Chương 2-6
Chương 6: Phải và không phải
“ ‘Ngươi là tác phẩm ưu tú nhất của ta.’… câu này, thợ rèn của ta chưa từng nói với ta.”
“Đối mặt với quyết định của người khác, ta trước giờ đều chỉ tiếp thụ một cách bị động.”
“Cho dù ta được lựa chọn, ta cũng mãi mà không thể giống như một nửa của ta, tự ngạo cho rằng hết thảy bởi vì ta rất ưu tú.”
“Mà ta bây giờ, cũng đã cách ưu tú càng xa rồi…”
— Antilles
Sau khi có quyết định, Yiye thường rất có hiệu suất, vừa tập hợp với Antilles và A Hàn, hắn đã định trực tiếp tiến hành chuyện giải trừ khế ước.
“A Hàn, Linh Hiến Cung có cứ điểm không? Phải làm thế nào tìm được người của Linh Hiến Cung?”
Theo như Yiye nghĩ, chuyện giải trừ khế ước vặt vãnh này chắc không cần phải đi Linh Hiến Cung, tìm chỗ nào như phân bộ là có thể giải quyết rồi, trừ phi bọn họ không có cứ điểm ở mỗi nơi.
Nhưng lấy công tác mà Linh Hiến Cung phụ trách để xem, không thể nào không có cứ điểm. Phải truy nã thợ rèn và thu hồi khí vật cao cấp khắp thế giới, công việc này không thể nào đều ở lữ quán nghỉ ngơi và hồi báo tin tức.
“Linh Hiến Cung? Ngài muốn tìm người của bọn họ làm gì?”
Nói đến Linh Hiến Cung, sắc mặt của A Hàn liền trở nên quai quái, Yiye trái lại rất dứt khoát, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
“Ta muốn đi hỏi làm thế làm giải trừ huyết khế, hay là ngươi biết? Hoặc tiệm vũ khí ở đây có thể giúp, chúng ta không cần đi tìm người của Linh Hiến Cung nữa.”
“Huyết khế?”
Đột nhiên toát ra cái từ chuyên môn này, khiến vẻ mặt của A Hàn chuyển sang hoảng sợ.
“Dùng đến huyết khế thông thường đều là người xấu của băng nhóm tội phạm, ngài làm sao lại dính dáng với thứ này?”
“Ta chính là đi đánh bọn người xấu của băng nhóm tội phạm sau đó bị trúng chiêu!”
Kết quả trúng chiêu là lập khế ước với vũ khí siêu cao cấp mà mình không cần, Yiye đơn giản là không biết nên có cảm tưởng thế nào.
“Cho nên người cần giải trừ huyết khế là ngài sao? Không phải tùy tùng của ngài?”
A Hàn vừa hỏi, vừa hoài nghi nhìn Narsi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, vì sao ngươi lại cảm thấy ta có khả năng là cái người cần giải trừ huyết khế?”
Narsi đương nhiên không thể nào bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm mà không có ý kiến, mà sau khi hắn lên tiếng, A Hàn dường như nghĩ thông điều gì đó, vẻ mặt bừng tỉnh.
“Cũng phải, thanh kiếm của ngươi thoạt nhìn rất không tệ, nếu như là dùng huyết khế để cưỡng đoạt, ngươi chắc không nỡ giải đâu.”
“… Này hướng dẫn viên, có phải ngươi cho rằng tùy tùng nhất định phải được chủ nhân cho phép mới có thể đánh người không?”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì! Sao có thể không đặt chủ nhân vào mắt như thế, cho dù đối tượng ngươi nghe lệnh là lão gia, ngươi cũng nên tôn trọng thiếu gia chứ!”
Thiết định bịa đặt lúc trước của Narsi, A Hàn còn nhớ rất rõ.
“Thanh kiếm đó rất không tệ?”
Yiye rất có ý kiến đối với câu này. Lúc trước bị chê lùn, hắn hiển nhiên không quên nhanh như thế, cho dù không so đo điều này, bộ dạng si mê của Ryun cũng gây cho hắn ấn tượng sâu sắc.
“Đúng là rất không tệ, nếu chỉ nhìn ngoại hình với phẩm chất, ngươi chẳng phải cũng có chút hứng thú?”
Nếu Ryun bây giờ có thể nói chuyện, có lẽ sẽ bởi vì chủ nhân nói giúp mình mà khóc không thành tiếng.
“Có hứng thú thì thế nào, dù sao nó cũng chỉ thích ngươi!”
Lấy lòng tự tôn của Yiye, cho dù một thanh kiếm có tốt, hắn cũng không thể bất chấp đối phương chê mình mà kiến lập khế ước với đối phương. Nếu đã không lấy được, hắn cũng chua xót không tin Ryun tương lai có thể hóa người, huống hồ tất cả đều là chỉ lời nói từ một phía của Ryun.
“Ngươi biết thì tốt.”
“Sao không nói muốn bán giá cao cho ta nữa? Ngươi thật sự bắt đầu không nỡ rồi sao?”
Trước đó bọn họ cũng từng nói chuyện về Ryun, lúc ấy Narsi chính là nói như vậy, Yiye còn nhớ chuyện này.
“Chẳng lẽ ngươi bây giờ muốn mua rồi?”
Narsi chẳng qua chỉ là hỏi chơi, Yiye vẫn chưa trả lời, Antilles nãy giờ bị gác sang bên cạnh lại ở lúc này đến gần Narsi, không hề báo trước mà vươn tay về phía kiếm bên hông hắn.
Bởi vì cậu không phát ra một chút ác ý nào, động tác lại quá đột ngột, dưới tình huống không phòng bị, Narsi để cho cậu chạm vào vũ khí của mình.
Đối mặt với hành động bất thình lình này, Narsi mới đầu sửng sốt, tiếp đến lập tức gạt tay của cậu ta, lùi lại một bước mới dò hỏi tình huống của Ryun.
“Ryun, không sao chứ?”
“A… hu hu hu hu…”
“Đau lắm à?”
“Hu hu hu hu… chủ nhân quan tâm ta, hơn nữa lần này không gọi ta là Lão Lưu, ta vui quá…”
“… Xem ra là chẳng đau chút nào đi, vậy ta không hỏi nữa.”
“Khoan đã! Khoan đã! Đau lắm! Chủ nhân —“
Cho dù Ryun la hét rất thê lương, Narsi vẫn không chút do dự đình chỉ giao tiếp tinh thần đồng thời muốn hắn ngậm miệng.
“Ngươi chạm vào thanh kiếm kia làm gì vậy?”
Sau khi Antilles bị gạt tay ra, cũng không có tiến lên chạm vào lần thứ hai, Yiye thì không thể lý giải động cơ của cậu, bởi thế mở miệng dò hỏi.
Mà câu hỏi của hắn không phải nhận được đáp án, mà là một câu hỏi khác.
“Bởi vì là kiếm, cho nên dù không đủ tốt ngươi cũng muốn sao?”
“Cái… cái gì?”
Yiye nghe không hiểu vấn đề này, Narsi dứt khoát dùng lý giải của mình để giải thích giùm cậu.
“Đại khái là cậu ta cảm thấy kiếm của ta chẳng tốt bao nhiêu, ngươi vậy mà vẫn sẽ có hứng thú, thì ra ngươi chỉ cần là kiếm thì sẽ không kén chọn lắm.”
“Ta không kén chọn chỗ nào! Là ánh mắt nó quá cao! Cho nên ngươi muốn nói ngươi là thụ cầm tốt hơn thanh kiếm này sao?”
Câu sau của Yiye là hỏi Antilles, Antilles thì lắc đầu rồi rơi vào im lặng.
“Các người rốt cuộc đang nói gì vậy? Yiye đại nhân, ngài xác định muốn tìm người giúp giải trừ huyết khế? Tôi có thể giúp ngài nghe ngóng tin tức ở phương diện này, nhưng có lẽ phải cần một chút thời gian.”
A Hàn ở bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì cả, chẳng qua vẫn tận trách báo cáo chuyện mình có thể làm.
“Vì sao không trực tiếp tìm người của Linh Hiến Cung?”
“Hướng dẫn viên làm thuê cho Tồn Thức Cung như chúng tôi không tiện giao thiệp với người của Linh Hiến Cung…”
“Sao lại phiền quá vậy!”
Phàn nàn thì phàn nàn, bởi vì A Hàn tỏ ra bối rối hứa sẽ tìm người khác có thể giải huyết khế, Yiye liền không bắt hắn nhất định phải làm theo lời mình.
Dưới tình huống vẫn còn khế ước, mua kiếm đương nhiên là mua không được, A Hàn phải đi nghe ngóng tin tức, cho nên cũng không tiện mang bọn họ đến thăm nơi khác, dưới bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể ở trong sở giao dịch vũ khí cưỡi ngựa xem hoa mà nhìn các món đồ quái lạ được bán, buổi tối lại cùng nhau về lữ quán.
Để hiểu rõ thêm về Hồi Sa, Narsi mượn một vài quyển sách từ ông chủ lữ quán mang về phòng xem, Yiye thì sau khi về phòng mình, phát hiện Antilles lại lặng lẽ đi theo.
Cho dù đối với Yiye mà nói, đây không phải vũ khí hắn cần, hắn cũng rất khó gắt gỏng đuổi đối phương ra ngoài, bảo đối phương tự ra ngoài kiếm nơi nào đó mà ở. Vũ khí đi theo chủ nhân là bản năng, tốt xấu gì Antilles cũng rất an tĩnh, thoạt nhìn sẽ không làm ồn hắn, cho nên khi thấy Antilles chui vào một góc phòng, hắn không nói gì chỉ đi làm chuyện của mình.
Lúc Yiye luyện tập đơn giản trong phòng, Antilles ở trong góc không nhúc nhích. Sau khi Yiye đi tìm Narsi ở cách vách trở về, Antilles vẫn ở yên trong cái góc đấy. Chờ hắn tắm xong định đi ngủ, Antilles cũng không có động đậy, chỉ toàn nhìn nền nhà, thỉnh thoảng mới nhìn hắn một cái, thực sự không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Cho dù khế ước là cưỡng chế thành lập, là một sản vật ngoài ý muốn, nhưng lúc sắp bị bỏ rơi thì vẫn sẽ buồn đi?
Hơn nữa chủ nhân thậm chí cũng không muốn sử dụng cậu.
Mặc dù Antilles lặng lẽ ở đó, giống như không tồn tại, Yiye vẫn không nhịn được có chút để ý cậu, thậm chí không hiểu sao cảm thấy có lỗi với cậu.
“Antilles, ngươi trước kia có chủ nhân khác không?”
Suốt cả ngày hôm nay, hắn đều không có nói chuyện đàng hoàng với Antilles, nếu như bởi vì sau khi giải trừ khế ước thì sẽ không liên can gì đến nhau nữa, nên coi đối phương thành không khí hoàn toàn không ngó ngàng, vậy cũng hơi quá thực tế rồi.
Vì cái suy nghĩ nảy lên bất chợt này, Yiye cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với cậu. Vừa lại bởi vì không biết có thể nói cái gì, suy nghĩ một hồi mới vắt ra đề tài này.
“Có.”
Đề tài mà hắn cố gắng lắm mới nghĩ ra được vậy mà bị kết thúc bằng một chữ. Antilles hình như ngay cả nói thêm gì đó cũng không muốn, đây khiến Yiye không biết làm thế nào nói tiếp.
“Người muốn tìm ngươi làm vũ khí chắc đều rất thích thụ cầm nhỉ? Cầm nghệ của người đó có tốt không?”
Yiye không rõ người thế nào sẽ muốn tìm thụ cầm làm vũ khí. Người thích thụ cầm theo lý thuyết hẳn là âm nhạc gia, nếu như âm nhạc gia chỉ là muốn một cây thụ cầm tốt, dùng tới thần khí thì cũng quá lãng phí rồi.
Ở Huyễn Thế, hắn gần như chưa từng thấy võ giả hàng đầu nào dùng nhạc khí để chiến đấu. Nếu Hồi Sa có loại trường phái này, hắn trái lại muốn tiếp xúc thử xem có chỗ cao minh nào không.
“… Chắc là không biết đánh đàn.”
“Không biết đánh đàn? Vậy ngươi còn chọn hắn?”
Yiye không dám tin mà trợn lớn mắt, Antilles thì rầu rĩ trả lời.
“Ta là bị chọn. Lúc đó không biết đánh đàn cũng hề gì.”
“Sao lại không hề gì? Chẳng lẽ hắn mạnh đến nỗi vũ khí gì cũng chịu cho hắn chọn?”
“Kỳ thực cũng không mạnh cho lắm…”
Mỗi lần Antilles trả lời một vấn đề, Yiye càng thêm một phần nghi hoặc.
“Vậy… ngươi thích hắn? Cho nên hắn muốn chọn ngươi, ngươi liền đồng ý?”
Hắn hỏi như vậy, là bởi vì nghĩ đến trường hợp của Ryun với Narsi. Thanh kiếm kia nếu là thích mặt của Narsi như thế, thật không biết khi nhìn thấy Suyelan với Nguyệt Thoái thì sẽ có phản ứng gì.
Bị hỏi vấn đề này, Antilles liền giống như chưa từng nghĩ đến chuyện này mà ngẩn ngơ, rất lâu mới trả lời.
“Ta nghĩ, có lẽ không thích lắm.”
Yiye đơn giản là chẳng hiểu nổi suy nghĩ của thụ cầm này nữa.
“Không thích lắm cũng có thể đồng ý để người ta làm chủ nhân ngươi, vậy kẻ lấy huyết khế định bắt buộc ngươi nhận chủ, ngươi làm sao không thể chấp nhận!”
“Ta đã nói không muốn rồi… Bọn họ không có tư cách miễn cưỡng ta.”
“Chẳng phải cũng vẫn là không phải do ngươi chọn! Ta cũng thế thôi!”
Sau khi Yiye gào lên như vậy xong, Antilles liền không nói chuyện nữa, thái độ này bị Yiye hiểu thành không muốn tiếp tục nói nữa. Vốn hắn chỉ muốn nói mấy câu với Antilles trước khi ngủ, bây giờ nếu đối phương đã không muốn trò chuyện, hắn liền cảm thấy mất hứng, nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
“… Ngươi khác với bọn họ.”
Lúc hắn sắp ngủ, bên tai đột nhiên truyền tới lời nói như vậy.
“Khác cái gì?”
Đang muốn ngủ thì có người lên tiếng, Yiye cảm thấy rất mất kiên nhẫn.
“Ta biết lúc đó nói tên ra, khế ước sẽ thành lập. Chỉ là ngươi không biết mà thôi.”
Câu này của Antilles khiến Yiye mất sạch buồn ngủ, tỉnh hẳn cả người.
Ý của cậu là, khi đó cậu kỳ thực kịp phản ứng, khế ước thành lập đối với cậu mà nói không phải chuyện ngoài ý muốn, là cậu tự nguyện.
Đối với Yiye mà nói, đây cho hắn một loại cảm giác bị tính kế, mà hắn cũng không hiểu Antilles vì sao muốn làm như vậy.
“Vậy ngươi vì sao muốn để loại chuyện này xảy ra — Sao ngươi lại làm quyết định này! Ngay cả nói chuyện cũng chưa được mấy câu, ngươi đã chịu để ta làm chủ nhân của ngươi?”
Nếu không hỏi cho ra lẽ, hắn sợ rằng sẽ ngủ không được, bởi thể hắn hồng hộc ngồi dậy, chờ Antilles nói cho rõ.
“Mọi người đều chết rồi, nhưng ngươi không sao cả.”
Antilles nói đến đây, hơi khựng lại sau đó lại bổ sung một câu.
“Bị công kích của ta bao phủ nhưng không có chết, hẳn là sẽ không có vấn đề nữa.”
“Ngươi là đang nói ta rất mạnh sao? Dùng công kích hàng loạt để chọn chủ nhân, đây rõ ràng rất có vấn đề, cái gì mà gọi là không có vấn đề chứ!”
“Không có vấn đề chính là…”
Antilles như là không biết tự thuật như thế nào, nói được dở chừng thì lại mất tự nhiên mà ngừng lại, khó khăn lắm mới sắp xếp xong ngôn ngữ để nói ra khỏi miệng.
“Sẽ không… dễ dàng chết. Sẽ không biến mất khỏi thế giới mà không nói với ta một lời nào, để lại một mình ta…”
Sau khi Yiye nghe xong lời của cậu, nhất thời không biết nên làm thế nào hỏi tiếp.
Chủ nhân trước kia của Antilles đã xảy ra chuyện gì, kỳ thực không liên quan đến hắn.
Antilles cảm thấy người như thế nào mới có thể làm chủ nhân của mình, kỳ thực cũng không liên quan đến hắn.
Sớm biết vậy đã không trò chuyện với Antilles rồi. Không nói với cậu ta chẳng phải là hết chuyện sao? — Yiye không khỏi sản sinh suy nghĩ như vậy.
Đây là vũ khí hắn không cần, tìm hiểu quá sâu cũng vô nghĩa. Buổi tối lúc hắn bàn chuyện ở phòng Narsi, A Hàn đúng lúc trở lại, cũng đã báo cáo nhờ vào đường dây của Tồn Thức Cung tìm được thợ rèn có thể hiệp trợ, đây đại biểu vấn đề huyết khế sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Sau khi giải trừ khế ước, ngươi có dự định gì không?
Yiye suýt nữa muốn hỏi câu này rồi.
Nhưng mà Antilles trước đó đã từng ngơ ngác hỏi hắn mình sau này nên làm thế nào, lúc đó hắn cảm thấy mình không có nghĩa vụ phụ trách, bây giờ cũng vẫn cảm thấy như vậy, chỉ là có chút dao động.
Hắn cho rằng mình không nên tăng thêm cái dao động này, bởi thế hạ quyết tâm ngừng nói chuyện.
“Loài người vốn đã rất yếu đuối, sau khi tìm được chủ nhân tiếp theo nếu như không muốn hắn chết dễ dàng, thì nghĩ cách để hắn mạnh hơn đi!”
Nói xong câu này, Yiye liền nằm trở lại giường, nhắm mắt nhưng lại khó đi vào giấc ngủ.
Không biết Narsi có muốn thụ cầm không nhỉ?
Khi đang miên man suy nghĩ, hắn thậm chí bắt đầu nghĩ tới Narsi muốn giữ lại thần khí như thế liệu có muốn sử dụng thụ cầm hay không. Chẳng qua hình như Antilles là muốn một chủ nhân có thực lực cường hãn, vậy thì Narsi sợ rằng không phù hợp, có khi đã bị trực tiếp giết chết ở giai đoạn kiểm tra rồi.
Nếu muốn lấy điều kiện phải đỡ được công kích của Antilles để giúp cậu tìm chủ nhân, người đầu tiên Yiye nghĩ đến chính là Nguyệt Thoái. Nhưng Nguyệt Thoái đã có thần khí của mình rồi, còn đã luyện khí hóa với nghĩ thái, hiển nhiên không thể đổi vũ khí — huống hồ vũ khí còn là thụ cầm.
Người có ba đường chỉ vàng với tua rua màu đen thuần vốn đã không nhiều, Âm Thị với Lăng Thị bản thân chính là khí vật, trực tiếp loại bỏ, tua rua đen thuần của Lạc Thị không biết là thật hay giả…
Tiếp đến Yiye đột nhiên nghĩ đến, Ojisa cũng là ba đường chỉ vàng, hơn nữa tà chú hắn hạ hồi đó khiến Ojisa phải nghe theo mệnh lệnh của hắn. Cũng chính là nói, hắn muốn bức Ojisa đổi sang sử dụng thụ cầm, cũng không có vấn đề.
Nhưng mà thân là Ma Pháp Kiếm Vệ, mình không muốn dùng thụ cầm liền đi bức đồng sự dùng, còn không bằng nói là đang bức hắn nghỉ hưu.
Dưới tình huống nghĩ không ra biện pháp, Yiye cuối cùng cũng thiếp đi. Hôm sau vừa tỉnh dậy, hắn lại tiếp tục để ý chuyện này, lúc vẫn đang phiền não, A Hàn đã đến gõ cửa.
“Yiye đại nhân, người hầu của thợ rèn kia đã đến trước rồi, nói là muốn chuẩn bị trước, ngài muốn gặp bọn họ không?”
Antilles đang rúc trong góc giống hôm qua, sau khi nghe thấy vậy thì hơi hơi run lên, Yiye thì không vui lắm.
“Sớm như vậy? Không thể đến muộn hơn một chút sao?”
“Ơ… vậy tôi xin bọn họ chờ một chút nhé? Nhưng có lẽ không thể chờ quá lâu, người ta dù sao cũng là đến giúp, nếu chờ lâu nói không chừng sẽ tức giận không giúp nữa…”
Yiye suýt nữa thốt lên “ai bảo đến sớm như thế, không giúp thì cút về”, nhưng may mà đầu óc hắn vẫn tỉnh táo, cho nên sau khi nhẫn nhịn hắn mang sắc mặt khó coi mà sửa miệng.
“Được rồi, ta sẽ xuống nhanh thôi.”
“Hay là tôi đi mời tùy tùng của ngài giao thiệp với bọn họ trước?”
A Hàn vừa hỏi vấn đề này, mặt Yiye đã co giật.
“Hắn nhất định còn chưa dậy đi! Chờ hắn chuẩn bị xong đi xuống ta đã xong lâu rồi!”
“Vậy, vậy không cần gọi hắn dậy sao?”
“Ta đi gọi! Ta tự đi! Ngươi đi nói với người hầu của thợ rèn gì đó chờ một lát trước!”
Cân nhắc đến làm chính sự mà không mang tùy tùng thì rất kỳ quái, cộng với đầu óc của Narsi linh hoạt hơn, có lẽ có thể giúp giao thiệp, Yiye quyết định đi quấy nhiễu giấc ngủ của Narsi, bởi thế lập tức ra khỏi phòng.
Bởi vì lễ mạo, Yiye vẫn là gõ cửa phòng Narsi trước. Narsi không trả lời, có thể phán đoán còn đang ngủ, thế là Yiye liền trực tiếp mở cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy người đang nằm trên giường.
“Narsi, dậy đi! Có chuyện cần làm, mau dậy đi!”
“… Bây giờ mới mấy giờ? Cút.”
Đáp trả của Narsi rất thô bạo và đơn giản. Đối với hắn mà nói, bị đánh thức hiển nhiên là chuyện rất khó chịu, bất luận người đến đánh thức hắn là ai cũng vậy.
“Đối phương đến quá sớm, ta cũng bị gọi dậy đây này!”
“Đừng làm ồn, cút.”
Narsi xoay người vào trong, hoàn toàn không muốn ngó ngàng tới Yiye.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta trực tiếp lôi chăn của ngươi ra giống A Hàn?”
“Có gan thì thử xem, ngươi cho rằng ta sẽ không so đo với ngươi giống như đối với người bình thường không biết gì sao?”
Theo như Yiye thấy, có thể đối đáp với hắn như vậy, rõ ràng đã tỉnh rồi, chỉ là đang bực bội đòi nằm ì trên giường mà thôi.
Dưới tình huống này, dùng biện pháp mạnh gọi hắn dậy chỉ sẽ bạo phát xung đột. Yiye đã biết điều hơn, cho nên hắn quyết định đổi cách suy nghĩ.
“Vậy ta đi bảo A Hàn đến gọi ngươi.”
“… Đứng lại. Ngươi từ lúc nào trở nên vô sỉ như thế?”
Narsi cuối cùng cũng ngồi dậy, thấy vậy, Yiye quay đầu lại căn dặn một câu.
“Tóm lại mau dậy đi! Lát nữa ta và bọn họ giao thiệp, giúp ta để ý xem có cái gì bất thỏa hay không.”
“Ngươi coi ta là tùy tùng thật đấy à?”
“Bằng không ngươi là gì? Đại diện Hoàng Đế sao?”
Câu trả lời của Narsi đối với câu này là đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa.
Nếu hắn không nói không đi, lát nữa hẳn là sẽ xuất hiện. Yiye vội vàng tranh thủ thời gian về phòng mình sơ tẩy, cấp tốc chỉnh trang sau đó liền xuống lầu tìm người.
Người đang nói chuyện với A Hàn, là một cư dân tân sinh. Người hầu của thợ rèn Hồi Sa vậy mà là cư dân tân sinh của Huyễn Thế, đây khiến Yiye có chút ngạc nhiên. Sau khi tiến lên chào hỏi, đối phương lấy giọng điệu bình thản nói thợ rèn lát nữa mới tới, sau đó liền đưa một tấm phù chú cho Yiye.
“Sau khi khế ước giải trừ, chúng tôi không thể dự đoán khí vật sẽ có phản ứng gì, để tránh cho có sự cố, xin dán tấm phù chú này lên đầu khí vật trước.”
“Công hiệu của phù chú này là gì?”
Yiye tò mò dò hỏi, đối phương liền giải thích giản lược.
“Phù chú này có thể hình thành một cái kết giới cỡ nhỏ, làm cho khí vật bị phong ấn. Ngài bây giờ là chủ nhân của khí vật, để ngài dán thì sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào.”
Cư dân tân sinh của Huyễn Thế, rất hiếm có người không nhận ra Quỷ Bài Kiếm Vệ, bởi thế giọng điệu của người này ít nhiều mang chút cung kính.
“Ồ, ta để đồ ở trong phòng, vậy ta đi lên dán.”
Yiye nói xong, liền cầm lấy phù chú lên lầu. Hắn ở cầu thang đúng lúc gặp được Narsi đang muốn xuống lầu, Narsi cũng chủ động hỏi tình huống.
“Thế nào? Ngươi cầm cái gì vậy?”
“Phù chú phong ấn của người hầu thợ rèn đưa cho, nói là dán lên vũ khí trước, sau khi giải trừ khế ước mới sẽ không có sự cố.”
“Cần bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
“Có thợ rèn nào lại miễn phí chạy đến cung cấp phục vụ này sao? Phù chú này cũng không đơn giản đi, ngươi không hỏi muốn trả giá thế nào à?”
Yiye vẫn thật quên hỏi, bởi thế đáp không được.
“Thôi vậy, ta đi hỏi —“
“Khoan đã, người kia là một cư dân tân sinh, ngươi đi gặp hắn có vấn đề không?”
Đại diện Hoàng Đế của Tây Phương Thành tốt xấu gì cũng từng công khai lộ diện không ít lần, có khả năng bị nhận ra. Nghe hắn nói như vậy, Narsi nhíu mày.
“Nếu hắn hỏi, ta sẽ nói ta là họ hàng xa của đại diện Hoàng Đế.”
“Đâu ra nhiều họ hàng xa như thế chứ!”
“Dù sao cũng đã có ba người mặt giống nhau rồi, thêm một người cũng không kỳ quái.”
Narsi nói xong liền không chút bận tâm mà xuống lầu, Yiye dưới bất đắc dĩ cũng chỉ có thể về phòng tìm Antilles trước.
Antilles vẫn ngồi trong góc phòng, vừa nhìn thấy hắn vào liền lộ ra vẻ mặt bất lực. Yiye không thể nhìn thẳng vào mắt cậu, sau khi lại gần, suy nghĩ một chút rồi liền ấn phù chú lên đầu của Antilles.
“…?”
Antilles nghi hoặc vươn tay sờ phù chú trên trán, sau khi ý thức được đây là cái gì, sắc mặt tức thì mất đi huyết sắc.
“Lát nữa thợ rèn đến sẽ tiến hành giải trừ khế ước, ngươi chuẩn bị tâm lý đi.”
“Ta biết ngươi muốn giải trừ… nhưng mà, nhưng mà ngươi vì sao muốn dán cái này?”
Cậu thoạt nhìn như sắp khóc tới nơi, Yiye không khỏi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm.
“Đối phương dặn như vậy, ta chỉ là làm theo.”
“Ngươi không phong ấn ta, sau khi giải trừ khế ước ta cũng sẽ không làm gì cả, ta sẽ tự đi, ngươi vì sao phải làm như vậy?”
Antilles uất ức tố cáo khiến cho Yiye càng không biết nên nói gì, chỉ có thể né tránh vấn đề.
“Người chắc sắp đến rồi, ngươi có cần biến về thụ cầm trước không?”
Thấy thái độ này của hắn, Antilles mở to mắt, mím môi, cuối cùng không nói gì liền chuyển đổi hình thái về nguyên hình.
Khí vật cao đẳng cỡ lớn, nguyên hình thông thường đều chỉ là một miếng kim loại để tiện mang theo. Giống như hộ giáp lớn, thụ cầm bởi vì không tiện mang theo bên người, cũng sử dụng cách làm này, chỉ ở lúc chủ nhân ra lệnh mới hóa thành hình thái vũ khí.
Cho đến giờ phút này, Yiye vẫn còn muốn xác nhận một chút, cho nên hắn yêu cầu Antilles biến hóa thành vũ khí, kim loại trong lòng bàn tay liền huyễn hóa thành một cây thụ cầm, phù chú vẫn dán ở phía trên.
“Vẫn thật là thụ cầm à…”
Hắn cũng biết loại tâm thái chưa từ bỏ hi vọng này của mình rất buồn cười. Sau khi xác nhận xong, hắn lại để cho Antilles biến trở lại hình thái kim loại, tiếp đến tiếng của A Hàn liền vang lên cùng với tiếng gõ cửa.
“Yiye đại nhân, thợ rèn kia đến rồi.”
“Biết rồi.”
Yiye đáp lại một tiếng, sau đó liền cầm Antilles mở cửa ra ngoài.
Mấy ngày nay mặc dù đã dạo qua chợ vũ khí và sở giao dịch vũ khí, nhưng cái gọi là thợ rèn có năng lực, Yiye chưa thấy một người nào. Mặc dù không biết thợ rèn hôm nay đến là thợ rèn đẳng cấp gì, chẳng qua có thể giải huyết khế, còn lấy ra được phù chú phong ấn, phần lớn là một nhân vật lợi hại.
Yiye ra khỏi phòng liền nhìn xung quanh trước, bên cạnh tên cư dân tân sinh vừa rồi, bây giờ có thêm một người xa lạ, hình như đang xem xét vòng tay của Narsi. Người đó chắc hẳn là thợ rèn A Hàn tìm đến, bề ngoài thoạt nhìn không già, dáng vẻ nhã nhặn. Bề ngoài và tuổi tác của người Hồi Sa chưa chắc khớp nhau, chuyện này Yiye biết, cho nên hắn cũng chưa bởi thế mà hoài nghi năng lực của đối phương.
Nhưng mà lúc hắn muốn xuống lầu, kim loại trên tay đột nhiên truyền đến dao động cảm xúc mãnh liệt, hắn bất thình lình tiếp nhận được cảm xúc kịch liệt xen lẫn phản kháng kia, suýt nữa giật mình quăng Antilles đi.
Yiye còn chưa kịp hỏi gì, đã phát hiện Antilles mãnh liệt muốn biến hóa vùng ra. Bởi vì không muốn bị người xa lạ biết hắn có khí vật hình người, Yiye dưới cấp bách chỉ có thể xông về phòng trước.
Hắn muốn dùng mệnh lệnh để yêu cầu đối phương bình tĩnh, nhưng mà trước khi hắn làm như vậy, kim loại đã bật ra khỏi tay hắn, lần nữa hóa thân thành một thiếu niên đầy mặt sợ hãi.
“Antilles, ngươi…”
Yiye tiến lên túm lấy tay của cậu, Antilles thì vùng vẫy càng kịch liệt.
“Đừng đến gần ta! Đừng qua đây! Ta không muốn đi — đừng!”
Cậu dường như đã hỗn loạn đến mức quên mất cách nói chuyện, trực tiếp lấy hình thức giao tiếp tinh thần đưa vào đầu Yiye, cũng bởi vì là do tiếp xúc trực tiếp, Yiye mới nghe thấy.
“Ngươi làm sao vậy, vừa rồi chẳng phải còn —“
“Buông ta ra!”
“Bình tĩnh một chút! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy!”
Lấy sức của Antilles, dưới trạng thái hình người vừa lại bị phong ấn, muốn thoát khỏi tay của Yiye, căn bản là chuyện không thể, sau khi cậu nhận thức được rằng mình không thể đào tẩu, chỉ có thể lấy vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Yiye.
“Cầu xin ngươi, đừng giao ta ra, cầu xin ngươi… nếu như ngươi muốn giải trừ huyết khế, ta —“
“Đủ rồi!”
Yiye nóng nảy cắt ngang lời của cậu đồng thời buông tay ra, sau khi đứng dậy, hết sức không vui mà hạ lệnh.
“Ngươi! Chờ ở đó, ta xuống trước!”
Nói xong, không chờ Antilles đáp lại, hắn liền tự mình ra ngoài xuống lầu. Khi trong lòng đang không vui, Yiye rất khó lấy ra được sắc mặt tốt để đối diện với người sắp gặp gỡ, mà hắn vừa đến gần, Narsi đã tới bên hắn.
“Ta đã hỏi rồi, vị thợ rèn này nói không thu phí thủ tục, chỉ là cảm thấy hứng thú với quan lớn của Tây Phương Thành mới qua đây một chuyến.”
“Ta có vấn đề khác muốn hỏi.”
Giờ phút này Yiye căn bản không quan tâm đến tiền bạc, sau khi nhìn hướng chàng trai kia, hắn ngay cả lời khách sáo cũng lười nói, trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Sau khi giải trừ khế ước, khí vật sẽ bị xử trí như thế nào?”
Thái độ hắn hỏi chuyện kỳ thực khá thất lễ, nhưng đối phương hình như không để bụng, hơi mỉm cười sau đó dứt khoát trả lời.
“Giao cho ta xử trí là được rồi, dù sao ngươi cũng không cần mà.”
“Vậy ngươi sẽ xử trí thế nào?”
“Xử trí thế nào, đó là chuyện của ta, ta không có nghĩa vụ giải thích tường tận.”
Chàng trai mặc dù không so đo thái độ của hắn, nhưng cũng có tính khí của mình. Yiye biết muốn hỏi cho ra là chuyện không thể, thế là sau khi hít sâu một hơi, hắn đã có quyết định.
“Nếu như vậy, ta không thể để ngươi giải trừ khế ước này, mời về đi.”
Hắn đột nhiên nói như vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên, chàng trai cũng tỏ ra bất ngờ.
“Chẳng lẽ ngươi muốn giải trừ sau đó chuyển nhượng cho người khác? Đừng nghĩ viển vông nữa, người có thể giải gần như đều ở Linh Hiến Cung, bọn họ giải xong cũng sẽ mang đi. Khí vật dính dáng tới huyết khế thông thường đều rất dễ mất khống chế, khí vật mất khống chế sẽ bị tiêu hủy, cho dù kiểm tra không thấy vấn đề cũng sẽ không trả cho ngươi đâu.”
Nghe thấy người của Linh Hiến Cung sẽ tiêu hủy khí vật mất khống chế, Yiye nhíu mày, trong lòng trực tiếp loại bỏ lựa chọn này, nhưng hắn vẫn không có bởi thế mà thu hồi lời vừa rồi của mình.
“Tóm lại ta đã đổi ý, rất xin lỗi đã để ngươi chạy đến đây một chuyến, cứ vậy đi.”
Bởi vì đối phương đã nói chạy đến đây là muốn xem thử quan lớn của Tây Phương Thành, cho nên Yiye cho rằng mục đích chủ yếu của hắn đã đạt được, nói xong liền định rời khỏi, Narsi thì hỏi tiếp chuyện hắn bỏ sót, vấn đề này cũng khiến Yiye dừng chân.
“Thợ rèn, có thể nói cho ta biết tấm phù phong ấn kia xử lý như thế nào không?”
Suy nghĩ của Narsi cũng giống Yiye. Mặc dù đối phương lãng phí một tấm phù chú, nhưng đây vốn đã là cái giá đối phương dự định bỏ ra, đã gặp được người còn không cần xử lý việc giải trừ khế ước, chẳng những không tổn thất, trái lại còn được lời mới đúng.
“Sau khi xé đi sẽ nhanh chóng khôi phục thôi. Hôm nay rất vui vì được gặp các ngươi, nếu đã như thế, vậy ta cáo từ trước đây.”
Chàng trai như cười như không mà trả lời, sau đó vẫy tay với người hầu rồi dứt khoát rời khỏi.
“Yiye đại nhân làm sao đột nhiên không muốn giải trừ khế ước nữa?”
A Hàn không thể lý giải sự chuyển biến thái độ của Yiye là thế nào, phát triển của sự việc khiến cho hắn cảm thấy rất lúng túng, nhưng hai bên nếu đã thống nhất ý kiến, hắn cũng không thể nói gì.
“Ai biết được, chẳng qua đây cũng không có gì không tốt.”
Bởi vì Yiye nghe xong cách xử lý phù chú liền lên lầu, Narsi cảm thấy bây giờ không phải dịp để đuổi theo hỏi.
Trước mắt không có chuyện gì làm, vậy thì về phòng mình ngủ bù thôi.
◊◊◊◊
Lúc Yiye mở cửa phòng, trong lòng kỳ thực rất bực bội, nghĩ đến lại phải kéo dài tình trạng không thể sử dụng vũ khí tốt nào khác, hắn liền cảm thấy cây thụ cầm này thật là một thứ phiền phức đến cực điểm.
Nhưng mà sau khi đưa mắt đến Antilles đang ngoan ngoãn ngồi bất động, trên đầu vẫn còn dán phù chú, hắn cũng chỉ có thể thở dài. Chỉ là muốn kiếm tiền, vì sao lại dây vào một cái thần khí mà mình không cần?
Nhiệm vụ đó hắn đến bây giờ vẫn chưa đến chỗ chủ tiệm bán vũ khí để hồi báo, chỉ là vấn đề của Antilles thôi đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán rồi, dù sao nhiệm vụ cũng không có hạn chế thời gian, muốn hồi báo cũng không cần vội.
Antilles không biết chuyện xảy ra dưới lầu, bởi thế khi nhìn về phía hắn, sắc mặt vẫn mang vẻ sợ hãi, đôi mắt màu lam kia cũng để lộ cảm xúc bi thương.
“Ta đã đuổi người đi rồi, đừng có cái vẻ mặt đó! Hôm nay tạm thời không giải trừ huyết khế, chúng ta đi tìm người khác, xem coi có thể giải xong thả ngươi đi hay không!”
Nghe xong lời của hắn, Antilles ngẩn ra mấy giây, mới không dám tin mà xác nhận lần nữa.
“Ngươi… không có muốn giao ta cho hắn?”
“Nghe không hiểu tiếng người sao! Đã nói hắn đi rồi, đương nhiên không muốn giao cho hắn! Bộ dạng bất ổn định này của ngươi nếu bị người nhìn thấy, khẳng định sẽ đem ngươi tiêu hủy!”
Yiye vừa nóng nảy trả lời, vừa đi qua xé tấm phù chú trên trán Antilles.
“Nếu thật sự tìm không được… ta nhờ người đi xin người quen giúp là được rồi, vũ khí của gã kia chắc sẽ biết làm thế nào giải trừ huyết khế, đến lúc đó ngươi tự rời khỏi, sau đó đừng tùy tiện mất khống chế nữa, nghe hiểu chưa!”
Theo như suy nghĩ của Yiye, Phạm Thống mặc dù không làm sao đáng tin cậy, nhưng vũ khí của hắn trước giờ vẫn rất đáng tin, tìm Puhahaha giải trừ huyết khế chắc là không có vấn đề, chỉ là bọn họ không ưa nhau, có lẽ phải nhờ người khác thay mặt đưa ra yêu cầu này. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thực sự không muốn xét đến phương pháp này, dù sao thì nhờ Phạm Thống giúp thực sự là chuyện khiến người rất không thoải mái.
Sau khi hắn nói xong, Antilles vẫn ngơ ngác nhìn hắn, cũng không biết có đang nghe hay không, Yiye sau khi kiên nhẫn chờ một hồi, đã nhanh chóng chịu không nổi mà vươn tay lắc cậu.
“Này, ngươi rốt cuộc có nghe thấy không đấy!”
“… Huyết khế…”
Không dễ gì Antilles cuối cùng cũng lên tiếng. Đôi mắt thất thần kia tập trung vào hắn lần nữa, giống như hạ quyết tâm, Antilles khe khẽ nói tiếp.
“Ta biết giải.”
“… Cái gì chứ! Biết giải vì sao không nói sớm! Suốt thời gian từ hôm qua đến hôm nay, ngươi không biết nói cho ta sao!”
Sau khi xác định mình đã nghe thấy cái gì, nộ khí của Yiye lại bùng phát, Antilles thì phớt lờ nộ khí của hắn, tiếp tục nói lời mình muốn nói.
“Ngươi có phải cần kiếm hay không?”
“Đúng! Kiếm là lựa chọn hàng đầu của ta, mà thụ cầm ngay cả hai mươi hạng đầu cũng không lọt vô nổi!”
“Ta có thể biến thành kiếm, như vậy ngươi có phải đã chịu mang ta đi rồi hay không?”
“Ta chẳng phải nói — ngươi có thể biến thành kiếm? Ngươi?”
Yiye bất giác cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, nhưng đầu óc của hắn thoáng chốc đã ngừng vận chuyển, ngay lập tức rơi vào trong hỗn loạn.
Có lẽ biết rằng chỉ nói thôi thì không đáng tin, Antilles nhắm mắt sau đó trực tiếp tiến hành chuyển hóa.
Được bao phủ trong ánh sáng nhẹ, bóng dáng cậu nhạt đi sau đó dần dần ngưng tụ thành một dáng vẻ hoàn toàn khác thụ cầm.
Đó là một thanh kiếm.
Thân kiếm hiện ra một màu lam nhạt gần như trong suốt. Thanh kiếm lơ lửng trước mặt Yiye mang theo hàn khí mờ nhạt, giống như được làm từ băng đá, mang đến một loại vẻ đẹp mỏng manh yếu ớt.
Nhưng Yiye biết thanh kiếm này không hề yếu chút nào. Khác với tác phẩm nghệ thuật chỉ có bề ngoài, đây là một thanh kiếm còn hơn những thần khí bình thường. Kiếm vừa hiện hình, khí trường hoàn toàn khác với thụ cầm ban đầu, cho dù vẫn chưa chạm vào, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.
Thanh kiếm quá mức lý tưởng này khiến Yiye thoáng chốc mất đi năng lực ngôn ngữ, chừng như muốn hoài nghi mình đang nằm mơ.
Trước khi chạm lên kiếm, hắn có bao nhiêu lo lắng đây chỉ là một cái ảo ảnh, thì sau khi nắm vào chuôi kiếm, nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng có bấy nhiêu mãnh liệt.
“Ngươi… rõ ràng là kiếm tốt như vậy, vì sao phải làm thụ cầm? Duy trì bộ dạng kiếm là được rồi!”
“… Ta bây giờ chính là thụ cầm, dáng vẻ kiếm chỉ có thể duy trì một thời gian, nhiều nhất một ngày một giờ đi…”
Antilles thoáng do dự nói như vậy, Yiye không khỏi có chút sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng đã điều chỉnh xong tâm tình.
“Một giờ? Vậy cũng đủ lắm rồi! Có kiếm như ngươi, người mà ta không thể giết trong tích tắc không tới năm người đi!”
“Vậy thì ngươi đồng ý không giải trừ khế ước nữa?”
“Đương nhiên! Nếu ngươi để ta biết ngay từ đầu, ta căn bản sẽ không muốn giải trừ! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một ngày chỉ có thể biến một giờ thì rất khó mở mồm sao?”
“Không phải…”
“Bằng không thì thế nào? Ngươi quên mình có thể biến thành kiếm?”
“… Đừng nói tới cái này nữa. Ta có một thỉnh cầu, nếu như ngươi quyết định duy trì khế ước, hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta.”
Lúc này Antilles đột nhiên nói như vậy, tâm tình Yiye đang tốt, cho nên cũng vui vẻ đáp ứng.
“Thỉnh cầu gì? Nếu ta làm được thì sẽ đáp ứng ngươi.”
Có được lời hứa của hắn, Antilles liền tiếp tục nói.
“Tên thợ rèn vừa rồi… lần sau gặp được hắn, giúp ta giết hắn được không?”
“Cái gì?”
Bởi vì yêu cầu này quá đột ngột, Yiye lần nữa sửng sốt.
“Hắn là chỉ đến giải trừ huyết khế theo yêu cầu, cũng không có thật sự giải được, như vậy ngươi cũng muốn hắn chết — không đúng, ngươi quen biết hắn?”
Yiye từ phản ứng của Antilles phán đoán ra khả năng này.
“Đâu chỉ quen biết.”
Sau khi khẳng định suy đoán của hắn, Antilles lần nữa mang giọng điệu căm hận nhấn mạnh yêu cầu của mình.
“Lần sau gặp mặt, xin ngươi hãy giết hắn. Nếu làm không được thì đừng để ta nhìn thấy hắn lần nữa, ta không muốn nhìn thấy mặt của hắn nữa.”
“Hắn rốt cuộc là ai vậy?”
Đây là vấn đề bất luận thế nào cũng nên hỏi. Antilles trải qua trầm mặc ngắn ngủi, sau đó cho hắn đáp án.
“Thợ rèn thần khí hiện nay còn sót lại của Hồi Sa, Tế Sương.”
—————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro