hư tổn.”

Narsi nhìn sơ một chút, những quả cầu này rải rác khắp sân đấu, tất cả đều bị chọc thủng, gần như vỡ nát. Đây có vẻ là bị cố ý phá hủy, cũng không biết tác dụng của những quả cầu này là gì.

“Chúng ta đi tìm xem có cái nào tương đối hoàn chỉnh hay không vậy, biết đâu có cái bị vùi dưới thi thể?”

“Ngươi muốn ta đi lật thi thể?”

Narsi tỏ vẻ chán ghét, hiển nhiên không muốn hiệp trợ.

“Ngươi làm tùy tùng kiểu gì vậy! Kiêu kỳ vừa thôi, lật thi thể thì có làm sao, không muốn động thủ thì dùng ma pháp!”

“Nhặt cái bị hư chẳng phải là được rồi sao? Trước khi đến ngươi cũng là nói như vậy, vì sao bây giờ đột nhiên lại có cảm giác trách nhiệm vậy?”

“Ta nói muốn đem cái nguyên vẹn đi nộp nhiệm vụ hồi nào? Khí vật mà nhiệm vụ chỉ định chắc hẳn sẽ có giá trị, nếu như có cái hoàn chỉnh, chúng ta mang một cái đi nói không chừng sẽ có ích. Dù gì ở đây cũng không chỉ có một cái, lấy cái hư cho bọn họ là được, cho dù cái lấy dư không dùng tới, có khi vẫn có thể bán được đây!”

Chủ ý của Yiye khiến Narsi có chút bất ngờ, bởi vì hắn không nghĩ đến làm như vậy, hơn nữa nghe lên đúng là khả thi.

Mà trước khi hắn mở miệng, Antilles đột nhiên tự hóa hình người, không nói lời nào đã chạy về phía một khí vật hình cầu trong đó rồi ngồi xuống kiểm tra cẩn thận.

“Antilles, ngươi đang làm gì vậy?”

Hành vi của cậu khiến Yiye ù ù cạc cạc. Antilles rất hiếm khi chủ động làm gì đó, nhưng những quả cầu này lại khiến cậu chủ động tiến lên xem xét, hiển nhiên có chỗ đặc thù.

“Cái này…”

Antilles vươn tay chạm nhẹ vào mặt ngoài quả cầu, sau đó nặn ra một câu khô ráp.

“Là của Tế Sương làm.”

Ảnh: Novel Đài Fanclub

Yiye nhất thời nhớ không ra Tế Sương là ai, đối với hắn mà nói, người mà vẫn chưa được kiến lập ký ức, có khi vừa nói xong tên hắn đã quên ngay.

“Tế Sương chính là cái tên thợ rèn thần khí hôm nọ.”

Narsi nhìn thấy bộ dạng không nhớ nhưng vừa lại giãy giụa không muốn hỏi của Yiye, đành tốt bụng nhắc hắn một câu. Khác với Yiye, Narsi thế nhưng là sau khi đã hỏi thì sẽ ghi nhớ.

“Ơ?”

Yiye suýt nữa bật thốt “chẳng lẽ những cái này cũng là thần khí”, chẳng qua trước khi nói hắn cuối cùng cũng ý thức được câu hỏi này rất ngu xuẩn, cho nên nuốt trở về.

Thợ rèn thần khí chỉ là có năng lực làm ra thần khí mà thôi, thế nhưng không phải thứ nào làm ra cũng đều là thần khí, nếu không thần khí sớm đã chạy đầy đường rồi.

“Ngươi nhận ra được à?”

Hắn nghĩ một hồi, quyết định hỏi một câu có cảm giác tương đối an toàn.

“Ừ. Hắn chế tạo khí vật có thủ pháp đặc biệt. Chẳng qua, vì sao muốn làm cái này…”

“Ngươi nhận ra đây là khí vật gì sao?”

Sau khi nghe ra hàm ý của cậu, Narsi lập tức truy hỏi.

“Đây là… khí vật dùng để thu thập linh hồn. Chắc là vậy, trước kia hắn có rất nhiều tác phẩm thử nghiệm.”

“Khí vật thu thập linh hồn?”

Yiye không cách nào ngay lập tức nghĩ ra loại khí vật này dùng ở sân quyết đấu là để làm gì, Narsi cũng nhíu mày trầm tư.

“Thứ này trông có vẻ đã hỏng rồi, vậy thì linh hồn bên trong thì sao?”

Những khí vật này không quá có khả năng chưa từng được sử dụng, nếu đã được sử dụng, theo lý thuyết bên trong phải có linh hồn mới đúng, mặc dù không biết là linh hồn gì, nhưng vẫn khiến người để ý.

“Mất rồi. Khí vật đã bị hủy hoại, bên trong cho dù từng có linh hồn, bây giờ cũng không còn nữa.”

Sau khi nhận được những thông tin này, Yiye nhìn Narsi rồi nêu suy nghĩ của mình.

“Narsi, xem ra thật sự cần phải kiếm một cái tương đối hoàn chỉnh về rồi nhỉ? Chúng ta tìm ở đây thử xem, không có thì thôi, nhưng chung quy không thể tìm cũng không tìm, ngươi cảm thấy thế nào?”

“… Có cách nào có thể cấp tốc tìm được khí vật tương tự khác không bị hư tổn không?”

Narsi không có trực tiếp trả lời Yiye, trái lại hỏi Antilles.

“…”

Antilles đờ ra một hồi, đột nhiên gật đầu.

“Có cách? Thần kỳ vậy sao, là cách gì?”

“Nếu dùng thụ cầm… có thể tìm được. Chỉ cần khí vật vẫn chưa hư tổn thì có thể tìm được.”

“…”

Lần này tới lượt Yiye trầm mặc.

“Thì ra là thế. Yiye, vậy thì nhờ ngươi rồi.”

Narsi mau mắn chấp nhận đề nghị này, mà Yiye vô cùng hoài nghi hắn chỉ là muốn xem mình sử dụng thụ cầm.

“Chờ chút đã, nguyên lý là gì? Vì sao dùng thụ cầm là có thể tìm được? Nếu như ngươi có cách tìm ra, chẳng lẽ ngươi không thể trực tiếp thi pháp là được sao?”

Yiye vẫn còn muốn giãy giụa, Antilles thì ngoan ngoãn nói nguyên nhân.

“Bởi vì cây thụ cầm này vốn là của Tế Sương tạo ra nhằm để cộng hưởng với tác phẩm khác, những khí vật này nếu là của Tế Sương chế tạo, dùng thụ cầm tự nhiên sẽ có thể tìm ra những cái còn lại.”

Từ ngữ cậu dùng để giải thích cứ như là đang nói đến một thứ không hề liên quan đến mình.

“Vậy nhất định phải gảy đàn mới được?”

“Ừ. Lúc biến thành thụ cầm ta không tự gảy được, biến thành hình người thì không có thụ cầm.”

Dưới tình huống này, hỏi Narsi có biết đánh thụ cầm hay không cũng vô nghĩa. Cho dù hắn biết, có khả năng cũng sẽ phủ nhận, huống hồ vũ khí của mình lại cho người khác sử dụng thì cũng rất kỳ, mà nếu đã có phương pháp tiện lợi như thế còn đòi đi lật thi thể, cảm giác giống như hắn ghét bản thể của Antilles đến mức hoàn toàn không muốn tiếp xúc vậy.

Chỉ có lúc cậu ta là kiếm mới chấp nhận cậu ta, đây có được không?

Yiye suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng phun ra một câu.

“Vậy ngươi biến thành thụ cầm đi…”

“Ồ? Chịu gảy thật rồi?”

Narsi cảm thấy bất ngờ mà hỏi một tiếng, hắn vốn tưởng Yiye sẽ từ chối.

“Dù sao cũng chỉ là muốn tìm đồ, không phải lấy để chiến đấu!”

Lúc này, Antilles đã huyễn hóa thành thụ cầm theo như yêu cầu rồi. Công bằng mà nói, cây thụ cầm này được chế tác rất đẹp, nếu đưa đến tay nhạc sư, phần lớn sẽ có thể nhận được một chuỗi khen ngợi, đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, vậy mà để hắn trở thành chủ nhân của thụ cầm.

Yiye không cam tâm tình nguyện mà điều chỉnh vị trí của mình, đặt tay lên dây đàn. Tài nghệ có được nhờ nhiều năm trước được Loveson đưa đi học giờ đây sớm đã trở nên lạ lẫm, nhưng ký ức vẫn còn, hắn nhanh chóng đã lấy lại được một ít cảm giác.

Dù sao cũng chỉ là muốn dùng thụ cầm để tìm đồ mà thôi, không cần thật sự gảy thật tốt.

“Antilles, bây giờ làm thế nào?”

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng vũ khí loại hình thụ cầm, rốt cuộc phải làm thế nào để khởi động năng lực tìm kiếm, hắn đương nhiên không biết.

Mà sau khi hắn dò hỏi, Antilles khẽ giọng trả lời hắn. Dưới dẫn dắt của Antilles, Yiye bất đắc dĩ gảy đàn, tấu lên một khúc tùy chọn.

Tiếng nhạc của thụ cầm hết sức thanh thoát, cảm giác thật mới mẻ khi âm thanh của mỗi lần gảy lên dây đàn bật ra đều chứa đựng sức mạnh, điều này khiến tâm tình của Yiye rất phức tạp.

Theo như Antilles nói, bây giờ kỹ thuật đánh đàn lúc này là “triệu hoán”, chỉ cần có khí vật do Tế Sương chế tác đang ở nơi mà sức mạnh của tiếng nhạc có thể truyền đến, thì sẽ có hồi âm.

Cái gọi là hồi âm, Yiye mãi mà không cảm ứng được. Nhưng cảm giác hòa hợp với vũ khí của mình trong khi đánh đàn khiến hắn vẫn là lặng lẽ gảy trọn cả bài.

“Có thu hoạch không?”

Thấy diễn tấu kết thúc, Narsi liền dò hỏi Yiye.

“Không có. Hồi âm gì cũng không có. Antilles nói, đây đại biểu trong phạm vi không có bất cứ một khí vật nào còn nguyên vẹn để đáp lại, tất cả đều đã bị phá hỏng rồi.”

Kết quả này khiến người cảm thấy tiếc nuối.

“Ngươi cố ý chọn khúc nhạc này nhỉ, trấn hồn khúc của Tây Phương Thành.”

Narsi nghe ra được Yiye đánh khúc nhạc nào, nên thuận tiện nhắc đến.

“Ngươi không cảm thấy nhìn tình huống ở đây, sẽ vô thức nghĩ đến ca khúc kia sao?”

Yiye hỏi ngược lại như vậy.

Kiến trúc tan hoang, thi thể chưa được an táng, cùng với khí vật từng thu thập linh hồn nhưng lại bị phá hoại.

Có lẽ là bởi vì sớm đã nhìn thấy chiến trường càng đáng sợ hơn, bọn họ cũng không đặt tình huống ở đây vào lòng, nhưng không phải hoàn toàn không dao động.

“Ngươi từng tỏ ý tôn kính đến người mình giết chết chưa? Yiye.”

“Đối thủ bị ta giết chết, nhưng đáng được tôn kính sao? Không có, bình thường ta sẽ không muốn làm những chuyện rườm rà này. Chẳng lẽ ngươi từng thử?”

“Ừ.”

Narsi bình tĩnh đáp một tiếng.

“Ta từng thử.”

Mà đó cũng không phải một đối thủ đáng được tôn kính. Trong lòng Narsi nghĩ như vậy.

Chỉ bởi vì hắn chưa từng có tư cách, tự nhận là đối thủ của cái người kia.

Ảnh: Novel Đài Fanclub

◎ Lời bổ sung của Phạm Thống

Theo như dự tưởng ban đầu của tôi, tôi với Trầm Nguyệt đáng lẽ sẽ thuận lợi trộm được tiền, rồi Trầm Nguyệt mang tôi rời khỏi hội quán, sau đó tìm lữ quán nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ bắt đầu chạy đến những nơi mà A Pu có khả năng sẽ đến, một ngày chạy mấy nơi, với hiệu suất như vậy nói không chừng trong vòng mấy ngày sẽ có thể tìm được người…

Nhưng sự tình hình như không giống như tôi nghĩ cho lắm. Nên nói, tại tôi quá lạc quan sao? Có lẽ là tôi quá hi vọng sự tình có thể thuận lợi như vậy chăng?

Đầu tiên là trộm tiền, trộm tiền thôi mà cũng bị Tiểu Kim bắt quả tang, kết quả ở dưới đủ thứ sự cố và không cách nào suy nghĩ thật kỹ đã đem cả tiền lẫn người cuỗm đi luôn…

Chỉ cần mang người theo, sự tình sẽ trở nên rất phiền phức, bởi vì tôi không phải loại người có thể nhẫn tâm tàn hại đồng sự, tôi cũng hoàn toàn không định giết người diệt khẩu, cho nên nếu đã bắt tới thì phải nghĩ cách chăm sóc cho tốt, nghĩ cách thoát khỏi cậu ta, còn phải nghĩ ra phương án trả hàng mà mình sẽ không bị lần ra, và cũng sẽ không để cậu ta có nguy hiểm — tôi còn chưa làm chính sự, đã có nhiều phiền toái như vậy, nếu để tôi làm chuyện xấu thì sẽ làm rối tung mọi thứ lên đi?

Thêm nữa tôi phát hiện khi dùng cái miệng tệ hại của mình để giao tiếp, toàn nói ra mấy câu đảo ngược không thể tệ hơn. Nguyền rủa của tôi rốt cuộc mong đợi ở tôi điều gì? Nó muốn dùng những câu đảo ngược này đắp nặn hình tượng gì cho tôi? Tôi có cần phải tiếp tục đấu tranh nữa không?

Được, tóm lại, Tiểu Kim nói muốn kết bạn đồng hành với tôi, tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ta, chỉ muốn vượt qua tối nay trước, chờ ngày mai rồi tính. Lúc đó tôi cảm thấy, bất luận cậu ta có phải là thật lòng hay không, thì sang ngày hôm sau, Trầm Nguyệt hẳn là sẽ khôi phục một ít năng lượng để truyền tống, đến lúc đó tôi sẽ có thể bắt đầu làm chính sự rồi!

Kết quả vẫn không phải như vậy.

Trầm Nguyệt nói, cô ta phải tích lũy thêm một chút năng lượng rồi mới hành động, bằng không đi một nơi, năng lượng không đủ thì lại phải truyền về, sẽ tốn quá nhiều thời gian để quành lại, rất không có lợi, cho nên chúng tôi phải chờ thêm mấy ngày.

Đả kích này đối với tôi mà nói thì thật sự rất lớn.

Nếu là lúc bình thường, tôi chắc chắn sẽ không để ý khi hành trình bị trì hoãn mấy ngày. Nhưng không biết là do liên tiếp gặp trở ngại, hay là trong lòng tôi có quá nhiều lo lắng, không thể lập tức xuất phát khiến tôi rất khó chấp nhận, sốt ruột đến mức ngay cả chuyện Tiểu Kim không có bỏ chạy sau khi định thân chú mất hiệu lực, cũng bị đầu tôi gạt sang một bên.

Tiểu Kim hình như rất khó hiểu vì sao tôi không lập tức xuất phát, tôi chỉ có thể nói cho cậu ta Trầm Nguyệt cần thời gian chuẩn bị. Dưới tình huống này tôi không có chuyện khác để làm, đành ra ngoài luyện phù chú.

Tôi bây giờ rất cần rèn luyện. Tôi cần lực lượng của mình mạnh hơn, cũng cần biết phù chú của mình hiện giờ có uy lực như thế nào, tránh cho lúc cần dùng thì lại xảy ra vấn đề…

Điều duy nhất đáng mừng là hồi đó khi tôi học cách làm thế nào sử dụng phú chú mà không cần mở miệng đọc tên phù chú, cũng đã thuận tiện luyện được kỹ xảo dung hợp pháp lực vào trong phù lực, cho nên dù không có A Pu, uy lực phù chú của tôi vẫn tốt hơn người bình thường một bậc. Mặc dù trình độ dung hợp pháp lực của tôi vẫn không thuần thục như Lạc Thị… Người ta thế nhưng là con lai hàng thật giá thật, huyết thống lẫn tư chất đều có chênh lệch.

Về phần vì sao tốt hơn một bậc, nhưng định thân chú vẫn không duy trì được một ngày — có lẽ là tấm định thân chú đó viết chưa đủ tốt? Hoặc là lúc tôi thi triển tỷ lệ phù lực với pháp lực không đúng? Hơn nữa hôm qua lúc tôi dán phù chú cũng không có dùng bội suất tăng áp mà A Pu dạy tôi, chiêu đó phối hợp với pháp lực trộn phù lực, cho dù không có vũ khí, tôi cũng có sức đánh một trận đi?

Tôi cũng rất muốn có được loại kỹ pháp dùng ý niệm vẽ ra vệt sáng, trong chớp mắt tạo ra một tấm phù chú hữu hiệu từ phù chú trống trơn giống như Lạc Thị. Đó không chỉ thực dụng, mà trông cũng rất ngầu, Lạc Thị không phải không dạy tôi, mà là… rốt cuộc phải luyện đến trình độ nào mới có thể làm được?

Mà trình độ phù chú của tôi hiện giờ, muốn một lần mang hai người dịch chuyển, sợ rằng có chút trầy trật… Hồi Sa rất lớn, lỡ chỗ Trầm Nguyệt muốn đi đều phân tán khắp nơi thì không xong rồi, hơn nữa nếu cô ta đã nói cần chờ cô ta, ắt hẳn là đã phán đoán thực lực của tôi không đủ để dịch chuyển cự ly dài?

Tóm lại, tôi giữ Trầm Nguyệt ở trong lữ quán trông coi Tiểu Kim, một mình ra ngoài luyện phù chú, cứ như thế luyện từ sáng đến tối.

Tôi đã quăng rất nhiều phù chú.

Phù chú giống nhau, tôi luyện hết lần này đến lần khác, nhưng không ai có thể chỉ đạo cho tôi.

Trước đây cũng từng không ít lần có loại cảm xúc tương tự. Như là lúc A Pu đến tế đàn Trầm Nguyệt để ở cùng Trầm Nguyệt.

Và máy thông tấn phù chú của Nguyệt Thoái vẫn không thể kết nối.

Buổi tối trở về lữ quán, trước khi ngủ Tiểu Kim thấy tôi lấy ra giấy phù trống, tức thì để lộ vẻ mặt vừa bất lực vừa đáng thương.

“Tiền bối… mỗi tối ngài thật sự muốn dán định thân phù lên tôi rồi mới ngủ sao? Tôi thật sự sẽ không làm chuyện gì xấu, tha cho tôi được không, chỉ có thể cử động từ cổ trở lên thật sự rất khó chịu, xin cho tôi ngủ được yên ổn đi mà…”

Kỳ thực tôi lấy giấy phù ra là để viết bổ sung, bởi vì hôm nay đã dùng quá nhiều, có điều tôi đúng là có ý định dán một tấm lên cậu ta, dù sao tôi cũng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ta. Nghe Tiểu Kim nói như vậy, ý định dán phù chú của tôi lại dao động.

Tôi nghĩ đây lại lần nữa chứng minh tôi không thích hợp làm người xấu. Làm gì có người xấu nào vừa nghe người khác cầu xin là đã mềm lòng?

“Tôi sẽ làm chuyện gì xấu là tôi nói, cậu cũng không phải tôi, làm sao biết tôi có làm hay không?”

… Mặc dù tôi không thích làm người xấu, miệng của tôi lại có vẻ rất muốn. Tiểu Kim sau khi nghe tôi nói xong thì cúi đầu xuống, có vẻ rất buồn.

“Dán định thân phù thật sự có chút xấu, tiền bối ngài cũng có thể dán cho mình một tấm thử xem là sẽ biết có bao nhiêu khó chịu.”

Ừ, nói thật tôi đúng là chưa từng thử… cậu tưởng tôi là đồ ngốc sao, nếu tôi dán cho mình, chẳng phải không thể cử động nữa? Tiếp đến cậu sẽ có thể muốn làm gì thì làm rồi? Không đúng, vẫn còn Trầm Nguyệt ở đây, nhưng nếu tôi ngu xuẩn đến mức tự dán định thân phù cho mình, Trầm Nguyệt nhất định sẽ cười nhạo tôi, nói không chừng còn sẽ cảm thấy tôi ngốc như thế, không giúp được gì, liền bỏ mặc tôi tự mình đi tìm… sẽ như vậy sao?

“Cậu cứ để tôi dán thêm một năm đi, phải đề kháng,”

Tôi là nói một ngày. Dán một năm thì thật sự quá thiếu nhân đạo rồi, tôi không làm được.

“Tiền bối…”

Tiểu Kim đau thương gọi một tiếng, chẳng qua vẫn là ngoan ngoãn nằm lên giường, chỉnh tư thế nằm tương đối thoải mái để tôi dán phù chú, cũng không có ra tay ngăn cản tôi.

Lúc dán phù chú, tôi không phòng bị gì cả, căn bản đầy rẫy sơ hở, lấy thân thủ của cậu ta thì tuyệt đối có thể chế phục tôi trong chớp mắt, Trầm Nguyệt phần lớn cũng không kịp phản ứng, mà Trầm Nguyệt cùng lắm cũng chỉ có thể áp chế cậu ta một lát, dưới trạng thái bị phong ấn lực lượng, cô ta hẳn là sẽ không làm gì được Tiểu Kim?

Nhưng Tiểu Kim không có làm như vậy.

Hẳn là có thể tín nhiệm cậu ta thêm một chút đi? Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa cấp tốc vẽ phù, sau khi hoàn thành số lượng có thể an tâm, mới lên giường ngủ.

Bởi vì lần này dán phù chú khá muộn, tôi cũng cố ý điều chỉnh tỷ lệ pháp lực, cho nên Tiểu Kim không thể khôi phục tự do trước khi tôi tỉnh dậy, tôi ở trên giường lăn qua lăn lại rất lâu, mới nghe thấy Tiểu Kim gọi tôi.

“Tiền bối, đến lúc dậy rồi… ngài không dậy cũng không sao, giải phù chú để tôi ngồi dậy nhé? Nhờ ngài rồi.”

Thái độ nhún nhường của Tiểu Kim khiến lương tâm tôi một lần nữa bức rứt. Sau khi giải trừ định thân, cậu ta liền đi rửa mặt với lo liệu thức ăn, lúc ăn sáng cậu ta hỏi Trầm Nguyệt đang chuẩn bị cái gì, còn bao lâu nữa, tôi liền nói cho cậu ta chuyện truyền tống cần năng lượng, thế là Tiểu Kim chớp mắt, khó hiểu mà hỏi.

“Tiền bối, ngài chẳng phải còn có tôi sao? Nếu muốn truyền tống đến nơi khác, tôi cũng có thể làm thay, mặc dù không thể mặc sức truyền tống, nhưng muốn chạy vài nơi hẳn là cũng không thành vấn đề.”

Sau khi nghe cậu ta nói như vậy, tâm tình của tôi tức thì giống như sét đánh giữa trời quang.

Tôi quả nhiên đã quá sốt ruột đến mức đầu óc mụ mị rồi sao? Một cao thủ tua rua màu đen xám ở ngay bên cạnh tôi nói muốn hiệp trợ tôi, vì sao tôi hoàn toàn không nhớ đến nhờ cậu ta giúp chứ! Chuyện không thể chậm trễ, vậy chúng tôi xuất phát ngay bây giờ thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel