Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3-5


Chương 5: Ra ngoài, cái gì cũng cần tiền

“Rốt cuộc vì sao ngươi ăn ở đều tiêu tốn của Yiye đại nhân, mà vẫn không cần ra ngoài kiếm tiền? Trên đời này làm gì có tùy tùng như vậy… Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?” — A Hàn

“Mau tìm một chủ nhân có tiền đi, đừng có ngưỡng mộ ta nữa. Làm phiền người khác ngủ mới là đáng xấu hổ.” — Narsi

Sạp vũ khí hôm nay có mối làm ăn, đây xem như là một chuyện may mắn. Bởi vì Yiye đã mấy lần tìm hắn nhận nhiệm vụ, vừa nhìn thấy người, chủ sạp liền cười chào hỏi.

“Đại nhân, lại có nhiệm vụ mới để nhận nè!”

“Không nhận nữa, hôm nay ta đến là có chuyện muốn ủy thác ngươi.”

Chỉ cần bằng chứng của Antilles không có vấn đề, bọn họ sẽ có thể trở về Huyễn Thế, dưới tình huống này Yiye đương nhiên không có hứng tiếp tục nhận nhiệm vụ kiếm tiền nữa.

“Đại nhân có chuyện muốn ủy thác? Ngài nói thử xem.”

Mặc dù Yiye nói không nhận nhiệm vụ, khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng ủy thác là chuyện có thể kiếm tiền, chủ sạp tự nhiên sẽ không bài xích.

Mà sau khi bọn họ nói xong yêu cầu, mặt chủ sạp tức thì trở nên khó coi.

“Đây là hành vi phạm pháp đấy, đại nhân. Ngài là nghe ai nói có thể tìm chủ sạp vũ khí làm loại chuyện này, tôi thế nhưng chưa từng làm như vậy, tôi —“

“Lão Lưu nhà ngươi nói có thể tìm ngươi.”

Narsi không muốn nghe những lời hình thức bên ngoài, cho nên dứt khoát dùng câu này để cắt ngang thoái thác của hắn, cũng thành công khiến sắc mặt của hắn trở nên khó coi giống như nuốt phải ruồi nhặng.

“Lão Lưu! Đi ra cho ta! Chỉ là khế ước tạm thời mà thôi, ngươi đã có thể bán đứng ta rồi! Hắn ngay cả chủ nhân chính thức cũng còn chưa phải!”

Thấy hắn muốn tìm Ryun cãi nhau, Narsi liền hào phóng vỗ Ryun một cái, tỏ ý hắn có thể mở miệng trả lời.

“Hắn ngay cả chủ nhân chính thức cũng còn chưa phải, vậy ngươi thì lại là gì của ta! Ngươi chỉ là tên xấu xa không thèm đếm xỉa tới hạnh phúc của người ta, chỉ hòng đem ta đổi lấy tiền!”

“Ơ… các ngươi tâm linh tương thông rồi sao?”

Bởi vì Ryun rõ ràng là ở sau khi Narsi cho phép mới mở miệng nói chuyện, chủ sạp không nhịn được hỏi vấn đề này.

“Không có, mà là dùng giao tiếp tâm linh của khế ước tạm thời.”

So với giao tiếp tâm linh có được nhờ khế ước chính thức đạt được tâm linh tương thông, thì chỗ tiện nhất của khế ước tạm thời chính là chủ nhân có thể đơn phương yêu cầu vũ khí đừng tự tiện nói chuyện. Điều này rất thực dụng đối với Narsi.

Để tránh cho Ryun có chuyện gì quan trọng muốn nói, mệnh lệnh của hắn không đến mức cấm nói chuyện hoàn toàn. Nếu như là tâm linh tương thông chân chính, hắn sẽ không cách nào dựa vào mệnh lệnh ngoài miệng để cưỡng chế Ryun ngậm miệng, trình tự sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều.

“Thì ra không có, ôi. Lão Lưu cái đồ thiếu mị lực, cái gì mà bảo là đem ngươi đổi lấy tiền! Chủ nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm thế nhưng là bắt ta đưa ngược lại năm ngàn lương tệ mới chịu lấy ngươi! Nếu ngươi không có bản lãnh khiến hắn bỏ ra năm ngàn lương tệ để chuộc thân, thì ngoan ngoãn trở về làm đồ trang trí trên kệ của ta!”

Hung dữ với Ryun xong, chủ sạp lại nở nụ cười thân thiện với Yiye.

“Vị đại nhân này, không phải tôi không giúp, chỉ là bằng chứng chỗ tôi phải đăng ký với Linh Hiến Cung, muốn đăng ký thì phải đưa đồ đi thẩm tra, cộng thêm Linh Hiến Cung gần đây trong ngoài đều rất bận, sợ rằng đưa đi xong sẽ đợi mãi không có tin tức… sao ngài không ở lúc trở về rồi mua bằng chứng của Tồn Thức Cung? Mặc dù đắt hơn, nhưng hiệu suất hơn nhiều.”

“Cái đồ xấu xa! Người xấu! Ta nhìn ngươi lớn lên, hồi nhỏ rõ ràng rất đơn thuần, vì sao ngươi lại trở nên xấu như thế —“

“Được rồi, Ryun, trước hết im miệng.”

Mệnh lệnh của Narsi khiến hiện trường khôi phục an tĩnh. Thế là Yiye liền tiếp lời.

“Ta không phải muốn ngươi đăng ký giùm, mà là hỏi ngươi có thể nhảy qua bước thẩm tra để lấy được bằng chứng hay không. Ngươi vừa rồi chẳng phải đã nghe ra? Còn nói chuyện phạm pháp ngươi không làm được đấy thôi. Nếu như là vấn đề tiền bạc, ngươi trực tiếp nói cho ta cần bao nhiêu lương tệ là được rồi.”

Sau khi hắn nhấn mạnh mục đích lần nữa, chủ sạp liền cười khổ.

“Biện pháp… cho dù có, bây giờ cũng rất khó làm được. Huống hồ cộng thêm thù lao, thì còn đắt hơn nhiều so với mua bằng chứng của Tồn Thức Cung.”

“Ta chính là không muốn khí vật của ta bị kiểm tra mới đến tìm ngươi, nói cho ta cần bao nhiêu tiền, và lý do khó làm là gì?”

“Cách của chúng tôi là đưa khí vật có ngoại hình tương tự đi kiểm nghiệm, lấy được bằng chứng rồi sửa lại, nhưng giống như tôi nói vừa rồi, Linh Hiến Cung bây giờ rất bận, chúng ta đưa đi không biết phải bao lâu mới nhận được trả lời, đại nhân ngài chờ được lâu như thế không? Theo như tình hình của bọn họ, có khi phải chờ tới nửa năm.”

“Nửa năm?”

Vừa nghe thấy cần lâu như thế, mặt của Yiye liền suy sụp.

“Không có cách nào khiến bọn họ thẩm lý nhanh một chút sao? Ta làm sao có thể nán lại nửa năm không về chứ?”

Nếu như để Antilles ở lại đây, nửa năm sau tới lấy bằng chứng đón người, Yiye cũng cảm thấy không yên tâm. Tuy Antilles là thần khí, lấy thực lực của cậu, chỉ cần cậu không muốn, đại khái chẳng có mấy ai có thể làm gì được cậu, nhưng mà trên đời này thiếu gì chuyện bất ngờ, nửa năm có thể xảy ra không ít chuyện, hắn không muốn đánh cược chút nào.

“Nếu muốn nhanh hơn thì cũng có cách, ngài là quan lớn của Huyễn Thế, nếu như lúc đem đi thẩm tra có thể đưa ra chứng minh nói rõ đồ là thuộc về ngài, hơn nữa ngài không thể nán lại quá lâu ở Hồi Sa, tốc độ thẩm lý sẽ có khả năng nhanh hơn một chút.”

“Bọn họ sẽ không hoài nghi muốn hiệu suất vì sao không tìm Tồn Thức Cung à?”

Narsi đưa ra câu hỏi này, chủ sạp thì lắc đầu.

“Không đâu! Người của Linh Hiến Cung chỉ sẽ cảm thấy các người rất đúng đắn, biết bọn họ mới là tổ chức chứng nhận chính quy! Bọn họ luôn cho rằng Linh Hiến Cung được Đại Vương dẫn dắt hơn hẳn Tồn Thức Cung, khách quý của Huyễn Thế sẵn sàng từ chối tiện ích của Tồn Thức Cung, chỉ muốn bằng chứng của Linh Hiến Cung cấp, đây chính là công nhận địa vị của bọn họ, bọn họ chắc sẽ rất vui.”

Giải thích của hắn khiến vẻ mặt của Yiye trở nên rất vi diệu, không nhịn được truy hỏi một câu.

“Nếu muốn được công nhận, bọn họ nâng cao hiệu suất một chút chẳng phải là được rồi sao? Nếu hiệu suất cao, giá cả lại thấp hơn, mọi người tự nhiên sẽ tìm đến bọn họ thôi.”

“Đại nhân, quan trọng không phải là được công nhận, mà là được ai công nhận. Người của Linh Hiến Cung đều rất kiêu ngạo, công nhận của bình dân bọn họ không thèm để mắt, cho nên chỗ phiền phức của chuyện này nằm ở, ngài phải chứng minh thân phận của ngài mới được.”

“Chứng minh? Phải làm sao chứng minh?”

Yiye chưa từng ngờ đến sẽ có ngày mình vậy mà phải đưa ra chứng minh thân phận, liền sửng sốt ngay tại chỗ.

“Bất cứ phương pháp nào có thể chứng minh mà ngài nghĩ ra đều được.”

“Huân chương của Ma Pháp Kiếm Vệ có được không?”

Thứ này hắn vẫn luôn để ở trong áo, dù sao đây cũng là vật phẩm tượng trưng mà hắn lấy được sau khi nhận chức, có điều chủ sạp lắc đầu.

“Ở đây không có ai nhận ra được thứ này, đại nhân.”

“Vậy còn có thể chứng minh làm sao? Nghe có vẻ đích thân ta đi cũng vô dụng, bọn họ vừa lại không nhận ra ta!”

Yiye vừa mới hỏi xong, chủ sạp chưa trả lời, Narsi đã xen vào.

“Công văn được không?”

“Công văn thế nào?”

“Công văn Tây Phương Thành lập cho Quỷ Bài Kiếm Vệ, đặc biệt xin quan viên Hồi Sa hiệp trợ hắn lấy được vũ khí mình muốn, đồng thời do Linh Hiến Cung trao bằng chứng.”

Lời của hắn khiến Yiye trợn mắt há hốc mồm, chủ sạp thì lập tức mừng rỡ gật đầu.

“Có thứ này à? Vậy thì dễ làm rồi, giao cho tôi đi!”

“Khoan đã, từ lúc nào có thứ này —“

“Chủ nhân, công văn ở trong hành lý của ngài, lúc ta cất đồ cho ngài có nhìn thấy, chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Chúng ta trở về lấy đi.”

Câu chủ nhân này của Narsi thành công khiến Yiye sâu sắc cảm thấy khó ở mà trở nên yên tĩnh, rồi bị hắn lôi ra khỏi hiện trường.

“Narsi, ngươi bây giờ muốn làm cái gì?”

“Lấy tiền ra, chúng ta đi mua giấy.”

“Ờ.”

Thấy Yiye không nói nhiều lời đã móc túi vải đựng tiền ra, Narsi không khỏi cảm thán một câu.

“Cái từ chủ nhân này dùng tốt thật, ta nên lấy ra để gọi ngươi từ sớm mới phải. Sau này nên lợi dụng nhiều hơn.”

“Ngươi đang nói cái quái gì thế! Chẳng lẽ sau khi trở về Cung San Siro ngươi cũng muốn làm như vậy? Đừng làm loạn! Ngươi muốn để người khác dùng ánh mắt gì nhìn ta hả!”

Vừa nghĩ đến tình huống như thế, Yiye liền có loại cảm giác không muốn về Huyễn Thế nữa.

“Ngươi nghĩ xa thật đấy. Cửa hiệu kia thoạt nhìn chắc là có bán văn phòng phẩm, vào xem thử đi.”

Sau khi vòng ra khỏi phố vũ khí, bọn họ tìm được một cửa hiệu nhỏ ở gần đó, mua xong đồ cần thiết, Narsi mượn cái bàn của cửa hiệu rồi ngồi xuống bắt đầu viết công văn.

Yiye ở bên cạnh nhìn Narsi lưu loát viết xong nội dung công văn, tiếp đến từ trên người lấy ra con dấu rồi cẩn thận đóng lên, hắn tức thì nghẹn lời.

“Được rồi. Như vậy là có công văn, chúng ta trở lại tìm hắn đi.”

“Ngươi… ra ngoài mà còn mang theo con dấu bên mình? Có nhầm không đấy?”

“Thứ quan trọng vốn nên mang theo bên mình. Lỡ lúc không có ta bị ai lén lấy đi dùng thì không tốt.”

“Ngươi chẳng phải đã ra lệnh cho những cư dân tân sinh kia rồi? Chắc chẳng có ai lén lấy đi dùng đâu?”

“Ai biết được, chẳng phải còn có cư dân nguyên sinh mà? Cho dù không cân nhắc điều này, mang theo con dấu cũng là để phòng hờ lúc cần đến, đây chẳng phải dùng đến rồi sao?”

Narsi hình như rất hài lòng khi có thể dùng đến con dấu, sau khi xem đi xem lại công văn trong tay mấy lần, liền cuộn lại đứng lên.

“Vậy bây giờ người xử lý công văn giúp ngươi trong cung là dùng con dấu gì?”

“Con dấu dự bị. Mặc dù dạng thức không giống, nhưng cũng có thể dùng là được rồi.”

“Ta phục ngươi luôn rồi…”

Có tờ công văn này, sự tình xác thực sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, thân là kẻ được ơn huệ, Yiye không thể nói cái gì, liền cùng Narsi trở lại tìm chủ sạp.

“Ừ, có cái này hẳn là không có vấn đề nữa, vậy thì tôi vẫn phải thu ngài phí thủ tục. Đầu tiên xác nhận khí vật mà ngài cần bằng chứng có bề ngoài thế nào trước đã.”

Trở lại sạp, sau khi chủ sạp kiểm tra xong công văn rồi cẩn thận cất vào, tiếp đến liền bàn chuyện hậu tục.

“Được, vậy ta sẽ lấy ra cho ngươi xem —“

“Trước hết chúc mừng ngài tìm dược vũ khí tốt vừa ý, có phải là một thanh kiếm không?”

“… Là thụ cầm.”

Yiye không định hiển lộ hình thái kiếm của Antilles ở chỗ này, dùng bề ngoài thụ cầm xin bằng chứng với thông quan hẳn là đỡ thu hút chú ý hơn, chẳng qua nói ra vũ khí của mình là thụ cầm, vẫn là khiến tâm tình của hắn rất phức tạp.

“Thụ-thụ cầm?”

Nghe thấy đáp án như vậy, chủ sạp hả một tiếng, sau đó hình như cảm thấy mình thất lễ, vội vàng bổ sung mấy câu.

“Không ngờ đại nhân phong nhã đến vậy, chọn thụ cầm làm vũ khí thật là đặc biệt, chắc hẳn kẻ địch cũng sẽ không biết ứng phó thế nào, lựa chọn vô cùng thông minh!”

Bị hắn nói như vậy, Yiye tức thì không muốn đáp lại cái gì hết, Narsi thì quay mặt đi, nhìn có vẻ lại đang cười thầm, chủ sạp thì không hiểu đây là tình huống gì.

“Xin hỏi —“

“Đừng nói nhiều nữa, thụ cầm trông thế này, cần bao nhiêu tiền?”

Yiye để cho Antilles biến thành thụ cầm sau đó đặt ở trước mặt chủ sạp, rồi móc túi tiền ra định chi trả thù lao, chẳng qua chủ sạp lại ở lúc này nói ra con số mà hắn không ngờ tới.

“Đây — vẫn phải đặc biệt làm một cỗ rồi, nếu là kiếm thì dễ tìm được cái ngoại hình giống hơn, thụ cầm thì không được rồi, tiền công cộng thêm phí thủ tục, là hai mươi lăm vạn lương tệ đi.”

“… Ngươi đang nói đùa sao?”

Sau khi phản ứng trở lại, Yiye lập tức hỏi như vậy. Tiền hắn mang đến Hồi Sa cộng thêm thu nhập từ làm nhiệm vụ, trừ đi chi tiêu, phần còn lại cũng không quá mười tám vạn. Hắn gần như cũng sắp sửa hoài nghi chủ sạp đã dùng phương pháp gì đó biết được hắn còn lại bao nhiêu tiền, rồi khai con số cao hơn nhưng cũng không phải cái giá trên trời, để hắn mặc cả xong rồi tự cho rằng mình được hời, thực tế là bị lừa sạch tiền trên người.

“Đây là giá hợp lý, chúng tôi cũng phải mạo hiểm, nếu như ngài cảm thấy quá đắt, có thể đi tìm người khác.”

“Lão Lưu nhà ngươi mệnh danh là bảo kiếm gia truyền nhà các ngươi, nhưng ngươi hồi đầu cũng chỉ khai giá năm vạn lương tệ! Là vì giá trị bản thân hắn chỉ có thế hay là phí thủ tục của ngươi quá cao? Ngươi nói thử xem hợp lý chỗ nào!”

Yiye vốn cho rằng hỏi như vậy xong hắn sẽ chột dạ, không ngờ hắn hoàn toàn không hề dao động.

“Đại nhân, năm vạn là cái giá cho người có duyên, nếu không phải Lão Lưu thích, tôi cũng sẽ không khai giá thấp như vậy! Bình thường mà nói, thanh bảo kiếm gia truyền này của tôi là phải bán một trăm vạn!”

“Một trăm vạn? Ngươi muốn bán thanh kiếm này một trăm vạn? Ngươi nói cũng không biết ngượng mồm!”

Giả như chủ sạp báo giá thành thật, vậy so với Ryun giá một trăm vạn, thì chỉ tốn hai mươi vạn để giải quyết chuyện của Antilles, xác thực là vô cùng có lời, nhưng mà Yiye căn bản không cảm thấy Ryun có giá một trăm vạn.

“Giá gốc chính là một trăm vạn, năm vạn thật sự chẳng khác gì cho không, vì hạnh phúc của Lão Lưu, tôi cũng đã hi sinh rất nhiều rồi…”

Chủ sạp vừa nói còn vừa ra vẻ lau nước mắt, Yiye cạn lời chỉ có thể nhìn Narsi.

“Narsi, đừng chỉ đứng bên cạnh, giúp mặc cả đi chứ!”

“Nhìn ta giống người biết mặc cả sao?”

“Ngươi trợn mắt nói dối đấy à! Lúc trước rõ ràng mặc cả với ai kia dữ dằn lắm mà, bây giờ lại nói ngươi không biết?”

Cái gọi là “ai kia” là chỉ Lạc Thị, bởi vì chuyện đàm phán kinh phí bảo trì tế đàn Trầm Nguyệt với Đông Phương Thành không thích hợp nói công khai ở đây, cho nên Yiye chỉ có thể nói mập mờ cho qua, dù gì Narsi cũng biết hắn đang nói cái gì là được.

“Ờ.”

Narsi nghe vậy, chuyển sang chủ sạp, chẳng có thành ý gì mà lên tiếng.

“Bọn ta không đủ tiền, tính rẻ chút đi.”

Kiểu mặc cả thẳng thừng của hắn khiến Yiye trợn to mắt.

“Không đủ tiền? Thiếu bao nhiêu vậy?”

“Ta cũng không biết thiếu bao nhiêu, nhưng cho dù không thiếu bao nhiêu bọn ta cũng phải giữ lại phí ăn ở. Hoặc là bọn ta chỉ ủy thác phần đặt làm thụ cầm? Ngươi tính đắt như vậy, bọn ta vừa lại không phải không thể tự mình đưa đến Linh Hiến Cung, hà tất để ngươi kiếm nhiều như thế.”

Giọng điệu của Narsi rất lạnh nhạt, chẳng qua kỳ thực là giả vờ. Nếu như tình huống cho phép, Yiye đương nhiên không muốn đi Linh Hiến Cung, vì nếu bị kiểm nghiệm ra trên người có giấu thần khí, thế nhưng là sẽ bị tịch thu tại chỗ. Cho dù Yiye trước đó đã sắp xếp cho Antilles ở nơi khác, cũng khó đảm bảo sẽ không xảy ra sự cố khác như là kiểm tra cây thụ cầm kia phát hiện khế ước không đúng vân vân, tóm lại, không đi là lựa chọn tốt hơn.

“Đây… nếu thật sự có khó khăn, tôi sẽ coi như giúp chút gì đó vậy, hai mươi hai vạn thế nào?”

Thấy Narsi nói mấy câu, chủ sạp liền giảm xuống ba vạn, Yiye thoáng cái cảm thấy chuyện này thực sự quá thâm ảo, tốt nhất vẫn là đừng xen miệng.

“Vẫn không có nhiều tiền như vậy. Nói cho ta chỉ đặt làm thụ cầm thì cần bao nhiêu tiền đi.”

“Không có nhiều tiền như vậy thì có thể kiếm mà, chỗ tôi còn có không ít treo thưởng để nhận đây! Lấy võ nghệ của đại nhân, kiếm đủ tiền chi trả nhất định không có vấn đề!”

Narsi cũng không bài xích nhận nhiệm vụ, nhưng người phụ trách đi làm là Yiye, cho nên hắn nhìn Yiye, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến.

“Ta đến Hồi Sa không phải để làm lao công cho ngươi! Nhận nhiệm vụ trả nợ nghĩ làm sao cũng rất không vui!”

Yiye vừa mới biểu đạt mấy câu ý kiến, Narsi liền tiếp tục giao thiệp.

“Đặt làm thụ cầm cần bao nhiêu tiền, ngươi còn chưa nói cho bọn ta.”

“Các người thật sự định tự đi? Đây còn phiền hơn so với nhận nhiệm vụ nhiều, dùng tiền giải quyết tiện hơn không phải sao, chỉ cần chờ tin tức là được rồi.”

“Ngươi có thể đảm bảo làm tốt sự tình? Nếu như làm không tốt có trả lại tiền không?”

“Chuyện này không khó làm, nếu lỡ như làm không tốt, chỉ có thể khấu trừ tiền làm thụ cầm rồi trả lại phí thủ tục, dù sao chúng tôi cũng đã bỏ ra sức người sức của, tính lên các người ít nhất vẫn có thể lấy lại năm vạn.”

“Chỉ có năm vạn, bỏ ra hai mươi hai vạn, thất bại không lấy được gì, đã vậy chỉ trả cho ta ít tiền như vậy?”

Yiye vừa nghe thấy con số liền nổi nóng, chủ sạp thì bổ sung một câu châm dầu vào lửa.

“Cây thụ cầm được đặt làm kia cũng sẽ cho ngài, chỉ cần lấy lại được —“

“Ai thèm hả! Nhiều thụ cầm như thế để làm gì!”

Để tránh cho Yiye lạc đề, Narsi ở lúc này vỗ vai Yiye, kéo hắn lùi về sau một bước, sau đó nhìn chằm chằm vào chủ sạp, đưa ra điều kiện.

“Mười hai vạn, thất bại trả bọn ta sáu vạn, không được hơn nữa.”

Cái giá từ trong miệng Narsi nói ra khiến Yiye cảm thấy hắn quả nhiên mặc cả rất ác liệt. Chủ sạp nghe hắn thoáng cái đã chặt nhiều tiền như vậy, sắc mặt cũng thay đổi.

“Đây quá thấp rồi, chúng tôi sẽ lỗ mất! Nếu như các người thật sự không đủ tiền, cùng lắm tính hai mươi vạn!”

“Theo như cái giá ta đưa ra, ngươi cũng có lời đi. Trong lúc đó bọn ta vẫn sẽ nhận án kiện, nhưng không phải vì trả nợ, tiền của nhiệm vụ phải đưa cho bọn ta, nếu ngươi không đồng ý thì thôi, bọn ta sẽ không bỏ ra nhiều hơn.”

Narsi nói rất cứng, dường như thật sự định bỏ đi nếu bị từ chối. Mặc dù hắn là tùy tùng, Yiye là chủ nhân, nhưng nếu Yiye không mở miệng phản bác hắn, cũng đại biểu đồng ý với hắn.

Chủ sạp trầm mặc rất lâu, không biết có phải là đang âm thầm tính toán lợi ích. Yiye vốn cho rằng hắn sẽ lắc đầu, không ngờ hắn cắn răng một cái, vậy mà đồng ý.

“Được! Chẳng qua các người ít nhất phải nhận năm kiện, đối với các người chắc là không khó chứ?”

Người giới thiệu nhiệm vụ cũng được chia chác, như vậy chủ sạp ít nhiều cũng kiếm được một chút. Bất luận thế nào, điều kiện này đã tốt hơn trước rất nhiều, thấy Narsi lại nhìn mình, Yiye thức thời không chất vấn hắn cái giá ban đầu vì sao độc địa như vậy, liền đồng ý điều kiện kèm theo của chủ sạp.

“Vậy thì, ở đây có một số ủy thác, đại nhân ngài chọn một chút đi, trên nguyên tắc một lần nhận tối đa hai kiện.”

Sau khi đàm phán xong, chủ sạp thoạt nhìn mệt mỏi ra mặt, chỉ muốn mau chóng đuổi hai vị trước mắt đi. Sau khi chọn ra hai kiện từ trong đơn ủy thác của hắn và trả chi phí xong xuôi, Yiye lập tức mang theo Narsi rời khỏi.

Sau khi rời khỏi sạp, đối với chuyện vừa rồi, Yiye không nhịn được muốn hỏi một chút.

“Narsi, ngươi làm sao dám nói chắc nịch như vậy? Nói cứ như chúng ta thật sự muốn tự đi Linh Hiến Cung vậy, lỡ bị ông chủ từ chối thì làm sao?”

“Nếu hắn từ chối, chúng ta liền có thể đi Linh Hiến Cung mở mang tầm mắt rồi.”

Lời này của hắn khiến Yiye lập tức mất hứng.

“Này! Chẳng lẽ thật ra ngươi rất muốn đi cho nên mới nói như vậy? Ngươi biết rõ tình huống của ta không thích hợp đi Linh Hiến Cung mà?”

“Ngươi không thích hợp đi, ta có thể làm chân chạy cho ngươi. Dù sao cũng là tùy tùng mà.”

Bộ dạng như chuyện hiển nhiên của Narsi khiến Yiye không khỏi tức giận.

“Ai sẽ thả một mình ngươi đến nơi đó chứ! Không cho!”

“Linh Hiến Cung cũng đâu phải nơi gì nguy hiểm, dựa vào đâu ta không thể đi một mình? Ngươi có quản nhiều quá không?”

“Ta cứ quản nhiều đấy, làm sao nào! Ra ngoài thì phải nghe ta, nếu không ai dám mang ngươi ra ngoài chứ! Tóm lại bây giờ cũng không có gì làm, trở về hỏi A Hàn xem hai cái địa điểm ủy thác này cái nào gần hơn, sau đó thì trực tiếp xuất phát đi!”

Sau khi Yiye quyết định xong hành trình tiếp theo, Narsi lãnh đạm nhìn hắn một cái.

“Sẵn sàng dùng thụ cầm rồi?”

“…”

Một câu của hắn đã khiến Yiye mất sạch động lực.

Nếu như có thể, hắn đương nhiên rất muốn dùng thần kiếm trong mơ của mình, nhưng mà ý của Antilles hình như là “tình huống không khẩn cấp thì đừng dùng, nếu muốn một ngày cũng chỉ có thể dùng một giờ”. Vấn đề là lấy thực lực của hắn mà nói, muốn ở Hồi Sa gặp phải tình huống khẩn cấp đến mức phải dùng tới thần khí, tỷ lệ chắc hẳn vô cùng nhỏ nhoi, phần lớn cuộc chiến, cho dù hắn cầm một thanh kiếm rỉ sét cũng có thể giải quyết, căn bản không cần để Antilles lên sân.

Mà yêu cầu thử kiếm của hắn đưa ra, Antilles vẫn chưa đồng ý. Để xác nhận lần nữa, hắn từ trong người lấy ra Antilles đang ở hình thái kim loại, nhờ vào tiếp xúc trực tiếp để đối thoại với cậu.

“Antilles, lát nữa bọn ta sẽ xuất phát đến nơi khác, có lẽ sẽ có chiến đấu, ngươi rốt cuộc có muốn cùng ta bồi dưỡng một chút ăn ý không?”

Hắn hỏi xong liền bắt đầu chờ đối phương trả lời, nhưng không biết là đang do dự hay là đột nhiên bị bắt chuyện cho nên bị hoảng, Antilles cả một hồi đều không lên tiếng.

“Antilles?”

Yiye trước giờ vẫn rất thiếu kiên nhẫn, chờ được một lát lại gọi tên cậu để thúc giục.

“… Thụ cầm được không…”

Không dễ gì mới chờ được cậu trả lời, nhưng lại nói như vậy. Yiye tức mình cất miếng kim loại vào người, cũng không muốn trả lời cậu có thể hay không.

“Ngươi đờ ra nhìn một miếng kim loại to bằng lòng bàn tay như vậy, trông thật quỷ dị.”

Narsi bình luận cảnh tượng mình vừa mới nhìn thấy, Yiye thì bởi vì đang ủ rũ, cho nên không phản ứng gì, tránh được một cuộc đấu khẩu có khả năng xảy ra.

Sau khi trở về lữ quán, trước khi đi vào, Narsi cảm thán.

“Nếu như A Hàn thay đồ và không chủ động đi lên bắt chuyện, chắc ngươi cũng nhận không ra hắn.”

“Không nhận ra là rất bình thường! Chỉ là một hướng dẫn viên tiếp xúc trong thời gian ngắn mà thôi! Sau khi chúng ta trở về Huyễn Thế phần lớn sẽ không gặp mặt nữa, ta nhớ mặt của hắn làm gì?”

“Trong thời gian còn ở Hồi Sa thì phải nhớ đi… Ta bắt đầu cảm thấy ngươi thật sự cần một tùy tùng rồi.”

“Chẳng phải đã có rồi sao? Đừng nói nhảm nữa, mau đi vào tìm hắn, ta còn nhớ chúng ta phải đổi nơi ở, thuận tiện giải quyết luôn.”

Nếu muốn đi làm nhiệm vụ ủy thác, xác thực có thể tìm chỗ ở gần mục tiêu. Về phần ở chỗ nào tốt, phải hỏi A Hàn mới biết.

Lúc bọn họ đi vào lữ quán, A Hàn đang ngồi nghỉ ngơi trong góc. Có lẽ là để tiết kiệm tiền, hắn ngay cả trà cũng không uống, không biết bình thường hắn ăn cái gì để giải quyết ba bữa.

Giờ phút này nhìn thấy hắn, Narsi mới đột nhiên cảm thấy tò mò đối với chuyện này. Chẳng qua ở lúc này nếu hắn đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan như vậy, Yiye phần lớn sẽ tức giận, cho nên Narsi đành giữ câu hỏi ở trong lòng, định về sau rồi tìm cơ hội hỏi.

“Yiye đại nhân, ngài về rồi, có chỗ nào cần tôi không?”

Công bằng mà nói, A Hàn vẫn rất có trách nhiệm, cho dù Yiye thường hay hung dữ, hắn vẫn tích cực đối mặt với công việc này.

“Đây là nơi bọn ta sắp đi, ta định tiện thể đổi lữ quán, ngươi xem xem có địa điểm dừng chân nào để tiến cử hay không?”

Sau khi lấy bản đồ mà chủ sạp cung cấp đưa cho A Hàn, Yiye lập tức dò hỏi ý kiến của hắn. Yiye vốn cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ A Hàn vừa nhìn vào bản đồ, sắc mặt đã trở nên rất hoảng hốt.

“Yiye đại nhân, hai nơi này một cái là chiến khu, một cái là trộm cướp hoành hành, vô pháp vô thiên, ngài xác định muốn đi sao?”

“Ơ?”

Yiye chỉ biết hai cái ủy thác mà mình chọn, một cái là tiêu diệt căn cứ tương tự lần trước, cái kia thì là thu hồi một cái khí vật được chỉ định nào đó, hắn không ngờ nhiệm vụ thu hồi khí vật là ở chiến khu.

“Chiết tiệt, lão chủ kia ở lúc ta chọn cũng không nhắc ta một chút…”

Hắn sản sinh cảm giác bị tính kế, Narsi thì bình thản trả lời một câu.

“Nhiệm vụ ở chỗ hắn chắc chẳng có cái nào đơn giản. Nhất định là vừa phiền vừa không dễ nên mới bỏ tiền nhờ người khác làm.”

“Hơn nữa có khi giá cả không tương xứng với mức độ phiền toái?”

“Không sai.”

“Vậy ngươi làm sao còn muốn ta nhận!”

“Ta nói muốn ngươi nhận lúc nào?”

“Ngươi mặc dù không nói ra, nhưng thoạt nhìn chính là ý đó!”

Lúc hai người bọn họ cãi nhau thường chẳng đếm xỉa tới người khác, A Hàn ngơ ngác đứng xem một hồi, mới cố lấy can đảm mở miệng.

“Um… cho nên Yiye đại nhân ngài muốn đi nơi nào trước ạ? Ngài thật sự muốn ở gần đó sao?”

“Đi bên có trộm cướp trước vậy, chúng ta có thể ở nơi an toàn cách xa một chút, lúc muốn đi qua ta dùng ma pháp truyền tống sau.”

Yiye cảm thấy đây là một biện pháp điều hòa, nhưng “nơi an toàn” mà A Hàn chỉ ra trên bản đồ cách mục tiêu thực sự rất xa.

“Không có cái gần hơn? Gần chỗ này đều không an toàn?”

Yiye khó có thể tin mà dùng tay khoanh cả một khối khu vực gần nơi mục tiêu, A Hàn cũng nghiêm túc gật đầu.

“Cả khu này đều là phạm vi hoạt động của bọn trộm cướp, hơn nữa vô cùng trắng trợn, ban ngày cũng sẽ ra cướp bóc!”

“Trắng trợn đến thế? Không có ai quản sao? Quan viên với kẻ nắm quyền của các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”

Câu hỏi của hắn khiến A Hàn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Ý ngài là…?”

“Người phụ trách quản lý thống trị vùng đất này! Đại Vương bệ hạ của các ngươi không quản những tình huống này sao? Vương tộc cũng không quản?”

“Hồi Sa quá lớn, Đại Vương bệ hạ quản không hết, mỗi khu vực đều có lãnh chúa phụ trách quản lý, nhưng lãnh chúa chưa chắc muốn quản loại chuyện này.”

“Họ muốn quản hay không cũng phải quản chứ! Đây là chức trách của họ mà! Không quản lý tốt, chẳng lẽ sẽ không bị Đại Vương loại bỏ? Hắn chẳng phải nên quản thúc bộ hạ cho tốt sao?”

Chất vấn của Yiye khiến vẻ mặt của A Hàn càng ngày càng bối rối.

“Đại Vương bệ hạ là cao cao tại thượng, ngài ấy muốn quản là phúc của chúng tôi, không muốn quản cũng là phải, không ai có thể yêu cầu ngài ấy làm cái gì.”

Trong thoáng chốc, Yiye không biết nên nói tiếp thế nào.

Nếu như phần lớn cư dân Hồi Sa đều nghĩ như thế, vậy giữa bọn họ đúng là không thể nói chuyện. Người ở đây đã quen với tình huống như vậy, hoàn toàn không cảm thấy có bất cứ vấn đề nào, giống như một số người nào đó ở Huyễn Thế thờ vua như thờ thần — nhưng loại người này không tính là quá nhiều ở Huyễn Thế, nhưng tỷ lệ ở Hồi Sa thì có lẽ hơi cao.

“Vậy các ngươi vì sao cảm thấy hắn cao cao tại thượng không cần nghi ngờ?”

“Vốn đã là như vậy, đây không có vì sao.”

A Hàn hiển nhiên không hiểu chuyện này có cái gì để hỏi.

“… Vậy những người sống ở đó phải làm thế nào?”

Khu vực lớn như vậy, không thể nào hoàn toàn không có cư dân. Hơn nữa nếu không có cư dân, bọn trộm cướp chắc cũng sẽ di chuyển địa điểm hoạt động.

“Chỉ có thể cầu mong gặp được bọn cướp hiền hòa một chút, như vậy ít nhất còn có thể giữ được mạng, bằng không còn có thể làm sao?”

Câu trả lời của hắn mang vẻ bất lực, thế là Yiye lại truy hỏi một câu.

“Không có ai cảm thấy bất mãn đối với tình hình hiện tại sao?”

“Có chứ, cho nên mới có chiến loạn. Chúng tôi không thích những người này, làm như vậy chỉ là khiến mọi người càng khó sống mà thôi.”

Ở đây là quốc gia của người khác. A Hàn cũng chỉ là bình dân được giáo dục dưới thể chế của thế giới này, Yiye cuối cùng cũng phát hiện hỏi tiếp là vô nghĩa, bởi thế đành ngừng hỏi trong bức bối.

“Các ngươi thật là khiến người khó hiểu.”

Yiye dùng câu này làm kết luận, nhưng lại khiến cho A Hàn nghi hoặc.

“Chẳng lẽ Huyễn Thế không phải như vậy sao? Tây Phương Thành hình như cũng có Hoàng Đế với đại điện Hoàng Đế, lấy thân phận của Yiye đại nhân chắc hẳn có thể tiếp xúc được, các ngài không có tôn kính thờ lạy bọn họ giống như thần sao?”

Lúc bị hắn hỏi như vậy, Yiye kìm chế không nhìn sang Narsi, tâm tình hết sức phức tạp, Narsi thì giật khóe miệng một cái, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại không lên tiếng.

“Bình dân mới có loại huyễn tưởng quái lạ này, sau khi tiếp xúc thực tế ai sẽ coi bọn họ là thần chứ, chẳng phải chỉ là người sao?”

“Ơ? Nhưng nghe nói vua của các ngài có vương huyết rất lợi hại, thực lực cũng rất đáng sợ, như vậy vẫn không đủ để khiến người coi thành thần sao?”

Lời nói đầy ngạc nhiên A Hàn khiến cho hai người bọn họ nhất thời nghẹn lời. Nếu chỉ nói đến Nguyệt Thoái, thực lực đó đúng là giống như quỷ thần vậy, cộng thêm vương huyết, cứ như thể một tay nắm cái chết, một tay giữ sự sống. Nếu như không phải quen biết lẫn nhau, đứng trước khí trường cậu phát tán ra, có lẽ thật sự sẽ bất tự chủ muốn quỳ lạy đi?

Nhưng đối với người quen mà nói, cậu chính là một người sống sờ sờ. Có lẽ có chỗ đáng được tôn kính, nhưng cũng có chỗ khiến người đau đầu.

Cho dù Nguyệt Thoái giờ đây khiến người càng ngày càng cảm thấy xa lạ.

“Bất luận ngươi hỏi làm sao, đối với ta mà nói thằng nhóc đó chỉ là một đứa em trai khiến người bận lòng mà thôi…”

Lúc nói câu này trong lòng Yiye đầy cảm khái, hoàn toàn không phát hiện mình đã tiết lộ một thông tin hoàn toàn không cần phải nói ra .

“Yiye đại nhân, ngài-ngài là nói Thiếu Đế Tây Phương Thành là em trai của ngài…?”

Nỗi kinh hãi của A Hàn hiện rõ trên mặt, ánh mắt Narsi nhìn Yiye giống như đang nói “hết cứu rồi”. Bị hai người này nhìn như vậy, Yiye không khỏi ảo não mình vì sao trước khi nói chuyện không dùng thêm chút đầu óc.

“Không có chuyện này! Chỉ là em nuôi mà thôi!”

“Em nuôi hẳn là không phải dùng để hình dung tình huống của ngươi đi…”

Narsi không nhịn được xen vào một câu.

“Yiye đại nhân vậy mà có thể xưng anh gọi em với thiếu đế Tây Phương Thành, nhất định có chỗ hơn người đi?”

Ánh mắt A Hàn nhìn Yiye càng thêm tôn kính. Thấy vậy, Narsi lên tiếng mỉa mai.

“Ở trong lòng ngươi hắn đã thăng đến cấp thần rồi sao? Lúc mới gặp mặt rõ ràng nhận không ra người nào mới là Yiye đại nhân, còn nói người ta lùn nữa chứ.”

“Này…”

“Là do ta quá ngốc! Người không thể xem tướng mạo, ta sẽ kiểm điểm đàng hoàng!”

Yiye vốn đang định kháng nghị với Narsi, vừa nghe thấy câu “người không thể xem tướng mạo”, thoáng cái lại không biết có nên chuyển sang tức giận với A Hàn hay không.

“Nếu như người có quan hệ trực tiếp với “vua” thì có thể được tôn kính, vậy tùy tùng bên cạnh người đó ngươi cũng phải tôn kính sao?”

Narsi rảnh rỗi hỏi thêm cái vấn đề này, A Hàn nghe xong thì nghiêm túc lắc đầu.

“Chẳng qua chỉ là tùy tùng, có cái gì ghê gớm? Ta sẽ không bị ngươi nói mấy câu đã gọi ngươi là đại nhân đâu!”

Thân là đại diện Hoàng Đế, ở trong phân loại của A Hàn thì được tính là “thần”, Narsi luôn cảm thấy cái câu người không thể xem tướng mạo của hắn có thể dùng thêm lần nữa.

“A Hàn, ngươi vẫn là quyết định giúp bọn ta nên ở đâu trước đi.”

Đề tài này nếu cứ thảo luận tiếp cũng sẽ không có kết quả, còn không bằng quành lại đề tài chính, giải quyết chuyện cần giải quyết.

“Yiye đại nhân cảm thấy nơi tôi chỉ vừa rồi quá xa sao?”

A Hàn dè dặt hỏi câu này, để tiện xác nhận tiếp theo nên đề xuất kiến nghị thế nào.

“Đúng là rất xa, như vậy đi qua đi lại phải tốn thêm không ít ma lực, nhưng nếu như không có nơi nào gần hơn cũng đành chịu, ta vất vả một chút là được rồi.”

Yiye tự nhận xui xẻo mà chấp nhận chuyện này. Bất luận thế nào, mang theo một đối tượng cần bảo vệ với một hướng dẫn viên không có lực chiến đấu đến ở nơi nguy hiểm, đây tuyệt đối là hành động thiếu sáng suốt, tâm lực hao phí vào việc bảo vệ an toàn nhất định lớn hơn rất nhiều. So với đó, một mình hắn đi và về tốn thêm chút ma lực, thì vẫn còn ở trong phạm vi có thể chấp nhận.

“Ngươi có tọa độ không? Cho ta tọa độ, chúng ta trả phòng xong sẽ đi qua.”

“Yiye đại nhân, còn có một điều phải nói rõ với ngài.”

A Hàn vừa quan sát sắc mặt của hắn, vừa đánh liều nói tiếp.

“Chúng ta trước hết phải di chuyển đến khu vực nguy hiểm đi bộ một quãng, mới có thể đến được thành trấn có địa điểm dừng chân, sau đó đi tới lữ quán chúng ta muốn ở.”

“A? Vì sao phải lằng nhằng như vậy? Không thể trực tiếp đi qua sao?”

“Chỗ giao giới của thành trấn có quản chế, gần đó cũng là nơi ngăn trở truyền tống bằng ma pháp, chính bởi vì như vậy mới có thể đảm bảo an toàn.”

“Chậc… nếu ai cũng có thể trực tiếp truyền vào thì đúng là rất nguy hiểm, sao lại gặp phải tình huống bất đắc dĩ này… Khoan đã! Đây ý là ta muốn rời khỏi hoặc trở về lữ quán, đều phải đi một đoạn đường để đến nơi có thể sử dụng ma pháp truyền tống sao?”

Yiye lẩm bẩm một nửa mới đột nhiên phát giác chuyện này, A Hàn cũng gật đầu chứng thực suy nghĩ của hắn.

“Đúng vậy, Yiye đại nhân.”

“Nói cả buổi cuối cùng vẫn là giống với ở đây sao? Thật bất tiện!”

“Yi-Yiye đại nhân, lữ quán an toàn thông thường đều thiết đặt ở nơi như vậy, loại lữ quán có thể trực tiếp truyền tống vào thật sự rất nguy hiểm, cho dù có cũng sẽ không tiến cử cho ngài ở…”

Đi ở bên ngoài, đương nhiên an toàn là quan trọng nhất, bởi thế ở lúc A Hàn nói như vậy, sắc mặt Yiye mặc dù khó coi, nhưng vẫn đồng ý với địa điểm mà hắn chọn.

Trả phòng lữ quán không tốn bao lâu, lấy hành lý làm thủ tục xong, bọn họ nhanh chóng ra khỏi lữ quán, cùng đi đến khu vực có thể sử dụng ma pháp truyền tống.

“Cho ta tọa độ đi, phải truyền đến đâu trước?”

“Khu này chắc là được, để đến chỗ quản chế chỉ cần đi nửa ngày.”

“Nửa ngày?”

Thời gian còn lâu hơn so với tưởng tượng này khiến Yiye lần nữa mở to mắt.

“Nếu như vị trí truyền tống quá gần khu vực bị trở ngại, sợ rằng sẽ có nguy hiểm, muốn bảo trì khoảng cách an toàn thì phải đi lâu như vậy…”

Sau khi A Hàn bất đắc dĩ giải thích, Yiye liền nhíu mày quay sang nhìn Narsi.

“Ngươi có thể đi nửa ngày không?”

“… Ở trong lòng ngươi, ta rốt cuộc yếu đuối cỡ nào?”

Narsi vô cảm đáp lại một câu như vậy, giọng nói hết sức lạnh lùng.

“Đi nửa ngày mà thôi, chắc là vẫn được chứ?”

A Hàn không chút nào cho rằng đi bộ nửa ngày sẽ có khó khăn gì.

“Nếu ta nói đi không nổi, ngươi định làm thế nào?”

Trước khi Yiye lên tiếng, Narsi lại lạnh lùng hỏi vấn đề này.

“Dù sao ngươi cũng đi được, ta việc gì phải trả lời vấn đề mang tính giả thiết này? Đúng rồi, A Hàn, ngươi nói chỗ giao giới thành trấn có quản chế, vậy bọn họ có tùy tiện cho người đi vào hay không? Có điều kiện gì không?”

Lỡ đến nơi mới xảy ra tình huống không vào được thành, đó sẽ rất phiền, bởi thế Yiye xác nhận cụ thể trước.

“Tôi là hướng dẫn viên do Tồn Thức Cung tìm tới, trên người tôi có tín vật để chứng minh, chỉ cần cho bọn họ xem, bọn họ sẽ để chúng ta đi vào.”

Nghe thấy thẩm hạch đơn giản như vậy, Yiye không nói nhiều, đòi hắn tọa độ xong, tiếp đến liền truyền tống ba người qua.

Theo như Yiye nghĩ, sau khi truyền tống đến mục tiêu, chỉ cần cẩn thận một chút ngoan ngoãn đi nửa ngày đường là được rồi. Tuy nơi bọn họ truyền tống đến cũng thuộc vùng nguy hiểm, nhưng khu vực nguy hiểm không phải lúc nào cũng đang khai chiến, đi qua thật nhanh thì chắc sẽ không sao.

Nhưng mà nghĩ là nghĩ như vậy, trên thực tế khi đến nơi thì lại không giống như hắn nghĩ. Không biết là bọn họ đặc biệt xui xẻo, hay là ở vùng nguy hiểm thì chỗ nào cũng nguy hiểm, cảnh vật trước mắt vừa mới ổn định, hắn đã bắt được tiếng la hét và tiếng giao chiến từ xung quanh.

“Làm sao vậy?”

Yiye cảnh giác nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở đây là một thôn xóm nhỏ đang gặp chiến sự, bình dân chạy trốn và bọn cướp truy sát là nguồn gốc tiếng la hét, số ít người thì vì bảo vệ người bên cạnh mà cầm lấy vũ khí chiến đấu. Ba người đột nhiên xuất hiện như bọn họ trở nên hết sức nổi bật, cũng lập tức thu hút chú ý.

“Yiye đại nhân, đây sợ rằng là một đoàn trộm cướp đang tiến hành cuộc đồ sát mang tính trả đũa, chúng ta tốt nhất là mau chóng rời khỏi đây thôi!”

A Hàn tái mặt thuyết minh ngắn gọn, hiển nhiên rất sợ bị cuốn vào, mà thuyết minh của hắn đối với Yiye mà nói thì vẫn không đủ.

“Đồ sát mang tính trả đũa? Đó là ý gì?”

“Đại khái là đồng bọn của bọn chúng khi đang đi một mình thì bị người của thôn này giết chết hay đại loại như vậy, ở đây rất nguy hiểm, chúng ta tốt hơn là mau chóng — OAAAA!

A Hàn đang giải thích dở chừng thì bởi vì nhìn thấy mũi tên bắn tới mà la hoảng. Đối với Yiye mà nói, công kích phổ thông như thế này không đáng kinh hoảng chút nào, hắn tiện tay quét ra kiếm khí khiến cho mũi tên gãy đôi ở không trung, thoáng cái đã hóa giải tình huống cỏn con này.

Điều cần suy nghĩ tiếp theo là làm thế nào thoát khỏi đây. Cứu trợ thôn dân không nằm trong lựa chọn ưu tiên của Yiye, dù sao hắn cũng phải lo cho an toàn của người phe mình trước, người của Hồi Sa suy cho cùng không phải quốc dân của Tây Phương Thành bọn họ.

“Bây giờ lập tức dùng ma pháp di chuyển đến nơi khác trước rồi tính! Cho ta tọa độ!”

Tọa độ của cùng một khu, tự Yiye có thể nắm sơ một cái, nhưng để đảm bảo vẫn là nhờ A Hàn cung cấp thì tốt hơn. Mà khi bọn họ đang thương lượng chuyện này, bên phải lại có một mớ tên bắn tới, Yiye không thể không ứng phó trước.

Sau khi gạt những mũi tên này ra, hắn đã có chút bị chọc giận, từ quỹ đạo mũi tên lùng được tên cướp đã bắn nó, sau đó Yiye dứt khoát xông qua đi giết người. Lấy thân thủ của hắn, muốn giết mấy tên võ giả bình thường trong chớp nhoáng là chuyện dễ dàng, cho nên hắn dặn một tiếng xong liền lập tức hành động.

“Ta giải quyết những gã kia trước! Chờ ta một lát!”

“Ờ.”

Narsi biết câu này của hắn là nói với mình, cho nên đáp một tiếng. Ở ngay lúc này, một đội ngũ đột nhiên xông ra từ con hẻm bên cạnh, gặp người là giết, thấy bọn chúng sắp giết đến tới nơi, A Hàn hoảng sợ vội vàng la lớn.

“Yiye đại nhân! Cứu mạng với —“

“Trốn phía sau ta.”

Nhìn thân thủ giết người của những người kia, Narsi không cảm thấy mình cần chờ Yiye đến cứu. Kiếm đã thuê thì phải dùng thử thực tế, sau khi rút kiếm ra, hắn liền đối mặt với bọn cướp phía trước, chủ động nghênh chiến.

Đích thân tham dự chiến đấu, đối với hắn mà nói đây đã là chuyện rất lâu về trước rồi. Cho dù như vậy, mấy người thoạt nhìn hung dữ nhưng thực lực không cao này vẫn không thể uy hiếp đến hắn.

Narsi dùng một nhát kiếm gọt rớt đầu của người thứ nhất, tiếp đến cắt đứt cổ của người thứ hai, người đằng sau thấy hai đồng bạn bị giết chết nhanh gọn như vậy, tức thì sinh lòng sợ hãi, nhưng vẫn ỷ vào số đông mà đồng loạt xông lên.

Cho dù đồng thời đối mặt với công kích của bốn người, Narsi vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn. Ryun đúng thật là một thanh kiếm tốt, cầm kiếm chiến đấu như thế này, luôn khiến trong lòng hắn có loại cảm khái khó nói rõ được.

Nếu như có thể, hắn cũng rất muốn thường xuyên dùng kiếm chiến đấu. Có lẽ ở trong sinh mệnh của hắn kiếm thuật có ý nghĩa đặc biệt, cho nên dù không thể luyện đến mức ưu tú như người bên cạnh, hắn vẫn hi vọng mình có thể cầm kiếm, vung ra những quỹ đạo trong ký ức.

Cho dù đó chỉ là những kiếm thức mà người dạy cho hắn bảo hắn mô phỏng.

“OAA!”

Khi hắn đâm kiếm vào ngực người cuối cùng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la hoảng hốt của A Hàn, Narsi quay đầu lại liền nhìn thấy hai kẻ địch khác vòng đến chỗ A Hàn, bởi vì rút kiếm ra rồi đi qua đó sẽ hơi chậm một chút, thế là hắn nghĩ cũng không nghĩ đã trực tiếp thúc đẩy ma lực, lấy ma pháp nổ chết hai người kia một cách chuẩn xác.

Ngay lúc hắn thi phóng ma pháp, vòng tay đeo trên tay phải của hắn đột nhiên phát ra một âm thanh lạc lõng, Narsi ngây ngẩn, cho đến khi lại nghe thấy A Hàn nói mấy câu, hắn mới lẩm bẩm một câu.

“A, hỏng rồi.”

“Cái gì hỏng rồi?”

Yiye vừa mới chạy về, đúng lúc nghe thấy câu này, bởi thế liền hỏi.

“Vòng tay.”

Narsi thu kiếm vào vỏ, rồi vén vòng tay trên tay phải ra, bình tĩnh nói đáp án cho hắn.

“Cái gì —! Ngươi làm gì vậy chứ! Vì sao lại hỏng!”

Yiye chấn động túm lấy tay của hắn, dường như muốn xác nhận lần nữa có hỏng thật hay không.

“Vừa rồi quăng cái ma pháp nên hỏng rồi.”

Giọng điệu của hắn giống như thể mình không hề mắc lỗi vậy, Yiye lập tức quay đầu nhìn A Hàn.

“A Hàn! Vòng tay cấp thấp nhất hỏng rồi, phải đền bao nhiêu tiền?”

Yiye còn nhớ, chỉ có vòng tay cấp cao nhất mới là bị hỏng không cần đền, vòng tay cấp thấp nếu hỏng sẽ bị cho là cố ý thuê vòng tay không chịu nổi thực lực của mình, tiền bồi thường… Hồi đó nghe nói rất đắt.

“Vòng tay cấp thấp nhất sao? Mười lăm vạn…”

A Hàn vẫn còn đang ở trạng thái đờ đẫn chưa hết hoảng hồn không kịp phản ứng, chẳng qua nghe thấy câu hỏi, vẫn là trả lời theo phản xạ.

“Mười lăm vạn?”

Đây hiển nhiên lại là con số vượt quá tưởng tượng của Yiye. Hắn rất muốn chửi thề, khó khăn lắm mới nhịn được, lại nhìn sang Narsi bắt đầu phàn nàn.

“Vì sao không chờ ta tới! Mười lăm vạn! Mười lăm vạn đấy! Rõ ràng để ta động thủ vẫn kịp mà! Các ngươi tránh một chút là được rồi!”

“Ngươi giãy nảy như vậy là bởi vì ngươi phải bỏ ra mười lăm vạn sao?”

“Chẳng lẽ ngươi trả nổi? Không đúng, cho dù là ta cũng không trả nổi! Chúng ta bây giờ không có cái tiền này — A Hàn, nếu không đủ tiền bồi thường có thể đổi cái mới không?”

“Yiye đại nhân, trả xong bồi thường mới có thể đổi cái mới, tiền không đủ có thể viết thư cho người thân ở Huyễn Thế, nhờ bọn họ đưa lương thực qua, nhưng có lẽ phải chờ ở chỗ Tồn Thức Cung rồi…”

“Chúng ta nhất định phải đứng ở nơi này thảo luận sao? Chẳng phải nên di chuyển vị trí trước?”

Narsi lên tiếng nhắc nhở một câu, Yiye lúc này mới nhớ tới chuyện ban đầu muốn làm, vội vàng đòi A Hàn tọa độ, mang theo bọn họ truyền tống đến nơi khác.

May mà bọn họ không có xui lắm, nơi được đưa đến lần này rất gió êm sóng lặng, cuối cùng cũng có thể dừng lại để thảo luận tình huống hiện giờ.

“Vòng tay của ngươi hỏng đến mức nào? Có đến nỗi không thể dò tìm người khác hay không?”

Lần trước vòng tay của Yiye hỏng triệt để đến mức ngay cả truy tìm người khác cũng không được, khiến hắn rất khốn đốn. Nếu như vòng tay hư hỏng đến mức độ này, đại khái chỉ còn lại công năng bị người khác truy tìm, hơn nữa còn không thể gỡ ra.

“Bây giờ… công năng truy tìm chắc vẫn còn.”

Narsi thử thao tác một chút, sau đó phán định như vậy. Mặc dù đây là tin tốt, nhưng nghĩ đến phải đền mười lăm vạn, Yiye liền vui không nổi.

“Mười lăm vạn… Chắc không thể mặc cả với Tồn Thức Cung đâu nhỉ? Nếu không thể mặc cả, bây giờ muốn về đổi, không biết sẽ bị kẹt ở Tồn Thức Cung bao lâu…”

Hắn lẩm bẩm được một nửa, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.

“Nếu bị kẹt ở Tồn Thức Cung, phải chăng có thể không cần lo vấn đề ăn ở cho đến khi được phát bằng chứng?”

“… Không có chuyện tốt như vậy đi, huống hồ ngươi đã đồng ý với ông chủ xử lý ít nhất năm cái ủy thác cho hắn rồi mà? Sao có thể để ngươi ở đó cho đến khi bằng chứng được phát xuống?”

Phân tích của Narsi là nhằm khiến hắn bỏ đi ý định, nhưng Yiye lại nhanh chóng nghĩ đến chủ ý khác.

“Để ngươi ở lại đó là được, dù gì cũng là vòng tay của ngươi bị hỏng, không phải của ta. Tồn Thức Cung chắc hẳn rất an toàn, như vậy ta có thể tự đi giải quyết những ủy thác kia —“

“Không đi. Thôi kệ, vòng tay trước hết cứ vậy đi, dù sao vẫn có thể theo dõi, không đáng ngại.”

Nghe xong chủ ý của hắn, Narsi lập tức tự ra quyết định. Yiye thì bởi vì câu này mà lấy làm lạ.

“A? Sao lại không đáng ngại? Vậy công năng phiên dịch thì làm sao?”

“Trên thực tế từ hồi hiệp đàm, ta đã tự học ngôn ngữ Hồi Sa rồi, đại khái tốn hai tháng, nghe với nói chắc là không có vấn đề gì, cho nên không đáng ngại.”

Ngay từ đầu khi hiệp đàm với người của Hồi Sa, vẫn chưa bàn đến phần vòng tay, Narsi cũng không biết sẽ có loại công cụ có thể phiên dịch tức thời này. Theo hắn thấy, ngôn ngữ của dị thế giới vẫn nên tự nắm vững thì tốt hơn, thông qua người khác phiên dịch, không chỉ thiếu hiệu suất vừa lại có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.

Mà sau khi đến đây, phát hiện vòng tay có công năng phiên dịch, hắn vốn cho rằng uổng phí thời gian học ngôn ngữ, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng.

“Hai tháng…? Hai tháng đã biết nói cũng biết nghe rồi? Ngôn ngữ Dạ Chỉ của ta học đến bây giờ cũng còn có một số nghe không hiểu…”

Yiye hình như bị đả kích không nhỏ, Narsi thì rất trực tiếp đáp lại một câu.

“Đó là do ngươi quá đần.”

“…”

“… Được thôi, chắc là do ngươi không đủ thông minh.”

Từ trước đến giờ, Narsi cuối cùng cũng chịu khó nhìn sắc mặt người khác để điều chỉnh lời nói của mình rồi, chẳng qua hắn sửa lại cũng vô ích, Yiye thoạt nhìn vẫn có vẻ rất nổi nóng.

“Ai không đủ thông minh, ta chỉ là không muốn học nghiêm túc được chưa!”

“Thế à.”

Thái độ của Narsi rất hời hợt.

“Như vậy có nghĩa là lúc chúng ta nói chuyện với A Hàn, ngươi phải nói tiếng Hồi Sa, mà ta là nghe từ vòng tay phiên dịch?”

Yiye nghĩ làm sao cũng cảm thấy tình huống này vô cùng kỳ quái, Narsi nghe xong vấn đề của hắn thì lắc đầu.

“Nói ngôn ngữ của Tây Phương Thành cũng được. A Hàn là hướng dẫn viên mà Tồn Thức Cung thu nhận, đương nhiên đã học ngôn ngữ Huyễn Thế, bằng không ngươi cho rằng lần trước lúc vòng tay ngươi bị hỏng là làm thế nào nói chuyện với hắn?”

Hắn vừa nói như vậy, Yiye mới nhớ tới chuyện này. Lúc vòng tay bị hỏng, lời hắn nói ra sẽ không được dịch sang tiếng Hồi Sa, A Hàn lại nghe hiểu, đây chứng tỏ hắn hiểu được ngôn ngữ của Tây Phương Thành.

Thế là hắn bị đả kích lần nữa.

“Đây chẳng phải nghĩa là… hắn còn đã học thêm hai loại ngôn ngữ khác sao? Có thiên phú ngôn ngữ đến vậy?”

“Ai biết chứ. Không quan trọng đi, mau lên đường thôi.”

“Chờ một chút đã.”

Sau khi Yiye kêu dừng, cuối cùng cũng chuyển sang A Hàn nãy giờ bị bọn họ gác sang một bên.

“A Hàn, cái thôn vừa rồi là thế nào? Ngươi nói đồ sát mang tính trả đũa, là muốn giết hết người của cả thôn mới tính sao?”

“Thông thường là sẽ giết hết… sau khi cướp sạch toàn bộ rồi để cho người nào nghe lời đến ở.”

Loại quan hệ kỳ quái giữa cư dân và bọn cướp này, Yiye không muốn tìm hiểu. Hắn sốt ruột cào túm đầu tóc sau đó dường như đã quyết định điều gì.

“Tọa độ của cái thôn vừa rồi ta không nhớ, cho ta lần nữa.”

Phát ngôn của hắn khiến Narsi nhìn hắn một cái, nhưng không phát biểu ý kiến gì.

“Yi-Yiye đại nhân muốn đi cứu bọn họ sao?”

A Hàn mới đầu là giật mình, tiếp đến mới tiếc nuối lắc đầu.

“Kẻ sống sót cũng không có nơi để đi, nếu đã mất người thân, một mình sống cũng đau khổ biết bao.”

“Đừng nói thừa thãi! Mau cho ta tọa độ! Ta trở lại giết những tên cướp kia, cho bọn họ cơ hội tự lựa chọn có muốn đấu tranh sống tiếp hay không! Ở đây chắc vẫn tính là an toàn đi, các ngươi chờ ở đây, ta sẽ về nhanh thôi!”

“Ngươi vẫn không định dùng thụ cầm sao?”

Cùng lúc A Hàn luống cuống nói tọa độ cho Yiye, Narsi lại hỏi một tiếng.

“Không cần ngươi quản!”

Yiye chỉ bỏ lại câu này, liền sử dụng ma pháp rời khỏi, xem ra hắn vẫn định tiếp tục dùng kiếm phổ thông, dù gì đối đầu với đối thủ trình độ không cao, dùng kiếm phổ thông là thừa sức rồi.

“A… Yiye đại nhân đi nhanh quá, vẫn chưa xác định gần đây có thật sự an toàn hay không nữa…”

A Hàn vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, có vẻ cảm thấy rất thiếu an toàn.

“Yên tâm đi, chỉ cần không gặp phải kẻ địch quá mạnh, có ta ở đây là đủ bảo vệ ngươi rồi.”

Bởi vì hắn cứ nhìn ngó xung quanh làm người khác thấy vậy cũng thấp thỏm theo, Narsi hiếm khi an ủi hắn một câu, hi vọng hắn có thể ở yên một chút.

Mà sau khi nghe xong lời của hắn, A Hàn chỉ phát biểu một câu cảm tưởng.

“Không ngờ thanh kiếm đẹp đẽ kia của ngươi không phải mua để trưng…”

“…”

Thanh kiếm này thật ra hắn vẫn chưa mua, chẳng qua dưới tình huống không muốn nói chuyện với A Hàn, Narsi không thèm làm sáng tỏ chuyện này.

◎Lời bổ sung của Phạm Thống

Nếu như có thể, trong lúc đi du lịch tôi thật sự không muốn đến nơi hoang vu vắng vẻ đâu… Thành thị náo nhiệt, hành trình xem biểu diễn, tất cả đều không có sao? Tôi không tin.

Sau khi rời khỏi hẻm núi cũng là đến lúc ăn trưa, chẳng qua trước hết không nói đến chỗ nào có đồ ăn ngon, chỉ cần nhìn thấy giá tiền, tôi đã cảm thấy nuốt không trôi.

Về hội quán ăn trưa có khi là ý hay? Mặc dù chúng tôi là khách của Tồn Thức Cung, nhưng chúng tôi chạy ra ngoài cũng đâu thể tùy tiện nói với người ta “ghi sổ cho Tồn Thức Cung, tự đến đòi bọn họ” chứ. Tồn Thức Cung cho dù nhận thanh toán nhưng cũng sẽ coi thường chúng tôi đi?

Mà sở dĩ tôi chê đồ ăn bên ngoài đắt, nguyên nhân chủ yếu là trên người chúng tôi không mang nhiều tiền. Tiền của Huy Thị ở đâu ra, tôi không biết, tiền của tôi thì là công quỹ mượn từ Tiểu Kim. Nếu chúng tôi mang theo một đống tiền, thì sẽ không có cảm giác gì đối với giá cả đồ ăn, cho nên… quả nhiên vẫn là về hội quán ăn thì tốt hơn nhỉ?

Sau khi tôi nói suy nghĩ của mình cho Huy Thị, hắn biểu thị chỉ cần tôi không chê phiền thì được.

Cũng phải, phù chú di động đều là do tôi phụ trách, hắn chẳng qua chỉ là ăn theo mà thôi, tôi vì sao còn phải hỏi ý kiến của hắn chứ.

Tóm lại để tiết kiệm tiền, chúng tôi liền trở về hồi quán một chuyến. Trở về ăn cơm đương nhiên sẽ gặp người khác, lúc nhìn thấy Lạc Thị, tôi liền lấy thổ sản mà Huy Thị tiến cử tôi mua để tặng cho cậu ấy.

Mới đầu sau khi nhìn thấy tôi, Lạc Thị hình như muốn nghiêm mặt giáo huấn hoặc trào phúng tôi một trận, nhưng sau khi tôi lấy ra món quà không rõ ý nghĩa, mặt của cậu ấy tức thì nghiêm không nổi, giống như đang làm rõ bây giờ là tình huống gì, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc.

“Cái này là tặng cho ta?”

“Đúng vậy, chúng tôi ra ngoài chơi, trở về không mang thổ sản cho cậu.”

Sau khi tôi nói xong, vẻ mặt của Lạc Thị trở nên hết sức cổ quái.

“Nhưng ta đâu có yêu cầu các cậu mang cái gì về cho ta.”

“…? Đúng vậy, đây là tự tôi không muốn mua.”

Thế là cậu ấy nhận lấy cái con búp bê sứ mà tôi cảm thấy gu thẩm mỹ kỳ quái kia, hừ một tiếng sau đó nói cảm ơn, rồi không làm phiền tôi nữa.

Như vậy rốt cuộc là có thích món quà kia hay không? Tôi thực sự không hiểu. Bởi vì không hiểu, tôi đành đi hỏi Huy Thị, Huy Thị thì vừa nhìn tôi vừa thở dài, cứ như thể cảm thấy tôi hết cứu rồi vậy.

Trực tiếp nói cho tôi đáp án là được, đừng cảm thán tôi chậm tiêu nữa! Tâm tư của mỗi một người bạn đều khó hiểu hơn cả toán giải tích!

Mặc dù toán giải tích tôi cũng không hiểu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lightnovel