Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - 7

Chương 7: Ngoại thiên – ba giấc mơ + Giới thiệu nhân vật (bản Lạc Thị)

Ngoại thiên — ba giấc mơ

Cậu không biết những giấc mơ xuất hiện lúc tỉnh táo này bắt đầu từ ngày nào.

Mới đầu cậu cũng không biết là mơ. Có lẽ là bởi vì ảo giác mà cậu rơi vào quá chân thực, bởi thế đã che lấp cảm tri của cậu đối với hiện thực.

Trong giấc mơ mà đầu óc cậu tạo ra, cậu giống như đã trở về quá khứ.

Trong thế giới tối tăm, tiếng lật sách trở nên rõ rệt, và giọng nói thiếu niên mà cậu quá đỗi quen thuộc đang khe khẽ đọc những câu chữ trong sách, để người mắt mất đi ánh sáng như cậu nhờ vào thính giác tiếp xúc với mọi thứ.

Cậu ở trong mơ lặng lẽ rơi lệ.

Lúc này là cái thời điểm nào đây? Dù thế nào, cậu lúc đó vẫn còn sống.

Cho dù lê theo cái thân thể tàn tạ đầy rẫy vết thương thì cậu vẫn còn sống. Đồ ăn vào miệng có ý nghĩa, không khí hít vào lồng ngực cũng có ý nghĩa, cậu có thể cùng lớn lên với thiếu niên, cho dù không cảm giác được thời gian, thời gian vẫn để lại dấu tích trên người cậu.

Cậu lắng nghe giọng nói của thiếu niên, có rất nhiều lời muốn nói với cậu ta.

Mọi thời điểm bỏ lỡ hồi đó, cùng với lời nói đã không cần tồn tại nữa. Tất cả mọi chuyện mà cậu vốn không biết biểu đạt thế nào, nhưng giờ đây cuối cùng cũng đã dần dần học được.

“Narsi…”

Cậu biết, chỉ cần cậu mở miệng gọi, thiếu niên sẽ ngừng đọc sách, chờ cậu đặt câu hỏi hoặc đưa ra yêu cầu.

Ảo giác của cậu mô phỏng mọi thứ chân thực như thế đấy.

“Chuyện gì?”

Khi tiếng hỏi của thiếu niên vang lên, giấc mơ bỗng cắt ngang trở về hiện thực.

Cậu nghe thấy tiếng la hoảng của mọi người, nhìn thấy con thú khổng lồ đang há miệng cắn trước mắt, nhưng cậu vẫn còn đang thất thần.

Bên nào mới là giả đây? Khi ấy cậu thực sự không thể phân biệt.

Mà kết cục của phản ứng quá chậm chính là đầu một đằng thân một nẻo, sống lại ở ao nước.

Mỗi lần nổi lên từ ao nước, ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, cậu đều ở dưới tình huống hiện thực với mộng cảnh xen lẫn.

Ai cũng hỏi cậu vì sao thân đang ở chỗ nguy hiểm mà vẫn không chịu tập trung một chút, cậu cũng chỉ có thể hời hợt trả lời “tôi cũng không biết vì sao”.

Khi vào trong giấc mơ, cậu không cảm tri được thế giới hiện thực, tự nhiên cũng không có ký ức của lúc đó.

Đây là một triệu chứng thỉnh thoảng xuất hiện mà không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng cùng lúc cảm thấy bối rối cậu cũng giống như mắc nghiện mà muốn thể nghiệm lần nữa.

Có lúc phát tác khi đang ở tình cảnh nguy hiểm, có lúc thì ở ban đêm yên ắng. Cậu muốn tăng cơ hội xảy ra, nên cứ luôn làm những chuyện giống như đang đùa với mạng của mình vậy.

Dù sao nếu chết thật, cũng có thể sống lại.

Bởi vì cậu đã không phải người sống chân chính nữa.

◊◊◊◊

“Vì sao cậu muốn làm cho mọi chuyện trở nên phiền phức như thế? Chỉ cần cậu có thể nghĩ thông suốt, nút thắt trong lòng sẽ có thể cởi bỏ rồi đi?”

Trên thế giới này, vẫn có rất nhiều người quan tâm đến cậu. Bọn họ lo lắng cho những hành vi cử chỉ trông có vẻ bất bình thường của cậu, sẽ lo cậu buồn bã, không vui vẻ. Bạn của cậu thỉnh thoảng cũng muốn khuyên nhủ cậu, lời nói ôn tồn trên hiếm khi không xuất hiện từ trái ngược, nhưng mà cậu nghe xong chỉ có thể giống như nói mớ mà lặp lại.

“Chỉ cần tôi có thể nghĩ thông suốt?”

Nhưng mà Phạm Thống à, khi cái nút thắt này kết chặt với hơi thở của tôi, tôi phải làm thế nào mới có thể vẫn còn sống sau khi cởi bỏ?

Cậu không có nói cho bạn của mình những lời này, chỉ bởi vì không muốn đối phương buồn vì không giúp cậu được gì.

Ý nghĩa tồn tại của cư dân tân sinh, là chấp niệm cùng tiếc nuối.

Căn nguyên để đắp nặn nên một “người” như cậu là gì, cậu sớm đã rõ ràng.

◊◊◊◊

Mỗi khi mất đi thị giác, trong lòng cậu sẽ đồng thời xuất hiện cảm xúc mừng rỡ cùng bi thương.

Những giấc mơ này rốt cuộc là quá khứ từng xảy ra hay là tình cảnh do tưởng tượng thuần túy của cậu hư cấu ra?

Đối với cậu mà nói, đáp án cũng không quan trọng. Chỉ cần ở trong giấc mơ thế này, cậu mới không cảm nhận được bản năng của cư dân tân sinh thôi thúc — thôi thúc cậu, bắt cậu làm chuyện mình không muốn làm.

Ở đây là giả. Sau khi trải qua mấy lần nhập mộng, cậu cuối cùng cũng nhận biết được điều này.

Nếu là giả, những lời cậu muốn nói, phải chăng cũng không cần thiết phải nói ra?

Thiếu niên trong mộng đọc sách xong sau đó nói chúc ngủ ngon với cậu, rồi tiến lên đắp chăn cho cậu.

Cậu thử túm lấy tay của đối phương, nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Từ trong mộng trở về hiện thực, một mình cậu đối mặt với căn phòng yên tĩnh, luôn cảm thấy trong lòng đầy khoảng trống.

Cậu muốn tìm kiếm hiện thực của mình, bất luận là bản năng sai khiến cậu, hay là bản thân cậu muốn làm như vậy.

Cậu biết có thể tìm được người đó ở đâu. Nếu như cậu muốn gặp hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể, không ai có thể cản được cậu. Đúng vậy, bây giờ đã không còn ai có thể cản được cậu.

Nửa đêm xuất hiện ở phòng người khác, đối phương chắc hẳn rất khó hiểu, cũng sẽ cảm thấy kinh sợ. Cậu hiện giờ tốt xấu gì cũng biết điều này, chỉ là cậu không biết mình có nên để ý hay không.

“Englar… ngươi tìm ta, có chuyện gì không?”

Cho dù đối với Narsi mà nói, cậu là vị khách không mời đến quấy rầy giấc ngủ, nhưng Narsi vẫn duy trì bình tĩnh để dò hỏi, hi vọng biết được mục đích tới đây của cậu.

Nhưng mà bản thân cậu cũng không biết vì sao muốn đến đây.

“Không có gì.”

“Không có gì? Nhưng mà…”

“Ta chỉ là có lúc sẽ đột nhiên muốn gặp ngươi.”

Đây là lý do duy nhất mà cậu nghĩ ra được. Lý do là thật, nhưng chỉ là bề ngoài.

“… Ngươi chỉ là muốn gặp ta?”

“Ừ.”

“Gặp rồi thì sao?”

“Không có sau đó. Tốt nhất là đừng có.”

“…”

Sự thật mà cậu nói ra khiến đối phương im lặng.

“Vậy ngươi không muốn làm gì hết? Cũng không phải muốn trò chuyện?”

“Không có. Ngươi ngủ tiếp đi.”

“Ngươi không về sao?”

Vẻ mặt Narsi xuất hiện mấy phần bối rối. Cậu cũng biết, dưới tình huống mình ở bên cạnh, muốn người khác ngủ thì đúng là làm khó người ta.

“Trước trời sáng sẽ trở về.”

Cậu đáp lại một câu mơ hồ rồi không có mở miệng nữa, cũng hi vọng đối phương đừng lên tiếng nữa.

Âm thanh này liên kết với quá nhiều ký ức. Trong mơ cậu coi nó là báu vật, nhưng giờ đây cậu biết rõ trong nỗi khát vọng này còn mang theo sát ý muốn kết thúc tất cả.

Thông thường cậu sẽ không chờ đến trời sáng mới đi, chỉ bởi vì cậu không cách nào ở lại quá lâu dưới tình huống đè nén quá nhiều cảm xúc như thế.

Cậu có thể ôm lấy giấc mơ hư ảo này, nhưng lại không thể ôm lấy cái người trước mắt.

◊◊◊◊

Có lúc, giấc mơ sẽ đưa cậu trở về thời khắc bị giết chết.

Bàn tay siết cổ cậu nới lỏng. Âm thanh nghẹn ngào cũng rời xa cậu.

Nếu như cậu đã chết, thì lại làm sao cảm giác được mọi điều xảy ra bên cạnh?

Bắt đầu từ thời khắc đó, cậu không còn có thể làm chuyện mà cậu vốn có thể làm nữa.

Cậu rất muốn giơ tay lên lần mò vị trí của thiếu niên, nói với cậu ta một tiếng xin lỗi.

Xin lỗi, ta đã không thể ở lúc còn kịp mà cố gắng vì ngươi.

Xin lỗi, ta không cách nào ở trong hoàn cảnh đó học được phản kháng là gì, rõ ràng ta có lực lượng.

Nếu như lúc đó ngươi nói cho ta ngươi đã sống không nổi nữa, ta phải chăng sẽ có thể phá trừ xiềng xích tâm linh từ trước tới nay, để loại bỏ mọi sự vật làm tổn thương ngươi?

Ta muốn nắm lấy tay ngươi, nói cho ngươi từ nay trở đi không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa. Ta muốn thay ngươi làm tất cả mọi thứ ta có thể làm, để đôi tay của ngươi không cần phải nhuốm máu.

Sau đó, tất cả mọi thứ thuộc về ngươi, đều trả hết cho ngươi.

Ở trong bóng tối cậu suy nghĩ những lời này, một lần nữa thể nghiệm nguyên nhân khiến mình đau buồn.

Bởi vì tất cả đã không còn kịp nữa.

◊◊◊◊

“Ta không muốn làm hoàng đế, cũng không cần vương huyết gì kia! Ngươi lâu lắm mới đến gặp ta một lần, chỉ là muốn nói điều này với ta sao?”

Khi cậu đề xuất đem hoàng vị trên thực chất hoàn toàn giao cho Narsi, thì gặp phải phản ứng khá kịch liệt.

Cậu không hiểu vì sao Narsi muốn từ chối.

Thứ này, vốn đã là của người này. Ngay từ đầu đã vậy.

“Đúng, chỉ muốn nói cái này. Ngươi không muốn sao?”

“Vì sao ngươi cảm thấy ta muốn?”

“Đây vốn là của ngươi. Cha ngươi tìm một thế thân cho ngươi, có lẽ cũng không trông mong ngày nào đó sẽ có thể đem tất cả những thứ này truyền lại cho ngươi, nhưng bây giờ đã không còn uy hiếp bên ngoài nữa, danh hiệu hoàng đế đặt lên người ta cũng vô nghĩa, chẳng phải nên trả cho ngươi sao?”

Cậu kỳ thực không muốn nói nhiều như thế với hắn. Tiếp xúc mặt đối mặt, chỉ cần thời gian lâu, “chấp niệm” sẽ bắt đầu nhen nhóm, khiến cậu rất khó khắc chế.

Sau khi nghe xong lời cậu nói, sắc mặt Narsi trở nên rất khó coi. Hắn không hỏi cậu vì sao không nhắc tới một hoàng tử khác, chỉ lấy giọng khá độc đoán nói một câu.

“Ngươi không phải thế thân của ta.”

Câu này khiến cậu cảm thấy quá khứ của mình giống như bị phủ định vậy.

“Ta là thế thân của ngươi. Vẫn luôn là vậy.”

“Ngươi không phải! Ở lại làm hoàng đế, đừng nhắc đến chuyện truyền lại vương huyết nữa!”

Lời nói của đối phương khiến cậu cảm thấy đau khổ. Tinh thần của cậu dường như lại sắp tách khỏi thân thể, nhưng cậu không có cách nào kéo nó về.

“Lúc còn sống ta là thế thân của ngươi, chết rồi thì không phải nữa. Kỳ thực chỉ cần ngươi không tồn tại, chẳng phải ta sẽ không cần suy nghĩ những vấn đề này nữa rồi sao?”

Người nói ra câu này, thật sự là ta sao?

Suy nghĩ như bị rút bỏ, cậu ngây ngẩn không kịp phản ứng.

Cậu ngây ra giống như kẻ thứ ba mà nhìn mình giơ tay lên, ngay cả kiếm cũng không rút, đã trực tiếp động thủ với cái người trước mắt.

Cậu không cần rút kiếm đã có thể giết chết hắn. Đây đối với cậu mà nói vẫn luôn là việc dễ dàng.

Một việc dễ dàng.

“A…”

Tối hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Có lẽ không chỉ là mấy câu cãi vã mà thôi. Nhưng cậu gần như không nhớ được gì, chỉ nhớ đến ánh mắt kinh ngạc, nhưng không có né tránh, sau đó cứ như thế Narsi gục xuống trong đống máu phun trào.

Cậu còn có vương huyết để cứu hắn. Dưới tình huống vô cùng hỗn loạn, cậu còn nhớ đến chuyện này, mà khi cậu đang hoảng loạn muốn cắt da của mình, Narsi túm lấy cậu.

“Englar… nếu như ta chết rồi, ngươi có phải… sẽ có thể tha thứ cho ta?”

Cậu bởi vì câu hỏi này mà khựng lại, khi hồi thần liền vội vàng cứu người, nhưng một chữ cũng không chịu trả lời.

Cho dù sẽ tốn thời gian rất dài rất dài, ta vẫn sẽ tha thứ cho ngươi. Cậu từng nói như vậy, chẳng qua mãi cho đến rất lâu sau, khi gặp gỡ ở vùng đất xa lạ, ở lúc đối phương chất vấn, cậu cuối cùng mới nhìn thẳng vào mắt của hắn và trả lời.

“Xin lỗi, ta làm không được.”

Nếu như ngươi không có giết ta, có lẽ dù qua bao lâu, ta cũng không thể hiểu được cái gì là tự do và vui vẻ. Dù cho ta chỉ có thể sở hữu trong thời gian ngắn ngủi.

Trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhưng nói ra lại là những lời tàn khốc.

“Khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi, chính là ngươi còn sống, mà ta thì đã chết. Ngươi nhất định hiểu được, nhưng cũng nhất định không thể hiểu.”

Đây là lời cậu từng nói với hắn, chỉ là lần này, cậu cũng đã nói phần phía sau cho hắn.

“Ta đã nhìn thấy dáng vẻ của ngươi, biết mình từng được yêu thương. Đối với ta mà nói, ở lúc ta quyết định từ bỏ trả thù và ở khi ta cuối cùng cũng nhớ được cười như thế nào, thì mọi thứ đã kết thúc.”

◊◊◊◊

Một lần nữa khi vào trong mộng cảnh đầy chân thực, cậu nở nụ cười.

Mặc dù trong lòng muốn khóc, nhưng vẫn là cười.

Dùng thính giác để tìm hiểu xung quanh, lấy cảm tri của vũ khí để thay thế đôi mắt, đối mặt với chiến trường, đưa lưng vào người duy nhất mà mình coi trọng khi đó.

Đây chính là thế giới cậu mong muốn nhất.

“Narsi… ta với ngươi, cuối cũng vẫn chỉ có thể gặp gỡ trong mơ.”

Đây không phải quá khứ chân thực, chỉ là giấc mơ hư cấu. Bởi thế thiếu niên nghe cậu lẩm bẩm xong, lấy giọng khó hiểu đáp lại cậu.

“Ngươi đang nói gì vậy?”

Cậu không có trả lời câu hỏi này, sau khi tứ huyền của Thiên La Viêm triển khai, cậu lập tức nhảy xuống tường thành, lao về phía đại quân phía trước và bắt đầu tàn sát.

Giống như trong ký ức, không có quay đầu lại.

Đây là đang bảo vệ cái giấc mơ dùng để né tránh hiện thực này sao? Cậu không biết.

Cậu chỉ là muốn loại bỏ tất cả mọi thứ đe dọa đến sự bình yên, sau đó trở về cái thư phòng nơi chỉ có bọn họ, cảm nhận âm thanh của thiếu niên, cảm giác thiếu niên đang ở bên cạnh cậu.

Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của thiếu niên, nhưng cậu biết cậu ta trông như thế nào.

Chỉ đáng tiếc giấc mơ này cuối cùng rồi cũng sẽ tỉnh lại.

<>

“Narsi, ngươi muốn vương huyết không?”

Có lẽ cậu sẽ lại hỏi hắn, cho đến khi hắn chấp nhận mới thôi.

Nếu như vậy, phải chăng cậu sẽ có thể bước ra khỏi mộng cảnh, chân chính bỏ lại những gì đang gánh vác để có được cuộc sống mới đây?

Cậu nghĩ hoài nghĩ mãi, vẫn chỉ có thể cười lắc đầu.

Hết tập 4

Giới thiệu nhân vật (Bản Lạc Thị)

Phạm Thống: Đại diện Thị Đông Phương Thành, cũng là bạn của ta. Để tránh cho cậu ấy bị chú ý quá nhiều, cho nên ta cho cậu ấy cầm tua rua màu đen xám mà không phải màu đen thuần. Phạm Thống là một người tốt và đơn thuần, quen biết cậu ấy khiến ta cảm thấy duyên phận thật đáng quý, chẳng qua điều càng đáng quý hơn là cậu ấy sẵn lòng kết bạn với một đứa trẻ ấu trĩ như ta. Đôi khi ta sẽ hoài niệm những ngày trước đây, nhưng điều ta hoài niệm là gì, bản thân ta cũng không rõ…

Lạc Thị: Quốc chủ Đông Phương Thành, tua rua màu đen thuần. Thật ra ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành quốc chủ bệ hạ lúc còn trẻ thế này. Ta vẫn luôn cho rằng mẫu thân sẽ làm nữ vương rất lâu, mà ta vẫn có đủ thời gian để học làm thế nào dẫn dắt mọi người… Tiếc rằng hiện thực không giống như ta nghĩ. Ta rất hi vọng mình có thể là một quốc chủ tốt, nhưng mãi mãi hòa bình, lấy lợi ích của mọi người làm ưu tiên, những lý tưởng này sợ rằng không dễ thực hiện.

Nguyệt Thoái: Thiếu đế Lạc Nguyệt, là… bạn của ta. Chuyện xảy ra giữa Đông Phương Thành và Lạc Nguyệt không thể nào bị xóa bỏ, mà chuyện xảy ra giữa ta và cậu ấy phần lớn cũng vậy. Ta từng cho rằng cậu ấy đã lừa gạt ta, ta từng muốn thấy chết không cứu đối với cậu ấy, ta từng chỉ trích cậu ấy vì một số chuyện mà bản thân cậu ấy cũng không còn cách nào khác, ta… không biết cậu ấy bây giờ có còn muốn coi ta là bạn nữa hay không. Cậu ấy từng cứu ta một mạng, không nợ ta gì cả… Giữa quốc chủ Đông Phương Thành và thiếu đế Lạc Nguyệt, có lẽ dù thế nào cũng không thể có tình bạn đơn thuần đi?

Chu Sa: Cư dân tân sinh của Đông Phương Thành, bạn cùng phòng của Phạm Thống với Nguyệt Thoái. Lúc nghe nói cậu ta có thể chuyển đổi giới tính, ta khá là giật mình, mặc dù cư dân tân sinh đến từ các thế giới khác nhau, không thiếu những điều kỳ lạ, nhưng mà có thể đổi giới tính thì lạ lùng thật đấy… Hay chỉ là do cư dân tân sinh mà ta từng gặp không đủ nhiều? Dù sao những cư dân tân sinh đặc thù cũng phải làm quen rồi mới biết chỗ đặc thù của họ, ta cứ dự thiết sẽ có cư dân tân sinh đặc thù hơn vậy, chỉ cần trở thành quốc dân của Đông Phương Thành, ta sẽ tiếp nạp họ trở thành một phần tử của chúng ta.

Bích Nhu: Tiền Toản Thạch kiếm vệ của Lạc Nguyệt, đồng thời cũng là Nguyệt Bào Aifrol. Hai đường chỉ vàng. Trước kia cô ta từng trà trộn vào Đông Phương Thành làm cư dân tân sinh, chuyện này kỳ thực khiến ta rất để ý. Nếu dễ trà trộn như vậy, lập trường của Đông Phương Thành chẳng phải rất nguy hiểm sao? Chẳng qua cô ta dù sao cũng là thần khí, người khác muốn lẩn vào có lẽ không dễ như vậy… nhưng đây chẳng phải có nghĩa là thần khí thì có thể dễ dàng lẩn vào sao? Nghiêm khắc mà nói, hễ là cao thủ thì được đi, Nguyệt Thoái cũng là trà trộn đấy thôi…

Mễ Trọng: Thám tử tình báo của Đông Phương Thành, tua rua màu lục nhạt. Ta chẳng hay lui tới với loại người này, có điều Huy Thị hình như cảm thấy loại người này cũng có giá trị tồn tại, nên ta không có đặc biệt quản thúc. Tiểu Kim muốn giao du với hắn, ta cũng không quản, ngay cả Phạm Thống cũng quen hắn, nghĩ kỹ thì hắn cũng thật không đơn giản.

Lăng Thị: Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, đồng thời cũng là Huyền Trụ Thiên Huyễn Hoa. Tua rua màu đen thuần. Sau khi mẫu thân đại nhân qua đời, Lăng Thị lấy thân phận Thị tiếp tục góp sức cho Đông Phương Thành, nhưng hắn hiện giờ không còn là hộ giáp của người thống trị Đông Phương Thành nữa, bởi vì ta không có chủ động yêu cầu hắn nhận chủ, hắn cũng không tích cực đề nghị chuyện này. Ta cảm thấy bọn ta có chung cảm xúc giống nhau, vì lòng tôn trọng và hoài niệm đối với mẫu thân đại nhân nên mới quyết định như vậy, về phần sau khi ta chết rồi hắn liệu có nhận người thống trị tiếp theo làm chủ hay không, đây cũng không phải chuyện ta có thể quyết định.

Âm Thị: Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, đồng thời cũng là Nguyệt Nha Nhận Skies. Tua rua màu đen thuần. Bởi vì không có yêu cầu Lăng Thị nhận chủ, ta đương nhiên cũng không để Âm Thị làm vũ khí của ta, huống hồ phù chú của ta không cần kiếm phụ trợ, nhận chủ cũng vô nghĩa, nếu Huy Thị muốn, Âm Thị cũng sẵn lòng, ta cũng vui vẻ đồng ý. Về phần làm như vậy liệu có giống như đem quốc bảo tặng cho người ngoại quốc hay không, ta cảm thấy… nếu là Huy Thị, thì không sao cả.

Vi Thị: Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, tua rua màu tím đậm. Trước kia ta rất ghét Vi Thị, cảm thấy hắn nghiêm khắc, ác độc lại còn bắt bẻ cư dân tân sinh đủ điều, sau khi lớn lên ta mới phát hiện hắn thường xuyên miệng cứng lòng mềm, mà vấn đề của cư dân tân sinh cũng không đơn giản như ta nghĩ. Lòng trung thành của hắn đôi lúc khiến ta mù mờ, suy nghĩ mình liệu có đáng để người khác dốc lòng dốc sức hay không, mà ngoại trừ nỗ lực nhiều hơn, ta cũng không có gì để báo đáp hắn.

Kim Thị: Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, tua rua màu đen xám. Đây là đại diện Thị mà ta tự chọn ra, đại diện chức “Lạc Thị” của ta. Trong một đám người tham gia tuyển chọn, hắn thật sự rất tỏa sáng, vừa nhìn đã khiến người cảm thấy là nhân tài hiếm có, đương nhiên, sau khi đến Đông Phương Thành sống mấy chục năm, hắn lại đột nhiên muốn hiệu lực vì quốc gia, đúng là khiến người nghi ngờ, chẳng qua ta nghĩ vẫn là để hắn thử xem rồi từ từ quan sát sau. Sự thật chứng minh hắn đúng là rất có năng lực, làm việc không có gì để chê trách, mặc dù Phạm Thống là tiền bối, nhưng thật muốn bảo cậu ấy học hỏi hậu bối nhiều hơn.

Huy Thị: Một trong Ngũ Thị Đông Phương Thành, bản thân đã không thể trở lại kế tục chức vụ, trước mắt do Phạm Thống đại diện chức vụ của anh ấy. Nếu anh ấy ở lại Đông Phương Thành làm Huy Thị, không biết mọi thứ sẽ biến đổi thế nào? Đáng tiếc loại chuyện này ta cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, rất nhiều chuyện đã không thể thay đổi nữa.

Tịch Anh: Nữ vương tiền nhiệm Đông Phương Thành, mẫu thân của ta. Tình cảm của ta đối với mẫu thân rất phức tạp, nếu như muốn nói đơn giản một chút, thì ta rất nhớ người. Cho dù người không phải mẹ ruột của ta, chẳng mấy khi ôn tồn dịu dàng với ta, nhưng ta vẫn khao khát tình thương của người, đồng thời cảm thấy trống rỗng đối với hiện tại đã không thể nào có được.

Englar: Tên thật của Nguyệt Thoái, ba đường chỉ vàng. Cho đến bây giờ, đây vẫn là cái tên khiến người của Đông Phương Thành sợ hãi, máu từng chảy trong chiến tranh sẽ không biến mất, chỉ là bọn ta chọn cách chung sống, đối với người dân sẽ tốt hơn. Ta không biết cậu ấy có phải là không muốn làm hoàng đế hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu ấy, ta cảm thấy vui không nổi.

Narsi: Đại diện hoàng đế của Lạc Nguyệt, hai đường chỉ vàng. Hắn từng giết ta một lần, nhưng không phải hắn đích thân hạ thủ. Đối với ta mà nói, lần đó chết quá nhanh, ta gần như chưa thể cảm nhận được vết thương có bao nhiêu nặng thì đã chết, cộng thêm lúc đó ta cũng không quen biết hắn, cho nên sau khi sống lại nhìn thấy hắn, ta cũng chẳng có bao nhiêu vướng mắc, khác với tình huống của Nguyệt Thoái. Sở dĩ có khác biệt lớn như vậy, phải chăng là bởi vì ta không có trở thành cư dân tân sinh? Tóm lại, ta để ý cái thân phận “em ruột của Huy Thị” này hơn, Huy Thị rốt cuộc thích hắn hay là thích ta hơn?

Yiye: Quỷ Bài kiếm vệ của Tây Phương Thành, ba đường chỉ vàng. Ấn tượng của ta đối với hắn chính là… thực lực rất mạnh, tính tình nóng nảy, khuôn mặt không khớp với tuổi tác, rất lùn. Ngoài ra cũng chẳng có gì để nói, sau khi hội nghiên cứu giải trừ nguyền rủa giải tán, cơ hội giao lưu thực sự không nhiều.

Yameidie: Hồng Tâm kiếm vệ của Lạc Nguyệt, hai đường chỉ vàng. Ta nghe nói hắn rất trung thành với hoàng đế, nhưng có vẻ Nguyệt Thoái với Narsi đều không thích hắn lắm, vì sao vậy nhỉ? So với thần tử trung thành, Lạc Nguyệt ưa chuộng thần tử không biết trên dưới hơn sao?

Ojisa: Hắc Đào kiếm vệ của Lạc Nguyệt, ba đường chỉ vàng. Sau khi Lạc Nguyệt sản trừ những trưởng lão kia, hắn đại khái chính là quan lớn nhiều tuổi nhất. Trong ấn tượng của ta, hắn hình như là một người trầm mặc ít nói, khiến người đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Sano: Toản Thạch kiếm vệ tân nhiệm của Lạc Nguyệt, hai đường chỉ vàng. Cô ta là một… cô gái nhiệt tình đến mức khiến người cạn lời. May mà ta có thân phận quốc chủ bệ hạ cùng với kỹ thuật giả ngu để yểm hộ mình, bằng không sớm đã bị trêu ghẹo đến mức không cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực làm người rồi đi? Chẳng qua cô ta hình như ngay cả đại điện hoàng đế của nước mình cũng dám trêu ghẹo, bởi vì là người cùng phe nên không thèm khách khí sao?

Thiên La Viêm: Kiếm của Nguyệt Thoái. Sau khi hóa thành hình người thì là một cô gái tràn trề chí khí anh hùng, có hơi khó giao tiếp, may mà cô ta bình thường thích lấy hình thái kiếm ở trên người Nguyệt Thoái hơn.

Tiêu Ba: Ma thú ở khu một Hư Không, nguyên hình là một con chim màu đen. Mặc dù không phải ta nuôi, chẳng qua ta từng cưỡi nó mấy lần, cảm giác ngồi bay trên lưng chim… thành thật mà nói cũng chẳng tốt cho lắm. Bị gió mạnh thổi muốn duy trì hình tượng cần tốn rất nhiều công sức, đặc biệt là đối với người tóc dài, thật đúng là một cơn ác mộng.

Puhahaha: Vũ khí của Phạm Thống. Hắn hình như là thần khí còn cao giai hơn đám Lăng Thị, có hơi nóng nảy, nhưng rất dễ xoa dịu. Hai trăm xâu tiền mua vũ khí hồi đó còn là của ta cho Phạm Thống mượn đây, vốn định trêu đùa cậu ấy, không ngờ vậy mà may mắn mua được thần khí, Phạm Thống phải chăng nên cảm tạ ta một chút?

Loveson: Cha của Nguyệt Thoái và Quỷ Bài kiếm vệ. Đây cũng là người mà ta không thường tiếp xúc, nghe nói là quý ngài tốt bụng, rất thương con vừa lại rất lương thiện, và còn rất giàu có. Người như vậy có thể bình an sống đến bây giờ, có lẽ là nhờ tổ tiên phù hộ đi, Lạc Nguyệt tăm tối như thế, thật không dám tin chưa từng có người nào tính kế tài sản của ông ta.

Trầm Nguyệt: Thần khí nắm giữ mệnh mạch của Huyễn Thế. Từ chỗ Lăng Thị ta được nghe kể cô ta lợi dụng mẫu thân ta, mặc dù nếu không có cô ta, mẫu thân sẽ không trở thành cư dân tân sinh, ta cũng sẽ không có cơ hội trở thành con của mẫu thân, nhưng về mặt tình cảm ta vẫn không thích cô ta.

Tuyết Lộ: Con chim trắng mà Narsi nuôi. Bộ dạng vừa tròn vừa trắng đó rất đáng yêu, nhìn chẳng giống ma thú gì cả. Chắc chỉ có lượng ăn là ở đẳng cấp ma thú.

Suyelan: Mai Hoa kiếm vệ của Lạc Nguyệt, trước mắt đang được phái tới Đông Phương Thành làm việc. Huy Thị có thể lấy cái thân phận này trở về, khiến ta rất mừng. Vốn ta cho rằng ta không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa, anh ấy có thể xuất hiện trở lại, đó giống như là một kỳ tích đối với ta. Theo ta biết, anh ấy cũng không thích trở về Tây Phương Thành, nếu như đây là bởi vì Đông Phương Thành mang đến cảm giác nhà cho anh ấy, anh ấy thích Đông Phương Thành hơn, ta nghĩ ta sẽ rất vui.

A Hàn: Đây… đây là ai vậy? Nhất định không phải người mà ta cần lưu ý, có đúng không?

Liệt Thôi: Đại vương Hồi Sa. Trước khi đến Hồi Sa, ta đã đọc không ít tư liệu về Hồi Sa, vương tộc mang cảm giác tràn ngập sắc thái thần bí, mà đại vương ở một ngàn năm trước đã thượng nhiệm rồi, cho nên người từ trước tới nay giao thiệp với bọn ta chắc hẳn là đại vương. Đây cũng có nghĩa là hắn biết pháp trận hạn chế Trầm Nguyệt, biết làm thế nào thông qua Trầm Nguyệt liên kết với vương huyết để mở ra ao nước sống lại thần kỳ, chỉ là hai điều này thôi đã khiến ta không dám coi thường hắn, ít nhất Hồi Sa có tri thức như vậy, những cái này bọn ta đều không có.

Giáng Phong: Hồi Sa vương, anh trai của đại vương. Vị vua chính quy này đã mất tích hơn một ngàn năm, nếu là Huyễn Thế, sớm đã liệt thành người chết rồi, Hồi Sa có thể mất tích hơn một ngàn năm, chuyện này thật không đơn giản, là bởi vì vương tộc qua một ngàn năm vẫn có khả năng còn sống sao? Hay đây chỉ là đại vương không chấp nhận sự thật anh trai mình đã chết, kiên quyết cho rằng không nhìn thấy thi thể, thì chỉ là mất tích đây? Nếu như là vậy, ta nghĩ ta có thể hiểu cảm giác của hắn…

Tễ Vũ: Vương tộc Hồi Sa, em gái của đại vương. Bởi vì cũng là vương tộc, có rất nhiều chuyện ở Hồi Sa sẽ thông qua Tễ Vũ phu nhân quản lý, nhưng những cái nào là cô ta làm, những cái nào thì là của đại vương đứng tên, chỉ sợ rất khó phân rõ. Nghe nói tình trạng thân thể cô ta không tốt, cho nên hầu như đều ở trong Liên Cung nghỉ dưỡng, nếu như bọn ta không đến thăm Liên Cung, muốn gặp được cô ta có lẽ không dễ.

Ryunchester Edensia Orkbarransi: Cái tên này… ta không biết bình luận thế nào. Người của Đông Phương Thành sẽ không đặt tên vừa dài vừa khó nhớ như vậy, người của Lạc Nguyệt không biết có vậy không, có khi bọn họ còn cho rằng tên thế này rất cao quý, chắc nên cho Narsi đặt một cái thử xem, có vẻ rất thú vị.

Antilles: Cái tên này thì bình thường hơn nhiều, nhưng ta vẫn không biết là ai. Dù sao đến lúc nên biết thì sẽ biết đi?

Linh Mộng: Cung chủ Tồn Thức Cung. Ta nói cô ta khiến ta nhớ tới mẫu thân đã mất, cũng không phải nói dối, chẳng qua đại khái chỉ giống cái khí chất xa cách kia đi. Lời chào mừng cô ta nói nghe rất giả, mặc dù được thật lòng đón chào là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng mà cũng phải diễn cho giống một chút mới đúng, nếu như cung chủ không giỏi diễn kịch, vậy thì nên để cho người biết diễn phụ trách tiếp đãi chứ?

Uyên Lăng: Mặc dù chưa gặp mặt, nhưng ta có ấn tượng đối với cái tên này. Thân là phụ hồn sứ cao giai được đại vương cưng chiều nhất, hắn cũng coi như nổi tiếng, nhưng nghe nói hắn luôn ở Minh Cung, gần như không bước chân ra ngoài, muốn xem phụ hồn sứ cao giai như thế nào cũng không dễ.

Sinoren: Cung chủ Linh Hiến Cung hình như là tên này, trên tư liệu bọn ta thu thập được có ghi. Nhưng chữ trên tư liệu không nhiều, tóm lại nhìn tên chắc là nữ nhỉ? Không biết vì sao cung chủ đều là nữ, đàn ông ở Hồi Sa phải chăng không được hữu dụng cho lắm?

Tế Sương: Không biết hắn là ai, vẫn là câu kia, đến lúc biết sẽ biết.

Tiết Ân: Vị này ta cũng không biết là ai… người xa lạ ở Hồi Sa nhiều ghê.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel