Chương 5-1
Chương 1: Tình huống khẩn cấp
“Trên đời này có ba chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chình là đầu óc của Âm Thị, trung thành của Vi Thị và nguyền rủa của Phạm Thống.” — Lạc Thị
“Ừ, không sai.” — Lăng Thị
“Quốc chủ bệ hạ anh minh.” — Vi Thị
“Mới không phải! Nguyền rủa của tôi sẽ không khỏi! Chỉ cần nói đủ số câu là sẽ không khỏi!” — Phạm Thống
<>
Khi Phạm Thống được Kim Thị đưa đến phòng ăn, Lạc Thị đang thảnh thơi ăn sáng cùng với Suyelan và Sano, Lăng Thị ngồi ở bên cạnh rót trà, bầu không khí trong phòng tươi sáng nhẹ nhàng, khiến Phạm Thống có loại cảm giác mình không thích hợp xông vào ở lúc này.
Bộ dạng hiện giờ của hắn hoàn toàn xung đột với bầu không khí ở đây. Nếu như có thể, hắn cũng không muốn phá hoại tâm tình ăn sáng của mọi người, nhưng chuyện Puhahaha rời khỏi thực sự quá quan trọng, hắn không thể nào chờ đến khi bọn họ ăn xong mới báo cho bọn họ chuyện này.
Vì sao tôi lại nán ở đây? Có qua lâu như thế sao? Bây giờ là mấy giờ, thật ra các cậu đều ăn sáng ở sáng sớm đi?
Phạm Thống thử nghĩ đến một số chuyện không quan trọng để làm loãng đi suy nghĩ của mình, chỉ đáng tiếc không thành công lắm.
“Quốc chủ bệ hạ, quấy nhiễu ngài dùng bữa rồi, nhưng mà chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với ngài…”
Kim Thị thận trọng nói xong, sau đó liếc Suyelan với Sano một cái. Mặc dù Lạc Thị trước giờ không coi Suyelan là người ngoài, nhưng nếu Sano cũng ở đây, tình huống có lẽ sẽ khác, bọn họ suy cho cùng vẫn là người của Tây Phương Thành.
“Chuyện rất quan trọng?”
Lạc Thị dừng đũa, thoáng lấy làm lạ nhìn Kim Thị. Bởi vì Kim Thị trước giờ rất cẩn trọng trong phán đoán công vụ, nếu hắn đã nói rất quan trọng, Lạc Thị liền lập tức tin tưởng hắn.
“Bọn ta có chuyện cần thảo luận, làm phiền hai vị tránh đi trước.”
Lạc Thị còn chưa quyết định, Lăng Thị đã thay cậu lên tiếng. Đối với việc cậu chẳng bao giờ tránh né Tây Phương Thành, Lăng Thị vẫn luôn không tán thành cho lắm.
“Lăng Thị, mới ăn được một nửa…”
Lạc Thị hình như cảm thấy bất đắc dĩ với tình huống thế này, cũng có ý muốn để Suyelan ở lại, chẳng qua, Suyelan hiển nhiên không muốn cậu khó xử, chủ động đứng lên.
“Không sao, vốn đã nên né tránh, chẳng qua bên ngoài có lẽ không có đồ ăn, ta bưng khay này ra ngoài ăn là được rồi, ta cực kỳ thích món này.”
… Bưng một chén ra ngoài thì thôi, đằng này bưng cả khay, ngươi làm sao vậy hả?
Đầu óc Phạm Thống vốn còn đang ở trạng thái trống rỗng, sau khi nghe Suyelan nói xong, tức thì khóe mắt co giật, hơi chút thoát ra khỏi cảm xúc bất lực.
“Suyelan, cái khay ngươi muốn bưng ra ngoài có thể cho ta ăn chung không?”
Sano bên cạnh hoàn toàn không chỉ trích hành vi mất mặt của hắn, trái lại thừa cơ áp sát, hình như hoàn toàn không bận tâm đến lời Suyelan từng bảo cô đừng tán tỉnh mình lúc trước. Cho dù trước đây từng bị hiểu lầm một số chuyện, cô vẫn rất có hứng thú đối với Suyelan, cũng không biết có phải là do khuôn mặt kia quá thu hút hay không.
“Xin lỗi, đây là của ta, nếu cô muốn ăn thì tự mà bê một khay.”
Suyelan vẫn không nể mặt như mọi khi, sau khi bưng món mà mình muốn, liền tự đi ra khỏi phòng ăn.
Ngươi mang món ăn đi thật à? Sano cũng thực sự bê đi một khay? Tôi còn chưa ăn đâu đấy… Không đúng, các người đã được Lạc Thị đồng ý chưa vậy? Huy Thị thì thôi, Sano cô đừng cho rằng chuyện Huy Thị làm được thì cô cũng có thể làm được không?
Sau khi làm một phen chất vấn như vậy trong lòng, Phạm Thống đột nhiên cảm thấy, mình dường như đã phấn chấn trở lại.
Nói là phấn chấn cũng không hoàn toàn đúng, hắn chỉ là cảm thấy mình dường như khôi phục dáng vẻ giống bình thường hơn rồi. Ở bên cạnh những người quen thuộc, giống như ở trong một hoàn cảnh tương đối an tâm, có loại ảo giác cái gì cũng không thay đổi…
Đúng vậy, chỉ là ảo giác.
Hắn cảm thấy trong lòng mình lại nhói đau, nhưng hắn vội vàng đốc thúc mình đừng rơi vào trạng thái sa sút với đả kích nữa.
Tỉnh táo một chút nào! Bây giờ phải nói rõ sự tình mới có thể cùng thảo luận biện pháp chứ! Đã đến mức tuyệt vọng đâu, tôi phải nhanh chóng khôi phục bình thường mới đúng, bằng không thì chẳng cứu vãn được gì nữa!
A… Nhưng Huy Thị vừa mới đi ra ngoài… người có thể phiên dịch hoàn chỉnh câu trái ngược của tôi chỉ có hắn, phải chăng gọi hắn quay trở lại thì tốt hơn?
Lúc Phạm Thống phiền não những chuyện này, Lạc Thị đã bắt đầu dò hỏi.
“Tiểu Kim, là chuyện gì? Nói ra nghe thử đi.”
“Trên thực tế, là chuyện liên quan với tiền bối…”
Ơ, kết quả hình như không cần tôi mở miệng? Cũng phải, vừa rồi tôi đã nói phần lớn cho Tiểu Kim rồi, mặc dù không biết cậu ta có nghe hiểu hay không… tóm lại giao cho cậu ta nói là được rồi đi? Nếu như cậu ta có chỗ nào hiểu lầm mà nói sai, tôi đính chính sau là được rồi?
“Ngươi nói cái gì? Puhahaha đã rời khỏi? Đây là ý gì?”
Phạm Thống chỉ là thất thần một chút, đã bỏ lỡ mấy câu, thế là hắn vội vàng đặt chú ý trở lại cuộc đối thoại trước mắt.
“Theo như tiền bối nói, vũ khí của tiền bối hình như đi tìm chủ nhân trước kia, hơn nữa có khả năng sẽ không trở về nữa. Mặc dù Trầm Nguyệt không có rời khỏi theo, nhưng tôi vẫn chưa xác nhận tình hình của Trầm Nguyệt, phương châm hành động tiếp theo, cần quốc chủ bệ hạ quyết định.”
Kim Thị thuật lại lần nữa một cách đơn giản ngắn gọn, Lạc Thị thì khó có thể chấp nhận mà tiếp tục truy hỏi.
“Chủ nhân trước kia? Ở đâu bốc ra vậy? Ta chưa từng nghe nói có nhân vật này!”
Quả nhiên tâm tình của mọi người đều như nhau sao… tôi cũng chưa từng nghe nói đến, không, A Pu hình như từng nói trước kia mình có chủ nhân… nhưng tôi thật sự chưa từng để ý, ai cũng sẽ cảm thấy cái chủ nhân này đã chết rồi mà! Bản thân Trầm Nguyệt cũng nói gã kia hẳn là đã chết lâu rồi!
“Hình như là một thợ rèn thần khí của Hồi Sa, tên là Tế Sương, không có nhiều tình báo hơn. Khế ước giữa bọn họ có khả năng vẫn hữu hiệu, mặc dù tiền bối không có cắt đứt khế ước với vũ khí của ngài ấy, nhưng trước mắt rất có khả năng cũng không phải chủ nhân duy nhất của Puhahaha.”
Lời nói lưu loát của Kim Thị khiến Phạm Thống hơi sửng sốt.
Vừa rồi tôi có nói nhiều như vậy sao? Hình như có thật? Rõ ràng là đống lời nói hỗn loạn vô trật tự, Tiểu Kim cậu có thể chỉnh lý ra những nét chính thật là không đơn giản…
“Phạm Thống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Pu nhà cậu làm sao lại đột nhiên nói đi là đi? Hắn không nói nguyên nhân với cậu sao?”
Lúc này Lạc Thị cuối cùng cũng quay sang đối thoại với Phạm Thống, định tìm người đương sự hỏi cho rõ tình huống. Nhưng mà vừa bị hỏi vấn đề này, Phạm Thống liền giống như âm thanh bị nghẹn trong cổ họng, một câu cũng nói không ra.
Tôi cũng muốn biết chứ.
Vì sao nói đi là đi? Rốt cuộc có lý do gì muốn trở lại bên cạnh chủ nhân trước kia?
Có lẽ là phát giác sắc mặt hắn không đúng lắm, Kim Thị nhanh chóng bổ sung một câu.
“Trầm Nguyệt cũng ở hiện trường, không bằng hỏi Trầm Nguyệt?”
“Cũng được. Phạm Thống, để bọn ta nói chuyện với Trầm Nguyệt nhé?”
Lạc Thị lập tức chấp nhận cái đề nghị này. Để cho Trầm Nguyệt trực tiếp đối thoại với bọn họ, trái lại cũng không phải chuyện gì khó, sau khi Phạm Thống đờ đẫn dùng giao tiếp tâm linh nói mấy câu với Trầm Nguyệt, Trầm Nguyệt liền huyễn hóa ra hình người, mắt đỏ ngầu đứng trước mặt bọn họ.
“Anh trai ta chạy mất rồi, các ngươi nhất định phải tìm anh ấy về!”
Cả tâm trí cô dường như đều là chuyện này, bởi thế vừa mở miệng lại là yêu cầu cái này, cũng mặc kệ đối phương có hiểu rõ tình huống hay không.
Tốt xấu gì ngươi cũng nên nói rõ tình báo mà ngươi có chứ? Bọn ta đương nhiên rất muốn mang A Pu trở về, nhưng bọn ta bây giờ cái gì cũng không biết, muốn bọn ta hành động thế nào đây!
“Ngươi biết hắn đi đâu không?”
Lạc Thị bình tĩnh hỏi một câu, Trầm Nguyệt thì lắc đầu.
“Ca ca nói muốn đi tìm Tế Sương, nhưng không nói cho ta ở đâu!”
“Vậy hắn có nói vì sao muốn đi không?”
“Ca ca còn lâu mới nói chi tiết những chuyện này với ta! Tóm lại anh ấy vẫn còn để ý Tế Sương, ta đã ngăn cản rồi, nhưng anh ấy vẫn…”
Trầm Nguyệt vừa nói, vừa trở nên tức giận.
“Ngươi ngăn cản hắn, là nói ngày mai hay là về sau?”
Phạm Thống nghe đến đây thì đột nhiên hỏi câu này.
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Dưới tình huống không sử dụng giao tiếp tâm linh, Trầm Nguyệt thực sự không thể lập tức hiểu lời Phạm Thống nói ra có ý gì.
“Ngươi sớm đã không biết hắn sẽ ở lại sao? Vì sao lúc trước không nói cho ta?”
Phạm Thống vẫn muốn truy hỏi ra đáp án, chỉ là vướng nói ngược, Trầm Nguyệt vẫn nghe không hiểu câu hỏi của hắn.
“Loài người, ngươi rốt cuộc —”
“Tiền bối hẳn là đang hỏi ngài có phải sớm đã biết chuyện vũ khí của ngài ấy muốn rời khỏi hay không, nếu như tôi không đoán sai.”
Lúc này Kim Thị xen vào, bổ sung ngữ ý chính xác giùm Phạm Thống, chẳng qua Trầm Nguyệt hình như cảm thấy không vui đối với chuyện này.
“Bọn ta đang nói chuyện, ngươi xen miệng cái gì!”
“Vâng, xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Kim Thị dứt khoát xin lỗi, sau đó Trầm Nguyệt hình như không biết nên làm thế nào tiếp tục nổi nóng nữa, bèn đặt chú ý trở lại Phạm Thống.
“Ta làm gì biết được chứ! Ca ca trước kia đã có chút quai quái, nhưng anh ấy vừa lại không để lộ ý định rời khỏi, ta cũng là hôm qua mới biết anh ấy vậy mà muốn đi tìm Tế Sương!”
“Quai quái?”
Bởi vì Phạm Thống gần như không phát giác được chỗ quái lạ nào, nghe Trầm Nguyệt nói như vậy, hắn không khỏi để ý.
“Như là anh ấy từng hỏi ta có thể cảm ứng được khế ước của Tế Sương còn tồn tại hay không, còn có mấy ngày nay buổi tối anh ấy thường xuyên chạy ra ngoài chẳng hạn…”
Nhắc đến buổi tối thường xuyên chạy ra ngoài, Phạm Thống liền nhớ tới chuyện hôm đó nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy Puhahaha hóa thành hình người, sau đó thì bị dán phù chú mê man.
Kỳ thực vẫn có rất nhiều dấu vết, chỉ là tôi không có phát hiện. Trước khi đến Hồi Sa, A Pu hình như cũng từng bảo tôi đừng tới?
Nhưng cho dù có phát hiện, tôi thì lại có thể làm gì đây? Cho dù tôi có hỏi, A Pu chắc cũng sẽ không nói gì cho tôi đi? Trách Trầm Nguyệt không có nói cho tôi, thì lại có tác dụng gì…
“Vậy thì ngươi có cách gì có thể mang Puhahaha trở về không? Nếu như hắn quyết tâm không chịu trở về, cho dù chúng ta tìm được hắn, kết quả chẳng phải cũng như nhau?”
Lạc Thị nghiêm túc mà tiếp tục hỏi, Trầm Nguyệt thì nhất thời nghẹn lời, như là đáp không được.
“Không đâu! Không thể nào! Mặc dù ca ca rất để ý Tế Sương, nhưng không thể nào có chuyện anh ấy muốn ở mãi bên cạnh hắn — hẳn là không thể nào…”
Trầm Nguyệt đang nói dở chừng, bản thân cũng trở nên không chắc. Vì sao không thể nào?
Phạm Thống muốn hỏi cái này, nhưng vừa lại không dám dễ dàng mở miệng.
Có lẽ là bởi vì, hắn muốn nghe thấy một câu phủ định mạnh mẽ, phủ định sự rời khỏi của Puhahaha, phủ định khả năng Puhahaha trở về bên cạnh chủ nhân trước đây, nhưng hắn sợ Trầm Nguyệt nói ra một cái lý do thiếu lực thuyết phục.
“Nếu chủ nhân trước còn sống, khế ước cũng không có giải trừ, vì sao hắn có thể ký khế ước với chủ nhân mới?”
Lăng Thị cảm thấy thắc mắc đối với điều này. Dù sao bình thường mà nói, loại chuyện này không thể làm được.
“Bởi vì hắn… vốn đã chết rồi.”
Đáp án Trầm Nguyệt cho bọn họ vẫn khiến người không thể lý giải.
“Đã chết rồi? Vậy làm sao sống lại?”
Lạc Thị nhíu mày dò hỏi, thái độ của Trầm Nguyệt lại trở nên do dự.
“Không, không biết…”
“Chẳng lẽ hắn bây giờ là cư dân tân sinh?”
Hướng suy nghĩ của Lạc Thị không khác Phạm Thống bao nhiêu, nhưng Trầm Nguyệt Lắc đầu phủ nhận.
“Không phải! Hẳn là không phải, ta không có làm hắn thành cư dân tân sinh, lúc đó ta không biết, cái đó không phải…”
Lời nói của cô hỗn loạn, mọi người nghe không ra trọng điểm gì, đang định dò hỏi lần nữa, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Quốc chủ bệ hạ, bây giờ ngài có tiện không? Tồn Thức Cung phái người tới, nói là Linh Mộng cung chủ đã về rồi, mời mọi người ra ngoài tập họp.”
Tiếng bên ngoài là của Suyelan. Xem ra bên ngoài còn có người khác, cho nên hắn mới không có trực tiếp gọi tên Lạc Thị.
“Linh Mộng cung chủ? Cuối cùng cũng về rồi à?”
Lạc Thị hơi sửng sốt, sau đó trở nên có chút khó xử.
“Chúng ta có nên nói không rảnh, để tìm hiểu cho xong chuyện bên này trước không?”
“Quốc chủ bệ hạ, không bằng trước hết mời người vào hỏi cho rõ?”
Không có ai phản đối đề nghị của Kim Thị, thế là sau khi để cho Trầm Nguyệt rút về tua rua, sứ giả của Tồn Thức Cung liền được gọi vào.
Tên sứ giả kia lấy giọng điệu thành khẩn lễ phép tỏ ý Linh Mộng không chỉ về rồi, còn mang theo võ giả cấp chín mà lần trước Lạc Thị chỉ định, sân bãi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bọn họ dùng xong bữa sáng và nghỉ ngơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Đúng là một tình thế không thể không đi.
Nhưng mà, hồi đó tìm võ giả cấp chín, là định để cho Phạm Thống đi ứng đối, bây giờ Phạm Thống đã mất vũ khí, Lạc Thị đương nhiên không thể nào để cho hắn lên sân. Muốn từ chối cơ hội so đấu hoặc là nghĩ cách khác, tức thì đã thành một nan đề.
“Bọn ta lát nữa quyết định xong sẽ thông báo cho các ngươi sau.”
Lăng Thị dùng câu này mời người ra ngoài trước, chờ người đi rồi, hắn mới nhìn Lạc Thị.
“Ngài định làm sao đây?”
Cái phiền phức mới tới này khiến Lạc Thị nhất thời có chút lúng túng, cậu do dự mấy giây, mới quăng câu hỏi trở lại.
“Các ngươi thấy thế nào?”
Bọn tôi thấy thế nào? Đương nhiên là — nghĩ cách lấp liếm, sau đó mau chóng nghĩ biện pháp mang A Pu trở về!
Phạm Thống bây giờ hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến chuyện so đấu, thậm chí không buồn lo lắng lát nữa nếu mình phải lên sân thì nên làm thế nào, chỉ hi vọng đề tài mau chóng quay trở lại, đừng cứ nán lại ở chuyện không quan trọng nữa.
“Lập tức khởi hành về Huyễn Thế.”
“Ngài và tiền bối lập tức về Huyễn Thế thì tốt hơn, quốc chủ bệ hạ.”
Lăng Thị và Kim Thị không hẹn mà cùng đưa ra kết luận gần giống nhau, Phạm Thống nghe xong liền sững sờ.
Ơ?
Vì sao… vì sao muốn trở về? Chúng ta còn chưa bàn đến làm thế nào mang A Pu trở về mà? Để Lạc Thị trở về tôi còn hiểu được, dù sao cậu ấy cũng là cư dân nguyên sinh lại còn là quốc chủ trọng yếu, vốn không nên mạo hiểm ở lại dị thế giới, nhưng còn tôi? Vì sao tôi cũng phải trở về? Nếu như tôi không ở lại đây, người khác cho dù tìm được A Pu, liệu có cách mang hắn về không?
Vốn hắn còn đang thuyết phục mình bình tĩnh, bây giờ hắn cũng không bình tĩnh nổi nữa rồi.
“Làm sao không thể trở về, tôi muốn trở về, ở lại có thể làm gì?”
Tôi là nói làm sao có thể trở về! Trở về có thể làm gì? Ở Đông Phương Thành chờ tin tức? Ai chấp nhận được!
Sau khi Phạm Thống sốt ruột lên tiếng, Kim Thị lấy giọng ôn hòa thuyết minh.
“Tiền bối, bây giờ đã không phải tình huống bình thường nữa, tiếp tục ở lại Hồi Sa có lẽ sẽ có nguy hiểm, vương tộc cũng có khả năng ôm ý đồ xấu với chúng ta, vậy thì đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho quốc chủ bệ hạ, thân là chủ nhân Trầm Nguyệt như ngài, đương nhiên cũng nên trở về nơi an toàn.”
Hắn nói đến đây, Lăng Thị đã cắt ngang lời hắn.
“Vương tộc ôm ý đồ xấu với chúng ta? Đây làm thế nào suy luận ra?”
“Đây chỉ là suy đoán của tôi. Đó là một thợ rèn thần khí, thợ rèn cấp cao ở Hồi Sa theo lý thuyết đều chịu cai quản bởi Linh Hiến Cung, mà Linh Hiến cung là tổ chức trực thuộc đại vương… tên thợ rèn kia triệu hồi vũ khí của mình, bất luận có người khác gợi ý hay không, tôi nghĩ nên coi đây là một mối quan hệ không tốt thì thỏa đáng hơn.”
“Triệu hồi? Chẳng phải là tự A Pu không muốn đi sao?”
Phạm Thống lập tức lưu ý đến cái từ này, Kim Thị thì giải thích kỹ hơn.
“Nhiều năm như vậy rồi, hắn mãi mà không có vũ khí khác, khế ước mới có khả năng duy trì tồn tại. Mặc dù chưa chắc là hắn chủ động yêu cầu, nhưng hắn xác thực không có từ bỏ vũ khí của mình —”
“Mới không phải! Mới không phải như vậy!”
Lúc này Trầm Nguyệt lại đột nhiên hóa hình ra, tức tối phản bác lời Kim Thị nói.
“Hắn rõ ràng đã từ bỏ bọn ta — sớm đã bỏ mặc bọn ta rồi!”
Sự căm phẫn cô biểu hiện ra khi nói lời này mang đầy phẫn nộ do bị phản bội. Trong nỗi phẫn nộ đó còn thoáng xen lẫn một chút tổn thương, khiến người không nhịn được tò mò hồi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Trầm Nguyệt, ngươi có thể nói chi tiết sự tình không? Hắn đã từ bỏ các ngươi?”
Sau khi Lạc Thị yêu cầu, Trầm Nguyệt lại không muốn nói tiếp.
“Loại chuyện đó cũng không quan trọng! Vì sao ta phải nói cho các ngươi?”
Biết được quá khứ giữa bọn họ với thợ rèn, chưa chắc giúp ích được gì cho việc tìm Puhahaha về. Nếu Trầm Nguyệt không chịu nói, bọn họ bèn tạm thời không tiếp tục truy hỏi.
“Nếu đã là tình huống đặc biệt, xác thực cũng chỉ có thể trở về…”
Khi hạ kết luận Lạc Thị thở dài, dù sao cậu cũng không muốn trở về Huyễn Thế nhanh như vậy, nhưng ưu tiên an toàn, lúc này không nên ngang bướng.
Chờ một chút, Lạc Thị cậu thật sự quyết định muốn trở về? Cứ thế quyết định rồi sao?
Phạm Thống muốn giữ lập trưởng phản đối của mình, nhưng mà hắn nghĩ không ra lý do hùng hồn nào.
Mất đi vũ khí, hắn bây giờ đã không còn tính là một chiến lực hữu dụng nữa, mặc dù hắn vẫn còn Trầm Nguyệt, nhưng Trầm Nguyệt nên tính là đồ phòng ngự, lại chỉ là linh thể tách ra, nếu tiếp đến phải đối mặt với chiến đấu, sợ rằng hắn sẽ trở thành gánh nặng, cùng lắm chỉ có thể dựa vào Trầm Nguyệt bảo vệ bản thân.
Có lẽ Trầm Nguyệt cũng có năng lực công kích, nhưng dựa vào trình độ nghe lời của Trầm Nguyệt, muốn cô hiệp trợ công kích cũng không phải chuyện dễ, hắn cũng còn chưa biết làm thế nào sử dụng cái khí vật Trầm Nguyệt này.
Mà khi hắn mang sắc mặt tái nhợt suy nghĩ làm thế nào, Trầm nguyệt cũng mang vẻ thiếu chắc chắn mà mở miệng.
“Các ngươi định trở về Huyễn Thế?”
“Đây là quyết định bất đắc dĩ. Bọn ta cũng không muốn từ bỏ tìm kiếm Puhahaha về, nhưng bọn ta cũng không thể vì việc này mà mạo hiểm quá nhiều.”
Lạc Thị bất đắc dĩ giải thích, Phạm Thống cũng từ trong lời này đột nhiên nghĩ thông một số chuyện.
Mất đi A Pu, kỳ thực chỉ gây ảnh hưởng lớn đối với tôi mà thôi. Đông Phương Thành có thể gánh chịu cái tổn thất này, bởi vì A Pu đối với mọi người mà nói, ý nghĩa quan trọng nhất là thuyết phục Trầm Nguyệt và để cho Đông Phương Thành có thêm một cao thủ, mà Trầm Nguyệt bây giờ đã ký khế ước tạm thời với tôi, cũng không cần sợ cô ta lại mất khống chế… có phải là như vậy hay không?
Mà Lạc Thị bất cứ lúc nào cũng có thể giải trừ khế ước tạm thời của chúng tôi, mặc dù đây sẽ dẫn đến việc không khống chế nổi Trầm Nguyệt, cho nên cậu ta hẳn là sẽ không làm như vậy…
“Nhưng… ta, lực lượng của ta đã bị ca ca phong ấn phần lớn, bây giờ rất yếu, không thể duy trì tính an toàn của thông đạo, các ngươi đi qua thông đạo sẽ không an toàn như thế nữa đâu, phải tìm được ca ca giúp ta giải trừ phong ấn, lực lượng của ta mới có thể khôi phục!”
Lời Trầm Nguyệt đột nhiên nói ra khiến mọi người quay mặt nhìn nhau, Phạm Thống cũng sửng sốt.
“Vì sao hắn muốn phong ấn ngươi?”
Lăng Thị nhíu mày hỏi, Trầm Nguyệt thì lộ vẻ uất ức.
“Bởi vì anh ấy không muốn ta ngăn anh ấy lại, nên đã tiên hạ thủ vi cường phong ấn lực lượng của ta! Bằng không ta làm sao có thể nhìn anh ấy đi mất?”
Lời cô nói có mấy phần đạo lý, Phạm Thống thì phát hiện phản ứng đầu tiên của mình vậy mà là mừng rỡ.
Mừng rỡ vì đã có lý do danh chính ngôn thuận, có thể không cần trở về Huyễn Thế bây giờ.
Mà sau khi mừng rỡ, hắn lại không nhịn được sinh ra một vài cảm giác tội lỗi.
Bởi vì sự vui mừng này giống như hoàn toàn không bận tâm đến an toàn của Lạc Thị vậy.
“Nếu thật là như vậy, thế thì hắn đã thật sự từ bỏ chủ nhân sau rồi…”
Lúc Lạc Thị nói, vẻ mặt có vẻ không vui, mà câu này đâm trúng nội tâm của Phạm Thống, hắn không khỏi lại muốn truy hỏi một câu “vì sao”.
“Cậu là từ đâu nhìn không ra?”
“Phong ấn lực lượng của Trầm nguyệt, để cậu mất đi năng lực phòng ngự của Trầm Nguyệt, vừa lại không thể trở về Huyễn Thế bằng thông đạo, đây chẳng phải là để cậu tự sinh tự diệt mặc kệ sống chết của cậu sao?”
Lạc Thị vừa nói, vừa càng ngày càng tức tối.
“Mặc dù cư dân tân sinh có thể tự sát để trở về Huyễn Thế, nhưng làm như vậy cũng quá vô tình rồi đi?”
Cậu là đang bất bình thay cho Phạm Thống, nhưng Phạm Thống nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói từng cơn, phải tìm gì đó để xoa dịu.
A Pu có bảo tôi trở về Huyễn Thế. Hắn nhất định không phải muốn tôi tự sát trở về đi? Mặc dù bình thường hắn hay ra vẻ tôi chết rồi thì đó là tự chuốc lấy, chết rồi sẽ sống lại cho nên chết cũng không hề gì, nhưng mà…
A… Lạc Thị chắc sẽ không bắt tôi cho dù tự sát cũng phải trở về chứ?
Phạm Thống mới nghĩ tới đây, chủ ý tương tự cũng từ trong miệng Lăng Thị nói ra.
“Để đại diện Thị tự sát trở về Huyễn Thế, khống chế bản thể Trầm Nguyệt giải quyết vấn đề thì thế nào?”
“Linh thể của ta ký túc ở trong cái tua rua này! Tua rua thì lại không thể theo hắn trở về, hắn cũng không biết thao túng bản thể của ta, đến lúc đó nếu phá hỏng pháp trận duy sinh của tế đàn, ta đây không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Nói đến pháp trận duy sinh, bọn họ không thể không nghiêm túc đối mặt. Đó là chìa khóa quan trọng để cư dân tân sinh có thể liên tục sống lại, cũng tương đương với mệnh mạch của Huyễn Thế, lỡ xảy ra sự cố, bọn họ sợ rằng rất khó có thể dựa vào sức mình để tu sửa.
Hồi đó tế đàn Trầm Nguyệt là được kiến lập dưới hiệp trợ của Hồi Sa, nói chính xác hơn, là nhờ hiệp trợ của đại vương. Cụ thể tiến hành như thế nào đã không thể tra cứu, tư liệu để lại không đầy đủ, chỉ biết bản thể Trầm Nguyệt tuyệt đối không thể bị mang ra khỏi tế đàn.
Muốn mang bản thể Trầm Nguyệt ra khỏi tế đàn, kỳ thực cũng không phải chuyện dễ, pháp trận và bản thân tế đàn đều có thiết đặt để vây khốn Trầm Nguyệt. Chỉ là, cho dù không cần lo lắng Trầm Nguyệt bị mang ra khỏi tế đàn, nhưng dưới tình huống không có dân chuyên nghiệp đi cùng chỉ điểm, để cho Phạm Thống tự đến tế đàn thao tác Trầm Nguyệt, thực sự khiến người nghĩ làm sao cũng không yên tâm.
“Phái một cư dân tân sinh trở về một chuyến, nghiệm chứng hiện giờ thông đạo có nguy hiểm hay không, ngoài ra phái thêm một cư dân tân sinh tự sát trở về truyền tin tức.”
Lăng Thị hình như không định tiếp thu toàn bộ cách nói của Trầm Nguyệt, mà loại thí nghiệm này cũng không cần đích thân bọn họ chấp hành, chỉ cần sai thuộc hạ cư dân tân sinh đi làm là được rồi.
“Vậy thì tôi cũng bổ sung cho hết lời vừa rồi, cho dù chuyện này không liên quan đến vương tộc, tên thợ rèn kia cũng tạm thời không có ác ý đối với chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta muốn lấy lại vũ khí của tiền bối, đây tương đương với tranh đoạt thần khí, lập tức sẽ biến thành lập trường đối địch… chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, ít nhất phải phòng ngừa Trầm Nguyệt cũng bị đối phương cướp đi mới được.”
Sau khi Kim Thị bổ sung như vậy, tâm tình của Phạm Thống lại trầm xuống.
“Lập trường bạn bè… có nghĩa là A Pu cũng biến thành kẻ địch?”
“Nếu như hắn là vũ khí trên tay tên thợ rèn kia, ngài có thể nhận định như vậy.”
… A Pu sẽ là kẻ địch.
Phạm Thống khó có thể diễn tả cảm giác trong lòng là gì.
Rõ ràng đó đáng lẽ là tồn tại không có khả năng đối địch với hắn nhất trên đời này.
“Ta không muốn thành địch với ca ca! Các ngươi phải mang anh ấy trở về!”
Tràm Nguyệt bất chấp lý lẽ hét lên, thấy vậy, Phạm Thống đành thu hồi cô vào trong tua rua trước, một mình tiếp tục lắng nghe tiếng khóc của cô.
“Trước khi xác nhận tình hình thông đạo chúng ta vẫn phải tiếp tục ở lại đây, không thể để cho người của Tồn Thức Cung biết đã xảy ra chuyện gì. Còn tên võ giả cấp chín kia… bây giờ nói thân thể Phạm Thống không khỏe cho nên không ra sân, liệu có giả quá không? Né tránh như thế này, liệu đối phương có cảm thấy chúng ta sợ rồi không?”
Lạc Thị suy nghĩ vấn đề cần ứng phó trước mắt, mà tiếng gõ cửa lại vang lên làn nữa.
“Bọn ta vào được không? Các ngươi thảo luận xong chưa?”
Suyelan vừa rồi rời khỏi cùng với Sano, bây giờ hình như rất muốn trở lại, cũng không biết có phải là do không muốn ở một mình với Sano hay không. Bởi vì chuyện của Puhahaha tạm thời dừng ở đây, Lạc Thị đáp lại một tiếng, liền để cho hắn vào.
“Mọi người ăn no chưa? Chúng ta có phải là sắp ra ngoài xem náo nhiệt rồi không?”
Phạm Thống kỳ thực vẫn chưa ăn sáng, nhưng hắn giờ phút này không cảm thấy đói bụng, cũng không muốn lên tiếng.
“Phạm Thống hôm nay không được khỏe, bọn ta không định để cậu ấy lên sân, ôi, phiền rồi đây, ta thì lại không thể tự mình lên.”
Lạc Thị thân là quốc chủ, bởi vì thân phận, không tiện ra tay, dù sao cậu cũng không phải kiểu hoàng đế muốn làm gì thì làm như Nguyệt Thoái.
“Quốc chủ bệ hạ, xin để tôi giúp ngài san sẻ ưu phiền, nếu tiền bối không được khỏe, tôi sẵn sàng xuất chiến thay cho ngài ấy!”
Lúc này Kim Thị tiến lên một bước, hết sức nhiệt thành mà chủ động xin ra trận, Suyelan thấy vậy, cũng xen tới nói một câu.
“Nếu muốn lên sân thay Phạm Thống, ta cũng có thể!”
“Không… anh không được. Vũ khí của anh là Skies, nếu bị nhận ra sẽ không dễ giải quyết.”
Lạc Thị khó xử từ chối Suyelan, vì không nỡ nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn nên vội vàng chuyển sang Kim Thị.
“Tiểu Kim, cường độ của võ giả cấp chín chúng ta đều không rõ, ngươi có chắc ngươi muốn thử không?”
“Tôi sẽ cố hết sức giữ mình, cho dù thua, cũng sẽ thua đẹp mắt một chút, để tôi xuất chiến đi!”
… Lúc này cảm thấy có Tiểu Kim ở đây thật là tốt, bất cứ chuyện phiền toái nào cậu ta cũng sẽ giành làm, thật là một hậu bối năng nổ…
“Vậy thì giao cho ngươi đấy, ta tin ngươi có thể làm tốt. Được rồi, chúng ta xuất…”
Lạc Thị đang nói dở chừng thì ngừng lại, sửa lời của mình.
“Chúng ta tiếp tục ăn đi. Phạm Thống cậu cũng chưa ăn mà không phải sao? Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Phạm Thống không ngờ Lạc Thị còn nhớ đến chuyện ăn cơm, còn chủ động gọi hắn. Hình như là e ngại tâm tình của hắn, cho nên muốn dùng thái độ bình thường một chút để đối với hắn, nhưng mà mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra mà dùng bữa như thế này, trái lại khiến hắn càng không thoải mái.
Cảm giác đó giống như là không có ai quan tâm, chỉ có một mình hắn quan tâm.
Trên thực tế, phải chăng cũng thật sự là như vậy…
… Đừng nghĩ quá nhiều, tôi vẫn nên ăn cơm trước, sau đó… nghỉ ngơi một lát, rồi nghĩ xem nên làm thế nào…
Hắn đờ đẫn ăn cơm, cảm giác mệt mỏi cả đêm ùa tới, khiến hắn không rõ mình bây giờ là muốn ăn hay là muốn ngủ. Sau khi phán đoán mình đã lấp đầy bụng, Phạm Thống bỏ chén đũa xuống, sau đó nhìn Lạc Thị.
“Lạc Thị, tôi có thể… không đi xem thi đấu mà đi ngủ trước được không? Tôi bây giờ rất không mệt, có thể phấn chấn tinh thần…”
Phạm Thống cảm thấy mình nếu cố cầm cự ra ngoài xem trận đấu của Kim Thị với võ giả cấp chín, có khả năng xem được một nửa sẽ ngủ gục, đó thế nhưng rất thất thố.
Trừ phi hắn lấy phù chú tỉnh táo dán vào mình. Bây giờ không có vũ khí gia tăng hiệu lực, hiệu quả nâng cao tinh thần nói không chừng sẽ vừa khớp.
Sau khi nảy lên suy nghĩ này, Phạm Thống lại cảm thấy đau dạ dày.
“Được, nếu mệt quá thì cậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
Lạc Thị đồng ý yêu cầu của hắn, thế là Phạm Thống liền đứng lên, đi về phòng của mình.
Mà trước khi hắn về đến phòng, Suyelan từ phía sau đuổi theo gọi hắn lại, quan tâm hỏi một câu.
“Phạm Thống, ngươi vẫn ổn chứ? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhìn vẻ quan tâm lo lắng trên mặt hắn, Phạm Thống nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Chuyện này có thích hợp nói cho Suyelan không?
Hắn cảm thấy mình không quá xác định.
Huy Thị đã có quá nhiều chuyện cần lo lắng rồi… Hắn hẳn là vẫn chưa tìm thấy Narsi đi, chắc hẳn ngày nào cũng đều phiền não chuyện này, mà cho dù tôi không có A Pu, thật ra bản thân tôi cũng không xảy ra chuyện gì, huống hồ mọi người cũng đã thảo luận ra kết luận rồi, hắn thì lại có thể thay đổi cái gì đây? Hay là đừng tăng thêm phiền não cho hắn vậy?
Mặc dù hiện giờ Suyelan không biết, về sau nói không chừng cũng sẽ biết, nhưng Phạm Thống vẫn quyết định tạm thời không nói cho hắn.
“Không có, chỉ là sáng mai ta mất ngủ, cả đêm có ngủ, chịu không nổi nữa rồi, cho nên ta muốn về ngủ.”
“Đang yên đang lành sao lại mất ngủ? Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, mau đi ngủ đi.”
Nghe hắn nói như vậy, Suyelan không hỏi tiếp nữa. Phạm Thống gật đầu, sau đó đẩy cửa vào phòng.
Sau khi nói với Trầm Nguyệt mình muốn nghỉ ngơi, hắn đặt tua rua sang một bên, sau đó liền nằm xuống.
Chỉ cần nhắm mắt, là có thể ngủ rồi đi.
Dù sao tôi cũng đã mệt mỏi… muốn nghỉ ngơi như vậy rồi.
Chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ, nhưng lúc tôi mở mắt ra lần nữa, cũng sẽ không phát hiện chuyện A Pu rời khỏi là một giấc mơ, đúng chứ?
Tôi sẽ không nhìn thấy một cây phất trần ở trên tủ, tôi cũng sẽ không tỉnh lại phát hiện mình còn ở Huyễn Thế, chưa tiến đến Hồi Sa.
Hắn nghĩ những chuyện này trong đầu, cuối cùng mệt mỏi thiếp đi.
◎ Lời bổ sung của Phạm Thống
Tôi giống như lâu lắm chưa có mệt như vậy rồi, mệt không biết là tinh thần hay là thân thể. Tôi tưởng rằng mình sẽ mơ thấy chuyện trước kia hoặc là một vài tưởng tượng mà tôi mong đợi, nhưng không có.
Trong mơ cái gì cũng không có.
Không phải không có nằm mơ, mà là trong mơ tối đen. Không có ảo ảnh của quá khứ, cũng không có hình ảnh tưởng tượng để an ủi mình… Trong bóng tối chỉ có một mình tôi đứng đó, không có gì thứ gì khác.
Tôi không biết mình có muốn tỉnh lại hay không.
Ở đây chẳng có gì cả, an tĩnh đến đáng sợ. Nhưng tỉnh dậy thì lại có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, mà tôi cảm thấy mình hoàn toàn không có năng lực giải quyết.
Không có A Pu, tôi chẳng là gì cả đi? Từ trước tời giờ, tôi đều dựa vào vũ khí, dựa vào người khác, kỳ thực bản thân mình chẳng làm được gì đi?
Cho dù tôi cũng rất muốn cố gắng, nhưng… vì sao đến tận lúc này mới nói cho tôi, cố gắng của tôi kỳ thực ngay từ đầu đã không thể thành công đây?
Tôi muốn tu khí hóa, lại không biết bị vướng bởi khế ước của chủ nhân trước, khí hóa hoàn chỉnh sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thực hiện. Đây giống như mọi nỗ lực của tôi đều vô nghĩa, mà tôi cho đến bây giờ mới hiểu được.
A Pu chẳng nói cái gì với tôi. Hắn chỉ nói không phải do tôi, lại không nói cho tôi vì sao, là bởi vì tôi không đáng tin cậy sao?
Lúc tôi thảo luận với đám Lạc Thị, tôi vốn hi vọng, bọn họ có thể nghĩ ra một cái biện pháp, nghĩ ra biện pháp có thể tìm A Pu trở về…
Nhưng mà điều bọn họ coi trọng nhất kỳ thực là chuyện quốc gia. Nghe lên vũ khí mất rồi xác thực cũng chỉ là chuyện cá nhân của tôi, thì lại làm sao có thể mong đợi người khác tích cực giúp đỡ chứ? Cũng chẳng đơn thuần như là bạn mình rớt túi tiền nên tìm giúp một chút, đây có phải chuyện đơn giản như thế đâu.
Cho nên tôi vẫn chỉ có thể dựa vào mình đi? Hay là, tôi có thể hỏi Nguyệt Thoái xem…
Vì sao tôi toàn muốn để người khác giúp tôi vậy chứ? Bản thân tôi không thể làm được những chuyện tôi muốn làm như thế sao?
…
Không được. Tôi nên nói cho mình, tôi làm được… hẳn phải nói cho mình như vậy mới đúng.
Bởi vì không thể không làm được, nếu làm không được, chẳng phải đại biểu…
… Tóm lại tôi phải cố gắng, mặc dù tôi không biết nên cố gắng theo hướng nào, nhưng chính là phải cố gắng hơn nữa, đúng không?
Trong mơ rõ ràng chẳng có gì cả, tôi lại cảm thấy mệt mỏi làm sao.
Đột nhiên có chút hoài niệm giấc mơ bị Huy Thị kéo qua sông trước kia, ha ha ha. Mặc dù lúc đó rất kinh khủng, nhưng áp lực hình như vẫn không có lớn như bây giờ.
…
Tôi ngủ là để có thể nghỉ ngơi đôi chút, nhưng nếu cứ mãi nằm mơ, hẳn là cũng không nghỉ ngơi được gì đi?
Tâm tư vẫn rối loạn như cũ, cũng không tìm được phương hướng tiếp theo.
Cứ ngủ thế này, đến tối lại sẽ ngủ không được đi? Ban đêm lúc ngủ không được, một mình tôi thì lại có thể làm gì?
Tôi ở trong cái giấc mơ chẳng có gì cả này tiếp tục ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi.
Cho đến khi Trầm Nguyệt gọi tôi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro