Chương 5-3
Chương 3: Lịch sử
“Cái thứ anh hùng này, cảm giác như là quyết định bằng số lượng người giết được nhằm để cứu trợ người khác, giết càng nhiều càng có được nhiều sùng bái, có thể xem là một danh hiệu được đắp nên bằng máu người.” — Yiye
“Thế sao? Nhưng Englar chưa từng được coi là anh hùng, người ta luôn nói cậu ấy là ác ma.” — Narsi
“Định nghĩa của anh hùng không nên hạn hẹp như thế, không giết người cũng có thể cứu người mà.” — Mễ Trọng
“Ồ, vậy đó nhất định là Phạm Thống.” — Suyelan
<>
“Từ thiên xuyên chi nhật đến nay là khoảng chừng một ngàn ba trăm năm, còn bức tường thế giới được hình thành ở trước đó khoảng hai mươi năm, trong thời gian hai mươi năm này, phía Bắc xảy ra một chuỗi biến động và bạo hành, hàng loạt thợ rèn bị truy nã bắt bớ, đa số trong đó bị giết hại. Thợ rèn sống sót phần lớn bị biên nhập vào trong thể chế của Linh Hiến Cung, và sau thiên xuyên chi nhật, phía Bắc lấy kỹ thuật và khí vật để đổi lấy lương thực vật tư nhập từ Huyễn Thế, tình trạng thiếu lương thực mới được xoa dịu…”
Trong thính đường thông thoáng, tiếng của Linh Mộng khe khẽ vang lên. Đây là một nơi bảo lưu tài liệu lịch sử, cả thính đường treo đầy tranh tường và văn hiến, ghi chép lịch sử của Hồi Sa.
Cái gọi là thiên xuyên chi nhật, tức là cái ngày mà thông đạo Trầm Nguyệt xuất hiện. Lạc Thị có biết sơ sơ chuyện này, chẳng qua đến Hồi Sa tìm hiểu cách nói của nơi đây vẫn chi tiết hơn, trừ phi người ở đây tránh không nói đến lịch sử.
Đề xuất tham quan tư liệu lịch sử là chuyện ngày hôm qua, thế là hôm nay Linh Mộng đi cùng cậu đến đây. Tòa sử quán này cũng là nơi lệ thuộc Tồn Thức Cung, mà tư liệu được ghi chép rốt cuộc có bị sửa đổi hay không, Lạc Thị không thể nào biết được, trước mắt cũng không muốn tốn sức đi nghiên cứu.
“Pháp trận mà đại vương đưa cho đã thành công khóa thần khí Myrlin ở trong tế đàn, dùng để kiến lập hệ sống triệu hoán và duy sinh của cư dân tân sinh Huyễn Thế. Trải qua một ngàn ba trăm năm, dưới tình huống Huyễn Thế bất ổn và đại vương ngủ say, giữa Hồi Sa với Huyễn Thế gần như cắt đứt qua lại, mà trong một ngàn ba trăm năm, Hồi Sa đã dần dần khôi phục trật tự, vương tộc vẫn dẫn dắt thế giới, cho dù vẫn không có tin tức gì về vương, người đã biến mất sau thiên xuyên chi nhật, đại vương vẫn quản lý tốt những thợ rèn có năng lực, Tễ Vũ phu nhân cũng đã thu nhận rất nhiều người có tài năng nhưng chịu phải bức hại, dân chúng vẫn trung thành với vương của bọn họ, hết thảy bước vào ổn định, mọi mối lo tiềm ẩn cũng đã biến mất.”
Khi Linh Mộng giới thiệu tranh tường, giọng nói rất khẽ, cũng không xen lẫn bất cứ tình cảm cá nhân nào. Vương tộc trên tranh tường thoạt nhìn giống với hình dáng loài người, chỉ là có thêm một loại cảm giác trang nghiêm thần thánh, Tễ Vũ phu nhân mang nét mặt từ bi, đại vương Liệt Thôi thoạt nhìn có mấy phần lạnh lùng nghiêm khắc, Hồi Sa vương Giáng Phong thì mỉm cười điềm tĩnh, hệt như mọi chuyện trên đời này đều có thể cười trừ cho qua.
“Quốc chủ bệ hạ, ngài hình như có chút thất thần, giải thích của tôi có gì chỗ nào khó hiểu sao?”
Bởi vì Lạc Thị mãi mà không lên tiếng, Linh Mộng nhìn sang cậu rồi dò hỏi một tiếng.
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một số chuyện mà thôi.”
Lạc Thị lướt qua, không định nói mình vì sao mà thất thần.
Trên thực tế điều có thể khiến cậu thất thần, cũng chỉ có chuyện tối qua thôi.
“Thiên xuyên chi nhật à… Hồi Sa tại ngày này mất đi vương, nhưng cũng bởi thế mà được cứu, nếu như cho người tin thờ vương tộc lựa chọn, bọn họ có hi vọng chuyện này vẫn xảy ra không? Hay là sẵn sàng duy trì tình trạng thiếu lương thực trầm trọng, cũng chỉ mong vương của bọn họ có thể bình yên vô sự đây?”
Độ trung thành tín ngưỡng của người dân Hồi Sa đối với vương tộc là chuyện đáng để suy ngẫm. Mà câu hỏi này lại khiến Linh Mộng cảm thấy khó xử.
“Tôi chỉ có thể giải thích chuyện xảy ra trên tư liệu lịch sử, loại vấn đề mang tính giả thiết này xin thứ cho tôi không thể trả lời.”
Nghe xong câu trả lời không kiêu không hèn này của cô, trong lòng Lạc Thị thầm nghĩ “tiến hóa rồi, lần này vậy mà không có nói muốn xin chỉ thị Tễ Vũ phu nhân”.
“Ngoại trừ những sử liệu chính quy này, còn có chi tiết, dã sử hoạch bí văn nào hay không? Như là về Linh Hiến Cung, Tồn Thức Cung hoặc vương tộc chẳng hạn?”
“Những chuyện đó ở đây không có, tôi cũng không rõ. Để ngài thất vọng rồi.”
“Ta tưởng cung chủ ít nhiều cũng sẽ biết một ít chứ, hay là không tiện tiết lộ cho người ngoài biết?”
“Ngài là vị khách tôn quý, mấy chuyện vụn vặt đó vốn không nên bày ra trước mặt ngài. Hay là ngài muốn xem những sử liệu trước đó nữa?”
“Trước đó nữa sao? Được đấy.”
“Mời ngài theo tôi.”
Lạc Thị đi theo Linh Mộng đến một căn phòng khác, tranh trường ở đó miêu tả những sự tích ban sơ về vương tộc mà người dân Hồi Sa nhận biết.
Vương tộc là hóa thân của thần, sau khi bọn họ xuất hiện, Giáng Phong đã giết chết quốc vương bạo ngược vô đạo, cứu vớt người dân khốn khổ, ban cho bọn họ tri thức…
Lạc Thị thực sự không biết những bức tranh tường này có bao nhiêu độ tin cậy. Lịch sử có thể bịa đặt, về phần vương tộc có cần thiết làm chuyện này hay không, cậu không thể phán đoán.
“Cứ như là Đấng Cứu Thế nhỉ. Nhưng bọn họ vì sao phải cứu các người?”
Lạc Thị tin rằng người ta một khi làm gì, gần như đều là vì muốn có thứ gì đó. Nhưng chắc hẳn là không hỏi ra được gì từ trong miệng của người Hồi Sa đâu.
“Chúng tôi không thể nào biết được suy nghĩ của Giáng Phong bệ hạ, không ai có thể biết được.”
Câu trả lời nhạt nhẽo của Linh Mộng khiến Lạc Thị cảm thấy nhàm chán, cảm giác thấp thỏm bực bội tối qua lại dâng lên. Cứ nghĩ tới cái tên đầu sỏ kia giờ phút này không biết có gặp phải nguy hiểm hay không, Lạc Thị liền rất khó giữ bình tĩnh để tiếp tục tham quan.
Cái tên khốn Phạm Thống này, hãy đợi đấy, không tin không tìm được cậu!
Cậu thầm mắng người bạn đang ở nơi xa một câu, đồng thời cũng hi vọng tiếp đến đừng xảy ra sự cố gì nữa.
◊◊◊◊
“Lệnh quản chế thợ rèn của Hồi Sa là do Hồi Sa vương bệ hạ đích thân ban xuống ở hơn một ngàn ba trăm năm trước, Linh Hiến Cung cũng được thành lập ở lúc đó, cho dù được thành lập một cách gấp rút, nhưng vương tộc đã dùng phụ hồn sứ để lấp đầy phần nhân lực thiếu hụt, Linh Hiến Cung lúc đó hẳn là mạnh nhất, bởi vì có hơn phân nửa nhân viên là phụ hồn sứ!”
Chiều hôm nay, hiếm khi có cơ hội nói chuyện, Ryun vô cùng vui vẻ, mà nó sở dĩ được cho phép nói chuyện, là bởi vì Yiye và Narsi cảm thấy tò mò đối với nguyên do Hồi Sa quản chế thợ rèn, sau khi Ryun xung phong biểu thị có thể giảng giải cho bọn họ, Narsi liền thả cho nó nói về chuyện này.
“Vậy những phụ hồn sứ đó đều mạnh hơn võ giả Hồi Sa sao? Tương đương với võ giả cấp mấy?”
Yiye đang nằm trên ghế dựa, nghe Ryun nói xong hắn hỏi như vậy, hắn luôn cảm thấy hứng thú đối với cường độ của võ giả.
“Đằng nào ngươi cũng không được đánh, hỏi cái này làm gì…”
Narsi liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói một câu, Yiye thì bất mãn trừng vào hắn.
“Vì sao phải đánh mới có thể hỏi! Có nghiêm ngặt quá không? Vậy nếu ngươi không muốn động võ thì có phải cũng không thể mua kiếm?”
“Đừng mà! Chủ nhân! Cầu xin ngài mua ta, đừng đến lúc đó lại đem ta trả về—”
“Ồn chết đi được, hắn hỏi cái gì ngươi cứ trả lời hắn, tiếp tục.”
Narsi ngăn Ryun kêu la, thế là Ryun liền ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Yiye.
“Độ mạnh yếu của phụ hồn sứ thì phải xem vương tộc rót vào bao nhiêu tâm lực, chẳng qua sau khi phụ hồn sứ tử vong, vương tộc có thể tái tạo cái mới, cho dù là phụ hồn sứ được làm qua loa cũng có cường độ nhất định, cho nên mới nói Linh Hiến Cung lúc đó rất mạnh, sẽ không bị đánh đổ, cũng có thể duy trì đi săn vĩnh viễn, đáng sợ cực kỳ.”
“Vậy Linh Hiến Cung bây giờ thì thế nào? Vì sao bọn họ không tiếp tục dùng phụ hồn sứ nữa?”
Câu này là Narsi hỏi, bởi vì không muốn để chủ nhân mình thất vọng, Ryun cố gắng kiếm ra cách giải thích.
“Ông chủ nhà bọn ta có nói, sau khi Giáng Phong bệ hạ mất tích, đại vương bệ hạ thường thường ngủ say, Tễ Vũ phu nhân thì lại khó có thể một lần sáng tạo đồng thời kiểm soát quá nhiều phụ hồn sứ, bởi thế sau thiên xuyên chi nhật, phụ hồn sứ dần dần rút khỏi hệ thống của Linh Hiến Cung, hình như là vậy, ông ta nói thế, là thật hay giả ta cũng không biết.”
“Xem ra chuyện mà ông chủ kia biết nhiều thật đấy.”
Yiye lẩm bẩm, Ryun tiếp tục giảng giải cái khác.
“Mà lý do Hồi Sa vương hạ lệnh quản chế thợ rèn, là để kiểm soát toàn bộ khí vật cao giai có thể gây nguy hiểm. Ngoại trừ quản chế người tạo ra những khí vật này, cũng phải quản chế những thần khí và thần khí mô phỏng đã tồn tại ở Hồi Sa. Chẳng qua phần lớn khí vật đã có chủ nhân, trường hợp chủ nhân không phối hợp sẽ xảy ra tranh đấu, có thần khí cũng ở lúc đó đã bị hủy trong tay Giáng Phong bệ hạ, may mà khi đó ta vẫn chưa được tạo ra, sau khi được tạo ra thì lại may mắn không bị người của Linh Hiến Cung phát hiện giá trị của ta, cho nên mới có thể bình yên ở nhà tổ tiên ông chủ đến bây giờ.”
Ryun vừa nói, vừa dương dương tự đắc mà tâng bốc mình, nhưng Narsi không chút lưu tình mà phủ định lời nói của nó.
“Thôi đi, ngươi không phải thần khí, làm gì có giá trị như thế, cũng là nhờ vậy mới sẽ không bị phát hiện, mà không phải do may mắn.”
“Chủ nhân—! Chỉ cần ta có thể biến thành người, ta chính là thần khí mô phỏng rồi, rõ ràng cũng rất quý giá!”
“Ta không cần vũ khí biết nói dối.”
“Các ngươi đừng ở đó một đáp một xướng nữa, mau nói tiếp đi nào.”
Yiye mất kiên nhẫn cắt ngang đối thoại của bọn họ, Ryun thì nghe lời hắn, sau đó giọng điệu tức thì trở nên hoảng hốt.
“Ơ? Còn có cái gì cần nói à? Chẳng phải các ngài muốn hỏi về lệnh quản chế thợ rèn mà thôi sao?”
“Ngươi nói quá ít, không có bao nhiêu nội dung hữu dụng. Những nội dung này phần lớn A Hàn đã nói rồi.”
“Xin-xin lỗi! Chủ nhân, ta quá vô dụng! Nhưng trong thời gian đó đã chết bao nhiêu thợ rèn, hủy bao nhiêu khí vật, ta thật sự không biết!”
“Không cần con số này. Ngươi không có thông tin liên quan nào khác sao? Phải có một vài chuyện mà khí vật sống lâu mới biết được chứ.”
“Ta sẽ cố gắng nghĩ! Cho ta cơ hội! Ta cố gắng nghĩ lần nữa!”
Sau khi Ryun hoảng hốt biểu thị muốn ngẫm lại thử xem, Yiye không khỏi nhìn sang Antilles đang ngồi ngẩn ngơ dưới đất bên cạnh cửa sổ, và hỏi một câu.
“Antilles, nếu ngươi là thần khí, chắc là đã sống rất lâu? Về chuyện xảy ra trước kia, ngươi có biết gì không?”
Bọn họ sở dĩ cảm thấy tò mò đối với lý do quản chế thợ rèn, chủ yếu là bởi vì lúc trước bọn họ tiêu diệt bọn trộm cướp xong thì nhìn thấy bộ đội của Linh Hiến Cung.
Mới đầu Yiye vì cứu trợ thôn dân bị trộm cướp truy sát mà chậm trễ một chút thời gian, thôn dân may mắn sống sót coi hắn như anh hùng, để tỏ lòng biết ơn mà thậm chí muốn xin hắn để lại tên tuổi để truyền cho con cháu đời đời cúng bái, đây khiến hắn cảm thấy muốn thoát khỏi những thôn dân vô hại này còn khó hơn giết chết kẻ địch, chỉ đành bỏ chạy trối chết.
Sau đó, hắn và Narsi tập họp với A Hàn, đi đến thành trấn an toàn, lúc này mới bắt đầu vạch kế hoạch cho hành trình kế tiếp.
Về chuyện tiêu diệt băng trộm cướp, lấy thân thủ của Yiye mà nói thì chẳng có chút khó khăn. Ban đầu hắn muốn đi một mình, nhưng mà Narsi khăng khăng nói rằng vòng tay của mình đã hỏng có thể sử dụng ma pháp thoải mái, không cần thiết ở lại lữ quán, cho nên cuối cùng hai người vẫn là quăng cái tên hướng dẫn viên A Hàn này ở lữ quán một mình, còn bọn họ thì xuất phát.
Yiye không có yêu cầu cao đối với chiến hữu như Narsi, chỉ cần có thể tự bảo vệ mình là được, nếu không hắn đang giết giữa chừng còn phải quay lại bảo vệ người thì rất phiền, cho dù đây kỳ thực là chức trách của hắn.
Narsi không có ý kiến gì đối với điều này, hắn cũng không cảm thấy một băng trộm cướp có thể khiến mình bị thương, mà sự tình cũng giống như hắn dự liệu.
Thực lực của băng trộm cướp này cũng không tính là mạnh mẽ, chỉ là số người nhiều, nơi ở lại khá phân tán, cho nên muốn quét sạch thì khá là phiền mà thôi. Điều đáng để nhắc đến hơn là, dưới yêu cầu dai dẳng của Yiye, Antilles cuối cùng cũng đồng ý biến thành kiếm để hắn sử dụng, đây khiến Yiye mừng như điên, như là hận không thể có nhiều đối thủ mạnh hơn một chút để hắn thử kiếm.
Bọn họ tốn một ít thời gian để tiêu diệt toàn bộ những kẻ tìm được, đường cong do băng kiếm trong tay Yiye vung ra không chỉ đẹp đẽ mà còn tràn ngập cảm giác áp bức. Thần khí có bề ngoài giản dị như Puhahaha có lẽ rất ít thấy, thần khí ra sân đáng lẽ phải khí thế như thế này mới đúng, Narsi quan sát bên cạnh cũng không khỏi có chút ngưỡng mộ, chẳng qua vũ khí như vậy, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Mà khi bọn họ kết thúc nhiệm vụ này định trở về, gần đó vừa khéo có một đội ngũ đi qua, Yiye với Narsi còn chưa kịp phản ứng, Antilles đã biến trở lại hình thái kim loại.
Yiye sửng sốt hỏi cậu làm sao vậy, Antilles trả lời cũng rất đơn giản, chỉ là “người của Linh Hiến Cung”.
Nhiệm vụ tiêu diệt băng trộm cướp nếu như không phải là của Linh Hiến cung phát ra, vậy thì cũng không lạ khi người của bọn họ đi qua đây. Antilles bởi vì là thần khí, nhất định sẽ là mục tiêu của Linh Hiến Cung, Yiye chỉ có thể lặng lẽ cất cậu vào trong người, sau đó nhìn đội ngũ kia.
Bọn họ hẳn chỉ là đi ngang qua, nơi muốn đến là chỗ khác. Nhìn trang bị có vẻ tinh tế, thực lực chắc hẳn không yếu.
Người của Linh Hiến Cung hình như rất thích sử dụng những nhân tài và khí vật bị bọn họ quản chế. Cái gọi là quản chế, phải chăng là để đảm bảo mọi bình dân không thể sở hữu được khí vật đủ để uy hiếp đến bọn họ, nếu như vậy, quyền lực sẽ có thể được củng cố?
Narsi nghĩ như vậy, bởi vì nổi lên tò mò đối với lệnh quản chế thợ rèn mà lúc trước không có nghiên cứu kỹ. Hơn nữa đây dính dáng đến vương tộc vừa thần bí vừa khó tiếp xúc được, nghiên cứu thêm một chút hẳn là cần thiết.
Sau khi được mang về lữ quán, Antilles liền hóa hình ra rồi ngồi ngẩn ngơ. Mà ở lúc Narsi với Yiye thảo luận có cần đi hỏi A Hàn hay không, Ryun đã tự xung phong trả lời, nhưng mà nội dung nó nói ra lại thiếu phần mấu chốt, cũng chính là nguyên nhân Hồi Sa vương Giáng Phong hạ cái mệnh lệnh này.
“… Chuyện… xảy ra trước kia…”
Antilles lẩm bẩm, sau đó đờ đẫn một hồi, mới lại mở miệng.
“Chuyện xảy ra trước kia, ta chỉ muốn quên đi…”
Lời này khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ. Chẳng qua Narsi sẽ không bận tâm đến cảm xúc một một thanh kiếm, hắn vẫn tiếp tục hỏi.
“Bọn ta chỉ là muốn hỏi ngươi có biết Giáng Phong vì sao hạ lệnh quản chế thợ rèn mà thôi, lúc đó ngươi đã tồn tại rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi không biết nguyên nhân, hay là không tiện nói?”
“Nguyên nhân…”
Antilles hình như vẫn còn đang thất thần, tiếp đến lại nói một câu không rõ ý.
“Nếu như lúc đó ta có thể đi thì tốt rồi…”
Không ai hiểu cậu đang nói cái gì, thậm chí cũng không biết cậu có nghe rõ câu hỏi hay không.
“Yiye, vũ khí của ngươi khó giao tiếp thật đấy.”
“Dù sao cũng tốt hơn vũ khí ồn ào của ngươi, ta ghét nhất là vũ khí ồn ào muốn chết.”
Ấn tượng Ryun để lại cho Yiye, đại khái gần giống như Âm Thị. Lúc này Ryun lại kêu lên một tiếng, dường như nghĩ đến thứ gì có thể nói.
“Chủ nhân! Đúng rồi! Ta từng nghe nói thợ rèn bị Linh Hiến Cung bách hại, nếu đi nương nhờ Liên Cung, Tễ Vũ phu nhân sẽ che chở cho bọn họ! Hình như là chuyện xảy ra sau này, mới đầu Tễ Vũ phu nhân có vẻ cũng không can thiệp vào cái pháp lệnh này.”
Chuyện này Narsi trái lại chưa từng nghe qua, xem ra đây là chứng minh cho sự bất hòa giữa Tễ Vũ phu nhân và đại vương.
“Vô điều kiện? Đến người nào thu người đó?”
“Chắc là vậy, chưa từng nghe nói có điều kiện gì, cũng không nghe nói có người nào bị từ chối.”
“Vậy nơi Liên Cung sắp xếp cho bọn họ há chẳng phải không đủ dùng?”
Yiye theo phản xạ nghĩ đến vấn đề chỗ ở.
“Không đâu, chưa từng nghe nói có chuyện này, có lẽ là do không có nhiều người lắm.”
“Vì sao lại không nhiều lắm, so với khuất phục Linh Hiến Cung, nương tựa vào Tễ Vũ phu nhân chẳng phải tốt hơn sao?”
Sau khi Yiye hỏi xong vấn đề này, Narsi dứt khoát trả lời thay Ryun.
“Có lẽ là vẫn chưa đến được đã chết rồi chăng.”
Muốn tránh được truy bắt của Linh Hiến Cung và bình an đến được Liên Cung, chắc hẳn không phải chuyện dễ dàng. Chỗ lợi hại của thợ rèn cao giai là chế tạo khí vật, nhưng thực lực bản thân thì chưa chắc xuất chúng, dịch chuyển cự ly dài bằng ma pháp, người có thể làm được không nhiều, lúc này chỉ có thể dựa vào những bảo bối mà mình làm ra, mà nếu trong đó không có thứ có thể giữ mạng của mình, ngoại trừ đầu hàng khuất phục, thì chỉ có thể lãnh nhận cái chết.
Hơn nữa sau khi nương nhờ Liên Cung thì lại sẽ có cuộc sống thế nào đây? Có gì khác biệt với sự kiểm soát của Linh Hiến Cung? Những cái này sợ rằng đều là chuyện mà những thợ rèn phải cân nhắc.
“Cái gọi là kiểm soát của Linh Hiến Cung, cụ thể mà nói thì là gì?”
“À, về phần khí vật, bọn họ sẽ quyết định cất giấu hoặc là chỉ thị cho ai sử dụng, còn thợ rèn, thì hạn chế bọn họ chỉ có thể chế tác khí vật gì, hoặc là rèn khí vật cho người mà bọn họ cần, tóm lại không thể tự do chế tạo khí vật nữa, cái này mọi người đều biết.”
“Vậy thì bên Liên Cung thì sao? Sau khi tiếp nhận bọn họ, Tễ Vũ phu nhân sẽ cho bọn họ nơi ở yên bình, để bọn họ tự do chế tạo khí vật sao? Không có bất cứ hạn chế nào?”
“Chủ nhân, cái này… người ta thật sự không biết, bởi vì sự che chở của Tễ Vũ phu nhân chỉ giới hạn trong phạm vi Liên Cung, rời khỏi sẽ không được bảo vệ nữa, xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người đi cứu bọn họ, cho nên thợ rèn trong đó phần lớn đều không dám ra ngoài, cho dù thật sự có người chạy ra, bị Linh Hiến Cung bắt được cũng sẽ không có ai biết họ đã gặp phải điều gì, những câu hỏi này ta cảm thấy cho dù là cái thần khí bên kia cũng trả lời không được!”
Vì không muốn bị chủ nhân tôn kính dán mác vô dụng, Ryun còn lôi Antilles vào.
Thế là Yiye lại nhìn Antilles lần nữa, hỏi một câu không hề liên quan.
“Antilles, ngươi sợ người của Linh Hiến Cung sao? Bọn họ có thủ pháp đặc biệt gì để hạn chế khí vật cường đại không?”
Lần này Antilles cuối cùng cũng tập trung vào hắn, trả lời câu hỏi này một cách đàng hoàng.
“Không sợ. Chỉ cần ngươi không giao nộp ta, ta sẽ không sợ. Cùng lắm… chỉ sợ Liệt Thôi mà thôi.”
Yiye tốn chút thời gian mới có thể ở trong đầu liên kết Liệt Thôi với đại vương, suýt nữa đã thốt lên hỏi “đó là ai”.
“Vậy vương tộc thật sự có lực lượng rất đáng sợ? Ngay cả thần khí cũng phải e ngại?”
Antilles gật đầu.
“Ngay cả thần khí… cũng phải e ngại. Nếu Giáng Phong cộng thêm Liệt Thôi.”
“Vừa rồi chẳng phải ngươi nói chỉ sợ Liệt Thôi mà? Sao giờ lại thêm một Giáng Phong nữa rồi?”
“Trước kia phải hai người mới sợ. Thật ra chỉ cần một mình Giáng Phong đã rất đáng sợ. Bây giờ yếu hơn rồi… cho nên không cần tới hai người.”
Câu cú chẳng rõ ràng của Antilles luôn khiến người phải tốn thêm chút tâm lực mới có thể đoán được ý cậu muốn biểu đạt.
“Yếu hơn, ý là trước kia là kiếm, bây giờ là thụ cầm?”
Lúc nói chuyện, Narsi thường chẳng bận tâm đến cảm xúc của người khác, Antilles nghe xong cũng chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Oa, ngươi từng nhìn thấy Giáng Phong bệ hạ với đại vương bệ hạ sao? Thật lợi hại, thấy ở đâu — không đúng, nếu đã thấy rồi sao ngươi vẫn có thể trốn thoát?”
Sau khi nghe xong, Ryun vậy mà bắt chuyện với Antilles, đồng thời đưa ra nghi vấn.
“…”
Antilles như là bỗng chốc lại nói không nên lời, trên khuôn mặt tinh trí không có cảm xúc, giống như một pho tượng đông cứng tại đó.
“Ryun, còn có tình báo nào khác không? Nếu không có vậy ta thu hồi quyền nói chuyện của ngươi đây.”
Narsi vốn không thích để Ryun nói mãi, thấy không có tình báo gì nữa, ngay lập tức muốn bắt nó im miệng.
“Khoan đã! Chủ nhân! Để ta nói thêm vài câu với ngài đi, không dễ gì ngài mới chịu để ta lên tiếng —”
“Còn có tình báo không?”
“Người ta vẫn nghĩ chưa ra… nhưng ta nhất định sẽ nghĩ ra!”
“Vậy chờ ngươi nghĩ ra rồi nói sau đi.”
Narsi nói xong, dùng ngón tay ấn một cái lên kiếm, Ryun bỗng chốc im bặt.
“Ngươi lợi dụng kiếm của mình triệt để thật đấy, chẳng nể tình chút nào…”
“Chẳng sao cả. Nó thích như vậy.”
Yiye không có bình luận gì đối với câu trả lời của Narsi. Nói đúng hơn, Ryun với Narsi chỉ là ký khế ước tạm thời, đây chỉ là một thanh kiếm thuê, nếu Narsi không muốn bồi dưỡng cảm tình, cũng là chuyện có thể hiểu, nhưng đây đại biểu hắn có khả năng không muốn mua kiếm.
“Vậy thì, ta về nghỉ ngơi trước đây, khi nào ngươi chuẩn bị đi làm nhiệm vụ kế tiếp thì hãy báo cho ta.”
Narsi nói xong, liền về phòng của mình. Hôm nay đã đánh nhau một trận, lại còn chạy một đoạn đường, người bình thường sẽ mệt mỏi mà muốn nằm xuống đánh một giấc, nhưng thể lực của Yiye rốt hơn người bình thường rất nhiều, giờ phút này hắn vẫn rất có tinh thần, thế là lại đặt chú ý vào Antilles lần nữa.
“Antilles, lúc chiến đấu hôm nay, ta luôn cảm thấy trên người ngươi còn có rất nhiều lực lượng tiềm tàng mà ta không cách nào đưa ra sử dụng, có phải là do ta vẫn chưa thành thạo?”
Thời gian sử dụng ngắn ngủi hôm nay khiến Yiye sâu sắc cảm thấy thần khí không phải thứ mà khí vật khác có thể sánh được, hắn không trông mong có thể nắm vững thần khí một cách hoàn mỹ ngay trong lần sử dụng đầu tiên, nhưng phải càng ngày càng thành thạo mới được.
Thanh kiếm trước kia hắn sở hữu, muốn thành thạo cũng không khó, chỉ cần làm quen khoảng cách công kích là có thể sử dụng điêu luyện. Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống phải tương tác thật tốt với khí linh, cho dù đây có chút phiền phức đối với hắn, nhưng hắn vẫn là muốn thử xem.
Hoặc nên nói, không dễ gì mới có được kiếm tốt như thế, nếu sử dụng nó như vũ khí bình thường thì thật là quá đáng tiếc.
“Ừ.”
Lời của Antilles ít đến mức Yiye cảm thấy rất khó tiếp tục đối thoại, nhưng hắn không có nổi nóng. Người có thể khiến hắn kiên nhẫn như vậy, ở trên thế giới này thực sự không nhiều.
“Ý là sử dụng nhiều hơn, độ ăn ý sẽ trở nên càng tốt sao?”
“… Nhưng không có cách nào sử dụng nhiều hơn. Hiện giờ ta là thụ cầm.”
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Antilles có vẻ rất buồn, Yiye thì vô cùng ức chế.
“Thời gian biến thành kiếm không thể lâu hơn một chút sao?”
“…”
“Rốt cuộc có cách nào để ngươi từ thụ cầm biến về kiếm không?”
Yiye bực bội hỏi như vậy, Antilles thì vẫn yên lặng.
Ngay lúc Yiye cho rằng đối phương sẽ không trả lời, Antilles đột nhiên lên tiếng.
“Có lẽ có… nhưng không có khả năng làm được.”
Bởi vì đáp án mà Yiye vốn dự đoán là “không có”, niềm vui bất ngờ này khiến hắn lập tức truy hỏi.
“Cách gì? Ngươi nói thử xem, chỉ cần có cách, chúng ta sẽ có thể cố thử mà!”
“Nhưng cách đó chẳng khác nào không có…”
“Vì sao? Ngươi không thể nói ra trước à, mặc dù ngươi cảm thấy rất khó, nhưng biết đâu người khác không cảm thấy như vậy!”
Sau khi nói xong, Yiye đột nhiên cảm thấy lời này có chút cuồng vọng, có lẽ mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Thiếu niên rụt rè trước mặt hắn thế nhưng là thần khí. Chuyện mà ngay cả thần khí cũng nói khó, cảm thấy khó có khả năng làm được, hắn làm sao lại cảm thấy người khác có lẽ có biện pháp chứ?
“Đầu tiên phải tìm được một thợ rèn thần khí.”
Antilles trái lại thật sự lên tiếng giải thích, mà điều điện đầu tiên đã khiến Yiye nhíu mày.
“Thợ rèn thần khí? Nhưng ta nhớ ngươi nói tên thợ rèn lần trước là thợ rèn thần khí còn sót lại của Hồi Sa, mà mong muốn của ngươi lại là giết hắn? Không đúng, ngươi nói chính là hắn khiến ngươi từ kiếm biến thành thụ cầm, vậy… phải cầu hắn biến ngươi trở lại? Nhưng ngươi chỉ muốn hắn chết?”
Nhớ lại những lời đầy thù hận mà Antilles từng nói ra, cả người Yiye ù ù cạc cạc, không thể lý giải là chuyện thế nào.
“Không cần cầu hắn! Cầu hắn cũng vô dụng, hắn không thể nào đồng ý!”
Vừa nhắc đến tên thợ rèn thần khí kia, cảm xúc của Antilles lại trở nên kịch liệt.
“Nói như vậy, hắn là thợ rèn thần khí, vậy hắn chịu sự kiểm soát của Linh Hiến Cung sao?”
“Ta không biết, nhưng… hẳn là không có khả năng lắm…”
Yiye không hỏi cậu căn cứ vào đâu, chỉ tiếp tục dò hỏi khả năng khác.
“Vậy thì, có phải là đã nương nhờ Liên Cung không? Không thể nào có chuyện hắn không thuộc về bất cứ thế lực nào, nhưng lại có thể bình yên vô sự chứ?”
“Ta không biết. Nếu như là hắn…”
Antilles không nói hết, chẳng qua cho dù cậu không nói hết, Yiye cũng biết câu tiếp theo phần lớn là “có lẽ có thể” vân vân.
“Thợ rèn thần khí lợi hại như vậy thật sao…?”
Mặc dù Yiye không biết công cuộc truy bắt của Linh Hiến Cung quy mô đến mức nào, nhưng nếu như là thợ rèn thần khí, vậy hẳn là đáng để đại vương đích thân truy bắt, đến tận bây giờ, nghe lên thực lực của Hồi Sa Vương với đại vương đều rất đáng sợ, mặc dù thợ rèn có thể tạo ra thần khí nhất định không đơn giản…
Yiye nhanh chóng nghĩ đến một cái vấn đề.
“Chờ một chút, ngươi từng gặp Hồi Sa Vương, nhưng Hồi Sa Vương đã mất tích lâu lắm rồi đi? Ngươi rốt cuộc là từ lúc nào biến thành thụ cầm? Tên thợ rèn thần khí kia đã sống bao lâu rồi?”
“Hắn bây giờ đã không chỉ là một thợ rèn thần khí.”
“Đó là ý gì?”
Antilles không trả lời câu hỏi này.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn tên thợ rèn kia biến ngươi trở lại, hay là muốn hắn chết?”
“Hắn không thể nào đúc ta thành kiếm trở lại… không thể nào…”
“Bởi vì không thể nào, cho nên cảm thấy để hắn chết cho rồi sao?”
“…”
Thấy cậu ngậm miệng không nói, dưới tình huống không muốn phát cáu với cậu, cho dù vẫn chưa được giải trừ nghi hoặc, Yiye vẫn tạm thời bỏ qua cái đề tài này, hỏi chuyện khác mà hắn cảm thấy hứng thú.
“Đúng rồi, ngươi biết khí hóa tu như thế nào không?”
Có lẽ sau khi thành thạo vũ khí sẽ có thể dẫn ra nhiều năng lực của vũ khí hơn, nhưng mà nếu muốn phát huy một cách hoàn mỹ, chỉ có khí hóa mới đạt được.
Đối với việc khí hóa phải làm thế nào đạt được, Yiye trước giờ không có khái niệm. Hắn chỉ biết cảm tình của Nguyệt Thoái với Thiên La Viêm có vẻ rất tốt, đó có lẽ là một loại ăn ý giữa chiến hữu với nhau. Bởi vì mãi mà không tìm được vũ khí mới, hắn cũng chưa từng thỉnh giáo Nguyệt Thoái về chuyện liên quan khí hóa, bây giờ đột nhiên nghĩ đến, nên trực tiếp hỏi Antilles, dù sao khí vật hẳn là sẽ biết — đặc biệt còn là một thần khí đã sống rất lâu.
Antilles quả nhiên cũng không lập tức nói mình không biết, mà là tỏ vẻ khó xử, dường như cảm thấy khó có thể mở miệng.
“Khí hóa là một loại cảm giác phải dùng trái tim cảm nhận, rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ…”
“Thật sao? Hình dung đại khái cũng không được à?”
Nếu như hoàn toàn không có thuyết minh, Yiye cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu. Hắn không cho rằng đây là một quá trình diễn ra một cách tự nhiên, nếu không tại sao có rất nhiều người ở chung lâu dài với vũ khí mà chỉ có lác đác vài người có thể tu thành khí hóa?
“Đó cần sự tập trung và tín nhiệm cực độ… mở lòng mình ra để khí vật thấu hiểu, đại khái là như vậy…”
Nghe xong cách nói của Antilles, Yiye lại truy hỏi một câu.
“Mở lòng mình ra? Đến mức nào?”
“Chính là hoàn toàn tín nhiệm, không có bí mật…”
“Vậy làm sao có thể chứ!”
Yiye nghe cậu nói như vậy, lập tức phản ứng, đối với hắn mà nói, thỉnh thoảng tâm sự vài câu với người khác đã là chuyện rất ngượng nghịu rồi, muốn phơi bày toàn bộ nội tâm ở trước mặt một người khác, đó hoàn toàn là chuyện hắn khó có thể tưởng tượng.
“Nếu không thể, khí hóa cũng không thể.”
Lần này Antilles trả lời rất dứt khoát, khiến cho mặt của Yiye nhăn lại, nghiêm túc vùng vẫy một hồi.
Để vũ khí của mình hoàn toàn biết chuyện mình nghĩ trong lòng, Yiye có thể chấp nhận. Nhưng mà vũ khí này có thể biến thành người… chính điều này khiến hắn rất khó chấp nhận.
Vũ khí có thể biến thành người, ở trong phân loại của hắn đã không phải vũ khí đơn thuần nữa mà nghiêng về phía loài người hơn. Cho dù lúc vung kiếm hắn sẽ quên chuyện này, nhưng chỉ cần ngừng chiến đấu thì sẽ nhớ tới.
Trừ phi Antilles không bao giờ biến thành người nữa… nhưng mà làm ra loại hạn chế này thì hình như hơi tàn nhẫn, hơn nữa hắn đã biết Antilles có thể biến thành người, cho dù sau này đều duy trì hình thái khí vật, hẳn là cũng không kịp nữa.
Nếu làm không được, khả năng khí hóa coi như bằng không. Lời của Antilles có ý như vậy, đây cũng khiến hắn không cách nào quả quyết mà nói “vậy thì thôi không hề gì”.
Hắn không thể làm được một cách thản nhiên như thế.
Nếu như hắn không có truy cầu nâng cao thực lực, hắn sẽ không chạy đến Hồi Sa xa xôi để tìm một thanh kiếm vừa ý. Hiện tại hắn đã rất mạnh rồi, nhưng hắn cũng không bởi thế mà thỏa mãn.
Thực lực bây giờ vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đủ. Trong lòng hắn luôn vang lên câu nói này. Chỉ bởi vì hắn từng nhìn thấy lực lượng cường đại hơn, biết thực lực của mình bây giờ vẫn không phải điểm tận cùng.
Cho nên hắn không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội trở nên mạnh hơn nào. Cho dù hắn biết năng lực của mình có hạn, cả đời này sợ rằng cũng không thể trở thành võ giả mạnh nhất, nhưng hắn vẫn muốn tới gần hơn với cảnh giới mạnh nhất, có thể đến gần bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thế thì, hắn làm sao có thể vì vậy mà không nghĩ đến chuyện tu khí hóa với thần khí đây?
Vũ khí tuyệt đối trung thành với chủ nhân, chỉ cần hắn hạ lệnh, bất luận Antilles nghe thấy cái gì trong lòng hắn đều sẽ không nói ra. Mặc dù điều hắn để ý không phải có truyền ra hay không, mà là chỉ muốn suy nghĩ trong lòng chỉ có một mình mình biết.
Yiye đấu tranh tư tưởng xem có cần thuyết phục mình chấp nhận cái điều kiện cơ bản của khí hóa này hay không. Bởi vì hắn im lặng quá lâu, Antilles vậy mà còn quan tâm hỏi một câu.
“Ngươi bài xích như vậy… là vì trong lòng có rất nhiều chuyện dù thế nào cũng không muốn để người khác biết sao?”
Yiye bởi vì câu này mà ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, Antilles đã tự mình nói tiếp.
“Ta cũng vậy. Chẳng qua khí hóa chỉ có thể để cho khí vật cảm giác được nội tâm của chủ nhân, lại không thể làm cho chủ nhân nghe thấy tiếng lòng của khí vật, có lẽ đây rất bất công.”
Vốn Yiye còn muốn phủ nhận cái câu “trong lòng có rất nhiều chuyện dù thế nào cũng không muốn để người khác biết”, nhưng sau khi nghe xong lời Antilles nói, Yiye cứ cảm thấy không nên nói như vậy ở lúc này, nếu không cảm giác đồng bạn vừa mới kiến lập có khả năng sẽ biến mất.
“Chuyện này không hề gì! Ta sẽ không dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, chuyện ngươi không muốn nói thì không cần nói, ta sẽ không bức ngươi!”
Điều khiến Yiye vùng vẫy chỉ là mình có nên để người khác thấu hiểu nội tâm, về phần có nhận được điều tương tự hay không, hắn trái lại không để ý chút nào.
Cho dù tương lai trở nên quen thuộc hơn, có cảm tình sâu đậm hơn với Antilles, hắn vẫn sẽ không mong muốn có thể biết mỗi một suy nghĩ của đối phương, hoặc yêu cầu đối phương không giấu diếm điều gì với mình.
Có lẽ là bởi vì bản thân hắn chính là người như vậy. Bất luận là đối tượng thân thiết cỡ nào, hắn đều muốn giữ một chút không gian cho mình, loại chuyện chia sẻ tất cả mọi thứ này hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ, giờ đây hắn lần đầu tiên suy nghĩ chuyện này, vậy mà là vì để… nâng cao cường độ của mình.
Yiye có loại cảm giác mình dùng chuyện riêng tư để đổi lấy thực lực tăng trưởng, đây dường như mang ý nghĩa hắn có thể bởi vì lợi ích mà đánh vỡ sự kiên trì của mình. Hắn không thích loại cảm giác này lắm, nhưng vừa lại tìm không được cách để điều thích.
“Cảm ơn.”
Khi Antilles khẽ giọng cảm ơn, Yiye giật mình, bởi vì hắn không cho rằng đây là chuyện cần cảm ơn.
“Đúng rồi, nếu như có thể tu thành khí hóa, vậy rốt cuộc là khí hóa với thụ cầm hay là kiếm? Nếu như là thụ cầm, sau khi khí hóa còn có thể biến thành kiếm không?”
“… Có phải chỉ cần ta là thụ cầm, ngươi vĩnh viễn sẽ không thích ta?”
Antilles bất chợt hỏi một câu sắc bén, trước khi trả lời theo phản xạ “ai lại thích thụ cầm”, Yiye cố gắng nuốt trở lại bụng, miễn cưỡng kiếm ra một cái đáp án qua loa.
“Sao có thể, ta cũng biết đánh thụ cầm mà. Chỉ là cả đời này ta chưa từng nghĩ tới thụ cầm phải làm thế nào để sử dụng như vũ khí, công kích dạng tĩnh sao? Ngồi yên tại chỗ đánh đàn? Không động đậy? Cho nên đây xem như là vũ khí công kích ma pháp?”
“…”
“Đừng nói ngay cả ngươi cũng không biết sử dụng thụ cầm trong chiến đấu như thế nào đấy nhé?”
“… Ta cũng không muốn làm thụ cầm.”
Antilles rầu rĩ nói một câu như vậy, thế là Yiye cũng không biết nên tiếp tục đề tài này thế nào nữa.
Không muốn làm thụ cầm? Nhưng vừa lại không muốn biến thành kiếm? Vậy ta thích kiếm hình như sẽ khiến cậu ta buồn, nếu thích thụ cầm cậu ta cũng sẽ không vui? Rốt cuộc phải làm sao?
Đây đã không phải lần đầu tiên hắn cảm thấy Antilles vô cùng nan giải nữa, mà cho đến bây giờ hắn cũng chưa tìm được cách cư xử tốt hơn, khiến cho hắn hiếm khi cảm thấy ủ rũ vì khả năng xã giao kém cỏi của mình.
“Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có chuyện khác phải làm.”
Chiến đấu không làm hắn cảm thấy mệt, nhưng nói chuyện lại khiến hắn mệt mỏi. Chẳng qua trước khi nghỉ ngơi, hắn đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề.
“Đúng rồi, Antilles, ngày mai nếu có chiến đấu, ngươi cũng có thể biến thành kiếm chứ?”
Dù sao thích kiếm hay thích thụ cầm đều khiến cậu không vui, Yiye dứt thoát thuận theo khát vọng trong lòng, biểu thị rõ mình muốn cầm kiếm hơn.
“… Nếu thường dùng kiếm, cũng sẽ không tu thành khí hóa.”
“Cái gì? Đây là đạo lý gì?”
Yiye không rõ Antilles căn cứ vào đâu mà nói như vậy.
“Bởi vì trước đó, đã…”
Cậu nói được một nửa thì không nói tiếp nữa, bởi vì Yiye đã quen với kiểu nói chuyện này rồi, bèn mặc kệ cậu, mình nằm lên giường ngủ.
<>
◎ Lời bổ sung của Phạm Thống
Tối nay tôi ngủ cực kỳ không ngon, liên tục gặp ác mộng, có lẽ là do áp lực quá lớn, sống an nhàn lâu như vậy rồi nên thực sự không quen biến cố, cộng thêm hôm nay lại đã làm rất nhiều chuyện mà bình thường sẽ không làm, ôi.
So với ác mộng, loại giấc mơ mà cái gì cũng không có, rốt cuộc có đỡ hơn hay không? Tôi thật không biết.
Ác mộng tỉnh lại là có thể quên phần lớn, nhưng mộng cảnh trống rỗng kia tôi lại nhớ đến bây giờ.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi suy nghĩ sau khi thức dậy việc đầu tiên là thử liên lạc với Nguyệt Thoái, cộng với vấn đề của Tiểu Kim, chẳng qua tôi mới vừa mở mắt nhìn sang bên cạnh, đã phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không.
Tình huống ngoài dự liệu này khiến tôi hoảng hốt bật dậy khỏi giường, tôi không biết nên trách mình không cài chú báo thức, hay là buồn vì định thân chú của mình thật sự không thể kéo dài đến ngày hôm sau, tôi cũng muốn hỏi Trầm Nguyệt vì sao không gọi tôi, theo lý thuyết cô ta đáng lẽ phải phát giác được động tĩnh khi người chạy mất mới đúng — mà lúc này, cửa phòng được mở ra, đi kèm theo đó là hương vị đồ ăn.
Tôi vốn tưởng người mở cửa sẽ là Lạc Thị hoặc Lăng Thị đại nhân đến bắt tôi, nhưng sự tình không giống như tôi nghĩ… người đi vào vậy mà là Kim Thị đang bưng đồ ăn.
Ảnh: Novel Đài Fan Club
“Tiền bối, chào buổi sáng, tôi mang bữa sáng vào, rửa mặt xong qua đây cùng ăn nhé?”
…
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Trong thoáng chốc tôi chừng như hoài nghi mình vẫn còn đang nằm mơ. Tiểu Kim không phải đi rồi à? Vì sao lại bưng bữa sáng xuất hiện? Bầu không khí hòa bình ấm áp này là thế nào? Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng hẳn là không phải như vậy đi?
“Trầm Nguyệt, ngươi có biết lúc ta đang ngủ, cậu ta đã làm những cái gì không?”
Dưới căng thẳng, tôi vội vàng nhìn tua rua dùng giao tiếp tâm linh để hỏi Trầm Nguyệt, Trầm Nguyệt trả lời rất nhanh, chỉ là giọng điệu rất mất kiên nhẫn.
“Ta cũng đâu phải lúc nào cũng dán mắt vào hắn, sao lại hỏi ta?”
“Vậy ngươi cũng không biết à…”
“Ta biết! Lúc phát hiện hắn khôi phục năng lực hành động đi xuống giường, ta muốn biết hắn rốt cuộc sẽ làm gì, cho nên tách chút lực lượng để theo dõi, phát hiện hắn đầu tiên là chạy đi tắm rửa, ở đó giặt đồ rồi dùng ma pháp hong khô, sau đó lại chạy xuống lầu, không liên lạc với người ngoài cũng không có ý bỏ trốn, nên không hiện thân bắt hắn về.”
Vậy-vậy à? Thì ra ngươi còn biết len lén quan sát? Thật tốt quá, vậy khả năng Tiểu Kim không phải đang gạt tôi tăng lên rồi… sao?
“Tiểu Kim, vết thương của cậu hỏng rồi?”
Nhìn thấy Tiểu Kim hành động như thường, tôi không nhịn được muốn hỏi thăm thương thế của cậu ta. Cậu ta bây giờ hình như chỉ là có hơi tái nhợt mà thôi, quần áo cũng đã thanh lý, khiến tôi cảm thấy cậu ta giống như không có bị thương vậy.
“Đương nhiên vẫn chưa lành. Chẳng qua tiền bối ngài không cần lo lắng, tôi rất giỏi nhịn đau, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến hoạt động bình thường.”
“Cậu rất không giỏi nhịn đau? Vậy hôm qua vì sao cậu nói không đau?”
Tôi là nói vì sao hôm qua cậu nói đau quá! Mặc dù tôi cũng cảm thấy vết đã thương nứt ra còn chảy nhiều máu như thế hẳn là rất đau, nhưng bây giờ cậu lại nói cậu rất giỏi nhịn đau, đây rất mâu thuẫn!
“Không phải như vậy, bởi vì tiền bối rất tốt lại còn rất dịu dàng, cho nên tôi mới không có nhịn.”
Hả?
Tóm lại là lúc đó cậu không muốn nhịn? Nếu như tôi rất lạnh lùng, cậu sẽ nhịn không kêu đau nữa? Nhưng mấy câu đảo ngược mà tôi nói hôm qua đều lạnh lùng lắm mà? Chẳng phải cậu còn bị đao phủ dọa giật mình đó sao?
“Vậy bây giờ sao cậu không nhịn nữa?
“Tôi không thể gây thêm phiền thoái cho tiền bối mãi, nếu quá yếu đuối, tiền bối nhất định sẽ không cần tôi, cho nên mặc dù rất đau, tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn.”
… Tôi nên nói cái gì đây?
Tôi nên — tôi — ồ, đây căn bản là loại hình tôi không giỏi ứng phó nhất đi! Nguyệt Thoái, lúc Hồng Tâm Kiếm vệ tỏ ra ân cần với cậu, trong lòng cậu cũng là thế này sao? Không, có lẽ không giống lắm, tốt xấu gì tôi cũng chỉ là nổi da gà với bối rối, chứ không có ý định giết cậu ta… Nhưng Nguyệt Thoái là hoàng đế, có bộ hạ hiến ân cần bày tỏ trung thành là chuyện rất bình thường, nhưng tôi không phải!
“Lúc cậu đau có kêu lên hay không, với tôi có cần cậu hay không, tuyệt đối có liên quan đi?”
Tôi là nói hẳn là không có liên quan! Tôi sắp tuyệt vọng tới nơi rồi! Tiểu Kim đừng nói cậu lại hiểu sai đấy nhé? Làm ơn đừng nhé?
“À… được, tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, vậy tiền bối là thích kêu lên, hay là không kêu lên?”
Kêu lên… cái gì chứ? Đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
“Mấy gã loài người các ngươi đúng là có bệnh, tư tưởng thật kỳ quái.”
Lúc này Trầm Nguyệt khinh bỉ phát biểu ý kiến, cứ như là một kích trí mạng bỏ đá xuống giếng.
“Liên quan gì với ta! Cái gì mà bảo là bọn ta, chỉ có mỗi cậu ta mà?”
“Rõ ràng ngươi cũng rất kỳ quái, có cái gì để biện minh?”
“Ngươi làm gì có tư cách nói người khác có bệnh! Thái độ của ngươi đối với anh trai ngươi chẳng phải cũng thế?”
“Ta sùng bái anh trai ta là chuyện kinh thiên địa nghĩa, anh trai ta khí phách vạn năng cường hãn phong độ, có biết bao người sẵn sàng quỳ lạy anh ấy cũng không hiếm lạ, ngươi làm gì có thể sánh với anh trai ta? Anh trai ta có thể dùng một tấm phù chú băng ngang cả thế giới, ngươi có thể không? Anh ta trai thông hiểu đủ mọi bí thuật thất truyền, còn có thể dạy người khác, ngươi có thể không? Anh trai ta dù cho đối mặt với vương tộc hay thần khí đều không hề e ngại, ngươi có thể không? Huống hồ anh ấy là anh trai ta, ngươi thì lại là ai của tên loài người này?”
Ta nói một câu, ngươi tuôn một tràng… Vậy ý của ngươi là sùng bái đối tượng không đáng để sùng bái thì gọi là có bệnh? Ngươi nói A Pu cứ như thể là thần vậy, mặc dù ta không cách nào phủ nhận, nhưng đối với ta mà nói A Pu chẳng hề có loại cảm giác cao không thể với chút nào, hơn nữa bản thân ngươi cũng là thần khí, những chuyện mà ngươi nói cũng phù hợp với ngươi đi? Vậy vì sao ngươi còn sùng bái A Pu như vậy, hắn rốt cuộc mạnh hơn ngươi chỗ nào? Hay thật sự chỉ bởi vì hắn là anh trai ngươi?
Đúng! Ta cảm thấy ta nắm được trọng điểm rồi, toàn bộ những lý do kia đều không có ý nghĩa, nguyên nhân chân chính chỉ là ngươi cuồng anh trai đi! Cho dù A Pu là một tên bỏ đi suốt ngày chỉ biết ngủ, không có những ưu điểm mà ngươi nói, ta thấy lý do ngươi sùng bái hắn cũng chỉ sẽ biến thành “không có ai ngủ đẹp hơn anh ấy” mà thôi!
“Tiền bối…”
“Cậu chờ hai lát, tôi cãi nhau với quỷ trước đã.”
Bởi vì đối thoại với Trầm Nguyệt vẫn chưa kết thúc, tôi không rảnh ngó ngàng đến Tiểu Kim, đành bảo cậu ta tạm thời đừng quấy rầy.
“Ngươi sùng bái anh trai ngươi không phải bởi vì hắn đáng được sùng bái, chỉ là bởi vì hắn là anh trai ngươi đi?”
“Thì làm sao nào, dù ta có sùng bái anh ấy vì điều gì, anh trai ta vẫn đáng được sùng bái hơn ngươi!”
Vậy mà còn lập tức thừa nhận!… Mà nói tới, lấy A Pu so với tôi, tôi có nên cảm thấy rất vinh hạnh hay không?
“Được rồi! Loài người đều có bệnh! Ngươi thì không, thế này được rồi chứ?”
Trên thực tế ngươi mới là người có bệnh nhất, phải chăng người có bệnh đều sẽ không phát hiện mình có bệnh…
“Hừ, nói không lại ta liền trực tiếp nhận thua, thật thiếu cốt khí.”
…
Tôi cảm thấy mệt quá… tôi vừa mới thức dậy, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất mệt…
“Được rồi, Tiểu Ngân vừa rồi cậu không muốn nói cái gì sao?”
Sau khi kết thúc đối thoại với Trầm Nguyệt, tôi nhìn Tiểu Kim lần nữa, lại thấy cậu ta tỏ vẻ kinh ngạc và tò mò.
“Tiền bối… không ngờ ngài còn có thể nói chuyện với quỷ hồn? Ngài thật là sâu không thể lường. Xin hỏi là quỷ hồn thế nào vậy? Địa phược linh ở đây sao? Hay lữ khách vốn ở phòng này nhưng lại chết bất ngờ?”
Không có thứ đó! Cậu muốn hù chết ai vậy? Vừa rồi rõ ràng là nói ngược! Nói ngược! … Ngẫm kỹ lại, cư dân tân sinh chẳng phải là quỷ sao, tôi hình như cũng không cần phản ứng kịch liệt như vậy, kỳ thực không có gì phải sợ? Trong thời gian tôi chết đến sống lại ở ao nước, cũng đúng là quỷ mà…
“Vừa rồi tôi không phải nói chuyện với Trầm Nguyệt…”
Chuyện đến nước này, tôi cảm thấy tôi vẫn nên làm sáng tỏ một chút, tránh cho Trầm Nguyệt bị coi thành quỷ lại không vui.
“Thì ra là thế, vậy thì tiền bối có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi chưa?”
Câu hỏi vừa rồi? Ồ, ý cậu là thích kêu lên hay là sẽ không… câu hỏi quái quỷ! Vì sao tôi phải trả lời câu hỏi này? Câu hỏi này vốn chẳng quan trọng chút nào đi?
“Cậu biết cái này để làm gì?”
Hiếm khi không có nói ngược, vậy mà xuất hiện ở câu nhạt nhẽo như thế này, nếu như lúc A Pu sắp đi, tôi có thể nói chính xác…
Thật ra cũng không thể thay đổi điều gì. Cái gì cũng sẽ không thay đổi… đúng không?
“Tìm hiểu sở thích của tiền bối, là chuyện mà thân là hậu bối như tôi nên làm.”
… Tôi có loại dự cảm mỗi lần hỏi lý do đều sẽ nhận được câu này. Thật ra từ trước kia đã nghe câu tương tự rồi đi? Tôi vẫn còn đang ở Thần Vương Điện sao? Lòng cảm thương của tôi dường như đã bị làm cho nhạt bớt rồi, rốt cuộc nên khóc hay là nên cười đây?
“Tiền bối có đói bụng không? Đồ ăn để nguội sẽ không ngon nữa.”
Thành thật mà nói tôi có hơi đói. Khoan đã, Tiểu Kim từ lúc nào đã lấy lại túi tiền rồi? Không đúng, túi tiền làm sao còn ở trên người tôi? Cậu ta lấy đâu ra tiền?
“Tiểu Kim, ngoại trừ túi tiền, dưới người cậu còn có chỗ khác cũng giấu tiền?”
Thật sự sẽ có người làm như vậy sao? Cách làm này cứ như là đang bị đòi nợ, cho nên phải cố gắng giữ lại một chút tiền vậy?
“Không có, ngài là đang hỏi đồ ăn từ đâu ra sao? Tôi lấy tiền trong túi đi mua.”
May mà cậu không nói cái gì mà bởi vì tôi quá đẹp trai nói mấy câu lấy lòng, nữ nhân viên đã tặng tôi đồ ăn vân vân… từ từ, cậu lấy từ trong túi?
“Thật ra cậu có hai túi tiền?”
“Không phải, tôi từ trên người tiền bối lấy túi tiền, sau khi lấy được tiền mình cần mới đặt trở lại.”
Cậu không có hai túi tiền vậy túi tiền kia làm sao lại còn trên người tôi — cái gì? Cậu đặt trở lại làm cái gì!
“Đây không phải là túi tiền của tôi sao? Sao cậu không đặt trở lại?”
Lại là phát ngôn “của cậu chính là của tôi” gì nữa đây… nguyền rủa có thể tha cho ta không, rốt cuộc muốn để ta trông giống một tên xấu xa đến mức nào mới chịu thôi?
“Hm… không hiểu ý của ngài lắm, chẳng qua nếu tiền bối muốn túi tiền của tôi, vậy thì túi tiền của tôi chính là túi tiền của ngài, đã không còn là của tôi nữa, đương nhiên nên trả lại ngài, cảm ơn tiền bối đã cho tôi mượn tiền để tôi mua đồ ăn.”
…
Rõ ràng là tiền của cậu, lại biến thành tôi cho cậu mượn, vậy cậu có trả hay không? Nói tới bên trong hình như còn có công phí? Nếu như là vậy, đó đúng là không phải tiền của cậu?
Đầu óc tôi loạn quá, tôi không muốn nói chuyện nữa, thậm chí còn có chút muốn từ bỏ cuộc sống. Không, cuộc sống của tôi rất quý giá, không thể tùy tiện từ bỏ, thế này vậy, nếu đã có người muốn đi theo tôi, tại sao không hưởng thụ đây?
“Coi như cậu không thức thời. Làm sao chỉ có đồ ăn, không có đồ uống? Nếu tôi khát nước thì làm sao?”
“A… tôi vậy mà phạm phải sai lầm này! Là lỗi của tôi, tôi thật thiếu chu đáo, bây giờ đi mua ngay! Tiền bối ngài muốn uống cái gì?”
“Cậu quan sát lâu như thế, ngay cả tôi ghét uống cái gì cũng không biết sao?”
“Hm, mặc dù không chắc lắm, chẳng qua tôi sẽ cố hết sức suy đoán! Tiền bối cuối cùng cũng chịu sai khiến tôi, thật là cảm động quá, vậy tôi đi mua đây!”
Chờ đến khi Tiểu Kim mở cửa rời khỏi, tôi cảm thấy… lần này thật sự muốn từ bỏ cuộc sống rồi. Tôi rốt cuộc đang làm gì vậy? Đây tốt nhất hãy là hưởng thụ, tôi chỉ muốn thu hồi lời mình nói… vừa đánh răng cũng còn vừa nghĩ chuyện này…
Thế là lúc Tiểu Kim trở về, tôi lại xin cậu ta đừng để tâm đến lời vừa rồi, nhưng tôi nói thành phải để tâm. Tôi muốn nói với cậu ta tôi đang nói đùa, nhưng khi nói ra biến thành tôi không phải đang nói đùa.
Không biết cậu ta có nghe hiểu hay không, chỉ cười toe toét đáp một tiếng với tôi “Vâng, tiền bối”, sau đó mời tôi ngồi xuống cùng ăn.
Ôi… sao cuộc sống lại khó khăn đến thế? Để tránh xuất hiện nói ngược, mấy câu như là “cậu không cần dùng thái độ đó đối với tôi”, “Cậu coi tôi như người quen biết bình thường là được, nếu không tôi sẽ cảm thấy áp lực rất lớn” vân vân, tôi vẫn là đừng nói ra cho rồi, nói ra nhất định sẽ biến thành nghĩa chẳng ổn chút nào…
Trong lúc ăn sáng, bầu không khí yên bình giống như thường ngày này một lần nữa khiến tôi sản sinh ảo giác giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi còn đang ở trong sinh hoạt ban đầu.
Mà tôi luôn tỉnh lại ở lúc phát giác không tìm được A Pu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro